Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Chương 30
125@-
Hồng Kông, do vị trí địa lý và di sản lịch sử độc đáo, đã trở thành một đầu mối quan trọng của thương mại và hàng hải quốc tế.
Đây là một trong những nền kinh tế tự do nhất trên thế giới.
Có hệ thống pháp luật độc lập riêng.
Dân số ở đây đông đúc, đất đai quý như vàng, nhà lồng chim chiếm tới 70%.
Và những biệt thự lưng chừng núi nằm giữa những ngọn núi xanh tươi và thành phố náo nhiệt chính là biểu tượng của danh vọng và sự giàu có.
Trong biệt thự.
Thi Cảnh ngồi trên ghế, ở trần.
Làn da rám nắng, vai lưng rộng rãi, cánh tay rắn chắc, ngực cao, cơ bụng rõ nét, dưới rốn lộ rõ mạch máu và lớp lông đen kéo dài xuống dưới.
Từ vai phải đến bụng dưới bên trái quấn vài vòng gạc trắng.
Thi Cảnh châm một điếu thuốc ngậm trên môi.
A Long tháo băng gạc, gỡ miếng dán vết thương ra.
Trên lưng với những đường cơ bắp rõ rệt có một vết thương dài khoảng 15 centimet.
Những mũi khâu đều đặn, tinh tế kéo căng lớp da xung quanh vết thương, mép vết thương có màu hồng thịt tương phản rõ rệt với làn da khỏe mạnh.
Nửa tháng trước, Trần Gia Mân, thiếu chủ của Hồng Xã, tình cờ phát hiện ra cặp anh em sát thủ họ Giang – những người đã rút lui khỏi giang hồ nhiều năm – đang ở Hồng Kông.
Không ai biết họ đến từ đâu, tên thật là gì.
Người ta gọi họ là Đại Giang và Tiểu Giang.
Họ nhận tiền để giết người, nổi tiếng quốc tế vì chưa bao giờ thất thủ.
Một thời lừng lẫy.
Chín năm trước họ rút lui khỏi giang hồ, biến mất không dấu vết.
Hóa ra họ đã vượt biên đến Hồng Kông mai danh ẩn tích.
Thi Cảnh đã bí mật đến Hồng Kông 10 ngày trước.
Tối hai hôm trước Trần Gia Mân đã tìm ra nơi ẩn náu của Tiểu Giang.
Thi Cảnh đã dùng tay phải của mình bẻ gãy cổ của Tiểu Giang.
Vết thương trên lưng anh chính là do lúc đó để lại.
Trong lòng Thi Cảnh, danh sách được khắc bằng máu lại gạch đi một cái tên.
Sale quốc tế 25/9
Đến đây.
Giờ chỉ còn lại một người cuối cùng – Đại Giang.
Răng cắn chặt đầu lọc thuốc rít một hơi thật sâu.
Khói thuốc tỏa ra từ kẽ môi có chút làm mờ mắt.
Thi Cảnh giơ tay đang đeo chuỗi Phật châu lên.
Anh chính là dùng bàn tay này bẻ gãy cổ của Tiểu Giang.
Một tiếng ‘rắc’.
Máu từ miệng Tiểu Giang phun ra, hắn ta trợn trừng mắt, sau khi chết vẫn không nhắm lại được.
Thi Cảnh nhìn cảnh tượng đó nở nụ cười u ám.
Ngón tay kẹp điếu thuốc, lấy ra, Thi Cảnh hỏi: “Tin tức đã được tung ra chưa?”
Đại Giang và Tiểu Giang ẩn náu ở Hồng Kông, Tiểu Giang đã chết nhưng tung tích của Đại Giang, bên Trần Gia Mân vẫn chưa có tiến triển.
Thi Cảnh cho người tung tin Tiểu Giang bị giết, muốn dụ rắn ra khỏi hang.
A Long vừa thay thuốc cho Thi Cảnh vừa trả lời: “Tối qua đã tung ra rồi.”
Thi Cảnh rít một hơi thuốc thật sâu.
Vậy là vẫn chưa có tin tức.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Một dãy số ảo.
Thi Cảnh vơ lấy điện thoại.
Sau khi nghe máy, anh áp tai vào loa điện thoại, không lên tiếng.
Hai giây sau, người bên kia nói chuyện.
Giọng người đàn ông có vẻ lớn tuổi, nói tiếng phổ thông: “A Cảnh, còn nhớ chú Văn Tường không?”
