Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 54
72@-
Nghe vậy, Hoắc Chấn Bắc nâng đầu của Yến Xu lên, để cho nàng nhìn mình: “Nàng cảm thấy ta sẽ vì loại lý do này mà nói ra những lời như thế sao?”
Yến Xu lắc đầu, nhưng lại bổ sung: “Nhưng… nhưng mà ta lớn hơn chàng nhiều như vậy.”
“Nhiều như vậy? Nhiều như vậy của nàng chính là ba tuổi?” Hoắc Chấn Bắc hỏi ngược lại.
Yến Xu gật đầu.
Rõ ràng là nàng có tâm tư thăm dò, hiện tại sau khi đạt được đáp án khẳng định lại không dám tin tưởng, nhịn không được nghĩ ra một đống lý do hai người không thích hợp.
Hoắc Chấn Bắc quả thực bị nàng làm cho tức giận đến mức cười ra, hắn nói: “Lão già người ta tám mươi còn có tân nương mười tám, nàng lớn hơn ta ba tuổi còn cảm thấy quá lớn sao?”
Lời này Yến Xu không dám thừa nhận, nhưng nhìn lý do bản thân nghĩ ra bị phủ định từ cái một, không thể không nói, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ.
Có lẽ tìm những lý do kia cũng chẳng qua là muốn chứng minh đối phương nói thích mình đích xác là sự thật mà thôi.
“Nàng cảm thấy ngày đó ta đưa giá y cho nàng, những điều nói với nàng đều là lừa nàng sao?” Hoắc Chấn Bắc tiếp tục hỏi.
Lúc đó Yến Xu không có hoài nghi, nhưng chuyện sau này từng chút từng chút tích lũy, dần dần làm nàng sinh ra hoài nghi, đối mặt với những lời này của Hoắc Chấn Bắc, Yến Xu không có trả lời.
Hoắc Chấn Bắc từ trong thái độ của nàng hiểu được đáp án của Yến Xu.
“Điều thứ hai mươi ba, quan viên từ ngũ phẩm trở xuống đến địa phương nhậm chức không thể mang theo bất kỳ gia quyến nào. Điều thứ bốn mươi tám, quan viên được bổ nhiệm ở ngoài Kinh thành, tại địa phương không thể cưới thê tử sinh con. Điều thứ hai trăm ba mươi mốt…”
Hoắc Chấn Bắc nhắm hai mắt, nói cho Yến Xu về từng cái pháp lệnh liên quan đến chuyện này.
Sau khi nói xong hắn mới mở mắt nhìn Yến Xu, nói: “Chẳng lẽ nàng không nguyện ý đi theo ta, mà càng mong đợi một hôn lễ, trông coi một cái thân phận chính thê, ở lại tiểu viện tử tồi tàn của chúng ta, đợi ta không biết khi nào mới quay về?”
Yến Xu suy nghĩ về tình cảnh như vậy, có lẽ đối phương còn sẽ ở địa phương gặp được một cô nương gì đó, mà nàng và hắn cách nhau ngàn dặm xa xôi, đối với tất cả của hắn đều không biết, viết phong thư cũng phải cần một tháng mới nhìn thấy.
Tình cảnh như vậy…
Yến Xu dùng sức lắc đầu.
Lập tức sáng tỏ thông suốt, Yến Xu dường như đột nhiên cảm nhận được cảm tình của hắn đối với mình.
Những lúc hai người làm việc hắn đều sẽ nói đi nói lại với nàng “Nàng là của ta.” Hắn đối với người khác vĩnh viễn là vẻ mặt tươi cười, đối với bản thân lại không che giấu cảm xúc chút nào, lúc nào cũng mặt lạnh, hắn sẽ vì bản thân và người khác nói nhiều hơn một câu mà tức giận, hắn sẽ vì bản thân trở về muộn mà phát cáu…
Từng việc từng việc, bản thân vì sao lại cảm thấy hắn không để ý bản thân vậy?
