Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 61: Ngã bệnh – “Đã tròn 2 phút 48 giây.”

113@-

 
Ngày Trì Nghiễn Hành rời khỏi Luân Đôn, Trình Diên không đi tiễn anh.


Buổi sáng lúc dậy đánh răng, cô nhận ra trạng thái của mình không ổn. Bình thường cũng hay ngủ không dậy nổi, thỉnh thoảng choáng váng, qua vài phút sẽ đỡ. Nhưng hôm nay cô lại thấy choáng rất nặng, huyệt thái dương khẽ giật, thần kinh trong đầu đau nhói.


Trên mặt còn vương giọt nước, cô nhìn vào gương, quả nhiên thấy một đôi mắt đầy tia máu và gương mặt tiều tụy.


Sau khi cô ăn được hai miếng cơm thì triệu chứng càng nặng thêm.


Nhiệt kế trong nhà bị hỏng, nhưng cô biết mình chắc chắn đang sốt.


Động tác choàng khăn quàng, đội mũ của cô rất chậm, người phát sốt chỉ cần cử động một chút đã cảm thấy toàn thân đau nhức.


Dịch vụ giao hàng ở nước ngoài không phát triển như trong nước, mặc kệ là viêm ruột thừa hay cảm cúm cô đều phải tự lê thân mình ra hiệu thuốc lấy thuốc.


Gió lạnh bên ngoài như dao chém thẳng vào mặt, cô đội gió tuyết như đang đi tám trăm dặm trong hoang mạc Bắc Cực.


Đẩy cửa kính phòng khám bước vào, một luồng hơi ấm ập đến, cơ thể cô cuối cùng cũng được thả lỏng, Trình Diên lấy điện thoại ra.


Trên đường đi điện thoại đã rung mãi, ngón tay cô bị đông cứng, thật sự không rảnh để nhìn.


Trì Nghiễn Hành gửi một cái định vị, anh đã đến sân bay Luân Đôn.


30 phút nữa cất cánh.


Trình Diên cúi đầu nhìn vào điện thoại, vừa định nhắn lại cho anh một câu.


Bác sĩ trong quầy hỏi cô có triệu chứng gì, muốn lấy thuốc gì?


Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, một cơn choáng váng ập đến: “Tôi cảm thấy không khỏe lắm……”


Còn chưa nói dứt câu, trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại, cô vô thức muốn nắm lấy sofa bên cạnh nhưng lại chụp vào khoảng không, trời đất quay cuồng, cơ thể cô mất kiểm soát mà ngã quỵ xuống đất.


“Này cô, cô à, cô sao thế?” Bác sĩ trong quầy vội vàng thò người ra, “Mau lại đây giúp một tay, bên này có bệnh nhân ngất xỉu rồi!”


……


Xung quanh là tiếng gọi của bác sĩ và bước chân hỗn loạn, cô nằm ngửa trên mặt đất, chỉ thấy trần nhà hiệu thuốc và ánh đèn chói mắt.


Lúc cô bất tỉnh trong bệnh viện, đương nhiên cũng không biết ở sân bay Luân Đôn, có người đang đứng ngồi không yên.


Trong sảnh chờ lớn, hai chàng trai ngồi cạnh nhau.



Kha Húc Dương hỏi: “Đợi gì vậy, trông cậu căng thẳng thế.”


Anh ấy tới Anh để mua quà cho bạn gái, tình cờ gặp Trì Nghiễn Hành chuẩn bị về nước nên hai người cùng mua chung một chuyến bay.


Trì Nghiễn Hành: “Đang đợi cô ấy trả lời tin nhắn.”


“Bao lâu chưa trả lời mà cậu nhíu mày dữ vậy?”


Trì Nghiễn Hành: “Đã tròn 2 phút 48 giây rồi.”


…… Kha Húc Dương trưng ra bộ mặt cạn lời: “Không được thì cậu gọi điện đi.”


Âm cuối còn chưa nói hết, người bên cạnh đã bấm gọi.


Trì Nghiễn Hành cầm điện thoại, khoảnh khắc vừa kết nối sắc mặt đã thay đổi.


“Là tôi, được, tôi lập tức qua.”


Cúp điện thoại, anh nhấc chân bước đi, mạnh mẽ vang dội


Kha Húc Dương ở phía sau gọi với theo: “Ê, cậu đi đâu vậy, sắp cất cánh rồi đó?”


Giọng Trì Nghiễn Hành gấp gáp: “Tôi không về với cậu nữa, vợ tôi bệnh rồi.”