Thi Cảnh dừng lại một chút rồi cười: “Chú Văn Tường, chú nói gì vậy? Sao có thể quên chú được?”
“Nếu còn nhớ…” Hứa Văn Tường trách mắng như một bậc trưởng bối, “Vậy tại sao đến Hồng Kông rồi mà không đến thăm ông già này?”
Lần này Thi Cảnh đến Hồng Kông không qua cửa khẩu, chỉ có Trần Gia Mân biết.
Bây giờ xem ra.
Không phải bị Trần Gia Mân bán đứng thì cũng là người dưới trướng Trần Gia Mân có vấn đề.
Thi Cảnh thản nhiên hút một hơi thuốc, nói dối không hề ngập ngừng: “Chú Văn Tường nghe tin từ đâu vậy? Cháu đang ở Bắc Đô mà!”
Hứa Văn Tường cười ‘ha ha ha’ vài tiếng rồi hỏi thẳng: “Lần bầu cử thủ lĩnh mới của ‘Hồng Xã’ sắp tới, nhà họ Thi đứng về phía Trần Gia Mân đúng không?”
Vài năm trước Hồng Kông tiến hành chiến dịch truy quét xã hội đen quy mô lớn, các băng đảng được sáp nhập.
Băng đảng cũ ‘Hồng Liên Bang’ do Hứa Văn Tường đứng đầu đã bị ‘Hồng Xã’ thu nạp.
Nửa năm trước có tin đồn thủ lĩnh của ‘Hồng Xã’ –Trần Hán Văn – sức khỏe không tốt, các thế lực dưới trướng bắt đầu rục rịch, Hứa Văn Tường, thủ lĩnh cũ của ‘Hồng Liên Bang’ là một trong số đó.
Tháng trước Trần Hán Văn qua đời vì bệnh tật, vị trí thủ lĩnh của ‘Hồng Xã’ bị bỏ trống.
Để giành được vị trí thủ lĩnh, Hứa Văn Tường đã sớm đàm phán điều kiện với các thế lực khác.
Bây giờ, sức ảnh hưởng của ông ta trong xã đoàn ngang ngửa với Trần Gia Mân.
Nhưng nếu nhà họ Thi xen vào, Hứa Văn Tường chắc chắn sẽ thất bại.
Thi Cảnh đại khái đoán được ý của Hứa Văn Tường: “Chú Văn Tường, ông cụ nhà cháu đã nói rồi, không can thiệp vào bất kỳ thế lực nào ở Hồng Kông, chú quên rồi sao?”
Hứa Văn Tường làm sao có thể quên?
Năm đó để ‘Hồng Liên Bang’ không bị ‘Hồng Xã’ thu nạp, Hứa Văn Tường đã đích thân đến Bắc Đô gặp nhà họ Thi, hy vọng nhận được sự ủng hộ của họ.
Vốn tưởng rằng với tình nghĩa từng vào sinh ra tử sẽ không có gì khó khăn.
Nhưng ông cụ Thi chỉ nói một câu: Nhà họ Thi không can thiệp vào bất kỳ thế lực nào ở Hồng Kông.
Cũng chính lúc đó, Hứa Văn Tường đã dập đầu ba cái trước nhà họ Thi, cắt đứt tình nghĩa.
Nhưng không ngờ bây giờ… nhà họ Thi lại bội ước, muốn đến Hồng Kông xen vào một chân.
Hứa Văn Tường làm sao có thể không tức giận?
Ông ta tự cho rằng mình làm gì cũng không quá đáng!
Là nhà họ Thi bội tín trước.
Nhưng với thế lực của nhà họ Thi, lật mặt chỉ có thể là nước cờ hiểm cuối cùng.
Hứa Văn Tường bắt đầu hồi tưởng quá khứ: “Năm đó chú tám tuổi, hai ngày không có gì ăn, ăn trộm một cái bánh bao của người ta bị đánh gần chết, là chị Hà đã cứu chú, sắp xếp cho chú làm việc ở bến cảng.”
Chị Hà mà Hứa Văn Tường nói là Thẩm Hà.
Là mẹ của Thi Cảnh.
Hứa Văn Tường: “Ơn cứu mạng của chị Hà chú mãi mãi ghi nhớ trong lòng.”
