Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 27

116@-

Ngoài cửa sổ, mặt trời khoác lên mình chiếc áo màu cam, nhuộm một vệt ráng vàng nhàn nhạt nơi chân trời rồi từ từ lặn xuống.


Tiết Nhất Nhất nằm trên giường bệnh tạm thời, đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào cổ họng mình.


Năm mười một tuổi, gia đình tan nát.


Cô lang thang khắp nơi.


Hách Gia Âm sợ hãi con người.


Sợ những ánh mắt nhìn mình, sợ những người bước tới gần.


Thậm chí, một thân hình vạm vỡ, một bộ quần áo màu đen, một cặp kính râm, một chiếc khẩu trang, một chiếc mũ lưỡi trai…


Cũng đều khiến cô hoảng sợ.


Ban ngày cô trốn đi, trốn trong những gầm cầu không người, bãi rác, hoặc những tòa nhà bỏ hoang, đến tối mới ra ngoài tìm đồ ăn.


Cô cũng từng được người dân tốt bụng chú ý, giữ lại, muốn tìm hiểu hoàn cảnh của cô, muốn giúp đỡ.


Nhìn miệng người lạ cứ mấp máy, cô hất tay ra, co giò bỏ chạy.


Cô không thể tin tưởng bất kỳ ai.


Sau này cô lang thang đến Ngọc Hòa rồi ngất xỉu trên đường.


Cảnh sát đến hỏi danh tính của cô.


Nhân viên cộng đồng đến quan tâm đến hoàn cảnh của cô.


Cô từ chối giao tiếp, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.


Bị ép hỏi quá cô bèn nói không nhớ gì cả.


Lúc này Hách Gia Âm đã ở trong một thế giới hoàn toàn tĩnh lặng được nửa năm.


Hách Gia Âm được đưa vào trại trẻ mồ côi Ngọc Hòa.


Không lâu sau, viện trưởng xin kinh phí để trang bị cho cô một chiếc máy trợ thính.


Chiếc máy trợ thính đó đeo vào tai rất đau, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nhiễu chói tai.



Nhưng chính chiếc máy trợ thính như vậy đã giúp Hách Gia Âm – sau nửa năm bị điếc – nghe lại được âm thanh.



Tiếng mưa rơi…


Tiếng chim hót…


Và cả tiếng nói chuyện…


Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Nhưng cô vẫn không mở miệng.


Sau đó mọi người gọi cô là đồ điếc, đồ câm.


Cô là một người câm, không còn ai đến hỏi về quá khứ của cô nữa.


Năm 13 tuổi Hách Gia Âm được gia đình họ Thi ở Bắc Đô nhận nuôi.


Gia đình họ Thi đã cho cô kiểm tra toàn diện, chẩn đoán cô mắc ‘chứng mất ngôn ngữ’.


Cũng lúc đó, cô phát hiện ra mình không thể phát ra âm thanh, đã trở thành một người câm thực sự.


Giả câm quá lâu, cuối cùng cô lại trở thành người câm thật.


Bác sĩ nói đó là tâm bệnh.


Trong lòng cô có quá nhiều bệnh.


Nhưng không thể nói với bất kỳ ai.


Có lẽ cả đời này cô cũng không thể chữa lành.


Nghĩ đến đây, mũi Tiết Nhất Nhất cay xè.


Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đầu ngón tay cô run lên.


Sự trơn láng dưới đầu ngón tay hoàn toàn khác với phần lồi lên của đàn ông.



Khi anh nói chuyện với cô, yết hầu lăn tròn dưới đầu ngón tay cô.


Những ngón tay thon thả đột ngột rụt lại giấu vào trong chăn.


Có lẽ là do tác dụng của thuốc an thần, Tiết Nhất Nhất nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không mộng mị.


Tỉnh dậy, cô ăn hết hai bát cháo dinh dưỡng.


Chiều hôm sau Tiết Nhất Nhất xuất viện, tiện đường đến hiệu sách lấy lại cặp sách.


Ngày hôm sau cô cà nhắc đi học.