Kha Húc Dương bị bỏ lại một mình trong sân bay, anh ấy nhìn bóng lưng hối hả của anh, “Cậu là cái đồ thấy sắc quên bạn!”


Anh bắt một chiếc xe, chạy thẳng đến bệnh viện, quẹt thẻ ở đại sảnh, đóng tiền.


Mới qua nửa ngày, câu nói Trì Nghiễn Hành lặp lại nhiều nhất đã xuất hiện:


“Xin chào, tôi tìm một bệnh nhân tên Trình Diên.”


“Đúng, tôi là chồng cô ấy.”


Sau khi sắp xếp xong một loạt kiểm tra rồi chuyển người vào phòng bệnh đơn, bình thường lúc này nên đi thang máy lên tầng, nhưng anh gấp đến mức không kịp suy nghĩ, bước chân dồn dập chạy lên cầu thang.


Lúc Trì Nghiễn Hành đến nơi thì Trình Diên vẫn đang ngủ, cô nằm ngửa trên giường bệnh màu trắng, vô cùng yên tĩnh, thuốc theo ống kim dài chảy từng giọt vào cơ thể cô.


Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, kéo chăn của cô lên, ém chặt góc chăn cho cô.


Bác sĩ nói chỉ là cúm thông thường, nhưng sức đề kháng của cơ thể quý cô này quá yếu, gần đây lại lao lực quá độ nên triệu chứng sẽ rõ ràng hơn, chờ truyền dịch xong sẽ hạ sốt.


Nhìn gương mặt tái nhợt vì bệnh của cô, trong lòng Trì Nghiễn Hành tự trách không thôi.



Anh vốn dĩ đã muốn về nước, không quấy rầy cuộc sống mới của cô nữa, nhưng lúc nhận được điện thoại của bác sĩ, anh chẳng nghĩ gì mà chạy thẳng tới.


Thân thể cô vốn đã yếu, mấy năm nay lại chăm sóc mình thành ra thế này, làm sao anh yên lòng được?


Trì Nghiễn Hành ngồi bên giường suy nghĩ rất nhiều, hay là tìm cho cô một chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ gia đình.


——Không được, dù sao cũng là người ngoài, chưa nói đến nguy cơ an toàn, chắc chắn cô cũng không quen.


Vẫn phải tôn trọng ý kiến của cô.


Đã nói rồi phải tôn trọng ý kiến của cô.


Trì Nghiễn Hành lặng lẽ nhìn cô một lúc, bỗng nhiên giãn mày cười khẽ.


Bao nhiêu áp lực công việc, bao nhiêu gánh nặng đè lên người anh đều có thể ứng phó thoải mái, sao cứ liên quan tới cô là anh lại bó tay bó chân.


Cái nhìn đầu tiên khi Trình Diên tỉnh dậy, là thấy chàng trai bên cạnh đang nhíu mày lo lắng.


Cô bình tĩnh lại, sắp xếp suy nghĩ rõ ràng.


Cổ họng vừa khô vừa đau, giọng nói vô cùng yếu ớt.


Thế là, Trình Diên đưa tay ra, khẽ kéo ống tay áo của anh.


Trì Nghiễn Hành lập tức hoàn hồn.


“Tỉnh rồi?”


Cô khó khăn gật đầu.


“Em đừng nói chuyện, em bị viêm họng, anh đi rót cho em chút nước.”


Cô còn chưa kịp nói gì anh đã đứng dậy đi ra ngoài, bưng một cốc nước nóng bốc hơi quay lại.


“Uống chút đi, nhiệt độ vừa phải.”


Mu bàn tay cô đang cắm kim truyền, không tiện cầm ly, Trì Nghiễn Hành đưa ly nước đến sát môi cô, cô uống một ngụm nhỏ.


Nước ấm trượt qua cổ họng, chảy xuống dạ dày, cơ thể cũng dễ chịu hơn nhiều.


Trình Diên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”


Cô nhớ rõ là anh đã về nước rồi cơ mà.



“Đã bệnh còn chạy loạn khắp nơi, nếu anh không ở đây thì em tính sao?”


Trì Nghiễn Hành ngoài miệng trách móc, trong lòng lại xót xa vô cùng.


Nếu hôm nay anh thật sự không ở đây thì người ngồi ngoài ghế một mình truyền dịch kia sẽ là cô.


“Thật xin lỗi, làm lỡ việc của anh rồi.”