Yến Xu nhìn Hoắc Chấn Bắc, đột nhiên tiến về phía trước ôm eo hắn, đem môi của bản thân in lên môi hắn, lại nhanh chóng rời khỏi, thấp giọng nói xin lỗi với hắn: “Xin lỗi, Công tử, là lỗi của ta.”
Thái độ của Yến Xu và phương thức xin lỗi làm cho Hoắc Chấn Bắc rất hưởng thụ, lúc này hắn cũng không ngại có thái độ tốt hơn một chút, hắn ôm chặt lấy người, vươn một tay nhẹ nhàng vuốt tóc của Yến Xu nói: “Không, là ta không tốt, làm nàng hiểu lầm, sau này nàng có chuyện gì thì hãy nói với ta, không cần một mình khó chịu trong lòng.”
Yến Xu gật đầu.
Hai người liền lẳng lặng ôm nhau như vậy.
Qua một lúc sau, Hoắc Chấn Bắc nâng đầu Yến Xu lên, nhìn nàng nói: “Chẳng qua, nếu như nàng thật sự muốn nói xin lỗi, vừa nãy như vậy không thể được.”
Hắn nói xong liền cúi đầu hôn Yến Xu.
Lúc này, lại vang lên tiếng gõ cửa ở cửa ra vào: “Đại nhân, ta có việc muốn nói với ngài.”
Là âm thanh của Lưu Phương Bình.
Hoắc Chấn Bắc nhìn khuôn mặt đỏ hồng của người trong ngực đang đẩy đẩy hắn, đột nhiên hắn có chút không thích trong phủ có hạ nhân hay thậm chí thủ vệ nào, bằng không thì cũng không đến mức người khác muốn tìm hắn liền có thể trực tiếp tìm đến cửa phòng ngủ.
Hoắc Chấn Bắc vẻ mặt không vui đứng lên, sửa sang lại y phục của bản thân, mở cửa giọng điệu không tốt lắm hỏi: “Làm sao, nghĩ thông suốt, chịu nói rồi?”
Thấy Lưu Phương Bình gật đầu, hắn mới đi ra khỏi cửa phòng, khép cửa lại, nói với ông ấy: “Đến thư phòng nói.”
Thật ra về những việc mà Lưu Phương Bình giấu giếm, Hoắc Chấn Bắc cũng đã đoán được tám chính phần rồi, lúc trước để ông ấy ở lại cũng là vì nhìn trúng ông ấy có thể hiểu rõ được những Miêu trại kia mà thôi, hiện tại xem ra, phiền phức người này mang đến có khả năng vượt xa chỗ tốt mà ông ấy mang lại, hắn thậm chí còn cảm thấy lúc trước trực tiếp để mặc bọn họ rời đi có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Hoắc Chấn Bắc tùy ý chỉ một cái ghế ở trong thư phòng để hắn ta ngồi xuống nói.
Lưu Phương Bình không dám ngồi, khước từ, thấy Hoắc Chấn Bắc không để ý, mới thận trọng ngồi xuống mép của ghế.
“Đại nhân, ta không phải cố ý muốn giấu giếm…” Lưu Phương Bình vừa mở miệng đã nói xin lỗi.
Hoắc Chấn Bắc giơ tay lên cắt đứt lời của ông ấy: “Nói điều có ích một chút.”
Hắn hỏi: “Ngươi với thê tử sau khi thành hôn không phải là thê tử theo ngươi chuyển ra ngoài, mà là ngươi chuyển vào nhà của thê tử ngươi?”
Lưu Phương Bình gật đầu: “Miêu nữ không thể ngoại giá*, nhưng có thể chiêu tế**.”
(*)Ngoại giá: Kết hôn với một người không phải là người địa phương hoặc là người nước ngoài.
(**)Chiêu tế: có nghĩa là tuyển chồng tới ở rể.
Hoắc Chấn Bắc không muốn biết lý do, hắn chỉ muốn kết quả, bởi vậy hắn tiếp tục hỏi: “Nguyên nhân các người rời đi đúng là vì nhi tử của ngươi, nhưng cũng không phải là bởi vì lời nói nhảm đồn đãi của người khác, mà là bọn họ muốn thiêu chết nhi tử của ngươi để tế thần?”
