Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 33
65@-
Vốn Hoắc Chấn Nam ở cùng một viện tử với Công chúa, chẳng qua sau khi hai người không hòa hợp, Huynh trưởng thường xuyên ngủ lại thư phòng, số lần nhiều lên, có một lần Công chúa bộc phát, trực tiếp ném hết đồ vật của Hoắc Chấn Nam trong phòng ngủ ra ngoài, bảo y cút đi.
Đến lúc này, hai người mới thật sự phân phòng mà ở, bình thường chỉ có mùng một, mười lăm, xuất phát từ quy củ, hai người mới cùng giường mà ngủ, về phần có dị mông* hay không, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được.
(*)Dị mộng: trích trong câu thành ngữ “Đồng sàng dị mông”, dùng để chỉ những cặp đôi không yêu nhau, không hợp nhau, không đồng lòng, tuy nằm chung giường nhưng tình cảm của họ không hướng về nhau.
Hoắc Chấn Bắc vội vàng đi đến chỗ ở của Huynh trưởng lại không tìm thấy người, do dự một chút, hắn vẫn đi đến viện tử của Công chúa.
Hắn cũng không tùy tiện tiến vào, đợi ở cửa rồi hỏi người, xác nhận được Công chúa ở bên trong, hắn đợi ở cửa chờ người thông báo quay lại.
Hắn cách một viện tử vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi rủa ở bên trong.
Xem ra không có chuyện gì, quả nhiên người làm việc ác trôi qua còn ung dung tự tại hơn người bị hại, Hoắc Chấn Bắc không biết tại sao, trong lòng lại toát lên ý nghĩ này.
Không đợi hắn tiếp tục ngẫm nghĩ, hắn liền nhìn thấy người tiến vào thông báo đã quay lại với vẻ mặt xấu hổ.
“Xin lỗi, Tiểu công tử, Công chúa nói thân thể ngài ấy không khỏe, không tiện tiếp khách.”
Hoắc Chấn Bắc nghe thấy đáp án như vậy cũng không kinh ngạc quá nhiều, ngược lại hắn khách khí nói cảm ơn với người ta, sau đó mới trở về viện tử của Hoắc Chấn Nam đợi.
Hắn biết Huynh trưởng nghe thấy tin tức hắn trở về, bởi vậy rất nhanh y sẽ qua đây.
Quả nhiên, Hoắc Chấn Bắc vừa vào bên trong ngồi một lúc, Huynh trưởng hắn liền quay về với bộ dạng phong trần mệt mỏi.
Hoắc Chấn Bắc vội vàng nghênh đón, mang theo vài phần tình ý chân thành quan tâm nói: “Huynh trưởng, đệ nghe nói…”
Chỉ là hắn chưa nói xong, liền nhìn thấy trên mặt Huynh trưởng có một vết thương, miệng vết thương không tính là quá sâu, nhưng cũng chảy ra một chút máu, bộ dạng này dường như trùng khớp với vết roi mang theo máu trên người Huynh trưởng ở thế giới trước, sắc mặt Hoắc Chấn Bắc lập tức thay đổi, âm thanh khó nén phẫn nộ nói: “Đây là Công chúa làm?”
Vừa này Công chúa đập vỡ một cái ly, có một ít mảnh sứ vỡ văng lên mặt y, Hoắc Chấn Nam cho rằng không phải là chuyện gì quá lớn, nên cũng không để ý, thế nhưng y nhìn vẻ mặt của đệ đệ lúc này rõ ràng không thích hợp, trên mặt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn giải thích với hắn: “Chỉ là một mảnh sứ vỡ quẹt phải mà thôi, không có chuyện gì.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn phản ứng của Huynh trưởng, mới biết biểu hiện vừa nãy của mình đã quá khích, hắn thu hồi cảm xúc, bất động thanh sắc* hỏi: “Công chúa thế nào?”
(*) Bất động thanh sắc: mặt không biểu tình, không chút biến sắc.
