Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Chương 29
131@-
Đây là nhắm vào Uông Minh Hoa.
Trên bàn ăn có giấy bút in logo của nhà hàng, dùng để khách hàng ghi lại trải nghiệm dùng bữa.
Tiết Nhất Nhất bình tĩnh lấy giấy bút, viết: [Anh nhầm rồi, tôi không phải cô Uông]
Đưa tờ giấy cho người đàn ông.
Người đàn ông không dễ đối phó như vậy, thậm chí còn nghi ngờ mình có để lộ sơ hở gì không, ánh mắt lóe lên tia hung dữ.
Tiết Nhất Nhất nhạy bén bắt được, vẫn giữ bình tĩnh.
Cô cầm bút viết thêm một dòng chữ rồi đưa lên.
[Cô Uông được đầu bếp mời tham gia lễ cắt cá ngừ rồi]
Người đàn ông xem xong vẫn nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất.
Cô gái trẻ, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ non nớt và chân thật, không một chút hoảng loạn.
Không giống giả vờ.
Tiết Nhất Nhất thản nhiên ra hiệu cho người đàn ông về phía khu bếp mở bằng đá cẩm thạch.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn thấy Uông Minh Hoa xa hoa lộng lẫy.
Lại nhìn Tiết Nhất Nhất.
Áo thun và quần jean đơn giản.
Hình như… còn là một người câm…
Tiết Nhất Nhất cong môi đưa tờ giấy thứ ba: [Để tôi đi gọi cô Uông qua đây]
Tiết Nhất Nhất đứng dậy.
Một bàn tay to đặt lên vai cô gái mỏng manh.
Tiết Nhất Nhất nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Người đàn ông không bỏ qua bất kỳ khả năng nào có thể bứt dây động rừng, nói: “Chúng tôi ở đây đợi cô Uông quay lại, không vội.”
Lại bảo không vội…
Đến đây, Tiết Nhất Nhất rất chắc chắn, người này rất nguy hiểm.
Tiết Nhất Nhất thản nhiên nhếch môi ngồi xuống.
Cô một tay chống cằm, ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc du thuyền đang di chuyển, khi thấy ánh đèn thay đổi sẽ ngạc nhiên mở to mắt.
Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Hoàn toàn là một học sinh chưa từng trải sự đời.
Dáng vẻ của cô đều được in trên cửa sổ kính.
Sự cảnh giác của người đàn ông giảm đi một chút.
Tiết Nhất Nhất không định hành động thiếu suy nghĩ.
Mục tiêu của người này là Uông Minh Hoa.
Chỉ cần cô giả ngốc, không dính líu vào là sẽ an toàn.
Còn về Uông Minh Hoa…
Tiết Nhất Nhất tự lo cho mình còn không xong, chỉ có thể hy vọng cô ta tự mình thông minh một chút.
Vài phút sau Uông Minh Hoa quay lại.
Chưa đợi Uông Minh Hoa ngồi xuống, người đàn ông đã lên tiếng trước: “Thưa cô, Nhị gia có lời mời.”
“Nhị gia?” Uông Minh Hoa khá ngạc nhiên, “Thi Cảnh?”
Người đàn ông gật đầu.
Uông Minh Hoa dừng lại hai giây, không hề động lòng ngồi xuống: “Anh ta tìm tôi làm gì? Không đi.”
Tiết Nhất Nhất hơi yên tâm.
Uông Minh Hoa không giống cô.
Cô dù có bị đánh ngất xỉu rồi bế đi có lẽ cũng sẽ không ai chú ý.
Nhưng Uông Minh Hoa rất nổi bật, chỉ cần cô ta không chủ động nhận lời, giữa thanh thiên bạch nhật có lẽ không dễ dàng mang cô ta đi như vậy.
Người đàn ông: “Nhị gia đã chuẩn bị hoa tươi và pháo hoa cho cô Uông, xin hãy nể mặt.”
Uông Minh Hoa bĩu môi, kiêu ngạo hỏi: “Anh ta ở đâu?”
Người đàn ông: “Nhị gia đang đợi cô ở dưới lầu.”
Thái độ Uông Minh Hoa thay đổi: “Đợi tôi dặm lại lớp trang điểm.”
Tiết Nhất Nhất thầm thở dài, suy nghĩ lát nữa sẽ mượn điện thoại của nhà hàng, nhờ người báo cảnh sát giúp Uông Minh Hoa.
