Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 34
57@-
Thật ra Yến Xu vẫn phân không rõ sắc mặt hiện tại của hắn là bị Huynh trưởng của hắn hay là mình làm cho như vậy, bởi vậy cũng không dám tuỳ tiện mở miệng hỏi cái gì, vì vậy lúc này nàng chỉ nhỏ giọng hỏi: “Công tử, có phải tâm tình của chàng không tốt hay không?”
Tâm tình không tốt?
Cũng không tính là không tốt, mặc dù trước khi đi ra ngoài hắn lo lắng sốt ruột, nhưng đây chỉ là lo lắng cho Huynh trưởng, về phần Công chúa sống hay chết, thậm chí khuynh hướng mà hắn còn muốn còn nghiên về cái trước, đợi sau khi nhìn thấy Huynh trưởng biết được y đã quyết định làm gì đó, không thể không nói, tâm tình của hắn đã bình phục.
Mặc dù không biết Huynh trưởng muốn làm cái gì, nhưng Hoắc Chấn Bắc biết, Huynh trưởng tuyệt đối sẽ không giống như trước kia mà nhịn xuống, như vậy là đủ rồi, hắn sợ nhất chính là Huynh trưởng không quyết định được.
Nhưng tâm tình không tốt không xấu này chỉ là kéo dài đến lúc nữ nhân này mở cửa mà thôi, nàng không chỉ không biết giữ ấm, lại không có lòng phòng bị gì đối với con người, trong nháy mắt Hoắc Chấn Bắc quả thực muốn xách người lên đánh.
Chỉ là tỉnh táo lại suy nghĩ, hắn ban đầu ở trong ngôi miếu đổ nát nhặt được nàng, về sau lại mang người trở về, cũng không phải là bởi vì nàng luôn không có lòng phòng bị gì với con người sao, ở một mức độ nào đó, nữ nhân này có chút ngây thơ khác hẳn người thường, vì vậy bình thường nàng sẽ bị nhận sai thành tiểu nha đầu vừa mới cập kê, cũng có lẽ không chỉ là bởi vì vóc người nàng nhỏ.
Trong nháy mắt Hoắc Chấn Bắc nghĩ rất nhiều, nhưng ở trong mắt của Yến Xu hắn chẳng qua chỉ dừng lại một chút mà thôi, sau đó nàng liền thấy Hoắc Chấn Bắc lắc lắc đầu.
Yến Xu cẩn thận dò xét sắc mặt của hắn, cảm thấy hàm nghĩa hắn lắc đầu biểu hiện ra, và tin tức lộ ra trên mặt hắn hoàn toàn không khớp nhau, nhưng hiện tại nàng cũng biết Công tử thích nàng có chuyện gì thì nói thẳng hơn, nàng do do dự dự như vậy, nàng có chút sợ chọc hắn tức giận, bởi vậy vẫn kiên trì tiếp tục cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Huynh trưởng của Công tử ở bên kia có khỏe không, đã khôi phục chưa?”
Hoắc Chấn Bắc gật đầu.
Đối phương ngoại trừ lắc đầu và gật đầu vẫn luôn không nói chuyện, Yến Xu cũng cảm thấy bản thân có lẽ đã nói xong chuyện bản thân muốn nói, sau khi biết không có chuyện gì, nàng thở phào nhẹ nhõm, liền nói hai tiếng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Liền không nói nữa giống như bị người khác nhéo vào cổ.
Hoắc Chấn Bắc đợi một lúc, sau khi nhìn thấy nàng thật sự chỉ quan tâm một chút việc bên kia của Huynh trưởng, trong lòng chẳng biết tại sao lại nghẹn lại một hơi, hắn nhịn một hồi lâu, mới nói: “Nàng không hỏi xem tại sao ta lại không ở lại bên đó sao?”
“Công tử không phải là vẫn luôn không không thích qua đêm ở đó sao?” Yến Xu tự nhiên nói.
Hoắc Chấn Bắc: “...”
Hắn bị chặn họng, nói không ra lời, vậy mà còn cảm thấy vô cùng có đạo lý.
Chỉ là cuối cùng hắn vẫn có vài phần không cam lòng cắn răng nói: “Vậy nàng biết ta sẽ quay về, còn dám mặc ít y phục như vậy?”
