Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 52

120@-

Liên tục mấy ngày nay, thái độ của nàng có vẻ hơi kỳ lạ.


 


Hoắc Chấn Bắc không nói lên được là lạ ở chỗ nào, nàng ngoan ngoãn làm theo mọi việc hắn yêu cầu, nàng cũng không phản bác hắn như ngày hôm đó, nhưng hắn chỉ thấy lạ ở đâu đó, cảm giác đó giống như ... giống như... 


 


Đúng, đó là quá nghe lời.


 


Dường như trở lại thời điểm lúc mới gặp nhau, thậm chí còn có vẻ nghe lời hơn so với lúc đó, khi ấy Hoắc Chấn Bắc có thể cảm nhận rõ ràng nàng có chút lấy lòng và sợ hãi đối với hắn, nhưng bây giờ ngay cả điều này tất cả những cảm giác này đã không còn nữa, cứ như thể nàng chỉ đang thực hiện từng mệnh lệnh một, điều này khiến hơi thở cả người Hoắc Chấn Bắc mấy ngày nay giống như muốn làm người chết rét vậy.


 


Yến Xu cảm thấy Hoắc Chấn Bắc không vui, nhưng lần này nàng không quan tâm, nàng đã ra một quyết định, một quyết định có thể thay đổi mối quan hệ của họ trong tương lai.


 


Nàng phải thừa nhận rằng nàng có tình cảm với Hoắc Chấn Bắc đã vượt ra ngoài mối quan hệ giữa chủ và tớ, tình cảm này ngày càng theo thời gian phát triển nhiều hơn khiến nàng gần như không thể tách rời, chuyện ngày đó để cho nàng đột nhiên muốn thử một chút cuối cùng nên là buông bỏ phần tình cảm này hay là để nàng lún sâu hơn một bước.


 


Bởi vì yêu cho nên sợ hãi, vì ý thức được phần tình cảm này, nàng mới sợ cuối cùng mình sẽ vì nó mà trở thành bất chấp lý lẽ, ngay cả chính mình cũng không nhận ra, cho nên để nàng thử một chút đi, nếu không được, nàng sẽ thu lại phần tình cảm này thật tốt, cố gắng làm tốt chuyện một nô tì nên làm, nếu công tử cũng với nàng…


 


Vậy thì hãy để nàng ích kỷ hơn một chút.


 


Việc Hoắc Chấn Bắc không vui mấy ngày qua thật sự khiến cho Yến Xu vui vẻ, điều này ít nhất chứng tỏ hắn quan tâm đến mình, không chỉ coi nàng như một người hầu ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn chưa đủ, nàng còn muốn chắc chắn một chút.


 


Vì vậy khi Hoắc Chấn Bắc cau mày hỏi Yến Xu: "Hai ngày nay rốt cuộc nàng làm đang quậy cái gì vậy?"


 


Yến Xu chỉ cúi đầu, cung kính nói: "Không dám."


 


Hoắc Chấn Bắc cực kỳ tức giận, hắn cưỡng ép Yến Xu ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Không dám, nàng còn có cái gì không dám, mấy ngày trước không phải còn phát giận với ta hay sao?"



 


“Ngày hôm đó ta đã bốc đồng, ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa.” Yến Xu nghiêm túc thừa nhận sai lầm của mình.


 


Hoắc Chấn Bắc cảm giác một quyền đánh vào bông, trong lòng nhịn lại, không biết nên trút giận như thế nào, cuối cùng buông tay Yến Xu, lạnh lùng nói: "Nàng đừng quên thân phận của mình."


 


Nói xong lời này trái tim có mấy phần hi vọng của Yến Xu như bị dội một chậu nước lạnh, bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, sắc mặt nàng tái nhợt nói: "Ta nhớ rồi, cảm ơn công tử đã cứu ta một mạng, cho nên cái mạng này của Yến Xu tùy ý công tử định đoạt. "


 


Kỳ thực nói ra lời này không thích hợp, nhưng là Yến Xu cứ như vậy nói ra khỏi miệng, chỉ cần muốn mạng của nàng, thì cứ việc lấy đi, đỡ phải mỗi ngày suy nghĩ nhiều như vậy.


 


“Nàng” Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu, bộ dáng bị nàng làm cho tức giận.


 


Yến Xu lần này không thừa nhận sai lầm của mình, nàng chỉ đứng cúi đầu, bộ dáng như thể nàng có thể đứng mãi cùng trời đất vậy.


 


Bây giờ Hoắc Chấn Bắc cảm thấy tức giận khi nhìn thấy nàng, nhưng hắn không thể làm gì người trước mặt, hắn xoa trán một cái tựa hồ có chút nhảy lên gân xanh, một chữ "cút" quanh quẩn trong cổ họng, nhưng cuối cùng hắn không nói ra miệng.


