Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 214: Vinh hoa phú quý
Cư Diên nói xong rồi hôn tôi.
Tôi vẫn còn choáng váng sau lời thú nhận của anh ta, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông nước mắt đầy mặt.
Anh sử dụng chiến thuật mềm mỏng lẫn cứng dẵn, vừa khóc lóc vừa làm ầm. Lần đầu tiên tôi thấy anh ta mất phương hướng như vậy, tôi cũng chẳng biết phải đối phó thế nào.
Hôn một lúc, thấy tôi không đáp lại, anh ta buông tay ra nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng: "Anh không đủ tốt sao?"
Tôi nói: "Hay là anh tiếp tục đi khám bác sĩ đi? Đừng vội bỏ cuộc, anh mới ba mươi mà..."
"Tại sao phải đi khám? Anh gặp được em là đủ rồi."
Tôi lấy mu bàn tay chùi những giọt nước mắt anh ta làm rơi lên mặt mình: "Anh nói chuyện có lý chút đi. Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm chữa bệnh cho anh? Tôi có nợ anh đâu, tài sản của anh tôi cũng không cần."
Cư Diên nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ngồi dậy nói: "Đợi đến khi đứa bé được sinh ra, mỗi tuần em phải về thăm một lần."
"Tôi sẽ không về thăm."
Tôi không phải đồ ngốc, tuần nào cũng phải thăm con có khác gì hiến thân cho anh ta đâu?
Cư Diên chậm rãi lau khô mặt, dáng vẻ trở lại lạnh lùng như trước: "Nếu em không đến thì bỏ đứa bé đi. Anh cũng không muốn một đứa con mà em không thương. Chúng ta quay lại thực hiện thỏa thuận trước kia: hoặc trả nợ, hoặc là đăng ký kết hôn."
Tôi ngồi dậy, chỉ thẳng vào anh ta: "Đồ khốn! Nói mà không giữ lời!"
"Đúng vậy, anh nói mà không giữ lời đấy, em làm gì được anh?"
"Tôi đã thấy anh xé tờ thỏa thuận rồi mà......"
Cư Diên liếc tôi, anh mắt đầy giễu cợt: "Cái anh xé là bản sao, bản chính vẫn còn ở chỗ luật sư. Dù em có chém chết anh, em vẫn phải trả sáu trăm vạn."
Một buổi tối với nhiều cung bậc cảm xúc làm tôi choáng váng.
Anh ta nói không sai, tôi đúng là đồ ngốc!
Dù có sinh hay không, anh ta luôn có cách khống chế tôi. Tôi đã bị anh ta lợi dụng suốt thời gian dài như vậy!
Cư Diên đặt tay lên vai tôi giữ tôi khỏi ngã.
Vết nước mắt trên mặt anh ta vẫn còn, mí mắt hơi sưng, nhưng lời anh ta vừa nói hết sức lạnh lùng, không còn chút yếu đuối hay dịu dàng nào.
"Thấy chưa, Liên Hà, đó chính là thứ vinh hoa phú quý mà em khinh thường."
Tôi tức đến ngất đi.
Khi tỉnh lại đã là sáng mùng Một Tết, Cư Diên c** tr*n đứng trước cửa sổ, ba vết sẹo hồng do bị đâm giờ đã lành, chạy dọc theo chiếc bụng cơ múi rõ ràng của anh ta.
Nghe tiếng tôi thức dậy, anh ta nhìn về phía tôi: "Dậy rửa mặt đi, chúng ta qua chúc Tết dì."
Tôi cầm gối quăng về phía anh: "Chúc cái gì! Cút xa nhà tôi và mẹ tôi ra!"
Anh ta bắt lấy gối rồi quăng lên ghế nằm gần đó, cúi xuống vuốt những sợi tóc rối lòa xòa trên mặt tôi: "Cẩn thận không động thai."
Tôi vung tay tát anh ta một cái: "Đồ khốn, tránh xa tôi ra, đừng có chạm vào tôi!"
Chửi xong tôi bật khóc nức nở.
Sinh con rồi sẽ bị trói buộc cả đời.
Không sinh thì không trả được sáu trăm vạn tiền nợ.
Sao lại có người xấu xa đến vậy.
Anh ta ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Khi tôi khóc hết nước mắt, anh ta an ủi: "Sau khi sinh con xong, mỗi tuần anh chỉ gặp em một lần thôi. Không phải trả nợ, không cần đăng ký kết hôn, em cũng không cần nuôi con."
Đồ khốn nạn! Anh ta nói dễ như ăn kẹo, nhìn thấy anh ta là tôi thấy buồn nôn.
Tôi mặc đồ xong, uể oải đi rửa mặt.
Bàn chải trên tay tôi rơi xuống đất, tôi cúi người xuống nhặt, choáng một lúc mới có thể đứng lên được.
Cư Diên đã mặc xong quần áo, đi ngang qua đỡ tôi đứng dậy. Anh ta lấy một cái bàn chải mới, bôi kem đánh răng rồi đưa cho tôi. Sau đó, anh ta đứng sau buộc tóc cho tôi bằng dây chun.
Làm xong những việc đó, có vẻ anh ta rất vui, vòng tay ôm tôi từ sau, cằm gác lên vai, xoa nhẹ bụng qua lớp áo: "Em đoán xem đứa bé là trai hay gái, trông sẽ giống ai nhỉ?"
Tôi cầm bàn chải đánh răng, đứng đơ người trước gương.
Ước gì cái bàn chải trong tay tôi biến thành một khẩu súng, để có thể bắn gã đàn ông đứng phía sau cho đến khi biến dạng, máu chảy đầm đìa.
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 214: Vinh hoa phú quý
10.0/10 từ 12 lượt.
