Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 60: Thất hứa – “Tiểu Mãn rất nhớ em, con bé rất muốn em quay về.”
148@-
Vài phút sau Trì Nghiễn Hành nhận được một cuộc điện thoại, anh đứng dậy, nói với Trình Diên: “Đi, chúng ta đến sảnh lớn một chuyến.”
Trình Diên đặt ly cacao nóng đã uống còn một nửa xuống: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Khóe môi anh cong lên nở một nụ cười, “Đi rồi sẽ biết.”
Trong sảnh lớn, âm nhạc sôi động đã dừng lại, có không ít người vây quanh ghế sofa thì thầm bàn tán. Ngồi trên sofa là Pierre – chủ nhân của du thuyền, có đến năm sáu vệ sĩ mặc vest đeo kính râm đứng bên cạnh anh ấy.
Trì Nghiễn Hành đi phía trước, Trình Diên theo sau, vừa mới lộ mặt đã có mấy nhân viên phục vụ mở đường, tản bớt đám đông đang xem náo nhiệt.
Pierre lập tức vỗ đùi đứng dậy nghênh đón: “Sếp Trì, ngài mau ngồi, mau ngồi!”
Trì Nghiễn Hành vẫy tay, ra hiệu cho Trình Diên ngồi xuống.
Nhiều danh nhân quý tộc nhìn chằm chằm như vậy, cô hơi ngượng ngùng, không tiện trực tiếp ngồi xuống sofa nên cô chọn đứng không gần không xa bên cạnh Trì Nghiễn Hành.
Mãi đến khi anh ung dung thong thả ngồi xuống, Trình Diên mới ngồi xuống ở phía bên kia sofa.
Trì Nghiễn Hành tựa lưng vào sofa, “Nói đi, chuyện gì đã xảy ra.”
Lúc này cô mới phát hiện, đứng ở giữa chính là tên tóc đỏ đã quấy rối cô.
Pierre đi lên, không nói lời nào đã đá anh ta một cái, “Mau xin lỗi sếp Trì!”
Tên tóc đỏ trông có vẻ rất không phục, anh ta bị đấm một đấm, gò má đã sưng lên, vết bầm lại rỉ máu.
Bị nhiều người vây quanh xem náo nhiệt như vậy mặt anh ta đã đỏ tới tận cổ, sắc mặt khó xử, nói câu xin lỗi với Trì Nghiễn Hành.
“Chuyện này là lỗi của tôi, tối nay lo uống rượu, không trông chừng được thằng nhóc này.” Pierre khom người xin lỗi, còn trừng mắt lườm tên tóc đỏ một cái, “Giới thiệu với ngài một chút, đây là con của nhà cậu tôi. Nể tình chuyện hợp tác giữa chúng ta, thằng bé còn trẻ không hiểu chuyện, sếp Trì ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng tức giận với đứa nhỏ không hiểu chuyện.”
Trì Nghiễn Hành cười khẩy, “Ý của anh là, tôi cố ý làm khó cậu ta sao?”
Mồ hôi lạnh của Pierre lập tức chảy xuống, “Không, nào có, ngài nói gì vậy, sao tôi có ý đó được?”
Trong lòng anh ấy đã chửi mắng tên tóc đỏ vô dụng kia một trận xối xả, chọc ai không chọc lại đi chọc phải vị Phật lớn này, tuy rằng không rõ Yara và anh có quan hệ gì, nhưng xem dáng vẻ này thì cũng là ra mặt vì cô.
Nếu thật sự trở mặt, vậy thì hợp tác về sau phải làm thế nào? Ai có thể đưa ra 8000 vạn chứ?
Trì Nghiễn Hành căn bản không muốn để ý tới anh ấy, nghiêng đầu liếc nhìn Trình Diên đang ngồi ở phía bên kia sofa: “Ngồi xa như vậy làm gì?”
Bất ngờ bị gọi tên, Trình Diên hoàn hồn, do dự không biết có nên ngồi gần lại một chút hay không, lại sợ bị người khác nhìn ra quan hệ của họ không đơn giản. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Trì Nghiễn Hành đã đứng dậy, chủ động ngồi sang bên này.
