Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 20
71@-
Lung Trung Kiều - Giản Dung
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng mà lúc này Hoắc Chấn Bắc cũng không rảnh mà thưởng thức.
Hắn nhìn bộ dáng đau đớn của nữ nhân kia, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy, rất khó chịu sao, có muốn ta tìm đại phu qua đây cho ngươi không?”
Yến Xu nghe thấy âm thanh sợ hết hồn, nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của bản thân, nàng vội vàng nằm xuống lại, đắp kín chăn cho bản thân, sau đó mới lắc đầu với Hoắc Chấn Bắc, nói: “Không cần, ta bình thường vẫn luôn như vậy.”
Đối với việc Công tử hoàn toàn không có ý thức về việc nam nữ thụ thụ bất tương thân, Yến Xu cảm thấy có chút tuyệt vọng, có lẽ là bởi vì Công tử vẫn còn nhỏ, hắn còn nhỏ, vẫn là một *thiếu niên lang thôi.
(*) (thiếu niên lang): chỉ những chàng trai trẻ tuổi.
Yến Xu không ngừng an ủi bản thân, nhưng rõ ràng lúc bình thường dáng vẻ mà hắn biểu hiện ra ngoài cũng không giống thiếu niên một chút nào, Yến Xu đã cảm thấy có chút từ bỏ, huống chi đau đớn ở phần bụng cũng làm cho nàng không thể suy nghĩ nhiều được nữa, nàng chỉ có thể tận lực dùng chăn che kín bản thân.
Hoắc Chấn Bắc cũng không chú ý đến động tác nhỏ của Yến Xu, hắn nhìn kĩ sắc mặt nàng, thấy nàng thực sự không muốn tìm đại phu thì cũng không nhiều lời nữa, chỉ là đem cái bát vừa nãy đặt lên bàn cầm lên lại, đi đến bên giường của Yến Xu, nói: “Ta nấu một ít canh, ngươi uống một chút đi.”
Hắn không biết nguyệt sự của nữ nhân phải làm như thế nào, ở đây chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng không có biện pháp đi tìm người để hỏi, chỉ là nghĩ đến mỗi lần chẩn bệnh đại phu đều sẽ nói câu uống nhiều nước ấm, hắn cảm thấy có lẽ cũng nên đi đun một ít nước ấm.
Nhưng sau khi đợi hắn chính thức đi đến trù phòng, nhìn thấy dáng vẻ trù phòng chưa có ai động đến, hắn lại nghĩ đến hình như nữ nhân này vẫn chưa ăn cơm, liền dứt khoát nấu cho nàng một nồi canh nóng hổi, như vậy vừa là nước ấm, vừa có thể chống đói, vẹn cả đôi đường.
Yến Xu nhìn bát canh không được tính là đẹp mắt trước mặt, mũi đột nhiên có chút chua xót.
Ngoại trừ cha, từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm nàng ở thời điểm này.
Lúc đầu cha đối với chuyện này cũng ù ù cạc cạc, sau này thấy nàng thật sự rất khó chịu mới cố ý đi hỏi người khác, mỗi lần đến thời điểm này đều sẽ nấu cho nàng một bát nước gừng, hơn nữa sau khi biết nàng đau đến nỗi không có khẩu vị, cũng sẽ nấu các loại canh và cháo cho nàng ăn.
Yến Xu nhìn người có khuôn mặt lạnh nhạt bưng bát canh này, dường như sắp muốn ngồi xuống đút nàng ăn, nàng cũng bất chấp việc nam nữ thụ thụ bất tương thân, vội vàng từ trên giường ngồi lại, đón lấy canh trong hắn một hớp uống xuống.
“Cẩn thận… bị phỏng.”
Từ “phỏng” còn chưa ra khỏi miệng, Hoắc Chấn Bắc đã thấy nữ nhân kia đã đem canh uống xuống.
May mắn bát canh này đã để một lúc, mặc dù vẫn còn nóng nhưng không đến nỗi bị phỏng.
Yến Xu bị phỏng thè lưỡi, sau đó mới mang vài phần ý cười nói với Hoắc Chấn Bắc: “Uống rất ngon, cảm ơn Công tử.”
Lúc này nàng cũng quên mất việc Công tử không thích người khác cười mà mình vẫn luôn ghi nhớ kỹ trong lòng, vô thức nở một nụ cười thật tươi.
