Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 21
81@-
Yến Xu trừng lớn mắt, nhìn Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt không tin tưởng điều bản thân vừa nghe thấy.
Ngược lại Hoắc Chấn Bắc mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, người không nhìn ta, ta cũng không còn có ai nhìn.”
“...”
Vẻ mặt của Yến Xu càng khó nói rõ, tại sao nàng nhất định phải nhìn người khác?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt nàng vẫn gật đầu thuận theo.
Hoắc Chấn Bắc nói đến đây dường như cũng nói không được nữa, nhìn Yến Xu gật đầu, liền không nói gì nữa.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên có chút trầm tĩnh chật chội.
Hoắc Chấn Bắc ngược lại không cảm thấy có cái gì, nhưng Yến Xu luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút kỳ lạ, cho dù biết Công tử là đang đọc sách, nàng vẫn nhịn không được phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh này: “Công tử, thành tích lần này khi nào có vậy?”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng thì nàng đã hối hận rồi, cảm thấy người khác vừa mới khảo thí xong đã hỏi chuyện này thì có vẻ không được tốt lắm.
Ngược lại Hoắc Chấn Bắc không có gì không vui vẻ, Yến Xu vừa hỏi xong thì hắn đáp: “Đầu mùa đông.”
“À, à.” Yến Xu gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó lại cảm thấy như vậy có chút khô cằn, lại bổ sung thêm một câu: “Vậy vẫn còn vài tháng.”
“Ừ.” Hoắc Chấn Bắc gật đầu.
Yến Xu vốn không phải là một người giỏi về việc tìm để tài cùng người khác nói chuyện, nói xong những lời này, hai người lại lâm vào im lặng.
Cuối cùng Yến Xu vắt hết đầu óc, mới tiếp tục nghĩ ra một đề tài.
“Công tử không đi ra ngoài thả lỏng một chút sao?” Mỗi năm thi hương xong dường như nàng đều nhìn thấy từng đám thí sinh kết giao đi du ngoại, nhưng bình thường nàng không thấy Công tử qua lại thân thiết với ai, hiện tại dường như cũng không thấy Công tử có ý tứ đi ra ngoài du ngoại.
Hoắc Chấn Bắc nghe vậy, không có đáp lại lời của Yến Xu, mà hỏi nàng: “Ngươi muốn đi ra ngoài?”
Yến Xu vội vàng lắc đầu: “Không có, không có.”
“Nếu như không có, thì yên ổn ở đây với ta cho tốt.” Hoắc Chấn Bắc nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Đợi kỳ thi mùa xuân kết thúc, nếu như ngươi muốn đi ra ngoài, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài một chuyến.”
Nghe thấy như vậy, Yến Xu có chút thụ sủng nhược kinh*, đành phải dùng sức lắc đầu: “Không có, không có, Công tử cứ làm những việc ngài muốn làm là được.”
(*)Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa vui mừng vừa lo sợ.
Hoắc Chấn Bắc không nói tiếp.
Yến Xu đợi một lúc, thấy đối phương đã đem tâm tư đặt lại trên quyển sách, nàng cũng yên tĩnh lại. Nhưng trong đầu không tự giác hiện lên câu nói vừa nãy của Công tử.
Đợi kỳ thi mùa xuân kết thúc?
Kỳ thi mùa xuân kết thúc vào sang năm, ngược lại Yến Xu thật sự không có ý nghĩ muốn đi ra ngoài chơi, nhưng tại sao Công tử lại đối đãi với nàng tốt như vậy?
Yến Xu nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ là bình thường thời gian vụng trộm quan sát Hoắc Chấn Bắc lại nhiều hơn.
Mà nàng cũng phát hiện ra, dường như Công tử rất ít đề cập đến người nhà của hắn, nhưng mà điều này cũng không có gì, vốn dĩ bọn họ cả một ngày cũng không nói được vài câu với nhau, chỉ có điều ngoại trừ lần đó Yến Xu gặp qua phụ mẫu của hắn, thì cũng không gặp qua người khác nữa, ngược lại thường xuyên có một cỗ xe ngựa đưa một ít đồ vật qua đây cho bọn họ, Yến Xu liền đoán được cỗ xe ngựa kia chắc là của Công tử ở trong phủ.
Nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ là thấy Công tử rất lâu rồi chưa quay về trong phủ của bản thân hắn, nàng khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, liên tưởng đến việc lần này hắn trở về cùng ngày, Yến Xu nhịn không được tự bổ não rất nhiều, vì vậy lúc chiếu cố Hoắc Chấn Bắc đều mang theo một loại ánh sáng của mẫu thân.
Với tư cách là người được chiếu cố, Hoắc Chấn Bắc không thể nào không phát giác được biến hóa của Yến Xu, chỉ có điều dù hắn đoán như thế nào cũng không nghĩ được trong đầu Yến Xu đã cho hắn diễn một vai bi thảm trong thoại bản.
Hắn chỉ cảm thấy dường như nữ nhân này càng ngày càng nghe lời rồi, nhưng dường như cũng càng ngày càng nói nhiều, ngay cả việc hắn mặc ít hơn một kiện y phục, hay ăn ít hơn nửa bát cũng có thể cùng hắn đào tim đào phổi nói nửa ngày.
Đợi ngày tháng như vậy qua được vài tháng, cuối cùng cũng đến lúc yết bảng*.
(*)Yết bảng: niêm yết danh sách người thi đỗ.
À, việc này vẫn là nữ nhân kia nói cho hắn.
Bởi vì biết bản thân nhất định sẽ khảo trúng, vì vậy Hoắc Chấn Bắc đối với chuyện này không quá để tâm, ngược lại nữ nhân kia dường như đối với chuyện này đặc biệt quan tâm, nàng vừa biết thời gian yết bảng thì liền nói cho hắn, sau đó trong ngày yết bảng lại lộ ra dáng vẻ hết sức đứng ngồi không yên.
Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ của nữ nhân trước mắt ngay cả cơm cũng không có được vài miếng, liền nói với giọng điệu cưỡng chế: “Ngồi xuống, ăn hết cơm đi.”
Sức ăn đúng là một thứ có thể rèn luyện ra được, trước đây Yến Xu chỉ có thể ăn được nửa bát cơm, hiện tại có thể ăn hai bát cơm một cách nhẹ nhàng rồi, mặc dù vẫn có chút quá mức no, có lúc phân lượng hai bát cơm còn không bằng một bát của Hoắc Chấn Bắc.
Nhưng mà nhìn mặt của nàng dần dần mượt mà lên, rốt cuộc Hoắc Chấn Bắc vẫn khoan dung đối với những động tác nhỏ của nàng dưới mí mắt mình.
Nhưng ăn ít là một chuyện, không ăn lại là một chuyện khác, Hoắc Chấn Bắc vẫn luôn nhìn Yến Xu, đến lúc nàng ăn xong cơm, sắc mặt mới tốt lên được.
Yến Xu ăn cơm xong liền liếc mắt trông mong nhìn Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, ta đi xem giúp ngài.”
Bộ dáng này của nàng ngược lại còn giống người khảo thí hơn.
“Hôm nay người nhiều, đợi muộn một chút lại đi xem.” Hoắc Chấn Bắc nói.
Hôm nay là ngày đầu tiên yết bảng, lúc này người khẳng định là không ít, Hoắc Chấn Bắc không thích hoàn cảnh náo nhiệt ầm ĩ như vậy, bởi vậy hắn không tính đi qua nhìn sớm.
Yến Xu nghe Hoắc Chấn Bắc nói như vậy, toàn bộ người đều rủ xuống, lúc đi theo Hoắc Chấn Bắc đến thư phòng cũng lộ ra một chút không tập trung.
Đợi thêm một lúc, rốt cuộc nàng nhịn không được mà hỏi: “Công tử, người nhiều, ngài không cần đi, ta thay ngài đi nhìn một chút, xem xong thì quay về nói cho ngài kết quả.”
Hoắc Chấn Bắc không đáp ứng nàng.
Lại qua một đoạn thời gian sau, Yến Xu nhịn không được nói một lần nữa.
Hoắc Chấn Bắc thở dài một hơi, buông sách trong tay xuống nói: “Cùng nhau đi.”
