Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 39
95@-
Sau khi rời giường trong đầu Yến Xu vẫn luôn lặp lại câu nói kia: "Nàng cười trông rất đẹp, thật đẹp mắt, đẹp mắt...”
Vì vậy mà ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn theo Hoắc Chấn Bắc.
Mãi đến khi đại phu đến bẩm báo với Hoắc Chấn Bắc về tình hình phụ thân thiếu niên kia, Yến Xu mới hồi phục tinh thần một chút.
Đại phu nói tình trạng của ông ấy vẫn chưa ổn định, vốn dĩ chỉ là phong hàn* bình thường, chỉ vì để lâu nên tình hình trở nên nghiêm trọng như vậy, một đêm qua nhưng vẫn không hạ sốt, người cũng không có tỉnh táo, nếu tối nay vẫn như vậy, tình hình sẽ nguy hiểm.
*Phong hàn: cách gọi của bệnh cảm lạnh thời xưa.
Bọn họ không nghĩ rằng tình hình sẽ nguy hiểm như vậy, nghĩ đến bộ dạng của người thiếu niên kia, Yến Xu không khỏi nói: "Xin đại phu nhất định phải hết sức cứu ông ấy."
Đương nhiên đại phu đồng ý, đồng thời còn đề nghị đêm nay ở lại đây quan sát tình trạng của người bệnh.
Có sự bảo đảm của đại phu, Yến Xu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, lúc này nàng cũng không tâm trạng nghĩ đến câu nói kia nữa, mà nhìn Hoắc Chấn Bắc cẩn thận hỏi: "Ta có thể đến nhìn ông ấy được không?"
Nghĩ đến thân phận còn bị nghi ngờ của thiếu niên kia, Hoắc Chấn Bắc do dự một chút, nhưng vẫn không đành lòng để nàng thất vọng, gật đầu một cái nói: "Ta đi cùng nàng."
Có người đi cùng đương nhiên là tốt, Yến Xu không có lý do gì không đồng ý, cùng Hoắc Chấn Bắc đi vào phòng của phụ thân thiếu niên kia, còn đại phu thì đi điều chế thuốc.
Thiếu niên luôn ngồi ôm chân bên mép giường, nghe được tiếng bước chân, tưởng đại phu đã trở về, hắn có chút lo lắng quay đầu lại nói: "Phụ thân ta..."
Lời vừa nói ra khỏi miệng mới nhận ra người tới cửa không phải là đại phu, những lời còn lại im bặt như kẹt lại trong cổ lập tức không có tiếng.
Mặc dù hành động người thiếu niên quay đầu lại rất nhanh, lại có tóc che, nhưng trong lòng Hoắc Chấn Bắc đã nghi ngờ hắn nên đã quan sát hắn một cách cẩn thận, rốt cuộc lần này hắn đã phát hiện đôi mắt của người thiếu niên kia có cái gì đó bất thường, nhưng không chờ hắn xác nhận kỹ càng, thiếu niên kia liền cúi đầu, mái tóc thật dài che hoàn toàn đôi mắt hắn.
Ngược lại Yến Xu chú ý vào người bệnh nằm trên giường, cũng không phát hiện đôi mắt của thiếu niên có cái gì khác thường, thấy hắn giống như bị giật mình, lập tức cất lời nói: "Phụ thân ngươi không sao, đại phu nói qua tối nay thì sẽ tốt rồi."
Có thể là bởi vì giọng nói Yến Xu quá dịu dàng, hoặc cũng có thể là bởi vì hai ngày nay thái độ Yến Thu đối với hắn rất tốt, thiếu niên nhịn không ngẩng đầu nhìn Yến Xu một cái, sau đó cúi đầu xuống rất nhanh nói: "Cảm ơn."
Khi thiếu niên ngẩng đầu lên vừa đúng lúc Yến Xu tình cờ đối mặt với hắn, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng rốt cuộc Yến Xu đã phát hiện ra điều khác lạ, nàng không khỏi trợn to hai mắt, muốn nói gì đó, nhưng thấy bộ dáng thiếu niên cúi đầu tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, trong lòng tràn đầy đồng cảm kìm nén không nói gì, chỉ bước tới xem người bệnh một chút.
