Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 23

77@-

 Theo lý thuyết, Hoắc Chấn Nam không nên bác bỏ ý tốt của Công chúa, hơn nữa đệ đệ khảo trúng là một việc vui vẻ, đáng để ăn mừng một phen, chỉ là bộ dáng tích cực này của Công chúa làm cho Hoắc Chấn Nam có vài phần do dự.


 Y suy tư một phen nhưng vẫn nói: “Tuổi tác của Chấn Bắc còn nhỏ, hơn nữa đây cũng chỉ là thi hương mà thôi, một nhà chúng ta ăn mừng với nhau là được rồi, không cần mời người đến.”


 Lời này của y đã đồng ý với ý tứ muốn ăn mừng của Công chúa, lại thỏa mãn tâm tư không muốn ăn mừng của đệ đệ, vì vậy y cảm thấy chủ ý này vẹn toàn đôi bên, chỉ là y nói xong vẫn phải quan sát sắc mặt của hai người, muốn nhìn xem bọn họ có đồng ý hay không.


 Hoắc Chấn Bắc ngược lại không sao cả, người một nhà ăn cùng nhau một bữa cơm cũng rất tốt, hơn nữa quả thực rất lâu rồi hắn không có cùng người nhà ăn chung một bữa cơm, mặc dù trong tiềm thức của Hoắc Chấn Bắc, người một nhà này không bao gồm Công chúa, nhưng hiện tại nàng ta vẫn là thê tử của Huynh trưởng, đây là sự thật không thể cãi lại.


 Hoắc Chấn Bắc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


 Mà mặt của Công chúa lại tỏ vẻ mất hứng, nhưng khó có được mà không phản bác gì thêm, mà là nói: “Tùy chàng vậy.”


 Nàng ta nói xong liền bổ sung một câu: “Nhìn dáng vẻ tiểu thúc cũng không phải rất muốn ở lại chỗ này, vậy làm sớm vẫn hơn làm muộn, buổi tối hôm nay làm xong việc này đi.”


 Sau đó liền rời đi với bộ dạng mất hứng.


 Hoắc Chấn Bắc nhìn bóng lưng Công chúa rời đi lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.


 Ngày xưa nếu như Công chúa không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, càng không cho phép người khác làm trái ý của nàng ta, hiện tại tình huống này là sao?


 Hoắc Chấn Bắc có chút nghi hoặc nhìn Huynh trưởng: “Huynh và Công chúa…”


 Hắn muốn hỏi giữa hai người có phải đã xảy ra việc gì hay không, hay đã làm hòa với nhau rồi, nhưng nhìn dáng vẻ lại không giống như vậy.


 Nói thật, hắn không hy vọng quan hệ giữa hai người họ hòa hoãn xuống.


 Chỉ khi hai người ồn ào càng lợi hại, Huynh trưởng mới có khả năng suy xét đến việc hòa ly.



 Cho dù hiện tại tính tình Công chúa thoạt nhìn đã thay đổi rất lớn, nhưng có một số việc Hoắc Chấn Bắc tuyệt đối sẽ không đi mạo hiểm. Chỉ có vứt bỏ thân phận Phò mã này, không liên quan tới Công chúa nữa, tất cả mới an toàn được.


 May mắn, hắn thấy Huynh trưởng lắc đầu.


 “Huynh cũng không rõ.” Hoắc Chấn Nam đáp, y cũng biết đệ đệ hỏi quan hệ của mình và Công chúa, là bởi vì thái độ của Công chúa, y cũng cảm nhận rõ rệt chuyển biến của thái độ Công chúa, nhưng cũng không biết là bởi vì cái gì, những ngày này bọn họ cũng không khác với những ngày trước đây.


 Sau khi Hoắc Chấn Bắc thấy Huynh trưởng nói xong liền nhíu lông mày lâm vào trầm tư, hắn đợi một lúc, thấy Huynh trưởng vẫn là một bộ dạng không thể giải thích được, chỉ có thể cắt đứt suy nghĩ của y nó: “Huynh trưởng không cần nghĩ nhiều, có lẽ đệ lâu rồi không ở trong phủ, Công chúa mới có thể như vậy.”