“Được rồi, nói một chút ngươi còn có gì gạt ta đi.” Thân thể Hoắc Chấn Bắc lộ ra bộ dáng buông lỏng, tay nhẹ nhàng khoác lên trên bàn, dùng ngón giữa chầm chậm gõ lên mặt bàn.
Lưu Phương Bình nghe thấy âm thanh “thùng thùng” nhẹ nhàng kia lại không biết bản thân còn có cái gì có thể nói, dường như những điều bản thân giấu giếm đối phương đều biết rồi.
Hoắc Chấn Bắc cười nửa ngày cũng không đợi được đối phương mở miệng, giọng điệu lành lạnh nói: “Ngươi không có ý định nói với ta người của Miêu trại bên kia không có dừng lại việc đuổi bắt phụ tử các ngươi sao, thậm chí việc này sẽ gây nguy hiểm đến người bên cạnh ngươi, ngươi chính là báo đáp ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy sao?”
“Làm sao lại như vậy?” Lưu Phương Bình mở miệng, trong giọng điệu của ông ấy toàn bộ đều là khiếp sợ, dường như hoàn toàn không biết việc này.
Thế nhưng Hoắc Chấn Bắc căn bản đã không còn tín nhiệm ông ấy nữa rồi, vì vậy cho dù khiếp sợ của ông ấy không giống giả bộ, Hoắc Chấn Bắc cũng không tin tưởng, hơn nữa cho dù ông ấy có biết hay không thì đây đã là sự thật đã định.
Hoắc Chấn Bắc dừng động tác gõ mặt bàn lại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nói với Lưu Phương Bình: “Vì vậy, ngươi có phải nên nói cho ta một chút tin tức của đối thủ hay không, để ta có thể hòng bị nhiều hơn một chút?”
Người của Miêu trại muốn g**t ch*t Lưu An, mà Hoắc Chấn Bắc lại cứu bọn họ, nói bọn họ là đối phủ cũng không phải là quá đáng, huống chi xung đột giữa Hoắc Chấn Bắc với bọn họ càng không chỉ có chừng này.
Lưu Phương Bình nhìn Hoắc Chấn Bắc, dường như còn có chút do dự.
Mặc dù ông ấy không tính là người của Miêu trại, nhưng ở chỗ đó mười mấy năm, có nhiều thứ, ví dụ như phải bảo hộ bí ẩn của Miêu trại, những quan niệm này đã có chút ăn sâu bén rễ rồi.
Hoắc Chấn Bắc cũng không ép buộc ông ấy, chỉ là không nhẹ không nặng nói: “Một bên là người muốn đoạt đi sinh mạng của nhi tử ngươi, một bên là ân nhân cứu mạng vô cùng có khả năng bị ngươi liên lụy, ha, ngươi thật đúng là trọng tình trọng nghĩa.”
Những lời này nói ra làm cho Lưu Phương Bình cảm thấy hổ thẹn, cuối cùng ông ấy hạ quyết tâm nói: “Đại nhân, ngài muốn biết những thứ gì, ta nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*.”
(*)Tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn: nghĩa là không biết thì sẽ không nói, còn biết gì thì nói nấy không giấu giếm.
Cho dù như vậy, Lưu Phương Bình với tư cách là nữ tế* từ bên ngoài tiến vào ở rể, lại quanh năm rời xa quần chúng, tin tức có thể cung cấp cũng không nhiều, chẳng qua có thể biết đại khái được kết cấu quyền lực trong nội bộ của Miêu trại, cùng với tính cách đại khái của Đại tế ti và vài người tương đối thân cận của ông ta cũng coi như là có một ít thu hoạch rồi.