Hoắc Chấn Bắc nhìn lúm đồng tiền của Yến Xu, sửng sốt một chút, có lẽ bởi vì không thường thấy nàng cười, mỗi lần nữ nhân này cười lên Hoắc Chấn Bắc đều có một loại cảm giác rất đặc biệt.
Nhưng rất nhanh hắn đã thu hồi vẻ mặt, nhíu mày nói: “Uống vội vã như vậy làm gì?”
Còn uống rất ngon? Nàng uống theo kiểu này nếm ra vị muối đã là không tệ rồi, còn nếm ra ngon hay không sao?
Hoắc Chấn Bắc nhìn chằm chằm miệng của Yến Xu, nghĩ xem nàng có phải bị phỏng rồi hay không.
Yến Xu chú ý đến ánh mắt của Hoắc Chấn Bắc, vô thức nhấp môi, có vài phần nghi hoặc hô: “Công tử?”
Lúc này Hoắc Chấn Bắc mới thu hồi ánh mắt của bản thân, tiếp tục dùng giọng điệu cảnh cáo nói: “Ngươi lớn như thế này rồi, ăn cơm cũng không biết chú ý một chút sao?”
Bị một người nhỏ hơn mình giáo huấn như vậy, sắc mặt Yến Xu có chút hồng lên, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Biết rồi, lần sau ta sẽ chú ý.”
Ý định ban đầu của Hoắc Chấn Bắc cũng không phải là muốn giáo huấn nàng, huống hồ hiện tại thân thể nàng còn không thoải mái, nhìn bộ dáng đã biết sai của nàng, hắn liền bỏ qua đề tài này, hỏi: “Hiện tại cảm thấy như thế nào, nếu thật sự không được thì ta đi tìm đại phu.”
Loại chuyện này còn muốn đi tìm đại phu?
Yến Xu quả thực khó có thể tưởng tượng được.
Nàng lắc đầu như trống bỏi(1), trong miệng nói: “Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nằm một chút, ngủ một giấc thì đã không sao rồi.”
Uống hết một bát canh nóng hổi, mặc dù không đến mức tốt hơn bao nhiêu, nhưng tóm lại vẫn có một chút hiệu quả, hơn nữa sự an ủi đến từ người trước mặt này còn có hiệu quả hơn so với bát canh, ánh mắt Yến Xu chân thành thiết tha nhìn Hoắc Chấn Bắc, giọng điệu mang theo vài phần ôn nhu nói: “Cảm ơn Công tử, ta thật sự đã tốt hơn rất nhiều, Công từ không cần lo lắng.”
Hoắc Chấn Bắc thấy nàng không giống nói dối, lúc này mới gật đầu “ừ” một tiếng, bưng bát đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối dường như hắn cũng chưa từng chú ý đến Yến Xu đang mặc cái gì, ngược lại, dáng vẻ Yến Xu hấp tấp vội vàng đắp kín chăn giống như đang cố ý tỏ vẻ rụt rè.
Yến Xu suy nghĩ một chút, buông lỏng tay đang nắm chặt chăn.
Có vẻ ở phương diện này Công tử còn chưa thông suốt, vậy sau này bản thân cũng không cần đặc biệt để ý những chuyện này.
Nàng nghĩ như vậy, đã hoàn toàn quên vài ngày trước đối phương còn để nàng lấy thân báo đáp, nàng chỉ coi đó là lời nói đùa nhất thời thôi.
Loại đau đớn do nguyệt sự mang đến, đến nhanh chóng mãnh liệt mà đi cũng rất nhanh, cũng chỉ đau hai ngày đầu mà thôi, đợi đến ngày thứ ba, Yến Xu cũng chỉ cảm nhận được cảm giác hơi hơi đau thôi, loại đau này đã không còn ảnh hưởng đến việc nàng đi làm rồi.
Vì vậy ngày thứ ba nàng liền dậy sớm đi làm điểm tâm.
Chỉ là điểm tâm đang làm được một nửa, thì nàng đã đụng phải Hoắc Chấn Bắc cũng đang muốn qua đây để làm điểm tâm.
Hoắc Chấn Bắc cau mày nhìn nàng: “Dậy sớm như vậy làm gì, nếu đã không thoải mái thì hãy nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt.”