Yến Xu thật sự không biết y phục bản thân đang mặc ít chỗ nào, hiện tại đã sớm vào mùa xuân từ lâu rồi, mặc dù thời tiết vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, nhưng cũng không đến nỗi gió thổi trên mặt mà giống như có dao cắt qua mặt nữa, nàng tự nhận rằng so với các cô nương đã mặc xuân sam*, trang phục của nàng đã đủ dày rồi.
(*)Xuân sam: trang phục mỏng dành cho mùa xuân của các cô gái trẻ.
Chẳng qua nàng cũng không dám cãi lại Hoắc Chấn Bắc, nàng chỉ có thể tiếp tục nhận sai nói: “Ta biết rồi, về sau sẽ không như vậy.”
Hoắc Chấn Bắc dường như còn chưa hài lòng, nói thêm một câu: “Đừng thấy là đầu xuân thì chỉ lo đến đẹp mắt, không muốn mặc y phục dày, nàng đã là người của ta, đẹp mắt cũng không có tác dụng gì, còn muốn cho người khác nhìn sao?”
Yến Xu thật sự là bị miệng của cái nồi to này chụp cho đầu váng mắt hoa, ông trời có mắt, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng học qua mấy từ truy cầu này là có ý gì, lúc trước bởi vì nghèo có thể ăn no đã là không tệ rồi, đẹp mắt, đó là cái gì, có thể làm cơm ăn sao?
Về phần sau này.
À, không có sau này rồi.
Sau khi nàng được Công tử cứu, từ khi lấy thân báo đáp trên mặt chữ đến bây giờ lấy thân báo đáp trên thực tế, ngoại trừ lần đón Công tử đi ra khỏi trường thi đó trên mặt nàng bôi nửa cân phấn, nàng vẫn luôn bề bộn ở trước bếp lò, căn bản chưa từng suy nghĩ chuyện đẹp hay không đẹp.
Bởi vậy Yến Xu đột nhiên nghe lời này, theo bản năng trợn to mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, không biết hắn từ đâu cho ra kết luận này.
Mà Hoắc Chấn Bắc không biết là không hiểu được nét mặt của nàng hay là không muốn để ý, vì vậy đối với cái này coi như không thấy, còn trực tiếp đi về phía trước Yến Xu.
Để lại Yến Xu không hiểu cái gì ở sau lưng hắn, không ngừng nhớ lại trước kia không phải là đã làm ra việc gì khiến nàng bị hiểu lầm chứ.
Nàng ngoại trừ nấu ăn giặt y phục, thì chính là vẽ bức tranh thêu, đương nhiên là không có cái gì có thể đáng để nàng bị hiểu lầm, chủ yếu là lúc Hoắc Chấn Bắc bởi vì thái độ của Huynh trường mà thở phào một hơi, hắn cẩn thận nhìn từng li từng tí nữ nhân trước mắt, trong nhất thời phát hiện nữ nhân này quả thực lớn lên vô cùng xinh đẹp, là loại xinh đẹp nhu nhược mang theo một ít quật cường, giống như một bông hoa tường vi bên vách núi thất linh bát lạc* bị gió thổi, ngươi cho rằng nó đã lung lay sắp đổ, nhưng thật sự sau khi cứu nó trở về mới phát hiện, nó không chỉ ngoan cường, còn tỏa hương cả phòng cho ngươi.
(*)Thất linh bát lạc: thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác,...
Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu như Huynh trưởng không cứu nàng, bản thân cũng không cứu nàng, nàng sẽ như thế nào, ở vách núi bị thổi rơi sao, hay là đổi một chỗ khác tiếp tục ngoan cường như trước.
Nhưng tất cả giả thuyết này đều không có ý nghĩa gì, lần này nàng sẽ không ảnh hưởng đến Huynh trưởng nữa, cũng sẽ không bị rơi xuống, nàng là của hắn.
Nữ nhân này là của hắn.
Hoắc Chấn Bắc cảm thấy loại h*m m**n chiếm hữu kỳ lạ của bản thân được thỏa mãn, bởi vậy hắn không nhìn vẻ mặt của nữ nhân kia, cũng không để ý tới nàng, hắn sợ khống chế không nổi dã thú trong nội tâm muốn thoát ra ngoài.
Dù sao cũng có ích một chút, ít nhất chỉ giày vò đến nửa đêm, không có giày vò nguyên một đêm, Yến Xu tự an ủi bản thân.