Trong đầu Thi Cảnh hiện lên một khuôn mặt hiền dịu, anh nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, bàn tay siết chặt điện thoại, gân xanh nổi lên.
Hứa Văn Tường tiếp tục: “Bây giờ chú già rồi, thường nhớ lại những ngày tháng lênh đênh trên biển cùng chị Hà thời trẻ.”
Thi Cảnh: “…”
Hứa Văn Tường chuyển chủ đề: “A Cảnh, chỉ cần chú trở thành thủ lĩnh mới của ‘Hồng Xã’, chú có thể dùng mối quan hệ cũ để mở lại đường biển, lợi nhuận từ việc kinh doanh trên biển có thể chia cho nhà họ Thi một phần, đây là thành ý của chú.”
Lồng ngực Thi Cảnh từ từ phập phồng, khi ngước mắt lên đã trở lại vẻ ngang tàng thường ngày.
Anh khuyên nhủ: “Chú Văn Tường, người ta không thể cứ nhìn về quá khứ, phải nhìn về phía trước.”
Hứa Văn Tường: “…”
Thi Cảnh cười một tiếng: “Thời thế đã khác, những việc trên biển đó gọi là vượt biên trái phép, bị bắt là ăn đạn đấy!”
Thi Cảnh hút một hơi thuốc, nheo mắt, nói đùa: “Nếu cháu dám nhận lời chú chuyện này, chưa cần đợi đến lúc ăn đạn, có thể ông cụ nhà cháu đã đánh chết cháu rồi.”
Hứa Văn Tường: “Vậy là không có gì để bàn?”
“Chú Văn Tường, chú thật sự lo xa rồi.” Thi Cảnh dùng ngón tay kẹp đầu lọc thuốc, ngón giữa gõ gõ tàn thuốc, giọng điệu nghiêm túc, “Nhà họ Thi không can thiệp vào bất kỳ thế lực nào ở Hồng Kông, nói một là một! Nói được làm được!”
Hứa Văn Tường làm sao có thể tin lời này?
Trước thềm bầu cử thủ lĩnh mới người nhà họ Thi bí mật đến Hồng Kông liên lạc riêng với Trần Gia Mân, đây là coi ông ta là đồ già lẩm cẩm để lừa bịp sao!
Hứa Văn Tường thở ra một hơi thật sâu, nói: “Tối nay trong quán của chú có mời hai vị khách, một trong số đó không biết có thể khiến A Cảnh thay đổi ý định không?”
A Long đã thay thuốc xong, khoác một chiếc áo sơ mi cho Thi Cảnh.
Thi Cảnh vung tay ra, trầm giọng hỏi: “Ai?”
Hứa Văn Tường tự tin nói: “Cô Uông, Uông Minh Hoa.”
Thi Cảnh thở ra một hơi, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
Anh còn tưởng Hứa Văn Tường đã tìm thấy Đại Giang.
Kết quả lại là một người phụ nữ chẳng liên quan gì.
Thi Cảnh cười nhẹ nhàng: “Chú Văn Tường, tin tức của chú sai rồi, chuyện của cháu với cô Uông đã xong rồi, không thân.”
Sao lại có thể nghĩ đến việc dùng Uông Minh Hoa để uy h**p anh?
Suy đi nghĩ lại, có lẽ là vì cái danh ‘vị hôn thê’ của Uông Minh Hoa.
Chuyện này nói ra cũng thật nực cười.
Rõ ràng Thi Cảnh đã bày tỏ thái độ.
Nhưng lại không chỉ một lần nghe Kỷ Chiêu Minh nói, Uông Minh Hoa tuyên bố với bên ngoài cô ta là vị hôn thê của anh…
“Nhưng chú Văn Tường, với tư cách là cháu trai của chú, cháu phải nhắc nhở chú một câu…” Thi Cảnh khuyên, “Cô Uông là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Uông, chú dọa dẫm cô ta một chút là được rồi, nếu thật sự ra tay với cô ta, cục diện sau này sẽ khó giải quyết đấy.”
“Chuyện này không cần cháu lo.” Hứa Văn Tường nói với giọng hiền từ, “Cho cháu một tiếng đồng hồ để xuất hiện, chú đảm bảo cô ta sẽ không sao.”
Thi Cảnh bất lực nói: “Chú Văn Tường, cháu thật sự đang ở Bắc Đô, có mọc cánh cũng không thể bay đến Hồng Kông trong một tiếng.”
