Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 19
80@-
Ánh mắt Hoắc Chấn Nam nhìn đệ đệ mình đột nhiên có chút xa lạ.
Mặc dù đệ đệ của y trầm mặc thiện lương, nhưng bộ dáng hôm nay của hắn lại làm ý cảm thấy có chút xa lạ nhìn không rõ.
Hoắc Chấn Nam lắc đầu, nói: “Chấn Bắc, quân tử nên biết việc nào nên làm việc nào không nên làm, đệ không nên làm những việc này đối với một nữ tử được.”
“A.” Hoắc Chấn Bắc thấp giọng cười nhạo một tiếng, sau đó cúi thấp đầu, để hai bên tóc mai rơi xuống che đi ánh mắt của bản thân.
Qua một lúc sau, hắn mới nói: “Huynh trưởng nghĩ đi đâu vậy, chẳng qua đệ chỉ tùy tiện nói mà thôi.”
Hoắc Chân Nam nhấp môi, có chút không xác định nhìn về phía Hoắc Chấn Bắc nói: “Đệ…”
Hoắc Chấn Bắc đánh gãy lời của y, hắn cười một tiếng: “Được rồi, Huynh trưởng không cần lo lắng cho đệ, ở bên kia cũng không phải không có ai chiếu cố cho đệ, ngược lại ở bên này của huynh, đệ thấy hình như Công chúa có vẻ tức giận rồi.”
“Công chúa bên kia đệ không cần lo lắng.”
Y và Công chúa không hợp ý nhau, gần như chỉ cần đụng phải nhau đều sẽ xảy ra tranh cãi, hiện tại y đã dần quen với trình trạng như vậy rồi, sau khi trở về chẳng qua cũng chỉ là tăng thêm số mảnh sứ vỡ ở trong phòng mà thôi.
Y nghĩ đến Công chúa nói, lại không nhịn được mà hỏi: “Cái người chiếu cố cho đệ kia…”
Mặc dù Công chúa có lúc ngang ngược không nói đạo lý, nhưng cũng không phải là động rỗng gió lùa*, những lời hắn vừa nói Hoắc Chấn Nam cũng để ý vài phần ở trong lòng.
* (không huyệt lai phong): thành ngữ chỉ những việc xảy ra không phải là không có nguyên nhân, giống như không có lửa làm sao có khói.
Vì thế Hoắc Chân Bắc đem những lời nói cùng với phụ mẫu nói hết cho y, nói cho y biết phụ mẫu đã gặp qua người rồi, nếu như y còn không yên lòng có thể đi tìm phụ mẫu để hỏi.
Hoắc Chấn Bắc biết Huynh trưởng đại khái sẽ không đi tìm phụ mẫu để hỏi, sau khi giao sự việc cho phụ mẫu, hắn liền một thân nhẹ nhõm mà rời đi, chỉ là nghĩ đến thái độ của Huynh trưởng vừa nãy đề nghị sự tình đối với hắn, sắc mặt của hắn vẫn tránh không được có vài phần âm trầm.
Rốt cuộc Huynh trưởng vẫn trọng tình cảm, còn có vài phần cổ hủ, nhưng hắn quyết không cho phép Huynh trưởng lại bị Công chúa hành hạ như vậy nữa.
Rốt cuộc phải thế nào Huynh trưởng mới nghĩ thông suốt đây?
Chẳng lẽ?
Hoắc Chấn Bắc nghĩ đến đây, khuôn mặt của Yến Xu không tự giác hiện lên trước mắt hắn.
Không! Hắn không thể để Huynh trưởng phạm sai lầm trước được.
Trong lòng nhớ kỹ chuyện này thế nên sau khi quay trở về chuyện đầu tiên hắn đi làm chính là đi tìm tung tích của nữ nhân kia.
Dấu vết ở trù phòng vẫn chưa động tới, thư phòng cũng không có bóng dáng của người ở.
Trong nháy mắt này, xém chút nữa hắn đã cho rằng nữ nhân này thừa dịp lúc hắn không ở đây đã rời đi.
Mặc dù hắn biết hiện tại nữ nhân này không có lý do, cũng không cần phải rời khỏi, nhưng không biết tại sao trong lòng của hắn luôn lo lắng như vậy.
Cuối cùng hắn sắc mặt âm trầm đứng trước cửa phòng của Yến Xu.
