Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 213: Săn mồi


Tôi nhìn anh ta, rút một tờ giấy ăn rồi ném sang bên cạnh: "Đừng làm như mình chịu ấm ức nữa. Nếu thật sự muốn nói đến công bằng thì giờ này đáng ra anh nên vào tù bóc lịch từ lâu rồi! Cư Diên, tôi không hiểu tại sao anh lại thích tôi? Chẳng phải anh đã định kết hôn với chị tôi sao? Nếu anh không bỏ rơi chị ấy, bây giờ hai người đã cưới nhau, có con, sống hạnh phúc rồi..."


Cư Diên buông cổ tôi ra, nắm lấy tay tôi, áp vào khuôn mặt còn vương nước mắt của anh ta.


Anh ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen láy: "Anh không thể cứng được với những người phụ nữ khác."


Tôi tưởng mình nghe nhầm: "Anh nói gì cơ?"


Anh ta dứt khoát nói tiếp, như thể đã vỡ lở hết mọi chuyện: "Anh từng đi khám nam khoa, từng gặp bác sĩ tâm lý. Cũng từng đi khắp thế giới, gặp đủ kiểu phụ nữ ... nhưng chưa từng thành công dù chỉ một lần."


"Anh tưởng đời này của mình cứ thế trôi qua, cho đến khi anh nhìn thấy em ngồi bên cửa sổ."


"Không ngờ, ngay lúc đó anh lại có phản ứng."



Giọng nói anh ta nhẹ nhàng, trầm thấp, nhưng ánh mắt lại tối tăm đến kỳ lạ.


Nhìn vào mắt anh ta, tôi bất giác nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.


Hôm đó, mẹ bảo tôi đi xem thử bạn trai của chị trông thế nào. Tôi viện cớ đến nhà hàng sớm để ăn ké, ngồi bên cửa sổ chờ họ tan làm.


Và rồi tôi thấy Cư Diên bước về phía mình.


Trời đã cuối thu, anh ta mặc chiếc áo len đơn giản, quần dài, khoác áo măng tô. Đôi chân dài thẳng tắp cùng khuôn mặt vô cảm, đi đến đâu cũng toát ra khí chất "cấm người lạ đến gần".


Có lẽ anh ta nhận ra ánh mắt của tôi, liếc vào trong cửa kính, rồi đột ngột dừng lại khi nhìn thấy tôi.


Đúng vậy, chính là ánh mắt này!


Sau khi anh ta dừng lại, chị tôi mới ló mặt ra từ phía sau lưng anh ta, quay đầu nhìn theo rồi vẫy tay chào tôi qua cửa sổ.



Cư Diên ngồi đối diện tôi, tay cài lại khuy áo măng tô vốn đang mở.


Lúc ấy tôi còn tưởng anh ta lạnh, đâu ngờ được anh ta lại như thế ở nơi công cộng...


Tôi bất giác giật tay lại, lùi ra sau: "Thì ra anh đúng là đồ b**n th**!"


Cư Diên khịt mũi: "Có lẽ vậy. Anh cũng không ngờ bản thân vì muốn có được em mà làm ra nhiều chuyện hèn hạ như thế. Ngay cả q**n l*t của em, anh cũng..."


"q**n l*t? Trời đất ... là anh?!"


Tôi chết lặng nhìn người đàn ông đang thản nhiên thú nhận tội lỗi của mình.


Hai mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên tôi thấy một kẻ b**n th** sống sờ sờ trước mặt.


Tôi bắt đầu thấy sợ, từng lớp da gà nổi lên trên cánh tay.



Mà là một kẻ săn mồi, chỉ nhắm vào một mục tiêu cụ thể.


Và người xui xẻo đã k*ch th*ch anh ta lại chính là tôi.


Thấy tôi né tránh, Cư Diên lạnh lùng, khinh miệt nói: "Em có gì đáng để anh yêu chứ? Ngoại hình bình thường, lại còn ngốc nghếch, mỗi chuyện thi vào Vân Đại thôi mà cũng chật vật không xong, còn suốt ngày dây dưa với thằng nhóc họ Yến kia làm anh bực. Trên giường cũng chẳng ngoan ngoãn..."


"...Mẹ kiếp! Tôi cầu xin anh ngủ với tôi à?"


"Nhưng anh đã yêu em mất rồi!"


Anh ta bất ngờ nhào tới, đè tôi xuống, hai ngón tay bóp chặt lấy cằm tôi.


"Liên Hà, sớm muộn em cũng phải lấy chồng, tại sao người đó không thể là anh? Phản ứng của cơ thể là chân thật nhất, anh không thể yêu ai khác và cũng không có ai có thể yêu em hơn anh! Anh có thể cho em cuộc sống giàu sang cả đời, chỉ cần em yêu anh thôi! Em không được sinh con rồi bỏ đi! Nếu em dám đi, anh sẽ không tha cho hai mẹ con em đâu!"


Anh ta gào khóc, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt tôi, từng hạt, từng hạt, lăn dài xuống cổ.


"Đừng đi ... Liên Hà ... anh xin em đấy..."



Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 213: Săn mồi
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...