Hoắc Chấn Bắc đợi đến lúc người đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, mới kéo người vào trong ngực nói với nàng: “Cho dù ta đi chỗ nào nàng cũng phải đi theo ta biết chưa?”
Ý thức của Yến Xu đã không còn tỉnh táo, hiện tại toàn thân của nàng đều mệt rã rời, chỉ đang chống đỡ mí mắt, theo bản năng gật đầu, trong miệng cũng hỏi theo bản năng: “Đi chỗ nào vậy?”
“Ta cũng không biết, có lẽ là một địa phương có chút xa.” Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu, trong ánh mắt có một tia mờ mịt khó có được.
Nhà bọn họ ngoại trừ có một tầng quan hệ bên ngoài với Công chúa này, ở trong triều gần như không có căn cơ gì, tuy nói mọi người đại khái đều muốn chen vào Kinh thành này, nhưng người ta căn bản cũng có một ít quan hệ hoặc ít hoặc nhiều với người trong Kinh, vì vậy cho dù hắn chủ động xin ra trận hay là Huynh trưởng giúp hắn đi nữa, địa phương đi đến khẳng định không phải là địa phương giàu có gì.
Có lẽ là địa phương có chút xa xôi, cũng có thể là địa phương bần cùng khốn khổ, hay là địa phương vừa xa xôi vừa nghèo khổ.
Trước kia căn bản địa phương khổ gì hắn cũng đều đi qua rồi, cũng có một ít kinh nghiệm, bởi vậy cũng không phải là rất sợ hãi, chỉ là nữ nhân trong ngực này, tuy nói từ nhỏ nàng cũng chẳng trải qua ngày tháng giàu có gì, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên ở kinh thành, hắn có chút lo lắng nàng sẽ chịu không nổi.
Thế nhưng chịu không nổi thì thế nào, hắn sẽ không để nàng một thân một mình ở lại chỗ này, nghĩ đến đây, mờ mịt trong mắt hắn trút đi sạch sẽ, hắn ngồi dậy hôn Yến Xu, nói: “Đi nơi nào thì có quan trọng gì, A Xu của ta phải một mực đi theo ta.”
Người trong ngực phát ra âm thanh nhẹ nhàng phụ họa, Hoắc Chấn Bắc cúi đầu nhìn, người trong ngực đã nhắm mắt ngủ rồi, âm thanh phụ họa kia có lẽ cũng là vô thức phát ra.
Đột nhiên hắn cười một tiếng, vươn tay, từng chút từng chút v**t v* khuôn mặt của Yến Xu, nhẹ giọng nói: “A Xu của ta đúng là rất nhu thuận.”
Nữ hài nhu thuận như vậy thì nên vây ở bên cạnh bản thân không phải sao?
Hoắc Chấn Bắc ôm chặt người trong ngực thêm vài phần, hài lòng đi ngủ.
Yến Xu nằm mơ mơ thấy nàng biến thành một con cua, bị trói gô ném vào trong nồi, nước chầm chậm nóng lên, nàng vừa nóng vừa giãy giụa không được, vô cùng tuyệt vọng, mà vừa ngẩng đầu, phát hiện người nấu cua lại là bản thân mình, lập tức bị dọa tỉnh.
Lúc vừa mở mắt, phát hiện trước mắt bản thân là một mảnh đen kịt, Yến Xu còn cho rằng vẫn là nửa đêm, nhưng lập tức nàng liền phát hiện, căn bản không phải là trời tối, mà là toàn bộ khuôn mặt của bản thân đều áp lên ngực của Hoắc Chấn Bắc, một chút ánh sáng cũng không chiếu tới, Yến Xu đột nhiên có chút vui mừng bản thân như vậy mà vẫn không có bị ngạt chết.
Theo sau nàng cũng biết tại sao bản thân lại nằm mơ như vậy, cằm của Công tử đặt trên đầu nàng, cánh tay Công tử đặt sau lưng, chân Công tử gác lên đùi nàng.
Hoắc Chấn Bắc vốn đã cao hơn Yến Xu không ít, một năm này càng lớn nhanh hơn, Yến Xu Xu bị hắn vòng ở trong ngực, giống như một chiếc nhân nhỏ.