Cô chỉ có thể làm được như vậy.
Thấy Uông Minh Hoa xách túi đứng dậy, Tiết Nhất Nhất cũng vội vàng đứng dậy, xoay gót chân định rời đi.
Người đàn ông chặn lại.
Tim Tiết Nhất Nhất thót lại.
Uông Minh Hoa đột nhiên nhớ ra còn có người như Tiết Nhất Nhất, quay người ra lệnh: “Cô qua đây.”
Tiết Nhất Nhất không động.
Uông Minh Hoa: “Tôi bảo cô qua đây!”
Tiết Nhất Nhất liếc mắt nhìn người đàn ông rồi đứng dậy đi theo Uông Minh Hoa vào nhà vệ sinh.
Người đàn ông giữ khoảng cách hai bước đi theo phía sau.
Nhà vệ sinh.
Uông Minh Hoa đứng trước gương, lấy son ra, vừa tô môi vừa nói chuyện: “Tiết Nhất Nhất, chuyện nhà họ Trác cô có thái độ gì? Sao tôi nghe nói Thi Cảnh ra mặt vì cô?”
Uông Minh Hoa lại quên Tiết Nhất Nhất là người câm.
Và Tiết Nhất Nhất cũng hoàn toàn không nghe Uông Minh Hoa nói.
Vừa rồi người đàn ông chặn đường Tiết Nhất Nhất, rõ ràng sẽ không cho cô rời đi dễ dàng.
Tiết Nhất Nhất ép mình bình tĩnh, không ngồi chờ chết.
Cô nhớ lại buổi diễn tập với Thi Cảnh ở căn cứ lần trước, mỗi chỉ huy và quyết định của Thi Cảnh đều có một tiền đề cần thiết.
— Quan sát môi trường xung quanh.
Vừa vào nhà vệ sinh Tiết Nhất Nhất đã nhìn quanh.
Ở đây không có cửa sổ, chỉ có ống thông gió trên trần nhà.
Với khả năng của cô và Uông Minh Hoa, chắc chắn không thể trông mong thoát ra từ đó.
Tiết Nhất Nhất đẩy mở tất cả các cửa phòng vệ sinh, không có ai.
Cô nhanh chóng đi đến trước gương, mở vòi nước, tạo ra tiếng nước chảy.
Và giật lấy cây son của Uông Minh Hoa, đồng thời bịt chặt miệng cô ta.
Dùng son viết lên bồn rửa mặt màu trắng.
[Nguy hiểm]
Uông Minh Hoa nhìn thấy hai chữ này, không giãy giụa nữa.
Tiết Nhất Nhất lại viết: [Anh ta không phải người của chú]
Uông Minh Hoa có chút hoảng sợ.
Tiết Nhất Nhất buông Uông Minh Hoa ra, viết ba chữ: [Hồng Liên Bang]
Lần này Uông Minh Hoa hoảng đến mức đứng không vững.
Tim Tiết Nhất Nhất lại thót lên.
Xem ra ‘Hồng Liên Bang’ còn nguy hiểm hơn cô tưởng.
Tiết Nhất Nhất không lãng phí một giây nào, giật lấy túi của Uông Minh Hoa, lục lọi.
Bên trong không có điện thoại.
Tiết Nhất Nhất ra hiệu gọi điện thoại cho Uông Minh Hoa.
Uông Minh Hoa kìm nén giọng nói run rẩy: “Đang sạc, ở đây không có đầu chuyển, điện thoại đang sạc ở khách sạn.”
Uông Minh Hoa bắt đầu oán trách dung lượng pin điện thoại, oán trách không nên đến nhà hàng, oán trách không nên đến Hồng Kông mua sắm…
Bên ngoài nhà vệ sinh, người đàn ông thúc giục: “Cô Uông ơi, cô xong chưa? Nhị gia đang đợi.”
Tiết Nhất Nhất huých Uông Minh Hoa, ra hiệu cô ta ổn định người bên ngoài trước.
Uông Minh Hoa nuốt nước bọt, hét ra ngoài: “Bảo anh ta đợi một tí!”
Uông Minh Hoa nắm lấy cánh tay Tiết Nhất Nhất, liên tục hỏi: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ??”
Tiết Nhất Nhất viết: [Chị giúp tôi]
Kết hợp với cử chỉ tay đơn giản: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Cô nghĩ, bây giờ đối phương chưa công khai thân phận hay mục đích, nếu Uông Minh Hoa cứng rắn “mắng đuổi” cô đi, có khả năng sẽ thành công.
