Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 32
60@-
Có lẽ do nguyên nhân từng có kinh nghiệm một lần, mặc dù kỳ thi mùa xuân quan trọng hơn rất nhiều so với thi hương, nhưng Yến Xu cũng không đến nỗi cả một đêm ngủ không được, chỉ là trong lòng nàng vẫn đè nặng một chuyện không có nói với Hoắc Chấn Bắc, cho tới sau khi Hoắc Chấn Bắc rời khỏi trường thi sắc mặt của nàng vẫn vô cùng tiều tụy như cũ.
Lần trước bởi vì bôi lên mặt một tầng phấn dày mà bị ghét bỏ, vì vậy lần này lúc Yến Xu đứng đợi ở ngoài trường thi cũng không dám đánh phấn thơm nữa, bởi vậy Hoắc Chấn Bắc vừa nhìn thấy nàng liền phát hiện nàng không thích hợp.
Hắn bước nhanh vài bước đến trước mặt Yến Xu, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, sau khi xác định bản thân quả thực không nhìn lầm, hắn mới vươn tay dò xét độ ấm trên trán của nàng, đen mặt nói: “Tại sao mỗi lần đều biến bản thân thành như thế này?”
“Ta… ta không sao.” Yến Xu hơi cúi đầu, không để Hoắc Chấn Bắc nhìn rõ vẻ xanh xao trên mặt của bản thân.
“Đã như vậy rồi còn nói không sao.” Hoắc Chấn Bắc cau mày, nhìn thấy nàng muốn đi, nói: “Trước tiên không cần quay về, ta mang nàng đi y quán xem một chút trước, đừng giống như lần trước.”
Nói đến việc lần trước nàng trực tiếp té xỉu vào ngực của Hoắc Chấn Bắc trên đường phố, trên mặt Yến Xu cũng vô cùng không tự nhiên, chỉ có điều nàng vẫn lắc đầu kiên trì nói: “Ta thật sự không sao, chỉ là chàng thi nên ta có chút lo lắng mà thôi.”
Nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, Hoắc Chấn Bắc hoàn toàn không nghe Yến Xu giải thích, trực tiếp cưỡng ép dẫn người đến y quán, đợi sau khi đại phu nói không có vấn đề gì mới mang người quay về nhà.
Chỉ là đợi sau khi trở về sắc mặt của hắn vẫn không có thả lỏng, nghĩ đến vừa nãy đại phu nói nàng có một ít tâm sự tích tụ trong lòng, hắn hỏi: “Nàng gạt ta việc gì?”
Loại bệnh trạng tích tụ trong lòng này không thể nào trong vài ngày là có được, vì vậy cho dù nữ nhân này quả thực vì tình huống ở trường thi của hắn mà trong lòng lo lắng, nhưng trước đây nhất định cũng phát sinh sự việc khác, vừa nghĩ đến nữ nhân này ở sau lưng hắn có việc gạt hắn, Hoắc Chấn Bắc liền cảm giác trong lòng xông lên một cổ thô bạo.
Hắn nhìn Yến Xu vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm nàng ép buộc nàng ngẩng đầu lên: “Thế nào, nói không nên lời, hay nàng hiện tại đã thay lòng đổi dạ đối với ta rồi?”
“Không, không phải.” Yến Xu dùng sức lắc đầu, chỉ là bị kìm chế cằm nên động tác của nàng có chút khó khăn.
Mặt Hoắc Chấn Bắc nhích lại gần Yến Xu, dừng ở hai mắt của nàng nói: “Vậy nàng có cái gì không thể nói cho ta?”
“Ta…” Trong lòng Yến Xu giãy giụa rất lâu, một mặt nghĩ đến lời dặn dò của Đại công tử, một mặt lại nghĩ đến sau khi Công tử nghe được tin tức có thể sẽ có phản ứng.
Công tử thi hội đã kết thúc rồi, hiện tại cũng là lúc có thể nói ra, Yến Xu nhìn sắc mặt âm trầm của Hoắc Chấn Bắc, thấp giọng nói: “Là chuyện của quý phủ chàng.”
“Chuyện của quý phủ?” Hoắc Chấn Bắc nhíu mày.
