Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 53
158@-
Yến Xu dừng động tác trong tay, liếc nhìn Hoắc Chấn Bắc, bị thái độ này của hắn làm cho bối rối không giải thích được.
Nàng hỏi ngược lại: "Ta không được ở trong phòng hả?"
Hoắc Chấn Bắc: "..."
Chết tiệt, quỷ mới biết để cho nữ nhân này ở chỗ nào, nếu có thể, hắn muốn vò nàng thành quả bóng nhỏ, trực tiếp mang nàng bên người.
Hắn bỏ qua chủ đề này và tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay trong phủ có phát hiện điều gì bất thường không?"
Yến Xu lắc đầu, cuối cùng cũng nhận ra có thể đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù nàng có chút cẩn thận, nhưng liên quan đến an toàn của hai người nàng không dám sơ suất, vội vàng hỏi: "Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
“Không có gì.” Hoắc Chấn Bắc vô thức đáp.
Yến Xu lập tức ném bức thêu trong tay ra, nói: "Chàng định chuyện gì cũng không nói với ta đúng không?"
“Nàng đang nói bậy bạ gì vậy?” Hoắc Chấn Bắc nhíu mày.
“Ta nói bậy bạ?” Ngược lại Yến Xu giận dữ cười: “Hai ngày nay có phải chàng cho rằng ta đang gây sự vô cớ hả?
Hoắc Chấn Bắc nghĩ thầm còn không phải gây sự vô cớ, nhưng nhìn vẻ mặt của Yến Xu, lời nói ra biến thành: "Sao có thể."
Không cần Hoắc Chấn Bắc phản bác Yến Xu cũng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nàng nhìn thẳng vào Hoắc Chấn Bắc, một lúc lâu sau, đột nhiên nản lòng, thấp giọng hỏi: "Công tử, rốt cuộc ở trong mắt của chàng ta là cái gì? Là tồn tại như một nha hoàn thông phòng phải không?"
Giọng nói của Yến Xu rất nhỏ khiến Hoắc Chấn Bắc không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy hai từ "nha hoàn", không khỏi cúi xuống hỏi: "Cái gì?"
Yến Xu lắc đầu một cái, không chịu nhắc lại.
Mấy ngày nay bôn ba lo lắng khiến Hoắc Chấn Bắc mất kiên nhẫn, hắn nói thẳng: "Nàng cứ nói những gì muốn nói, bộ dáng lóng ngóng này là có chuyện gì, chẳng lẽ ta còn muốn ta đi theo nàng đoán tới đoán lui à?"
Khi nói ra những lời này, trái tim của Yến Xu lại lạnh hơn mấy phần, cảm thấy người trước mặt có lẽ là người biết cách làm tổn thương người ta nhất trên đời, mỗi khi trong lòng nàng có một tia hi vọng, hắn luôn có thể ném cho mình một chậu nước lạnh.
Đột nhiên nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, cẩn thận như vậy, liên tục không ngừng thăm dò.
Thay vì vậy , không bằng dứt khoát nói rõ, để bọn họ đều tự trở về thân phận trước kia.
Yến Xu ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc Chấn Bắc hỏi từng chữ một: "Trong lòng công tử ta là cái gì? Một tiểu tì ấm giường nghe lời à?"
Nàng nói xong lại cười tự giễu: "Sợ rằng còn không phải là tiểu tì, dù sao ta cũng không còn trẻ nữa, làm sao có thể dùng được chữ tiểu này.”
Thật ra Hoắc Chấn Bắc cảm thấy lời nói vừa rồi quá nặng, hắn vẫn đang loay hoay không biết làm sao để nói với nàng rằng hắn không nghĩ vậy, nhưng không ngờ lại nghe được những lời như vậy.
Lúc này hắn thật sự rất tức giận, không ngờ cho đến bây giờ nàng nghĩ đến mình như vậy, hỏi: "Trong mắt nàng ta là loại người như vậy? Tiểu tì ấm giường?"
Yến Xu không nói lời nào.
Hoắc Chấn Bắc nhìn gương mặt của nàng, sau đó cười nhạo nói: "Nàng cho rằng nàng có mấy phần xinh đẹp, ta lại mê muội, là ta cưỡng ép nàng đúng không?"
"Nô tì không dám."