Mà toàn thân Hoắc Chấn Bắc đều tỏa ra hơi nóng, Yến Xu nghĩ đến chẳng trách nằm mơ cảm giác bản thân sắp bị luộc chín, bây giờ nàng cũng cảm thấy bản thân sắp bị luộc chín rồi.
Yến Xu cẩn thận lui đầu của mình ra khỏi ngực đối phương, vừa muốn hít thở, thì nghe thấy âm thanh khàn khàn truyền đến từ trên đầu: “Tỉnh rồi?”
“Vâng, có phải ta làm chàng tỉnh giấc không?” Yến Xu có chút áy náy, lại nghe thấy đối phương nói không có, nhưng sau khi thấy tư thế vẫn không có thay đổi, nàng nhịn không được nói ở trong lòng: “Nếu như không có thì chàng buông ta ra đi. Mặc dù như vậy rất thân mật, nàng không có kháng cự nhưng nàng cảm thấy toàn thân không thể động đậy rồi, cảm thấy sắp bị phế rồi, nàng muốn kiểm tra xem bản thân đã bị phế hay chưa.”
Nhưng bộ dáng Hoắc Chấn Bắc không những không cảm thấy hiện tại như vậy có vấn đề gì, còn đem người ôm vào trong ngực, tiếp tục dùng giọng nói vừa mới tỉnh dậy mang theo một chút khàn hỏi: “Buổi tối ngủ có thấy lạnh hay không?”
“Không… không lạnh.” Đầu của Yến vừa được cứu ra, lại bị chôn lại trong ngực, nàng đáp có chút khó khăn, không chỉ không lạnh, nàng còn thiếu chút nữa mơ thấy bản thân bị nấu chín.
Chỉ có điều bởi vậy, nàng mới biết Hoắc Chấn Bắc ôm nàng ngủ như vậy là sợ nàng lạnh, trong lòng còn có chút ngọt ngào, chẳng qua theo thời tiết càng ngày càng nóng, phần ngọt ngào này liền biến thành tra tấn, cuối cùng nàng cũng hậu tri hậu giác* phát hiện, cái gì là sợ nàng lạnh, đây tuyệt đối là bản thân nàng nghĩ nhiều rồi.
(*)Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Thật ra Yến Xu vẫn phân không rõ sắc mặt hiện tại của hắn là bị Huynh trưởng của hắn hay là mình làm cho như vậy, bởi vậy cũng không dám tuỳ tiện mở miệng hỏi cái gì, vì vậy lúc này nàng chỉ nhỏ giọng hỏi: “Công tử, có phải tâm tình của chàng không tốt hay không?”
Tâm tình không tốt?
Cũng không tính là không tốt, mặc dù trước khi đi ra ngoài hắn lo lắng sốt ruột, nhưng đây chỉ là lo lắng cho Huynh trưởng, về phần Công chúa sống hay chết, thậm chí khuynh hướng mà hắn còn muốn còn nghiên về cái trước, đợi sau khi nhìn thấy Huynh trưởng biết được y đã quyết định làm gì đó, không thể không nói, tâm tình của hắn đã bình phục.
Mặc dù không biết Huynh trưởng muốn làm cái gì, nhưng Hoắc Chấn Bắc biết, Huynh trưởng tuyệt đối sẽ không giống như trước kia mà nhịn xuống, như vậy là đủ rồi, hắn sợ nhất chính là Huynh trưởng không quyết định được.
Nhưng tâm tình không tốt không xấu này chỉ là kéo dài đến lúc nữ nhân này mở cửa mà thôi, nàng không chỉ không biết giữ ấm, lại không có lòng phòng bị gì đối với con người, trong nháy mắt Hoắc Chấn Bắc quả thực muốn xách người lên đánh.
Chỉ là tỉnh táo lại suy nghĩ, hắn ban đầu ở trong ngôi miếu đổ nát nhặt được nàng, về sau lại mang người trở về, cũng không phải là bởi vì nàng luôn không có lòng phòng bị gì với con người sao, ở một mức độ nào đó, nữ nhân này có chút ngây thơ khác hẳn người thường, vì vậy bình thường nàng sẽ bị nhận sai thành tiểu nha đầu vừa mới cập kê, cũng có lẽ không chỉ là bởi vì vóc người nàng nhỏ.