“Vậy à?” Hứa Văn Tường cười khẩy, “Hy vọng ba phút sau cháu vẫn có thể nói như vậy.”
Dứt lời, điện thoại bị ngắt.
Thi Cảnh ném điện thoại lên bàn, nhặt áo sơ mi lên mặc vào.
Thi Cảnh không nghĩ rằng Hứa Văn Tường dám làm gì Uông Minh Hoa.
Giống như anh nói, như vậy thì cục diện sẽ khó giải quyết.
Hứa Văn Tường chỉ muốn tranh một vị trí thủ lĩnh, có vị trí rồi mà mất mạng thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Văn Hổ cầm điện thoại từ ngoài cửa bước vào: “Nhị gia, bên xà đầu có tin tức rồi.”
(Xà đầu: kẻ tổ chức vượt biên trái phép)
Điện thoại trên bàn rung lên một cái.
Thi Cảnh liếc mắt một cái, không quan tâm, nhìn Văn Hổ: “Nói đi.”
Văn Hổ: “Hai giờ sáng mai Đại Giang sẽ rời Hồng Kông.”
Con rắn này quả nhiên đã nhận ra nguy hiểm, chủ động ra khỏi hang.
Thi Cảnh: “Đi từ bến cảng nào?”
Văn Hổ: “Hắn rất cảnh giác, đã liên lạc với xà đầu ở cả hai bến cảng.”
Nghĩa là, không chắc chắn sẽ đi từ bến cảng nào.
Thi Cảnh sắp xếp: “Tôi và Văn Hổ đến bến cảng B, A Long, cậu đến bến cảng A, thấy người đừng manh động, đợi tôi.”
Văn Hổ lập tức đáp lời: “Vâng.”
A Long đóng hộp thuốc lại: “Nhị gia, chuyện này cứ giao cho em và Hổ tử đi, anh còn có vết thương.”
Văn Hổ nhận ra, phụ họa: “Đúng vậy, Nhị gia cứ yên tâm, tụi em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Dưới ánh đèn, sắc mặt Thi Cảnh u ám, bàn tay chống trên bàn, đầu ngón tay trắng bệch: “Tôi phải tự tay làm.”
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Hồng Kông, do vị trí địa lý và di sản lịch sử độc đáo, đã trở thành một đầu mối quan trọng của thương mại và hàng hải quốc tế.
Đây là một trong những nền kinh tế tự do nhất trên thế giới.
Có hệ thống pháp luật độc lập riêng.
Dân số ở đây đông đúc, đất đai quý như vàng, nhà lồng chim chiếm tới 70%.
Và những biệt thự lưng chừng núi nằm giữa những ngọn núi xanh tươi và thành phố náo nhiệt chính là biểu tượng của danh vọng và sự giàu có.
Trong biệt thự.
Thi Cảnh ngồi trên ghế, ở trần.
Làn da rám nắng, vai lưng rộng rãi, cánh tay rắn chắc, ngực cao, cơ bụng rõ nét, dưới rốn lộ rõ mạch máu và lớp lông đen kéo dài xuống dưới.
Từ vai phải đến bụng dưới bên trái quấn vài vòng gạc trắng.
Thi Cảnh châm một điếu thuốc ngậm trên môi.
A Long tháo băng gạc, gỡ miếng dán vết thương ra.
Trên lưng với những đường cơ bắp rõ rệt có một vết thương dài khoảng 15 centimet.
Những mũi khâu đều đặn, tinh tế kéo căng lớp da xung quanh vết thương, mép vết thương có màu hồng thịt tương phản rõ rệt với làn da khỏe mạnh.
Nửa tháng trước, Trần Gia Mân, thiếu chủ của Hồng Xã, tình cờ phát hiện ra cặp anh em sát thủ họ Giang – những người đã rút lui khỏi giang hồ nhiều năm – đang ở Hồng Kông.
Không ai biết họ đến từ đâu, tên thật là gì.
Người ta gọi họ là Đại Giang và Tiểu Giang.
Họ nhận tiền để giết người, nổi tiếng quốc tế vì chưa bao giờ thất thủ.
Một thời lừng lẫy.
Chín năm trước họ rút lui khỏi giang hồ, biến mất không dấu vết.
Hóa ra họ đã vượt biên đến Hồng Kông mai danh ẩn tích.
Thi Cảnh đã bí mật đến Hồng Kông 10 ngày trước.