Lẽ nào là chuyện của phủ Công chúa?
Chỉ là chuyện của phủ Công chúa thì có liên quan gì đến nữ nhân này?
Nghĩ đến loại khả năng đó, hắn dùng ngữ khí chất vấn lạnh lùng hỏi: “Nàng lén lút liên lạc với Huynh trưởng của ta?”
Trước tiên Yến Xu nhanh chóng lắc đầu, sau đó giống như lại nhớ tới cái gì, lại chậm rãi gật đầu.
“Vâng, nhưng không phải là ta liên lạc.” Nàng yếu ớt đáp.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy sợi dây cung trong đầu mình "rách" một tiếng, thoáng cái đã bị gãy đứt, tay đang kìm chế cằm Yến Xu của hắn chậm rãi chuyển đến trên cổ, giống như đang tìm kiếm một chỗ thích hợp nhất, đồng thời cũng lấy một loại ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có nói: “Đã nói nàng là của ta rồi, nàng vì sao lại không nghe lời.”
Yến Xu nhìn sắc mặt của Hoắc Chấn Bắc đột nhiên trở nên xấu đi, trong lòng không khỏi dâng lên một cổ sợ hãi, nàng không do dự nữa nhanh chóng giải thích nói: “Là vài ngày trước Huynh trưởng của Công tử phái người qua đây nói phu nhân của ngài ấy sảy thai rồi, bảo sau khi ta biết tạm thời không cần nói cho chàng, nếu như chàng muốn trở về cũng phải ngăn chàng lại.”
Nàng nói xong, cần thận nhìn sắc mặt Hoắc Chấn Bắc, thấy không có thay đổi gì, vội vàng bổ sung thêm: “Ta chưa từng chủ động liên lạc với bên kia, cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Yến Xu không biết cảm tình của Hoắc Chấn Bắc và người nhà như thế nào, nhìn biểu hiện bình thường của hắn dường như đối với người nhà không phải là rất để ý, nhưng có vài lần ở chung với người nhà cũng phát hiện cảm tình giữa bọn họ không kém, nhưng mỗi lần Công tử hồi phủ đều vội vàng mà trở về, đây là nói rõ hắn không thích ở nơi đó, vì vậy Yến Xu cũng không biết sau khi hắn nghe thấy tẩu tử của mình sinh non cảm xúc sẽ như thế nào, chỉ là nàng cũng hiểu, Huynh trưởng của Công tử để nàng gạt hắn, chắc cũng lo lắng loại chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn trước khi thi.
Vì vậy Công tử nghe thấy tin tức này có lẽ trong lòng cũng không dễ chịu.
Yến Xu nói xong cũng thấp thỏm quan sát vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc nghe xong cũng từ trong tâm tình muốn b*p ch*t nàng phục hồi trở lại.
Không biết tại sao, trong nháy mắt vừa nãy, hắn nghĩ đến cho dù để nữ nhân này chết, nàng cũng phải là của hắn, hắn thậm chí tự mình cảm thấy loại cảm giác này không giải thích được.
Về phần tin tức Công chúa sinh non, hắn không thương tâm cũng không vui vẻ, chỉ là có chút kinh ngạc.
“Sảy thai? Chuyện xảy ra khi nào?” Hắn hỏi.
Yến Xu thấy bộ dạng của Công tử không giống như thương tâm, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhu thuận đáp: “Tháng trước, cụ thể ta cũng không rõ, có lẽ là một tháng trước khi chàng khảo thí, người Đại công tử phái qua đây đưa than củi đã đổi người khác, ta liền hỏi một câu, sau đó hắn ta nói việc này với ta, còn nói Đại công tử đặc biệt dặn dò trước tiên không cần để chàng biết, nếu như chàng có việc muốn trở về cũng phải ngăn lại, nhưng cụ thể hài tử mất lúc nào, ta cũng không rõ.”
Hoắc Chấn Bắc đối với chuyện có đổi người đưa đồ hay không cũng không đặc biệt chú ý, vì vậy Huynh trưởng chắc cũng biết điểm này của hắn, cố ý đổi người có lẽ là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Yến Xu, như vậy hai người nhân tiện đưa tin cũng sẽ không lộ ra vẻ kỳ quái, từ đó sẽ không để hắn sinh nghi.