"A..." Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, Hoắc Trấn Bắc bật cười: "Đã như vậy, vậy thì ta sẽ nói cho nàng biết một tiểu tì ấm giường thật sự phải như thế nào."
Hoắc Chấn Bắc nói xong, trực tiếp bế người lên, đi vài bước, ném người lên giường.
Yến Xu không ngờ tới chuyện sẽ phát triển như vậy, vừa xuống giường vội vàng rúc vào bên trong giường, sau đó duỗi tay ôm chăn bông vào lòng, bộ dáng sợ hãi, nhìn Hoắc Chấn Bắc nói: "Chàng muốn làm gì?"
Trông dáng vẻ này ngược lại thật giống như cảm giác bị một ác bá bắt nạt.
Đã bao lâu không nhìn thấy dáng vẻ nữ nhân này sợ mình như vậy?
Bước chân của Hoắc Chấn Bắc dừng lại, cơn tức giận dâng trào vừa rồi đột nhiên dịu đi rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến nữ nhân này nói về mình như vậy, lửa giận trong lòng hắn vẫn không thể nguôi ngoai xuống.
Vì vậy hắn tiếp tục giả vờ tức giận, đi về phía giường và nói: "Nàng nghĩ ta có thể làm gì nữa?"
“Bây giờ là ban ngày.” Yến Xu duỗi ngón tay chỉ vào cửa sổ, cố gắng đánh thức cảm giác xấu hổ của Hoắc Chấn Bắc.
"Ban ngày thì thế nào, ban ngày chúng ta còn chưa làm loại chuyện này à?"
Yến Xu: "..."
Hắn thực sự không có lòng xấu hổ.
Yến Xu nhận thất bại, mặt lên không kiểm soát được đỏ lên.
Nghĩ đến chuyện lát nữa có thể xảy ra, sự bướng bỉnh mà Yến Xu kiềm chế vừa rồi đã biến mất, kinh sợ thừa nhận sai lầm của mình: "Ta sai rồi, công tử."
“Sai ở đâu?” Hoắc Chấn Bắc không dừng lại sau khi nàng thừa nhận sai lầm của mình, hắn nhất định phải ép hỏi ra tới tiền căn hậu quả.
Yến Xu cảm thấy mình không hề sai, càng không biết mình sai ở đâu, chỉ thừa nhận sai lầm của mình là không biết xấu hổ như Hoắc Chấn Bắc, nhất thời không trả lời được, đành phải giương mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc thấy nàng không lên tiếng, trực tiếp đi đến bên giường, thấy hắn sắp nhào lên giường, Yến Xu nhanh chóng nhắm mắt lại, vô thức nói: "Ta sai ở chỗ không nên thích chàng."
Hành động hù dọa của Hoắc Chấn Bắc vì những lời này của nàng mà đột nhiên dừng lại, mọi thứ như dừng lại, hắn sững sờ hỏi: "Nàng nói cái gì?"
Yến Xu cũng choáng váng vì những lời nàng thốt ra, nàng đang hối hận và thậm chí không nghe thấy câu hỏi của Hoắc Chấn Bắc.
Cũng may Hoắc Chấn Bắc không phải thật sự muốn Yến Xu nhắc lại, thấy Yến Xu không trả lời, hắn chỉ hỏi lại lần nữa: "Nàng thích ta sao?"
Yến Xu tỉnh táo lại, nhìn Hoắc Chấn Bắc không biết nên nói cái gì.
Thừa nhận hay không thừa nhận?
Cuối cùng nàng bình vỡ chẳng sợ mẻ, nói: "Phải."
Khóe miệng Hoắc Trấn Bắc không tự chủ được cong lên, hắn dùng sức đè ép xuống, nhưng cũng không kìm được, chỉ có thể mím môi nhìn Yến Xu.
Một lúc sau, hắn nói với một giọng rất bình tĩnh: "Nếu thích ta, tại sao không nói cho ta biết?"
Yến Xu trợn to hai mắt, không thể kiểm soát được vẻ mặt của mình, nàng dùng ánh mắt gần như thiểu năng nhìn Hoắc Chấn Bắc .
Làm sao có thể nói, đột nhiên không thể giải thích được nói với hắn rằng ta thích chàng, không nói tới nàng là một cô nương, không thể nói những lời như vậy, mà quan hệ của hai người như xa như gần, nàng cũng không dám nói.