Bởi vì đau bụng, cơm cả một ngày hôm qua đều là do Hoắc Chấn Bắc làm, thậm chí cơm của Yến Xu cũng là do Hoắc Chấn Bắc đưa đến tận phòng cho nàng, trong lòng của Yến Xu vô cùng băn khoăn, bởi vậy hôm nay vừa lúc đỡ đau, nàng đã ngồi không yên.
Yến Xu cúi đầu, có chút khó giải thích với Hoắc Chấn Bắc, nàng thấp giọng nói: “Ta đã không sao rồi, chỉ là khó chịu hai ngày đầu mà thôi.”
Đối phương cúi thấp đầu, Hoắc Chấn Bắc không nhìn rõ được sắc mặt của nàng, hắn hồi tưởng bộ dáng vừa nãy của nàng, dường như không còn vẻ tái nhợt nữa, nhưng mà hắn cũng không nói: “Nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần cậy mạnh.”
“...”
Yến Xu cũng không biết phải làm sao để giải thích cho Hoắc Chấn Bắc là bản thân thật sự đã không có việc gì nữa, nàng chỉ có thể khô cằn lặp lại một lần nữa: “Công tử, ta thật sự đã ổn rồi.”
Hoắc Chấn Bắc cũng không quá hiểu nguyệt sự của nữ nhân đến tột cùng là xảy ra việc gì, thấy Yến Xu kiên trì, hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc, cuối cùng nói: “Tùy ngươi.”
Nói xong thì liền rời đi.
Nhưng mà hắn không đi xa, chỉ là duy trì một khoảng cách có thể nhìn thấy động tĩnh trong trù phòng, thấy đối phương sau khi bản thân rời đi liền xoay người bận rộn trước bếp lò, thân hình không có nửa phần đình trệ, cuối cùng hắn cũng tin thân thể của nữ nhân này thực sự đã hồi phục rồi, vì vậy hắn cũng không nhìn nhiều nữa, nhấc chân rời đi.
Về việc Hoắc Chấn Bắc đi và trở về cùng ngày, Yến Xu không hỏi nhiều, mà đối phương dường như cũng không có ý tứ muốn nói cho nàng, trong lòng Yến Xu có một chút thất lạc, thật ra nàng muốn biết thêm nhiều việc về Công tử, nhưng mà nghĩ đến thân phận của hai người, cảm giác thất lạc này nàng cũng chỉ có chút mà thôi, dù sao quả thực nàng cũng không có lập trường gì để đối phương nói cho bản thân.
Mặc dù những chuyện riêng không thể hỏi, nhưng một số chuyện không quan trọng có thể hỏi.
Ví dụ như việc Yến Xu thấy Hoắc Chấn Bắc dù đã khảo thí xong rồi, những vẫn luôn ở thư phòng đọc sách, nàng có vài phần không hiểu.
Nàng biết vài người tay không rời khỏi sách, trầm mê đọc sách, nhưng nhìn dáng vẻ Công tử bình thường lúc đọc sách, cũng không giống dáng vẻ trầm mê trong đó, Yến Xu quan sát rất lâu, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Công tử rất thích đọc sách sao?”
Thực ra những việc này vốn không ảnh hưởng gì cả, nhưng với tư cách là một hạ nhân xứng chức mà nói vẫn không nên hỏi quá nhiều về việc của chủ tử, nhưng sau khi trải qua chuyện tới tháng lần trước, Yến Xu nhịn không được mà vô thức thân cận với Hoắc Chấn Bắc hơn không ít.
Tựa hồ đối với những việc mà Yến Xu hỏi, Hoắc Chấn Bắc cũng không có bất mãn gì, hắn trực tiếp trả lời: “Không có.”
Âm thanh của Hoắc Chấn Bắc không mang theo chút do dự nào, Yến Xu nhịn không được hỏi tiếp: “Vậy Công tử…”
Dường như Hoắc Chấn Bắc biết nàng muốn hỏi cái gì, không đợi nàng nói xong đã trực tiếp trả lời: “Tháng ba năm sau chính là kỳ thi mùa xuân.”
Kỳ thi mùa xuân? Vậy phải qua thi hương trước mới có thể tham gia, nhưng mà hiện tại kết quả của thi hương vẫn chưa có…
Yến Xu cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Hoắc Chấn Bắc, Công tử có lòng tin khảo trúng như vậy sao?
