Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 22

73@-

 Tầm nhìn của Yến Xu lập tức trở nên trống trải, cũng nhìn thấy thành tích của Hoắc Chấn Bắc.


 Nhưng mà nàng cũng chỉ vội vàng liếc mắt nhìn sau đó đã không còn lòng dạ nào quan sát cái này nữa.


 Tinh thần của nàng hiện tại đều tập trung trên đôi bàn tay đang ở trên eo nàng.


 Tay của đối phương rất lớn rất ấm, hai bàn tay này bóp lấy eo nàng ôm nàng lên gần như đã che kín toàn bộ eo của nàng.


 Yến Xu nói chuyện có chút cà lăm: “Công…Công tử?”


 “Ừ ~ Làm sao?” Hoắc Chấn Bắc hỏi, dường như không cảm thấy tư thế này có điểm gì không ổn.


 “Ta… ta…” Yến Xu lắp bắp nói: “Ngươi… ngài… cái đó, được rồi, ta nhìn… nhìn thấy rồi, ngài thả ta xuống đi.”


 Yến Xu đã xấu hổ đến mức kính ngữ cũng không dùng.


 Ở đây nhiều người nhìn như vậy, Công… Công tử hắn… hắn.


 Yến Xu nhịn không được vụng trộm nhìn xung quanh.


 Thấy lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên hoàng bảng, căn bản không có ai chú ý bên này, đỏ ửng trên mặt Yến Xu mới biến mất một ít.


 Hoắc Chấn Bắc cũng không làm việc gì khác, gần như Yến Xu vừa mới xong thì hắn đã thả nàng xuống, dường như hết thảy vừa này đều hết sức bình thường.


 Yến Xu nhìn Công tử như vậy, lập tức không nói ra được cái gì.



 Nàng chỉ có thể một mực cúi đầu đi ra khỏi đám người.


 Sau khi đợi rốt cuộc cũng đi ra được, nàng lén lút vỗ vỗ lên mặt còn đang chút nóng lên của bản thân, cúi đầu không nói một lời đứng trước mặt Hoắc Chấn Bắc.


 Hoắc Chấn Bắc vươn tay, sờ sờ đầu của nàng nói: “Nếu đã nhìn thấy được rồi thì quay về đi.”


 Công tử sờ đầu của nàng! Đầu của nàng! Đầu…


 Yến Xu cảm thấy bản thân giống như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, hơn nữa ngữ khí vừa nãy của Công tử, vậy mà nàng lại nghe ra có một tia ôn nhu, nhất định là bản thân nghĩ nhiều rồi, Yến Xu cố gắng lắc lắc đầu của bản thân, muốn đem những suy nghĩ lung tung trong đầu vứt đi.


 “Hả? Làm sao vậy?” Ngữ khí của Hoắc Chấn Bắc có chút nghi hoặc, dường như không hiểu tại sao Yến Xu lại ngây ngẩn cả người.


 Hắn lại nói với Yến Xu một câu: “Nghe lời.”


 Nghe… nghe lời.


 Ha hả…


 Lời này rõ ràng Công tử luôn nói với mình, nhưng Yến Xu lại nhịn không được bởi vì lời này mà lỗ tai đỏ hồng lên, luôn cảm giác lời của Công tử lúc này không khỏi có chút mùi vị khác.


 Không được rồi, không được rồi, Yến Xu cảm thấy nếu nàng ở lại đây lâu thêm một chút nữa, sợ rằng toàn bộ người của nàng sẽ bốc hơi vì khuôn mặt quá mức nóng này.


 Nàng vội vàng đáp một tiếng: “Ta lập tức quay trở về.”


 Sau đó xoay người, choáng váng nhấc chân bước như bay hướng về phía con đường lúc nãy đi đến, thậm chí bản thân trở về như thế nào nàng cũng không rõ.


 Hoắc Chấn Bắc đứng nguyên tại chỗ một lúc, mãi đến lúc không nhìn thấy thân ảnh của Yến Xu nữa, hắn mới nói với gã sai vặt ở bên cạnh: “Trở về thôi.”



 Dường như Huynh trưởng đã sớm biết bản thân sẽ tới, lúc Hoắc Chấn Bắc đến, Huynh trưởng đã ở trong phủ đợi hắn rồi.


 Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy Huynh trưởng vẫn đúng lúc hỏi một câu: “Hôm nay Huynh trưởng hưu mộc* sao?”


(*)Hưu mộc: Ngày xưa làm quan cứ mười ngày sẽ được nghỉ một hôm để tắm gội, cho nên đây là ngày nghỉ của quan ngày xưa.


 Hoắc Chấn Nam lắc đầu, cười nói: “Biết hôm nay đệ sẽ qua đây, đặc biệt xin nghỉ với quan trên một ngày.” 


 Y nói xong tiếp tục hỏi: “Thế nào, thành tích thế nào?”


 “Còn được, có trên bảng.” Hoắc Chấn Bắc đáp.


