Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 38
116@-
Yến Xu đỏ mặt đợi một ở trong phòng hồi lâu cũng không thấy người tới, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã hiểu lầm ý của công tử hay không.
Thấy trời càng ngày càng khuya, dần dần Yến Xu cảm thấy có chút mệt mỏi, dù sao thời gian ở trên xe ngựa cũng không tốt lắm.
Khi trời tối khuya cuối cùng đại phu cũng tới, sau khi xem qua cho phụ thân của thiếu niên, bởi vì trời đã khuya, hơn nữa bệnh tình của phụ thân thiếu niên thực sự nghiêm trọng, đêm đó ở lại, vì vậy chuyện duy nhất Yến Xu lo lắng trong lòng cũng đã được giải quyết, lại thêm trong lòng nàng nghĩ có thể Hoắc Chấn Bắc sẽ không đến, cảm giác buồn ngủ liền từng đợt kéo tới.
Ngay từ đầu nàng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi đợi ở bàn, sau lại qua mép giường đợi, cuối cùng nàng thay y phục nằm trên giường đợi, không biết từ lúc nào nàng đã ngủ thiếp đi.
Mà lúc này Hoắc Chấn Bắc hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, thậm chí sắc trời càng khuya, vẻ mặt của hắn càng trở nên xấu đi.
Hắn cảm thấy lúc ăn cơm hắn đã nói rất rõ ràng, thấy nữ nhân kia đã vội vàng rời khỏi bàn rồi lại đi tắm rửa, hắn cảm thấy lẽ ra nàng cũng nghe hiểu ý, hắn cố ý ở trong phòng của mình xem thử liệu nữ nhân kia có chủ động đến không, kết quả...
Hoắc Chấn Bắc càng nghĩ sắc mặt càng trầm xuống đợi thêm một lúc nữa vẫn không thấy bóng người, cuối cùng không nhịn được đi ra khỏi phòng xem thử nữ nhân kia cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, kết quả khi hắn bước ra khỏi phòng mới thấy, ánh nến của phòng nữ nhân kia đã tắt từ lâu.
Rõ ràng là nữ nhân kia đã ngủ, không biết nến đã tắt từ lúc nào, nghĩ đến mình vẫn luôn ở trong phòng đợi nữ nhân kia chủ động đến, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy giận muốn b*p ch*t chính mình vừa rồi.
Vốn dĩ hắn muốn mặc kệ nữ nhân kia mình trở về phòng mình, nhưng không hiểu vì sao, vẫn nhịn không được đi đến cửa phòng của nữ nhân kia.
Bởi vì Yến Xu luôn đợi Hoắc Chấn Bắc nên không có khóa cửa, ngay khi Hoắc Chấn Bắc đẩy cửa, cửa liền mở ra.
Biết rằng nữ nhân này đang đợi hắn mà không khóa cửa phòng làm cho vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc tốt hơn một chút.
Nhưng trong phòng tối đen và tiếng thở đều đều từ trên giường đã chỉ ra nàng chẳng qua là giữ cửa mà thôi, cũng không đợi mình, nếu không bây giờ người đang ngủ trên giường là ai?
Hoắc Chấn Bắc sắc mặt lại đen lại.
Hắn đi thẳng đến bên giường, vén màn phía trước giường của Yến Xu, nhìn thẳng vào Yến Xu.
Nữ nhân này cũng đã thay y phục, tóc cũng xõa tung, rõ ràng là không phải đợi hắn cho đến khi ngủ quên, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy tâm trạng càng thêm tệ hơn.
Cho dù trong lòng muốn gọi nữ nhân này dậy hỏi một trận, nhưng thân thể hắn không có hành động gì, chỉ là vẫn đứng ở trước giường, thuận mắt nhìn nàng, giống như chỉ có thể dựa vào sự hờn giận mạnh mẽ tỏa ra từ hắn mà có thể đánh thức người.
Nếu lúc này Yến Xu tỉnh lại, đoán chừng là nàng sẽ sợ tới mức sau nửa đêm cũng không ngủ được, nhưng ngày ngày đi đường nàng cũng thật sự mệt mỏi, vì vậy với việc có người đứng trước giường nhìn nàng một hồi lâu nàng cũng không phát hiện, thậm chí còn vùi đầu vào trong chăn, tựa như ngủ kiểu này sẽ thoải mái hơn một chút.