Nói đến chuyện này, sắc mặt Hoắc Chấn Nam khó nén vẻ mệt mỏi, dường như y đang do dự, qua một lúc lâu, mới nói với Hoắc Chấn Bắc: “Hài tử này, là do bản thân nàng ấy tự mình làm rớt.”
“Cái gì?” Lần này Hoắc Chấn Bắc thật sự kinh ngạc, cho dù Công chúa bướng bỉnh kiêu ngạo, hắn cũng không nghĩ đến nàng ta sẽ xuống tay với đứa trẻ trong bụng mình.
“Nàng ấy nói… nàng ấy nói…” Hoắc Chấn Nam nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân mới nói ra một câu đầy đủ: “Nàng ấy nói, huynh không để ý nàng ấy, nếu như không thích nàng ấy, nàng ấy cần gì phải giày vò sinh hài tử cho huynh.”
Loại lý do này!
Hoắc Chấn Bắc không thể không thừa nhận nhận thức của hắn đối trình độ xấu xa của Công chúa lại tăng thêm một tầng rồi, hắn thậm chí không ngại lấy ác ý lớn nhất suy đoán về nàng ta.
Hoắc Chấn Bắc nghe thấy bản thân đang dùng một giọng nói nỉ non dẫn dụ giống như ma quỷ nói với Huynh trưởng của mình: “Huynh nói xem, hài tử này có thể cũng không quang minh chính đại hay không?”
Hắn cam đoan âm thành này trừ hắn và Huynh trưởng, bất luận kẻ nào cũng không nghe thấy, hắn cũng biết, loại suy đoán này sẽ làm hỏng danh dự của một nữ nhân, đồng thời đối với nam nhân kia cũng là một loại nhục nhã cực lớn, thế nhưng đại trượng phu co được dãn được, thất thố trong nháy mắt vừa nãy, ý tưởng không từ thủ đoạn cũng muốn để Huynh trưởng và Công chúa hòa ly mọc lên trong đầu hắn, giống như cỏ dại sinh trưởng tốt, không thể ngăn chặn.
Hắn nói xong vẫn luôn quan sát sắc mặt của Huynh trưởng, nhưng ngoài dự liệu của hắn, sắc mặt của Huynh trưởng lại không có thay đổi gì, thậm chí ngay cả phẫn nộ vừa nãy cũng không có, chỉ là trở thành một vẻ mặt giống như chết lặng.
Sau đó Hoắc Chấn Bắc nghe thấy y nói với mình: “Chuyện này đệ không cần quản, tự huynh có chừng mực.”
Hoắc Chấn Bắc kỳ lạ có thể nghe ra từ trong lời nói của Huynh trưởng có vài phần dứt khoát, hắn có chút lo lắng nhìn Huynh trưởng của mình, há miệng hỏi: “Huynh trưởng, huynh…”
Hoắc Chấn Nam lắc đầu với hắn: “Đệ chỉ là đệ đệ của ta mà thôi, căn bản không có quan hệ gì với phủ Công chúa, chuyện ở chỗ này nửa phần cũng không nên dính vào tay đệ.”
Hoắc Chấn Bắc nói xong dường như sợ hắn tiếp tục truy hỏi, gượng gạo chuyển đề tài nói: “Đệ vừa khảo thí xong, cảm thấy lần này bản thân thi như thế nào?”
Khảo trúng căn bản là ván đã đóng thuyền, về phần thành tích thì phải xem người chấm bài phán quyết như thế nào, Hoắc Chấn Bắc dựa theo thực tế nói: “Có lẽ có thể khảo trúng.”
Trên mặt Hoắc Chấn Nam lộ ra một chút vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh vẻ mặt này liền rút đi, y nhắm mắt lại, nói với Hoắc Chấn Bắc: “Nếu như thật sự khảo trúng, tuổi tác đệ nhỏ như vậy, sợ là ở loại địa phương phân biệt đối xử như Kinh thành sẽ có chút hại, đến lúc đó huynh sẽ đi tìm quan hệ cho đệ, để đệ đi đến địa phương muốn làm vài năm, có chút kinh nghiệm rồi hãy nói.”