Trong nháy mắt Hoắc Chấn Bắc nghĩ rất nhiều, nhưng ở trong mắt của Yến Xu hắn chẳng qua chỉ dừng lại một chút mà thôi, sau đó nàng liền thấy Hoắc Chấn Bắc lắc lắc đầu.
Yến Xu cẩn thận dò xét sắc mặt của hắn, cảm thấy hàm nghĩa hắn lắc đầu biểu hiện ra, và tin tức lộ ra trên mặt hắn hoàn toàn không khớp nhau, nhưng hiện tại nàng cũng biết Công tử thích nàng có chuyện gì thì nói thẳng hơn, nàng do do dự dự như vậy, nàng có chút sợ chọc hắn tức giận, bởi vậy vẫn kiên trì tiếp tục cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Huynh trưởng của Công tử ở bên kia có khỏe không, đã khôi phục chưa?”
Hoắc Chấn Bắc gật đầu.
Đối phương ngoại trừ lắc đầu và gật đầu vẫn luôn không nói chuyện, Yến Xu cũng cảm thấy bản thân có lẽ đã nói xong chuyện bản thân muốn nói, sau khi biết không có chuyện gì, nàng thở phào nhẹ nhõm, liền nói hai tiếng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Liền không nói nữa giống như bị người khác nhéo vào cổ.
Hoắc Chấn Bắc đợi một lúc, sau khi nhìn thấy nàng thật sự chỉ quan tâm một chút việc bên kia của Huynh trưởng, trong lòng chẳng biết tại sao lại nghẹn lại một hơi, hắn nhịn một hồi lâu, mới nói: “Nàng không hỏi xem tại sao ta lại không ở lại bên đó sao?”
“Công tử không phải là vẫn luôn không không thích qua đêm ở đó sao?” Yến Xu tự nhiên nói.
Hoắc Chấn Bắc: “...”
Hắn bị chặn họng, nói không ra lời, vậy mà còn cảm thấy vô cùng có đạo lý.
Chỉ là cuối cùng hắn vẫn có vài phần không cam lòng cắn răng nói: “Vậy nàng biết ta sẽ quay về, còn dám mặc ít y phục như vậy?”
Yến Xu thật sự không biết y phục bản thân đang mặc ít chỗ nào, hiện tại đã sớm vào mùa xuân từ lâu rồi, mặc dù thời tiết vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, nhưng cũng không đến nỗi gió thổi trên mặt mà giống như có dao cắt qua mặt nữa, nàng tự nhận rằng so với các cô nương đã mặc xuân sam*, trang phục của nàng đã đủ dày rồi.
(*)Xuân sam: trang phục mỏng dành cho mùa xuân của các cô gái trẻ.
Chẳng qua nàng cũng không dám cãi lại Hoắc Chấn Bắc, nàng chỉ có thể tiếp tục nhận sai nói: “Ta biết rồi, về sau sẽ không như vậy.”
Hoắc Chấn Bắc dường như còn chưa hài lòng, nói thêm một câu: “Đừng thấy là đầu xuân thì chỉ lo đến đẹp mắt, không muốn mặc y phục dày, nàng đã là người của ta, đẹp mắt cũng không có tác dụng gì, còn muốn cho người khác nhìn sao?”
Yến Xu thật sự là bị miệng của cái nồi to này chụp cho đầu váng mắt hoa, ông trời có mắt, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng học qua mấy từ truy cầu này là có ý gì, lúc trước bởi vì nghèo có thể ăn no đã là không tệ rồi, đẹp mắt, đó là cái gì, có thể làm cơm ăn sao?
Về phần sau này.
À, không có sau này rồi.
Sau khi nàng được Công tử cứu, từ khi lấy thân báo đáp trên mặt chữ đến bây giờ lấy thân báo đáp trên thực tế, ngoại trừ lần đón Công tử đi ra khỏi trường thi đó trên mặt nàng bôi nửa cân phấn, nàng vẫn luôn bề bộn ở trước bếp lò, căn bản chưa từng suy nghĩ chuyện đẹp hay không đẹp.
Bởi vậy Yến Xu đột nhiên nghe lời này, theo bản năng trợn to mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, không biết hắn từ đâu cho ra kết luận này.
Mà Hoắc Chấn Bắc không biết là không hiểu được nét mặt của nàng hay là không muốn để ý, vì vậy đối với cái này coi như không thấy, còn trực tiếp đi về phía trước Yến Xu.