Cho nên lúc này Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể nhìn thấy một chiếc chăn, đó là một chiếc chăn màu đỏ sẫm, trên chăn có một chỗ phồng lên nho nhỏ.
Hoắc Chấn Bắc duỗi tay ra, giống như muốn kéo chăn bông trên đầu nàng xuống, nhưng duỗi tay được một nửa lại thu về, cuối cùng đưa tay tự mình cởi bỏ áo ngoài trên người, sau đó nhấc chăn của Yến Xu lên nằm xuống.
Vì vậy đêm nay Yến Xu lại tiếp tục mơ thấy cua hấp, trong mơ nàng thậm chí còn có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ lại không thể đổi giấc mơ, rõ ràng đêm nay nàng không ngủ chung với công tử.
Kết quả chờ nàng thức dậy, nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Chấn Bắc, nàng hiểu rằng, thì ra không phải là giấc mơ vớ vẩn.
Yến Xu vừa thức dậy, đầu óc còn có chút mông lung, chỉ có thể ngây ngô nhìn Hoắc Chấn Bắc, ánh mắt mờ mịt.
“Sao vậy, không quen biết ta?” Hoắc Chấn Bắc hỏi, bàn tay ôm eo nàng dùng thêm mấy phần sức.
Yến Xu bị hành động này của hắn làm cho trực tiếp đụng vào ngực hắn, ho khan, chỉ là lúc này nàng cũng khôi phục mấy phần tỉnh táo, vừa ho vừa nói: "Khụ khụ… công tử, khụ khụ… sao ngài qua đây."
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng này của nàng thì nhíu mày một cái, sao nuôi nữ nhân này như thế nào đi nữa cũng đều là bộ dáng yếu đuối như vậy.
“Cơm của nàng ăn đều là không trả tiền à? Chờ lát nữa để đại phu bốc chút thuốc điều dưỡng thân thể cho nàng." Hắn nói, nhìn thân hình nhỏ bé của nàng tạm thời không so đo chuyện tối hôm qua nữa.
Yến Xu không biết tại sao đề tài đột nhiên chuyển đến đây, vô thức nói: “Thân thể của ta rất tốt, không cần uống thuốc."
Cho dù là ai phản ứng đầu tiên khi nghe muốn uống thuốc khó uống đến muốn ói thì đều là từ chối, dĩ nhiên Yến Xu cũng không ngoại lệ, nàng nói xong còn ngơ ngác nhìn Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt hết sức chân thành.
“Nếu không có chuyện gì, vậy mới vừa rồi nàng bị gì?” Hoắc Chấn Bắc hỏi ngược lại.
“Còn không phải là ngài làm sao?” Yến Xu trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Vừa rồi chỉ là bị sặc nước miếng mà thôi”.
Nàng nói xong sợ Hoắc Chấn Bắc không tin, lại nói thêm một lý do: "Chắc là do tối hôm qua ngủ không ngon?"
Trước nửa đêm luôn chờ người, sau nửa đêm lại mơ thấy trong bị cho vào nồi hấp, buổi sáng lại bị dọa cho giật mình, một đêm này nàng coi như quá chấn động lòng người, có thể ngủ ngon mới là gặp quỷ.
Chuyện tối ngày hôm qua, Hoắc Chấn Bắc vốn định bỏ qua cho nàng, không nghĩ tới nàng lúc này lại chủ động nhắc đến, hắn đổi bộ dáng cười như không cười nói: "Ồ, ngủ không ngon, ngược lại ta là cảm thấy tối hôm qua nàng ngủ rất ngon nha."
Sống chung ở bên Hoắc Chấn Bắc lâu như vậy, với giọng điệu và vẻ mặt này của hắn, làm sao Yến Xu không thấy hắn đang không vui, mặc dù không biết hắn không vui ở chỗ nào, nhưng nàng vẫn lập tức dỗ dành: "Thật sao? Có lẽ là bởi vì công tử đến, nên ta mới ngủ ngon."
Cũng không phải, được rồi, Yến Xu gần như có thể đoán được, sau khi nàng bắt đầu mơ là lúc công tử đến, nhưng mà nàng cũng hiểu rằng chỉ cần nàng tỏ ra bộ dáng rất là ỷ lại vào công tử, thì tâm trạng của công tử dường như sẽ tốt hơn.
Ừ, có một số việc vẫn cần phải nắm giữ phương pháp mới làm ít công to, chỉ có những lúc này Yến Xu mới có thể cảm nhận được lợi thế về tuổi tác của mình.