Tối hai hôm trước Trần Gia Mân đã tìm ra nơi ẩn náu của Tiểu Giang.
Thi Cảnh đã dùng tay phải của mình bẻ gãy cổ của Tiểu Giang.
Vết thương trên lưng anh chính là do lúc đó để lại.
Trong lòng Thi Cảnh, danh sách được khắc bằng máu lại gạch đi một cái tên.
Sale quốc tế 25/9
Đến đây.
Giờ chỉ còn lại một người cuối cùng – Đại Giang.
Răng cắn chặt đầu lọc thuốc rít một hơi thật sâu.
Khói thuốc tỏa ra từ kẽ môi có chút làm mờ mắt.
Thi Cảnh giơ tay đang đeo chuỗi Phật châu lên.
Anh chính là dùng bàn tay này bẻ gãy cổ của Tiểu Giang.
Một tiếng ‘rắc’.
Máu từ miệng Tiểu Giang phun ra, hắn ta trợn trừng mắt, sau khi chết vẫn không nhắm lại được.
Thi Cảnh nhìn cảnh tượng đó nở nụ cười u ám.
Ngón tay kẹp điếu thuốc, lấy ra, Thi Cảnh hỏi: “Tin tức đã được tung ra chưa?”
Đại Giang và Tiểu Giang ẩn náu ở Hồng Kông, Tiểu Giang đã chết nhưng tung tích của Đại Giang, bên Trần Gia Mân vẫn chưa có tiến triển.
Thi Cảnh cho người tung tin Tiểu Giang bị giết, muốn dụ rắn ra khỏi hang.
A Long vừa thay thuốc cho Thi Cảnh vừa trả lời: “Tối qua đã tung ra rồi.”
Thi Cảnh rít một hơi thuốc thật sâu.
Vậy là vẫn chưa có tin tức.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Một dãy số ảo.
Thi Cảnh vơ lấy điện thoại.
Sau khi nghe máy, anh áp tai vào loa điện thoại, không lên tiếng.
Hai giây sau, người bên kia nói chuyện.
Giọng người đàn ông có vẻ lớn tuổi, nói tiếng phổ thông: “A Cảnh, còn nhớ chú Văn Tường không?”
Thi Cảnh dừng lại một chút rồi cười: “Chú Văn Tường, chú nói gì vậy? Sao có thể quên chú được?”
“Nếu còn nhớ…” Hứa Văn Tường trách mắng như một bậc trưởng bối, “Vậy tại sao đến Hồng Kông rồi mà không đến thăm ông già này?”
Lần này Thi Cảnh đến Hồng Kông không qua cửa khẩu, chỉ có Trần Gia Mân biết.
Bây giờ xem ra.
Không phải bị Trần Gia Mân bán đứng thì cũng là người dưới trướng Trần Gia Mân có vấn đề.
Thi Cảnh thản nhiên hút một hơi thuốc, nói dối không hề ngập ngừng: “Chú Văn Tường nghe tin từ đâu vậy? Cháu đang ở Bắc Đô mà!”
Hứa Văn Tường cười ‘ha ha ha’ vài tiếng rồi hỏi thẳng: “Lần bầu cử thủ lĩnh mới của ‘Hồng Xã’ sắp tới, nhà họ Thi đứng về phía Trần Gia Mân đúng không?”
Vài năm trước Hồng Kông tiến hành chiến dịch truy quét xã hội đen quy mô lớn, các băng đảng được sáp nhập.
Băng đảng cũ ‘Hồng Liên Bang’ do Hứa Văn Tường đứng đầu đã bị ‘Hồng Xã’ thu nạp.
Nửa năm trước có tin đồn thủ lĩnh của ‘Hồng Xã’ –Trần Hán Văn – sức khỏe không tốt, các thế lực dưới trướng bắt đầu rục rịch, Hứa Văn Tường, thủ lĩnh cũ của ‘Hồng Liên Bang’ là một trong số đó.
Tháng trước Trần Hán Văn qua đời vì bệnh tật, vị trí thủ lĩnh của ‘Hồng Xã’ bị bỏ trống.
Để giành được vị trí thủ lĩnh, Hứa Văn Tường đã sớm đàm phán điều kiện với các thế lực khác.
Bây giờ, sức ảnh hưởng của ông ta trong xã đoàn ngang ngửa với Trần Gia Mân.