Phụ thân của thiếu niên so với ngày hôm qua không có gì thay đổi, điều này cũng xác minh đại phu nói tình trạng của ông ấy có chút nghiêm trọng, Yến Xu nhìn thân hình gầy yếu của thiếu niên, trong lòng có chút không đành lòng, nàng nhịn không được nói: "Nếu ngươi có cần gì thì có thể đến tìm chúng ta, chúng ta sẽ giúp hết sức."
Nàng luôn cảm thấy đôi mắt khác lạ của thiếu niên không phải là thứ bọn họ cần phải đề phòng, ngược lại, có lẽ bản thân thiếu niên cũng rất không muốn mình như vậy, nếu không hắn sẽ không luôn quen cúi đầu, đến bây giờ mái tóc của hắn cũng không buộc lên.
Vì vậy Yến Xu cũng không hỏi nhiều ở trước mặt thiếu niên, nhưng mà sau khi rời khỏi phòng họ, trở về phòng mình, nàng nhịn không được nói với Hoắc Chấn Bắc: "Chàng có phát hiện đôi mắt của thiếu niên kia không?"
Hoắc Chấn Bắc có chút nghiêm mặt gật đầu: "Hắn có một con mắt màu sắc không bình thường, ta nhìn không giống người thường."
Một bên mắt của thiếu niên là màu sắc bình thường, còn một bên màu hổ phách*, nhạt hơn rất nhiều so với màu mắt con ngươi của người bình thường, dị đồng** thường bị coi là điềm xấu, Hoắc Chấn Bắc không biết thiếu niên này là bẩm sinh như vậy, hay là bởi vì bị bệnh mới đổi thành như vậy, tóm lại một người mang điềm không tốt sợ là cũng sẽ không có ai thích, mặc dù hắn không để ý chuyện này lắm, nhưng hắn cảm giác được sợ là lần này bọn họ cứu một người phiền phức.
* màu hổ phách: là màu vàng nâu
** dị đồng: hai con ngươi mắt có màu sắc khác nhau
Yến Xu nhìn vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc, giống như cũng ý thức được điều gì đó, nàng có chút lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ chúng ta mặc kệ bọn họ sao?"
Trên mặt Yến Xu đầy rối rắm, Hoắc Chấn Bắc trong nháy mắt biết rằng nếu lúc này bọn họ thật sự buông tay mặc kệ, nữ nhân này sợ là sẽ vì chuyện này mà nhớ mãi cả đời, hắn chỉ muốn trong lòng nàng chỉ có mình hắn, có những chuyện nhớ mãi không quên, vì vậy hắn lắc đầu một cái nói: "Nếu đã cứu, cho dù thế nào, đều đã có liên quan, còn không bằng dứt khoát biết rõ mọi chuyện rồi nói sau. "
Nhìn tình hình của thiếu niên thì hỏi không được gì, không biết phụ thân của thiếu niên là người như thế nào, hy vọng ông ấy đủ thông minh để không lãng phí thời gian của hắn, vì vậy Hoắc Chấn Bắc dự định sẽ chờ cho đến khi ông ấy tỉnh lại nói sau.
Yến Xu hơi ngạc nhiên khi nghe quyết định của Hoắc Chấn Bắc, nhưng nghĩ rằng nó có thể vì vậy mà mang lại rắc rối cho công tử, trong lòng nàng vùng vẫy một phen nói: "Công tử, nếu không sau khi chúng ta cứu người tỉnh lại, cho ít bạc coi như xong, chuyện quan trọng nhất trước mắt là chúng ta đi huyện Lễ."
Bây giờ đến lượt Hoắc Chấn Bắc có chút kinh ngạc, hắn nghĩ kiếp trước nàng vì một người mới gặp một lần mà từ bỏ tính mạng, nhất định phải là loại người có lòng dạ mềm cho dù thấy con mèo con chó cũng sẽ cứu, hôm nay trước mặt nàng còn có hai người, thế nhưng nàng nói ra lời như vậy, hắn không nhịn được hỏi: "Sao vậy, nàng không muốn cứu bọn họ nữa sao?"