Nhưng mà cũng phải, Công tử thông minh, bình thường đọc sách cũng cố gắng như vậy, khảo không trúng mới kỳ lạ.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Yến Xu nhìn Hoắc Chấn Bắc dường như cũng mang theo vài phần sùng bái.
Cử nhân lão gia nhỏ như vậy, nói không chừng kỳ thi mùa xuân năm sau cũng có thể trúng trạng nguyên, thám hoa chẳng hạn.
Lúc này trong tâm Yến Xu thật sự cảm thấy Công tử nhà mình cực kỳ lợi hại.
Cảm nhận được ánh mắt của nữ nhân kia, Hoắc Chấn Bắc nhịn một lúc, thấy ánh mắt của đối phương không có ý tứ thu hồi, hắn nhịn không được cố tình ho một tiếng.
Cuối cùng Yến Xu cũng thu hồi tâm thần, có phần ân cần hỏi Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, ngài sao vậy, cổ họng không thoải mái sao, ta đi pha một ly nước cho ngài thấm giọng.”
Hoắc Chấn Bắc không thích loại đồ uống ngọt ngọt này, huống chi cổ họng hắn cũng không phải là không thoải mái, hắn cự tuyệt nói: “Không cần, pha cho ta ly trà.”
Yến Xu gật đầu, rất nhanh liền pha một ly trà đến.
Hoắc Chấn Bắc tiếp nhận trà, uống một hớp, lại đặt trên bàn, sau đó nhìn Yến Xu hỏi: “Ngươi vừa nãy đang nhìn ta?”
Mặt của Yến Xu thoát cái đã hồng lên, nàng lắc lắc đầu, nhưng nghĩ đến tình cảnh vừa nãy thật sự quá rõ ràng, lại nhịn không được xấu hổ gật đầu.
Nàng vừa định mở miệng giải thích một chút thì lại nghe thấy đối phương nói: “Thích nhìn thì nhìn, không cần phải lén lén lút lút.”
(1)Trống bỏi: chiếc trống nhỏ hay còn gọi là trống lắc dành cho trẻ em.

Nhưng mà lúc này Hoắc Chấn Bắc cũng không rảnh mà thưởng thức.
Hắn nhìn bộ dáng đau đớn của nữ nhân kia, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy, rất khó chịu sao, có muốn ta tìm đại phu qua đây cho ngươi không?”
Yến Xu nghe thấy âm thanh sợ hết hồn, nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của bản thân, nàng vội vàng nằm xuống lại, đắp kín chăn cho bản thân, sau đó mới lắc đầu với Hoắc Chấn Bắc, nói: “Không cần, ta bình thường vẫn luôn như vậy.”
Đối với việc Công tử hoàn toàn không có ý thức về việc nam nữ thụ thụ bất tương thân, Yến Xu cảm thấy có chút tuyệt vọng, có lẽ là bởi vì Công tử vẫn còn nhỏ, hắn còn nhỏ, vẫn là một *thiếu niên lang thôi.
(*) (thiếu niên lang): chỉ những chàng trai trẻ tuổi.
Yến Xu không ngừng an ủi bản thân, nhưng rõ ràng lúc bình thường dáng vẻ mà hắn biểu hiện ra ngoài cũng không giống thiếu niên một chút nào, Yến Xu đã cảm thấy có chút từ bỏ, huống chi đau đớn ở phần bụng cũng làm cho nàng không thể suy nghĩ nhiều được nữa, nàng chỉ có thể tận lực dùng chăn che kín bản thân.
Hoắc Chấn Bắc cũng không chú ý đến động tác nhỏ của Yến Xu, hắn nhìn kĩ sắc mặt nàng, thấy nàng thực sự không muốn tìm đại phu thì cũng không nhiều lời nữa, chỉ là đem cái bát vừa nãy đặt lên bàn cầm lên lại, đi đến bên giường của Yến Xu, nói: “Ta nấu một ít canh, ngươi uống một chút đi.”
Hắn không biết nguyệt sự của nữ nhân phải làm như thế nào, ở đây chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng không có biện pháp đi tìm người để hỏi, chỉ là nghĩ đến mỗi lần chẩn bệnh đại phu đều sẽ nói câu uống nhiều nước ấm, hắn cảm thấy có lẽ cũng nên đi đun một ít nước ấm.