Ý tưởng của Huynh trưởng và bản thân không mưu mà hợp, nhưng lúc này Hoắc Chấn Bắc lại không có biểu tình mừng rỡ, hắn luôn cảm giác Huynh trưởng làm như vậy, là y đã quyết định cái gì đó, hắn há miệng, muốn hỏi những cái này, nhưng mà phát hiện bản thân muốn hỏi cái gì cũng không biết.
Đột nhiên trên đầu truyền đến áp lực, làm hắn ngẩng đầu lên, hắn nhìn người trước mặt, chỉ nhìn thấy Huynh trưởng nói: “Yên tâm, tốt xấu gì huynh cũng hơn lớn đệ nhiều tuổi như vậy, làm việc sẽ có chừng mực.”
Hoắc Chấn Nam lớn hơn nhiều tuổi so với người đệ đệ này, lúc nhỏ phụ mẫu bận rộn vô cùng, đều là y chăm sóc đệ đệ, vì vậy lúc nuôi người đệ đệ này cũng có vài phần ý vị như đang nuôi dưỡng nhi tử, đệ đệ thay đổi y không phải không nhìn ra, nhưng chỉ cần hắn là đệ đệ của mình, vậy bất kể biến thành cái dạng gì, bản thân y vẫn sẽ che chở cho hắn, có một số việc, cũng không cần hắn biết.
Hoắc Chấn Bắc nhìn Huynh trưởng của mình, mặc dù trên mặt đang mang ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết, hắn vô thức gật đầu.
Huynh trưởng ở trong mắt hắn vẫn luôn là người thông minh lại tài giỏi, thậm chí kiếp trước hắn vô cùng không hiểu vì sao đến lúc đó, Huynh trưởng vẫn không phản kháng, hiện tại nhìn bộ dáng này của Huynh trưởng, hắn giật mình cảm thấy, có lẽ Huynh trưởng là sợ sau khi y phản kháng, Công chúa sẽ giận chó đánh mèo lên bản thân hắn.
Hoắc Chấn Nam thấy hắn gật đầu, lại muốn xoa nhẹ lên đầu hắn giống như đối đãi tiểu hài tử, mới nói với hắn: “Ở đây không có chuyện gì, đệ quay về trước đi.”
Nói xong lời cuối cùng, y còn chế nhạo nói: “Ở bên kia còn có người đang đợi đệ.”
Hoắc Chấn Nam đương nhiên không biết đệ đệ mình trước đây không lâu, còn bởi vì lần lén lút liên hệ đó của người đang đợi và bản thân y, tay đã sờ lên cổ của người ta, y chẳng qua cảm giác, đệ đệ có thể tìm thấy được người hợp tâm ý của bản thân, chung quy so với cuộc hôn nhân mù quáng này của hắn còn tốt hơn nhiều.
Hoắc Chấn Bắc kéo khóe miệng cười một cái, nhưng sau khi hắn đi ra ngoài vài bước, vẫn nhịn không được quay đầu trịnh trọng nói với y: “Ca, huynh có chuyện gì thì cứ nói với đệ, đệ đã không phải là trẻ con nữa rồi.”
Hoắc Chấn Nam cười phất phất tay với hắn, đáp một tiếng “được”.
Hoắc Chấn Bắc biết Huynh trưởng đối với đáp ứng này cũng không hề để tâm, hắn bóp bóp nắm tay, cuối cùng vẫn không biết phải làm gì mà rời đi.
Rốt cuộc Huynh trưởng dự định làm cái gì?
Không đến mức là giết người diệt khẩu, Huynh trưởng làm không được loại chuyện này, cũng sẽ không làm, nhưng y lại muốn đem hắn đưa đi, bộ dáng thoạt nhìn cũng không phải là không làm chút nào, nhưng y lại không nhắc đến phụ mẫu.
Hoắc Chấn Bắc đưa tay nhéo nhéo ấn đường, nghĩ một đường cũng không suy nghĩ ra được gì.