Trên mặt Yến Xu lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nhưng vẫn cự tuyệt nói: “Không không không, người nhiều như vậy, chen tới chen lui khẳng định sẽ không thoải mái, ta đi là được rồi, Công tử ở nhà đợi tin tức từ ta.”
“Thành thích của bản thân ta lẽ nào không thể tự mình đi xem sao?” Hoắc Chấn Bắc liếc mắt nhìn nàng nói.
“A, ừ, vâng.” Yến Xu sửng sốt một chút, cảm thấy những lời nói này quả thực không cách nào phản bác, nàng chỉ có thể đi sau lưng Hoắc Chấn Bắc, một đường có chút khẩn trương đi đến nơi dán thành tích.
Vẫn còn chưa đến chỗ đó, liền nhìn thấy gã sai vặt ở bên đó đang thò đầu ra nhìn quanh gì đó, đợi vừa nhìn thấy bọn họ qua đây, hắn ta lập tức chạy ra đón.
“Trúng rồi, trúng rồi, Công tử, ngài trúng rồi, là đệ nhất nhị giáp.” Gã sai vặt một đường chạy chậm đến trước mặt Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt mừng rỡ nói.
Cho dù trong lòng đã sớm biết kết quả, nhưng đợi đến lúc thật sự chứng thực, trên mặt Hoắc Chấn Bắc khó tránh khỏi vẫn lộ ra thần sắc có vài phần vui mừng.
Hắn hỏi gã sai vặt kia: “Là Huynh trưởng phái ngươi qua đây sao?”
Gã sai vặt gật đầu: “Đúng rồi ạ, Phò mã biết hôm nay yết bảng, mới sáng sớm đã để tiểu nhân qua đây.”
“Ừ, vất vả cho ngươi rồi, đợi chút nữa ta thuận tiện cùng người đi qua bái kiến Huynh trưởng.” Hoắc Chấn Bắc nói xong liếc mắt nhìn Yến Xu.
Yến Xu lập tức đáp: “Không sao, đợi lát nữa ta tự mình quay về được.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ này của Yến Xu, dừng lại một chút mới gật gật đầu: “Đợi chút nữa ngươi trực tiếp quay về, đừng có đi dạo loạn trên đường.”
Hắn cũng không ngờ rằng ở chỗ này sẽ đụng phải người của Huynh trưởng, mà Huynh trưởng quan tâm mình như vậy, nếu hắn không qua phủ Công chúa một chuyến thì có chút không được.
Chỉ là nữ nhân này.
Rõ ràng chỉ là để nàng ta tự mình trở về mà thôi, rốt cuộc bản thân lo lắng nhiều như vậy từ đâu chứ.
Để chứng minh cho suy nghĩ này, hắn liên tục nhíu mày nhìn Yến Xu, giống như muốn từ trên mặt nàng tìm ra điểm không bình thường.
Yến Xu bị vẻ mặt này của Hoắc Chấn Bắc làm cho có chút không hiểu được, nàng chỉ có thể bảo đảm nói: “Ừ, ta biết rồi, Công tử, đợi lát nữa ta sẽ trực tiếp quay về, sẽ không mảy may dừng lại trên đường.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ nhu thuận này của nàng, trong lòng rốt cuộc cùng thoải mái hơn một nửa, nhưng một nửa vẫn còn mắc lại trong lòng.
Sau đó hắn liền nói với Yến Xu: “Vậy bây giờ liền quay về đi.”
“Hả?” Yến Xu ngẩng đầu, có chút không thể tin nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Nhanh như vậy? Nàng vừa mới tới đây thôi mà.
Nàng có chút do dự nói: “Công tử, ta có thể lưu lại một lúc được không?”
Nói xong nàng giống như sợ Hoắc Chấn Bắc tức giận, vội vàng bổ sung: “Ta, ta muốn đi xem tên của ngài một chút.”
Mặc dù đã biết thành tích, nhưng nghe người khác nói cùng bản thân tự mình nhìn thấy chung quy vẫn không giống nhau, Yến Xu vẫn muốn tự mình đi xem.
Yến Xu nói xong liền cảm thấy biểu hiện của bản thân dường như có chút ái muội, nàng dè dặt nhìn Hoắc Chấn Bắc nói: “Ta, ta không có ý khác, chỉ là muốn tự mình đi xem mà thôi.”