Sau khi Hoắc Chấn Bắc nghe được lời nói này của Yến Xu, vẻ mặt hắn thật sự có chút khá hơn, từ bộ dáng cười mà không cười quay về vẻ mặt không cảm xúc.
Thấy vậy Yến Xu nói tiếp: "Công tử đến đây khi nào vậy? Ta luôn đợi công tử mãi, chỉ là lại vô tình ngủ quên mất."
Hoắc Chấn Bắc liếc nhìn Yến Xu một cái, đánh giá xem nàng có nói dối hay không, nhìn vẻ mặt chân thành của nàng, giống như là ngủ quên lúc nào không hay, nên trong lòng tin tưởng lời nói của Yến Xu, chỉ là là nếu đã nguyện ý chờ đợi, sao nàng không biết đi qua tìm hắn.
Nữ nhân này giống như luôn luôn như vậy, luôn thuận theo khi nói chuyện với hắn, nhưng cho tới bây giờ cũng không học được chủ động, trước kia cảm thấy nàng như vậy rất tốt, nghe lời, khôn khéo, không gây chuyện, sẽ không có quá nhiều yêu cầu, nhưng lúc này nhìn nàng như vậy, không thể nói vì sao, nhưng luôn cảm thấy chỗ nào đó không được hài lòng, giống như chuyện tối ngày hôm qua cảm giác có chút thất bại.
Yến Xu cũng không nhận ra tâm tình phức tạp của Hoắc Chấn Bắc, nàng không khỏi có chút bất an khi thấy Hoắc Chấn Bắc chậm chạp không trả lời, khi hắn nhìn sang, có chút cẩn thận cười một tiếng.
Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy nàng như vậy trong lòng dường như càng cảm thấy bực bội hơn, hắn buột miệng nói: "Đừng cười, khó coi chết đi được."
Vẻ mặt của Yến Xu đông cứng lại vì câu nói của Hoắc Chấn Bắc, nàng chợt nhớ ra công tử hình như cũng không thích người khác cười, nàng đã từng luôn giữ chuyện này trong lòng, nhưng không biết từ bao giờ, nàng đã quên quy tắc này, thỉnh thoảng sẽ cười với hắn.
Yến Xu cúi đầu, nói với giọng buồn buồn: "Ta hiểu rồi, thật xin lỗi."
Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng biết vừa rồi mình đã nói nặng lời, muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng có chút bực bội nói: "Ai dạy nàng không muốn cười còn cố gắng cười, không biết bộ dạng đó khó nhìn đến mức nào sao?"
“Ồ.” Yến Xu đáp một tiếng, cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
Hoắc Chấn Bắc dường như cũng biết câu nói giải thích kia của mình không nói còn hơn, nhưng mà để cho hắn nói những lời gì dịu dàng tình cảm, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy dù mình bị người đập vào đầu cũng không thể nói được.
Hắn nhìn bộ dáng Yến Xu luôn cúi đầu, cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng cứng rắn nói: "Luôn cúi đầu làm gì, ngẩng đầu lên."
Yến Xu nghe lời ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc nhìn kỹ vẻ mặt của Yến Xu, cũng không có vẻ gì là đau lòng, nhưng vẫn có phần không chắc chắn hỏi: “Nàng tức giận hả?"
Yến Xu lắc đầu một cái.
Hoắc Trấn Bắc thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng đúng, cũng không phải chuyện lớn gì."
Yến Xu nghĩ nếu công tử nói chuyện như vậy, sau này có lẽ nàng sẽ không phải lo lắng những cô nương khác vừa ý hắn, nghĩ đến điều này, dù sao mình cũng đã quen rồi, nên để công tử tiếp tục giữ phong cách tốt đẹp này.
Vì vậy, nàng trả lời một cách chân thành: "Ừ."
Hoắc Chấn Bắc nói xong cũng không để ý đến rốt cuộc Yến Xu đang nghĩ gì, thấy nàng không có gì, hắn nói thêm một câu: “Nàng cười lên thật xinh đẹp."
Hắn không đợi Yến Xu phản ứng, sau khi nói xong lời này liền đứng dậy mặc y phục rời đi, như thể câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác mà Yến Xu nghe được.
