Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 40

130@-

Có lẽ trong lòng ông ấy nhớ đến nhi tử mình, hoặc có thể ông ấy cảm nhận được sự mong đợi thiết tha của mọi người? Tối hôm đó phụ thân của thiếu niên đã tỉnh lại.


 


Đương nhiên, người phát hiện đầu tiên là thiếu niên luôn ở bên ông ấy, bọn họ còn thắc mắc thiếu niên này đã từng nghỉ ngơi hay chưa, hắn dường như luôn là bộ dáng ngồi dưới chân giường và trông nom phụ thân mình.


 


Sau khi hắn phát hiện phụ thân tỉnh lại, lập tức vội vàng kéo đại phu chạy tới.


 


Lời nói của hắn không rõ ràng lắm, chỉ là liên tục nói: “Tỉnh, tỉnh” Thật may mắn, đại phu biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy y có thể hiểu ngay ý của hắn.


 


Phụ thân thiếu niên có vẻ hơi cảnh giác khi ở một nơi xa lạ, có chút đề phòng, khi nhìn thấy đại phu đầu tiên đã hỏi: “Ngươi là ai?"


 


Bởi vì ngủ mê man giọng nói của ông ấy rất khàn khàn khó chịu, nhưng dường như đại phu đã quen với tình huống như vậy, y không hoảng hốt không vội nói qua tình hình mà đi lên nhìn một chút tình trạng của ông ấy rồi đáp: “Lão phu là đại phu.” Nói đơn giản xong,  yêu cầu ông ấy đưa tay ra để bắt mạch.


 


Có lẽ thân phận đại phu khiến người ta yên tâm, hoặc cũng có thể là bề ngoài của y khiến người ta tin tưởng, nghe xong lời này, phụ thân thiếu niên cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ là theo lời đại phu đưa tay ra, sau đó mới cùng y nói: "Tại hạ Lưu Phương Bình, mấy ngày nay khuyển tử đã làm cho ngài thêm phiền hà."


 


Hai ngày nay ông ấy chìm vào giấc ngủ mê man, hầu như không có ý thức gì, tự nhiên ông ấy không thể phân biệt được ngày đêm, nhưng ông ấy mơ hồ biết mình chắc là đã ngủ không chỉ một ngày.


 


Thiếu niên nghe lời nói này của phụ thân, thiếu niên đi đến nắm tay phụ thân, lại gục đầu vào bên cạnh ông ấy, có lẽ để thể hiện rằng hắn rất ngoan.


 


Lưu Phương Bình có vẻ dung túng cho hành vi này của thiếu niên, cười một chút hết sức đưa tay còn lại lên sờ sờ đầu hắn, sau đó giải thích với đại phu: “Đứa trẻ này đã lớn lên cùng bên người ta, có chút ỷ lại vào ta."


 


Đại phu không quan tâm lắm đến cử chỉ của bọn họ, chỉ nói tiếp câu nói của ông ấy: "Ta chỉ là do người khác nhờ vả mà thôi, cũng không hề tốn tâm tư gì."


 


Vừa rồi y nghe được ý tứ của Lưu Phương Bình, biết rằng có lẽ ông ấy coi mình là người đã cứu bọn họ, vì vậy mới giải thích với ông ấy như thế.


 


Đúng là Lưu Phương Bình coi y là ân nhân cứu mạng, nhưng nghe xong lời này thì hơi bối rối, buột miệng hỏi: "Vậy bây giờ ta đang ở đâu?"



 


"Trạm dịch." Đại phụ lời ít ý nhiều, giống như sợ ông ấy nghe không hiểu, nói thêm một câu: “Là một vị đại nhân sắp nhậm chức, vô tình gặp được các ngươi ở trên đường."


 


Bọn họ ở miếu ngôi miếu đổ nát cũng không phải ở ven đường, chuyện vô tình gặp được là hoàn toàn không có khả năng này, cho nên như vậy chắc là…


 


Ông ấy nhìn xuống nhi tử mình.


 


Chỉ là còn không chờ ông ấy hỏi nhi tử mình cái gì, Hoắc Chấn Bắc bọn họ đã đi đến.


 


Thực ra thì hành động của thiếu niên đi ra ngoài gọi người không phải nhỏ, chỗ ở bọn họ cũng không cách xa nhau, cho nên đám người Hoắc Chấn Bắc xuất hiện nhanh như vậy cũng không có gì lạ. .


 


Lúc vào cửa, vừa nghe thấy lời đại phu nói, Hoắc Chấn Bắc tiếp tục giải thích: "Đang trên đường đi thì tình cờ gặp lệnh công tử đang ngất xỉu ở ven đường, vốn là chúng ta lo lắng cho lệnh công tử, nên để cho người nhìn qua một chút, nhưng không ngờ là trong miệng lệnh công tử cứ kêu chúng ta cứu phụ thân hắn "


 


Hoắc Chấn Bắc khẽ nheo mắt khi nói câu này: "Ta không biết tên của lệnh công tử là gì, hắn có vẻ không giỏi nói chuyện, hai ngày nay cũng không nói chuyện với mọi người."