Lời giải thích này.
Dường như càng giải thích càng loạn.
Yến Xu có chút ngại ngùng cúi đầu.
Hoắc Chấn Bắc nhìn đối phương lưu lại đỉnh đầu cho hắn, qua một lúc mới mở miệng nói: “Cùng nhau đi xem một chút, ta vừa lúc cũng muốn đi xem.”
Thật ra biết thành tích là được rồi, Hoắc Chấn Bắc ngược lại không quá để ý lời người khác nói cho hắn, vẫn là hắn tự mình đi nhìn, huống hồ, gã sai vặt bên cạnh Huynh trưởng cũng không có khả năng lừa gạt hắn, nhưng mà nhìn bộ dạng của nữ nhân trước mắt vô cùng muốn đi xem, hắn liền cảm thấy bản thân tự mình đi xem một chút cũng không sao, rốt cuộc cũng là thành tích của bản thân, cần phải tự mình đi xem.
Không nghĩ đến Công tử sẽ nói như vậy, Yến Xu có chút kinh hỉ ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy đối phương đã nhấc chân đi về phía trước, hắn quay đầu nhìn Yến Xu nói: “Vẫn sững sờ ở chỗ đó làm cái gì?”
Yến Xu vội vàng nhẹ nhàng nhấc làn váy tăng bước chân đi theo.
Phía trước hoàng bảng quay quanh rất nhiều người, thân thể nhỏ nhắn này của Yến Xu bị bao phủ bên trong đám người căn bản không nhìn chữ ở phía trên.
Ngược lại mặc dù Hoắc Chấn Bắc vẫn là một thiếu niên, nhưng vóc người cũng không tính là thấp, hắn đã nhìn thấy thành tích của bản thân, đệ nhất nhị giáp, không tính là nổi trội, nhưng cũng là một thành tích rất tốt.
Hắn thấy vẻ mặt nữ nhân kia sốt ruột ở trên đệm lót chân giống như đang tìm kiếm một góc độ có thể nhìn, liền trực tiếp bế nàng lên.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Yến Xu trừng lớn mắt, nhìn Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt không tin tưởng điều bản thân vừa nghe thấy.
Ngược lại Hoắc Chấn Bắc mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, người không nhìn ta, ta cũng không còn có ai nhìn.”
“...”
Vẻ mặt của Yến Xu càng khó nói rõ, tại sao nàng nhất định phải nhìn người khác?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt nàng vẫn gật đầu thuận theo.
Hoắc Chấn Bắc nói đến đây dường như cũng nói không được nữa, nhìn Yến Xu gật đầu, liền không nói gì nữa.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên có chút trầm tĩnh chật chội.
Hoắc Chấn Bắc ngược lại không cảm thấy có cái gì, nhưng Yến Xu luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút kỳ lạ, cho dù biết Công tử là đang đọc sách, nàng vẫn nhịn không được phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh này: “Công tử, thành tích lần này khi nào có vậy?”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng thì nàng đã hối hận rồi, cảm thấy người khác vừa mới khảo thí xong đã hỏi chuyện này thì có vẻ không được tốt lắm.
Ngược lại Hoắc Chấn Bắc không có gì không vui vẻ, Yến Xu vừa hỏi xong thì hắn đáp: “Đầu mùa đông.”
“À, à.” Yến Xu gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó lại cảm thấy như vậy có chút khô cằn, lại bổ sung thêm một câu: “Vậy vẫn còn vài tháng.”
“Ừ.” Hoắc Chấn Bắc gật đầu.
Yến Xu vốn không phải là một người giỏi về việc tìm để tài cùng người khác nói chuyện, nói xong những lời này, hai người lại lâm vào im lặng.
Cuối cùng Yến Xu vắt hết đầu óc, mới tiếp tục nghĩ ra một đề tài.
“Công tử không đi ra ngoài thả lỏng một chút sao?” Mỗi năm thi hương xong dường như nàng đều nhìn thấy từng đám thí sinh kết giao đi du ngoại, nhưng bình thường nàng không thấy Công tử qua lại thân thiết với ai, hiện tại dường như cũng không thấy Công tử có ý tứ đi ra ngoài du ngoại.