Chỉ còn lại một mình Yến Xu ngồi ngơ ngác trên giường.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Yến Xu đỏ mặt đợi một ở trong phòng hồi lâu cũng không thấy người tới, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã hiểu lầm ý của công tử hay không.
Thấy trời càng ngày càng khuya, dần dần Yến Xu cảm thấy có chút mệt mỏi, dù sao thời gian ở trên xe ngựa cũng không tốt lắm.
Khi trời tối khuya cuối cùng đại phu cũng tới, sau khi xem qua cho phụ thân của thiếu niên, bởi vì trời đã khuya, hơn nữa bệnh tình của phụ thân thiếu niên thực sự nghiêm trọng, đêm đó ở lại, vì vậy chuyện duy nhất Yến Xu lo lắng trong lòng cũng đã được giải quyết, lại thêm trong lòng nàng nghĩ có thể Hoắc Chấn Bắc sẽ không đến, cảm giác buồn ngủ liền từng đợt kéo tới.
Ngay từ đầu nàng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi đợi ở bàn, sau lại qua mép giường đợi, cuối cùng nàng thay y phục nằm trên giường đợi, không biết từ lúc nào nàng đã ngủ thiếp đi.
Mà lúc này Hoắc Chấn Bắc hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, thậm chí sắc trời càng khuya, vẻ mặt của hắn càng trở nên xấu đi.
Hắn cảm thấy lúc ăn cơm hắn đã nói rất rõ ràng, thấy nữ nhân kia đã vội vàng rời khỏi bàn rồi lại đi tắm rửa, hắn cảm thấy lẽ ra nàng cũng nghe hiểu ý, hắn cố ý ở trong phòng của mình xem thử liệu nữ nhân kia có chủ động đến không, kết quả...
Hoắc Chấn Bắc càng nghĩ sắc mặt càng trầm xuống đợi thêm một lúc nữa vẫn không thấy bóng người, cuối cùng không nhịn được đi ra khỏi phòng xem thử nữ nhân kia cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, kết quả khi hắn bước ra khỏi phòng mới thấy, ánh nến của phòng nữ nhân kia đã tắt từ lâu.
Rõ ràng là nữ nhân kia đã ngủ, không biết nến đã tắt từ lúc nào, nghĩ đến mình vẫn luôn ở trong phòng đợi nữ nhân kia chủ động đến, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy giận muốn b*p ch*t chính mình vừa rồi.
Vốn dĩ hắn muốn mặc kệ nữ nhân kia mình trở về phòng mình, nhưng không hiểu vì sao, vẫn nhịn không được đi đến cửa phòng của nữ nhân kia.
Bởi vì Yến Xu luôn đợi Hoắc Chấn Bắc nên không có khóa cửa, ngay khi Hoắc Chấn Bắc đẩy cửa, cửa liền mở ra.
Biết rằng nữ nhân này đang đợi hắn mà không khóa cửa phòng làm cho vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc tốt hơn một chút.
Nhưng trong phòng tối đen và tiếng thở đều đều từ trên giường đã chỉ ra nàng chẳng qua là giữ cửa mà thôi, cũng không đợi mình, nếu không bây giờ người đang ngủ trên giường là ai?
Hoắc Chấn Bắc sắc mặt lại đen lại.
Hắn đi thẳng đến bên giường, vén màn phía trước giường của Yến Xu, nhìn thẳng vào Yến Xu.
Nữ nhân này cũng đã thay y phục, tóc cũng xõa tung, rõ ràng là không phải đợi hắn cho đến khi ngủ quên, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy tâm trạng càng thêm tệ hơn.
Cho dù trong lòng muốn gọi nữ nhân này dậy hỏi một trận, nhưng thân thể hắn không có hành động gì, chỉ là vẫn đứng ở trước giường, thuận mắt nhìn nàng, giống như chỉ có thể dựa vào sự hờn giận mạnh mẽ tỏa ra từ hắn mà có thể đánh thức người.
Nếu lúc này Yến Xu tỉnh lại, đoán chừng là nàng sẽ sợ tới mức sau nửa đêm cũng không ngủ được, nhưng ngày ngày đi đường nàng cũng thật sự mệt mỏi, vì vậy với việc có người đứng trước giường nhìn nàng một hồi lâu nàng cũng không phát hiện, thậm chí còn vùi đầu vào trong chăn, tựa như ngủ kiểu này sẽ thoải mái hơn một chút.