Hoắc Chấn Bắc đọc hiểu được vẻ mặt của Yến Xu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Biểu hiện của nàng là ý gì?"
Yến Xu nhanh chóng kiềm chế biểu hiện của mình, bắt chước Hoắc Chấn Bắc, trở nên vô cảm.
Hoắc Chấn Bắc nói: "Cho dù thích ta, nàng cũng sẽ không nên bắt chước ta."
Yến Xu: "..."
Yến Xu muốn trợn trắng mắt.
Để ngăn biểu hiện của mình lộ ra lần nữa, nàng cúi đầu xuống, thái độ của đối phương cũng khiến nàng có chút không rõ ràng, cho nên, không biết hắn có thích mình hay không ...
Yến Xu vô cùng hối hận vì những lời nàng nói ra lúc nóng nảy, bây giờ thật sự không còn đường quay đầu nữa.
Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ hối hận không kịp của Yến Xu, không vui hỏi: "Nàng hối hận khi thích ta sao?"
Yến Xu lắc đầu.
Chuyện này ta cũng không hối hận, dù sao cũng cứu mạng mình là thật, sau này đối tốt với chính mình cũng là thật, muốn trách thì trách nàng quá tham lam, không khống chế được lòng mình.
Yến Xu không muốn trả lời vấn đề không có tình cảm này, chỉ vì thích mới như vậy, không thích thì còn ai quan tâm đến thái độ của ngươi.
Nhưng nếu hắn cũng quan tâm đến điều này, có phải hay không là ...
Yến Xu đột nhiên lấy hết can đảm hỏi: "Còn công tử thì sao?"
“Hả?” Hoắc Chấn Bắc sững sờ một lúc mới nhận ra được những gì Yến Xu nói, tránh ánh mắt của Yến Xu và nói: “Nàng thật sự nghĩ ta là người háo sắc hả?”
Lời này giống như ngầm thừa nhận rằng hắn thích Yến Xu.
Đúng là hắn ở bên nàng không phải vì tướng mạo của nàng, nhưng hắn sẽ không bao giờ nói ra lý do thực sự, còn bây giờ thì cứ coi như hai người thích nhau đi, cảm giác hắn đối với nữ nhân này còn nhiều hơn so với thích.
Yến Xu nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc như vậy, không khỏi ném chăn bông đi, bò về phía trước hai bước, hỏi: "Nói như vậy, công tử chàng cũng thích ta, phải không?"
Trong lòng Hoắc Chấn Bắc vẫn có chút không buông tha được, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy hi vọng của Yến Xu, hắn đột nhiên cảm thấy nếu nàng muốn thế này thì cho dù thừa nhận cũng không sao, tóm lại đời này của nữ nhân này là thuộc về hắn.
Hắn ngồi ở trên giường, ôm lấy nữ nhân đang bò qua, nói: "Nàng muốn nghe câu trả lời hả?"
Sau khi hỏi xong, hắn vỗ đầu Yến Xu nói: "Có phải vì chuyện này mà mấy ngày nay gây chuyện với ta phải không?"
Cũng không có quậy mà.
Yến Xu muốn nói như vậy, nhưng để nghe được câu trả lời mình muốn, nàng vẫn khiêm tốn gật đầu một cái.
Nhìn thấy Yến Xu như vậy, Hoắc Chấn Bắc đột nhiên nở nụ cười, nụ cười tràn đầy bao dung, như thể hắn đột nhiên từ một thiếu niên mười bảy tuổi biến thành một vị trưởng lão ba mươi bảy tuổi: "Tại sao nàng lại cho rằng ta không thích nàng? Còn tiểu tỳ ấm gường, ý tưởng hoang dường từ đâu ra như vậy?"
Yến Xu không nói lời nào, cố gắng tìm trong trí nhớ của mình nơi nào cho thấy đối phương thích mình.
Chắc là vui vẻ ôm mình, buổi tối cùng mình như vậy, có đôi khi cũng quan tâm mình, có vẻ như là thích mình, nhưng những hành vi lúc nóng lúc lạnh kia khiến cho cái thích này trở thành ảo giác của Yến Xu.
Yến Xu rũ mắt xuống, có chút lo được lo mất: "Chàng chắc không phải bởi vì ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho chàng nên mới nói như vậy chứ?"