Ngược lại vừa quay về, tay còn chưa đặt lên trên cửa, cửa liền mở ra từ bên trong.
Giống như lời nói của Huynh trưởng, ở đây có người đang đợi hắn.
Tay vẫn luôn nhéo ấn đường của Hoắc Chấn Bắc thả xuống, nhưng vẫn cau mày nói với Yến Xu: “Mặc ít như vậy ra ngoài làm gì, còn không nhanh chóng đi vào.”
Yến Xu cúi đầu nhìn áo thật dày trên trên người bản thân, lại nhìn y phục đối phương rõ ràng không dày bằng nàng, cảm thấy bội phục đối với bản lãnh trợn mắt bịa đặt của người trước mắt.
Nhưng nàng cũng biết có lẽ tâm tình của Công tử cũng không tốt hơn chỗ nào, vì vậy cũng không phản bác, chỉ cam chịu nói: “Căn bản ta vẫn luôn ở trong phòng đợi, nghe thấy động tĩnh mới ra mở cửa, không lạnh.”
Nếp nhăn giữa mày của Hoắc Chấn Bắc dường như sâu hơn: “Nghe thấy động tĩnh thì liền đi ra mở cửa, ai cho nàng lá gan vậy, làm sao nàng biết được ngoài cửa có phải là ta hay không?”
Miệng vết thương trên mặt của Huynh trưởng, làm rất nhiều việc trong nháy mắt hiện lên rõ ràng trong lòng hắn, bao gồm việc lúc đó Công chúa xông cửa vào g**t ch*t nữ nhân này.
Không biết nên nói nàng ngây thơ hay là ngốc, lòng phòng bị của nàng đối với người khác dường như vẫn luôn không đủ.
Yến Xu bị Hoắc Chấn Bắc nói làm cho sửng sốt một chút, nghĩ thầm: “Chỗ này ngay cả hàng xóm cũng cách rất xa, ngoại trừ hai người bọn họ hầu như không có người khác, cửa ra vào có động tĩnh, ngoại trừ Công tử thì còn là ai được?”
“Làm sao nàng biết được ngoại trừ ta không có người khác, một nữ nhân như nàng một mình ở nhà, chẳng lẽ hai chữ phòng bị này cũng không biết viết như thế nào sao?”
Nghe thấy âm thanh của Công tử mang theo vài phần giận dỗi, Yến Xu mới kịp phản ứng, lời nói thầm trong lòng vừa nãy của bản thân đã không cẩn thận mà nói ra rồi.
Nàng cúi đầu, tích cực nhận sai: “Vâng, ta biết rồi, sau này sẽ cẩn thận.”
Hoắc Chấn Bắc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng vài lần, đến nỗi Yến Xu sắp nhịn không được vỗ ngực đảm bảo, hắn mới nói: “Sau này ta sẽ tận lực ở cùng nàng, lúc ta không ở cùng nàng, một mình nàng phải khóa cửa cho kỹ, có người qua đây, phải xác nhận thân phận xong mới được mở cửa.”
Yến Xu liên tục gật đầu, tỏ vẻ bản thân nhất định sẽ tuân thủ một cách nghiêm túc.
Hoắc Chấn Bắc lúc này mới bỏ qua cho nàng, chỉ là trên mặt vẫn không có chiều hướng thay đổi tốt hơn.
Yến Xu vừa đi, vừa lén lút nhìn hắn, muốn mở miệng nói một chút gì đó, lại không dám.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Chấn Bắc bị nàng nhìn chằm chằm một đường mở miệng nói: “Nàng nhìn ta cả một đường, nếu như ta là đồ chơi làm bằng đường, hiện tại đã bị nàng mưu sát rồi.”
Hắn nói đùa cũng không quá buồn cười, tiếp đó mới giống như tùy ý nói: “Muốn nói cái gì thì nói đi, không cần che che giấu giấu.”