 


Biết người trước mặt chính là ân nhân cứu mạng, Lưu Phương Bình nhanh chóng đáp: "Khuyển tử gọi là Lưu An, tại hạ là Lưu Phương Bình, cảm ơn đại nhân đã cứu mạng."


 


Ông ấy vừa nói vừa muốn xuống giường thi lễ với Hoắc Chấn Bắc, nhưng lại bị lão đại phu khiển trách trở về.


 


“Đã là lúc nào rồi, cứ nằm yên trên giường, chờ hết bệnh rồi nói sau” Lão đại phu nghiêm nghị nói.


 


Kể từ khi phụ mẫu qua đời, Lưu Phương Bình chưa từng bị người khác dùng giọng giáo huấn như vậy, trong lúc nhất thời vẻ mặt có chút lúng túng.


 


Mà Lưu An nãy giờ vẫn luôn im lặng cũng ngẩng đầu nhìn ông ấy nói: "Nghe lời, nằm."


 


Lưu Phương Bình không khỏi cười khổ một tiếng.



 


Cảnh tượng này trông thật ấm áp mà buồn cười, nhưng trên mặt Hoắc Chấn Bắc không nhìn ra cái gì, ngược lại Yến Xu đi theo phía sau nãy giờ nhìn thấy cảnh này, trên mặt bất giác nở nụ cười nói: "Tình cảm phụ thân các người thật tốt."


 


Lưu Phương Bình cười khổ lắc đầu: "Đứa nhỏ này cũng là ta chiều hư."


 


Ông ấy nói xong quay sang Hoắc Chấn Bắc vẻ mặt trịnh trọng nói: "Đại nhân cứu mạng thật sự không biết làm sao báo đáp..."


 


Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, trong lòng Yến Xu nghĩ, sau đó bất giác nghĩ đến cảnh mình và Hoắc Chấn Bắc lần đầu gặp mặt, trong lòng âm thầm tiếp lời nói của Hoắc Chấn Bắc: “Vậy thì lấy thân báo đáp đi."


 


Phì phì, nàng đang nghĩ loạn cái gì vậy?


 


Yến Xu nghĩ xong cũng tự mình bị chọc cười, sau đó nghe Lưu Phương Bình nói tiếp: "Nếu đại nhân có chỗ cần dùng đến phụ tử chúng ta, chúng ta sẽ cố hết sức làm."


 


Chà, câu này giống như nàng khi đó cũng không chênh lệch gì nhiều, Yến Xu nhìn người trên giường một chút, sau đó lại nhìn Hoắc Chấn Bắc, đột nhiên có chút vui mừng thật may không phải cứu được một cô nương.


 


Khi Yến Xu cứu người, nàng cũng không định yêu cầu bên kia báo đáp gì, nhưng không biết Hoắc Chấn Bắc có sắp xếp khác hay không, nên sau khi đối phương nói xong lời này, đôi mắt sáng quắc của nàng và đối phương đều nhìn về phía Hoắc Chấn Bắc.


 


Hoắc Chấn Bắc không có trả lời câu nói của Lưu Phương Bình, chỉ hỏi: "Các ngươi là người Dĩnh Châu?"


 


Lưu Phương Bình có vẻ hơi do dự về điều này, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.


 


“Vậy thì các người có biết huyện Lễ không?” Hoắc Chấn Bắc hỏi lại.


 


Vẻ mặt của Lưu Phương Bình cứng lại một chút, sau đó rũ mắt xuống nói: "Nơi đó là một nơi nhỏ ở phía tây nam Dĩnh Châu, nhưng mà ta chỉ mới nghe nói qua."


 


Vẻ mặt này nhìn một cái chính là trong đó chắc có ẩn tình, Hoắc Chấn Bắc cũng không ép hỏi, chỉ nói: "Ta cứu ngươi chỉ là một cái nhấc tay, cũng không nghĩ muốn các ngươi báo đáp gì, chờ các ngươi tốt hơn có thể tự mình rời đi là được"



 


Lưu Phương Bình muốn giải thích cái gì, nhưng cuối cùng mở miệng vẫn là không nói gì, chỉ khô khan nói: "Cảm ơn công tử."


 


Hoắc Chấn Bắc cũng không nói chuyện, chỉ là gật đầu rời đi với Yến Xu.


 


Yến Xu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn vẻ mặt Lưu Phương Bình có vẻ do dự, nàng tò mò hỏi Hoắc Chấn Bắc: "Thân phận của người này có vấn đề gì sao?"


 


Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc tự nhiên nói: "Ta cũng không biết."