Hắn vẫn luôn biết Huynh trường là người thông minh, thậm chí hắn cảm thấy nếu như Huynh trưởng nguyện ý, hoàn toàn có thể thiết kế để Công chúa tự động hòa ly, chỉ là Huynh trưởng vẫn luôn không nghĩ đến phương diện này, mà phần thông minh này vẫn dùng đến trên người hắn.
Chẳng qua vừa nghĩ đến dụng ý của Huynh trưởng, ngược lại hắn cũng không có cảm giác tức giận gì, chỉ là có chút lo lắng cho y, y đối với hài tử này để ý như vậy, bây giờ hài tử không còn, hiện tại y có lẽ là vô cùng thương tâm.
Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy bất kể là như thế nào, hắn cũng phải đi đến phủ Công chúa một chuyến.
Hắn cũng không để ý bản thân vừa mới từ trường thi ra, thậm chí ngay cả y phục cũng không kịp thay, liền nói với Yến Xu: “Nàng một mình ở nhà đợi, ta trở về một chuyến.”
Yến Xu cũng biết rõ hắn sẽ có phản ứng này, vì vậy vừa nãy mới do dự không nói cho hắn, dù sao hắn vừa mới ra khỏi trường thi, mấy ngày nay nhất định không có nghỉ ngơi tốt, thật ra nàng muốn để hắn nghỉ ngơi một chút, rồi mới nói chuyện này cho hắn.
Bởi vậy, nàng vẫn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Công tử, chàng vừa mới trở về…”
Chỉ là nàng nói còn chưa xong, liền nghe thấy Hoắc Chấn Bắc dùng một loại ngữ khí cảnh cáo nói: “Sau này bất kể là tình huống gì, gặp chuyện gì cũng đều không được gạt ta, biết không?”
Cho dù chuyện này là tình hữu khả nguyên*, nhưng Hoắc Chấn Bắc không hy vọng nữ nhân này vì bất cứ tình huống, bất kỳ chuyện gì mà che giấu bản thân hắn, hắn không hy vọng nữ nhân này đối với hắn có bí mật gì, không hy vọng nàng có bất kỳ việc gì mà bản thân không biết.
(*)Tình hữu khả nguyên: ý chỉ vì tình có thể tha thứ.
Yến Xu không biết tại sao Công tử lại đột nhiên nói đến cái này, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của hắn, cũng biết lần này mình đã làm cho hắn tức giận rồi, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, muốn mở miệng khuyên can cũng nói không ra.
Hoắc Chấn Băc nhìn thái độ này của nàng, sắc mặt khó coi cuối cùng cũng tốt lên vài phần, nghĩ đến bộ dáng hiện tại của nàng có chút tiều tụy, ngữ khí có chút gượng gạo nói: “Được rồi, chuyện lần này ta có thể không tính toán, chính nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước đây.”
Yến Xu đương nhiên chỉ có thể gật đầu, chỉ là đợi sau khi người rời khỏi nàng cũng không có cách nào nghỉ ngơi, trong lòng không ngừng lo lắng tình hình của Hoắc Chấn Bắc.
Thấy thái độ Công tử khi vừa nghe nói chuyện này, có lẽ không phải là rất thương tâm, nhưng bộ dạng Công tử lập tức đi xem tình hình thoạt nhìn cũng rất để ý, vì vậy Yến Xu có chút không rõ trong chuyện này rốt cuộc có gút mắt gì.
Nàng cũng không nghe thấy Công tử nhắc đến người nhà khác, nếu như cảm tình đối với phụ mẫu Huynh trưởng không tệ, vậy bất hòa trong đó chỉ có thể là vị tẩu tẩu này?
Công tử mỗi lần trở về, sau khi quay lại đều là bộ dáng không cao hứng, hiện tại lại xuất hiện chuyện này, trong lòng Yến Xu thực sự không yên lòng, nếu không phải không thích hợp, thậm chí vừa nãy nàng cũng muốn cùng hắn trở về.