Bộ dáng bừng tỉnh này dường như đã quên, là ai trước đây không lâu xém chút nữa đã bóp lấy cổ người ta.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Vốn Hoắc Chấn Nam ở cùng một viện tử với Công chúa, chẳng qua sau khi hai người không hòa hợp, Huynh trưởng thường xuyên ngủ lại thư phòng, số lần nhiều lên, có một lần Công chúa bộc phát, trực tiếp ném hết đồ vật của Hoắc Chấn Nam trong phòng ngủ ra ngoài, bảo y cút đi.
Đến lúc này, hai người mới thật sự phân phòng mà ở, bình thường chỉ có mùng một, mười lăm, xuất phát từ quy củ, hai người mới cùng giường mà ngủ, về phần có dị mông* hay không, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được.
(*)Dị mộng: trích trong câu thành ngữ “Đồng sàng dị mông”, dùng để chỉ những cặp đôi không yêu nhau, không hợp nhau, không đồng lòng, tuy nằm chung giường nhưng tình cảm của họ không hướng về nhau.
Hoắc Chấn Bắc vội vàng đi đến chỗ ở của Huynh trưởng lại không tìm thấy người, do dự một chút, hắn vẫn đi đến viện tử của Công chúa.
Hắn cũng không tùy tiện tiến vào, đợi ở cửa rồi hỏi người, xác nhận được Công chúa ở bên trong, hắn đợi ở cửa chờ người thông báo quay lại.
Hắn cách một viện tử vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi rủa ở bên trong.
Xem ra không có chuyện gì, quả nhiên người làm việc ác trôi qua còn ung dung tự tại hơn người bị hại, Hoắc Chấn Bắc không biết tại sao, trong lòng lại toát lên ý nghĩ này.
Không đợi hắn tiếp tục ngẫm nghĩ, hắn liền nhìn thấy người tiến vào thông báo đã quay lại với vẻ mặt xấu hổ.
“Xin lỗi, Tiểu công tử, Công chúa nói thân thể ngài ấy không khỏe, không tiện tiếp khách.”
Hoắc Chấn Bắc nghe thấy đáp án như vậy cũng không kinh ngạc quá nhiều, ngược lại hắn khách khí nói cảm ơn với người ta, sau đó mới trở về viện tử của Hoắc Chấn Nam đợi.
Hắn biết Huynh trưởng nghe thấy tin tức hắn trở về, bởi vậy rất nhanh y sẽ qua đây.
Quả nhiên, Hoắc Chấn Bắc vừa vào bên trong ngồi một lúc, Huynh trưởng hắn liền quay về với bộ dạng phong trần mệt mỏi.
Hoắc Chấn Bắc vội vàng nghênh đón, mang theo vài phần tình ý chân thành quan tâm nói: “Huynh trưởng, đệ nghe nói…”
Chỉ là hắn chưa nói xong, liền nhìn thấy trên mặt Huynh trưởng có một vết thương, miệng vết thương không tính là quá sâu, nhưng cũng chảy ra một chút máu, bộ dạng này dường như trùng khớp với vết roi mang theo máu trên người Huynh trưởng ở thế giới trước, sắc mặt Hoắc Chấn Bắc lập tức thay đổi, âm thanh khó nén phẫn nộ nói: “Đây là Công chúa làm?”
Vừa này Công chúa đập vỡ một cái ly, có một ít mảnh sứ vỡ văng lên mặt y, Hoắc Chấn Nam cho rằng không phải là chuyện gì quá lớn, nên cũng không để ý, thế nhưng y nhìn vẻ mặt của đệ đệ lúc này rõ ràng không thích hợp, trên mặt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn giải thích với hắn: “Chỉ là một mảnh sứ vỡ quẹt phải mà thôi, không có chuyện gì.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn phản ứng của Huynh trưởng, mới biết biểu hiện vừa nãy của mình đã quá khích, hắn thu hồi cảm xúc, bất động thanh sắc* hỏi: “Công chúa thế nào?”
(*) Bất động thanh sắc: mặt không biểu tình, không chút biến sắc.
