Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 212: Nước mắt của đá
Người ta nói gặp chuyện vui tinh thần phơi phới, nghĩ đến khoản nợ sáu trăm vạn sắp được xóa sạch, tâm trạng tôi như mở cờ trong bụng. Thậm chí tôi còn muốn đi mua vé số, biết đâu trúng thêm thì đúng là song hỷ lâm môn.
"Thôi không đưa điện thoại thì thôi, mau về nhà ăn đi, không thì đồ ăn nguội hết bây giờ."
Cư Diên nói: "Nguội từ lâu rồi, không về nữa. Ăn ở ngoài luôn."
"Cũng được, nghe anh vậy."
Chúng tôi vào một nhà hàng hải sản, gọi vài món, ngồi ở tầng hai.
Tầng trên tầng dưới toàn là những gia đình đến ăn tất niên. Nhân viên chạy tới chạy lui, vừa đẩy xe vừa bưng khay, miệng liên tục hô số bàn và tên món.
Lâu lắm rồi tôi mới được ăn một bữa ngon như vậy. Tôi ngẩng đầu nhìn Cư Diên ngồi đối diện, thấy anh ta hầu như chẳng động đũa: "Sao anh không ăn?"
Cư Diên nói: "Không có khẩu vị."
Tôi dùng đũa gắp vào đĩa của anh ta một miếng cải thìa: "Anh bận rộn cả ngày rồi, ăn chút đi. Sau này làm bố còn bận rộn hơn."
Anh ta nhìn tôi: "Em sinh con rồi mặc kệ nó sao?"
"Anh nhiều tiền lắm mà, thuê người chăm đi. Họ chăm con giỏi hơn tôi. Tôi còn phải đi học, còn phải làm việc nữa ... Dù sao thì tôi chỉ chịu trách nhiệm sinh con, còn anh nuôi thế nào thì không liên quan tới tôi."
Cư Diên nói nhỏ: "Em không phải loại người như vậy."
"Mẹ tôi cũng nói thế đấy. Bà bảo tôi mà sinh con ra là sẽ chẳng còn làm chủ được bản thân nữa." Tôi một hơi uống hết cốc trà lúa mạch rồi đặt cái cốp xuống bàn: "Nhưng tôi sẽ không như vậy. Chỉ cần anh không tìm tôi, tôi cũng tuyệt đối không lấy con ra làm cớ để tìm anh!"
Cư Diên đặt đũa xuống, im lặng.
Về đến Lăng Vân Đài, anh ta vứt sạch toàn bộ thức ăn trên bàn.
Dù sao qua Tết cũng chẳng có ai ở đây, đồ ăn thừa rồi cũng phải bỏ thôi.
Tôi giúp anh ta lau bàn, thay túi rác mới rồi về phòng. Tôi đặt tay lên bụng, cảm giác cả ngày nay cứ như đang mơ vậy.
Thêm chín tháng nữa thôi, cuộc đời tôi sẽ quay lại quỹ đạo bình thường.
Tôi cúi xuống mới nhận ra, ngón tay trái vẫn còn đeo chiếc nhẫn vàng làm từ lắc chân.
Tôi tháo nhẫn ra, ném lên giường.
Từ nay khỏi dây dưa gì nữa, muốn rung chuông thì tự đi mà rung đi!
Đúng lúc Cư Diên cũng nhìn thấy tôi ném chiếc nhẫn. Anh ta bước tới nhặt nhẫn lên, nắm lấy tay tôi, cố chấp đeo lại vào.
Tôi không phản kháng lại.
Anh muốn đeo thì tôi sẽ đeo.
Sau này đem bán đi lấy tiền mua đồ dinh dưỡng, tẩm bổ cho mình béo khỏe trắng trẻo không phải tốt hơn sao.
...Không được, không thể bán, lỡ anh ta đòi lại thì làm thế nào?
Tốt nhất là sinh xong trả cả nhẫn lẫn con cho anh ta luôn cho chắc.
Tối đó khi ngủ, anh ta ôm lấy tôi từ phía sau, bàn tay to đặt lên bụng, nhẹ nhàng v**t v*.
Anh ta gọi tôi trong bóng tối: "Liên Hà."
"Hả?"
Anh ta siết chặt hơn, áp mặt vào gáy tôi: "Liên Hà."
"Anh yêu em."
"Đừng nói nữa, ngủ đi."
Cư Diên bất ngờ ngồi dậy, bật đèn.
Ánh sáng đột ngột khiến mắt tôi nheo lại, tôi ngồi dậy nhìn anh ta: "Sao vậy?"
Anh ta quay sang nhìn tôi, một giọt nước mắt bất ngờ lăn xuống má: "Anh không biết phải làm sao nữa ... Rốt cuộc anh phải làm thế nào, em mới chịu yêu anh?"
Một người lạnh lùng như anh ta mà lại khóc, khiến tôi giật bắn mình.
Tôi với lấy hộp khăn giấy đưa cho anh ta: "Chuyện có gì to tát đâu, anh khóc cái gì chứ!"
"Em không cần anh, cũng không cần con của chúng ta, em chỉ muốn về nhà em thôi."
Cư Diên nhào tới, một tay giữ chặt gáy tôi, không cho lùi lại: "Liên Hà, anh có lỗi với em, nhưng em cũng không thể không cho anh một cơ hội nào. Như vậy là không công bằng với anh."
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 212: Nước mắt của đá
10.0/10 từ 12 lượt.
