Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 219: Đáng ghét


Con người thật mâu thuẫn.


Khi anh ta đối xử tệ với tôi, tôi hận đến mức chỉ muốn chém chết anh ta.


Nhưng vừa thấy anh ta tra công thức nấu ăn, tôi lại thấy tội nghiệp.


Thực ra anh ta chẳng đáng thương chút nào, tất cả đều là tự anh ta chuốc lấy.


Thế nhưng nếu anh ta và đứa nhỏ ngày nào cũng bày ra vẻ đáng thương, yếu đuối trước mặt tôi, liệu tôi có chống đỡ nổi không?


Rất nhiều phụ nữ trên đời này, chính vì mềm lòng mà bị mắc kẹt trong hôn nhân méo mó, bị những gã đàn ông rác rưởi lừa gạt.


Tôi tuyệt đối không được thể bị anh ta làm cho dao động.



Tôi lẩm bẩm trong đầu: "Tôi nợ anh ta sáu trăm vạn, tôi nợ anh ta sáu trăm vạn, tôi nợ anh ta sáu trăm vạn..."


Rồi nghĩ đến cái vẻ hung hăng, tráo trở, vô liêm sỉ của anh ta, lập tức thấy cái bản mặt ấy đáng ghét trở lại.


Cư Diên quay đầu thấy tôi tỉnh thì đặt điện thoại xuống, mở cửa bước vào: "Nếu còn buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi."


"Tôi không ngủ nữa. Anh chở tôi đến nhà họ Yến đi."


Mặt Cư Diên lập tức sầm xuống: "Đến đó làm gì?"


"Mẹ tôi ở đó chứ sao, tôi muốn đến thăm bà. Cũng tiện gặp chú dì nữa."


Cư Diên nói: "Có thai rồi mà vẫn không ngăn được em chạy lung tung."


"Tôi không bán thân cho anh. Anh không chở thì tôi tự bắt xe đi."



Cư Diên giữ tôi lại: "Anh có nói không chở đâu. Em đi thì anh cũng đi."


"Không ai chào đón anh cả, anh đến làm gì, phiền chết."


Anh ta đáp: "Không cho anh đi thì em cũng đừng hòng đi."


Tôi hít sâu một hơi. Không bị anh ta chọc cho tức chết đúng là mạng tôi lớn.


Tôi nói: "Được rồi! Anh muốn đi thì đi!"


Vì là đến thăm mẹ tôi, Cư Diên còn mua thêm quà mang theo.


Ngôi nhà mới thuê của nhà họ Yến rộng hơn căn cũ nhiều, nhưng người đông, đồ cũng nhiều nên vẫn khá chật chội.


Trong nhà chỉ có mẹ tôi và mẹ Yến. Anh Khởi đi làm phục hồi chức năng, còn bố Yến và Yến Lạc thì ra ngoài chở hàng.



Cư Diên vẫn giữ thái độ lịch sự như trước: "Chào dì, đây là quà cháu mang đến cho dì."


Trước đây mỗi lần thấy anh ta là mẹ tôi vui ra mặt, giờ chỉ uể oải nói: "Ừ, để ở cửa đi."


Cư Diên đặt quà xuống, đi theo tôi vào nhà, rồi chào mẹ Yến: "Chào bà Yến."


Giọng nói lịch sự của người đàn ông mang theo chút áp lực.


Lần đầu mẹ Yến được gọi là "bà Yến", bà hơi ngạc nhiên và ngượng ngùng: "Ừ ... mời ngồi, cậu muốn uống gì?"


Phòng khách không có ghế sofa hay bàn trà, chỉ toàn là nguyên liệu nấu ăn và gia vị. Cư Diên ngồi xuống ghế bên bàn ăn, tự nhiên nói: "Nước lọc, cảm ơn."


Mẹ Yến định đứng dậy rót, tôi đỡ bà ngồi lại: "Dì ngồi nghỉ đi, để con làm."


"Ấy..."



Tôi lấy hai chai nước suối trong tủ lạnh, đặt mạnh một chai trước mặt Cư Diên rồi mặc kệ anh ta, quay sang trò chuyện với mẹ tôi và mẹ Yến.


Sau khi kể qua chuyện học hành và việc buôn bán của nhà họ, mẹ Yến nhìn bụng tôi, mắt đỏ hoe: "Tiểu Hà, ba tháng đầu và ba tháng cuối là thời kỳ nguy hiểm nhất. Ở nhà có người chăm thì đỡ, chứ ở trường con đừng cố quá nghe chưa."


"Dì yên tâm, bạn cùng phòng con chăm con kỹ lắm, đi học toàn chở con bằng xe đạp."


Bà nói: "Ở lại ăn cơm đi, trưa nay mấy người họ không về đâu, chỉ có ba người chúng ta với cậu ta thôi."


Tôi đáp: "Không cần đâu dì, con còn phải về trường. Mẹ, chúng ta đi thôi."


Mẹ tôi chau mày "ừ" một tiếng.


Hai người tiễn chúng tôi ra cửa, vẻ mặt rối rắm.


Vừa lên xe, Cư Diên đã nói: "Lần trước ở bờ biển, trên người em có mùi gia vị giống y như trong nhà này. Chắc chắn em đã gặp Yến Lạc rồi."


(Mũi chó cũng không bằng ông này)


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 219: Đáng ghét
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...