Nói đến chuyện này, sắc mặt Hoắc Chấn Nam khó nén vẻ mệt mỏi, dường như y đang do dự, qua một lúc lâu, mới nói với Hoắc Chấn Bắc: “Hài tử này, là do bản thân nàng ấy tự mình làm rớt.”
“Cái gì?” Lần này Hoắc Chấn Bắc thật sự kinh ngạc, cho dù Công chúa bướng bỉnh kiêu ngạo, hắn cũng không nghĩ đến nàng ta sẽ xuống tay với đứa trẻ trong bụng mình.
“Nàng ấy nói… nàng ấy nói…” Hoắc Chấn Nam nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân mới nói ra một câu đầy đủ: “Nàng ấy nói, huynh không để ý nàng ấy, nếu như không thích nàng ấy, nàng ấy cần gì phải giày vò sinh hài tử cho huynh.”
Loại lý do này!
Hoắc Chấn Bắc không thể không thừa nhận nhận thức của hắn đối trình độ xấu xa của Công chúa lại tăng thêm một tầng rồi, hắn thậm chí không ngại lấy ác ý lớn nhất suy đoán về nàng ta.
Hoắc Chấn Bắc nghe thấy bản thân đang dùng một giọng nói nỉ non dẫn dụ giống như ma quỷ nói với Huynh trưởng của mình: “Huynh nói xem, hài tử này có thể cũng không quang minh chính đại hay không?”
Hắn cam đoan âm thành này trừ hắn và Huynh trưởng, bất luận kẻ nào cũng không nghe thấy, hắn cũng biết, loại suy đoán này sẽ làm hỏng danh dự của một nữ nhân, đồng thời đối với nam nhân kia cũng là một loại nhục nhã cực lớn, thế nhưng đại trượng phu co được dãn được, thất thố trong nháy mắt vừa nãy, ý tưởng không từ thủ đoạn cũng muốn để Huynh trưởng và Công chúa hòa ly mọc lên trong đầu hắn, giống như cỏ dại sinh trưởng tốt, không thể ngăn chặn.
Hắn nói xong vẫn luôn quan sát sắc mặt của Huynh trưởng, nhưng ngoài dự liệu của hắn, sắc mặt của Huynh trưởng lại không có thay đổi gì, thậm chí ngay cả phẫn nộ vừa nãy cũng không có, chỉ là trở thành một vẻ mặt giống như chết lặng.
Sau đó Hoắc Chấn Bắc nghe thấy y nói với mình: “Chuyện này đệ không cần quản, tự huynh có chừng mực.”
Hoắc Chấn Bắc kỳ lạ có thể nghe ra từ trong lời nói của Huynh trưởng có vài phần dứt khoát, hắn có chút lo lắng nhìn Huynh trưởng của mình, há miệng hỏi: “Huynh trưởng, huynh…”
Hoắc Chấn Nam lắc đầu với hắn: “Đệ chỉ là đệ đệ của ta mà thôi, căn bản không có quan hệ gì với phủ Công chúa, chuyện ở chỗ này nửa phần cũng không nên dính vào tay đệ.”
Hoắc Chấn Bắc nói xong dường như sợ hắn tiếp tục truy hỏi, gượng gạo chuyển đề tài nói: “Đệ vừa khảo thí xong, cảm thấy lần này bản thân thi như thế nào?”
Khảo trúng căn bản là ván đã đóng thuyền, về phần thành tích thì phải xem người chấm bài phán quyết như thế nào, Hoắc Chấn Bắc dựa theo thực tế nói: “Có lẽ có thể khảo trúng.”
Trên mặt Hoắc Chấn Nam lộ ra một chút vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh vẻ mặt này liền rút đi, y nhắm mắt lại, nói với Hoắc Chấn Bắc: “Nếu như thật sự khảo trúng, tuổi tác đệ nhỏ như vậy, sợ là ở loại địa phương phân biệt đối xử như Kinh thành sẽ có chút hại, đến lúc đó huynh sẽ đi tìm quan hệ cho đệ, để đệ đi đến địa phương muốn làm vài năm, có chút kinh nghiệm rồi hãy nói.”