Hoắc Chấn Bắc bên kia vội vàng trở về phủ đương nhiên không biết những lo lắng này của Yến Xu, cho dù biết, hắn có thể cũng sẽ cảm thấy nữ nhân gia quả nhiên là rất nhạy cảm, một chút chuyện nhỏ cũng có thể lo lắng nhiều như vậy.
Bởi vì trong lòng lo nghĩ, vì vậy lần này tốc độ trở về trên đường của hắn cũng vô cùng nhanh, đợi đến lúc đến trước cửa phủ Công chúa, cũng không vượt qua một khắc*.
(*) Khắc: một khắc là 15 phút.
Hoắc Chấn Bắc đi đến trước cửa, nhìn thấy người giữ cửa ở cửa ra vào liền trực tiếp hỏi: “Huynh trưởng ta đâu?”
Hộ vệ ở cửa bị khí thế to lớn này của Hoắc Chấn Bắc dọa cho hoảng sợ, chỉ vào bên trong nói: “Ở trong phủ.”
Hoắc Chấn Bắc nói một tiếng cảm ơn, lại nhớ đến hôm nay không phải là ngày hưu mộc, tại sao Huynh trưởng lại ở trong phủ?
Hắn xoay người lại hỏi: “Mấy ngày này Huynh trưởng vẫn luôn ở trong phủ, không đi nha môn sao?”
Lúc này hộ vệ cũng hiểu rốt cuộc vì sao Tiểu công tử trở về, liền theo sự thật đáp: “Thánh thượng thương cảm Công chúa, cho phép Phò mã nghỉ ba tháng, để ngài ấy có thể ở cùng Công chúa.”
Cho phép nghỉ?
Hay là Huynh trưởng chủ động xin nghỉ?
Xem ra Huynh trưởng quả thực vô cùng để ý hài tử này, vậy tâm tình lúc này của y…
Hoắc Chấn Bắc không nghĩ nhiều nữa, gật đầu với hộ vệ ở cửa, liền nhanh chóng tiến vào trong phủ, hướng về viện tử của Huynh trưởng đi.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Có lẽ do nguyên nhân từng có kinh nghiệm một lần, mặc dù kỳ thi mùa xuân quan trọng hơn rất nhiều so với thi hương, nhưng Yến Xu cũng không đến nỗi cả một đêm ngủ không được, chỉ là trong lòng nàng vẫn đè nặng một chuyện không có nói với Hoắc Chấn Bắc, cho tới sau khi Hoắc Chấn Bắc rời khỏi trường thi sắc mặt của nàng vẫn vô cùng tiều tụy như cũ.
Lần trước bởi vì bôi lên mặt một tầng phấn dày mà bị ghét bỏ, vì vậy lần này lúc Yến Xu đứng đợi ở ngoài trường thi cũng không dám đánh phấn thơm nữa, bởi vậy Hoắc Chấn Bắc vừa nhìn thấy nàng liền phát hiện nàng không thích hợp.
Hắn bước nhanh vài bước đến trước mặt Yến Xu, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, sau khi xác định bản thân quả thực không nhìn lầm, hắn mới vươn tay dò xét độ ấm trên trán của nàng, đen mặt nói: “Tại sao mỗi lần đều biến bản thân thành như thế này?”
“Ta… ta không sao.” Yến Xu hơi cúi đầu, không để Hoắc Chấn Bắc nhìn rõ vẻ xanh xao trên mặt của bản thân.
“Đã như vậy rồi còn nói không sao.” Hoắc Chấn Bắc cau mày, nhìn thấy nàng muốn đi, nói: “Trước tiên không cần quay về, ta mang nàng đi y quán xem một chút trước, đừng giống như lần trước.”
Nói đến việc lần trước nàng trực tiếp té xỉu vào ngực của Hoắc Chấn Bắc trên đường phố, trên mặt Yến Xu cũng vô cùng không tự nhiên, chỉ có điều nàng vẫn lắc đầu kiên trì nói: “Ta thật sự không sao, chỉ là chàng thi nên ta có chút lo lắng mà thôi.”
Nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, Hoắc Chấn Bắc hoàn toàn không nghe Yến Xu giải thích, trực tiếp cưỡng ép dẫn người đến y quán, đợi sau khi đại phu nói không có vấn đề gì mới mang người quay về nhà.
Chỉ là đợi sau khi trở về sắc mặt của hắn vẫn không có thả lỏng, nghĩ đến vừa nãy đại phu nói nàng có một ít tâm sự tích tụ trong lòng, hắn hỏi: “Nàng gạt ta việc gì?”
Loại bệnh trạng tích tụ trong lòng này không thể nào trong vài ngày là có được, vì vậy cho dù nữ nhân này quả thực vì tình huống ở trường thi của hắn mà trong lòng lo lắng, nhưng trước đây nhất định cũng phát sinh sự việc khác, vừa nghĩ đến nữ nhân này ở sau lưng hắn có việc gạt hắn, Hoắc Chấn Bắc liền cảm giác trong lòng xông lên một cổ thô bạo.
Hắn nhìn Yến Xu vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm nàng ép buộc nàng ngẩng đầu lên: “Thế nào, nói không nên lời, hay nàng hiện tại đã thay lòng đổi dạ đối với ta rồi?”
“Không, không phải.” Yến Xu dùng sức lắc đầu, chỉ là bị kìm chế cằm nên động tác của nàng có chút khó khăn.
Mặt Hoắc Chấn Bắc nhích lại gần Yến Xu, dừng ở hai mắt của nàng nói: “Vậy nàng có cái gì không thể nói cho ta?”
“Ta…” Trong lòng Yến Xu giãy giụa rất lâu, một mặt nghĩ đến lời dặn dò của Đại công tử, một mặt lại nghĩ đến sau khi Công tử nghe được tin tức có thể sẽ có phản ứng.
Công tử thi hội đã kết thúc rồi, hiện tại cũng là lúc có thể nói ra, Yến Xu nhìn sắc mặt âm trầm của Hoắc Chấn Bắc, thấp giọng nói: “Là chuyện của quý phủ chàng.”
“Chuyện của quý phủ?” Hoắc Chấn Bắc nhíu mày.
Lẽ nào là chuyện của phủ Công chúa?
Chỉ là chuyện của phủ Công chúa thì có liên quan gì đến nữ nhân này?
Nghĩ đến loại khả năng đó, hắn dùng ngữ khí chất vấn lạnh lùng hỏi: “Nàng lén lút liên lạc với Huynh trưởng của ta?”
Trước tiên Yến Xu nhanh chóng lắc đầu, sau đó giống như lại nhớ tới cái gì, lại chậm rãi gật đầu.
“Vâng, nhưng không phải là ta liên lạc.” Nàng yếu ớt đáp.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy sợi dây cung trong đầu mình "rách" một tiếng, thoáng cái đã bị gãy đứt, tay đang kìm chế cằm Yến Xu của hắn chậm rãi chuyển đến trên cổ, giống như đang tìm kiếm một chỗ thích hợp nhất, đồng thời cũng lấy một loại ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có nói: “Đã nói nàng là của ta rồi, nàng vì sao lại không nghe lời.”
Yến Xu nhìn sắc mặt của Hoắc Chấn Bắc đột nhiên trở nên xấu đi, trong lòng không khỏi dâng lên một cổ sợ hãi, nàng không do dự nữa nhanh chóng giải thích nói: “Là vài ngày trước Huynh trưởng của Công tử phái người qua đây nói phu nhân của ngài ấy sảy thai rồi, bảo sau khi ta biết tạm thời không cần nói cho chàng, nếu như chàng muốn trở về cũng phải ngăn chàng lại.”
Nàng nói xong, cần thận nhìn sắc mặt Hoắc Chấn Bắc, thấy không có thay đổi gì, vội vàng bổ sung thêm: “Ta chưa từng chủ động liên lạc với bên kia, cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Yến Xu không biết cảm tình của Hoắc Chấn Bắc và người nhà như thế nào, nhìn biểu hiện bình thường của hắn dường như đối với người nhà không phải là rất để ý, nhưng có vài lần ở chung với người nhà cũng phát hiện cảm tình giữa bọn họ không kém, nhưng mỗi lần Công tử hồi phủ đều vội vàng mà trở về, đây là nói rõ hắn không thích ở nơi đó, vì vậy Yến Xu cũng không biết sau khi hắn nghe thấy tẩu tử của mình sinh non cảm xúc sẽ như thế nào, chỉ là nàng cũng hiểu, Huynh trưởng của Công tử để nàng gạt hắn, chắc cũng lo lắng loại chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn trước khi thi.