Nhưng sau khi đợi hắn chính thức đi đến trù phòng, nhìn thấy dáng vẻ trù phòng chưa có ai động đến, hắn lại nghĩ đến hình như nữ nhân này vẫn chưa ăn cơm, liền dứt khoát nấu cho nàng một nồi canh nóng hổi, như vậy vừa là nước ấm, vừa có thể chống đói, vẹn cả đôi đường.
Yến Xu nhìn bát canh không được tính là đẹp mắt trước mặt, mũi đột nhiên có chút chua xót.
Ngoại trừ cha, từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm nàng ở thời điểm này.
Lúc đầu cha đối với chuyện này cũng ù ù cạc cạc, sau này thấy nàng thật sự rất khó chịu mới cố ý đi hỏi người khác, mỗi lần đến thời điểm này đều sẽ nấu cho nàng một bát nước gừng, hơn nữa sau khi biết nàng đau đến nỗi không có khẩu vị, cũng sẽ nấu các loại canh và cháo cho nàng ăn.
Yến Xu nhìn người có khuôn mặt lạnh nhạt bưng bát canh này, dường như sắp muốn ngồi xuống đút nàng ăn, nàng cũng bất chấp việc nam nữ thụ thụ bất tương thân, vội vàng từ trên giường ngồi lại, đón lấy canh trong hắn một hớp uống xuống.
“Cẩn thận… bị phỏng.”
Từ “phỏng” còn chưa ra khỏi miệng, Hoắc Chấn Bắc đã thấy nữ nhân kia đã đem canh uống xuống.
May mắn bát canh này đã để một lúc, mặc dù vẫn còn nóng nhưng không đến nỗi bị phỏng.
Yến Xu bị phỏng thè lưỡi, sau đó mới mang vài phần ý cười nói với Hoắc Chấn Bắc: “Uống rất ngon, cảm ơn Công tử.”
Lúc này nàng cũng quên mất việc Công tử không thích người khác cười mà mình vẫn luôn ghi nhớ kỹ trong lòng, vô thức nở một nụ cười thật tươi.
Hoắc Chấn Bắc nhìn lúm đồng tiền của Yến Xu, sửng sốt một chút, có lẽ bởi vì không thường thấy nàng cười, mỗi lần nữ nhân này cười lên Hoắc Chấn Bắc đều có một loại cảm giác rất đặc biệt.
Nhưng rất nhanh hắn đã thu hồi vẻ mặt, nhíu mày nói: “Uống vội vã như vậy làm gì?”
Còn uống rất ngon? Nàng uống theo kiểu này nếm ra vị muối đã là không tệ rồi, còn nếm ra ngon hay không sao?
Hoắc Chấn Bắc nhìn chằm chằm miệng của Yến Xu, nghĩ xem nàng có phải bị phỏng rồi hay không.
Yến Xu chú ý đến ánh mắt của Hoắc Chấn Bắc, vô thức nhấp môi, có vài phần nghi hoặc hô: “Công tử?”
Lúc này Hoắc Chấn Bắc mới thu hồi ánh mắt của bản thân, tiếp tục dùng giọng điệu cảnh cáo nói: “Ngươi lớn như thế này rồi, ăn cơm cũng không biết chú ý một chút sao?”
Bị một người nhỏ hơn mình giáo huấn như vậy, sắc mặt Yến Xu có chút hồng lên, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Biết rồi, lần sau ta sẽ chú ý.”
Ý định ban đầu của Hoắc Chấn Bắc cũng không phải là muốn giáo huấn nàng, huống hồ hiện tại thân thể nàng còn không thoải mái, nhìn bộ dáng đã biết sai của nàng, hắn liền bỏ qua đề tài này, hỏi: “Hiện tại cảm thấy như thế nào, nếu thật sự không được thì ta đi tìm đại phu.”
Loại chuyện này còn muốn đi tìm đại phu?
Yến Xu quả thực khó có thể tưởng tượng được.
Nàng lắc đầu như trống bỏi(1), trong miệng nói: “Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nằm một chút, ngủ một giấc thì đã không sao rồi.”