Anh ngồi đó không nói một lời, nhưng lại mang theo một loại uy nghiêm không cho phép từ chối, liếc mắt nhìn tên tóc đỏ, “Người mà cậu nên xin lỗi không phải là tôi.”
Bị người trước mặt phán xét, sắc mặt tên tóc đỏ cực kỳ khó coi, nhưng nhớ đến lời dặn của Pierre vừa rồi, ngàn vạn lần không thể đắc tội người sếp này, anh ta vẫn phải nhịn xuống, hướng về phía Trình Diên nói một câu sorry.
Nhẹ hẫng, chẳng có chút thành ý nào.
Trì Nghiễn Hành hỏi Trình Diên, “Em cảm thấy nên thế nào?”
Lúc này Trình Diên mới hiểu ra, chuyện bị quấy rối buổi chiều vẫn chưa xong, hẳn là anh cố ý đến để xả giận thay cô.
Nhưng vốn dĩ cô cũng không mong người ta xin lỗi, đắc tội cậu ấm nhà giàu, nói không chừng về sau còn bị gây khó dễ, cô nào dám mong chờ gì.
Hơn nữa, xin lỗi cũng không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, lần này người bị thiệt là cô, lần sau sẽ còn có người khác. Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của tên tóc đỏ này, tính tình chắc chắn không đổi, cho dù có đánh gãy chân thì ngày mai anh ta cũng có thể chống nạng đi ra ngoài gây chuyện.
Vì thế cô lắc đầu, “Thế nào cũng được, anh xem mà làm đi.”
“Em quyết định đi.”
“Đều nghe theo anh.”
……
Những lời nói thoái thác này luôn giống như một bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và Trì Nghiễn Hành này, lâu dần đã thành một loại ăn ý ngầm, anh không thích hỏi ý kiến cô, về sau dần dần cô cũng không thích nói nữa.
Qua hai năm, cô vẫn chưa bỏ được thói quen này.
Nhưng Trì Nghiễn Hành không thay cô quyết định, anh nói: “Em tự mình quyết định, muốn thế nào cứ nói ra là được.”
Trong mắt Trình Diên lộ ra một chút ngạc nhiên, anh lại không làm trước rồi mới báo cho cô, mà hỏi ý kiến của cô.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, kiên định nói: “Đừng lo, em muốn thế nào cũng được.”
Cô do dự một chút.
“Sau này không muốn gặp lại anh ta ở Luân Đôn nữa, có thể không?”
Trì Nghiễn Hành gật đầu, gọi một người quản lý ở bên cạnh đến, nói với anh ấy vài câu.
Người quản lý truyền đạt lại lời của anh cho tên tóc đỏ và Pierre, quả nhiên Pierre lại hận rèn sắt không thành thép mà đá anh ta một cái.
Sau đó Pierre túm lấy tai lôi người đến trước mặt Trình Diên, anh ta cúi đầu khom lưng với Trình Diên, nói lắp ba lắp bắp: “Xin lỗi cô Trình, là tôi không giữ nổi bàn tay của mình, đã gây phiền phức cho cô, tôi chân thành xin lỗi cô.”
Đây cũng là lần đầu Trình Diên gặp phải tình huống như vậy, cô ngồi đó ngượng ngùng, đang do dự có nên nói một câu không sao hay không.
Nhưng cô vừa thấy gương mặt của tên tóc đỏ là cảm thấy ghê tởm, câu tha thứ dễ dàng đó cũng không muốn nói ra.
Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một câu, “Không muốn nói thì đừng nói.”
Cô quay đầu liếc nhìn Trì Nghiễn Hành, anh vẫn ung dung thong thả, dường như chỉ cần ngồi ở đó đã có thể trấn áp cả phòng.
Tựa như chỉ cần có anh ở đó, cô vĩnh viễn an toàn.
Anh cúi đầu, khẽ hỏi: “Có phải mệt rồi không?”
“Có một chút.”
“Vậy em về nghỉ trước đi, ở đây anh còn chút việc chưa xử lý xong.” Trì Nghiễn Hành vừa nói vừa bảo với Pierre: “Đưa quý cô này về nhà an toàn.”
“Được được được, bảo đảm đưa về đến nơi an toàn, ngài yên tâm.”