Miêu trại với quan phủ không giống nhau, cho dù Đại tế ti chưởng quản toàn bộ các trại cũng sẽ không vĩnh viễn được ngồi ở trên cao đường, bọn họ sẽ thường xuyên có một vài ngày lễ, Tế ti với mọi người cùng nhau chúc mừng, bình thường Tế ti sẽ không ở xa với mọi người, vì vậy so với dân thường vĩnh viễn sẽ không biết Hoàng đế là dạng người gì, người ở trong Miêu trại phần lớn lại biết Tế ti là người như thế nào, chỉ là giới hạn trong nội bộ Miêu trại mà thôi, ra khỏi trại, ngoại nhân sẽ không biết bên trong rốt cuộc là cái dạng gì.
Lưu Phương Bình nói xong, cẩn thận nhìn Hoắc Chấn Bắc: “Vậy, ta và Tiểu An…”
Sau khi biết người của Miêu trại rõ ràng vẫn có ý đồ bắt bọn họ đi, ông ấy cũng bắt đầu có chút lo lắng cho an nguy của bọn họ.
Vốn ông ấy chỉ sợ trở về đây sẽ gặp phải người của Miêu trại, từ đó bị bọn họ bắt đi, lại không nghĩ đến người ở trong trại vẫn đang luôn tìm bọn họ.
Đối với việc an trí của hai phụ tử bọn họ, Hoắc Chấn Bắc có chút phiền, nha môn này căn bản cũng không an toàn, bằng không thì hắn cũng không vì sau khi nghe thấy tin tức liền vội vàng trở về gấp, nhưng nếu như an bài ở bên ngoài, lại quá rõ ràng rồi, hơn nữa bên ngoài cũng không nhất định sẽ an toàn.
Chỉ là Hoắc Chấn Bắc không nghĩ đến còn chưa đợi hắn nghĩ xong kế sách song toàn gì, Miêu trại lại có người đến rồi.
Đối phương cũng không giống như suy nghĩ của Hoắc Chấn Bắc, lén lút ẩn náu ở hậu viện của hắn mang người đi, mà là trực tiếp quang minh chính đại đến phủ nha, đứng ở dưới tấm biển Minh Kính Cao Huyền*, không chút khách khí bảo hắn giao người ra.
(*)Minh Kính Cao Huyền: nghĩa là gương sáng treo cao (sự sáng suốt của quan tòa).
Mà Sư gia của hắn, bộ khoái của hắn, đứng ở bên cạnh một câu cũng không dám nói, thậm chí Sư gia còn mời người này vào trong, bộ dáng cung kính kia ngay cả Hoắc Chấn Bắc cũng chưa từng thấy.
Hoắc Chấn Bắc nhìn người mặc y phục người Hán ở trước mắt rõ ràng đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi: “Ngươi là ai?”
Sư gia ở bên cạnh thay người nọ đáp: “Ngài ấy là người Đại tế ti tín nhiệm nhất.”
Người kia không nói gì, coi như chấp nhận lời giới thiệu này của Sư gia.
Ông ta vốn cho rằng Hoắc Chấn Bắc nghe thấy tin tức này thì cho dù không cung kính ông ta được ba phần, thì ít nhất cũng phải giật mình một cái, ai biết sắc mặt của hắn một chút cũng không thay đổi, ông ta liền dùng giọng điệu không tốt hỏi: “Ngươi giấu tội nhân của tộc chúng ta, ta hy vọng ngươi đem hắn giao cho ta.”
Ông ta mở miệng nói “hy vọng”, nhưng ngữ khí lại hùm hổ dọa người, dáng điệu không cho cự tuyệt.
“Người là ta thuận tay cứu, có phải tội nhân hay không ta không biết, nhưng người ta cứu sẽ không bị một câu của ngươi liền dễ dàng giao ra.” Giọng điệu của Hoắc Chấn Bắc đồng dạng cũng cường thế.
Hắn nhìn thấy sắc mặt người kia trong nháy mắt liền trở nên khó coi, cũng biết đạo lý không nên đắc tội người khác quá ác, liền nói: “Ta có thể chữa trị được căn bệnh quái ác trong trại của các người.”