Uống hết một bát canh nóng hổi, mặc dù không đến mức tốt hơn bao nhiêu, nhưng tóm lại vẫn có một chút hiệu quả, hơn nữa sự an ủi đến từ người trước mặt này còn có hiệu quả hơn so với bát canh, ánh mắt Yến Xu chân thành thiết tha nhìn Hoắc Chấn Bắc, giọng điệu mang theo vài phần ôn nhu nói: “Cảm ơn Công tử, ta thật sự đã tốt hơn rất nhiều, Công từ không cần lo lắng.”
Hoắc Chấn Bắc thấy nàng không giống nói dối, lúc này mới gật đầu “ừ” một tiếng, bưng bát đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối dường như hắn cũng chưa từng chú ý đến Yến Xu đang mặc cái gì, ngược lại, dáng vẻ Yến Xu hấp tấp vội vàng đắp kín chăn giống như đang cố ý tỏ vẻ rụt rè.
Yến Xu suy nghĩ một chút, buông lỏng tay đang nắm chặt chăn.
Có vẻ ở phương diện này Công tử còn chưa thông suốt, vậy sau này bản thân cũng không cần đặc biệt để ý những chuyện này.
Nàng nghĩ như vậy, đã hoàn toàn quên vài ngày trước đối phương còn để nàng lấy thân báo đáp, nàng chỉ coi đó là lời nói đùa nhất thời thôi.
Loại đau đớn do nguyệt sự mang đến, đến nhanh chóng mãnh liệt mà đi cũng rất nhanh, cũng chỉ đau hai ngày đầu mà thôi, đợi đến ngày thứ ba, Yến Xu cũng chỉ cảm nhận được cảm giác hơi hơi đau thôi, loại đau này đã không còn ảnh hưởng đến việc nàng đi làm rồi.
Vì vậy ngày thứ ba nàng liền dậy sớm đi làm điểm tâm.
Chỉ là điểm tâm đang làm được một nửa, thì nàng đã đụng phải Hoắc Chấn Bắc cũng đang muốn qua đây để làm điểm tâm.
Hoắc Chấn Bắc cau mày nhìn nàng: “Dậy sớm như vậy làm gì, nếu đã không thoải mái thì hãy nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt.”
Bởi vì đau bụng, cơm cả một ngày hôm qua đều là do Hoắc Chấn Bắc làm, thậm chí cơm của Yến Xu cũng là do Hoắc Chấn Bắc đưa đến tận phòng cho nàng, trong lòng của Yến Xu vô cùng băn khoăn, bởi vậy hôm nay vừa lúc đỡ đau, nàng đã ngồi không yên.
Yến Xu cúi đầu, có chút khó giải thích với Hoắc Chấn Bắc, nàng thấp giọng nói: “Ta đã không sao rồi, chỉ là khó chịu hai ngày đầu mà thôi.”
Đối phương cúi thấp đầu, Hoắc Chấn Bắc không nhìn rõ được sắc mặt của nàng, hắn hồi tưởng bộ dáng vừa nãy của nàng, dường như không còn vẻ tái nhợt nữa, nhưng mà hắn cũng không nói: “Nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần cậy mạnh.”
“...”
Yến Xu cũng không biết phải làm sao để giải thích cho Hoắc Chấn Bắc là bản thân thật sự đã không có việc gì nữa, nàng chỉ có thể khô cằn lặp lại một lần nữa: “Công tử, ta thật sự đã ổn rồi.”
Hoắc Chấn Bắc cũng không quá hiểu nguyệt sự của nữ nhân đến tột cùng là xảy ra việc gì, thấy Yến Xu kiên trì, hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc, cuối cùng nói: “Tùy ngươi.”
Nói xong thì liền rời đi.
Nhưng mà hắn không đi xa, chỉ là duy trì một khoảng cách có thể nhìn thấy động tĩnh trong trù phòng, thấy đối phương sau khi bản thân rời đi liền xoay người bận rộn trước bếp lò, thân hình không có nửa phần đình trệ, cuối cùng hắn cũng tin thân thể của nữ nhân này thực sự đã hồi phục rồi, vì vậy hắn cũng không nhìn nhiều nữa, nhấc chân rời đi.