Nhưng nếu nhà họ Thi xen vào, Hứa Văn Tường chắc chắn sẽ thất bại.
Thi Cảnh đại khái đoán được ý của Hứa Văn Tường: “Chú Văn Tường, ông cụ nhà cháu đã nói rồi, không can thiệp vào bất kỳ thế lực nào ở Hồng Kông, chú quên rồi sao?”
Hứa Văn Tường làm sao có thể quên?
Năm đó để ‘Hồng Liên Bang’ không bị ‘Hồng Xã’ thu nạp, Hứa Văn Tường đã đích thân đến Bắc Đô gặp nhà họ Thi, hy vọng nhận được sự ủng hộ của họ.
Vốn tưởng rằng với tình nghĩa từng vào sinh ra tử sẽ không có gì khó khăn.
Nhưng ông cụ Thi chỉ nói một câu: Nhà họ Thi không can thiệp vào bất kỳ thế lực nào ở Hồng Kông.
Cũng chính lúc đó, Hứa Văn Tường đã dập đầu ba cái trước nhà họ Thi, cắt đứt tình nghĩa.
Nhưng không ngờ bây giờ… nhà họ Thi lại bội ước, muốn đến Hồng Kông xen vào một chân.
Hứa Văn Tường làm sao có thể không tức giận?
Ông ta tự cho rằng mình làm gì cũng không quá đáng!
Là nhà họ Thi bội tín trước.
Nhưng với thế lực của nhà họ Thi, lật mặt chỉ có thể là nước cờ hiểm cuối cùng.
Hứa Văn Tường bắt đầu hồi tưởng quá khứ: “Năm đó chú tám tuổi, hai ngày không có gì ăn, ăn trộm một cái bánh bao của người ta bị đánh gần chết, là chị Hà đã cứu chú, sắp xếp cho chú làm việc ở bến cảng.”
Chị Hà mà Hứa Văn Tường nói là Thẩm Hà.
Là mẹ của Thi Cảnh.
Hứa Văn Tường: “Ơn cứu mạng của chị Hà chú mãi mãi ghi nhớ trong lòng.”
Trong đầu Thi Cảnh hiện lên một khuôn mặt hiền dịu, anh nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, bàn tay siết chặt điện thoại, gân xanh nổi lên.
Hứa Văn Tường tiếp tục: “Bây giờ chú già rồi, thường nhớ lại những ngày tháng lênh đênh trên biển cùng chị Hà thời trẻ.”
Thi Cảnh: “…”
Hứa Văn Tường chuyển chủ đề: “A Cảnh, chỉ cần chú trở thành thủ lĩnh mới của ‘Hồng Xã’, chú có thể dùng mối quan hệ cũ để mở lại đường biển, lợi nhuận từ việc kinh doanh trên biển có thể chia cho nhà họ Thi một phần, đây là thành ý của chú.”
Lồng ngực Thi Cảnh từ từ phập phồng, khi ngước mắt lên đã trở lại vẻ ngang tàng thường ngày.
Anh khuyên nhủ: “Chú Văn Tường, người ta không thể cứ nhìn về quá khứ, phải nhìn về phía trước.”
Hứa Văn Tường: “…”
Thi Cảnh cười một tiếng: “Thời thế đã khác, những việc trên biển đó gọi là vượt biên trái phép, bị bắt là ăn đạn đấy!”
Thi Cảnh hút một hơi thuốc, nheo mắt, nói đùa: “Nếu cháu dám nhận lời chú chuyện này, chưa cần đợi đến lúc ăn đạn, có thể ông cụ nhà cháu đã đánh chết cháu rồi.”
Hứa Văn Tường: “Vậy là không có gì để bàn?”
“Chú Văn Tường, chú thật sự lo xa rồi.” Thi Cảnh dùng ngón tay kẹp đầu lọc thuốc, ngón giữa gõ gõ tàn thuốc, giọng điệu nghiêm túc, “Nhà họ Thi không can thiệp vào bất kỳ thế lực nào ở Hồng Kông, nói một là một! Nói được làm được!”
Hứa Văn Tường làm sao có thể tin lời này?
Trước thềm bầu cử thủ lĩnh mới người nhà họ Thi bí mật đến Hồng Kông liên lạc riêng với Trần Gia Mân, đây là coi ông ta là đồ già lẩm cẩm để lừa bịp sao!
