Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 26

147@-

Hách Gia Âm bị mắc kẹt trong đêm đó.


Mắc kẹt trong căn hầm đó.


Cô ra sức níu lấy người trước mặt, không để anh đi.


Đừng bỏ cô lại một mình.


Nếu bị bỏ lại một mình…


Cô sẽ trở thành một người cô đơn, lẻ loi, bị người đời bắt nạt…


Gò má Tiết Nhất Nhất bị bóp đến đau rát, cô từ từ nhìn rõ người trước mặt.


Là Thi Cảnh.


Là Thi Cảnh đang bóp chặt cằm của cô.


Và còn đang chất vấn cô.


Chất vấn cô tại sao lại giả câm, có mục đích gì.


Tiết Nhất Nhất nhìn Thi Cảnh, cả khuôn mặt bị anh bóp rất đau, hai tay cô ôm lấy cổ tay anh, ánh mắt cầu xin.


Cầu xin anh buông cô ra.


Từng tiếng nổ vang lên liên tiếp.


Nước mắt.


Mồ hôi lạnh.


Run rẩy…


Trông cô như sắp vỡ vụn.


Cơ thể lảo đảo, không thể trụ vững mà ngã xuống.


Ngay khoảnh khắc Tiết Nhất Nhất ngã xuống, Thi Cảnh vẫn đưa tay ra đỡ lấy cô, đồng thời giật phăng chiếc máy trợ thính ở tai trái cô.


Bên ngoài tiếng nổ vẫn vang lên liên hồi.


Nhưng thế giới của Tiết Nhất Nhất đã trở nên tĩnh lặng.


Thi Cảnh một tay bế bổng Tiết Nhất Nhất lên đi về phía phòng y tế của căn cứ.


Trên đường gặp Văn Hổ.


Văn Hổ đuổi theo Thi Cảnh, hỏi: “Nhị gia, cô ta lại sao thế?”


Nước hoa Bodymist
Thi Cảnh liếc một cái, gắt gỏng: “Cậu rảnh rỗi quá à?!”


Văn Hổ lập tức im bặt, cũng không đi theo nữa.


Thi Cảnh một chân đá tung cửa phòng y tế, làm người đang ngủ gật giật nảy mình.



Anh đi về phía giường bệnh: “Đến xem đi!”


Anh đặt cô lên giường bệnh.


Sắc mặt cô trắng bệch, đôi môi không một chút huyết sắc, đôi mắt vô hồn, toàn thân run rẩy.


Bác sĩ của đội sau khi kiểm tra sơ qua tình hình của Tiết Nhất Nhất, nói: “Nhị gia, chỗ tôi không khám được.”



Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Thi Cảnh, bác sĩ cẩn thận nói: “Phải đến bệnh viện lớn.”


Thi Cảnh không nói một lời, bế Tiết Nhất Nhất đi.


Lại gặp Văn Hổ.


Văn Hổ ngồi xổm bên đường, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó.


Anh ta đã tắm xong, lúc này mặc một chiếc áo thun ngắn tay, dưới ống tay áo bó sát là cánh tay xăm trổ cuồn cuộn.


Nhìn thấy Thi Cảnh cũng không chào hỏi.


Thi Cảnh đứng trước mặt Văn Hổ: “Lái xe, đến bệnh viện!”


Văn Hổ không nói gì, chỉ nhổ cọng cỏ trong miệng ra rồi lái xe đi.


Trên xe, Tiết Nhất Nhất co người lại thành một cục dựa vào cửa xe.


Xe rời khỏi căn cứ một lúc lâu, Thi Cảnh gọi: “Tiết Nhất Nhất.”


Tiết Nhất Nhất như không nghe thấy.


Không phải cô giả vờ không nghe thấy.


Mà là thật sự không nghe thấy.


Thi Cảnh dường như nhớ ra chuyện này, tay cầm máy trợ thính, chạm vào cánh tay Tiết Nhất Nhất.