Yến Xu lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu một cái nói: "Chúng ta... Ta... An toàn của công tử mới là quan trọng nhất."
Thật ra Yến Xu suy nghĩ rất đơn giản, nếu có khả năng, nàng sẵn sàng giúp đỡ một số người, dù có làm bản thân bị thương cũng không sao, nhưng mà giới hạn cuối cùng của chuyện này là không thể liên lụy đến công tử, bất kỳ chuyện gì khiến cho công tử bị tổn thương nàng sẽ ngăn chặn xảy ra.
Yến Xu ở dưới tầng đáy lăn lộn nhiều năm như vậy, tuy rằng trong lòng vẫn có thiện tâm, nhưng sẽ không bừa bãi, khi có chuyện đụng tới giới hạn, nàng biết mình không thể làm.
Khi Hoắc Chấn Bắc nghe được lời nói này của Yến Xu chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu khoan khoái, thậm chí vẻ mặt hắn có chút nặng nề vì người thanh niên kia cũng bỗng nhiên thả lỏng ra.
Hắn nhìn về phía Yến Xu nói: "Không sao, chỉ là cứu hai người mà thôi, nàng muốn cứu thì cứu, không cần suy nghĩ nhiều."
Yến Xu vẫn lắc đầu.
Hoắc Chấn Bắc nhịn một chút, cuối cùng nhịn không được vươn tay ra, ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi trên đùi mình nói: "Nàng lúc nào trở nên biết nói chuyện như vậy?"
Hai người vốn dĩ là một người đang ngồi ở cạnh bàn, một người đứng, hành động của Hoắc Chấn Bắc lập tức làm cho Yến Xu đỏ mặt, nhưng mà dường như nàng đã quen với thói quen ôm nàng vào lòng ngồi trên đùi của Hoắc Chấn Bắc, cũng không hề giãy dụa, chỉ cúi đầu xuống, không biết làm trả lời thế nào.
Nàng không biết chính mình có thể nói chuyện, lại càng không chắc chắn trở thành biết nói chuyện, đây đều là suy nghĩ tận sâu trong lòng nàng, nàng không biết nên nói như thế nào.
Tuy nhiên dường như Hoắc Chấn Bắc không cần câu trả lời của nàng, hắn sờ từng chút vào tóc của Yến Xu, giọng nói bình tĩnh cứ như lời nói tỏ tình: "Nàng như vậy ta sẽ càng ngày càng muốn bắt nàng vào trong tay, việc này phải làm sao đây?"
Hắn vừa nói vừa lẩm bẩm tự trả lời mình: "Còn thể làm gì khác? Dù sao thì nàng vốn là của ta, nàng đã là của ta."
Hắn nói xong như mới nhớ tới trước mặt có người, cúi đầu xuống, đặt cằm trên đầu Yến Xu nhẹ giọng nói: "Nàng là của ai?"
“Ta là của chàng.” Yến Xu nói theo lời hắn.
Đột nhiên Hoắc Chấn Bắc cười một chút: "Đúng vậy, nàng là của ta."
Sau đó giống như trở lại bình thường, nói với một giọng điệu rất dịu dàng: "Nếu nàng là của ta, tất nhiên ta sẵn sàng nguyện ý cưng chiều nàng làm những gì nàng muốn, nàng muốn cứu người thì cứu thôi."
Yến Xu cảm thấy khó hiểu có chỗ nào đó không đúng, lại hình như không có, nàng chưa bao giờ dám nói hiểu hết tính tình của công tử, hắn luôn tỏ ra lịch sự lễ phép khi đối xử với người ngoài, khiến người ta không chỉ ra được nửa điểm sai sót, thậm chí còn để cho người ta còn cảm thấy hắn đối xử rất hiền hòa, dễ gần, nhưng khi hắn sống chung cùng mình, mặc dù đôi khi tỏ ra dịu dàng, nhưng phần lớn thời gian đều là vẻ mặt không biểu cảm, khiến người ta cảm thấy hắn là một người lãnh đạm, trực giác của nàng dáng vẻ ở trước mặt mình mới là chân chính tính cách thật của công tử, nàng cũng nguyện ý ở trước mặt công tử thể hiện tính cách thật của mình, nhưng mà cho dù như vậy, nàng vẫn không dám nói mình thật sự hiểu hắn, vì vậy có lúc vô tình nhìn thấy hành động có phần kỳ lạ của hắn, Yến Xu cũng không thể nói ra rốt cuộc vì sao.