Vì vậy Công tử nghe thấy tin tức này có lẽ trong lòng cũng không dễ chịu.
Yến Xu nói xong cũng thấp thỏm quan sát vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc nghe xong cũng từ trong tâm tình muốn b*p ch*t nàng phục hồi trở lại.
Không biết tại sao, trong nháy mắt vừa nãy, hắn nghĩ đến cho dù để nữ nhân này chết, nàng cũng phải là của hắn, hắn thậm chí tự mình cảm thấy loại cảm giác này không giải thích được.
Về phần tin tức Công chúa sinh non, hắn không thương tâm cũng không vui vẻ, chỉ là có chút kinh ngạc.
“Sảy thai? Chuyện xảy ra khi nào?” Hắn hỏi.
Yến Xu thấy bộ dạng của Công tử không giống như thương tâm, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhu thuận đáp: “Tháng trước, cụ thể ta cũng không rõ, có lẽ là một tháng trước khi chàng khảo thí, người Đại công tử phái qua đây đưa than củi đã đổi người khác, ta liền hỏi một câu, sau đó hắn ta nói việc này với ta, còn nói Đại công tử đặc biệt dặn dò trước tiên không cần để chàng biết, nếu như chàng có việc muốn trở về cũng phải ngăn lại, nhưng cụ thể hài tử mất lúc nào, ta cũng không rõ.”
Hoắc Chấn Bắc đối với chuyện có đổi người đưa đồ hay không cũng không đặc biệt chú ý, vì vậy Huynh trưởng chắc cũng biết điểm này của hắn, cố ý đổi người có lẽ là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Yến Xu, như vậy hai người nhân tiện đưa tin cũng sẽ không lộ ra vẻ kỳ quái, từ đó sẽ không để hắn sinh nghi.
Hắn vẫn luôn biết Huynh trường là người thông minh, thậm chí hắn cảm thấy nếu như Huynh trưởng nguyện ý, hoàn toàn có thể thiết kế để Công chúa tự động hòa ly, chỉ là Huynh trưởng vẫn luôn không nghĩ đến phương diện này, mà phần thông minh này vẫn dùng đến trên người hắn.
Chẳng qua vừa nghĩ đến dụng ý của Huynh trưởng, ngược lại hắn cũng không có cảm giác tức giận gì, chỉ là có chút lo lắng cho y, y đối với hài tử này để ý như vậy, bây giờ hài tử không còn, hiện tại y có lẽ là vô cùng thương tâm.
Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy bất kể là như thế nào, hắn cũng phải đi đến phủ Công chúa một chuyến.
Hắn cũng không để ý bản thân vừa mới từ trường thi ra, thậm chí ngay cả y phục cũng không kịp thay, liền nói với Yến Xu: “Nàng một mình ở nhà đợi, ta trở về một chuyến.”
Yến Xu cũng biết rõ hắn sẽ có phản ứng này, vì vậy vừa nãy mới do dự không nói cho hắn, dù sao hắn vừa mới ra khỏi trường thi, mấy ngày nay nhất định không có nghỉ ngơi tốt, thật ra nàng muốn để hắn nghỉ ngơi một chút, rồi mới nói chuyện này cho hắn.
Bởi vậy, nàng vẫn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Công tử, chàng vừa mới trở về…”
Chỉ là nàng nói còn chưa xong, liền nghe thấy Hoắc Chấn Bắc dùng một loại ngữ khí cảnh cáo nói: “Sau này bất kể là tình huống gì, gặp chuyện gì cũng đều không được gạt ta, biết không?”