 Hoắc Chấn Nam cũng không nghĩ ra cách giải thích khác, chỉ có thể gật đầu nói: “Có lẽ vậy.”


 Sau đó y lại nói: “Vậy cơm tối hôm nay đệ ở lại đây đi, thuận đường qua đêm qua đây đi.”


 Nói là người một nhà cùng nhau ăn mừng, nhưng vẫn dựa theo quy củ của phủ Công chúa, chỉ sợ hình thức cũng không nhỏ, đoán chừng ăn xong cơm thì trời cũng đã tối, vì vậy ngủ lại là rất bình thường, ngược lại nếu không ở lại thì sẽ lộ ra có chút quá mức.


 Hoắc Chấn Bắc gật đầu, đồng ý với kiến nghị của Huynh trưởng, chỉ là đột nhiên trong đầu hiện ra khuôn mặt của nữ nhân kia, bản thân chưa nói với nàng chuyện bản thân ngủ lại ở đây, nàng có thể sẽ vẫn đợi mình, cửa có phải không cài chốt hay không, nếu như gặp việc ngoài ý muốn gì thì phải làm sao bây giờ? 


 Nghĩ đi nghĩ lại, lông mày của hắn liền nheo lại.


 Hoắc Chấn Nam thấy thế liền hỏi: “Làm sao vậy?”


 Hoắc Chấn Bắc liếc nhìn Huynh trưởng, sau đó nói: “Có thể phiền toái Huynh trưởng phái một người đi đến nơi đó thông báo việc đệ ngủ lại hay không?”


 Về phần là nơi nào, hắn không nói thì Huynh trưởng cũng biết.


 Quả nhiên Hoắc Chấn Nam lập tức hiểu được ý của đệ đệ nhà mình, y lập tức đáp ứng, đồng thời có chút kinh ngạc, y do dự một chút, vẫn hói: “Đệ… rất để ý nàng?”


 Rốt cuộc cũng là nữ nhân đầu tiên xuất hiện bên cạnh của đệ đệ, cộng thêm lời mà Công chúa từng nói, Hoắc Chấn Nam nhịn không được nghĩ nhiều.


 “Trong viện kia chỉ có hai người bọn đệ, nữ nhân kia đầu óc có chút ngốc, đệ không quay về sợ rằng nàng sẽ vẫn đợi đệ, vẫn là để người nói cho nàng đi.” Hoắc Chấn Bắc nói giọng điệu cố tình mang theo vài phần chán ghét, tựa như đối với tính tình này của Yến Xu vô cùng không hài lòng.



 Nhưng hắn không biết, hắn hành động như vậy ngược lại càng làm cho Huynh trưởng cảm thấy giữa hắn và Yến Xu có chút gì đó.


 Đệ đệ nhà mình là một người không thích biểu lộ tâm tình của bản thân, vì vậy Hoắc Chấn Nam cảm thấy, hắn lộ ra loại vẻ mặt có chút chán ghét đối với nữ nhân được cứu về kia, nói rõ là hắn để ý người ta, hơn nữa Hoắc Chấn Nam cảm thấy loại cảm giác chán ghét này của hắn không phải là thật sự chán ghét.


 Hoắc Chấn Nam suy nghĩ một lúc, vẫn uyển chuyển nói: “Hiện tại đệ còn nhỏ, có một số việc không thích hợp làm quá sớm.”


 Y là sợ hắn tuổi trẻ bồng bột, lại huyết khí phương cương, tự nhiên sẽ làm hại đến trong sạch của cô nương nhà người ta, mặc dù bọn họ ở chung như vậy, trong mắt người bình thường, sợ là sớm không có cái gì trong sạch đáng nói nữa rồi, nhưng giới hạn của nên làm và không nên làm, trong lòng của bản thân vẫn cần phải phân chia rõ ràng.


 Hoắc Chấn Bắc sao có thể không nghe ra ý từ ngầm trong lời nói của huynh trưởng của mình, hơn nữa tâm tư của hắn cũng không tính là đơn thuần, vì vậy hắn liền thu lại thần sắc trên mặt, chỉ đáp: “Đệ có chừng mực.”