Sự va chạm đột ngột khiến Tiết Nhất Nhất run lên, cô co người lại càng chặt hơn.


Cô giống như con nai bị hoảng sợ, quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt ngập ngừng, run rẩy cầm lấy máy trợ thính.


Không đeo.


Nắm chặt trong lòng bàn tay, đầu cúi gằm xuống.


Rồi lại co cả người lại.


Xe chạy vào khu vực nội thành.


Văn Hổ dừng xe trước đèn đỏ, quay nửa đầu lại: “Nhị gia, đi bệnh viện nào?”


Thi Cảnh suy nghĩ hai giây, lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Từ.



Bác sĩ Từ là trưởng khoa của một bệnh viện tư, cũng là bác sĩ gia đình của nhà họ Thi.


Lúc này Văn Hổ đã biết phải lái xe đi đâu.


Bác sĩ Từ nhận được điện thoại của Thi Cảnh liền dẫn theo nhân viên y tế chuẩn bị sẵn xe lăn đợi ở cổng bệnh viện.



Xe còn chưa vào cổng bệnh viện đã tiếp nhận bệnh nhân.


Đối với tình hình của Tiết Nhất Nhất, bác sĩ Từ đã biết, vừa đi vừa nói sơ qua với Thi Cảnh.


Tiết Nhất Nhất vừa đến nhà họ Thi đã được kiểm tra sức khỏe toàn diện.


Cơ quan phát âm của cô hoàn toàn bình thường.


Theo lý là có thể nói chuyện.


Bác sĩ Từ: “Chúng tôi gọi tình trạng này là ‘chứng mất ngôn ngữ’.”


Bác sĩ Từ dẫn Thi Cảnh vào thang máy trước, sau đó mới vào theo, tiếp tục nói: “‘Chứng mất ngôn ngữ’ không phải là một bệnh đơn thuần mà là một triệu chứng, có nhiều nguyên nhân gây ra, trường hợp của cô Nhất Nhất là di chứng sau sang chấn tâm lý rất rõ ràng, thiên về bệnh tâm lý hơn.”


Thi Cảnh im lặng hai giây: “Tâm bệnh?”


“Có thể nói như vậy.” Bác sĩ Từ nói, “Lúc cô Nhất Nhất mới được đón về chúng tôi đã thử điều trị tâm lý cho cô ấy nhưng cô Nhất Nhất hoàn toàn không nhớ chuyện trước kia cho nên…”


Cũng không thể bắt đúng bệnh, cho đúng thuốc.


Lúc này, cửa thang máy mở ra.


Bác sĩ Từ ra hiệu ‘mời’: “Nhị gia vừa nói cô Nhất Nhất đã nói chuyện, đây là dấu hiệu tốt lên.”


Thi Cảnh chân dài bước rộng, không biết quan tâm người khác, thật tội nghiệp cho cô y tá đẩy xe lăn phía sau.


Thi Cảnh thuật lại: “Chỉ ‘a a’ mấy tiếng, nói một chữ…”


Anh nghĩ lại: “Hình như là ‘không’…”


Anh cũng không chắc: “Tôi không nghe rõ.”


Bác sĩ Từ khẳng định: “Cô Nhất Nhất có thể phát ra âm thanh chính là tốt rồi.”


Đưa người vào phòng khám riêng, bác sĩ Từ kiểm tra cho Tiết Nhất Nhất.



Dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của bác sĩ Từ, Tiết Nhất Nhất tự mình đeo máy trợ thính.


Thi Cảnh bên cạnh bất ngờ hừ lạnh một tiếng.


Tiết Nhất Nhất ngồi trên ghế khám, bác sĩ Từ ngồi đối diện cô.


Bác sĩ Từ mở miệng thành hình chữ ‘o’, hướng dẫn Tiết Nhất Nhất phát âm: “A~”


Tiết Nhất Nhất mở miệng ra nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.


“Không vội.” Bác sĩ Từ an ủi, chỉ vào cổ họng mình, ra hiệu cho cô dùng chỗ này để phát âm, “A~”


Tiết Nhất Nhất thử lại lần nữa.