Cho dù chuyện này là tình hữu khả nguyên*, nhưng Hoắc Chấn Bắc không hy vọng nữ nhân này vì bất cứ tình huống, bất kỳ chuyện gì mà che giấu bản thân hắn, hắn không hy vọng nữ nhân này đối với hắn có bí mật gì, không hy vọng nàng có bất kỳ việc gì mà bản thân không biết.
(*)Tình hữu khả nguyên: ý chỉ vì tình có thể tha thứ.
Yến Xu không biết tại sao Công tử lại đột nhiên nói đến cái này, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của hắn, cũng biết lần này mình đã làm cho hắn tức giận rồi, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, muốn mở miệng khuyên can cũng nói không ra.
Hoắc Chấn Băc nhìn thái độ này của nàng, sắc mặt khó coi cuối cùng cũng tốt lên vài phần, nghĩ đến bộ dáng hiện tại của nàng có chút tiều tụy, ngữ khí có chút gượng gạo nói: “Được rồi, chuyện lần này ta có thể không tính toán, chính nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước đây.”
Yến Xu đương nhiên chỉ có thể gật đầu, chỉ là đợi sau khi người rời khỏi nàng cũng không có cách nào nghỉ ngơi, trong lòng không ngừng lo lắng tình hình của Hoắc Chấn Bắc.
Thấy thái độ Công tử khi vừa nghe nói chuyện này, có lẽ không phải là rất thương tâm, nhưng bộ dạng Công tử lập tức đi xem tình hình thoạt nhìn cũng rất để ý, vì vậy Yến Xu có chút không rõ trong chuyện này rốt cuộc có gút mắt gì.
Nàng cũng không nghe thấy Công tử nhắc đến người nhà khác, nếu như cảm tình đối với phụ mẫu Huynh trưởng không tệ, vậy bất hòa trong đó chỉ có thể là vị tẩu tẩu này?
Công tử mỗi lần trở về, sau khi quay lại đều là bộ dáng không cao hứng, hiện tại lại xuất hiện chuyện này, trong lòng Yến Xu thực sự không yên lòng, nếu không phải không thích hợp, thậm chí vừa nãy nàng cũng muốn cùng hắn trở về.
Hoắc Chấn Bắc bên kia vội vàng trở về phủ đương nhiên không biết những lo lắng này của Yến Xu, cho dù biết, hắn có thể cũng sẽ cảm thấy nữ nhân gia quả nhiên là rất nhạy cảm, một chút chuyện nhỏ cũng có thể lo lắng nhiều như vậy.
Bởi vì trong lòng lo nghĩ, vì vậy lần này tốc độ trở về trên đường của hắn cũng vô cùng nhanh, đợi đến lúc đến trước cửa phủ Công chúa, cũng không vượt qua một khắc*.
(*) Khắc: một khắc là 15 phút.
Hoắc Chấn Bắc đi đến trước cửa, nhìn thấy người giữ cửa ở cửa ra vào liền trực tiếp hỏi: “Huynh trưởng ta đâu?”
Hộ vệ ở cửa bị khí thế to lớn này của Hoắc Chấn Bắc dọa cho hoảng sợ, chỉ vào bên trong nói: “Ở trong phủ.”
Hoắc Chấn Bắc nói một tiếng cảm ơn, lại nhớ đến hôm nay không phải là ngày hưu mộc, tại sao Huynh trưởng lại ở trong phủ?
Hắn xoay người lại hỏi: “Mấy ngày này Huynh trưởng vẫn luôn ở trong phủ, không đi nha môn sao?”
Lúc này hộ vệ cũng hiểu rốt cuộc vì sao Tiểu công tử trở về, liền theo sự thật đáp: “Thánh thượng thương cảm Công chúa, cho phép Phò mã nghỉ ba tháng, để ngài ấy có thể ở cùng Công chúa.”
Cho phép nghỉ?
Hay là Huynh trưởng chủ động xin nghỉ?
Xem ra Huynh trưởng quả thực vô cùng để ý hài tử này, vậy tâm tình lúc này của y…
Hoắc Chấn Bắc không nghĩ nhiều nữa, gật đầu với hộ vệ ở cửa, liền nhanh chóng tiến vào trong phủ, hướng về viện tử của Huynh trưởng đi.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 32
10.0/10 từ 31 lượt.