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Nghe vậy, Hoắc Chấn Bắc nâng đầu của Yến Xu lên, để cho nàng nhìn mình: “Nàng cảm thấy ta sẽ vì loại lý do này mà nói ra những lời như thế sao?”
Yến Xu lắc đầu, nhưng lại bổ sung: “Nhưng… nhưng mà ta lớn hơn chàng nhiều như vậy.”
“Nhiều như vậy? Nhiều như vậy của nàng chính là ba tuổi?” Hoắc Chấn Bắc hỏi ngược lại.
Yến Xu gật đầu.
Rõ ràng là nàng có tâm tư thăm dò, hiện tại sau khi đạt được đáp án khẳng định lại không dám tin tưởng, nhịn không được nghĩ ra một đống lý do hai người không thích hợp.
Hoắc Chấn Bắc quả thực bị nàng làm cho tức giận đến mức cười ra, hắn nói: “Lão già người ta tám mươi còn có tân nương mười tám, nàng lớn hơn ta ba tuổi còn cảm thấy quá lớn sao?”
Lời này Yến Xu không dám thừa nhận, nhưng nhìn lý do bản thân nghĩ ra bị phủ định từ cái một, không thể không nói, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ.
Có lẽ tìm những lý do kia cũng chẳng qua là muốn chứng minh đối phương nói thích mình đích xác là sự thật mà thôi.
“Nàng cảm thấy ngày đó ta đưa giá y cho nàng, những điều nói với nàng đều là lừa nàng sao?” Hoắc Chấn Bắc tiếp tục hỏi.
Lúc đó Yến Xu không có hoài nghi, nhưng chuyện sau này từng chút từng chút tích lũy, dần dần làm nàng sinh ra hoài nghi, đối mặt với những lời này của Hoắc Chấn Bắc, Yến Xu không có trả lời.
Hoắc Chấn Bắc từ trong thái độ của nàng hiểu được đáp án của Yến Xu.
“Điều thứ hai mươi ba, quan viên từ ngũ phẩm trở xuống đến địa phương nhậm chức không thể mang theo bất kỳ gia quyến nào. Điều thứ bốn mươi tám, quan viên được bổ nhiệm ở ngoài Kinh thành, tại địa phương không thể cưới thê tử sinh con. Điều thứ hai trăm ba mươi mốt…”
Hoắc Chấn Bắc nhắm hai mắt, nói cho Yến Xu về từng cái pháp lệnh liên quan đến chuyện này.
Sau khi nói xong hắn mới mở mắt nhìn Yến Xu, nói: “Chẳng lẽ nàng không nguyện ý đi theo ta, mà càng mong đợi một hôn lễ, trông coi một cái thân phận chính thê, ở lại tiểu viện tử tồi tàn của chúng ta, đợi ta không biết khi nào mới quay về?”
Yến Xu suy nghĩ về tình cảnh như vậy, có lẽ đối phương còn sẽ ở địa phương gặp được một cô nương gì đó, mà nàng và hắn cách nhau ngàn dặm xa xôi, đối với tất cả của hắn đều không biết, viết phong thư cũng phải cần một tháng mới nhìn thấy.
Tình cảnh như vậy…
Yến Xu dùng sức lắc đầu.
Lập tức sáng tỏ thông suốt, Yến Xu dường như đột nhiên cảm nhận được cảm tình của hắn đối với mình.
Những lúc hai người làm việc hắn đều sẽ nói đi nói lại với nàng “Nàng là của ta.” Hắn đối với người khác vĩnh viễn là vẻ mặt tươi cười, đối với bản thân lại không che giấu cảm xúc chút nào, lúc nào cũng mặt lạnh, hắn sẽ vì bản thân và người khác nói nhiều hơn một câu mà tức giận, hắn sẽ vì bản thân trở về muộn mà phát cáu…
Từng việc từng việc, bản thân vì sao lại cảm thấy hắn không để ý bản thân vậy?
