Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 37
116@-
Sau chuyện bất ngờ vừa rồi, quả nhiên bọn họ đã không kịp đến trạm dịch trước khi trời mưa.
Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc ngồi trong xe ngựa nên không bị sao, chỉ bị dính một chút hơi nước mà thôi, còn phu xe và thiếu niên ngồi bên ngoài thì cả người ướt sũng.
Cho dù Yến Xu có muốn cho người vào thì xe ngựa cũng không đủ chỗ để ngồi, trên xe chỉ có Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc và một ít hành lý xem như khá thoải mái, giờ lại có thêm một người bệnh nằm bất tỉnh, bên trong lại cảm thấy chật chội, cho nên Yến Xu dù muốn cũng bất lực, chỉ có thể nói phu xe tới trạm dịch càng sớm càng tốt.
Quản trạm* là một người cực kỳ cẩn thận, nhìn thấy bọn họ như vậy, cũng không kịp chào hỏi đã vội vàng ra lệnh cho người đun nước nóng cho họ tắm, còn mang theo vài chiếc khăn sạch để bọn họ lau trước một chút.
*Quản trạm: người quản lý trạm dịch.
Sau khi bọn họ nói với y nghe về tình hình người bệnh, y lại không ngừng nghỉ đã phái người đi mời đại phu đến cho bọn họ.
Chỗ trạm dịch này có chút hẻo lánh, trời lại đang mưa, quản trạm chỉ có thể nói lời xin lỗi với Hoắc Chấn Bắc: "Chuyện này... sợ rằng chờ đại phu tới đây phải mất một chút thời gian, mong rằng đại nhân thứ lỗi."
“Không sao.” Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa nhìn thiếu niên kia một cái, từ lúc vào trạm dịch hắn vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh phụ thân, tóc bị ướt thành từng sợi từng sợi mà cũng không biết lau đi một chút, chỉ là…
Hoắc Chấn Bắc nhìn người thiếu niên kia hình như luôn cúi đầu, tóc rối bời che lại khuôn mặt, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.
Nhưng mà trước mặt còn có người, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói với quản trạm: "Làm phiền ngài hỗ trợ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mấy người chúng ta một chút."
“Đương nhiên, đương nhiên.” Quản trạm đáp lại.
Quản trạm này có lẽ là quá thành thật hoặc có thể không có ai ở đây, hơn nữa còn có nhiều phòng trống, vì vậy y an bài cho mỗi người một phòng.
Không nói đến việc thiếu niên ở bên cạnh phụ thân không chịu rời đi, khi Yến Xu nhìn quản trạm thu xếp cho Hoắc Chấn Bắc xong rồi sắp xếp cho nàng, nàng cũng không biết có nên ở chung cùng hắn hay không.
May thay, quản trạm không đến mức bố trí hai phòng cách xa nhau cho hai người, giữa bọn họ chỉ cách nhau một bức tường, vì vậy Yến Xu sợ quản trạm sẽ khó xử nên cùng đi theo qua phòng đã sắp xếp cho nàng.
Trước khi đi nàng còn cố ý nhìn lại vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc, thấy trên mặt hắn không có gì khác thường, mới yên tâm bước vào phòng bên cạnh.
Bởi vì thời gian ở lại cũng không lâu để tránh phải dọn đi dọn lại phiền toái nên bọn họ để lại hành lý trên xe ngựa, ngoại trừ một ít y phục cần thay đổi, bởi vì hai người bọn họ chia phòng ngược lại cũng không phải bối rối vì hành lý.
Hơn nữa, từ ngày đó công tử ôm nàng vào lòng ngủ, từ đó về sau cũng chưa từng thay đổi tư thế, thậm chí có đôi khi Yến Xu rõ ràng phát hiện công tử lúc thức dậy cánh tay dường như có chút không thoải mái, đến hôm sau nàng phát hiện vẫn là tư thế đó, không thay đổi.
Không phải Yến Xu không thể chấp nhận tư thế này, bị ôm lâu như vậy, nàng thậm chí đã quen, chỉ có điều thỉnh thoảng tỉnh dậy lúc nửa đêm vì quá ngộp, có thể có một lần tự mình ngủ một mình, Yến Xu nghĩ đến đây, nàng có chút kích động nho nhỏ, nàng cảm thấy thật tốt rất lâu không có ngủ một mình một giường muốn ngủ sao thì ngủ.
Đó là lý do vì sao nàng chấp nhận sự sắp xếp này của quản trạm.