Trước khi đi, Trình Diên lại nói một câu cảm ơn với Trì Nghiễn Hành.
Anh bâng quơ, “Vốn dĩ là việc anh nên làm, em còn muốn khách sáo với anh bao nhiêu lần nữa?”
Hôm nay Trình Diên thật sự rất mệt, ở trên boong hứng gió thổi rất lâu nên có chút đau đầu. Cô vừa ngồi vào xe là bắt đầu mơ màng, trong xe không biết là hương liệu hay là nước hoa, tỏa ra mùi hương thanh mát dễ chịu, trùng hợp lại giống hệt loại hương liệu cô thích nhất.
Đầu óc vốn choáng váng nặng nề, sau khi ngồi một lát thì triệu chứng lại giảm đi không ít.
Cô tùy tiện tựa vào ghế sau, hỏi tài xế phía trước: “Anh dùng loại hương liệu gì vậy, cũng khá thơm đó.”
Tài xế mờ mịt quay đầu lại: “Xin lỗi cô, cái này tôi không biết, xe là của sếp Trì, tôi chỉ phụ trách đưa cô về nhà.”
Trước đây anh vốn không thích những thứ như nước hoa này.
Trình Diên “Ừhm” khẽ, không nói nữa.
Trên du thuyền, trong sảnh lớn người xem náo nhiệt dần dần tản đi. Trong phòng bao xa hoa trên tầng thượng, Trì Nghiễn Hành ngồi trên sofa, một tay đặt trên thành ghế, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, khói lượn lờ.
Trong phòng có một cảm giác áp lực mơ hồ.
“Vào đi.”
Nhân viên phục vụ mở cửa ra, tên tóc đỏ cúi đầu đứng ở cửa: “Sếp Trì…… Ngài tìm tôi.”
Cho dù Trì Nghiễn Hành đang ngồi yên nhưng anh ta lại vô cớ cảm thấy sợ hãi.
“Chuyện tối nay, bên phía cô Trình coi như đã xong.”
Tên tóc đỏ như trút được gánh nặng, xem ra là gọi anh ta tới dạy dỗ một trận, anh ta vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn sếp Trì.”
Trì Nghiễn Hành giơ tay chặn lại, anh nhìn chằm chằm anh ta, nói từng chữ: “Tôi nói là bên phía cô Trình coi như đã xong, cô ấy không so đo với cậu, là bởi vì cô ấy rộng lòng lương thiện. Nhưng tôi với tư cách là chồng của cô ấy, thay cô ấy ra mặt cũng là việc nên làm, đúng không?”
Trong đầu tên tóc đỏ ong lên một tiếng, trời long đất lở.
Ai?!
Anh ta động vào vợ của ai?!
Trì Nghiễn Hành cười như không cười, liếc anh ta, “Cho nên tối nay rảnh rỗi không có việc gì, đến tìm cậu trao đổi một chút.”
……
Mấy ngày tiếp theo của Trình Diên trôi qua vô cùng yên bình, cô không cần đi làm, chỉ nằm ở nhà xem sách giải trí. Giáng sinh ngày một gần, không khí lễ hội trên đường phố Luân Đôn ngày càng trở nên rõ nét hơn, trong tủ kính bày đầy các loại mũ Giáng sinh và đồ trang trí kẹo ngọt.
Cô đặc biệt dành ra một ngày đến khách sạn nơi Trì Nghiễn Hành ở, mang khăn quàng trả lại cho anh.
Chỗ ở là hỏi từ Pierre, dạo này thái độ của ông chủ gần đáp ứng mọi nhu cầu của cô.
Khi mở cửa và Trình Diên cầm khăn quàng đứng ngoài cửa, Trì Nghiễn Hành còn sững lại một chút.
“Vào trước đi.”
Cô không lập tức tìm sofa ngồi xuống mà đứng ở huyền quan.
Trì Nghiễn Hành quay lưng về phía cô, “Muốn uống chút gì không, sữa hay nước cam?”
Trình Diên nói: “Không cần, trả khăn quàng cho anh xong là em đi.”