Nhưng Uông Minh Hoa không hợp tác, nắm chặt Tiết Nhất Nhất hơn: “Cô đừng hòng bỏ đi một mình, coi tôi là đồ ngốc à! Tôi… tôi mà có chuyện gì! Cô cũng đừng hòng sống!”
Uông Minh Hoa không tin tưởng Tiết Nhất Nhất.
Càng sợ hãi phải ở lại đây một mình.
Uông Minh Hoa tỏ ra như cá chết lưới rách: “Tôi chết cũng phải kéo cô chết chung!”
Tiết Nhất Nhất bị buộc phải trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây với Uông Minh Hoa.
Tiết Nhất Nhất lại nhìn quanh.
Người đàn ông bên ngoài cửa nhà vệ sinh đã đợi đến mức vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Đột nhiên, nghe thấy Uông Minh Hoa lớn tiếng chất vấn: “Cô nói gì?! Hồng Liên Bang?!!”
Tim người đàn ông thót lên, dùng khuỷu tay tông cửa.
Uông Minh Hoa kinh hãi lùi về phía sau: “Anh đừng qua đây!”
Người đàn ông không giả vờ nữa, trực tiếp tiến lên.
Tiết Nhất Nhất sau cửa tìm đúng thời cơ, dùng bình hoa trên tay giáng mạnh vào gáy gã đàn ông.
Mảnh sứ vỡ tan tành.
Người đàn ông loạng choạng hai bước, ôm gáy, quỳ một chân xuống đất.
Máu tươi từ gáy hắn tuôn ra, chảy xuống cổ làm ướt bộ vest.
Hắn lắc đầu, cố gắng giữ tỉnh táo.
Hai người nhân cơ hội bỏ chạy.
Uông Minh Hoa đi giày cao gót, không nhanh bằng Tiết Nhất Nhất, hai tay kéo Tiết Nhất Nhất, quyết không để mình bị bỏ lại.
Nhân viên phục vụ chú ý đến Uông Minh Hoa, tiến lên: “Chị Uông, chị sao thế…”
Tiết Nhất Nhất muốn cầu cứu nhà hàng, vừa ra hiệu gọi điện thoại.
Uông Minh Hoa đẩy nhân viên phục vụ ra, kéo Tiết Nhất Nhất ‘cộp cộp cộp’ chạy về phía thang máy: “Người của ‘Hồng Liên Bang’, còn gọi điện thoại gì nữa, đi trước đã, tài xế của tôi đang ở bãi đậu xe.”
Hai người vào thang máy, vừa quay người lại đã thấy người đàn ông bị đập vào đầu trong nhà vệ sinh lúc nãy đầu đầy máu đuổi theo.
Họ bấm tầng rồi lại bấm nút ‘đóng cửa’ một cách nặng nề và vội vã.
Cửa thang máy đóng lại, chặn người đàn ông lại, màn hình hiển thị thang máy đang đi xuống.
Đi thẳng xuống bãi đậu xe ngầm.
Cửa thang máy mở ra, xe của Uông Minh Hoa đậu ngay giữa lối đi.
Uông Minh Hoa lập tức hất tay Tiết Nhất Nhất ra chạy qua.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Tiết Nhất Nhất nghĩ là tài xế của Uông Minh Hoa.
Uông Minh Hoa đột ngột dừng bước, lùi lại, giày cao gót còn giẫm hụt…
Tiết Nhất Nhất nhận ra tình hình không ổn, quay đầu bỏ chạy vào thang máy.
Uông Minh Hoa cũng chạy về phía thang máy, la lớn: “Tiết Nhất Nhất! Tiết Nhất Nhất!!”
Ngón tay Tiết Nhất Nhất ấn vào nút ‘đóng cửa’ không buông.
Không do dự, cũng không mềm lòng.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại.
Một bàn tay chen vào giữa hai cánh cửa thang máy, móng tay màu đỏ.
Cửa thang máy bị cản trở, từ từ mở ra.
Uông Minh Hoa luống cuống bước vào thang máy, điên cuồng bấm vào nút ‘đóng cửa’.
Tiết Nhất Nhất nhìn ra ngoài thang máy, thầm nghĩ: Không kịp nữa rồi.