Về việc Hoắc Chấn Bắc đi và trở về cùng ngày, Yến Xu không hỏi nhiều, mà đối phương dường như cũng không có ý tứ muốn nói cho nàng, trong lòng Yến Xu có một chút thất lạc, thật ra nàng muốn biết thêm nhiều việc về Công tử, nhưng mà nghĩ đến thân phận của hai người, cảm giác thất lạc này nàng cũng chỉ có chút mà thôi, dù sao quả thực nàng cũng không có lập trường gì để đối phương nói cho bản thân.
Mặc dù những chuyện riêng không thể hỏi, nhưng một số chuyện không quan trọng có thể hỏi.
Ví dụ như việc Yến Xu thấy Hoắc Chấn Bắc dù đã khảo thí xong rồi, những vẫn luôn ở thư phòng đọc sách, nàng có vài phần không hiểu.
Nàng biết vài người tay không rời khỏi sách, trầm mê đọc sách, nhưng nhìn dáng vẻ Công tử bình thường lúc đọc sách, cũng không giống dáng vẻ trầm mê trong đó, Yến Xu quan sát rất lâu, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Công tử rất thích đọc sách sao?”
Thực ra những việc này vốn không ảnh hưởng gì cả, nhưng với tư cách là một hạ nhân xứng chức mà nói vẫn không nên hỏi quá nhiều về việc của chủ tử, nhưng sau khi trải qua chuyện tới tháng lần trước, Yến Xu nhịn không được mà vô thức thân cận với Hoắc Chấn Bắc hơn không ít.
Tựa hồ đối với những việc mà Yến Xu hỏi, Hoắc Chấn Bắc cũng không có bất mãn gì, hắn trực tiếp trả lời: “Không có.”
Âm thanh của Hoắc Chấn Bắc không mang theo chút do dự nào, Yến Xu nhịn không được hỏi tiếp: “Vậy Công tử…”
Dường như Hoắc Chấn Bắc biết nàng muốn hỏi cái gì, không đợi nàng nói xong đã trực tiếp trả lời: “Tháng ba năm sau chính là kỳ thi mùa xuân.”
Kỳ thi mùa xuân? Vậy phải qua thi hương trước mới có thể tham gia, nhưng mà hiện tại kết quả của thi hương vẫn chưa có…
Yến Xu cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Hoắc Chấn Bắc, Công tử có lòng tin khảo trúng như vậy sao?
Nhưng mà cũng phải, Công tử thông minh, bình thường đọc sách cũng cố gắng như vậy, khảo không trúng mới kỳ lạ.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Yến Xu nhìn Hoắc Chấn Bắc dường như cũng mang theo vài phần sùng bái.
Cử nhân lão gia nhỏ như vậy, nói không chừng kỳ thi mùa xuân năm sau cũng có thể trúng trạng nguyên, thám hoa chẳng hạn.
Lúc này trong tâm Yến Xu thật sự cảm thấy Công tử nhà mình cực kỳ lợi hại.
Cảm nhận được ánh mắt của nữ nhân kia, Hoắc Chấn Bắc nhịn một lúc, thấy ánh mắt của đối phương không có ý tứ thu hồi, hắn nhịn không được cố tình ho một tiếng.
Cuối cùng Yến Xu cũng thu hồi tâm thần, có phần ân cần hỏi Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, ngài sao vậy, cổ họng không thoải mái sao, ta đi pha một ly nước cho ngài thấm giọng.”
Hoắc Chấn Bắc không thích loại đồ uống ngọt ngọt này, huống chi cổ họng hắn cũng không phải là không thoải mái, hắn cự tuyệt nói: “Không cần, pha cho ta ly trà.”
Yến Xu gật đầu, rất nhanh liền pha một ly trà đến.
Hoắc Chấn Bắc tiếp nhận trà, uống một hớp, lại đặt trên bàn, sau đó nhìn Yến Xu hỏi: “Ngươi vừa nãy đang nhìn ta?”
Mặt của Yến Xu thoát cái đã hồng lên, nàng lắc lắc đầu, nhưng nghĩ đến tình cảnh vừa nãy thật sự quá rõ ràng, lại nhịn không được xấu hổ gật đầu.
Nàng vừa định mở miệng giải thích một chút thì lại nghe thấy đối phương nói: “Thích nhìn thì nhìn, không cần phải lén lén lút lút.”
(1)Trống bỏi: chiếc trống nhỏ hay còn gọi là trống lắc dành cho trẻ em.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 20
10.0/10 từ 31 lượt.