Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 41

114@-

Sau một đêm chăm sóc, khí sắc của Lưu Phương Bình nhìn tốt hơn rất nhiều, dường như ông ấy biết hôm nay Hoắc Chấn Bắc đến đây là muốn hỏi chuyện với ông ấy, nên đã dỗ dành Lưu An rời đi.


 


Lưu An có vẻ rất nghe lời phụ thân, tuy rằng có vẻ hơi không muốn nhưng vẫn đi theo Yến Xu ra ngoài.


 


Chờ trong phòng chỉ còn lại Hoắc Chấn Bắc và Lưu Phương Bình, cả hai đều không ai lên tiếng trước, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.


 


Một lúc lâu sau, Lưu Phương Bình mới dùng giọng khàn khàn nói: "Không phải ta cố ý giấu diếm đại nhân, chỉ là mọi chuyện về mạng sống của hai phụ tử chúng ta, ta cũng không muốn liên lụy đến người khác."


 


Lưu Phương Bình cũng biết thái độ hôm qua của mình có rất nhiều sơ hở, đối phương là ân nhân của mình, mình như vậy đã xem như vong ơn phụ nghĩa rồi, cho nên sau khi suy nghĩ một đêm, quyết định tốt hơn là nên nói một số chuyện thực tế cho đối phương biết.


 


Sau khi nói xong, ông ấy câu trả lời của Hoắc Chấn Bắc, muốn xem thái độ của hắn là gì.


 


Hoắc Chấn Bắc không có bất kỳ thái độ nào, lúc đầu cũng không quan tâm đến hai phụ tử bọn họ, chỉ là sự khác thường của thiếu niên mới khiến hắn chú ý, nhưng hôm qua nhắc tới huyện Lễ, phản ứng không bình thường của người này mới là điều khiến hắn nghĩ muốn thăm dò rốt cuộc có liên quan gì đến nơi mình sắp nhậm chức không, hắn cảm thấy cần phải biết nhiều hơn.


 


Hắn gật đầu một cái, ra hiệu cho đối phương nói tiếp.


 


Lúc này Lưu Phương Bình không biết bắt đầu từ đâu, nói ngọn nguồn của bọn họ và huyện Lễ? hay là thân phận của bọn họ.


 


Lưu Phương Bình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Không biết ngài có thể nhìn ra không, Tiểu An có chút khác biệt so với những người khác."


 


Hoắc Chấn Bắc không biết là ông ấy đang ám chỉ đôi mắt của thiếu niên hay là trí thông minh của hắn, nhưng bất kể cái nào thực sự cũng khác biệt với những người khác, hắn lại gật đầu một cái.



 


Lưu Phương Bình cười khổ một cái, mới tiếp tục nói: "Tiểu An từ khi sinh ra đã bị mọi người coi như xui xẻo, mẫu thân hắn vì khó sinh mà chết, ta không hy vọng hắn nghe được những lời người khác đàm tiếu bên tai, đã cùng hắn chuyển đến một nơi vắng vẻ, nhưng khi hắn dần lớn lên, ta thấy hắn không thích nói chuyện với người khác, thường thường phản ứng cũng chậm chạp."


 


Ông ấy nói đến chỗ này lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Ông ấy nói đến chỗ này lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Tất cả là lỗi của ta khi ta đã không đồng hành đầy đủ cùng hắn, chờ đến lúc ta phát hiện ra hắn đã năm tuổi, sau khi đi khám rất nhiều đại phu nói rằng xác suất khỏi bệnh là rất nhỏ."


 


Hoắc Chấn Bắc an ủi ông một câu: "Lệnh công tử có thể luôn giữ một trái tim trong sáng cực kỳ tốt."


 


Chỉ là hắn không rõ ông ấy nói với mình chuyện này có lợi ích gì, nhiều nhất cũng là giải thích được Lưu An dường như không hiểu cách cư xử, mà đây không phải là điều hắn muốn biết, tin tưởng đối phương cũng biết điều này.


 


Đúng là Lưu Phương Bình nói xong cũng tiếp tục nói: "Tiểu An sinh ra đã như vậy, bây giờ lại có thói xấu này, cho dù chúng ta sống ở nơi vắng vẻ nhất, vẫn không thể tránh khỏi những lời bịa đặt vô căn cứ. Tiểu An tính tình ngây thơ, mỗi lần nghe được những lời kia sẽ buồn rất lâu, vì vậy khoảng thời gian trước ta dẫn hắn rời đi, định tìm một chỗ khác sinh sống ổn định.”


 


Ồ, điều này giải thích tại sao bọn họ lại gặp nhau trên đường, Hoắc Chấn Bắc nghĩ thầm trong lòng, nhưng đây không phải là trọng điểm.