Động tác rót cà phê của Trì Nghiễn Hành dừng lại, ngừng giữa không trung, khóe miệng anh nhếch lên, giống như cười khổ.
“Hơn hai năm không gặp, em lại vô tình như vậy? Ít nhất cũng ngồi xuống nói với anh mấy câu chứ.”
Trình Diên không nói gì, chỉ chậm rãi đặt khăn quàng lên sofa.
Lúc đầu Trì Nghiễn Hành nhất quyết không nhận, “Em cứ đeo là được, không cần đặc biệt mang đến trả cho anh.”
Trình Diên kiên trì, “Không cần, em không muốn nợ anh bất cứ thứ gì.”
“Chỉ là một chiếc khăn quàng thôi, ai đeo cũng giống nhau.”
Lời vừa ra khỏi miệng anh lại hối hận, chiếc khăn quàng khi đó Trình Diên đặc biệt mua cho anh, sao có thể là ai đeo cũng giống nhau được chứ?
Trì Nghiễn Hành suýt chút nữa tự tát mình một cái.
Nhưng Trình Diên không để tâm, cô hỏi: “Khi nào anh về nước?”
“Còn chưa xác định, chắc mấy ngày Giáng sinh.”
Vốn dĩ, Trì Nghiễn Hành cho rằng cô có thể sẽ nói kiểu như “Em đi tiễn anh”, nhưng không ngờ cô chỉ gật đầu.
“Dạo gần đây em đang nghỉ phép, nếu không có chuyện gì thì đừng tới tìm em nữa.”
Chiếc khăn quàng cũng bị trả lại, trong lòng anh trống rỗng như bị người ta moi đi phần bên trong, chỉ còn lại một cái vỏ.
Trì Nghiễn Hành cúi đầu, kìm nén hết tất cả cảm xúc vào trong, rót cho cô một ly nước cam, “Mùa Đông ở nước Anh quá dài, bổ sung nhiều trái cây có thể làm tâm trạng tốt hơn một chút.”
“Cảm ơn,” Cô nói, “Anh vẫn chưa nói thật với ông bà nội sao?”
Cô không rõ Trì Nghiễn Hành đã nói với người nhà thế nào, ông và bà nội thỉnh thoảng vẫn sẽ liên lạc với cô, gọi điện video cho cô, giọng điệu quan tâm của họ vẫn giống hệt như trước kia.
Hỏi cô ở nước ngoài ăn uống có tốt không, có mặc ấm không? Gần đây thời tiết thay đổi, có mua áo dày cho mình chưa?
Những chuyện khác thì tuyệt nhiên không nhắc.
Trình Diên mơ hồ cảm thấy hẳn là họ biết, chỉ là không ai muốn vạch trần mà thôi.
Trì Nghiễn Hành ngồi xuống đối diện cô, không trả lời trực tiếp mà nói: “Họ đều chờ em về, mỗi năm Tết đến đều để dành cho em một đôi đũa.”
“Nhưng sớm muộn gì anh cũng phải nói, nếu anh thấy không tiện thì em có thể giải thích.”
“Không cần, cho anh thêm chút thời gian.”
Trình Diên nói: “Nhưng em cảm thấy anh cứ kéo dài như vậy chẳng có ý nghĩa gì, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết sự thật, cũng giống như sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ly hôn.”
Trì Nghiễn Hành không uống nổi cafe nữa.
“Tại sao lại gấp như vậy?” Anh khẽ hỏi, “Em có người mình thích rồi sao?”
Trình Diên lắc đầu, “Không có, em chỉ cảm thấy kết thúc sớm thì tốt hơn.”
Trái tim treo lơ lửng của Trì Nghiễn Hành cuối cùng cũng buông xuống.
Anh im lặng nhìn chằm chằm ly nước cam trước mặt, nhìn vòng sáng phản chiếu trên mặt nước.
“Em phải đi rồi.”
Trình Diên nói xong, đứng dậy khỏi sofa.
Ngay giây tiếp theo, ống tay áo của cô bị người ta kéo một cái.
“Nếu đã không có kế hoạch kết hôn nữa, vậy tại sao em không thể cân nhắc đến anh?”
Luồng khí trong phòng riêng chuyển động, không khí lặng đi trong chốc lát.