Ý tưởng của Huynh trưởng và bản thân không mưu mà hợp, nhưng lúc này Hoắc Chấn Bắc lại không có biểu tình mừng rỡ, hắn luôn cảm giác Huynh trưởng làm như vậy, là y đã quyết định cái gì đó, hắn há miệng, muốn hỏi những cái này, nhưng mà phát hiện bản thân muốn hỏi cái gì cũng không biết.
Đột nhiên trên đầu truyền đến áp lực, làm hắn ngẩng đầu lên, hắn nhìn người trước mặt, chỉ nhìn thấy Huynh trưởng nói: “Yên tâm, tốt xấu gì huynh cũng hơn lớn đệ nhiều tuổi như vậy, làm việc sẽ có chừng mực.”
Hoắc Chấn Nam lớn hơn nhiều tuổi so với người đệ đệ này, lúc nhỏ phụ mẫu bận rộn vô cùng, đều là y chăm sóc đệ đệ, vì vậy lúc nuôi người đệ đệ này cũng có vài phần ý vị như đang nuôi dưỡng nhi tử, đệ đệ thay đổi y không phải không nhìn ra, nhưng chỉ cần hắn là đệ đệ của mình, vậy bất kể biến thành cái dạng gì, bản thân y vẫn sẽ che chở cho hắn, có một số việc, cũng không cần hắn biết.
Hoắc Chấn Bắc nhìn Huynh trưởng của mình, mặc dù trên mặt đang mang ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết, hắn vô thức gật đầu.
Huynh trưởng ở trong mắt hắn vẫn luôn là người thông minh lại tài giỏi, thậm chí kiếp trước hắn vô cùng không hiểu vì sao đến lúc đó, Huynh trưởng vẫn không phản kháng, hiện tại nhìn bộ dáng này của Huynh trưởng, hắn giật mình cảm thấy, có lẽ Huynh trưởng là sợ sau khi y phản kháng, Công chúa sẽ giận chó đánh mèo lên bản thân hắn.
Hoắc Chấn Nam thấy hắn gật đầu, lại muốn xoa nhẹ lên đầu hắn giống như đối đãi tiểu hài tử, mới nói với hắn: “Ở đây không có chuyện gì, đệ quay về trước đi.”
Nói xong lời cuối cùng, y còn chế nhạo nói: “Ở bên kia còn có người đang đợi đệ.”
Hoắc Chấn Nam đương nhiên không biết đệ đệ mình trước đây không lâu, còn bởi vì lần lén lút liên hệ đó của người đang đợi và bản thân y, tay đã sờ lên cổ của người ta, y chẳng qua cảm giác, đệ đệ có thể tìm thấy được người hợp tâm ý của bản thân, chung quy so với cuộc hôn nhân mù quáng này của hắn còn tốt hơn nhiều.
Hoắc Chấn Bắc kéo khóe miệng cười một cái, nhưng sau khi hắn đi ra ngoài vài bước, vẫn nhịn không được quay đầu trịnh trọng nói với y: “Ca, huynh có chuyện gì thì cứ nói với đệ, đệ đã không phải là trẻ con nữa rồi.”
Hoắc Chấn Nam cười phất phất tay với hắn, đáp một tiếng “được”.
Hoắc Chấn Bắc biết Huynh trưởng đối với đáp ứng này cũng không hề để tâm, hắn bóp bóp nắm tay, cuối cùng vẫn không biết phải làm gì mà rời đi.
Rốt cuộc Huynh trưởng dự định làm cái gì?
Không đến mức là giết người diệt khẩu, Huynh trưởng làm không được loại chuyện này, cũng sẽ không làm, nhưng y lại muốn đem hắn đưa đi, bộ dáng thoạt nhìn cũng không phải là không làm chút nào, nhưng y lại không nhắc đến phụ mẫu.
Hoắc Chấn Bắc đưa tay nhéo nhéo ấn đường, nghĩ một đường cũng không suy nghĩ ra được gì.