Nếu như… Nếu như nàng ngay cả chỗ này cũng không có…
Nghĩ như vậy hắn ngay cả cửa cũng không gõ mà trực tiếp đẩy ra.
Trong phòng truyền đến tiếng r*n r* nhỏ vụn, Hoắc Chấn Bắc nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy một thân ảnh đang cuộn mình ở trên giường.
Lúc này tảng đá trong lòng của Hoắc Chấn Bắc mới hạ xuống, hắn nhíu mày, có chút không hiểu hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Người vốn đang cuộn mình nằm bên trong giường nghe thấy âm thanh này lập tức khiếp sợ quay người sang.
“Công…Công tử?” Âm thanh của Yến Xu mang theo vài phần không xác định.
Tuy rằng Công tử nói hắn sẽ không quay về nhanh, nhưng Yến Xu cũng không ngờ tới hắn sẽ quay về ngay trong ngày.
Nàng vội vàng từ trên giường đứng dậy, giấu đi cơ thể không khỏe, cố hết sức để âm thanh giống như bình thường, hỏi: “Công tử đã dùng cơm chưa, hiện tại ta lập tức đi chuẩn bị.”
Lúc này Hoắc Chấn Bắc mới nhìn rõ sắc mặt trắng bệch của Yến Xu, cùng với bờ môi bị nàng cắn đến in dấu răng.
“Ngươi… Làm sao vậy?” Trong âm thanh chứa vài phần lo lắng ngay cả bản thân hắn cũng không chú ý.
“Không sao, chỉ là đúng lúc nằm xuống mà thôi.” Yến Xu nói xong liền cố ý giả bộ dáng vẻ như không có chuyện gì, muốn đi về hướng trù phòng.
Lúc này nàng có chút vui mừng bởi vì nàng khó chịu mà ngay cả y phục cũng chưa cởi đã nằm xuống giường, bằng không thì dáng vẻ hiện tại sẽ hết sức khó xử.
Hoắc Chấn Bắc nhíu chặt lông mày nhìn dáng vẻ của nàng, hắn trực tiếp bắt lấy tay của Yến Xu, ngăn cản nàng rời đi.
“Không sao? Không sao mà ngay cả cơm cũng không ăn sao?” Hoắc Chấn Bắc hỏi.
“Ta…” Yến Xu không biết làm thế nào mà Hoắc Chấn Bắc lại biết bản thân vẫn chưa ăn cơm, nhưng quả thực nàng vẫn chưa ăn, nàng bị hỏi đến đến mức không biết phải nói gì.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Giọng điệu của Hoắc Chấn Bắc đã mang theo vài phần ý vị chất vấn.
Yến Xu thấy dáng vẻ này của Công tử liền biết tiếp theo sợ là hắn sắp tức giận rồi, thế nhưng, nàng thật sự không biết nên giải thích nguyên nhân như thế nào.
Hai ngày nay, bụng dưới của nàng có chút cảm giác đau nặng trĩu, đợi Công tử rời đi không lâu nàng liền phát hiện bản thân đến nguyệt sự.
Bởi vì từ nhỏ đã được phụ thân nuôi lớn, nàng đối với việc này cũng không hiểu, cộng thêm việc nàng luôn bữa đói bữa no, cho nên từ lúc nàng có nguyệt sự, nguyệt sự liền không chuẩn, mỗi lần đều vô cùng đau đớn, mà mấy tháng này nàng ở chỗ của Công tử, nguyệt sự cũng chưa từng tới, nàng có chút vui mừng đồng thời cũng không tránh khỏi có chút lo lắng, bình thường nếu như nguyệt sự của nàng thời gian dài không tới, lúc nó tới thì cơn đau giống như khoét tim cắt phổi, mà sự thực chứng minh việc này đúng là như vậy.
Thật ra hiện tại Yến Xu cảm thấy trong bụng giống như có một người đang cầm dao cắt vào thịt nàng từng tất từng tất một, nàng chỉ hận không thể xé toạc bụng của mình, nhìn xem bên trong đến tột cùng là cái gì, nhưng ở trước mặt Hoắc Chấn Bắc nàng chỉ có thể chịu đựng cảm giác không khỏe này, nàng cũng không biết phải làm thế nào để đối phương chấp nhận tình huống này.