Hứa Văn Tường thở ra một hơi thật sâu, nói: “Tối nay trong quán của chú có mời hai vị khách, một trong số đó không biết có thể khiến A Cảnh thay đổi ý định không?”
A Long đã thay thuốc xong, khoác một chiếc áo sơ mi cho Thi Cảnh.
Thi Cảnh vung tay ra, trầm giọng hỏi: “Ai?”
Hứa Văn Tường tự tin nói: “Cô Uông, Uông Minh Hoa.”
Thi Cảnh thở ra một hơi, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
Anh còn tưởng Hứa Văn Tường đã tìm thấy Đại Giang.
Kết quả lại là một người phụ nữ chẳng liên quan gì.
Thi Cảnh cười nhẹ nhàng: “Chú Văn Tường, tin tức của chú sai rồi, chuyện của cháu với cô Uông đã xong rồi, không thân.”
Sao lại có thể nghĩ đến việc dùng Uông Minh Hoa để uy h**p anh?
Suy đi nghĩ lại, có lẽ là vì cái danh ‘vị hôn thê’ của Uông Minh Hoa.
Chuyện này nói ra cũng thật nực cười.
Rõ ràng Thi Cảnh đã bày tỏ thái độ.
Nhưng lại không chỉ một lần nghe Kỷ Chiêu Minh nói, Uông Minh Hoa tuyên bố với bên ngoài cô ta là vị hôn thê của anh…
“Nhưng chú Văn Tường, với tư cách là cháu trai của chú, cháu phải nhắc nhở chú một câu…” Thi Cảnh khuyên, “Cô Uông là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Uông, chú dọa dẫm cô ta một chút là được rồi, nếu thật sự ra tay với cô ta, cục diện sau này sẽ khó giải quyết đấy.”
“Chuyện này không cần cháu lo.” Hứa Văn Tường nói với giọng hiền từ, “Cho cháu một tiếng đồng hồ để xuất hiện, chú đảm bảo cô ta sẽ không sao.”
Thi Cảnh bất lực nói: “Chú Văn Tường, cháu thật sự đang ở Bắc Đô, có mọc cánh cũng không thể bay đến Hồng Kông trong một tiếng.”
“Vậy à?” Hứa Văn Tường cười khẩy, “Hy vọng ba phút sau cháu vẫn có thể nói như vậy.”
Dứt lời, điện thoại bị ngắt.
Thi Cảnh ném điện thoại lên bàn, nhặt áo sơ mi lên mặc vào.
Thi Cảnh không nghĩ rằng Hứa Văn Tường dám làm gì Uông Minh Hoa.
Giống như anh nói, như vậy thì cục diện sẽ khó giải quyết.
Hứa Văn Tường chỉ muốn tranh một vị trí thủ lĩnh, có vị trí rồi mà mất mạng thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Văn Hổ cầm điện thoại từ ngoài cửa bước vào: “Nhị gia, bên xà đầu có tin tức rồi.”
(Xà đầu: kẻ tổ chức vượt biên trái phép)
Điện thoại trên bàn rung lên một cái.
Thi Cảnh liếc mắt một cái, không quan tâm, nhìn Văn Hổ: “Nói đi.”
Văn Hổ: “Hai giờ sáng mai Đại Giang sẽ rời Hồng Kông.”
Con rắn này quả nhiên đã nhận ra nguy hiểm, chủ động ra khỏi hang.
Thi Cảnh: “Đi từ bến cảng nào?”
Văn Hổ: “Hắn rất cảnh giác, đã liên lạc với xà đầu ở cả hai bến cảng.”
Nghĩa là, không chắc chắn sẽ đi từ bến cảng nào.
Thi Cảnh sắp xếp: “Tôi và Văn Hổ đến bến cảng B, A Long, cậu đến bến cảng A, thấy người đừng manh động, đợi tôi.”
Văn Hổ lập tức đáp lời: “Vâng.”
A Long đóng hộp thuốc lại: “Nhị gia, chuyện này cứ giao cho em và Hổ tử đi, anh còn có vết thương.”
Văn Hổ nhận ra, phụ họa: “Đúng vậy, Nhị gia cứ yên tâm, tụi em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Dưới ánh đèn, sắc mặt Thi Cảnh u ám, bàn tay chống trên bàn, đầu ngón tay trắng bệch: “Tôi phải tự tay làm.”
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Story
Chương 30
10.0/10 từ 26 lượt.