 Hoắc Chấn Nam nghe đệ đệ nói như vậy cũng không có hỏi thành tích cụ thể của hắn, biết trúng là được rồi, còn việc khác sau này sẽ biết thôi.


 Y cười vỗ vỗ vai Hoắc Chấn Bắc: “Tốt! Tốt! Trúng là tốt rồi, như thế nào, kỳ thi mùa xuân năm sau có tham gia không?”


 Hoắc Chấn Bắc thấy bộ dạng cao hứng của Huynh trưởng, cũng lộ ra ý cười nhè nhẹ đáp: “Đương nhiên là đi, cho dù khảo không trúng thì cũng đi để trải nghiệm, tăng thêm một ít kinh nghiệm cũng tốt.”


 “Tốt, cũng tốt.” Bộ dạng của Hoắc Chấn Nam chính là đệ đệ nói cái gì cũng đúng, y tiếp tục nói: “Nói cũng đúng, nếu như đã qua thi hương, kỳ thi mùa xuân cũng không có gì, đi xem cũng tốt, tuổi của đệ còn nhỏ, trúng hay không cũng đừng quá để ý.”


 Hoắc Chấn Bắc gật đầu, sau đó giống như nhớ tới cái gì hỏi: “Lần trước… Công chúa bên kia có ổn không?”


 Từ lần trước sau khi tan rã trong không vui hắn cũng không có trở lại nữa, mà Huynh trưởng luôn luôn đối với hắn tốt khoe xấu che, nhất là tính cách và thân phận của Công chúa vẫn còn ở đó, nói cho cùng, Hoắc Chấn Bắc vẫn còn có chút lo lắng Công chúa sẽ làm chuyện gì đó với Huynh trưởng, tình cảnh kiếp trước Huynh trưởng bị Công chúa rút roi đánh đến máu chảy đầm đìa đối với hắn mà nói thật sự quá mức sâu đậm.


 Hoắc Chấn Bắc hỏi xong thì thấy ý cười của Huynh trưởng phai nhạt đi một ít, sau đó y mới dùng giọng điều gần như bình tĩnh nói: “Chỗ công chúa có thể có việc gì, cũng chỉ là đi đến chỗ của tiểu quan mà thôi.”


  Giọng điệu gần như bình tĩnh này rốt cuộc cũng không bình tĩnh nổi nữa, Hoắc Chấn Bắc biết sẽ không có người nam nhân nào có thể chịu được thê tử của mình làm việc này, mặc dù Công chúa không làm đến cuối cùng, nhưng đủ để người khác ở bờ vực bùng nổ.



 “Huynh trưởng, huynh có từng nghĩ đến…”


 Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của Huynh trưởng, lần này cuối cùng cũng nhịn không được mà nói ra hai từ “hòa ly”. 


 Nhưng nghĩ đến ám vệ của phủ Công chúa, hai chữ này hắn nói với giọng cực thấp, gần như chỉ là khẩu hình miệng, nhưng Hoắc Chấn Nam vẫn hiểu được ý tứ của đệ đệ.


 Y dừng lại một lúc, dường như suy nghĩ rất lâu, sau đó mới dùng một loại ngữ khí mờ mịt nói: “Việc này huynh nào có thể quyết định được.”


 Công chúa và Phò mã không phải không có hòa ly, nhưng tuyệt sẽ không có Phò mã nào nói ra, mặc dù tập tục ở chỗ này của bọn họ, đối với nữ tử hòa ly không phải là không thể khoan dung, nhưng là một Công chúa của hoàng thất, nếu Phò mã đưa ra đề nghị hòa ly trước, vậy không chỉ là làm mất thể diện của một người nữ nhân, mà là toàn bộ thể diện của hoàng thất, vì vậy trừ khi Công chúa không vừa lòng, nếu không Phò mã tuyệt đối không có khả năng có quyền lợi đưa ra đề nghị hòa ly.


 Nhưng nếu là Phò mã muốn hòa ly, cố ý làm một ít việc khiến Công chúa chán ghét cũng không phải là không thể, Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dạng như vậy của Huynh trưởng cũng biết rõ kỳ thực trong lòng của y vẫn có điều do dự.


 Sợ tức nước vỡ bờ, Hoắc Chấn Bắc cũng không dám khuyên nữa, để Huynh trưởng biết có một con đường có thể đi là được rồi, vì vậy Hoắc Chấn Bắc liền nói: “Không sao, cho dù Huynh trưởng muốn như thế nào, đệ đều sẽ ủng hộ Huynh trưởng.”


 Hoắc Chấn Nam nhìn thiếu niên trước mắt nay đã lớn, y do dự một chút mới hỏi: “Đệ… có phải rất không thích chỗ này hay không?”


 Hoắc Chấn Bắc lắc đầu: “Cũng không tính là không thích, mấy năm nay đệ ở chỗ này ăn ngon mặc đẹp, cũng nhờ có sự chiếu cố của Công chúa.”