Hoắc Chấn Bắc thấy Yến Xu không nói lời nào, ánh mắt ngày càng âm trầm.
Hắn không thích nữ nhân này có việc gạt hắn.
Hoắc Chấn Bắc trực tiếp dùng lực kéo nàng ta một cái, túm nàng ta đến trước mặt bản thân.
Yến Xu bị kéo lảo đảo một cái, cuối cùng vẫn được Hoắc Chấn Bắc đỡ cho đứng vững.
Bởi vì vừa này đau đến gần như không có cảm giác, nàng cũng không có chú ý, hiện tại mới phát hiện đối phương từ nãy đến giờ vẫn luôn túm lại tay của nàng chưa từng buông ra.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Yến Xu nhiễm lên một tia đỏ hồng, nàng giãy dụa muốn đem tay của mình rút ra khỏi tay của đối phương.
Còn chưa động đậy được hai cái, thì đã nghe thấy âm thanh trầm thấp của đối phương nói: “Đừng động!”
Yến Xu lập tức không dám động nữa.
Sau đó lại nghe đối phương nói: “Ngẩng đầu lên, nhìn ta.”
Yến Xu có chút xấu hổ ngẩng đầu, nhưng cũng không muốn làm trái đi lệnh của Hoắc Chấn Bắc, nàng dùng tốc độ thật chậm ngẩng đầu lên, gần như một khắc lúc hai ánh mắt chạm nhau, nàng lập tức liền cúi đầu xuống.
“Ngẩng đầu lên!” Âm thanh của đối phương lại vang lên trên đỉnh đầu nàng, lần này ý tứ ra lệnh càng đậm hơn.
Yến Xu đành phải chịu đựng xấu hổ, ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại không dám đối diện với hắn, chỉ đành rơi vào cằm hắn.
Hoắc Chấn Bắc có thể cảm nhận được cảm giác lạnh buốt trong lòng bàn tay của nữ nhân này, xem bộ dáng của nàng ta không có ý định giải thích cho hắn, không biết tại sao trong lồng ngực có chút bực bội, vì vậy ngữ khí đối với Yến Xu cũng ngày càng không tốt: “Mới bao lâu đã dám cãi lời của ta rồi ? Ngươi đáp ứng ta cái gì đều đã quên hết rồi sao, hay đây chẳng qua là lời ngươi tùy tiện nói ra mà thôi.”
“Không… không có.” Yến Xu thấp giọng nói.
“Chỉ… chỉ là… tình huống bình thường của nữ nhân.” Biết rõ Công tử nếu không biết được đáp án sẽ không chịu bỏ qua, Yến Xu đành phải chịu đựng xấu hổ nói ra.
Nói xong mặt nàng đỏ lên giống như sắp nhỏ ra máu, lần này lại thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc lại bị đáp án của Yến Xu nói ra làm cho một đầu sương mù, hắn có chút phản ứng không kịp.
“Cái gì?” Hắn hỏi lại.
“Chính… chính là…” Yến Xu cắn môi, nói không ra lời. Bản thân cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, rốt cuộc còn muốn mình nói như thế nào nữa.
Hoắc Chấn Bắc lại giống như không cảm nhận được sự khó xử của Yến Xu, tiếp tục nói: “ta không hy vọng ngươi có việc gạt ta.”
Nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của đối phương, Yến Xu có chút tuyệt vọng, hai mắt nàng nhắm nghiền, bất chấp tất cả thấp giọng hô: “Là đến nguyệt sự!”
Hoắc Chấn Bắc trong chốc lát mới phản ứng kịp “nguyệt sự” là đồ vật gì, trong nháy mắt sắc mặt của hắn cũng có chút lúng túng, ở chỗ người khác không chú ý đến, vàng tai lặng lẽ đỏ lên.
Có điều hắn rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng như không có gì, nghiêm túc nói: “Nếu đã như vậy, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Cùng Công tử nói về chuyện riêng tư này, Yến Xu cảm thấy mặt của bản thân đã không còn thuộc về mình nữa rồi, đối với lời nói của Hoắc Chấn Bắc, hiện tại nàng ngoại trừ nghe theo thì cũng không có phản ứng khác nữa rồi.
Nàng lập tức gật gật đầu, sau đó ngồi lên trên giường, cởi giày đem bản thân quấn chặt trong chăn, toàn bộ đầu đều vùi vào trong chăn.