Bác sĩ Từ: “Không đúng, không đúng, cô Nhất Nhất, vị trí này của cô hoàn toàn không cử động.”


Thi Cảnh rất thiếu kiên nhẫn.


Cổ họng vẫn tốt, chỉ là nói một câu thôi, có gì khó khăn đến vậy?


Anh đi tới nắm lấy tay Tiết Nhất Nhất đặt lên cổ họng mình: “Cảm nhận được vị trí phát âm chưa?”



Ngón tay cô co rúm lại, rụt về.


Thi Cảnh dùng một ngón trỏ đè lên tay Tiết Nhất Nhất khiến cô không thể trốn thoát: “Dùng chỗ này để phát âm, cảm nhận được chưa? Chỗ này sẽ cử động.”


Tiết Nhất Nhất nhìn chằm chằm Thi Cảnh, vẻ mặt đầy tủi thân, cắn môi, ra sức rút tay về.


Thi Cảnh bực bội hất tay cô ra.


Tiết Nhất Nhất quay người đi, không nhìn anh.


Thi Cảnh bị Tiết Nhất Nhất làm cho tức cười, hai tay chống hông: “Em đang dỗi ai đấy?”


Bác sĩ Từ đứng dậy: “Không vội, không vội, chúng ta đều không vội, từ từ thôi.”



Lại thử một lúc lâu, Tiết Nhất Nhất vẫn không thể phát ra âm thanh.


Bác sĩ Từ nhìn về phía Thi Cảnh: “Nhị gia, tình hình của cô Nhất Nhất vẫn nên từ từ thôi.”


Thi Cảnh chợt hỏi: “Đúng rồi, tai của cô ấy bị sao vậy?”


Bác sĩ Từ: “Thần kinh thính giác của cô Nhất Nhất bị tổn thương, nếu lúc bị thương được chữa trị kịp thời thì rất có hy vọng hồi phục nhưng vì để quá lâu đã gây ra điếc vĩnh viễn ở tai phải, tai trái cũng chỉ có thể đeo máy trợ thính cả đời.”


Tổn thương thần kinh thính giác.


Chứng mất ngôn ngữ.


Di chứng sau sang chấn tâm lý.


Tiếng nổ…


Thi Cảnh đơn giản ghép những từ này lại với nhau.


Anh cúi người, một tay chống vào ghế khám, một tay nắm lấy vai Tiết Nhất Nhất, giọng ra lệnh: “Tiết Nhất Nhất, nhìn tôi.”


Tim Tiết Nhất Nhất thót lại, sau một hồi chuẩn bị tâm lý, cô rụt rè nhìn qua.


Thi Cảnh dùng đôi mắt sắc bén đó nhìn thẳng vào đôi mắt màu nhạt kia.


Anh dẫn dắt hỏi: “Em sợ tiếng nổ như vậy, có phải đã từng trải qua một vụ nổ không?”


Lòng bàn tay Tiết Nhất Nhất đẫm mồ hôi, vừa định quay mặt đi đã bị Thi Cảnh một tay giữ lấy cằm xoay mặt lại.


Thi Cảnh nheo mắt, ép hỏi: “Vừa rồi có phải em đã nhớ lại chuyện trước kia không?”


Tiết Nhất Nhất lắc đầu phủ nhận.


Ngón tay Thi Cảnh dùng sức, ra vẻ không có câu trả lời sẽ không bỏ qua.


Tiết Nhất Nhất đau đớn, nước mắt lã chã rơi xuống, ra hiệu: “Buông cháu ra, cháu chỉ là rất sợ hãi.”



Bác sĩ Từ đứng bên cạnh, vẻ mặt khó xử: “Nhị gia, thật sự không vội được đâu.”


Thi Cảnh không chút thương tiếc: “Tiết Nhất Nhất, rốt cuộc em đang sợ cái gì?”