Hoắc Chấn Bắc nghe vậy, không có đáp lại lời của Yến Xu, mà hỏi nàng: “Ngươi muốn đi ra ngoài?”
Yến Xu vội vàng lắc đầu: “Không có, không có.”
“Nếu như không có, thì yên ổn ở đây với ta cho tốt.” Hoắc Chấn Bắc nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Đợi kỳ thi mùa xuân kết thúc, nếu như ngươi muốn đi ra ngoài, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài một chuyến.”
Nghe thấy như vậy, Yến Xu có chút thụ sủng nhược kinh*, đành phải dùng sức lắc đầu: “Không có, không có, Công tử cứ làm những việc ngài muốn làm là được.”
(*)Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa vui mừng vừa lo sợ.
Hoắc Chấn Bắc không nói tiếp.
Yến Xu đợi một lúc, thấy đối phương đã đem tâm tư đặt lại trên quyển sách, nàng cũng yên tĩnh lại. Nhưng trong đầu không tự giác hiện lên câu nói vừa nãy của Công tử.
Đợi kỳ thi mùa xuân kết thúc?
Kỳ thi mùa xuân kết thúc vào sang năm, ngược lại Yến Xu thật sự không có ý nghĩ muốn đi ra ngoài chơi, nhưng tại sao Công tử lại đối đãi với nàng tốt như vậy?
Yến Xu nghĩ không ra, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ là bình thường thời gian vụng trộm quan sát Hoắc Chấn Bắc lại nhiều hơn.
Mà nàng cũng phát hiện ra, dường như Công tử rất ít đề cập đến người nhà của hắn, nhưng mà điều này cũng không có gì, vốn dĩ bọn họ cả một ngày cũng không nói được vài câu với nhau, chỉ có điều ngoại trừ lần đó Yến Xu gặp qua phụ mẫu của hắn, thì cũng không gặp qua người khác nữa, ngược lại thường xuyên có một cỗ xe ngựa đưa một ít đồ vật qua đây cho bọn họ, Yến Xu liền đoán được cỗ xe ngựa kia chắc là của Công tử ở trong phủ.
Nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ là thấy Công tử rất lâu rồi chưa quay về trong phủ của bản thân hắn, nàng khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, liên tưởng đến việc lần này hắn trở về cùng ngày, Yến Xu nhịn không được tự bổ não rất nhiều, vì vậy lúc chiếu cố Hoắc Chấn Bắc đều mang theo một loại ánh sáng của mẫu thân.
Với tư cách là người được chiếu cố, Hoắc Chấn Bắc không thể nào không phát giác được biến hóa của Yến Xu, chỉ có điều dù hắn đoán như thế nào cũng không nghĩ được trong đầu Yến Xu đã cho hắn diễn một vai bi thảm trong thoại bản.
Hắn chỉ cảm thấy dường như nữ nhân này càng ngày càng nghe lời rồi, nhưng dường như cũng càng ngày càng nói nhiều, ngay cả việc hắn mặc ít hơn một kiện y phục, hay ăn ít hơn nửa bát cũng có thể cùng hắn đào tim đào phổi nói nửa ngày.
Đợi ngày tháng như vậy qua được vài tháng, cuối cùng cũng đến lúc yết bảng*.
(*)Yết bảng: niêm yết danh sách người thi đỗ.
À, việc này vẫn là nữ nhân kia nói cho hắn.
Bởi vì biết bản thân nhất định sẽ khảo trúng, vì vậy Hoắc Chấn Bắc đối với chuyện này không quá để tâm, ngược lại nữ nhân kia dường như đối với chuyện này đặc biệt quan tâm, nàng vừa biết thời gian yết bảng thì liền nói cho hắn, sau đó trong ngày yết bảng lại lộ ra dáng vẻ hết sức đứng ngồi không yên.
Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ của nữ nhân trước mắt ngay cả cơm cũng không có được vài miếng, liền nói với giọng điệu cưỡng chế: “Ngồi xuống, ăn hết cơm đi.”