“Y phục!” Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng ngay cả áo ngoài cũng không cởi đã nằm xuống, nhíu mày nhắc nhở.
“Ta biết rồi.” Yến Xu ở trong chăn gật gật đầu.
Qua một lúc sau cảm thấy đối phương vẫn chưa rời đi, nàng mới tiếp tục nói: “Công tử, ngài đi ra ngoài trước được không?”
Mặc dù đã từng trải qua việc đối phương cởi áo ngoài, nhưng mà lúc đó là nàng đang ngủ, để nàng trong trạng thái thanh tỉnh cởi áo ngoài dưới ánh nhìn của Công tử, nói thật, nàng làm không được.
Đợi nghe thấy được tiếng bước chân rời khỏi, nàng đợi một lúc, mới từ trong ổ thò đầu ra, thấy đối phương quả nhiên không còn ở đây nữa, mới thở phào một hơi.
Cảm nhận được phần bụng truyền đến từng trận đau đớn, nàng dùng hai tay ôm chặt bụng dưới của mình, sắc mặt lại lần nữa trở nên tái nhợt.
Vừa nãy mới bị Công tử tạm thời làm cho quên đi cơn đau, hiện tại trong phòng an tĩnh lại, cơn đau đớn tập kích càng tăng thêm vài lần.
Yến Xu nhịn không được bật tiếng rên ra khỏi miệng, lúc thì nàng dùng tay bóp chặt thịt ở trên bụng của mình, lúc thì lại dùng nắm đấm đấm nhẹ vào bụng, nhưng hiệu quả rất nhỏ bé.
Yến Xu không nhịn được nửa ngồi dậy, cố gắng giảm bớt loại đau đớn này.
Lúc Hoắc Chấn Bắc bưng một cái bát bước vào cửa, nhìn thấy chính là dáng vẻ của Yến Xu toàn thân chỉ mặc đồ lót trắng tuyết nửa ngồi ở trên giường, thậm chí nàng còn đang khom người, dúi đầu vào đầu gối, tay vẫn đặt ở trên bụng, dường như ngay cả cảnh xuân lộ ra một đoạn ở trên eo cũng không phát hiện ra.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Ánh mắt Hoắc Chấn Nam nhìn đệ đệ mình đột nhiên có chút xa lạ.
Mặc dù đệ đệ của y trầm mặc thiện lương, nhưng bộ dáng hôm nay của hắn lại làm ý cảm thấy có chút xa lạ nhìn không rõ.
Hoắc Chấn Nam lắc đầu, nói: “Chấn Bắc, quân tử nên biết việc nào nên làm việc nào không nên làm, đệ không nên làm những việc này đối với một nữ tử được.”
“A.” Hoắc Chấn Bắc thấp giọng cười nhạo một tiếng, sau đó cúi thấp đầu, để hai bên tóc mai rơi xuống che đi ánh mắt của bản thân.
Qua một lúc sau, hắn mới nói: “Huynh trưởng nghĩ đi đâu vậy, chẳng qua đệ chỉ tùy tiện nói mà thôi.”
Hoắc Chân Nam nhấp môi, có chút không xác định nhìn về phía Hoắc Chấn Bắc nói: “Đệ…”
Hoắc Chấn Bắc đánh gãy lời của y, hắn cười một tiếng: “Được rồi, Huynh trưởng không cần lo lắng cho đệ, ở bên kia cũng không phải không có ai chiếu cố cho đệ, ngược lại ở bên này của huynh, đệ thấy hình như Công chúa có vẻ tức giận rồi.”
“Công chúa bên kia đệ không cần lo lắng.”
Y và Công chúa không hợp ý nhau, gần như chỉ cần đụng phải nhau đều sẽ xảy ra tranh cãi, hiện tại y đã dần quen với trình trạng như vậy rồi, sau khi trở về chẳng qua cũng chỉ là tăng thêm số mảnh sứ vỡ ở trong phòng mà thôi.
Y nghĩ đến Công chúa nói, lại không nhịn được mà hỏi: “Cái người chiếu cố cho đệ kia…”
Mặc dù Công chúa có lúc ngang ngược không nói đạo lý, nhưng cũng không phải là động rỗng gió lùa*, những lời hắn vừa nói Hoắc Chấn Nam cũng để ý vài phần ở trong lòng.
