Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 28

120@-

Đặng Hồng Phi đứng cách đó không xa.


Cậu ta cười bước lại gần: “Tớ đã nói với họ là cậu mà.”


Cậu ta chỉ ra bên ngoài.


Tiết Nhất Nhất nghiêng đầu.


Ngoài bức tường kính có mấy bạn học đang đứng.


Đặng Hồng Phi đã đi đến trước mặt Tiết Nhất Nhất, mắt liếc vào tờ giấy trong tay cô, nghi ngờ: “Cậu làm gì ở đây thế?”


Tiết Nhất Nhất vội vàng nhét đồ trong tay vào cặp sách, kéo khóa lại.


Mắt Đặng Hồng Phi lại liếc sang tờ giấy mà Tiết Nhất Nhất định vứt đi bên cạnh.


Tiết Nhất Nhất nhanh tay lẹ mắt vơ lấy tờ giấy, đeo cặp sách đứng dậy, ra hiệu: “Không phải các cậu muốn đi xem cảnh đêm vịnh cảng sao? Không đi nhanh là trời tối đấy.”


Đặng Hồng Phi đoán mò động tác tay của Tiết Nhất Nhất, bất ngờ vui mừng: “Cậu muốn đi cùng tụi tớ à?”


Tiết Nhất Nhất xua tay.


Đặng Hồng Phi nhiệt tình nói: “Cậu chưa xong việc à? Tụi tớ có thể đợi cậu!”


Tiết Nhất Nhất nén một hơi bực bội, dùng động tác tay dẫn Đặng Hồng Phi: “Đi thôi.”


Cô vừa kéo người ra khỏi ngân hàng, vừa tiện tay xé tờ giấy, vứt vào thùng rác.


Tiết Nhất Nhất vốn không định đi xem cảnh đêm vịnh cảng gì cả, cô đang chuẩn bị tìm cớ về khách sạn.


Ai ngờ tòa nhà mà Đặng Hồng Phi nói lại ở ngay cạnh ngân hàng, đi hai bước là đến.


Thế là, nửa đẩy nửa đưa cô cùng họ gửi ba lô vào tủ đồ ở tầng một rồi lên tham quan.


Thang máy dừng ở tầng 42.


Cửa thang máy mở ra, đối diện là cửa chính của một nhà hàng.


Trước cửa có một nhân viên phục vụ mặc áo gile đeo nơ đứng.



“Chào buổi tối, thưa quý ông quý cô.” Nhân viên phục vụ đánh giá Tiết Nhất Nhất và những người khác, cố gắng giữ nụ cười, nói tiếng Quảng Đông pha lẫn từ tiếng Anh, “Xin hỏi quý vị có đặt bàn trước không?”


Mọi người có thể hiểu được đại ý.


Một nam sinh đứng ra giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không đến để ăn tối.”



Nam sinh nhìn quanh một lượt, chỉ vào sân thượng ở phía hành lang: “Chúng tôi muốn đến sân thượng để xem cảnh đêm vịnh cảng.”


Cậu ta nói một tràng tiếng phổ thông.


Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Nhân viên phục vụ lập tức tắt ngấm nụ cười: “Nếu không có đặt trước, xin mời quý vị rời đi.”


Nam sinh không chắc chắn lắm, nhìn trái nhìn phải: “Anh ta nói gì vậy? Có phải… không cho chúng ta qua không?”


“Đúng vậy.” Nhân viên phục vụ nghe hiểu tiếng phổ thông, gật đầu, “Các vị không được vào.”


Nam sinh ưỡn ngực biện bác: “Chúng tôi chỉ muốn đến sân thượng xem cảnh đêm vịnh cảng, cũng không vào nhà hàng của các anh, anh dựa vào đâu mà không cho chúng tôi qua?”


Nhân viên phục vụ trợn mắt khinh bỉ, không còn giả vờ nữa: “Đây không phải là nơi các người nên đến.”


Có một người da trắng dùng bữa xong, đi ra từ nhà hàng.


Nhân viên phục vụ lập tức nở nụ cười toe toét, cúi người: “Ngài đi thong thả.”


Còn giúp người ta bấm thang máy.


Cung kính tiễn người da trắng vào thang máy xong, quay lại liền vênh váo: “Các người vẫn nên về đi thì hơn!”


Thái độ khác nhau một trời một vực.


Nam sinh cảm thấy bị phân biệt đối xử, lập tức lý luận: “Anh có thái độ gì vậy? Xem lại màu da của mình đi, vênh váo cái gì? Tiếng phổ thông của nước mình không biết nói à? Cứ phải nói phương ngữ với tiếng Anh! Còn nữa, cửa nhà hàng của anh ở đây! Chúng tôi có vào nhà hàng của anh không? Anh dựa vào đâu mà không cho chúng tôi đi lối này?!”