Do vết thương ở chân chưa lành, ngay cả giờ thể dục giữa giờ Tiết Nhất Nhất cũng được miễn.


Đặng Hồng Phi không biết vì lý do gì cũng không đi tập thể dục, chạy đến hỏi thăm vết thương của Tiết Nhất Nhất.


Đặng Hồng Phi: “Chân cậu đỡ chưa? Có nặng không? Sao lại bị thương vậy?”


Tiết Nhất Nhất rút một tờ bài kiểm tra vật lý ra làm, không thèm ngẩng đầu.


Đặng Hồng Phi không bị sự lạnh lùng của Tiết Nhất Nhất làm nản lòng, ngược lại còn hứng thú kể cho cô nghe chuyện phiếm: “Tiết Nhất Nhất, hôm qua Trác Văn đến trường đấy…”


Sáng hôm qua, Trác Văn – người đã bị đình chỉ học và hủy bỏ tư cách học sinh – đã lẻn vào trường.


Cô ta đến để cầu xin nhà họ Thi giơ cao đánh khẽ.


Để khôi phục lại tư cách học sinh, nhà họ Trác đã tìm đến Sở Giáo dục nhưng bị nhân viên hành chính giáo dục đá bóng trách nhiệm: “Nếu trường có thể cấp giấy xác nhận thì chuyện này còn có thể xét lại.”


Thế là nhà họ Trác tìm đến trường xin cho một cơ hội.


Nhà trường bị làm phiền lại đá bóng trách nhiệm: “Muốn chúng tôi cấp giấy xác nhận ít nhất nhà họ Thi phải lên tiếng chứ?


Nhưng nhà họ Trác ngay cả cửa nhà họ Thi cũng không vào được.


Nói ra cũng thật nực cười.


Trác Văn muốn nhà họ Thi lên tiếng lại không phải là cầu xin sự tha thứ của nạn nhân Tiết Nhất Nhất mà là tìm đến Thi Kỳ.


Có lẽ cũng vì cô ta cảm thấy mình có chút giao tình với Thi Kỳ.



Hôm qua là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5.


Chuông vào lớp còn chưa vang.


Thi Kỳ đang chép đáp án từ bài kiểm tra của một bạn học.


Trác Văn ngồi xổm bên cạnh bàn học của Thi Kỳ, ngước nhìn: “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, cậu giúp tớ đi mà, chỉ cần cậu về nhà nói một câu, không khó đâu, chỉ một câu thôi.”


Cô ta quỳ phịch xuống, nước mắt lưng tròng: “Tớ không thể mất tư cách học sinh, cầu xin cậu… hu hu… Kỳ Kỳ, cầu xin cậu… hu hu hu… cầu xin cậu…”


Thi Kỳ không hề động lòng.


Hai tay Trác Văn vịn vào mép bàn, đáng thương biện giải: “Kỳ Kỳ, tớ đối xử với Tiết Nhất Nhất như vậy cũng là để trút giận cho cậu, không phải sao?! Tớ với nó có thù oán gì đâu?! Là cậu ghét nó, không muốn nhìn thấy nó, tớ cũng chỉ là giúp cậu dạy dỗ…”


Lời của Trác Văn chưa nói xong đã bị Thi Kỳ đột ngột đứng dậy bóp cổ nhấc lên khỏi mặt đất.


Thi Kỳ đẩy Trác Văn về phía sau, ngã vào bàn học.



Mấy chục cái bàn đụng vào nhau, vang lên tiếng va chạm dồn dập.


Các bạn học xung quanh liên tục la hét kinh hãi, vội vàng né ra xa.


Trác Văn bị bóp cổ ấn xuống bàn.


Đầu bút bi mà tay phải Thi Kỳ đang cầm chỉ cách nhãn cầu của cô ta 3 centimet.


Trác Văn kinh hoàng trợn mắt.


Thi Kỳ: “Tiết Nhất Nhất là cái thá gì? Tôi muốn đối phó nó còn cần cậu ra tay à?”


