Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 220: Vất vả
Tôi quay đầu lại, giận dữ nói: "Anh có thôi đi không!"
Anh ta đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy gáy tôi, dùng một nụ hôn chặn hết mọi lời, rồi áp trán vào trán tôi, khẽ thở dài một hơi.
Cả hai chúng tôi đều bình tĩnh lại.
Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ lái xe đưa tôi về trường.
Những ngày sau đó trôi qua yên ổn nhưng bận rộn.
Khi thai được bốn tháng, bụng tôi to lên nhanh chóng, như mội quả bóng bị căng phồng. Cuối cùng tôi cũng cảm nhận rõ sự bất tiện của việc mang thai.
Lúc chưa lộ bụng, tôi từng nghĩ mang thai chắc cũng chẳng có gì, nhắm mắt mở mắt một cái là sinh xong đứa bé mũm mĩm rồi.
Nhưng giờ trong bụng thật sự có một sinh linh bé bỏng đang lớn lên từng ngày, cái trọng lượng dư ra ấy khiến tôi đi đứng ban ngày cũng nhanh mệt, đêm thì không thể nằm thẳng, đến đi vệ sinh cũng khó khăn.
Không thể nằm giường tầng trong ký túc xá nữa, nên Cư Diên và nhà họ Yến thay phiên nhau đến đón tôi về nghỉ mỗi tuần.
Quán Giò heo chị Dung quá đông khách, tôi không muốn ở mãi bên nhà họ Yến làm phiền họ.
Nhưng về nhà họ Cư thì lại phải chấp nhận để Cư Diên chăm sóc, điều đó khiến lòng tôi rối bời.
Tôi vốn không phải người ưa gây hấn, cứ mãi ôm hận và giương bản mặt oán giận thật sự rất mệt mỏi.
Sự căm hận của tôi với Cư Diên là thật. Vì anh ta, tôi mang món nợ khổng lồ, tan nhà nát cửa.
Nhưng việc anh ta xoa bóp chân tôi một cách thuần thục, nhẹ nhàng đỡ tôi đi vệ sinh, khi tôi sụp đổ thì đưa tay lau nước mắt cho tôi, rồi đứng trong bếp nấu những món ăn đúng khẩu vị của tôi, tất cả cũng là thật.
Tôi vừa hận anh ta đến thấu xương, lại vừa vô thức dựa dẫm vào anh ta.
Nhiều lúc tôi thật sự muốn mặc kệ, coi như chấp nhận số phận.
Tại sao tôi cứ phải chống lại anh ta? Nếu tôi không vùng vẫy nữa thì sẽ ra sao? Nếu tôi chịu đầu hàng thì sẽ thế nào?
Nếu tôi ngoan ngoãn kết hôn, sinh con với anh ta, làm bà vợ nhà giàu, hưởng vinh hoa phú quý thì có được không?
Nhưng nếu cứ thế mà cam chịu, thì những phản kháng, những tổn thương trước đây của tôi chẳng phải đều trở thành nực cười hay sao.
Tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục.
Chớp mắt một cái lại đến mùa thi đại học.
Sáng hôm thi, tôi ăn bánh mì và xem tin tức buổi sáng, toàn là hình ảnh cha mẹ tiễn con đi thi.
Cư Diên ngồi đối diện, lặng lẽ húp canh.
Tuần trước, anh ta âm thầm tổ chức sinh nhật mà không nói với ai. Tôi chỉ vô tình biết khi nhìn thấy căn cước của anh ta.
Nghĩ đến chuyện anh ta đã ba mươi, tôi chợt cảm thấy trên người anh ta có vẻ gì đó cổ hủ.
Tám giờ, Cư Diên ra khỏi nhà đi làm. Tôi ngồi trên ghế sofa trò chuyện với mẹ qua video. Còn Cư Bảo Các đang nghỉ học cũng ngồi cạnh tôi, tay thì ôm con mèo Cư Bảo Bồn, tựa đầu lên tay tôi cùng xem tin tức buổi sáng. Trên đó vẫn là cảnh các phụ huynh tiễn con đi thi.
Mẹ tôi thấy cái đầu to của Cư Bảo Các trên màn hình, hiếm hoi hỏi: "Nghỉ hè có muốn sang đây chơi không?"
Cư Bảo Các hỏi lại: "Con đến được ạ?"
Mẹ tôi đáp: "Thích thì đến, không thì thôi."
Cư Bảo Các cười: "Vậy con sẽ đến."
Mẹ Yến và bố tôi từng học ở một chỗ, món ăn hai người nấu ra có vị rất giống nhau. Cư Bảo Các thường ghé tiệm Giò heo của chị Dung, thỉnh thoảng còn giấu Cư Diên mà bảo tài xế: "Đi mua cho tôi phần Giò heo chị Dung nhé, thêm mấy ly nước chanh mật ong nữa."
Thằng nhóc bàn với mẹ tôi, chờ thi xong sẽ sang nhà họ Yến chơi vài hôm.
Mẹ tôi lại hỏi tôi: "Còn con thì sao, Tiểu Hà? Không về cùng à?"
"Không đâu mẹ, bên đó chật lắm, không có chỗ ở. Để vài hôm nữa con tính sau. Mẹ, con đi lấy nước, cúp máy đây ạ."
Tôi đặt điện thoại xuống, chống tay lên bụng đứng dậy. Bỗng nhiên mọi thứ trước mắt tối sầm lại, rồi một bên mặt đau nhói.
Bên tai chỉ nghe tiếng hét thất thanh của Cư Bảo Các, giọng run run: "Chị ơi! Chị bị sao thế! Bác Trương! Bác Trương ơi!"
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 220: Vất vả
10.0/10 từ 12 lượt.