Quản trạm nói đại phu sẽ đến muộn một chút cũng không phải khách sáo, chờ sau khi mọi người thu dọn xong, lại uống một bát canh gừng có vị hơi kỳ lạ từ trù phòng, ngay cả cái bóng của đại phu cũng không thấy.
Quản trạm dường như không ngạc nhiên với chuyện này, nhưng y sợ đám người Hoắc Chấn Bắc đang vội, vì vậy y có chút lúng túng giải thích: "Cái này sợ là muốn tới đây phải mất nửa ngày."
Hoắc Chấn Bắc gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngược lại hắn không vội, chỉ là nữ nhân bên cạnh hắn có vẻ rất vội vàng.
Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy Yến Xu đã đi an ủi thiếu niên kia, vẻ mặt có chút khó coi mấy phần, nhưng cũng không tiện biểu lộ ra tại đây mà thôi, vừa rồi lúc chia phòng, nàng cho rằng hắn không phát hiện ra sự vui mừng nho nhỏ kia của nàng sao?
Hoắc Chấn Bắc đang suy nghĩ về việc phải làm thế nào để khiến cho Yến Xu nhớ lâu một chút, nhưng thái độ của hắn đối với quản trạm lại khách sáo hơn.
Quản trạm chưa từng thấy đại nhân nào khách sáo với mình như vậy, y có chút được ưu ái mà sợ, thậm chí còn ra lệnh cho trù phòng nấu thêm món thức ăn.
Khi mọi người nghe thấy dặn dò của quản trạm, tất cả đều nghĩ đến bát canh gừng có mùi vị kỳ lạ vừa rồi, đều lộ ra vẻ mặt kỳ dị, ngay cả thiếu niên vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, người cũng có vẻ run một cái.
Quả nhiên, buổi tối lúc dùng cơm, bọn họ phát hiện bát canh gừng có mùi vị kỳ lạ kia cũng không bất ngờ, toàn bộ một bàn thức ăn, dường như cũng không có món ăn nào ngon một chút.
Đi ra khỏi nhà, lại chỉ có mấy người như vậy, Hoắc Chấn Bắc cũng không có đặt ra quy tắc đặc biệt gì, mọi người cùng ngồi ăn chung một bàn, hắn nhìn thấy mọi người đều hạ đôi đũa đều là bộ dáng hy sinh bản thân, thì biết không phải chỉ mình hắn cảm thấy khó ăn.
Lại nói mọi người cũng không phải là người soi mói, có thể làm cho mọi người cảm thấy khó ăn như vậy, đầu bếp này cũng có mấy phần năng lực.
Sau khi thử món ăn cuối cùng, Hoắc Chấn Bắc đặt đũa xuống, không mặn không nhạt hỏi: "Không biết quản trạm đại nhân tìm đầu bếp này ở đâu vậy?"
Quản trạm dường như không cảm thấy thấy món ăn khó ăn, bộ dáng giống như còn ăn rất ngon, thậm chí y nghe Hoắc Chấn Bắc hỏi còn có mấy phần kiêu ngạo nói: "Thế nào, mùi vị thức ăn này không tệ chứ, ta cố ý để cho phu nhân ta làm."
Thì ra là như vậy!
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nhìn quản trạm như vậy cũng biết tình cảm phu thê bọn họ chắc chắn là rất tốt.
Quả thật là người tình trong mắt hóa Tây Thi*.
*Tây Thi: một trong bốn đại mỹ nhân của Trung Quốc.
Tất cả mọi người chỉ có thể rưng rưng, tiếp tục giả bộ mình không có vị giác ăn cho đầy bụng mình, nhưng Hoắc Chấn Bắc lại cười nhẹ nói với quản trạm: "Tay nghề của quý phu nhân rất tốt".
Khi nói lời này giọng điệu của hắn rất nghiêm túc và không qua loa có lệ, chỉ là sau khi nói xong, hắn bình tĩnh gắp một miếng thịt gà trong bát của Yến Xu mà nàng đã bỏ ở trong chén rất lâu cũng không có can đảm cắn miếng thứ hai.
Trong chốc lát Yến Xu không ckịp phản ứng, chờ nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc bỏ thịt vào trong miệng, nàng mới lắp bắp nói: "Ta ... ta, cái đó ... ta, đã cắn rồi."
Nàng nói xong cảm thấy công tử nghe xong lời này sẽ nhổ đồ ra, thậm chí còn muốn cầm bát lên hứng, nhưng Hoắc Chấn Bắc lại không thèm để ý nói: “Ta biết.” Sau đó lại nhai mấy cái, nuốt xuống miếng thịt.