 


Yến Xu đợi hồi lâu không đợi được đối phương xử trí, chủ động lui ra.


 


Bộ dáng Hoắc Chấn Bắc không nhịn được xua tay, như muốn bảo nàng mau chóng rời đi.


 


Chờ ra khỏi phòng, Yến Xu đứng ở cửa, cảm nhận được ánh nắng chói chang bên ngoài, sắc mặt đột nhiên có chút mờ mịt, nàng đang làm cái gì vậy, rõ ràng trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám, bây giờ không sai biệt lắm nàng đều có, vậy bây giờ còn muốn thế nào đây.


 


Bởi vì nàng đứng ở cửa không chịu rời đi, Hoắc Chấn Bắc vừa nhìn thấy bóng dáng nàng, đột nhiên nói: "Còn đứng ở cửa làm gì vậy? Ngại bên ngoài không đủ phơi nắng phải không?"


 


Nghe giọng nói, Yến Xu đột nhiên bật cười một chút, có lẽ con người sẽ càng ngày càng tham lam, người trong phòng vẫn luôn không thể giải thích được quan tâm nàng như vậy, nàng làm sao có thể không tham lam.



 


Hãy thử lại lần nữa, trước giờ hắn luôn là một người xấu tính, có lẽ thử lại lần nữa thật có thể lấy được thứ mình muốn.


 


Yến Xu nói thầm trong lòng, nàng quay đầu nhìn sau lưng một cái.


 


Một cánh cửa chắn ngang tầm mắt của người trong và ngoài phòng, nhưng Yến Xu biết người trong phòng lúc này có lẽ đang giận vì mình.


 


Ít nhiều gì, nàng vẫn có một con bài tẩy, Yến Xu siết chặt nắm tay, vừa thả lỏng, lại siết chặt, cuối cùng xoay người rời đi không nói một lời.


 


Hoắc Chấn Bắc không đợi được nữ nhân kia đi vào, cũng không đợi được nàng giải thích gì với hắn, sắc mặt không khỏi đen hơn.


 


Nữ nhân kia thật sự càng ngày càng to gan, cho rằng rời kinh thành muốn làm gì thì làm?


 


Hoắc Chấn Bắc rất tức giận, lại không nghĩ ra biện pháp gì.


 


Đuổi đi là không được, cũng không biết phạt như thế nào, lần đầu tiên Hoắc Chấn Bắc nhận ra mình lại đối với nàng không có biện pháp nào.


 


Dứt khoát hắn cũng bắt đầu bận rộn, tạm thời hắn không có quá nhiều thời gian để nghĩ về chuyện này.


 


Sau ba hoặc bốn ngày châm cứu và uống thuốc chữa bệnh, cuối cùng bệnh tình trượng phu của chủ sạp cũng có chút phản ứng, nhưng phản ứng này không biết là tốt hay xấu.


 


Hắn ta bắt đầu thường xuyên nôn mửa và đi nhà xí.


 


Theo lý mà nói, nôn mửa và tiêu chảy kiểu này không hẳn là một phản ứng tốt, nhưng theo những gì hắn ta nói, hắn ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa bụng của hắn ta hình như nhỏ lại một chút.



 


Dựa trên những tình trạng này, đại phu đưa ra chẩn đoán và điều trị, đồng thời suy đoán rằng điều này có thể phản ánh việc đào thải lượng nước dư thừa và độc tố trong cơ thể, nhưng tình hình thực tế vẫn cần phải quan sát thêm.


 


Bất kể điều này là tốt hay xấu, dù sao thì việc điều trị cũng có hiệu quả, nên Hoắc Chấn Bắc cũng bắt đầu thường xuyên đến quán trọ, chỉ vì từ trong miệng đôi phu thê này hiểu rõ hơn một chút tình trạng của Miêu trại.


 


Bọn họ không quá cảnh giác Hoắc Chấn Bắc người có thể cứu mạng mình, bọn họ nghĩ rằng hắn chỉ quan tâm đến tình trạng của bệnh nhân trong trại, muốn cứu thêm nhiều người, nên bọn họ chậm rãi nói cho hắn biết tình hình.


 


Theo lời họ kể thì nhi tử út của vị Đại tế ti bị bệnh đầu tiên, lúc đó tưởng chỉ là cảm sốt nhưng mấy ngày sau thì không thấy đỡ, sau mới cảm thấy không đúng, nhưng vu y xem qua cũng không có tác dụng gì, bụng ngày càng to, bọn họ đều cho rằng đó là lời nguyền của thần linh, nhất là sau khi phát hiện ngày càng nhiều người trong trại có triệu chứng này, họ tự nhiên nghĩ đến hài tử xui xẻo kia, muốn dâng hắn làm vật tế thần, cầu xin tha thứ, ai biết hắn đã trốn thoát, bây giờ trại trong còn phái người tìm hai tên phản đồ kia.