 Hoắc Chấn Nam đối với đệ đệ nhà mình vẫn có lòng tin, thấy hắn nói như vậy, cuối cùng cũng không nói thêm cái gì nữa, cũng chỉ cùng hắn nói một ít chuyện phiếm.


 Không nghĩ những việc lộn xộn kia, chỉ là nói chuyện phiếm thuần túy giữa hai huynh đệ bọn họ, thời gian trôi qua rất nhanh, sau đó bọn họ đi đến sân nhỏ của phụ mẫu, nói cho bọn họ việc Hoắc Chấn Bắc trúng cử cùng với việc tối nay cùng nhau dùng tiệc tối.


 Đối với việc nhi tử trúng cử bọn họ vô cùng cao hứng, về phần tiệc tối, kỳ thực bình thường bọn họ tận lực tránh ngồi cùng bàn dùng cơm với Công chúa, bình thường hai lão nhân sẽ ở trong viện tự mình dùng cơm, nhưng nghĩ đến là vì ăn mừng nhi tử trúng cử, bọn họ vẫn vui vẻ mà đồng ý.


 Bọn họ nghĩ cho dù Công chúa chướng mắt bọn họ, nhưng việc này dù sao vẫn là công chúa tự mình nói ra, chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì, huống hồ nhi tử bọn họ có tiền đồ như vậy, có lẽ Công chúa sẽ không tìm ra điểm gì để bắt bẻ, chỉ là đợi đến lúc tối bọn họ cùng nhau dùng cơm mới biết bọn họ quả thực vẫn là nghĩ quá ngây thơ rồi.


 Mặc dù nói chỉ là người một nhà tụ họp, nhưng nếu đã là Công chúa phân phó xuống, vậy hình thức tự nhiên cũng là theo quy chế của phủ Công chúa.


 Vì vậy một bàn thức ăn được bưng lên theo thứ tự gần như chất đầy cả một bàn lớn.


 Tất cả chỉ có năm người, Công chúa lại mở ra hai bàn tiệc, một bàn là của nàng ta và Huynh trưởng, một bàn chính là của hắn và phụ mẫu.


 Phụ mẫu vừa đến liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, khuôn mặt vẫn đang hiện ra nụ cười ngay tức khắc có chút cứng lại. Huynh trưởng cũng nhíu mày, hỏi: “Hoài Dương, nàng đây là?”


 Trên mặt Công chúa hiện ra dáng vẻ đương nhiên, “Ta là Công chúa, là quân, quân thần khác nhau, đương nhiên không thể ngồi cùng một bàn được.”


 Đạo lý là như vậy không sai, nhưng dưới tình huống không có người ngoài vẫn làm như vậy, hiển nhiên có ý tứ làm người khó chịu.



 “Hửm.” Công chúa gật đầu: “Ta không có mất hứng.”


 Hoắc Chấn Nam không phản bác, chỉ xuôi theo lời của nàng ta nói: “Được, đều là ta hiểu lầm nàng, chỉ là nàng xem, đều là người một nhà, tổng cộng tất cả cũng không đủ một bàn, không cần phân bàn ra ăn.”


 “A… người một nhà?” Hoắc Chấn Bắc chỉ nghe Công chúa cười nhạo một tiếng, sau đó liền thấy nàng ta nói với Huynh trưởng của mình: “Chàng cảm thấy chúng ta là người một nhà sao?”


 Sắc mặt của Huynh trưởng thay đổi, sau đó mới khống chế tâm tình của bản thân nói: “Nàng và ta là phu thê, đương nhiên là người một nhà rồi.”


 “Phu thê?” Hoắc Chấn Bắc thấy nụ cười trên mặt của Công chúa càng tăng, sau đó nàng ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng dậy cầm lấy một cái ly trên bàn, dùng sức ném đến dưới chân Huynh trưởng, gần như cuồng loạn nói: “Phu thê? Phu thê cái gì? Ngoại trừ vài tháng vừa mới thành hôn, chàng có từng nhìn ta nhiều hơn một chút không? Đúng, chàng không đánh trả, không mắng trả, nhưng ngược lại ta tình nguyện chàng có thể ném đi tấm da mặt như người chết kia, chàng xem đi, cho dù ta ở trong nhà trêu ghẹo những người này,  chàng cũng chưa từng biểu hiện ra một chút để tâm nào. Ha, có phu thê nhà nào sẽ như vậy chứ?”