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Đây là nhắm vào Uông Minh Hoa.
Trên bàn ăn có giấy bút in logo của nhà hàng, dùng để khách hàng ghi lại trải nghiệm dùng bữa.
Tiết Nhất Nhất bình tĩnh lấy giấy bút, viết: [Anh nhầm rồi, tôi không phải cô Uông]
Đưa tờ giấy cho người đàn ông.
Người đàn ông không dễ đối phó như vậy, thậm chí còn nghi ngờ mình có để lộ sơ hở gì không, ánh mắt lóe lên tia hung dữ.
Tiết Nhất Nhất nhạy bén bắt được, vẫn giữ bình tĩnh.
Cô cầm bút viết thêm một dòng chữ rồi đưa lên.
[Cô Uông được đầu bếp mời tham gia lễ cắt cá ngừ rồi]
Người đàn ông xem xong vẫn nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất.
Cô gái trẻ, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ non nớt và chân thật, không một chút hoảng loạn.
Không giống giả vờ.
Tiết Nhất Nhất thản nhiên ra hiệu cho người đàn ông về phía khu bếp mở bằng đá cẩm thạch.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn thấy Uông Minh Hoa xa hoa lộng lẫy.
Lại nhìn Tiết Nhất Nhất.
Áo thun và quần jean đơn giản.
Hình như… còn là một người câm…
Tiết Nhất Nhất cong môi đưa tờ giấy thứ ba: [Để tôi đi gọi cô Uông qua đây]
Tiết Nhất Nhất đứng dậy.
Một bàn tay to đặt lên vai cô gái mỏng manh.
Tiết Nhất Nhất nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Người đàn ông không bỏ qua bất kỳ khả năng nào có thể bứt dây động rừng, nói: “Chúng tôi ở đây đợi cô Uông quay lại, không vội.”
Lại bảo không vội…
Đến đây, Tiết Nhất Nhất rất chắc chắn, người này rất nguy hiểm.
Tiết Nhất Nhất thản nhiên nhếch môi ngồi xuống.
Cô một tay chống cằm, ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc du thuyền đang di chuyển, khi thấy ánh đèn thay đổi sẽ ngạc nhiên mở to mắt.
Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Hoàn toàn là một học sinh chưa từng trải sự đời.
Dáng vẻ của cô đều được in trên cửa sổ kính.
Sự cảnh giác của người đàn ông giảm đi một chút.
Tiết Nhất Nhất không định hành động thiếu suy nghĩ.
Mục tiêu của người này là Uông Minh Hoa.
Chỉ cần cô giả ngốc, không dính líu vào là sẽ an toàn.
Còn về Uông Minh Hoa…
Tiết Nhất Nhất tự lo cho mình còn không xong, chỉ có thể hy vọng cô ta tự mình thông minh một chút.
Vài phút sau Uông Minh Hoa quay lại.
Chưa đợi Uông Minh Hoa ngồi xuống, người đàn ông đã lên tiếng trước: “Thưa cô, Nhị gia có lời mời.”
“Nhị gia?” Uông Minh Hoa khá ngạc nhiên, “Thi Cảnh?”
Người đàn ông gật đầu.
Uông Minh Hoa dừng lại hai giây, không hề động lòng ngồi xuống: “Anh ta tìm tôi làm gì? Không đi.”
Tiết Nhất Nhất hơi yên tâm.
Uông Minh Hoa không giống cô.
Cô dù có bị đánh ngất xỉu rồi bế đi có lẽ cũng sẽ không ai chú ý.
Nhưng Uông Minh Hoa rất nổi bật, chỉ cần cô ta không chủ động nhận lời, giữa thanh thiên bạch nhật có lẽ không dễ dàng mang cô ta đi như vậy.
Người đàn ông: “Nhị gia đã chuẩn bị hoa tươi và pháo hoa cho cô Uông, xin hãy nể mặt.”
Uông Minh Hoa bĩu môi, kiêu ngạo hỏi: “Anh ta ở đâu?”
Người đàn ông: “Nhị gia đang đợi cô ở dưới lầu.”
Thái độ Uông Minh Hoa thay đổi: “Đợi tôi dặm lại lớp trang điểm.”
Tiết Nhất Nhất thầm thở dài, suy nghĩ lát nữa sẽ mượn điện thoại của nhà hàng, nhờ người báo cảnh sát giúp Uông Minh Hoa.