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Yến Xu dừng động tác trong tay, liếc nhìn Hoắc Chấn Bắc, bị thái độ này của hắn làm cho bối rối không giải thích được.
Nàng hỏi ngược lại: "Ta không được ở trong phòng hả?"
Hoắc Chấn Bắc: "..."
Chết tiệt, quỷ mới biết để cho nữ nhân này ở chỗ nào, nếu có thể, hắn muốn vò nàng thành quả bóng nhỏ, trực tiếp mang nàng bên người.
Hắn bỏ qua chủ đề này và tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay trong phủ có phát hiện điều gì bất thường không?"
Yến Xu lắc đầu, cuối cùng cũng nhận ra có thể đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù nàng có chút cẩn thận, nhưng liên quan đến an toàn của hai người nàng không dám sơ suất, vội vàng hỏi: "Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
“Không có gì.” Hoắc Chấn Bắc vô thức đáp.
Yến Xu lập tức ném bức thêu trong tay ra, nói: "Chàng định chuyện gì cũng không nói với ta đúng không?"
“Nàng đang nói bậy bạ gì vậy?” Hoắc Chấn Bắc nhíu mày.
“Ta nói bậy bạ?” Ngược lại Yến Xu giận dữ cười: “Hai ngày nay có phải chàng cho rằng ta đang gây sự vô cớ hả?
Hoắc Chấn Bắc nghĩ thầm còn không phải gây sự vô cớ, nhưng nhìn vẻ mặt của Yến Xu, lời nói ra biến thành: "Sao có thể."
Không cần Hoắc Chấn Bắc phản bác Yến Xu cũng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nàng nhìn thẳng vào Hoắc Chấn Bắc, một lúc lâu sau, đột nhiên nản lòng, thấp giọng hỏi: "Công tử, rốt cuộc ở trong mắt của chàng ta là cái gì? Là tồn tại như một nha hoàn thông phòng phải không?"
Giọng nói của Yến Xu rất nhỏ khiến Hoắc Chấn Bắc không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy hai từ "nha hoàn", không khỏi cúi xuống hỏi: "Cái gì?"
Yến Xu lắc đầu một cái, không chịu nhắc lại.
Mấy ngày nay bôn ba lo lắng khiến Hoắc Chấn Bắc mất kiên nhẫn, hắn nói thẳng: "Nàng cứ nói những gì muốn nói, bộ dáng lóng ngóng này là có chuyện gì, chẳng lẽ ta còn muốn ta đi theo nàng đoán tới đoán lui à?"
Khi nói ra những lời này, trái tim của Yến Xu lại lạnh hơn mấy phần, cảm thấy người trước mặt có lẽ là người biết cách làm tổn thương người ta nhất trên đời, mỗi khi trong lòng nàng có một tia hi vọng, hắn luôn có thể ném cho mình một chậu nước lạnh.
Đột nhiên nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, cẩn thận như vậy, liên tục không ngừng thăm dò.
Thay vì vậy , không bằng dứt khoát nói rõ, để bọn họ đều tự trở về thân phận trước kia.
Yến Xu ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc Chấn Bắc hỏi từng chữ một: "Trong lòng công tử ta là cái gì? Một tiểu tì ấm giường nghe lời à?"
Nàng nói xong lại cười tự giễu: "Sợ rằng còn không phải là tiểu tì, dù sao ta cũng không còn trẻ nữa, làm sao có thể dùng được chữ tiểu này.”
Thật ra Hoắc Chấn Bắc cảm thấy lời nói vừa rồi quá nặng, hắn vẫn đang loay hoay không biết làm sao để nói với nàng rằng hắn không nghĩ vậy, nhưng không ngờ lại nghe được những lời như vậy.
Lúc này hắn thật sự rất tức giận, không ngờ cho đến bây giờ nàng nghĩ đến mình như vậy, hỏi: "Trong mắt nàng ta là loại người như vậy? Tiểu tì ấm giường?"
Yến Xu không nói lời nào.
Hoắc Chấn Bắc nhìn gương mặt của nàng, sau đó cười nhạo nói: "Nàng cho rằng nàng có mấy phần xinh đẹp, ta lại mê muội, là ta cưỡng ép nàng đúng không?"
"Nô tì không dám."