Anh đặt ly nước lên tủ đầu giường bên cạnh: “Đừng nói vậy, chuyện của em không gọi là làm lỡ việc.”


Đúng lúc đó có y tá gõ cửa bước vào: “Xác nhận lại thông tin bệnh nhân.”


Trì Nghiễn Hành đứng dậy, nghe y tá hỏi: “Anh là người nhà của bệnh nhân sao?”


“Đúng, tôi là chồng cô ấy.”


Trình Diên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt quang minh chính đại của anh.


Cô cúi đầu không nói gì, cảm thấy có chút kỳ lạ.


“Truyền xong chai thuốc này thì có thể xuất viện, người nhà chú ý trông chừng, sắp hết thì gọi tôi qua rút kim.” Y tá dặn dò hai câu rồi rời đi.


“Được, cảm ơn.”


Tính cả lần trên du thuyền, đây đã là lần thứ hai Trì Nghiễn Hành giúp cô.


Rõ ràng là không muốn nợ ân tình của anh.


Nhưng ở nơi đất khách quê người, vào lúc cô bất lực nhất, thân thể yếu ớt nhất, có một người vững chãi đáng tin ở bên cạnh, nói thật, cô lại thấy rất yên tâm.


Do dự một lúc, Trình Diên thử hỏi: “Anh không về nước, công ty thật sự không sao à?”


“Đương nhiên không sao, ở bên em quan trọng hơn.”


Trì Nghiễn Hành ung dung, sờ điện thoại, dứt khoát tắt cuộc gọi thứ tám của giám đốc gọi tới.


Tuy nói chỉ là cảm cúm thông thường, nhưng Trì Nghiễn Hành vẫn bắt cô ở viện hai ngày.


Trước đây lúc cô bị bệnh cũng đều chỉ có một mình.


Bệnh nhẹ thì uống hai viên thuốc cho qua, không được thì tự đi truyền dịch, bệnh nặng thì phó mặc số trời, ở nhà nằm vài ngày, nằm khỏe thì tốt còn nằm không khỏe thì cũng chẳng cần dậy nữa.


Nhưng hai ngày có Trì Nghiễn Hành ở đó, anh chăm sóc cô chu toàn cẩn thận.



“Cảm giác em bây giờ như một người liệt toàn thân.”


Trì Nghiễn Hành cầm máy tính bảng, anh đang xem vài bản báo cáo, “Không được nói mình như thế.”


Trình Diên nói: “Cảm ơn anh nhé, đợi em khỏi bệnh sẽ mời anh ăn cơm.”


“Được, lần sau cùng đi ăn.”


Anh ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.


——Nhân tiện lại có thêm một cơ hội gặp mặt nữa.


Trì Nghiễn Hành ở Luân Đôn thêm ba ngày, đợi Trình Diên xuất viện xong, anh lập tức bay chuyến bay đêm về nước.


Sau đó, chính là lễ Giáng Sinh.


Trình Diên nằm lì bốn năm ngày trong căn hộ, đến giờ thì ăn chút bánh mì salad ăn liền, trời tối bắt đầu ngủ, mơ màng trải qua Giáng Sinh.


Bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa chúc mừng, cô đeo tai nghe, cuộn mình trong chăn đọc sách.


Ngoài kia đèn đuốc sáng rực, muôn màu rực rỡ, còn tầm mắt trong phòng cô chỉ là bức tường trắng lạnh lẽo.


Bên ngoài càng náo nhiệt cô lại càng thấy trống rỗng.


Bởi vì sự náo nhiệt ấy chẳng liên quan gì đến cô.


Trình Diên thuận tay ghi lại vào nhật ký hai câu.


Ngày 25 tháng 12, âm lịch.


Hôm nay đọc hai mươi trang sách.


Giáng Sinh.


Tôi chỉ thấy họ ồn ào.


Mãi đến ngày hôm sau, Trình Diên ngái ngủ bò từ trong chăn ra, mở lịch điện thoại nhìn thoáng qua, mơ hồ, hình như sắp đến Tết Nguyên Đán trong nước rồi.


Ma xui quỷ khiến, cô xem thử số ngày nghỉ còn lại.


Đợi đến lúc phản ứng lại thì cô đã lên tàu điện ngầm ra sân bay.


Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Kinh Thị, bầu trời trong lành.


Loa phát thanh nhắc nhở hành khách chú ý mang theo hành lý, Trình Diên tháo kính râm, theo dòng người thong thả đi ra ngoài.
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 61: Ngã bệnh – “Đã tròn 2 phút 48 giây.”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...