Cô chỉ có thể làm được như vậy.
Thấy Uông Minh Hoa xách túi đứng dậy, Tiết Nhất Nhất cũng vội vàng đứng dậy, xoay gót chân định rời đi.
Người đàn ông chặn lại.
Tim Tiết Nhất Nhất thót lại.
Uông Minh Hoa đột nhiên nhớ ra còn có người như Tiết Nhất Nhất, quay người ra lệnh: “Cô qua đây.”
Tiết Nhất Nhất không động.
Uông Minh Hoa: “Tôi bảo cô qua đây!”
Tiết Nhất Nhất liếc mắt nhìn người đàn ông rồi đứng dậy đi theo Uông Minh Hoa vào nhà vệ sinh.
Người đàn ông giữ khoảng cách hai bước đi theo phía sau.
Nhà vệ sinh.
Uông Minh Hoa đứng trước gương, lấy son ra, vừa tô môi vừa nói chuyện: “Tiết Nhất Nhất, chuyện nhà họ Trác cô có thái độ gì? Sao tôi nghe nói Thi Cảnh ra mặt vì cô?”
Uông Minh Hoa lại quên Tiết Nhất Nhất là người câm.
Và Tiết Nhất Nhất cũng hoàn toàn không nghe Uông Minh Hoa nói.
Vừa rồi người đàn ông chặn đường Tiết Nhất Nhất, rõ ràng sẽ không cho cô rời đi dễ dàng.
Tiết Nhất Nhất ép mình bình tĩnh, không ngồi chờ chết.
Cô nhớ lại buổi diễn tập với Thi Cảnh ở căn cứ lần trước, mỗi chỉ huy và quyết định của Thi Cảnh đều có một tiền đề cần thiết.
— Quan sát môi trường xung quanh.
Vừa vào nhà vệ sinh Tiết Nhất Nhất đã nhìn quanh.
Ở đây không có cửa sổ, chỉ có ống thông gió trên trần nhà.
Với khả năng của cô và Uông Minh Hoa, chắc chắn không thể trông mong thoát ra từ đó.
Tiết Nhất Nhất đẩy mở tất cả các cửa phòng vệ sinh, không có ai.
Cô nhanh chóng đi đến trước gương, mở vòi nước, tạo ra tiếng nước chảy.
Và giật lấy cây son của Uông Minh Hoa, đồng thời bịt chặt miệng cô ta.
Dùng son viết lên bồn rửa mặt màu trắng.
[Nguy hiểm]
Uông Minh Hoa nhìn thấy hai chữ này, không giãy giụa nữa.
Tiết Nhất Nhất lại viết: [Anh ta không phải người của chú]
Uông Minh Hoa có chút hoảng sợ.
Tiết Nhất Nhất buông Uông Minh Hoa ra, viết ba chữ: [Hồng Liên Bang]
Lần này Uông Minh Hoa hoảng đến mức đứng không vững.
Tim Tiết Nhất Nhất lại thót lên.
Xem ra ‘Hồng Liên Bang’ còn nguy hiểm hơn cô tưởng.
Tiết Nhất Nhất không lãng phí một giây nào, giật lấy túi của Uông Minh Hoa, lục lọi.
Bên trong không có điện thoại.
Tiết Nhất Nhất ra hiệu gọi điện thoại cho Uông Minh Hoa.
Uông Minh Hoa kìm nén giọng nói run rẩy: “Đang sạc, ở đây không có đầu chuyển, điện thoại đang sạc ở khách sạn.”
Uông Minh Hoa bắt đầu oán trách dung lượng pin điện thoại, oán trách không nên đến nhà hàng, oán trách không nên đến Hồng Kông mua sắm…
Bên ngoài nhà vệ sinh, người đàn ông thúc giục: “Cô Uông ơi, cô xong chưa? Nhị gia đang đợi.”
Tiết Nhất Nhất huých Uông Minh Hoa, ra hiệu cô ta ổn định người bên ngoài trước.
Uông Minh Hoa nuốt nước bọt, hét ra ngoài: “Bảo anh ta đợi một tí!”
Uông Minh Hoa nắm lấy cánh tay Tiết Nhất Nhất, liên tục hỏi: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ??”
Tiết Nhất Nhất viết: [Chị giúp tôi]
Kết hợp với cử chỉ tay đơn giản: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Cô nghĩ, bây giờ đối phương chưa công khai thân phận hay mục đích, nếu Uông Minh Hoa cứng rắn “mắng đuổi” cô đi, có khả năng sẽ thành công.