Yến Xu khóe miệng mở rộng, bỗng chốc có chút sững sờ.
Quản trạm thấy bọn họ như vậy ngược lại giống như hết sức vui vẻ ở một bên nói: "Tình cảm hai vị thật tốt."
Ngược lại không phải y không hiểu hoàn toàn đối nhân xử thế, sở dĩ y sắp xếp phòng riêng cho bọn họ là vì y không rõ mối quan hệ của bọn họ là gì mà thôi, lúc này nhìn thấy bọn họ như vậy thì biết rằng y có lẽ không nên sắp xếp như vậy, nhưng đều đã sắp xếp xong xuôi, y cũng không nên nhắc lại để hai người ở cùng phòng nữa, y chỉ có thể bù đắp bằng cách nói: "Mặc dù chúng ta ở nơi này hơi vắng vẻ, nhưng phòng lại rất lớn."
Ý của y là hai người ở một phòng hoàn toàn không có vấn đề gì, muốn ở một phòng thì có thể trực tiếp đổi phòng khác.
Y cũng không biết rằng y ám chỉ đối phương có hiểu hay không, nhưng Hoắc Chấn Bắc sau khi nghe xong đã liền hỏi ngược lại: "Ồ, phải không?"
Quản trạm lau mồ hôi lạnh không tồn tại gật đầu, nhưng phát hiện đối phương ánh mắt không nhìn về mình.
Yến Xu vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa xảy ra, thấy Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng vô thức gật đầu một cái.
Đột nhiên Hoắc Chấn Bắc bật cười, hắn đến gần Yến Xu nói nhỏ vào tai nàng: "Buổi tối chúng ta thử một chút?"
Hơi thở ấm áp của đối phương phả vào tai mình, có chút ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến còn rất nhiều người đang nhìn, lỗ tai Yến Xu lập tức đỏ lan đến tận cổ.
Nàng xấu hổ ngẩng đầu nhìn phản ứng của mọi người, mọi người đều là một bộ cúi đầu chuyên tâm ăn cơm của mình, mặt nàng càng đỏ hơn, không biết nên trả lời Hoắc Chấn Bắc như thế nào, chỉ có thể ấp úng không nói ra lời.
Hoắc Chấn Bắc dường như không cần nàng nói, nhìn thấy nàng như vậy, hắn cười nhẹ một cái, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ, quay về bộ dáng nghiêm túc, tựa như những chuyện mới vừa rồi Yến Xu đều là ảo giác.
Nhưng Yến Xu biết đây không phải là ảo giác, nàng cũng không rõ Hoắc Chấn Bắc có ý gì, chẳng qua rốt cuộc có chút ngại ngùng, nên sau khi không yên lòng ăn vài miếng, thì lấy lý do đã ăn no vội vàng rời đi, thậm chí không dám nhìn Hoắc Chấn Bắc một cái.
Khi trở về phòng, nhiệt độ trên mặt nàng không hề giảm bớt, lại tiếp tục suy nghĩ về những gì người công tử vừa nói có ý gì, là định đến ngủ cùng phòng với nàng, hay là ... hay công tử muốn...
Mấy ngày nay bọn họ luôn đi đường, đúng là đã có một khoảng thời gian không có...
Yến Xu nghĩ sau khi hai người mới ở chung với nhau, hầu như ngày nào công tử cũng...
Nàng không thể chịu nổi được nữa, mặt đỏ đến cơ hồ muốn rỉ máu.
Vốn còn tưởng rằng hôm nay có thể ngủ một mình, nhưng không ngờ, không ngờ rằng công tử lại...
Yến Xu nghĩ như vậy, nhưng nhịn không được đi tắm một lần nữa trước khi đi ngủ, sau đó thỉnh thoảng ngồi trong phòng vỗ nhẹ lên mặt mình để giảm bớt độ nóng trên mặt.
Hoắc Chấn Bắc ở phòng bên cạnh Yến Xu nên hắn đương nhiên biết động tác tắm rửa của Yến Xu, nghĩ đến việc nữ nhân kia hoảng sợ rời khỏi bàn, rõ ràng mới tắm cách đây không lâu, sau đó lại đi tắm, trên mặt hắn nhịn không được nở nụ cười mấy phần.