 


Hoắc Chấn Bắc cuối cùng cũng mở miệng nói: "Ngươi có quan hệ như thế nào với huyện Lễ?"


 


Đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.


 


Lưu Phương Bình dừng lại một chút mới nói: "Vốn dĩ chúng ta sống ở huyện Lễ."


 


Chẳng trách hôm qua vẻ mặt ông ấy thay đổi khi nghe nhắc đến huyện Lễ, nhưng nếu ông ấy vừa chuyển đi từ nơi này ra ngoài, vẻ mặt cũng không nên như vậy, trực giác Hoắc Chấn Bắc là đối phương vẫn còn giấu hắn một chút chuyện gì đó.


 


Nếu đối phương không muốn chủ động nói ra, hắn chủ động hỏi: "Ngươi sống ở bên trong trại hay là..."



Đây chính là muốn biết ông ấy là dân chúng bình thường hay là người miêu.


 


Ngược lại Lưu Phương Bình không giấu giếm điều này, ông ấy nói: "Thê tử của ta là một cô nương người của Miêu trại."


 


Lời giải thích này người bình thường sẽ tự động được hiểu là thê tử của ông ấy, còn ông ấy thì không phải, vì vậy bọn họ chắc sống cùng chỗ với những người dân bình thường.


 


Nhưng Hoắc Chấn Bắc cảm thấy vẻ mặt vòng vo của ông ấy như đang cố ý dẫn hắn suy nghĩ theo hướng đó, điều này cho thấy rằng sự thật không phải như vậy.


 


Lúc này hắn mới nghiêm túc nhìn người nam nhân trước mặt, đột nhiên cảm thấy thân phận của bọn họ cực kỳ thú vị, hắn không truy hỏi cái gì, ngược lại hỏi: "Ngày hôm qua ngươi nói muốn báo đáp là có thật lòng không?”


 


Lưu Phương Bình vội vàng gật gật đầu, bảo đảm nói: "Chỉ cần công tử cảm thấy ta có ích lợi gì, coi như và vào nơi dầu sôi lửa bỏng ta cũng sẽ không từ chối."


 


“Ngược lại không cần vào nơi dầu sôi lửa bỏng.” Hoắc Chấn Bắc nói: “Nơi ta muốn nhậm chức là huyện Lễ, nếu ngươi là người từ nơi đó, không bằng tạm thời đi theo ta, có dân bản địa ở bên người thuận lợi hơn một chút."


 


Hắn nói xong chuyện này còn rất hiểu săn sóc nói: "Về phần chỗ ở, ta cũng sẽ thu xếp cho ngươi, sẽ không có người nào nói ra nói vào."


 


Lưu Phương Bình giống như không ngờ đối phương lại nói như vậy, hơi mở miệng, lộ ra bộ dáng kinh ngạc.


 


Rốt cuộc ông ấy cảm thấy được lời nói của mình không khéo, đối phương cũng nhìn ra được ông ấy đang che giấu cái gì, mới vừa nói là người đến từ huyện Lễ đi ra ngoài, bây giờ hắn lại làm mình trở về nơi đó?


 


Lưu Phương Bình cảm thấy đầu óc của những người đọc sách, làm quan có lẽ không giống với đầu óc của những người thường như họ, nếu không làm sao ông ấy cũng không nghĩ ra ý đồ của đối phương đây.


 



 


Đúng rồi, nguyên nhân Lưu Phương Bình che giấu thân phận không phải là ông ấy chủ động rời đi ra ngoài, mà là bị buộc phải trốn đi.


 


Ông ấy thực sự không phải người Miêu trại, nhưng những cô nương ở Miêu trại cũng sẽ không gả ra bên ngoài, ông ấy muốn ở cùng một chỗ với mẫu thân tiểu An, chỉ có thể cùng nàng về ở tại Miêu trại, vốn tất cả đều vui mừng, cho đến khi tiểu An ra đời, ngày sinh của hắn chính là ngày giỗ của mẫu thân hắn, chờ sau khi hắn mở mắt ra, mọi người đều phát hiện hắn có một con mắt không bình thường, bị bọn họ coi như xui xẻo, thậm chí cái chết của mẫu thân hắn cũng bị cho nguyên nhân là do hắn.


 


Chỉ là sau khi phát hiện ra tất cả những chuyện này, Lưu Phương Bình đã đưa hắn tách bầy mà sống, mọi người cũng dần quên đi và không quấy rầy bọn họ, nhưng trước đây không lâu, nhi tử của Đại tế ti đột nhiên bị một trận bệnh nặng, vu y không thể nhìn rõ, sau đó có thêm rất nhiều người bị như vậy, cuối cùng mọi người cũng nhớ ra trong trại có một người mang điềm gở, tuyên bố muốn hỏa thiêu để hiến tế cho thần, khẩn cầu xin thần linh phù hộ, lúc này ông ấy dẫn nhi tử trốn thoát, ai ngờ nửa đường lại đổ bệnh.


