Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 222: Hiếm có


"Đứa nhỏ có chết đâu, tất nhiên là sẽ cử động." Tôi gạt tay anh ta ra, đứng dậy: "Giờ có thể về được rồi chứ?"


Tâm trạng anh ta rất tốt, bất ngờ vòng tay ôm eo, áp mặt lên bụng tôi: "Liên Hà, anh rất vui."


Tôi chỉ nói: "Ồ wow."


Cư Diên vui vẻ nói: "Tối nay ra ngoài ăn đi, không về nhà nữa."


Tôi thờ ơ đáp: "Ừ, tùy anh."


Hai ngày sau, tôi dọn vào căn nhà mới cùng Cư Diên.


Từ đây đến tòa nhà dạy học còn gần hơn so với ký túc xá.


Anh ta thuê chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn, nhưng bữa cơm lại do anh tự nấu.



Anh ta còn cho phép bạn bè tôi đến tham quan, nhưng không được ngủ lại.


Chiều hôm đó, Mạch Tuệ và mấy người bạn đến nhà tôi chơi và cùng ôn bài. Sau khi dạo một vòng trong nhà rồi cảm thán: "Anh cậu đối xử với cậu tốt thật, còn hơn cả tên bạn trai cũ kia nhiều."


Tôi chỉ "ừm" một tiếng.


Đứa nhỏ là con của Cư Diên, đương nhiên anh ta phải để tâm rồi.


Hồ Đào hơi thắc mắc: "Liên Ngẫu à, anh cậu đâu có thiếu tiền, thuê bảo mẫu chăm cậu là được rồi, sao còn phải ở cùng cậu? Hai người lại không phải anh em ruột, không thấy ngại à?"


Tim tôi khẽ giật thót, mặt vẫn cố gượng cười: "Không sao, anh ta thích nấu ăn với chăm trẻ con mà."


"Ồ? Người đàn ông như thế hiếm lắm đó..."


Lý do ngớ ngẩn thế mà họ cũng tin được.


Tôi đóng cửa phòng ngủ chính lại, để khỏi nhìn thấy mà bực mình.



Anh ta nói là để tiện chăm sóc, nhưng mỗi tối đều ôm hôn, thỉnh thoảng còn "lau súng cướp cò".


Thật ra, nếu thuê bảo mẫu mới là bất tiện đấy.


Khi tôi quay lại bàn học, Mạch Tuệ hỏi: "Thế cậu định làm gì với bạn trai cũ? Sau khi sinh con, có định cưới cậu ta không?"


Tôi đáp: "Đã chia tay rồi, không cưới nữa."


Cô ấy lại hỏi: "Vậy còn đứa nhỏ, ai nuôi?"


"Ờ ... tớ nuôi."


Mạch Tuệ hậm hực: "Ngốc quá! Bị làm cho có thai mà còn phải tự nuôi con! May mà giờ cậu còn Cư Diên làm chỗ dựa, sau này nuôi con cũng đỡ vất vả. Tớ thấy sau khi sinh xong, cậu nên cắt đứt hẳn với tên cặn bã Yến Lạc kia đi, đừng để cậu ta lấy cớ con cái mà bòn tiền cậu."


Tôi bật cười: "Ừ, được."


Haiz, người thật sự lừa cả tình lẫn tiền lại không phải Yến Lạc đâu, Mạnh Tuệ à.



Không biết từ lúc nào trời đã tối, Cư Diên một tay cầm điện thoại, một tay xách giỏ thức ăn bước vào.


Mấy người Mạch Tuệ lễ phép chào anh ta rồi thu dọn sách vở đi về ăn cơm ở căng tin.


Họ đều sợ Cư Diên, ai mà dám để anh ta nấu cơm cho chứ.


Cư Diên cũng không giữ lại, tiễn họ đi xong thì kéo rèm cửa sổ sát đất, cúi xuống hôn lên mặt tôi: "Hôm nay thấy sao rồi, cơ thể có chỗ nào khó chịu không?"


Tôi đáp: "Không, vẫn ổn cả."


Anh ta nói: "Tối ăn thịt lợn chua ngọt và món hầm kem nhé?"


"Được thôi."


Tôi chẳng ngẩng đầu, vẫn ngồi dưới đất đọc sách.


Tay nghề nấu nướng của anh ta tiến bộ nhanh chóng, chưa đến nửa tiếng đã làm xong bữa, gọi tôi ra ăn.



Tôi hỏi: "Tay anh sao thế?"


Cư Diên tháo tạp dề ngồi xuống, mỉm cười hoạt động ngón tay: "Vừa bị va chạm xe nhưng nhẹ thôi, chỉ bị trầy xước một chút."


"Sao lại bị tai nạn?"


"Lái xe hơi mất tập trung, không sao đâu." Anh ta múc canh cá đậu phụ đặt trước mặt tôi: "Ăn nhiều chút nhé."


"Ừ..."


Tôi uống canh, thầm chửi mình mềm lòng.


Hỏi han làm gì, chỉ là vết thương nhỏ, có chết đâu.


Giá mà tôi là Diệt Tuyệt Sư Thái thì tốt biết mấy. Ngay đêm anh ta đưa tay chạm vào tôi, tôi đã tát cho một chưởng chết luôn trên giường, rồi ung dung vào tù chịu án.


Tên này thật là!


Sao anh ta cứ lúc tốt lúc xấu, không thể xấu mãi mãi sao?


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 222: Hiếm có
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...