Sức ăn đúng là một thứ có thể rèn luyện ra được, trước đây Yến Xu chỉ có thể ăn được nửa bát cơm, hiện tại có thể ăn hai bát cơm một cách nhẹ nhàng rồi, mặc dù vẫn có chút quá mức no, có lúc phân lượng hai bát cơm còn không bằng một bát của Hoắc Chấn Bắc.
Nhưng mà nhìn mặt của nàng dần dần mượt mà lên, rốt cuộc Hoắc Chấn Bắc vẫn khoan dung đối với những động tác nhỏ của nàng dưới mí mắt mình.
Nhưng ăn ít là một chuyện, không ăn lại là một chuyện khác, Hoắc Chấn Bắc vẫn luôn nhìn Yến Xu, đến lúc nàng ăn xong cơm, sắc mặt mới tốt lên được.
Yến Xu ăn cơm xong liền liếc mắt trông mong nhìn Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, ta đi xem giúp ngài.”
Bộ dáng này của nàng ngược lại còn giống người khảo thí hơn.
“Hôm nay người nhiều, đợi muộn một chút lại đi xem.” Hoắc Chấn Bắc nói.
Hôm nay là ngày đầu tiên yết bảng, lúc này người khẳng định là không ít, Hoắc Chấn Bắc không thích hoàn cảnh náo nhiệt ầm ĩ như vậy, bởi vậy hắn không tính đi qua nhìn sớm.
Yến Xu nghe Hoắc Chấn Bắc nói như vậy, toàn bộ người đều rủ xuống, lúc đi theo Hoắc Chấn Bắc đến thư phòng cũng lộ ra một chút không tập trung.
Đợi thêm một lúc, rốt cuộc nàng nhịn không được mà hỏi: “Công tử, người nhiều, ngài không cần đi, ta thay ngài đi nhìn một chút, xem xong thì quay về nói cho ngài kết quả.”
Hoắc Chấn Bắc không đáp ứng nàng.
Lại qua một đoạn thời gian sau, Yến Xu nhịn không được nói một lần nữa.
Hoắc Chấn Bắc thở dài một hơi, buông sách trong tay xuống nói: “Cùng nhau đi.”
Trên mặt Yến Xu lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nhưng vẫn cự tuyệt nói: “Không không không, người nhiều như vậy, chen tới chen lui khẳng định sẽ không thoải mái, ta đi là được rồi, Công tử ở nhà đợi tin tức từ ta.”
“Thành thích của bản thân ta lẽ nào không thể tự mình đi xem sao?” Hoắc Chấn Bắc liếc mắt nhìn nàng nói.
“A, ừ, vâng.” Yến Xu sửng sốt một chút, cảm thấy những lời nói này quả thực không cách nào phản bác, nàng chỉ có thể đi sau lưng Hoắc Chấn Bắc, một đường có chút khẩn trương đi đến nơi dán thành tích.
Vẫn còn chưa đến chỗ đó, liền nhìn thấy gã sai vặt ở bên đó đang thò đầu ra nhìn quanh gì đó, đợi vừa nhìn thấy bọn họ qua đây, hắn ta lập tức chạy ra đón.
“Trúng rồi, trúng rồi, Công tử, ngài trúng rồi, là đệ nhất nhị giáp.” Gã sai vặt một đường chạy chậm đến trước mặt Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt mừng rỡ nói.
Cho dù trong lòng đã sớm biết kết quả, nhưng đợi đến lúc thật sự chứng thực, trên mặt Hoắc Chấn Bắc khó tránh khỏi vẫn lộ ra thần sắc có vài phần vui mừng.
Hắn hỏi gã sai vặt kia: “Là Huynh trưởng phái ngươi qua đây sao?”
Gã sai vặt gật đầu: “Đúng rồi ạ, Phò mã biết hôm nay yết bảng, mới sáng sớm đã để tiểu nhân qua đây.”
“Ừ, vất vả cho ngươi rồi, đợi chút nữa ta thuận tiện cùng người đi qua bái kiến Huynh trưởng.” Hoắc Chấn Bắc nói xong liếc mắt nhìn Yến Xu.
Yến Xu lập tức đáp: “Không sao, đợi lát nữa ta tự mình quay về được.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ này của Yến Xu, dừng lại một chút mới gật gật đầu: “Đợi chút nữa ngươi trực tiếp quay về, đừng có đi dạo loạn trên đường.”