Trình Diên mờ mịt nghiêng đầu sang.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như đang gắng sức tìm kiếm một đáp án.
Cô mím môi, muốn nói lại thôi.
Đúng như anh nói, mùa Đông ở Anh quá lạnh, cũng quá dài, khi màn đêm buông xuống, tất cả cảm xúc của cô, tích cực, vui vẻ, sức sống và ánh mặt trời đều bị đè nén xuống, mãi cho đến mùa Xuân năm sau, khi băng tuyết trên đầu tan chảy, cô mới có thể ngoi lên trong chốc lát, ra ngoài hít thở một hơi.
Trong lòng cô chất chứa quá nhiều bất an và không chắc chắn, sau khi từng vấp ngã một lần với anh, cô không dám dễ dàng thử lần thứ hai nữa.
Cuối cùng, Trình Diên không trả lời một chữ nào.
Trước khi đi, Trì Nghiễn Hành nói: “Chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá mệt.”
Trình Diên mỉm cười: “Một kẻ cuồng công việc như anh, còn có ngày khuyên người khác nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cho nên anh đang thay đổi.” Giọng anh chân thành: “Nếu em ở bên cạnh anh sẽ phát hiện, con người cũng không phải bất biến.”
Anh không để bầu không khí trở nên ngại ngùng hơn, tự nhiên đổi đề tài: “Nếu năm nay em muốn về nước thì nói với anh một tiếng.”
Trình Diên nghi ngờ: “Em đâu có nói muốn về Kinh Thị.”
“Anh biết,” Anh ngừng lại một chút: “Nhưng mọi người đều rất nhớ em.”
Trình Diên vịn vào cửa, “Mọi người?”
Trì Nghiễn Hành không nhìn thẳng cô nữa, dưới cổ áo sơ mi, da ở cổ hơi ửng đỏ: “Tiểu Mãn rất nhớ em, con bé rất muốn em quay về.”
Giống như anh nói, con người chắc chắn sẽ thay đổi, nhưng xa cách hai năm, có nhiều cái cũng không đổi. Ví dụ như vị Tổng giám đốc trong công ty thì uy phong bốn phía, nhưng mỗi khi đối mặt với cô vẫn cứ lắp bắp, nói chẳng nên lời.
Trình Diên trầm ngâm một lúc, nói: “Em sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
“Được.” Trì Nghiễn Hành nói, “Anh chờ em.”
Một ngày trước Giáng sinh, Luân Đôn hiếm hoi có nắng.
Trì Nghiễn Hành đã xem dự báo thời tiết trước vài ngày, anh mời cô ra ngoài đi dạo, coi như là buổi tiễn biệt trước khi anh rời khỏi Luân Đôn.
Trình Diên đồng ý rất nhanh.
Sáng hôm đó Trì Nghiễn Hành đặc biệt ăn mặc chỉnh tề, để giữ dáng anh chỉ mặc một chiếc áo phao đen mỏng. Anh ngồi trên sofa chờ tin, mỗi sợi tóc đều trong trạng thái hoàn hảo, một khi Trình Diên hồi âm, anh lập tức có thể phóng ra ngoài như tên lửa.
Ong ong hai tiếng, Trì Nghiễn Hành cầm áo khoác lên rồi chạy đi.
Một giây sau, anh lại không chạy nữa, đứng khựng lại ở cửa.
Trình Diên:Xin lỗi, trong công ty có một cuộc họp khẩn cấp, hôm nay không thể đi cùng anh được.
…… Trong lòng chàng trai âm thầm chửi thề, sớm biết thế này thì đã mua luôn cái công ty chết tiệt kia.
Trì Nghiễn Hành thất thần ngồi trở lại, trong đầu không tự chủ nhớ lại những chuyện trước kia.
Lúc đó anh cũng bận rộn, hội nghị đều phải tự mình giám sát, công ty vừa có chút biến động là phải chạy đến họp.
Cho nên lúc đó, người hy sinh luôn là cô.
Đã hẹn là cùng nhau ăn cơm nhưng anh phải đi họp.
Rồi hẹn cùng đi xem phim mới, anh lại bận xem bản kế hoạch.