Yến Xu nhìn Hoắc Chấn Bắc, đột nhiên tiến về phía trước ôm eo hắn, đem môi của bản thân in lên môi hắn, lại nhanh chóng rời khỏi, thấp giọng nói xin lỗi với hắn: “Xin lỗi, Công tử, là lỗi của ta.”
Thái độ của Yến Xu và phương thức xin lỗi làm cho Hoắc Chấn Bắc rất hưởng thụ, lúc này hắn cũng không ngại có thái độ tốt hơn một chút, hắn ôm chặt lấy người, vươn một tay nhẹ nhàng vuốt tóc của Yến Xu nói: “Không, là ta không tốt, làm nàng hiểu lầm, sau này nàng có chuyện gì thì hãy nói với ta, không cần một mình khó chịu trong lòng.”
Yến Xu gật đầu.
Hai người liền lẳng lặng ôm nhau như vậy.
Qua một lúc sau, Hoắc Chấn Bắc nâng đầu Yến Xu lên, nhìn nàng nói: “Chẳng qua, nếu như nàng thật sự muốn nói xin lỗi, vừa nãy như vậy không thể được.”
Hắn nói xong liền cúi đầu hôn Yến Xu.
Lúc này, lại vang lên tiếng gõ cửa ở cửa ra vào: “Đại nhân, ta có việc muốn nói với ngài.”
Là âm thanh của Lưu Phương Bình.
Hoắc Chấn Bắc nhìn khuôn mặt đỏ hồng của người trong ngực đang đẩy đẩy hắn, đột nhiên hắn có chút không thích trong phủ có hạ nhân hay thậm chí thủ vệ nào, bằng không thì cũng không đến mức người khác muốn tìm hắn liền có thể trực tiếp tìm đến cửa phòng ngủ.
Hoắc Chấn Bắc vẻ mặt không vui đứng lên, sửa sang lại y phục của bản thân, mở cửa giọng điệu không tốt lắm hỏi: “Làm sao, nghĩ thông suốt, chịu nói rồi?”
Thấy Lưu Phương Bình gật đầu, hắn mới đi ra khỏi cửa phòng, khép cửa lại, nói với ông ấy: “Đến thư phòng nói.”
Thật ra về những việc mà Lưu Phương Bình giấu giếm, Hoắc Chấn Bắc cũng đã đoán được tám chính phần rồi, lúc trước để ông ấy ở lại cũng là vì nhìn trúng ông ấy có thể hiểu rõ được những Miêu trại kia mà thôi, hiện tại xem ra, phiền phức người này mang đến có khả năng vượt xa chỗ tốt mà ông ấy mang lại, hắn thậm chí còn cảm thấy lúc trước trực tiếp để mặc bọn họ rời đi có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Hoắc Chấn Bắc tùy ý chỉ một cái ghế ở trong thư phòng để hắn ta ngồi xuống nói.
Lưu Phương Bình không dám ngồi, khước từ, thấy Hoắc Chấn Bắc không để ý, mới thận trọng ngồi xuống mép của ghế.
“Đại nhân, ta không phải cố ý muốn giấu giếm…” Lưu Phương Bình vừa mở miệng đã nói xin lỗi.
Hoắc Chấn Bắc giơ tay lên cắt đứt lời của ông ấy: “Nói điều có ích một chút.”
Hắn hỏi: “Ngươi với thê tử sau khi thành hôn không phải là thê tử theo ngươi chuyển ra ngoài, mà là ngươi chuyển vào nhà của thê tử ngươi?”
Lưu Phương Bình gật đầu: “Miêu nữ không thể ngoại giá*, nhưng có thể chiêu tế**.”
(*)Ngoại giá: Kết hôn với một người không phải là người địa phương hoặc là người nước ngoài.
(**)Chiêu tế: có nghĩa là tuyển chồng tới ở rể.
Hoắc Chấn Bắc không muốn biết lý do, hắn chỉ muốn kết quả, bởi vậy hắn tiếp tục hỏi: “Nguyên nhân các người rời đi đúng là vì nhi tử của ngươi, nhưng cũng không phải là bởi vì lời nói nhảm đồn đãi của người khác, mà là bọn họ muốn thiêu chết nhi tử của ngươi để tế thần?”