Hắn cũng không ngờ rằng ở chỗ này sẽ đụng phải người của Huynh trưởng, mà Huynh trưởng quan tâm mình như vậy, nếu hắn không qua phủ Công chúa một chuyến thì có chút không được.
Chỉ là nữ nhân này.
Rõ ràng chỉ là để nàng ta tự mình trở về mà thôi, rốt cuộc bản thân lo lắng nhiều như vậy từ đâu chứ.
Để chứng minh cho suy nghĩ này, hắn liên tục nhíu mày nhìn Yến Xu, giống như muốn từ trên mặt nàng tìm ra điểm không bình thường.
Yến Xu bị vẻ mặt này của Hoắc Chấn Bắc làm cho có chút không hiểu được, nàng chỉ có thể bảo đảm nói: “Ừ, ta biết rồi, Công tử, đợi lát nữa ta sẽ trực tiếp quay về, sẽ không mảy may dừng lại trên đường.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ nhu thuận này của nàng, trong lòng rốt cuộc cùng thoải mái hơn một nửa, nhưng một nửa vẫn còn mắc lại trong lòng.
Sau đó hắn liền nói với Yến Xu: “Vậy bây giờ liền quay về đi.”
“Hả?” Yến Xu ngẩng đầu, có chút không thể tin nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Nhanh như vậy? Nàng vừa mới tới đây thôi mà.
Nàng có chút do dự nói: “Công tử, ta có thể lưu lại một lúc được không?”
Nói xong nàng giống như sợ Hoắc Chấn Bắc tức giận, vội vàng bổ sung: “Ta, ta muốn đi xem tên của ngài một chút.”
Mặc dù đã biết thành tích, nhưng nghe người khác nói cùng bản thân tự mình nhìn thấy chung quy vẫn không giống nhau, Yến Xu vẫn muốn tự mình đi xem.
Yến Xu nói xong liền cảm thấy biểu hiện của bản thân dường như có chút ái muội, nàng dè dặt nhìn Hoắc Chấn Bắc nói: “Ta, ta không có ý khác, chỉ là muốn tự mình đi xem mà thôi.”
Lời giải thích này.
Dường như càng giải thích càng loạn.
Yến Xu có chút ngại ngùng cúi đầu.
Hoắc Chấn Bắc nhìn đối phương lưu lại đỉnh đầu cho hắn, qua một lúc mới mở miệng nói: “Cùng nhau đi xem một chút, ta vừa lúc cũng muốn đi xem.”
Thật ra biết thành tích là được rồi, Hoắc Chấn Bắc ngược lại không quá để ý lời người khác nói cho hắn, vẫn là hắn tự mình đi nhìn, huống hồ, gã sai vặt bên cạnh Huynh trưởng cũng không có khả năng lừa gạt hắn, nhưng mà nhìn bộ dạng của nữ nhân trước mắt vô cùng muốn đi xem, hắn liền cảm thấy bản thân tự mình đi xem một chút cũng không sao, rốt cuộc cũng là thành tích của bản thân, cần phải tự mình đi xem.
Không nghĩ đến Công tử sẽ nói như vậy, Yến Xu có chút kinh hỉ ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy đối phương đã nhấc chân đi về phía trước, hắn quay đầu nhìn Yến Xu nói: “Vẫn sững sờ ở chỗ đó làm cái gì?”
Yến Xu vội vàng nhẹ nhàng nhấc làn váy tăng bước chân đi theo.
Phía trước hoàng bảng quay quanh rất nhiều người, thân thể nhỏ nhắn này của Yến Xu bị bao phủ bên trong đám người căn bản không nhìn chữ ở phía trên.
Ngược lại mặc dù Hoắc Chấn Bắc vẫn là một thiếu niên, nhưng vóc người cũng không tính là thấp, hắn đã nhìn thấy thành tích của bản thân, đệ nhất nhị giáp, không tính là nổi trội, nhưng cũng là một thành tích rất tốt.
Hắn thấy vẻ mặt nữ nhân kia sốt ruột ở trên đệm lót chân giống như đang tìm kiếm một góc độ có thể nhìn, liền trực tiếp bế nàng lên.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 21
10.0/10 từ 31 lượt.