"A..." Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, Hoắc Trấn Bắc bật cười: "Đã như vậy, vậy thì ta sẽ nói cho nàng biết một tiểu tì ấm giường thật sự phải như thế nào."
Hoắc Chấn Bắc nói xong, trực tiếp bế người lên, đi vài bước, ném người lên giường.
Yến Xu không ngờ tới chuyện sẽ phát triển như vậy, vừa xuống giường vội vàng rúc vào bên trong giường, sau đó duỗi tay ôm chăn bông vào lòng, bộ dáng sợ hãi, nhìn Hoắc Chấn Bắc nói: "Chàng muốn làm gì?"
Trông dáng vẻ này ngược lại thật giống như cảm giác bị một ác bá bắt nạt.
Đã bao lâu không nhìn thấy dáng vẻ nữ nhân này sợ mình như vậy?
Bước chân của Hoắc Chấn Bắc dừng lại, cơn tức giận dâng trào vừa rồi đột nhiên dịu đi rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến nữ nhân này nói về mình như vậy, lửa giận trong lòng hắn vẫn không thể nguôi ngoai xuống.
Vì vậy hắn tiếp tục giả vờ tức giận, đi về phía giường và nói: "Nàng nghĩ ta có thể làm gì nữa?"
“Bây giờ là ban ngày.” Yến Xu duỗi ngón tay chỉ vào cửa sổ, cố gắng đánh thức cảm giác xấu hổ của Hoắc Chấn Bắc.
"Ban ngày thì thế nào, ban ngày chúng ta còn chưa làm loại chuyện này à?"
Yến Xu: "..."
Hắn thực sự không có lòng xấu hổ.
Yến Xu nhận thất bại, mặt lên không kiểm soát được đỏ lên.
Nghĩ đến chuyện lát nữa có thể xảy ra, sự bướng bỉnh mà Yến Xu kiềm chế vừa rồi đã biến mất, kinh sợ thừa nhận sai lầm của mình: "Ta sai rồi, công tử."
“Sai ở đâu?” Hoắc Chấn Bắc không dừng lại sau khi nàng thừa nhận sai lầm của mình, hắn nhất định phải ép hỏi ra tới tiền căn hậu quả.
Yến Xu cảm thấy mình không hề sai, càng không biết mình sai ở đâu, chỉ thừa nhận sai lầm của mình là không biết xấu hổ như Hoắc Chấn Bắc, nhất thời không trả lời được, đành phải giương mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc thấy nàng không lên tiếng, trực tiếp đi đến bên giường, thấy hắn sắp nhào lên giường, Yến Xu nhanh chóng nhắm mắt lại, vô thức nói: "Ta sai ở chỗ không nên thích chàng."
Hành động hù dọa của Hoắc Chấn Bắc vì những lời này của nàng mà đột nhiên dừng lại, mọi thứ như dừng lại, hắn sững sờ hỏi: "Nàng nói cái gì?"
Yến Xu cũng choáng váng vì những lời nàng thốt ra, nàng đang hối hận và thậm chí không nghe thấy câu hỏi của Hoắc Chấn Bắc.
Cũng may Hoắc Chấn Bắc không phải thật sự muốn Yến Xu nhắc lại, thấy Yến Xu không trả lời, hắn chỉ hỏi lại lần nữa: "Nàng thích ta sao?"
Yến Xu tỉnh táo lại, nhìn Hoắc Chấn Bắc không biết nên nói cái gì.
Thừa nhận hay không thừa nhận?
Cuối cùng nàng bình vỡ chẳng sợ mẻ, nói: "Phải."
Khóe miệng Hoắc Trấn Bắc không tự chủ được cong lên, hắn dùng sức đè ép xuống, nhưng cũng không kìm được, chỉ có thể mím môi nhìn Yến Xu.
Một lúc sau, hắn nói với một giọng rất bình tĩnh: "Nếu thích ta, tại sao không nói cho ta biết?"
Yến Xu trợn to hai mắt, không thể kiểm soát được vẻ mặt của mình, nàng dùng ánh mắt gần như thiểu năng nhìn Hoắc Chấn Bắc .
Làm sao có thể nói, đột nhiên không thể giải thích được nói với hắn rằng ta thích chàng, không nói tới nàng là một cô nương, không thể nói những lời như vậy, mà quan hệ của hai người như xa như gần, nàng cũng không dám nói.