Trác Văn bị dọa đến ngây người: “Không… không…”


Thi Kỳ cười: “Tôi nói cho cậu biết, cậu bắt nạt Tiết Nhất Nhất thế nào tôi không quan tâm, nhưng nếu cậu nói bậy bạ làm hỏng danh tiếng của tôi, tôi sẽ cho cậu biết tay.”


Nói rồi, đầu bút lại dí sát thêm chút nữa, nụ cười tan biến: “Hiểu chưa?”



Trước đầu bút gần trong gang tấc, Trác Văn sợ hãi nhắm chặt mắt, liên tục trả lời: “Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi! Tớ nghe rõ rồi!!”


Thi Kỳ cười không thành tiếng, buông cổ Trác Văn ra.


Hai chân Trác Văn mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.


Thi Kỳ dựng lại chiếc ghế bị xô ngã bên cạnh, cười ngọt ngào xin lỗi: “Xin lỗi nhé.”


Sau đó Thi Kỳ quay về chỗ của mình tiếp tục chép bài.


Trác Văn từ dưới đất bò dậy, lủi thủi rời đi.


Những bạn học có bàn ghế bị xô lệch tự mình dựng lại.


Chuông vào lớp vang lên.


Như thể chưa có chuyện gì xảy ra.


Đặng Hồng Phi kể xong chuyện của Trác Văn một cách sinh động, bên ngoài tiếng nhạc thể dục giữa giờ cũng ngừng.


Đặng Hồng Phi trở về chỗ ngồi của mình.


Sau lễ 1 tháng 5, Tiết Nhất Nhất không còn gặp lại Thi Cảnh nữa.


Trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều.


Giữa tháng 5, Tiết Nhất Nhất với tư cách là một trong những thành viên của đoàn đại biểu nhà trường, đã cùng nhà trường đến Hồng Kông.



Lịch trình tổng cộng 5 ngày.


Tham quan trường SbL, tham gia tọa đàm, tìm hiểu văn hóa Hồng Kông, thưởng thức ẩm thực đặc sắc.


Chiều hôm trước khi trở về Bắc Đô là thời gian hoạt động tự do duy nhất.


Mọi người tụ tập thành từng nhóm ba năm người ra ngoài, check-in những địa điểm hoặc món ăn yêu thích.



Đặng Hồng Phi đã hẹn với mấy bạn học, chiều tối sẽ đến một tòa nhà cao tầng ở JSZ.


Ở đó có một sân thượng, nơi có thể chờ đến tối để ngắm trọn vẹn ánh đèn lộng lẫy của vịnh cảng và ánh sáng lấp lánh của du thuyền.


Tiết Nhất Nhất từ chối lời mời.


Đặng Hồng Phi hiểu theo cách của mình, nhấn mạnh: “Không tốn tiền đâu.”


Tiết Nhất Nhất lắc đầu.


Đặng Hồng Phi: “Đến rồi thì đi đi…”


Tiết Nhất Nhất vẫn lắc đầu.


Đặng Hồng Phi đành thôi, thất vọng trở về phòng của mình.


Tiết Nhất Nhất mang theo tài liệu và các loại biểu mẫu đã điền sẵn, một mình rời khỏi khách sạn, bắt taxi đến một ngân hàng.


Cô đã hẹn trước để làm thủ tục mở tài khoản ở nước ngoài.


Đây là việc cô đã lên kế hoạch làm cho mình trong chuyến đi đến Hồng Kông lần này.


Như vậy, số tiền trong chiếc hộp của cô có thể được gửi vào tài khoản.


Việc mang theo và rút tiền cũng tiện lợi hơn.


Và không dễ bị phát hiện.


Dù sao thì tay có dài đến đâu cũng khó vươn tới nước ngoài.


Quá trình làm thủ tục phức tạp hơn Tiết Nhất Nhất tưởng tượng rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng đã hoàn thành trước khi nhân viên ngân hàng tan làm.


Tiết Nhất Nhất sắp xếp lại các biên lai trong sảnh ngân hàng.


Cái nào cần giữ thì cho vào ba lô.


Cái nào không cần thì định vứt đi.


Đột nhiên có người gọi: “Tiết Nhất Nhất.”


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 27
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...