Nhân viên phục vụ đắc ý khoanh tay: “Cả tầng lầu này đều là ông chủ của chúng tôi mua cả đấy, không tiêu dùng thì không được qua, có giỏi thì mua lại chỗ này đi!”


Nam sinh: “Anh…”


Đặng Hồng Phi sợ mâu thuẫn gia tăng, khuyên can: “Hay là thôi đi, chúng ta đến bến cảng cũng xem được mà…”


Lúc này, cửa thang máy mở ra.


Nhân viên phục vụ lập tức thay đổi sắc mặt, khóe miệng kéo đến tận mang tai, mở miệng nói một tràng tiếng phổ thông hơi ngọng: “Chị Uông, chào buổi tối ạ! Lâu quá không gặp!”


Từ trong thang máy bước ra một phụ nữ trẻ cao ráo.


Tóc buộc cao, khuyên tai hàng hiệu, kính râm hàng hiệu, váy liền hàng hiệu, giày cao gót hàng hiệu, và cả túi xách hàng hiệu.


Nhân viên phục vụ cúi đầu gập lưng: “Mời chị vào trong!”



Hóa ra không chỉ ưu ái người da trắng, đối với đồng bào của mình vẫn có hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau.


Nam sinh thầm chửi một câu: “Mắt chó coi thường người!”


Người phụ nữ toàn thân hàng hiệu dừng bước, tháo kính râm, không chắc chắn gọi: “Tiết… Nhất Nhất?”



Là Uông Minh Hoa.


Tiết Nhất Nhất mím môi cười gật đầu coi như chào hỏi.


Uông Minh Hoa hỏi: “Sao cô lại ở đây?”


Tiết Nhất Nhất vừa định ra hiệu, Uông Minh Hoa đã ngắt lời: “Thôi bỏ đi, cô cũng đâu nói được.”


Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy vậy, thăm dò hỏi: “Chị Uông, chị… quen biết ạ?”


Uông Minh Hoa liếc nhìn Tiết Nhất Nhất rồi lại liếc nhìn đám học sinh nghèo bên cạnh cô: “Coi như là vậy.”


“A! Đã là người quen cả thì không cần khách sáo nữa.” Nhân viên phục vụ lập tức mời mọc, “Mời vào trong! Mời vào trong!!”


Bộ dạng nịnh bợ!


Nam sinh vốn còn định lên tiếng phản bác.


Nhân viên phục vụ đã nhanh miệng nói trước: “Xin lỗi nhé! Tôi chỉ là một con chó giữ cửa! Khó tránh khỏi mắt chó không thấy ngọc! Ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với tôi nhé!”


Nhân viên phục vụ tự hạ thấp mình, nam sinh bị chặn họng không nói nên lời.


Chưa hết, nhân viên phục vụ chủ động bồi tội: “Lát nữa tôi sẽ mang mấy ly đồ uống ra sân thượng, các vị đừng để bụng.”


Uông Minh Hoa nhẹ nhàng nói: “Họ uống gì cứ tính vào hóa đơn của tôi, mang cho họ ít đồ ăn nữa.”


Nhân viên phục vụ nói với giọng khoa trương: “Chị Uông, chị thật là quá hào phóng, được quen biết chị thật sự là phúc lớn của em.”


Sự hào phóng của Uông Minh Hoa khiến mấy học sinh chưa từng thấy sự đời nhìn nhau, hoàn toàn quên mất tâm lý khinh bỉ ‘cửa son rượu thịt thối’ lúc nãy.


Điều này rất thực tế.


Có lẽ không ai ghét đặc quyền và ưu đãi.


Họ chỉ phẫn nộ vì người được hưởng đặc quyền, được ưu đãi không phải là mình.


Mấy học sinh rụt rè cảm ơn: “Cảm ơn chị ạ.”


Uông Minh Hoa đeo kính râm, ngẩng cao chiếc cổ thiên nga.


Cô ta chỉ cần ban phát một chút là có thể được mọi người tung hô.



Cũng có thể cho những người này biết, cô ta và Tiết Nhất Nhất có địa vị khác nhau như thế nào.


Sự việc lắng xuống, nhân viên phục vụ quay lại dẫn Uông Minh Hoa vào nhà hàng: “Chị Uông, em đã giữ cho chị một vị trí có tầm nhìn tuyệt vời, đảm bảo chị sẽ hài lòng.”


Tiết Nhất Nhất bị một bạn nữ khoác tay đi về phía sân thượng.



“Tiết Nhất Nhất.” Uông Minh Hoa gọi.


Tiết Nhất Nhất quay người lại.


Uông Minh Hoa: “Cô qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”


Tiết Nhất Nhất suy nghĩ hai giây rồi đi qua.