Hoắc Chấn Bắc đọc hiểu được vẻ mặt của Yến Xu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Biểu hiện của nàng là ý gì?"
Yến Xu nhanh chóng kiềm chế biểu hiện của mình, bắt chước Hoắc Chấn Bắc, trở nên vô cảm.
Hoắc Chấn Bắc nói: "Cho dù thích ta, nàng cũng sẽ không nên bắt chước ta."
Yến Xu: "..."
Yến Xu muốn trợn trắng mắt.
Để ngăn biểu hiện của mình lộ ra lần nữa, nàng cúi đầu xuống, thái độ của đối phương cũng khiến nàng có chút không rõ ràng, cho nên, không biết hắn có thích mình hay không ...
Yến Xu vô cùng hối hận vì những lời nàng nói ra lúc nóng nảy, bây giờ thật sự không còn đường quay đầu nữa.
Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ hối hận không kịp của Yến Xu, không vui hỏi: "Nàng hối hận khi thích ta sao?"
Yến Xu lắc đầu.
Chuyện này ta cũng không hối hận, dù sao cũng cứu mạng mình là thật, sau này đối tốt với chính mình cũng là thật, muốn trách thì trách nàng quá tham lam, không khống chế được lòng mình.
Yến Xu không muốn trả lời vấn đề không có tình cảm này, chỉ vì thích mới như vậy, không thích thì còn ai quan tâm đến thái độ của ngươi.
Nhưng nếu hắn cũng quan tâm đến điều này, có phải hay không là ...
Yến Xu đột nhiên lấy hết can đảm hỏi: "Còn công tử thì sao?"
“Hả?” Hoắc Chấn Bắc sững sờ một lúc mới nhận ra được những gì Yến Xu nói, tránh ánh mắt của Yến Xu và nói: “Nàng thật sự nghĩ ta là người háo sắc hả?”
Lời này giống như ngầm thừa nhận rằng hắn thích Yến Xu.
Đúng là hắn ở bên nàng không phải vì tướng mạo của nàng, nhưng hắn sẽ không bao giờ nói ra lý do thực sự, còn bây giờ thì cứ coi như hai người thích nhau đi, cảm giác hắn đối với nữ nhân này còn nhiều hơn so với thích.
Yến Xu nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc như vậy, không khỏi ném chăn bông đi, bò về phía trước hai bước, hỏi: "Nói như vậy, công tử chàng cũng thích ta, phải không?"
Trong lòng Hoắc Chấn Bắc vẫn có chút không buông tha được, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy hi vọng của Yến Xu, hắn đột nhiên cảm thấy nếu nàng muốn thế này thì cho dù thừa nhận cũng không sao, tóm lại đời này của nữ nhân này là thuộc về hắn.
Hắn ngồi ở trên giường, ôm lấy nữ nhân đang bò qua, nói: "Nàng muốn nghe câu trả lời hả?"
Sau khi hỏi xong, hắn vỗ đầu Yến Xu nói: "Có phải vì chuyện này mà mấy ngày nay gây chuyện với ta phải không?"
Cũng không có quậy mà.
Yến Xu muốn nói như vậy, nhưng để nghe được câu trả lời mình muốn, nàng vẫn khiêm tốn gật đầu một cái.
Nhìn thấy Yến Xu như vậy, Hoắc Chấn Bắc đột nhiên nở nụ cười, nụ cười tràn đầy bao dung, như thể hắn đột nhiên từ một thiếu niên mười bảy tuổi biến thành một vị trưởng lão ba mươi bảy tuổi: "Tại sao nàng lại cho rằng ta không thích nàng? Còn tiểu tỳ ấm gường, ý tưởng hoang dường từ đâu ra như vậy?"
Yến Xu không nói lời nào, cố gắng tìm trong trí nhớ của mình nơi nào cho thấy đối phương thích mình.
Chắc là vui vẻ ôm mình, buổi tối cùng mình như vậy, có đôi khi cũng quan tâm mình, có vẻ như là thích mình, nhưng những hành vi lúc nóng lúc lạnh kia khiến cho cái thích này trở thành ảo giác của Yến Xu.
Yến Xu rũ mắt xuống, có chút lo được lo mất: "Chàng chắc không phải bởi vì ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho chàng nên mới nói như vậy chứ?"
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 53
10.0/10 từ 31 lượt.