 


Lưu Phương Bình nhìn vẻ mặt lãnh đạm của đối phương, cẩn thận hỏi: "Không biết đại nhân muốn ta làm cái gì?"


 


Dù sao đối phương thật sự cứu tánh mạng mình, hiện tại đối phương yêu cầu ông ấy giúp đỡ, ông ấy cũng không có bất cứ lý do gì từ chối, nếu là một số việc không cần xuất hiện trước mặt mọi người thì ông ấy có thể chấp nhận được, cùng lắm chờ giúp xong thì lập tức rời đi.


 


Hoắc Chấn Bắc thấy vẻ mặt thận trọng của ông ấy, biết rằng ông ấy chắc chắn có liên quan đến Miêu trại, Hắn không có ý tưởng muốn để Miêu trại dưới quyền, nhưng hắn cần bọn họ phục tùng và tôn trọng với quan phủ, tất cả những điều này, nếu có một người hiểu rõ tình hình thì mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.


 


Hắn không nói với Lưu Phương Bình về ý tưởng này, mà chỉ đáp: "Ta mới đến nơi này, rất nhiều chuyện không biết, chỉ cần một người địa phương có thể thường xuyên tìm hiểu tình huống mà thôi".


 


Xem ra chỉ là ở sau lưng cung cấp cho hắn một số thông tin cần thiết, cũng không cần tự mình ra mặt làm gì, Lưu Phương Bình cảm thấy yên tâm một chút, ông ấy hỏi: "Khi nào đại nhân muốn đi?"


 


Đây chính là đồng ý.


 


Lần này Hoắc Chấn Bắc không cảm thấy ngạc nhiên, hắn chỉ nói: "Khi nào cơ thể ngươi hồi phục một chút thì đi."


 


Lưu Phương Bình gật đầu, ông ấy cũng biết mình như thế này bây giờ đi đường sẽ là gánh nặng, cho nên ông ấy không có ý kiến gì.



Lời nói xong hết, Lưu Phương Bình không giữ lại khi thấy đối phương muốn rời đi, chỉ là lúc hắn vừa đứng dậy đã lo lắng gọi lại: "Đại nhân, đôi mắt của tiểu An..."


 


Vừa rồi ông ấy không liều lĩnh hỏi thẳng Hoắc Chấn Bắc về chuyện nhi tử của mình, một mặt ông ấy cảm thấy đối phương đã phát hiện ra chuyện này, mặt khác ông ấy cũng cảm thấy đối phương không đặc biệt để ý loại chuyện này, huống chi đối phương còn cứu bọn họ, ông ấy cũng cảm thấy không nên giấu giếm đối phương những chuyện như vậy, nhưng khi khi đối phương chuẩn bị rời đi ông ấy vẫn nhịn không  được có chút lo âu.


 


Hoắc Chấn Bắc cũng không quay đầu lại, trực tiếp nói: "Ta không tin những thứ này, về phần hắn có bị người khác phát hiện hay không, phải xem các ngươi."


 


Đây chính là hắn sẽ không nói cho ai biết về điều này.


 


Bọn họ giữ bí mật nhiều năm như vậy, cuối cùng gặp phải người không quan tâm, Lưu Phương Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, về phần giấu giếm người khác, bọn họ đã làm nhiều năm như vậy, cũng đã quen, chỉ cần không tiếp xúc gần trong một thời gian dài, hầu hết mọi người cũng sẽ không dễ dàng phát hiện.


 


Khi Hoắc Chấn Bắc đi ra cửa, ông ấy trịnh trọng nói: "Cảm ơn đại nhân”


 


Hoắc Trấn Bắc đáp: “Ta không làm gì cả.” Sau đó hắn tiếp tục bước ra ngoài.


 


Vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Yến Xu và Lưu An đang ngồi trong sân.


 


Yến Xu đang muốn nói chuyện với thiếu niên bên cạnh, nhưng thiếu niên gần như không nghe được gì, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng của phụ thân hắn.


 


Yến Xu nói vài câu, hắn mới chậm rãi đáp lại một câu, căn bản không quá năm chữ, thỉnh thoảng chỉ là gật gật đầu một chút.


 


Hoắc Chấn Bắc cau mày nhìn về phía cửa, khi thiếu niên nhìn thấy hắn đi ra ngoài, tầm mắt lập tức chú ý tới hắn, ngay khi thấy rõ người ở cửa, co rụt lại giống như rất sợ hãi, cúi đầu dựa gần vào người Yến Xu .


 


Hắn trầm giọng hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 41
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...