Ngược lại vừa quay về, tay còn chưa đặt lên trên cửa, cửa liền mở ra từ bên trong.
Giống như lời nói của Huynh trưởng, ở đây có người đang đợi hắn.
Tay vẫn luôn nhéo ấn đường của Hoắc Chấn Bắc thả xuống, nhưng vẫn cau mày nói với Yến Xu: “Mặc ít như vậy ra ngoài làm gì, còn không nhanh chóng đi vào.”
Yến Xu cúi đầu nhìn áo thật dày trên trên người bản thân, lại nhìn y phục đối phương rõ ràng không dày bằng nàng, cảm thấy bội phục đối với bản lãnh trợn mắt bịa đặt của người trước mắt.
Nhưng nàng cũng biết có lẽ tâm tình của Công tử cũng không tốt hơn chỗ nào, vì vậy cũng không phản bác, chỉ cam chịu nói: “Căn bản ta vẫn luôn ở trong phòng đợi, nghe thấy động tĩnh mới ra mở cửa, không lạnh.”
Nếp nhăn giữa mày của Hoắc Chấn Bắc dường như sâu hơn: “Nghe thấy động tĩnh thì liền đi ra mở cửa, ai cho nàng lá gan vậy, làm sao nàng biết được ngoài cửa có phải là ta hay không?”
Miệng vết thương trên mặt của Huynh trưởng, làm rất nhiều việc trong nháy mắt hiện lên rõ ràng trong lòng hắn, bao gồm việc lúc đó Công chúa xông cửa vào g**t ch*t nữ nhân này.
Không biết nên nói nàng ngây thơ hay là ngốc, lòng phòng bị của nàng đối với người khác dường như vẫn luôn không đủ.
Yến Xu bị Hoắc Chấn Bắc nói làm cho sửng sốt một chút, nghĩ thầm: “Chỗ này ngay cả hàng xóm cũng cách rất xa, ngoại trừ hai người bọn họ hầu như không có người khác, cửa ra vào có động tĩnh, ngoại trừ Công tử thì còn là ai được?”
“Làm sao nàng biết được ngoại trừ ta không có người khác, một nữ nhân như nàng một mình ở nhà, chẳng lẽ hai chữ phòng bị này cũng không biết viết như thế nào sao?”
Nghe thấy âm thanh của Công tử mang theo vài phần giận dỗi, Yến Xu mới kịp phản ứng, lời nói thầm trong lòng vừa nãy của bản thân đã không cẩn thận mà nói ra rồi.
Nàng cúi đầu, tích cực nhận sai: “Vâng, ta biết rồi, sau này sẽ cẩn thận.”
Hoắc Chấn Bắc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng vài lần, đến nỗi Yến Xu sắp nhịn không được vỗ ngực đảm bảo, hắn mới nói: “Sau này ta sẽ tận lực ở cùng nàng, lúc ta không ở cùng nàng, một mình nàng phải khóa cửa cho kỹ, có người qua đây, phải xác nhận thân phận xong mới được mở cửa.”
Yến Xu liên tục gật đầu, tỏ vẻ bản thân nhất định sẽ tuân thủ một cách nghiêm túc.
Hoắc Chấn Bắc lúc này mới bỏ qua cho nàng, chỉ là trên mặt vẫn không có chiều hướng thay đổi tốt hơn.
Yến Xu vừa đi, vừa lén lút nhìn hắn, muốn mở miệng nói một chút gì đó, lại không dám.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Chấn Bắc bị nàng nhìn chằm chằm một đường mở miệng nói: “Nàng nhìn ta cả một đường, nếu như ta là đồ chơi làm bằng đường, hiện tại đã bị nàng mưu sát rồi.”
Hắn nói đùa cũng không quá buồn cười, tiếp đó mới giống như tùy ý nói: “Muốn nói cái gì thì nói đi, không cần che che giấu giấu.”
Bộ dáng bừng tỉnh này dường như đã quên, là ai trước đây không lâu xém chút nữa đã bóp lấy cổ người ta.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 33
10.0/10 từ 31 lượt.