 “Ta…” Hoắc Chấn Nam muốn giải thích, y không tranh cãi với Công chúa cũng không phải là không để tâm, chỉ là không giỏi tranh cãi miệng lưỡi mà thôi, huống chi trong lòng cũng hiểu được không nên so đo với nữ nhân, vì vậy mỗi lần đều là trầm mặc chống đỡ, về phần những người khác, y cũng không phải không để ý, chỉ là thấy Công chúa cũng chưa làm ra việc gì, vì vậy chỉ yên lặng nhịn xuống.


 Nhưng giờ phút này Công chúa chỉ muốn phát tiết những bất mãn trong lòng nàng ta, căn bản không nghe lời giải thích của Hoắc Chấn Nam, nàng ta chỉ vào Hoắc Chấn Bắc nói: “Còn có đệ đệ này của chàng, rõ ràng ở bên ngoài giấu một nữ nhân, vui đến quên cả trời đất, chàng lại trách cứ là ta đuổi người đi, đúng, bọn họ là người nhà của chàng, tất cả những lỗi sai đều là của một mình ta, nếu đã như vậy, hiện tại chàng lại cùng ta nói đến người nhà làm cái gì?”


 Hoắc phụ Hoắc mẫu bị tình cảnh này hù dọa, Hoắc mẫu khuyên nhủ theo bản năng: “Công chúa, chúng ta đều không dám…”


 Chỉ là chưa nói xong đã bị Công chúa đang nổi giận cắt đứt: “Không dám thế nào? Không dám mắng ta, hay là không dám đánh ta, các người đừng cho là ta không biết, ở sau lưng ta các người nhìn ta như thế nào, rõ ràng là nhà các người trèo cao, các người nhìn xem vinh hoa phú quý mà các người có hiện tại là ai cho, còn muốn bày ra bộ dáng ta vũ nhục các người, giả bộ thanh cao cho ai xem.”


 Nghe Công chúa đã nói đến phụ mẫu của mình, sắc mặt của Hoắc Chấn Nam cuối cùng cũng không khống chế nổi nữa, y bắt lấy tay dường như muốn tiếp tục đập đồ của Công chúa, nói: “Hoài Dương, nàng có cái gì bất mãn hãy phát tiết cùng ta, nhưng những chuyện này đều không liên quan đến người nhà ta.”


 Công chúa dùng sức muốn tránh thoát khỏi tay Hoắc Chấn Nam, nhưng sức lực của nữ nhân không so được với nam nhân, nàng ta thấy tránh không thoát, liền trực tiếp nhìn chằm chằm vào Hoắc Chấn Nam nói: “Không liên quan? Chủ đề giữa hai chúng ta có mấy lần rời khỏi được bọn họ, lần nào chàng cùng ta tranh cãi không phải là bởi vì bọn họ, bữa tiệc tối hôm nay cũng không phải là chàng bác bỏ mặt mũi của ta, dựa theo ý tứ của đệ đệ chàng sao? Làm sao lại không quan hệ được?”


 Nàng ta nói xong ánh mắt liền rơi vào trên mặt của Hoắc Chấn Bắc, “chật” hai tiếng nói: “Ngươi xem, khảo trúng chính là ghê gớm, ca ngươi dám vì ngươi mà làm trái ý ta, rõ ràng là dưỡng nữ nhân ở bên ngoài, còn làm ra bộ dạng chăm chú đọc sách, thật sự là rất ghê gớm.”


 Hoắc Chấn Bắc đối với những lời này của Công chúa không có phản ứng gì, chỉ là nhìn dáng vẻ sợ hãi của phụ mẫu, hắn nhỏ giọng nói với bọn họ: “Hai người về trước đi, bên này có con và Huynh trưởng, sẽ không có việc gì đâu.”