Làm sao đây, thật sự càng ngày càng thấy hài lòng về nàng.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Sau chuyện bất ngờ vừa rồi, quả nhiên bọn họ đã không kịp đến trạm dịch trước khi trời mưa.
Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc ngồi trong xe ngựa nên không bị sao, chỉ bị dính một chút hơi nước mà thôi, còn phu xe và thiếu niên ngồi bên ngoài thì cả người ướt sũng.
Cho dù Yến Xu có muốn cho người vào thì xe ngựa cũng không đủ chỗ để ngồi, trên xe chỉ có Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc và một ít hành lý xem như khá thoải mái, giờ lại có thêm một người bệnh nằm bất tỉnh, bên trong lại cảm thấy chật chội, cho nên Yến Xu dù muốn cũng bất lực, chỉ có thể nói phu xe tới trạm dịch càng sớm càng tốt.
Quản trạm* là một người cực kỳ cẩn thận, nhìn thấy bọn họ như vậy, cũng không kịp chào hỏi đã vội vàng ra lệnh cho người đun nước nóng cho họ tắm, còn mang theo vài chiếc khăn sạch để bọn họ lau trước một chút.
*Quản trạm: người quản lý trạm dịch.
Sau khi bọn họ nói với y nghe về tình hình người bệnh, y lại không ngừng nghỉ đã phái người đi mời đại phu đến cho bọn họ.
Chỗ trạm dịch này có chút hẻo lánh, trời lại đang mưa, quản trạm chỉ có thể nói lời xin lỗi với Hoắc Chấn Bắc: "Chuyện này... sợ rằng chờ đại phu tới đây phải mất một chút thời gian, mong rằng đại nhân thứ lỗi."
“Không sao.” Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa nhìn thiếu niên kia một cái, từ lúc vào trạm dịch hắn vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh phụ thân, tóc bị ướt thành từng sợi từng sợi mà cũng không biết lau đi một chút, chỉ là…
Hoắc Chấn Bắc nhìn người thiếu niên kia hình như luôn cúi đầu, tóc rối bời che lại khuôn mặt, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.
Nhưng mà trước mặt còn có người, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói với quản trạm: "Làm phiền ngài hỗ trợ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mấy người chúng ta một chút."
“Đương nhiên, đương nhiên.” Quản trạm đáp lại.
Quản trạm này có lẽ là quá thành thật hoặc có thể không có ai ở đây, hơn nữa còn có nhiều phòng trống, vì vậy y an bài cho mỗi người một phòng.
Không nói đến việc thiếu niên ở bên cạnh phụ thân không chịu rời đi, khi Yến Xu nhìn quản trạm thu xếp cho Hoắc Chấn Bắc xong rồi sắp xếp cho nàng, nàng cũng không biết có nên ở chung cùng hắn hay không.
May thay, quản trạm không đến mức bố trí hai phòng cách xa nhau cho hai người, giữa bọn họ chỉ cách nhau một bức tường, vì vậy Yến Xu sợ quản trạm sẽ khó xử nên cùng đi theo qua phòng đã sắp xếp cho nàng.
Trước khi đi nàng còn cố ý nhìn lại vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc, thấy trên mặt hắn không có gì khác thường, mới yên tâm bước vào phòng bên cạnh.
Bởi vì thời gian ở lại cũng không lâu để tránh phải dọn đi dọn lại phiền toái nên bọn họ để lại hành lý trên xe ngựa, ngoại trừ một ít y phục cần thay đổi, bởi vì hai người bọn họ chia phòng ngược lại cũng không phải bối rối vì hành lý.
Hơn nữa, từ ngày đó công tử ôm nàng vào lòng ngủ, từ đó về sau cũng chưa từng thay đổi tư thế, thậm chí có đôi khi Yến Xu rõ ràng phát hiện công tử lúc thức dậy cánh tay dường như có chút không thoải mái, đến hôm sau nàng phát hiện vẫn là tư thế đó, không thay đổi.
Không phải Yến Xu không thể chấp nhận tư thế này, bị ôm lâu như vậy, nàng thậm chí đã quen, chỉ có điều thỉnh thoảng tỉnh dậy lúc nửa đêm vì quá ngộp, có thể có một lần tự mình ngủ một mình, Yến Xu nghĩ đến đây, nàng có chút kích động nho nhỏ, nàng cảm thấy thật tốt rất lâu không có ngủ một mình một giường muốn ngủ sao thì ngủ.
Đó là lý do vì sao nàng chấp nhận sự sắp xếp này của quản trạm.