Lúc này nàng chỉ có thể theo lời của Hoắc Chấn Bắc mà nói: "Vậy thì chúng ta hãy chờ tình hình phụ thân hắn khỏe lại một chút rồi nói sau."
Nàng muốn cứu thiếu niên kia là thật lòng, nhưng sau khi biết thiếu niên kia có chút đặc biệt, nàng cũng không muốn gây chuyện cũng là thật, nhưng có vẻ như công tử không để ý lắm, Yến Xu cũng không chắc chắn làm sao mới đúng, lúc này chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Về phần trực tiếp đi hỏi thiếu niên kia tất cả những chuyện này?
Nhìn hành động của thiếu niên trong hai ngày qua, bọn họ cũng biết sẽ không thể hỏi thiếu niên kia cái gì, mà bọn họ vẫn có chút nghi ngờ, đó là đầu óc người thiếu niên này có bình thường hay không, lúc đầu thiếu niên nói chuyện có vẻ tốn sức, trong hai ngày qua không giao tiếp với mọi người cho thấy thiếu niên có thể có chút vấn đề, nhưng hắn không làm phiền, không làm việc gì, cũng biết người, cũng sẽ nói cảm ơn, nhìn như vậy giống như không có vấn đề gì.
Tóm lại dù thế nào, sợ là thiếu niên này không phải là một cửa đột phá tốt, tất cả mọi chuyện phải đợi người trên giường tỉnh lại rồi nói.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Sau khi rời giường trong đầu Yến Xu vẫn luôn lặp lại câu nói kia: "Nàng cười trông rất đẹp, thật đẹp mắt, đẹp mắt...”
Vì vậy mà ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn theo Hoắc Chấn Bắc.
Mãi đến khi đại phu đến bẩm báo với Hoắc Chấn Bắc về tình hình phụ thân thiếu niên kia, Yến Xu mới hồi phục tinh thần một chút.
Đại phu nói tình trạng của ông ấy vẫn chưa ổn định, vốn dĩ chỉ là phong hàn* bình thường, chỉ vì để lâu nên tình hình trở nên nghiêm trọng như vậy, một đêm qua nhưng vẫn không hạ sốt, người cũng không có tỉnh táo, nếu tối nay vẫn như vậy, tình hình sẽ nguy hiểm.
*Phong hàn: cách gọi của bệnh cảm lạnh thời xưa.
Bọn họ không nghĩ rằng tình hình sẽ nguy hiểm như vậy, nghĩ đến bộ dạng của người thiếu niên kia, Yến Xu không khỏi nói: "Xin đại phu nhất định phải hết sức cứu ông ấy."
Đương nhiên đại phu đồng ý, đồng thời còn đề nghị đêm nay ở lại đây quan sát tình trạng của người bệnh.
Có sự bảo đảm của đại phu, Yến Xu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, lúc này nàng cũng không tâm trạng nghĩ đến câu nói kia nữa, mà nhìn Hoắc Chấn Bắc cẩn thận hỏi: "Ta có thể đến nhìn ông ấy được không?"
Nghĩ đến thân phận còn bị nghi ngờ của thiếu niên kia, Hoắc Chấn Bắc do dự một chút, nhưng vẫn không đành lòng để nàng thất vọng, gật đầu một cái nói: "Ta đi cùng nàng."
Có người đi cùng đương nhiên là tốt, Yến Xu không có lý do gì không đồng ý, cùng Hoắc Chấn Bắc đi vào phòng của phụ thân thiếu niên kia, còn đại phu thì đi điều chế thuốc.