 Nếu như không có cái chết của phụ mẫu Huynh trưởng, hắn đối với chỗ này quả thật là không có tình cảm dư thừa gì, mặc dù trải qua ở chỗ này có chút đè nén, nhưng ở đây đã cung cấp cơm áo cho hắn, hắn cũng không có gì có thể oán hận trách cứ chỗ này.


 Hoắc Chấn Nam nghe vậy, vươn tay sờ đầu của Hoắc Chấn Bắc, sau đó mới có chút cảm thán nói: “Đệ trưởng thành rồi.”


 Là một người có tuổi tâm lý đã ba mươi mấy tuổi, bị người khác sờ đầu như vậy hắn có chút không thích ứng, nhưng người trước mắt này là Huynh trưởng, Hoắc Chấn Bắc cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để duy trì biểu cảm bình tĩnh của bản thân.


 Hắn tiếp lời: “Đúng vậy, vì vậy nếu như Huynh trưởng muốn làm cái gì, không cần lo lắng cho đệ, phụ mẫu bên kia, đệ tin tưởng bọn họ cũng sẽ nghĩ như vậy.”


 Hắn nói lời này, trong tiềm thức vẫn hy vọng nếu như Huynh trưởng đối với đoạn hôn nhân hiện tại không hài lòng có thể dứt ra nhanh chóng, không cần quản bọn họ.



 Cảm tình của y đối với Công chúa đã bị mài mòn gần hết bởi những cuộc cãi vã mỗi ngày rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là phu thê thời niên thiếu, y cảm thấy nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, không cần phải ồn ào đến bước cuối, huống chi nếu ồn ào đến quá mức khó coi, lấy tính tình của Công chúa, khó tránh khỏi sẽ giận chó đánh mèo, y không hy vọng người nhà của mình sẽ bị liên lụy.


 Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng này của Huynh trưởng, thực tế nội tâm đã có chút nôn nóng, nhưng trên mặt hắn cũng không dám biểu hiện ra, chỉ có thể chuyển chủ đề, hỏi tình hình gần đây của Huynh trưởng.


 Hoắc Chấn Nam tất nhiên sẽ nói mọi chuyện đều tốt.


 Hắn lại hỏi tình huống của phụ mẫu, hiển nhiên bên kia cũng đều ổn.


 Bọn họ vừa nói chuyện liền có hạ nhân chạy qua thông báo là Công chúa đã trở về, sau khi nghe nói Hoắc Chấn Bắc đã trở về liền mời hắn đi qua nói chuyện.


 Mặc dù là tẩu tử và tiểu thúc, nhưng rốt cuộc nam nữ có khác biệt, Hoắc Chấn Nam đương nhiên cũng phải đi theo.


 Lần trước hai người ồn ào tan rã trong không vui, Hoắc Chấn Bắc không biết lần này tại sao Công chúa vừa hồi phủ thì đã muốn gọi mình qua.


 Trước kia rõ ràng là xem hắn như không tồn tại, ngẫu nhiên gặp mặt không phải là châm chọc khiêu khích thì cũng trực tiếp coi nhẹ, nhưng mà từ sau lần trước, dường như Công chúa có chút không giống, hiện tại Hoắc Chấn Bắc cũng không rõ hôm nay Công chúa rốt cuộc là muốn cái gì, tóm lại sẽ không phải là ý tốt.


 Quả nhiên, hắn vừa qua đã thấy Công chúa không có sắc mặt tốt.


 Công chúa vừa nhìn thấy hắn liền lập tức nói: “Xem, là ai trở về vậy, lần trước thế nhưng đi rất tiêu sái mà.”


 Hoắc Chấn Bắc không có bởi vì lời nói của Công chúa mà thay đổi sắc mặt, ngược lại hắn càng quen bộ dạng như vậy của Công chúa, bộ dạng cười nhẹ nhàng lần trước, luôn làm cho Hoắc Chấn Bắc cảm thấy một loại cảm giác không khỏe dày đặc.


 Nhưng nàng ta cũng chỉ nói một câu châm chọc mà thôi, đợi sau khi thấy Huynh trưởng theo sau tiến vào, Hoắc Chấn Bắc liền thấy Công chúa đổi một bộ mặt ý cười nhẹ nhàng nói: “Nghe thấy lần này tiểu thúc khảo trúng rồi, vậy phải chúc mừng rồi.”


 Nàng ta nói cũng không đợi hai huynh đệ Hoắc Chấn Bắc phản ứng, lập tức liền nói với hạ nhân bên người: “Nhanh, cầm danh thiếp của ta đi mời vài người, việc của yến hội các ngươi cũng xử lý tốt cho ta.”


 “Không cần, đa tạ Công chúa.” Hoắc Chấn Bắc không biết trong hồ lô lần này của Công chúa lại bán thuốc gì, chỉ có thể cự tuyệt theo bản năng.


 Công chúa không để ý Hoắc Chấn Bắc, mà là nhìn về hướng Hoắc Chấn Nam nói: “Phò mã, chàng nói đi?”


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 22
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...