Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 221: Không phiền phức


Trên đường đến bệnh viện, tôi đã tỉnh lại.


Bác Trương ngồi bên cạnh, lo lắng hỏi: "Tiểu Hà, sao tự nhiên lại ngất thế? Cháu không sao chứ?"


Tôi gượng dậy, xoa mặt rồi đặt tay lên bụng: "Hình như không sao đâu."


Chỉ có bên mặt ngã xuống là đau, còn lại không có chỗ nào thấy khó chịu.


"Ôi trời ơi, làm tôi sợ muốn chết! Dù sao cũng phải vào bệnh viện kiểm tra cho chắc. Tôi đã gọi cho Cư Diên rồi, cậu ấy bảo sắp tới."


Tôi gật đầu: "Vâng."


Đây là lần đầu tôi gặp chuyện như vậy. Tôi rất sợ trong lúc mang thai sẽ mắc bệnh gì đó. Nếu tôi bị ung thư ở độ tuổi còn trẻ như Vân Trang thì thật quá xui xẻo rồi.



Cư Diên đến còn sớm hơn chúng tôi, anh ta mở cửa xe, đỡ tôi xuống.


Nhìn cánh cổng bệnh viện, tôi thấy hơi sợ, vô thức nắm chặt vạt áo anh ta.


Cư Diên nắm lấy tay tôi, dịu giọng nói: "Đi thôi."


Vào bệnh viện, họ cho tôi làm đủ thứ xét nghiệm có thể làm: xét nghiệm máu, nước tiểu, siêu âm. Bác sĩ nói chỉ là thiếu oxy tạm thời và hơi thiếu máu, thai nhi thì vẫn ổn.


Bà dặn tôi không được đứng dậy quá nhanh, rồi kê thêm thuốc bổ sung sắt.


Cư Diên đứng cạnh hỏi: "Mẹ cô ấy mất vì ung thư dạ dày, lúc đó bà ấy cũng đang mang thai. Liệu cô ấy có bị sao không?"


Bác sĩ đáp: "Các chỉ số đều bình thường, chỉ hơi thiếu máu thôi. Cả mẹ và thai đều khỏe. Nếu lo lắng thì có thể làm nội soi dạ dày, nhưng không khuyến khích làm trong thai kỳ. Đưa ống vào sẽ gây buồn nôn, có thể k*ch th*ch co bóp t* c*ng. Chờ sau sinh hai tháng hãy kiểm tra."


"Vâng."



Bác Trương đang ở ngoài trông Cư Bảo Các, thấy chúng tôi ra thì chạy lại hỏi: "Bác sĩ nói sao rồi?"


"Thiếu oxy với thiếu máu thôi." Cư Diên đưa cho bà kết quả xét nghiệm, rồi quay sang tôi: "Thời gian này em đừng đến trường nữa. Anh sẽ thuê bảo mẫu về nhà chăm em, cũng tạm thời đừng đến nhà họ Yến."


Tôi nói: "Thiếu máu có phải bệnh nặng đâu. Tôi sắp đến kỳ thi cuối cùng rồi, ráng nửa tháng nữa, đợi nghỉ hè thì dưỡng thai."


"Thế thì em không được ăn cơm căng tin nữa, anh sẽ mang đồ ăn đến cho em."


Tôi thấy anh ta hơi cầu kỳ: "Không cần phiền thế đâu..."


Dù biết phải cẩn thận khi mang thai, nhưng bác sĩ bảo không sao, anh ta vẫn căng thẳng như vậy, thật không hiểu nổi.


Cư Diên nói gọn lỏn: "Không phiền."


Thôi, dù sao cũng không phải phiền tôi, để anh lái xe chạy tới chạy lui cho thỏa.



Kết quả, buổi chiều anh đã mua luôn một căn hộ đối diện Vân Đại và tối đó dẫn tôi đến xem nhà luôn: "Tuy là nhà cũ nhưng nội thất và trang trí còn tốt. Ngày mai để dịch vụ dọn dẹp đến lau chùi toàn bộ, ngày kia là có thể dọn vào ở rồi."


Tôi nhìn căn nhà, cạn lời.


Nhà quanh Vân Đại giá hơn sáu vạn tệ một mét vuông, căn này khoảng 60-70 mét vuông, ít nhất cũng ba, bốn trăm vạn.


Anh ta giàu đến mức mua nhà cứ như đi chợ mua rau.


Còn tôi thì phải bán con trả nợ cho anh ta với số tiền bằng hai túi rau!


Ông trời ơi, làm ơn kiếp sau cho con được làm người có tiền đi!


Để Cư Diên nợ tôi sáu trăm vạn rồi đi làm trai bao trả nợ!


Rồi lại bị lừa mất cả tình lẫn tiền cuối cùng phải bưng cái bát mẻ đi ăn xin ngoài phố!



Biết là chuyện viển vông, nhưng nghĩ vậy cũng thấy nhẹ lòng hơn một chút.


Cư Diên đang ngồi xem bản thiết kế sửa sang lại nhà, nghe tôi bật cười thì hỏi: "Nghĩ gì mà vui thế?"


"Tôi có nghĩ gì đâu."


Anh ta nói: "Em nghĩ tên cho con đi."


Tôi đáp: "Tôi ngốc lắm, anh thông minh thì anh nghĩ đi."


"...Đúng là thù dai." Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, ngập ngừng đưa tay sờ lên bụng.


Đúng lúc đó, đứa bé trong bụng tôi đột nhiên động mạnh một cái.


"Ơ?" Anh ta tròn mắt, quay sang nhìn tôi, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Liên Hà, con động rồi!"


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 221: Không phiền phức
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...