Thiếu niên luôn ngồi ôm chân bên mép giường, nghe được tiếng bước chân, tưởng đại phu đã trở về, hắn có chút lo lắng quay đầu lại nói: "Phụ thân ta..."
Lời vừa nói ra khỏi miệng mới nhận ra người tới cửa không phải là đại phu, những lời còn lại im bặt như kẹt lại trong cổ lập tức không có tiếng.
Mặc dù hành động người thiếu niên quay đầu lại rất nhanh, lại có tóc che, nhưng trong lòng Hoắc Chấn Bắc đã nghi ngờ hắn nên đã quan sát hắn một cách cẩn thận, rốt cuộc lần này hắn đã phát hiện đôi mắt của người thiếu niên kia có cái gì đó bất thường, nhưng không chờ hắn xác nhận kỹ càng, thiếu niên kia liền cúi đầu, mái tóc thật dài che hoàn toàn đôi mắt hắn.
Ngược lại Yến Xu chú ý vào người bệnh nằm trên giường, cũng không phát hiện đôi mắt của thiếu niên có cái gì khác thường, thấy hắn giống như bị giật mình, lập tức cất lời nói: "Phụ thân ngươi không sao, đại phu nói qua tối nay thì sẽ tốt rồi."
Có thể là bởi vì giọng nói Yến Xu quá dịu dàng, hoặc cũng có thể là bởi vì hai ngày nay thái độ Yến Thu đối với hắn rất tốt, thiếu niên nhịn không ngẩng đầu nhìn Yến Xu một cái, sau đó cúi đầu xuống rất nhanh nói: "Cảm ơn."
Khi thiếu niên ngẩng đầu lên vừa đúng lúc Yến Xu tình cờ đối mặt với hắn, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng rốt cuộc Yến Xu đã phát hiện ra điều khác lạ, nàng không khỏi trợn to hai mắt, muốn nói gì đó, nhưng thấy bộ dáng thiếu niên cúi đầu tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, trong lòng tràn đầy đồng cảm kìm nén không nói gì, chỉ bước tới xem người bệnh một chút.
Phụ thân của thiếu niên so với ngày hôm qua không có gì thay đổi, điều này cũng xác minh đại phu nói tình trạng của ông ấy có chút nghiêm trọng, Yến Xu nhìn thân hình gầy yếu của thiếu niên, trong lòng có chút không đành lòng, nàng nhịn không được nói: "Nếu ngươi có cần gì thì có thể đến tìm chúng ta, chúng ta sẽ giúp hết sức."
Nàng luôn cảm thấy đôi mắt khác lạ của thiếu niên không phải là thứ bọn họ cần phải đề phòng, ngược lại, có lẽ bản thân thiếu niên cũng rất không muốn mình như vậy, nếu không hắn sẽ không luôn quen cúi đầu, đến bây giờ mái tóc của hắn cũng không buộc lên.
Vì vậy Yến Xu cũng không hỏi nhiều ở trước mặt thiếu niên, nhưng mà sau khi rời khỏi phòng họ, trở về phòng mình, nàng nhịn không được nói với Hoắc Chấn Bắc: "Chàng có phát hiện đôi mắt của thiếu niên kia không?"
Hoắc Chấn Bắc có chút nghiêm mặt gật đầu: "Hắn có một con mắt màu sắc không bình thường, ta nhìn không giống người thường."
Một bên mắt của thiếu niên là màu sắc bình thường, còn một bên màu hổ phách*, nhạt hơn rất nhiều so với màu mắt con ngươi của người bình thường, dị đồng** thường bị coi là điềm xấu, Hoắc Chấn Bắc không biết thiếu niên này là bẩm sinh như vậy, hay là bởi vì bị bệnh mới đổi thành như vậy, tóm lại một người mang điềm không tốt sợ là cũng sẽ không có ai thích, mặc dù hắn không để ý chuyện này lắm, nhưng hắn cảm giác được sợ là lần này bọn họ cứu một người phiền phức.