* (không huyệt lai phong): thành ngữ chỉ những việc xảy ra không phải là không có nguyên nhân, giống như không có lửa làm sao có khói.
Vì thế Hoắc Chân Bắc đem những lời nói cùng với phụ mẫu nói hết cho y, nói cho y biết phụ mẫu đã gặp qua người rồi, nếu như y còn không yên lòng có thể đi tìm phụ mẫu để hỏi.
Hoắc Chấn Bắc biết Huynh trưởng đại khái sẽ không đi tìm phụ mẫu để hỏi, sau khi giao sự việc cho phụ mẫu, hắn liền một thân nhẹ nhõm mà rời đi, chỉ là nghĩ đến thái độ của Huynh trưởng vừa nãy đề nghị sự tình đối với hắn, sắc mặt của hắn vẫn tránh không được có vài phần âm trầm.
Rốt cuộc Huynh trưởng vẫn trọng tình cảm, còn có vài phần cổ hủ, nhưng hắn quyết không cho phép Huynh trưởng lại bị Công chúa hành hạ như vậy nữa.
Rốt cuộc phải thế nào Huynh trưởng mới nghĩ thông suốt đây?
Chẳng lẽ?
Hoắc Chấn Bắc nghĩ đến đây, khuôn mặt của Yến Xu không tự giác hiện lên trước mắt hắn.
Không! Hắn không thể để Huynh trưởng phạm sai lầm trước được.
Trong lòng nhớ kỹ chuyện này thế nên sau khi quay trở về chuyện đầu tiên hắn đi làm chính là đi tìm tung tích của nữ nhân kia.
Dấu vết ở trù phòng vẫn chưa động tới, thư phòng cũng không có bóng dáng của người ở.
Trong nháy mắt này, xém chút nữa hắn đã cho rằng nữ nhân này thừa dịp lúc hắn không ở đây đã rời đi.
Mặc dù hắn biết hiện tại nữ nhân này không có lý do, cũng không cần phải rời khỏi, nhưng không biết tại sao trong lòng của hắn luôn lo lắng như vậy.
Cuối cùng hắn sắc mặt âm trầm đứng trước cửa phòng của Yến Xu.
Nếu như… Nếu như nàng ngay cả chỗ này cũng không có…
Nghĩ như vậy hắn ngay cả cửa cũng không gõ mà trực tiếp đẩy ra.
Trong phòng truyền đến tiếng r*n r* nhỏ vụn, Hoắc Chấn Bắc nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy một thân ảnh đang cuộn mình ở trên giường.
Lúc này tảng đá trong lòng của Hoắc Chấn Bắc mới hạ xuống, hắn nhíu mày, có chút không hiểu hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Người vốn đang cuộn mình nằm bên trong giường nghe thấy âm thanh này lập tức khiếp sợ quay người sang.
“Công…Công tử?” Âm thanh của Yến Xu mang theo vài phần không xác định.
Tuy rằng Công tử nói hắn sẽ không quay về nhanh, nhưng Yến Xu cũng không ngờ tới hắn sẽ quay về ngay trong ngày.
Nàng vội vàng từ trên giường đứng dậy, giấu đi cơ thể không khỏe, cố hết sức để âm thanh giống như bình thường, hỏi: “Công tử đã dùng cơm chưa, hiện tại ta lập tức đi chuẩn bị.”
Lúc này Hoắc Chấn Bắc mới nhìn rõ sắc mặt trắng bệch của Yến Xu, cùng với bờ môi bị nàng cắn đến in dấu răng.
“Ngươi… Làm sao vậy?” Trong âm thanh chứa vài phần lo lắng ngay cả bản thân hắn cũng không chú ý.
“Không sao, chỉ là đúng lúc nằm xuống mà thôi.” Yến Xu nói xong liền cố ý giả bộ dáng vẻ như không có chuyện gì, muốn đi về hướng trù phòng.
Lúc này nàng có chút vui mừng bởi vì nàng khó chịu mà ngay cả y phục cũng chưa cởi đã nằm xuống giường, bằng không thì dáng vẻ hiện tại sẽ hết sức khó xử.
Hoắc Chấn Bắc nhíu chặt lông mày nhìn dáng vẻ của nàng, hắn trực tiếp bắt lấy tay của Yến Xu, ngăn cản nàng rời đi.