 


Yến Xu bị dáng vẻ này của hắn làm cho sững sờ, lòng nói nếu chàng không biết, tại sao mới vừa rồi cho ta một loại cảm giác đã nhìn thấu thân phận của đối phương.


 


Hoắc Chấn Bắc dường như biết Yến Xu đang nghĩ gì, giải thích: "Ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, khi họ xuất hiện ở ranh giới Dĩnh Châu, ta liền hỏi một chút bọn họ có phải người nơi này không, nếu đúng thì thuận tiện hiểu biết tình hình nơi chúng ta đang đi. Chỉ là ... "


 


Hoắc Chấn Bắc dừng lại một chút, nheo mắt một cái, sau đó nói tiếp: "Xem ra quả thật thân phận của bọn họ rất đáng nghi ngờ."


 


Yến Xu nghe vậy cũng có chút lo lắng, nàng lo sợ hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Là ta muốn cứu người, ta ... đều trách ta."


 


Nếu cứu người sẽ mang lại phiền phức cho Hoắc Chấn Bắc, nàng thà rằng không cứu, chỉ là hai người xa lạ mà thôi, điều quan trọng nhất trong lòng nàng chính là sự an toàn của công tử.


 


Hoắc chấn bắc đưa tay ra cầm lấy tay Yến Xu, không nhẹ không nặng nhéo một cái, an ủi: "Chỉ là nghi ngờ thân phận mà thôi, ta cũng không có nói là tốt hay xấu, nàng không cần lo lắng nhiều như vậy." "


 


“Chuyện này còn có thể tốt sao?” Yến Xu có chút nản lòng nói, vẻ mặt biểu lộ chàng đừng có lừa ta.


 


Trên đường cứu được hai người không rõ thân phận, xem ra người này còn có bí mật gì đó, cho dù đối phương có là hoàng thân quốc thích, cho dù là hoàng tử lưu lạc trong dân gian, Yến Xu cũng cảm thấy theo trong kịch võ hiệp, bây giờ ông ấy còn ở giai đoạn đuổi giết, cho nên người cứu ông ấy rất có thể bị tai họa cá nằm trong chậu.


 


Yến Xu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể xảy ra, nàng nói với Hoắc Chấn Bắc: "Dù sao người ta cũng đã tỉnh rồi, chúng ta lập tức rời đi."



 


Hoắc Chấn Bắc không biết trong đầu Yến Xu đã nổi lên một chém giết mua gió đẫm máu, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, Hoắc Chấn Bắc cũng có thể đoán được một hai phần tâm tư của nàng, hắn có chút hài hước nói: "Chúng ta đi như vậy, nếu thật sự có chuyện, còn đại phu và quản trạm ở đây thì sao? "


 


Những lời nói của Hoắc Chấn Bắc đã đặt Yến Xu vào tình thế khó xử, bọn họ có thể rời đi, nhưng quản trạm và lão đại phu đều vô tội, nếu nguy hiểm như nàng nghĩ thì họ không phải chịu tai họa hay sao.


 


Vẻ mặt của Yến Xu gần như rối như tơ vò thành một cục.


 


Hoắc Chấn Bắc cúi đầu, xoa xoa mặt nàng nói: "Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ không có chuyện gì đâu, nếu có chuyện gì, nàng nghĩ phụ tử họ đến bây giờ vẫn có thể sống tốt sao?"


 


“Thật không?” Yến Xu nghi ngờ hỏi.


 


Hoắc Chấn Bắc gật đầu: "Thật."


 


Sau đó, hắn nói thêm, "Ngày mai chúng ta sẽ hỏi một chút."


 


Hắn vừa nói vừa nắm chặt tay Yến Xu nói: "Tin tưởng ta, không sao đâu."


 


Yến Xu có một sự tin tưởng không thể giải thích được đối với Hoắc Chấn Bắc, nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Hoắc Chấn Bắc, cuối cùng nàng cũng gật đầu một cái, không còn lo lắng như vậy nữa.


 


Chỉ là một lúc sau, nàng  nhịn không được hỏi lại: "Liệu chúng ta hỏi ông ấy có trả lời không?"


 


“Ông ấy sẽ nói.” Hoắc Chấn Bắc khẳng định, trông rất tự tin.


 


Chỉ với lần gặp mặt ngày hôm nay, Hoắc Chấn Bắc đã biết rằng Lưu Phương Bình không phải là người có nhiều mưu mô sâu xa gì, hơn nữa ông ấy dường như là loại người ân oán rõ ràng, rất coi trọng tình cảm, loại người này đôi khi là để cho người ta đau đầu nhất, đôi khi lại khiến người ta thích, đặc biệt lúc này trên đầu hắn còn có danh hiệu ân nhân cứu mạng nữa.


 


Hoắc Chấn Bắc chắc chắn rằng đối phương sẽ nói sự thật, coi như không nói ra, hắn cũng sẽ tìm cách để đối phương nói.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 40
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...