 Hoắc phụ Hoắc mẫu có chút chần chờ, nhưng lúc này Hoắc Chấn Nam cũng phản ứng muốn để bọn họ đi về trước, nghĩ đến bọn họ ở chỗ này quả thực cũng không giúp đỡ được gì, chỉ có thể rời khỏi, đi hai ba bước liền quay đầu với vẻ mặt lo lắng, trước khi rời khỏi còn nói với Hoắc Chấn Bắc: “Có chuyện gì thì qua đó gọi hai chúng ta.”


 Mặc dù biết khả năng bản thân cũng không giúp đỡ gì được, nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn muốn giúp đỡ một phần tâm lực.



 Hoắc Chấn Bắc nhìn phụ mẫu rời khỏi, mới tiếp tục giống như người trong suốt đứng xem giằng co giữa Huynh trưởng và Công chúa.


 Nhưng dường như Công chúa nhìn không nổi hắn như vậy, đem mũi nhọn hướng tới Hoắc Chấn Bắc nói: “Phủ Công chúa này của ta từ lúc nào thì đến phiên ngươi làm chủ vậy, ngươi để người rời khỏi thì sẽ được rời khỏi sao?”


 Lúc rời khỏi không nói, lại nói lúc này, rõ ràng là cố ý bới móc.


 Nhưng Hoắc Chấn Bắc chỉ chắp tay thừa nhận lỗi sai với Công chúa: “Là lỗi của ta, ta quá hạn rồi.”


 Công chúa không nghĩ đến hắn nhận sai nhanh như vậy, dừng lại một chút mới nói: “Nếu như ngươi biết để người khác rời đi, như thế nào mà ngươi vẫn có mặt mũi ở chỗ này.”


 “Vâng, ta lập tức sẽ rời khỏi.” Hoắc Chấn Bắc lập tức nghe lời nói.


 Công chúa vừa mới dùng ngôn từ vũ nhục đệ đệ của mình, hiện tại lại tận lực làm khó hắn như vậy, cho dù Hoắc Chấn Nam có tính khí tốt đi nữa, giờ phút này cũng nhịn không được nữa, y lạnh giọng nói với Công chúa: “Nếu như nàng nhìn không nổi chúng ta ở chỗ này, ta cũng không ở lại nơi này làm chướng mắt nàng.”


 Y nói xong liền nói với Hoắc Chấn Bắc: “Đi, ta và đệ cùng nhau rời khỏi.”


 “Chàng dám?” Công chúa uy h**p nói: “Nếu như hôm nay chàng bước ra khỏi cánh cửa này thì sau này đừng nghĩ quay về nữa.”


 Hoắc Chấn Nam nghe thấy lời này, bước chân vẫn không dừng lại chút nào, trực tiếp mang theo Hoắc Chấn Bắc rời khỏi.


 Hoắc Chấn Bắc thấy bộ dạng này của Huynh trưởng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ, vừa nãy hắn cố ý thuận theo như vậy, chính là vì biết Huynh trưởng sẽ có phản ứng này, như vậy xem ra kết quả rất tốt.


 Chỉ là đợi sau khi mang Huynh trưởng đang nổi giận đùng đùng đến tiểu viện tử mà bản thân đang ở, hắn mới chú ý đến vấn đề là nữ nhân kia sẽ gặp phải với y.


 Lúc đó Yến Xu vừa mới cởi y phục nằm ngủ, nghe thấy âm thanh đập cửa cũng không lập tức mở cửa, chỉ nâng cao âm lượng hỏi: “Ai?”


 Đợi sau khi biết là Hoắc Chấn Bắc, mới vội vàng mặc y phục đi mở cửa, chỉ là không nghĩ đến đi theo Công tử còn có một người giống Công tử đến bảy tám phần.


 Hoắc Chấn Nam có chút tò mò đối với người chăm sóc đệ đệ mình bấy lâu nay hơn nữa còn là người được đệ đệ mình để tâm, ánh mắt nhịn không được đánh giá nàng.


 Hai người đối mặt hồi lâu, sau đó mới đồng loạt quay đầu nhìn Hoắc Chấn Bắc hỏi: “Đây là…”


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 23
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...