Nhưng Uông Minh Hoa không hợp tác, nắm chặt Tiết Nhất Nhất hơn: “Cô đừng hòng bỏ đi một mình, coi tôi là đồ ngốc à! Tôi… tôi mà có chuyện gì! Cô cũng đừng hòng sống!”
Uông Minh Hoa không tin tưởng Tiết Nhất Nhất.
Càng sợ hãi phải ở lại đây một mình.
Uông Minh Hoa tỏ ra như cá chết lưới rách: “Tôi chết cũng phải kéo cô chết chung!”
Tiết Nhất Nhất bị buộc phải trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây với Uông Minh Hoa.
Tiết Nhất Nhất lại nhìn quanh.
Người đàn ông bên ngoài cửa nhà vệ sinh đã đợi đến mức vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Đột nhiên, nghe thấy Uông Minh Hoa lớn tiếng chất vấn: “Cô nói gì?! Hồng Liên Bang?!!”
Tim người đàn ông thót lên, dùng khuỷu tay tông cửa.
Uông Minh Hoa kinh hãi lùi về phía sau: “Anh đừng qua đây!”
Người đàn ông không giả vờ nữa, trực tiếp tiến lên.
Tiết Nhất Nhất sau cửa tìm đúng thời cơ, dùng bình hoa trên tay giáng mạnh vào gáy gã đàn ông.
Mảnh sứ vỡ tan tành.
Người đàn ông loạng choạng hai bước, ôm gáy, quỳ một chân xuống đất.
Máu tươi từ gáy hắn tuôn ra, chảy xuống cổ làm ướt bộ vest.
Hắn lắc đầu, cố gắng giữ tỉnh táo.
Hai người nhân cơ hội bỏ chạy.
Uông Minh Hoa đi giày cao gót, không nhanh bằng Tiết Nhất Nhất, hai tay kéo Tiết Nhất Nhất, quyết không để mình bị bỏ lại.
Nhân viên phục vụ chú ý đến Uông Minh Hoa, tiến lên: “Chị Uông, chị sao thế…”
Tiết Nhất Nhất muốn cầu cứu nhà hàng, vừa ra hiệu gọi điện thoại.
Uông Minh Hoa đẩy nhân viên phục vụ ra, kéo Tiết Nhất Nhất ‘cộp cộp cộp’ chạy về phía thang máy: “Người của ‘Hồng Liên Bang’, còn gọi điện thoại gì nữa, đi trước đã, tài xế của tôi đang ở bãi đậu xe.”
Hai người vào thang máy, vừa quay người lại đã thấy người đàn ông bị đập vào đầu trong nhà vệ sinh lúc nãy đầu đầy máu đuổi theo.
Họ bấm tầng rồi lại bấm nút ‘đóng cửa’ một cách nặng nề và vội vã.
Cửa thang máy đóng lại, chặn người đàn ông lại, màn hình hiển thị thang máy đang đi xuống.
Đi thẳng xuống bãi đậu xe ngầm.
Cửa thang máy mở ra, xe của Uông Minh Hoa đậu ngay giữa lối đi.
Uông Minh Hoa lập tức hất tay Tiết Nhất Nhất ra chạy qua.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Tiết Nhất Nhất nghĩ là tài xế của Uông Minh Hoa.
Uông Minh Hoa đột ngột dừng bước, lùi lại, giày cao gót còn giẫm hụt…
Tiết Nhất Nhất nhận ra tình hình không ổn, quay đầu bỏ chạy vào thang máy.
Uông Minh Hoa cũng chạy về phía thang máy, la lớn: “Tiết Nhất Nhất! Tiết Nhất Nhất!!”
Ngón tay Tiết Nhất Nhất ấn vào nút ‘đóng cửa’ không buông.
Không do dự, cũng không mềm lòng.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại.
Một bàn tay chen vào giữa hai cánh cửa thang máy, móng tay màu đỏ.
Cửa thang máy bị cản trở, từ từ mở ra.
Uông Minh Hoa luống cuống bước vào thang máy, điên cuồng bấm vào nút ‘đóng cửa’.
Tiết Nhất Nhất nhìn ra ngoài thang máy, thầm nghĩ: Không kịp nữa rồi.
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Story
Chương 29
10.0/10 từ 26 lượt.