Quản trạm nói đại phu sẽ đến muộn một chút cũng không phải khách sáo, chờ sau khi mọi người thu dọn xong, lại uống một bát canh gừng có vị hơi kỳ lạ từ trù phòng, ngay cả cái bóng của đại phu cũng không thấy.
Quản trạm dường như không ngạc nhiên với chuyện này, nhưng y sợ đám người Hoắc Chấn Bắc đang vội, vì vậy y có chút lúng túng giải thích: "Cái này sợ là muốn tới đây phải mất nửa ngày."
Hoắc Chấn Bắc gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngược lại hắn không vội, chỉ là nữ nhân bên cạnh hắn có vẻ rất vội vàng.
Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy Yến Xu đã đi an ủi thiếu niên kia, vẻ mặt có chút khó coi mấy phần, nhưng cũng không tiện biểu lộ ra tại đây mà thôi, vừa rồi lúc chia phòng, nàng cho rằng hắn không phát hiện ra sự vui mừng nho nhỏ kia của nàng sao?
Hoắc Chấn Bắc đang suy nghĩ về việc phải làm thế nào để khiến cho Yến Xu nhớ lâu một chút, nhưng thái độ của hắn đối với quản trạm lại khách sáo hơn.
Quản trạm chưa từng thấy đại nhân nào khách sáo với mình như vậy, y có chút được ưu ái mà sợ, thậm chí còn ra lệnh cho trù phòng nấu thêm món thức ăn.
Khi mọi người nghe thấy dặn dò của quản trạm, tất cả đều nghĩ đến bát canh gừng có mùi vị kỳ lạ vừa rồi, đều lộ ra vẻ mặt kỳ dị, ngay cả thiếu niên vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, người cũng có vẻ run một cái.
Quả nhiên, buổi tối lúc dùng cơm, bọn họ phát hiện bát canh gừng có mùi vị kỳ lạ kia cũng không bất ngờ, toàn bộ một bàn thức ăn, dường như cũng không có món ăn nào ngon một chút.
Đi ra khỏi nhà, lại chỉ có mấy người như vậy, Hoắc Chấn Bắc cũng không có đặt ra quy tắc đặc biệt gì, mọi người cùng ngồi ăn chung một bàn, hắn nhìn thấy mọi người đều hạ đôi đũa đều là bộ dáng hy sinh bản thân, thì biết không phải chỉ mình hắn cảm thấy khó ăn.
Lại nói mọi người cũng không phải là người soi mói, có thể làm cho mọi người cảm thấy khó ăn như vậy, đầu bếp này cũng có mấy phần năng lực.
Sau khi thử món ăn cuối cùng, Hoắc Chấn Bắc đặt đũa xuống, không mặn không nhạt hỏi: "Không biết quản trạm đại nhân tìm đầu bếp này ở đâu vậy?"
Quản trạm dường như không cảm thấy thấy món ăn khó ăn, bộ dáng giống như còn ăn rất ngon, thậm chí y nghe Hoắc Chấn Bắc hỏi còn có mấy phần kiêu ngạo nói: "Thế nào, mùi vị thức ăn này không tệ chứ, ta cố ý để cho phu nhân ta làm."
Thì ra là như vậy!
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nhìn quản trạm như vậy cũng biết tình cảm phu thê bọn họ chắc chắn là rất tốt.
Quả thật là người tình trong mắt hóa Tây Thi*.
*Tây Thi: một trong bốn đại mỹ nhân của Trung Quốc.
Tất cả mọi người chỉ có thể rưng rưng, tiếp tục giả bộ mình không có vị giác ăn cho đầy bụng mình, nhưng Hoắc Chấn Bắc lại cười nhẹ nói với quản trạm: "Tay nghề của quý phu nhân rất tốt".
Khi nói lời này giọng điệu của hắn rất nghiêm túc và không qua loa có lệ, chỉ là sau khi nói xong, hắn bình tĩnh gắp một miếng thịt gà trong bát của Yến Xu mà nàng đã bỏ ở trong chén rất lâu cũng không có can đảm cắn miếng thứ hai.
Trong chốc lát Yến Xu không ckịp phản ứng, chờ nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc bỏ thịt vào trong miệng, nàng mới lắp bắp nói: "Ta ... ta, cái đó ... ta, đã cắn rồi."
Nàng nói xong cảm thấy công tử nghe xong lời này sẽ nhổ đồ ra, thậm chí còn muốn cầm bát lên hứng, nhưng Hoắc Chấn Bắc lại không thèm để ý nói: “Ta biết.” Sau đó lại nhai mấy cái, nuốt xuống miếng thịt.