“Được rồi, nói một chút ngươi còn có gì gạt ta đi.” Thân thể Hoắc Chấn Bắc lộ ra bộ dáng buông lỏng, tay nhẹ nhàng khoác lên trên bàn, dùng ngón giữa chầm chậm gõ lên mặt bàn.
Lưu Phương Bình nghe thấy âm thanh “thùng thùng” nhẹ nhàng kia lại không biết bản thân còn có cái gì có thể nói, dường như những điều bản thân giấu giếm đối phương đều biết rồi.
Hoắc Chấn Bắc cười nửa ngày cũng không đợi được đối phương mở miệng, giọng điệu lành lạnh nói: “Ngươi không có ý định nói với ta người của Miêu trại bên kia không có dừng lại việc đuổi bắt phụ tử các ngươi sao, thậm chí việc này sẽ gây nguy hiểm đến người bên cạnh ngươi, ngươi chính là báo đáp ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy sao?”
“Làm sao lại như vậy?” Lưu Phương Bình mở miệng, trong giọng điệu của ông ấy toàn bộ đều là khiếp sợ, dường như hoàn toàn không biết việc này.
Thế nhưng Hoắc Chấn Bắc căn bản đã không còn tín nhiệm ông ấy nữa rồi, vì vậy cho dù khiếp sợ của ông ấy không giống giả bộ, Hoắc Chấn Bắc cũng không tin tưởng, hơn nữa cho dù ông ấy có biết hay không thì đây đã là sự thật đã định.
Hoắc Chấn Bắc dừng động tác gõ mặt bàn lại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nói với Lưu Phương Bình: “Vì vậy, ngươi có phải nên nói cho ta một chút tin tức của đối thủ hay không, để ta có thể hòng bị nhiều hơn một chút?”
Người của Miêu trại muốn g**t ch*t Lưu An, mà Hoắc Chấn Bắc lại cứu bọn họ, nói bọn họ là đối phủ cũng không phải là quá đáng, huống chi xung đột giữa Hoắc Chấn Bắc với bọn họ càng không chỉ có chừng này.
Lưu Phương Bình nhìn Hoắc Chấn Bắc, dường như còn có chút do dự.
Mặc dù ông ấy không tính là người của Miêu trại, nhưng ở chỗ đó mười mấy năm, có nhiều thứ, ví dụ như phải bảo hộ bí ẩn của Miêu trại, những quan niệm này đã có chút ăn sâu bén rễ rồi.
Hoắc Chấn Bắc cũng không ép buộc ông ấy, chỉ là không nhẹ không nặng nói: “Một bên là người muốn đoạt đi sinh mạng của nhi tử ngươi, một bên là ân nhân cứu mạng vô cùng có khả năng bị ngươi liên lụy, ha, ngươi thật đúng là trọng tình trọng nghĩa.”
Những lời này nói ra làm cho Lưu Phương Bình cảm thấy hổ thẹn, cuối cùng ông ấy hạ quyết tâm nói: “Đại nhân, ngài muốn biết những thứ gì, ta nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*.”
(*)Tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn: nghĩa là không biết thì sẽ không nói, còn biết gì thì nói nấy không giấu giếm.
Cho dù như vậy, Lưu Phương Bình với tư cách là nữ tế* từ bên ngoài tiến vào ở rể, lại quanh năm rời xa quần chúng, tin tức có thể cung cấp cũng không nhiều, chẳng qua có thể biết đại khái được kết cấu quyền lực trong nội bộ của Miêu trại, cùng với tính cách đại khái của Đại tế ti và vài người tương đối thân cận của ông ta cũng coi như là có một ít thu hoạch rồi.