“Không sao? Không sao mà ngay cả cơm cũng không ăn sao?” Hoắc Chấn Bắc hỏi.
“Ta…” Yến Xu không biết làm thế nào mà Hoắc Chấn Bắc lại biết bản thân vẫn chưa ăn cơm, nhưng quả thực nàng vẫn chưa ăn, nàng bị hỏi đến đến mức không biết phải nói gì.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Giọng điệu của Hoắc Chấn Bắc đã mang theo vài phần ý vị chất vấn.
Yến Xu thấy dáng vẻ này của Công tử liền biết tiếp theo sợ là hắn sắp tức giận rồi, thế nhưng, nàng thật sự không biết nên giải thích nguyên nhân như thế nào.
Hai ngày nay, bụng dưới của nàng có chút cảm giác đau nặng trĩu, đợi Công tử rời đi không lâu nàng liền phát hiện bản thân đến nguyệt sự.
Bởi vì từ nhỏ đã được phụ thân nuôi lớn, nàng đối với việc này cũng không hiểu, cộng thêm việc nàng luôn bữa đói bữa no, cho nên từ lúc nàng có nguyệt sự, nguyệt sự liền không chuẩn, mỗi lần đều vô cùng đau đớn, mà mấy tháng này nàng ở chỗ của Công tử, nguyệt sự cũng chưa từng tới, nàng có chút vui mừng đồng thời cũng không tránh khỏi có chút lo lắng, bình thường nếu như nguyệt sự của nàng thời gian dài không tới, lúc nó tới thì cơn đau giống như khoét tim cắt phổi, mà sự thực chứng minh việc này đúng là như vậy.
Thật ra hiện tại Yến Xu cảm thấy trong bụng giống như có một người đang cầm dao cắt vào thịt nàng từng tất từng tất một, nàng chỉ hận không thể xé toạc bụng của mình, nhìn xem bên trong đến tột cùng là cái gì, nhưng ở trước mặt Hoắc Chấn Bắc nàng chỉ có thể chịu đựng cảm giác không khỏe này, nàng cũng không biết phải làm thế nào để đối phương chấp nhận tình huống này.
Hoắc Chấn Bắc thấy Yến Xu không nói lời nào, ánh mắt ngày càng âm trầm.
Hắn không thích nữ nhân này có việc gạt hắn.
Hoắc Chấn Bắc trực tiếp dùng lực kéo nàng ta một cái, túm nàng ta đến trước mặt bản thân.
Yến Xu bị kéo lảo đảo một cái, cuối cùng vẫn được Hoắc Chấn Bắc đỡ cho đứng vững.
Bởi vì vừa này đau đến gần như không có cảm giác, nàng cũng không có chú ý, hiện tại mới phát hiện đối phương từ nãy đến giờ vẫn luôn túm lại tay của nàng chưa từng buông ra.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Yến Xu nhiễm lên một tia đỏ hồng, nàng giãy dụa muốn đem tay của mình rút ra khỏi tay của đối phương.
Còn chưa động đậy được hai cái, thì đã nghe thấy âm thanh trầm thấp của đối phương nói: “Đừng động!”
Yến Xu lập tức không dám động nữa.
Sau đó lại nghe đối phương nói: “Ngẩng đầu lên, nhìn ta.”
Yến Xu có chút xấu hổ ngẩng đầu, nhưng cũng không muốn làm trái đi lệnh của Hoắc Chấn Bắc, nàng dùng tốc độ thật chậm ngẩng đầu lên, gần như một khắc lúc hai ánh mắt chạm nhau, nàng lập tức liền cúi đầu xuống.
“Ngẩng đầu lên!” Âm thanh của đối phương lại vang lên trên đỉnh đầu nàng, lần này ý tứ ra lệnh càng đậm hơn.
Yến Xu đành phải chịu đựng xấu hổ, ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại không dám đối diện với hắn, chỉ đành rơi vào cằm hắn.
Hoắc Chấn Bắc có thể cảm nhận được cảm giác lạnh buốt trong lòng bàn tay của nữ nhân này, xem bộ dáng của nàng ta không có ý định giải thích cho hắn, không biết tại sao trong lồng ngực có chút bực bội, vì vậy ngữ khí đối với Yến Xu cũng ngày càng không tốt: “Mới bao lâu đã dám cãi lời của ta rồi ? Ngươi đáp ứng ta cái gì đều đã quên hết rồi sao, hay đây chẳng qua là lời ngươi tùy tiện nói ra mà thôi.”