Yến Xu khóe miệng mở rộng, bỗng chốc có chút sững sờ.
Quản trạm thấy bọn họ như vậy ngược lại giống như hết sức vui vẻ ở một bên nói: "Tình cảm hai vị thật tốt."
Ngược lại không phải y không hiểu hoàn toàn đối nhân xử thế, sở dĩ y sắp xếp phòng riêng cho bọn họ là vì y không rõ mối quan hệ của bọn họ là gì mà thôi, lúc này nhìn thấy bọn họ như vậy thì biết rằng y có lẽ không nên sắp xếp như vậy, nhưng đều đã sắp xếp xong xuôi, y cũng không nên nhắc lại để hai người ở cùng phòng nữa, y chỉ có thể bù đắp bằng cách nói: "Mặc dù chúng ta ở nơi này hơi vắng vẻ, nhưng phòng lại rất lớn."
Ý của y là hai người ở một phòng hoàn toàn không có vấn đề gì, muốn ở một phòng thì có thể trực tiếp đổi phòng khác.
Y cũng không biết rằng y ám chỉ đối phương có hiểu hay không, nhưng Hoắc Chấn Bắc sau khi nghe xong đã liền hỏi ngược lại: "Ồ, phải không?"
Quản trạm lau mồ hôi lạnh không tồn tại gật đầu, nhưng phát hiện đối phương ánh mắt không nhìn về mình.
Yến Xu vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa xảy ra, thấy Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng vô thức gật đầu một cái.
Đột nhiên Hoắc Chấn Bắc bật cười, hắn đến gần Yến Xu nói nhỏ vào tai nàng: "Buổi tối chúng ta thử một chút?"
Hơi thở ấm áp của đối phương phả vào tai mình, có chút ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến còn rất nhiều người đang nhìn, lỗ tai Yến Xu lập tức đỏ lan đến tận cổ.
Nàng xấu hổ ngẩng đầu nhìn phản ứng của mọi người, mọi người đều là một bộ cúi đầu chuyên tâm ăn cơm của mình, mặt nàng càng đỏ hơn, không biết nên trả lời Hoắc Chấn Bắc như thế nào, chỉ có thể ấp úng không nói ra lời.
Hoắc Chấn Bắc dường như không cần nàng nói, nhìn thấy nàng như vậy, hắn cười nhẹ một cái, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ, quay về bộ dáng nghiêm túc, tựa như những chuyện mới vừa rồi Yến Xu đều là ảo giác.
Nhưng Yến Xu biết đây không phải là ảo giác, nàng cũng không rõ Hoắc Chấn Bắc có ý gì, chẳng qua rốt cuộc có chút ngại ngùng, nên sau khi không yên lòng ăn vài miếng, thì lấy lý do đã ăn no vội vàng rời đi, thậm chí không dám nhìn Hoắc Chấn Bắc một cái.
Khi trở về phòng, nhiệt độ trên mặt nàng không hề giảm bớt, lại tiếp tục suy nghĩ về những gì người công tử vừa nói có ý gì, là định đến ngủ cùng phòng với nàng, hay là ... hay công tử muốn...
Mấy ngày nay bọn họ luôn đi đường, đúng là đã có một khoảng thời gian không có...
Yến Xu nghĩ sau khi hai người mới ở chung với nhau, hầu như ngày nào công tử cũng...
Nàng không thể chịu nổi được nữa, mặt đỏ đến cơ hồ muốn rỉ máu.
Vốn còn tưởng rằng hôm nay có thể ngủ một mình, nhưng không ngờ, không ngờ rằng công tử lại...
Yến Xu nghĩ như vậy, nhưng nhịn không được đi tắm một lần nữa trước khi đi ngủ, sau đó thỉnh thoảng ngồi trong phòng vỗ nhẹ lên mặt mình để giảm bớt độ nóng trên mặt.
Hoắc Chấn Bắc ở phòng bên cạnh Yến Xu nên hắn đương nhiên biết động tác tắm rửa của Yến Xu, nghĩ đến việc nữ nhân kia hoảng sợ rời khỏi bàn, rõ ràng mới tắm cách đây không lâu, sau đó lại đi tắm, trên mặt hắn nhịn không được nở nụ cười mấy phần.
Làm sao đây, thật sự càng ngày càng thấy hài lòng về nàng.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 37
10.0/10 từ 31 lượt.