 


Tất nhiên bọn họ chỉ nói chuyện với Hoắc Chấn Bắc về một số tình trạng liên quan đến căn bệnh, còn những người khác, họ thận trọng không nhắc đến, ngay cả khi Hoắc Chấn Bắc dường như vô tình hỏi về tình trạng của Vu y và Đại tế ti, tất cả bọn họ đều được che đậy trong sự mơ hồ.


 


Điều này cũng khiến cho Hoắc Chấn Bắc hiểu rằng nếu hắn không chọn chủ sạp này khi hắn tình cờ đi dạo phố, thì việc biết một số thông tin về Miêu trại từ những người khác sẽ thực sự khó khăn, ngay cả khi những người đã sống với người Hán một thời gian lâu dài, vẫn là hết sức giữ bí mật với tình hình nội bộ như cũ.


 


Nhưng điều hắn lo lắng nhất bây giờ không phải là chuyện này, mà bọn họ nói bây giờ vẫn có người đuổi bắt thứ mà bọn họ gọi là vật tế phẩm.


 


Hiện tại hắn chắc chắn tế phẩm đó chính là Lưu An, tuy rằng lúc đầu lo lắng thân phận của bọn họ có vấn đề, có thể có người tìm bọn họ, nhưng bởi vì một đường không có chuyện gì, hắn dần dần cảm thấy bọn họ có thể chỉ là từ đâu đó trốn thoát ra, nhưng nếu có người vẫn đuổi bắt theo bọn họ, liệu nữ nhân kia có gặp nguy hiểm không?


 


Dù sao nàng vẫn đi thăm hài tử kia mấy lần.


 


Mặc dù đã nói rằng nàng không được phép đi, nàng cũng đã hứa làm thật tốt, nhưng dường như vài ngày sau đó lại đổi ý.


 


Hoắc Chấn Bắc không nghĩ phủ nha của hắn bất khả xâm phạm, thậm chí hắn còn nghĩ ở đó có người của Miêu trại cũng không có gì lạ.


 


Nghĩ đến đây, hắn không tiếp tục nói chuyện với bọn họ nữa, tùy tiện nói vài câu, để bọn họ yên tâm ở, liền vội vàng đi về phủ.



 


Hắn đầu tiên liền đi đến trù phòng trước.


 


Nữ nhân này có vẻ rất thích nấu ăn, dù đã có nữ đầu bếp ở đây nhưng vẫn thường xuyên tự tay làm.


 


Không có ai trong trù phòng, chỉ có một nữ đầu bếp đang nơm nớp lo sợ.


 


Hắn đến nơi phụ tử Lưu Phương Bình.


 


Chỉ có một hài tử cứ cúi đầu không nói lời nào và một lão nam nhân nhìn hắn giống như muốn nói lại thôi.


 


Hoắc Chấn Bắc bỏ qua lời nói muốn nói lại thôi của ông ấy, trực tiếp hỏi: "Yến Xu có đến đây không?"


 


Lưu Phương Bình lắc đầu, bộ dáng như muốn nói điều gì đó và rất lo lắng.


 


Hoắc Chấn Bắc nghĩ mình còn không có nói có người đuổi theo bọn họ, cho nên không muốn cùng ông ấy vòng vo, trực tiếp nói: "Có một số việc ta không nói, chỉ là bởi vì ta cảm thấy không cần thiết, nhưng là cho đến bây giờ cũng còn có người muốn bắt các ngươi, ta hy vọng ngươi không nên bởi vì mình ảnh hưởng đến an toàn người khác."


 


Hắn nói xong cũng không quan tâm phản ứng của đối phương ra sao, chỉ ném một câu: “Ngươi tự cân nhắc đi.” Liền vội vàng rời đi.


 


Hai nơi đều không có người, Hoắc Chấn Bắc lần này đi thẳng vào phòng ngủ của bọn họ.


 


Trên thực tế từ lúc gặp Lưu Phương Bình, hắn đã biết không có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nhất là sau khi nghĩ rằng hai ngày nay nàng vẫn còn cáu kỉnh với hắn.


 


Bởi vì khi vừa mở cửa, nhìn thấy Yến Xu đang yên lặng ngồi trong phòng thêu gì đó, hắn liền hỏi với giọng điệu rất vô cùng không tốt: "Ai cho nàng ở trong phòng không đi ra ngoài?"


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 52
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...