“Không… không có.” Yến Xu thấp giọng nói.
“Chỉ… chỉ là… tình huống bình thường của nữ nhân.” Biết rõ Công tử nếu không biết được đáp án sẽ không chịu bỏ qua, Yến Xu đành phải chịu đựng xấu hổ nói ra.
Nói xong mặt nàng đỏ lên giống như sắp nhỏ ra máu, lần này lại thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc lại bị đáp án của Yến Xu nói ra làm cho một đầu sương mù, hắn có chút phản ứng không kịp.
“Cái gì?” Hắn hỏi lại.
“Chính… chính là…” Yến Xu cắn môi, nói không ra lời. Bản thân cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, rốt cuộc còn muốn mình nói như thế nào nữa.
Hoắc Chấn Bắc lại giống như không cảm nhận được sự khó xử của Yến Xu, tiếp tục nói: “ta không hy vọng ngươi có việc gạt ta.”
Nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của đối phương, Yến Xu có chút tuyệt vọng, hai mắt nàng nhắm nghiền, bất chấp tất cả thấp giọng hô: “Là đến nguyệt sự!”
Hoắc Chấn Bắc trong chốc lát mới phản ứng kịp “nguyệt sự” là đồ vật gì, trong nháy mắt sắc mặt của hắn cũng có chút lúng túng, ở chỗ người khác không chú ý đến, vàng tai lặng lẽ đỏ lên.
Có điều hắn rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng như không có gì, nghiêm túc nói: “Nếu đã như vậy, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Cùng Công tử nói về chuyện riêng tư này, Yến Xu cảm thấy mặt của bản thân đã không còn thuộc về mình nữa rồi, đối với lời nói của Hoắc Chấn Bắc, hiện tại nàng ngoại trừ nghe theo thì cũng không có phản ứng khác nữa rồi.
Nàng lập tức gật gật đầu, sau đó ngồi lên trên giường, cởi giày đem bản thân quấn chặt trong chăn, toàn bộ đầu đều vùi vào trong chăn.
“Y phục!” Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng ngay cả áo ngoài cũng không cởi đã nằm xuống, nhíu mày nhắc nhở.
“Ta biết rồi.” Yến Xu ở trong chăn gật gật đầu.
Qua một lúc sau cảm thấy đối phương vẫn chưa rời đi, nàng mới tiếp tục nói: “Công tử, ngài đi ra ngoài trước được không?”
Mặc dù đã từng trải qua việc đối phương cởi áo ngoài, nhưng mà lúc đó là nàng đang ngủ, để nàng trong trạng thái thanh tỉnh cởi áo ngoài dưới ánh nhìn của Công tử, nói thật, nàng làm không được.
Đợi nghe thấy được tiếng bước chân rời khỏi, nàng đợi một lúc, mới từ trong ổ thò đầu ra, thấy đối phương quả nhiên không còn ở đây nữa, mới thở phào một hơi.
Cảm nhận được phần bụng truyền đến từng trận đau đớn, nàng dùng hai tay ôm chặt bụng dưới của mình, sắc mặt lại lần nữa trở nên tái nhợt.
Vừa nãy mới bị Công tử tạm thời làm cho quên đi cơn đau, hiện tại trong phòng an tĩnh lại, cơn đau đớn tập kích càng tăng thêm vài lần.
Yến Xu nhịn không được bật tiếng rên ra khỏi miệng, lúc thì nàng dùng tay bóp chặt thịt ở trên bụng của mình, lúc thì lại dùng nắm đấm đấm nhẹ vào bụng, nhưng hiệu quả rất nhỏ bé.
Yến Xu không nhịn được nửa ngồi dậy, cố gắng giảm bớt loại đau đớn này.
Lúc Hoắc Chấn Bắc bưng một cái bát bước vào cửa, nhìn thấy chính là dáng vẻ của Yến Xu toàn thân chỉ mặc đồ lót trắng tuyết nửa ngồi ở trên giường, thậm chí nàng còn đang khom người, dúi đầu vào đầu gối, tay vẫn đặt ở trên bụng, dường như ngay cả cảnh xuân lộ ra một đoạn ở trên eo cũng không phát hiện ra.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 19
10.0/10 từ 31 lượt.