Cho nên lúc này Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể nhìn thấy một chiếc chăn, đó là một chiếc chăn màu đỏ sẫm, trên chăn có một chỗ phồng lên nho nhỏ.
Hoắc Chấn Bắc duỗi tay ra, giống như muốn kéo chăn bông trên đầu nàng xuống, nhưng duỗi tay được một nửa lại thu về, cuối cùng đưa tay tự mình cởi bỏ áo ngoài trên người, sau đó nhấc chăn của Yến Xu lên nằm xuống.
Vì vậy đêm nay Yến Xu lại tiếp tục mơ thấy cua hấp, trong mơ nàng thậm chí còn có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ lại không thể đổi giấc mơ, rõ ràng đêm nay nàng không ngủ chung với công tử.
Kết quả chờ nàng thức dậy, nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Chấn Bắc, nàng hiểu rằng, thì ra không phải là giấc mơ vớ vẩn.
Yến Xu vừa thức dậy, đầu óc còn có chút mông lung, chỉ có thể ngây ngô nhìn Hoắc Chấn Bắc, ánh mắt mờ mịt.
“Sao vậy, không quen biết ta?” Hoắc Chấn Bắc hỏi, bàn tay ôm eo nàng dùng thêm mấy phần sức.
Yến Xu bị hành động này của hắn làm cho trực tiếp đụng vào ngực hắn, ho khan, chỉ là lúc này nàng cũng khôi phục mấy phần tỉnh táo, vừa ho vừa nói: "Khụ khụ… công tử, khụ khụ… sao ngài qua đây."
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng này của nàng thì nhíu mày một cái, sao nuôi nữ nhân này như thế nào đi nữa cũng đều là bộ dáng yếu đuối như vậy.
“Cơm của nàng ăn đều là không trả tiền à? Chờ lát nữa để đại phu bốc chút thuốc điều dưỡng thân thể cho nàng." Hắn nói, nhìn thân hình nhỏ bé của nàng tạm thời không so đo chuyện tối hôm qua nữa.
Yến Xu không biết tại sao đề tài đột nhiên chuyển đến đây, vô thức nói: “Thân thể của ta rất tốt, không cần uống thuốc."
Cho dù là ai phản ứng đầu tiên khi nghe muốn uống thuốc khó uống đến muốn ói thì đều là từ chối, dĩ nhiên Yến Xu cũng không ngoại lệ, nàng nói xong còn ngơ ngác nhìn Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt hết sức chân thành.
“Nếu không có chuyện gì, vậy mới vừa rồi nàng bị gì?” Hoắc Chấn Bắc hỏi ngược lại.
“Còn không phải là ngài làm sao?” Yến Xu trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Vừa rồi chỉ là bị sặc nước miếng mà thôi”.
Nàng nói xong sợ Hoắc Chấn Bắc không tin, lại nói thêm một lý do: "Chắc là do tối hôm qua ngủ không ngon?"
Trước nửa đêm luôn chờ người, sau nửa đêm lại mơ thấy trong bị cho vào nồi hấp, buổi sáng lại bị dọa cho giật mình, một đêm này nàng coi như quá chấn động lòng người, có thể ngủ ngon mới là gặp quỷ.
Chuyện tối ngày hôm qua, Hoắc Chấn Bắc vốn định bỏ qua cho nàng, không nghĩ tới nàng lúc này lại chủ động nhắc đến, hắn đổi bộ dáng cười như không cười nói: "Ồ, ngủ không ngon, ngược lại ta là cảm thấy tối hôm qua nàng ngủ rất ngon nha."
Sống chung ở bên Hoắc Chấn Bắc lâu như vậy, với giọng điệu và vẻ mặt này của hắn, làm sao Yến Xu không thấy hắn đang không vui, mặc dù không biết hắn không vui ở chỗ nào, nhưng nàng vẫn lập tức dỗ dành: "Thật sao? Có lẽ là bởi vì công tử đến, nên ta mới ngủ ngon."
Cũng không phải, được rồi, Yến Xu gần như có thể đoán được, sau khi nàng bắt đầu mơ là lúc công tử đến, nhưng mà nàng cũng hiểu rằng chỉ cần nàng tỏ ra bộ dáng rất là ỷ lại vào công tử, thì tâm trạng của công tử dường như sẽ tốt hơn.
Ừ, có một số việc vẫn cần phải nắm giữ phương pháp mới làm ít công to, chỉ có những lúc này Yến Xu mới có thể cảm nhận được lợi thế về tuổi tác của mình.