Để lại Yến Xu không hiểu cái gì ở sau lưng hắn, không ngừng nhớ lại trước kia không phải là đã làm ra việc gì khiến nàng bị hiểu lầm chứ.
Nàng ngoại trừ nấu ăn giặt y phục, thì chính là vẽ bức tranh thêu, đương nhiên là không có cái gì có thể đáng để nàng bị hiểu lầm, chủ yếu là lúc Hoắc Chấn Bắc bởi vì thái độ của Huynh trường mà thở phào một hơi, hắn cẩn thận nhìn từng li từng tí nữ nhân trước mắt, trong nhất thời phát hiện nữ nhân này quả thực lớn lên vô cùng xinh đẹp, là loại xinh đẹp nhu nhược mang theo một ít quật cường, giống như một bông hoa tường vi bên vách núi thất linh bát lạc* bị gió thổi, ngươi cho rằng nó đã lung lay sắp đổ, nhưng thật sự sau khi cứu nó trở về mới phát hiện, nó không chỉ ngoan cường, còn tỏa hương cả phòng cho ngươi.
(*)Thất linh bát lạc: thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác,...
Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu như Huynh trưởng không cứu nàng, bản thân cũng không cứu nàng, nàng sẽ như thế nào, ở vách núi bị thổi rơi sao, hay là đổi một chỗ khác tiếp tục ngoan cường như trước.
Nhưng tất cả giả thuyết này đều không có ý nghĩa gì, lần này nàng sẽ không ảnh hưởng đến Huynh trưởng nữa, cũng sẽ không bị rơi xuống, nàng là của hắn.
Nữ nhân này là của hắn.
Hoắc Chấn Bắc cảm thấy loại h*m m**n chiếm hữu kỳ lạ của bản thân được thỏa mãn, bởi vậy hắn không nhìn vẻ mặt của nữ nhân kia, cũng không để ý tới nàng, hắn sợ khống chế không nổi dã thú trong nội tâm muốn thoát ra ngoài.
Dù sao cũng có ích một chút, ít nhất chỉ giày vò đến nửa đêm, không có giày vò nguyên một đêm, Yến Xu tự an ủi bản thân.
Hoắc Chấn Bắc đợi đến lúc người đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, mới kéo người vào trong ngực nói với nàng: “Cho dù ta đi chỗ nào nàng cũng phải đi theo ta biết chưa?”
Ý thức của Yến Xu đã không còn tỉnh táo, hiện tại toàn thân của nàng đều mệt rã rời, chỉ đang chống đỡ mí mắt, theo bản năng gật đầu, trong miệng cũng hỏi theo bản năng: “Đi chỗ nào vậy?”
“Ta cũng không biết, có lẽ là một địa phương có chút xa.” Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu, trong ánh mắt có một tia mờ mịt khó có được.
Nhà bọn họ ngoại trừ có một tầng quan hệ bên ngoài với Công chúa này, ở trong triều gần như không có căn cơ gì, tuy nói mọi người đại khái đều muốn chen vào Kinh thành này, nhưng người ta căn bản cũng có một ít quan hệ hoặc ít hoặc nhiều với người trong Kinh, vì vậy cho dù hắn chủ động xin ra trận hay là Huynh trưởng giúp hắn đi nữa, địa phương đi đến khẳng định không phải là địa phương giàu có gì.
Có lẽ là địa phương có chút xa xôi, cũng có thể là địa phương bần cùng khốn khổ, hay là địa phương vừa xa xôi vừa nghèo khổ.
Trước kia căn bản địa phương khổ gì hắn cũng đều đi qua rồi, cũng có một ít kinh nghiệm, bởi vậy cũng không phải là rất sợ hãi, chỉ là nữ nhân trong ngực này, tuy nói từ nhỏ nàng cũng chẳng trải qua ngày tháng giàu có gì, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên ở kinh thành, hắn có chút lo lắng nàng sẽ chịu không nổi.
Thế nhưng chịu không nổi thì thế nào, hắn sẽ không để nàng một thân một mình ở lại chỗ này, nghĩ đến đây, mờ mịt trong mắt hắn trút đi sạch sẽ, hắn ngồi dậy hôn Yến Xu, nói: “Đi nơi nào thì có quan trọng gì, A Xu của ta phải một mực đi theo ta.”