Đối mặt với sự ép buộc từng bước, Tiết Nhất Nhất trợn to mắt, hai tay ra hiệu: “Cháu sợ dao, sợ súng, sợ bọ cạp, sợ tiếng nổ, sợ chú.”


Thi Cảnh lạnh lùng nhìn hai giây rồi một tay hất khuôn mặt Tiết Nhất Nhất ra.



Tiết Nhất Nhất lại co rúm thành một cục, không ngừng run rẩy.


Lúc này điện thoại của Thi Cảnh reo lên.


Anh ra khỏi phòng khám nghe điện thoại.


Đầu dây bên kia, một người đàn ông trẻ tuổi nói bằng tiếng Quảng Đông chuẩn: “Một tin tốt đây! Người đó đúng là ở Hồng Kông nhưng địa điểm cụ thể thì Nhị gia phải đợi thêm chút nữa!”


Sau vài câu rồi cúp máy, Thi Cảnh đi đến một nơi không có người gọi một cuộc điện thoại khác.


Đến khi anh trở lại phòng khám, Tiết Nhất Nhất đã ngủ trên giường bệnh tạm thời bên cạnh.


Bác sĩ Từ: “Thân nhiệt của cô Nhất Nhất hơi cao, những thứ khác không có vấn đề gì, mắt cá chân cũng không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là được, tôi vừa cho cô ấy dùng một lượng nhỏ thuốc an thần, có thể giúp cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.”


Thi Cảnh nhìn gương mặt ngủ yên bình của Tiết Nhất Nhất: “Những thứ trong bệnh án của cô ấy, anh cả tôi có biết không?”


Bác sĩ Từ gật đầu: “Dĩ nhiên là biết.”


Thi Cảnh: “Cô ấy có cần nhập viện không?”


Bác sĩ Từ đề nghị: “Tốt nhất là ở lại quan sát một đêm.”


“Tôi còn có việc.” Thi Cảnh thu lại ánh mắt, không có ý định ở lại, dặn dò, “Thông báo cho anh cả tôi một tiếng, bảo người qua đây trông chừng cô ấy.”


Anh không nói chăm sóc mà là ‘trông chừng’.


Nói xong anh rời đi.


Đợi bác sĩ Từ cũng rời đi, Tiết Nhất Nhất đột ngột mở mắt.


Thật ra lúc ở căn cứ, ngay khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của Thi Cảnh, Tiết Nhất Nhất đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi.



Anh bóp cằm cô, hỏi cô tại sao lại giả câm, hỏi cô có mục đích gì.


Anh đã nghi ngờ cô.


Tiết Nhất Nhất hiểu rằng, lúc đó, bất kể cô trả lời thế nào Thi Cảnh cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.


Vậy thì rất có thể anh sẽ tự mình ra tay điều tra để xác thực.


Dù sao cũng là người nhà họ Thi, thận trọng là quy tắc để bảo toàn mạng sống, đặc biệt là với người bên cạnh, nếu không thật sự chết thế nào cũng không biết.


Nếu thật sự để Thi Cảnh điều tra ra được điều gì đó, để anh vạch trần cô không phải là con gái của Thi Dụ, khiến cô mất đi thân phận Tiết Nhất Nhất…


Hách Gia Âm, luôn luôn nguy hiểm.


Cô không thể là Hách Gia Âm.


Muốn sống, cô chỉ có thể là Tiết Nhất Nhất.


Vì vậy, chỉ có cách thông qua lời của người khác để nói cho Thi Cảnh biết, ví dụ như bác sĩ Từ, người không có liên quan gì đến cô.


Nói cho Thi Cảnh biết, tình trạng bệnh thật sự của Tiết Nhất Nhất.


Nói cho Thi Cảnh biết, đây không phải là bí mật.


Nói cho Thi Cảnh biết, mọi thứ về Tiết Nhất Nhất Thi Dụ đều đã tìm hiểu qua một lượt, không có vấn đề gì.


Như vậy Thi Cảnh mới có thể buông bỏ sự nghi ngờ.


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 26
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...