Sau khi Hoắc Chấn Bắc nghe được lời nói này của Yến Xu, vẻ mặt hắn thật sự có chút khá hơn, từ bộ dáng cười mà không cười quay về vẻ mặt không cảm xúc.
Thấy vậy Yến Xu nói tiếp: "Công tử đến đây khi nào vậy? Ta luôn đợi công tử mãi, chỉ là lại vô tình ngủ quên mất."
Hoắc Chấn Bắc liếc nhìn Yến Xu một cái, đánh giá xem nàng có nói dối hay không, nhìn vẻ mặt chân thành của nàng, giống như là ngủ quên lúc nào không hay, nên trong lòng tin tưởng lời nói của Yến Xu, chỉ là là nếu đã nguyện ý chờ đợi, sao nàng không biết đi qua tìm hắn.
Nữ nhân này giống như luôn luôn như vậy, luôn thuận theo khi nói chuyện với hắn, nhưng cho tới bây giờ cũng không học được chủ động, trước kia cảm thấy nàng như vậy rất tốt, nghe lời, khôn khéo, không gây chuyện, sẽ không có quá nhiều yêu cầu, nhưng lúc này nhìn nàng như vậy, không thể nói vì sao, nhưng luôn cảm thấy chỗ nào đó không được hài lòng, giống như chuyện tối ngày hôm qua cảm giác có chút thất bại.
Yến Xu cũng không nhận ra tâm tình phức tạp của Hoắc Chấn Bắc, nàng không khỏi có chút bất an khi thấy Hoắc Chấn Bắc chậm chạp không trả lời, khi hắn nhìn sang, có chút cẩn thận cười một tiếng.
Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy nàng như vậy trong lòng dường như càng cảm thấy bực bội hơn, hắn buột miệng nói: "Đừng cười, khó coi chết đi được."
Vẻ mặt của Yến Xu đông cứng lại vì câu nói của Hoắc Chấn Bắc, nàng chợt nhớ ra công tử hình như cũng không thích người khác cười, nàng đã từng luôn giữ chuyện này trong lòng, nhưng không biết từ bao giờ, nàng đã quên quy tắc này, thỉnh thoảng sẽ cười với hắn.
Yến Xu cúi đầu, nói với giọng buồn buồn: "Ta hiểu rồi, thật xin lỗi."
Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng biết vừa rồi mình đã nói nặng lời, muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng có chút bực bội nói: "Ai dạy nàng không muốn cười còn cố gắng cười, không biết bộ dạng đó khó nhìn đến mức nào sao?"
“Ồ.” Yến Xu đáp một tiếng, cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
Hoắc Chấn Bắc dường như cũng biết câu nói giải thích kia của mình không nói còn hơn, nhưng mà để cho hắn nói những lời gì dịu dàng tình cảm, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy dù mình bị người đập vào đầu cũng không thể nói được.
Hắn nhìn bộ dáng Yến Xu luôn cúi đầu, cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng cứng rắn nói: "Luôn cúi đầu làm gì, ngẩng đầu lên."
Yến Xu nghe lời ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc nhìn kỹ vẻ mặt của Yến Xu, cũng không có vẻ gì là đau lòng, nhưng vẫn có phần không chắc chắn hỏi: “Nàng tức giận hả?"
Yến Xu lắc đầu một cái.
Hoắc Trấn Bắc thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng đúng, cũng không phải chuyện lớn gì."
Yến Xu nghĩ nếu công tử nói chuyện như vậy, sau này có lẽ nàng sẽ không phải lo lắng những cô nương khác vừa ý hắn, nghĩ đến điều này, dù sao mình cũng đã quen rồi, nên để công tử tiếp tục giữ phong cách tốt đẹp này.
Vì vậy, nàng trả lời một cách chân thành: "Ừ."
Hoắc Chấn Bắc nói xong cũng không để ý đến rốt cuộc Yến Xu đang nghĩ gì, thấy nàng không có gì, hắn nói thêm một câu: “Nàng cười lên thật xinh đẹp."
Hắn không đợi Yến Xu phản ứng, sau khi nói xong lời này liền đứng dậy mặc y phục rời đi, như thể câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác mà Yến Xu nghe được.
Chỉ còn lại một mình Yến Xu ngồi ngơ ngác trên giường.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 38
10.0/10 từ 31 lượt.