Hai người một trước một sau bước vào nhà hàng.


Nhà hàng được thiết kế hoàn toàn bằng kính bao quanh, trần nhà bằng gương treo mười mấy chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ, lộng lẫy như mơ.


Khu bếp mở bằng đá cẩm thạch, một người đàn ông nước ngoài đội mũ đầu bếp, làm ngọn lửa trên chảo bùng cao nửa trượng, thu hút mọi ánh nhìn.


Thực khách trong nhà hàng không nhiều, có lẽ vì giá cả đắt đỏ.


Hai người ngồi xuống bên cửa sổ.


Vừa ngồi xuống nhân viên phục vụ đã tươi cười mời: “Chị Uông, chị là vị khách quý nhất của nhà hàng tối nay, đầu bếp mời chị tham gia lễ cắt cá ngừ vây xanh.”


Uông Minh Hoa dĩ nhiên sẽ không từ chối cơ hội được chú ý này.


Cô ta đứng dậy: “Được thôi.”


Quay đầu nhìn Tiết Nhất Nhất, với giọng điệu đương nhiên: “Cô ở đây đợi tôi.”


Nói xong, cô ta uống éo đi về phía khu bếp mở bằng đá cẩm thạch.



Trong tiếng nhạc jazz nhè nhẹ, đầu bếp nắm tay Uông Minh Hoa, từ sau lưng biến ra một bông hồng, lịch lãm tặng cho cô ta…


Tiết Nhất Nhất không quan tâm đến buổi lễ cắt cá hào nhoáng này, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.


Hoàng hôn buông xuống, hai bên bờ biển là những tòa nhà cao tầng san sát, đèn đuốc rực rỡ.


Mặt biển phản chiếu ánh đèn neon lộng lẫy, du thuyền qua lại tạo nên những gợn sóng lấp lánh.


Đúng là một vị trí có tầm nhìn tuyệt vời.


“Thưa cô.” Không biết từ lúc nào, một người đàn ông mặc vest đứng bên bàn ăn nói, “Nhị gia có lời mời.”


Nhị gia?


Thi Cảnh ư??


Người đàn ông thúc giục: “Thưa cô, đừng để Nhị gia phải đợi lâu.”


Tiết Nhất Nhất ngây người trong sự kinh ngạc ‘sao Thi Cảnh lại ở Hồng Kông!!!’, nhưng lại không dám để anh đợi lâu thật, nếu không người chịu thiệt là cô.



Cô vừa định đứng dậy, ánh mắt chạm vào vị trí mạch đập của người đàn ông.


Người đàn ông giữ nguyên động tác ‘mời’, tay áo co lên, để lộ vị trí mạch đập có một hình xăm hoa sen đỏ.


Tiết Nhất Nhất dừng động tác đứng dậy.


Cô đã từng thấy hình xăm này.


Ở nhà họ Thi.


Cánh tay người đó cũng có hình xăm sen đỏ y hệt.


Tiết Nhất Nhất nhớ rất rõ, khi người đó rời đi đã rất tức giận, còn dập đầu ba cái thật mạnh trước cửa nhà họ Thi, để lại vết máu.


Sau này Tiết Nhất Nhất đã lên mạng tra ở trường, biểu tượng này là dấu hiệu của một băng đảng cũ ở Hồng Kông.


Băng đảng tên là ‘Hồng Liên Bang’.


Bốn năm trước, Hồng Kông mạnh tay chống xã hội đen, nhiều băng đảng bị sáp nhập, từ đó ‘Hồng Liên Bang’ biến mất.


Tiết Nhất Nhất vẫn nhìn chằm chằm vào bông hoa sen đỏ đó.


Người đàn ông cảnh giác hạ tay xuống.


Dùng tay áo che đi bông hoa sen đỏ.


Người đàn ông cúi đầu nói: “Nhị gia đã chuẩn bị hoa tươi và pháo hoa cho cô Uông, xin hãy nể mặt.”


Lúc này Tiết Nhất Nhất mới để ý, người đàn ông nói một tràng tiếng phổ thông lơ lớ.


Và anh ta… gọi cô Uông?


Còn nói Thi Cảnh chuẩn bị hoa và pháo hoa cho cô Uông…


Không đúng!


Thi Cảnh đã nói rõ với ông cụ Thi rằng anh và Uông Minh Hoa không thể nào có chuyện gì.


Mặc dù ông cụ Thi bảo Thi Cảnh thử tiếp xúc thêm nhưng Thi Cảnh đâu phải là người nghe lời?



Hơn nữa hoa và pháo hoa cũng không phải là phong cách của Thi Cảnh…


Không ổn!


Tiết Nhất Nhất cảm thấy có gì đó không ổn!


 


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 28
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...