Người trong ngực phát ra âm thanh nhẹ nhàng phụ họa, Hoắc Chấn Bắc cúi đầu nhìn, người trong ngực đã nhắm mắt ngủ rồi, âm thanh phụ họa kia có lẽ cũng là vô thức phát ra.
Đột nhiên hắn cười một tiếng, vươn tay, từng chút từng chút v**t v* khuôn mặt của Yến Xu, nhẹ giọng nói: “A Xu của ta đúng là rất nhu thuận.”
Nữ hài nhu thuận như vậy thì nên vây ở bên cạnh bản thân không phải sao?
Hoắc Chấn Bắc ôm chặt người trong ngực thêm vài phần, hài lòng đi ngủ.
Yến Xu nằm mơ mơ thấy nàng biến thành một con cua, bị trói gô ném vào trong nồi, nước chầm chậm nóng lên, nàng vừa nóng vừa giãy giụa không được, vô cùng tuyệt vọng, mà vừa ngẩng đầu, phát hiện người nấu cua lại là bản thân mình, lập tức bị dọa tỉnh.
Lúc vừa mở mắt, phát hiện trước mắt bản thân là một mảnh đen kịt, Yến Xu còn cho rằng vẫn là nửa đêm, nhưng lập tức nàng liền phát hiện, căn bản không phải là trời tối, mà là toàn bộ khuôn mặt của bản thân đều áp lên ngực của Hoắc Chấn Bắc, một chút ánh sáng cũng không chiếu tới, Yến Xu đột nhiên có chút vui mừng bản thân như vậy mà vẫn không có bị ngạt chết.
Theo sau nàng cũng biết tại sao bản thân lại nằm mơ như vậy, cằm của Công tử đặt trên đầu nàng, cánh tay Công tử đặt sau lưng, chân Công tử gác lên đùi nàng.
Hoắc Chấn Bắc vốn đã cao hơn Yến Xu không ít, một năm này càng lớn nhanh hơn, Yến Xu Xu bị hắn vòng ở trong ngực, giống như một chiếc nhân nhỏ.
Mà toàn thân Hoắc Chấn Bắc đều tỏa ra hơi nóng, Yến Xu nghĩ đến chẳng trách nằm mơ cảm giác bản thân sắp bị luộc chín, bây giờ nàng cũng cảm thấy bản thân sắp bị luộc chín rồi.
Yến Xu cẩn thận lui đầu của mình ra khỏi ngực đối phương, vừa muốn hít thở, thì nghe thấy âm thanh khàn khàn truyền đến từ trên đầu: “Tỉnh rồi?”
“Vâng, có phải ta làm chàng tỉnh giấc không?” Yến Xu có chút áy náy, lại nghe thấy đối phương nói không có, nhưng sau khi thấy tư thế vẫn không có thay đổi, nàng nhịn không được nói ở trong lòng: “Nếu như không có thì chàng buông ta ra đi. Mặc dù như vậy rất thân mật, nàng không có kháng cự nhưng nàng cảm thấy toàn thân không thể động đậy rồi, cảm thấy sắp bị phế rồi, nàng muốn kiểm tra xem bản thân đã bị phế hay chưa.”
Nhưng bộ dáng Hoắc Chấn Bắc không những không cảm thấy hiện tại như vậy có vấn đề gì, còn đem người ôm vào trong ngực, tiếp tục dùng giọng nói vừa mới tỉnh dậy mang theo một chút khàn hỏi: “Buổi tối ngủ có thấy lạnh hay không?”
“Không… không lạnh.” Đầu của Yến vừa được cứu ra, lại bị chôn lại trong ngực, nàng đáp có chút khó khăn, không chỉ không lạnh, nàng còn thiếu chút nữa mơ thấy bản thân bị nấu chín.
Chỉ có điều bởi vậy, nàng mới biết Hoắc Chấn Bắc ôm nàng ngủ như vậy là sợ nàng lạnh, trong lòng còn có chút ngọt ngào, chẳng qua theo thời tiết càng ngày càng nóng, phần ngọt ngào này liền biến thành tra tấn, cuối cùng nàng cũng hậu tri hậu giác* phát hiện, cái gì là sợ nàng lạnh, đây tuyệt đối là bản thân nàng nghĩ nhiều rồi.
(*)Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 34
10.0/10 từ 31 lượt.