* màu hổ phách: là màu vàng nâu
** dị đồng: hai con ngươi mắt có màu sắc khác nhau
Yến Xu nhìn vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc, giống như cũng ý thức được điều gì đó, nàng có chút lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ chúng ta mặc kệ bọn họ sao?"
Trên mặt Yến Xu đầy rối rắm, Hoắc Chấn Bắc trong nháy mắt biết rằng nếu lúc này bọn họ thật sự buông tay mặc kệ, nữ nhân này sợ là sẽ vì chuyện này mà nhớ mãi cả đời, hắn chỉ muốn trong lòng nàng chỉ có mình hắn, có những chuyện nhớ mãi không quên, vì vậy hắn lắc đầu một cái nói: "Nếu đã cứu, cho dù thế nào, đều đã có liên quan, còn không bằng dứt khoát biết rõ mọi chuyện rồi nói sau. "
Nhìn tình hình của thiếu niên thì hỏi không được gì, không biết phụ thân của thiếu niên là người như thế nào, hy vọng ông ấy đủ thông minh để không lãng phí thời gian của hắn, vì vậy Hoắc Chấn Bắc dự định sẽ chờ cho đến khi ông ấy tỉnh lại nói sau.
Yến Xu hơi ngạc nhiên khi nghe quyết định của Hoắc Chấn Bắc, nhưng nghĩ rằng nó có thể vì vậy mà mang lại rắc rối cho công tử, trong lòng nàng vùng vẫy một phen nói: "Công tử, nếu không sau khi chúng ta cứu người tỉnh lại, cho ít bạc coi như xong, chuyện quan trọng nhất trước mắt là chúng ta đi huyện Lễ."
Bây giờ đến lượt Hoắc Chấn Bắc có chút kinh ngạc, hắn nghĩ kiếp trước nàng vì một người mới gặp một lần mà từ bỏ tính mạng, nhất định phải là loại người có lòng dạ mềm cho dù thấy con mèo con chó cũng sẽ cứu, hôm nay trước mặt nàng còn có hai người, thế nhưng nàng nói ra lời như vậy, hắn không nhịn được hỏi: "Sao vậy, nàng không muốn cứu bọn họ nữa sao?"
Yến Xu lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu một cái nói: "Chúng ta... Ta... An toàn của công tử mới là quan trọng nhất."
Thật ra Yến Xu suy nghĩ rất đơn giản, nếu có khả năng, nàng sẵn sàng giúp đỡ một số người, dù có làm bản thân bị thương cũng không sao, nhưng mà giới hạn cuối cùng của chuyện này là không thể liên lụy đến công tử, bất kỳ chuyện gì khiến cho công tử bị tổn thương nàng sẽ ngăn chặn xảy ra.
Yến Xu ở dưới tầng đáy lăn lộn nhiều năm như vậy, tuy rằng trong lòng vẫn có thiện tâm, nhưng sẽ không bừa bãi, khi có chuyện đụng tới giới hạn, nàng biết mình không thể làm.
Khi Hoắc Chấn Bắc nghe được lời nói này của Yến Xu chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu khoan khoái, thậm chí vẻ mặt hắn có chút nặng nề vì người thanh niên kia cũng bỗng nhiên thả lỏng ra.
Hắn nhìn về phía Yến Xu nói: "Không sao, chỉ là cứu hai người mà thôi, nàng muốn cứu thì cứu, không cần suy nghĩ nhiều."
Yến Xu vẫn lắc đầu.
Hoắc Chấn Bắc nhịn một chút, cuối cùng nhịn không được vươn tay ra, ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi trên đùi mình nói: "Nàng lúc nào trở nên biết nói chuyện như vậy?"
Hai người vốn dĩ là một người đang ngồi ở cạnh bàn, một người đứng, hành động của Hoắc Chấn Bắc lập tức làm cho Yến Xu đỏ mặt, nhưng mà dường như nàng đã quen với thói quen ôm nàng vào lòng ngồi trên đùi của Hoắc Chấn Bắc, cũng không hề giãy dụa, chỉ cúi đầu xuống, không biết làm trả lời thế nào.