Miêu trại với quan phủ không giống nhau, cho dù Đại tế ti chưởng quản toàn bộ các trại cũng sẽ không vĩnh viễn được ngồi ở trên cao đường, bọn họ sẽ thường xuyên có một vài ngày lễ, Tế ti với mọi người cùng nhau chúc mừng, bình thường Tế ti sẽ không ở xa với mọi người, vì vậy so với dân thường vĩnh viễn sẽ không biết Hoàng đế là dạng người gì, người ở trong Miêu trại phần lớn lại biết Tế ti là người như thế nào, chỉ là giới hạn trong nội bộ Miêu trại mà thôi, ra khỏi trại, ngoại nhân sẽ không biết bên trong rốt cuộc là cái dạng gì.
Lưu Phương Bình nói xong, cẩn thận nhìn Hoắc Chấn Bắc: “Vậy, ta và Tiểu An…”
Sau khi biết người của Miêu trại rõ ràng vẫn có ý đồ bắt bọn họ đi, ông ấy cũng bắt đầu có chút lo lắng cho an nguy của bọn họ.
Vốn ông ấy chỉ sợ trở về đây sẽ gặp phải người của Miêu trại, từ đó bị bọn họ bắt đi, lại không nghĩ đến người ở trong trại vẫn đang luôn tìm bọn họ.
Đối với việc an trí của hai phụ tử bọn họ, Hoắc Chấn Bắc có chút phiền, nha môn này căn bản cũng không an toàn, bằng không thì hắn cũng không vì sau khi nghe thấy tin tức liền vội vàng trở về gấp, nhưng nếu như an bài ở bên ngoài, lại quá rõ ràng rồi, hơn nữa bên ngoài cũng không nhất định sẽ an toàn.
Chỉ là Hoắc Chấn Bắc không nghĩ đến còn chưa đợi hắn nghĩ xong kế sách song toàn gì, Miêu trại lại có người đến rồi.
Đối phương cũng không giống như suy nghĩ của Hoắc Chấn Bắc, lén lút ẩn náu ở hậu viện của hắn mang người đi, mà là trực tiếp quang minh chính đại đến phủ nha, đứng ở dưới tấm biển Minh Kính Cao Huyền*, không chút khách khí bảo hắn giao người ra.
(*)Minh Kính Cao Huyền: nghĩa là gương sáng treo cao (sự sáng suốt của quan tòa).
Mà Sư gia của hắn, bộ khoái của hắn, đứng ở bên cạnh một câu cũng không dám nói, thậm chí Sư gia còn mời người này vào trong, bộ dáng cung kính kia ngay cả Hoắc Chấn Bắc cũng chưa từng thấy.
Hoắc Chấn Bắc nhìn người mặc y phục người Hán ở trước mắt rõ ràng đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi: “Ngươi là ai?”
Sư gia ở bên cạnh thay người nọ đáp: “Ngài ấy là người Đại tế ti tín nhiệm nhất.”
Người kia không nói gì, coi như chấp nhận lời giới thiệu này của Sư gia.
Ông ta vốn cho rằng Hoắc Chấn Bắc nghe thấy tin tức này thì cho dù không cung kính ông ta được ba phần, thì ít nhất cũng phải giật mình một cái, ai biết sắc mặt của hắn một chút cũng không thay đổi, ông ta liền dùng giọng điệu không tốt hỏi: “Ngươi giấu tội nhân của tộc chúng ta, ta hy vọng ngươi đem hắn giao cho ta.”
Ông ta mở miệng nói “hy vọng”, nhưng ngữ khí lại hùm hổ dọa người, dáng điệu không cho cự tuyệt.
“Người là ta thuận tay cứu, có phải tội nhân hay không ta không biết, nhưng người ta cứu sẽ không bị một câu của ngươi liền dễ dàng giao ra.” Giọng điệu của Hoắc Chấn Bắc đồng dạng cũng cường thế.
Hắn nhìn thấy sắc mặt người kia trong nháy mắt liền trở nên khó coi, cũng biết đạo lý không nên đắc tội người khác quá ác, liền nói: “Ta có thể chữa trị được căn bệnh quái ác trong trại của các người.”
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 54
10.0/10 từ 31 lượt.