Nàng không biết chính mình có thể nói chuyện, lại càng không chắc chắn trở thành biết nói chuyện, đây đều là suy nghĩ tận sâu trong lòng nàng, nàng không biết nên nói như thế nào.
Tuy nhiên dường như Hoắc Chấn Bắc không cần câu trả lời của nàng, hắn sờ từng chút vào tóc của Yến Xu, giọng nói bình tĩnh cứ như lời nói tỏ tình: "Nàng như vậy ta sẽ càng ngày càng muốn bắt nàng vào trong tay, việc này phải làm sao đây?"
Hắn vừa nói vừa lẩm bẩm tự trả lời mình: "Còn thể làm gì khác? Dù sao thì nàng vốn là của ta, nàng đã là của ta."
Hắn nói xong như mới nhớ tới trước mặt có người, cúi đầu xuống, đặt cằm trên đầu Yến Xu nhẹ giọng nói: "Nàng là của ai?"
“Ta là của chàng.” Yến Xu nói theo lời hắn.
Đột nhiên Hoắc Chấn Bắc cười một chút: "Đúng vậy, nàng là của ta."
Sau đó giống như trở lại bình thường, nói với một giọng điệu rất dịu dàng: "Nếu nàng là của ta, tất nhiên ta sẵn sàng nguyện ý cưng chiều nàng làm những gì nàng muốn, nàng muốn cứu người thì cứu thôi."
Yến Xu cảm thấy khó hiểu có chỗ nào đó không đúng, lại hình như không có, nàng chưa bao giờ dám nói hiểu hết tính tình của công tử, hắn luôn tỏ ra lịch sự lễ phép khi đối xử với người ngoài, khiến người ta không chỉ ra được nửa điểm sai sót, thậm chí còn để cho người ta còn cảm thấy hắn đối xử rất hiền hòa, dễ gần, nhưng khi hắn sống chung cùng mình, mặc dù đôi khi tỏ ra dịu dàng, nhưng phần lớn thời gian đều là vẻ mặt không biểu cảm, khiến người ta cảm thấy hắn là một người lãnh đạm, trực giác của nàng dáng vẻ ở trước mặt mình mới là chân chính tính cách thật của công tử, nàng cũng nguyện ý ở trước mặt công tử thể hiện tính cách thật của mình, nhưng mà cho dù như vậy, nàng vẫn không dám nói mình thật sự hiểu hắn, vì vậy có lúc vô tình nhìn thấy hành động có phần kỳ lạ của hắn, Yến Xu cũng không thể nói ra rốt cuộc vì sao.
Lúc này nàng chỉ có thể theo lời của Hoắc Chấn Bắc mà nói: "Vậy thì chúng ta hãy chờ tình hình phụ thân hắn khỏe lại một chút rồi nói sau."
Nàng muốn cứu thiếu niên kia là thật lòng, nhưng sau khi biết thiếu niên kia có chút đặc biệt, nàng cũng không muốn gây chuyện cũng là thật, nhưng có vẻ như công tử không để ý lắm, Yến Xu cũng không chắc chắn làm sao mới đúng, lúc này chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Về phần trực tiếp đi hỏi thiếu niên kia tất cả những chuyện này?
Nhìn hành động của thiếu niên trong hai ngày qua, bọn họ cũng biết sẽ không thể hỏi thiếu niên kia cái gì, mà bọn họ vẫn có chút nghi ngờ, đó là đầu óc người thiếu niên này có bình thường hay không, lúc đầu thiếu niên nói chuyện có vẻ tốn sức, trong hai ngày qua không giao tiếp với mọi người cho thấy thiếu niên có thể có chút vấn đề, nhưng hắn không làm phiền, không làm việc gì, cũng biết người, cũng sẽ nói cảm ơn, nhìn như vậy giống như không có vấn đề gì.
Tóm lại dù thế nào, sợ là thiếu niên này không phải là một cửa đột phá tốt, tất cả mọi chuyện phải đợi người trên giường tỉnh lại rồi nói.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 39
10.0/10 từ 31 lượt.