Lại hẹn cùng đi công viên chơi tàu lượn siêu tốc, mà anh đột ngột phải đi công tác, không đi được.
Trì Nghiễn Hành nghĩ, lúc đó, có phải cô cũng từng thất vọng như thế này không?
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Vài phút sau Trì Nghiễn Hành nhận được một cuộc điện thoại, anh đứng dậy, nói với Trình Diên: “Đi, chúng ta đến sảnh lớn một chuyến.”
Trình Diên đặt ly cacao nóng đã uống còn một nửa xuống: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Khóe môi anh cong lên nở một nụ cười, “Đi rồi sẽ biết.”
Trong sảnh lớn, âm nhạc sôi động đã dừng lại, có không ít người vây quanh ghế sofa thì thầm bàn tán. Ngồi trên sofa là Pierre – chủ nhân của du thuyền, có đến năm sáu vệ sĩ mặc vest đeo kính râm đứng bên cạnh anh ấy.
Trì Nghiễn Hành đi phía trước, Trình Diên theo sau, vừa mới lộ mặt đã có mấy nhân viên phục vụ mở đường, tản bớt đám đông đang xem náo nhiệt.
Pierre lập tức vỗ đùi đứng dậy nghênh đón: “Sếp Trì, ngài mau ngồi, mau ngồi!”
Trì Nghiễn Hành vẫy tay, ra hiệu cho Trình Diên ngồi xuống.
Nhiều danh nhân quý tộc nhìn chằm chằm như vậy, cô hơi ngượng ngùng, không tiện trực tiếp ngồi xuống sofa nên cô chọn đứng không gần không xa bên cạnh Trì Nghiễn Hành.
Mãi đến khi anh ung dung thong thả ngồi xuống, Trình Diên mới ngồi xuống ở phía bên kia sofa.
Trì Nghiễn Hành tựa lưng vào sofa, “Nói đi, chuyện gì đã xảy ra.”
Lúc này cô mới phát hiện, đứng ở giữa chính là tên tóc đỏ đã quấy rối cô.
Pierre đi lên, không nói lời nào đã đá anh ta một cái, “Mau xin lỗi sếp Trì!”
Tên tóc đỏ trông có vẻ rất không phục, anh ta bị đấm một đấm, gò má đã sưng lên, vết bầm lại rỉ máu.
Bị nhiều người vây quanh xem náo nhiệt như vậy mặt anh ta đã đỏ tới tận cổ, sắc mặt khó xử, nói câu xin lỗi với Trì Nghiễn Hành.
“Chuyện này là lỗi của tôi, tối nay lo uống rượu, không trông chừng được thằng nhóc này.” Pierre khom người xin lỗi, còn trừng mắt lườm tên tóc đỏ một cái, “Giới thiệu với ngài một chút, đây là con của nhà cậu tôi. Nể tình chuyện hợp tác giữa chúng ta, thằng bé còn trẻ không hiểu chuyện, sếp Trì ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng tức giận với đứa nhỏ không hiểu chuyện.”
Trì Nghiễn Hành cười khẩy, “Ý của anh là, tôi cố ý làm khó cậu ta sao?”
Mồ hôi lạnh của Pierre lập tức chảy xuống, “Không, nào có, ngài nói gì vậy, sao tôi có ý đó được?”
Trong lòng anh ấy đã chửi mắng tên tóc đỏ vô dụng kia một trận xối xả, chọc ai không chọc lại đi chọc phải vị Phật lớn này, tuy rằng không rõ Yara và anh có quan hệ gì, nhưng xem dáng vẻ này thì cũng là ra mặt vì cô.
Nếu thật sự trở mặt, vậy thì hợp tác về sau phải làm thế nào? Ai có thể đưa ra 8000 vạn chứ?
Trì Nghiễn Hành căn bản không muốn để ý tới anh ấy, nghiêng đầu liếc nhìn Trình Diên đang ngồi ở phía bên kia sofa: “Ngồi xa như vậy làm gì?”
Bất ngờ bị gọi tên, Trình Diên hoàn hồn, do dự không biết có nên ngồi gần lại một chút hay không, lại sợ bị người khác nhìn ra quan hệ của họ không đơn giản. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Trì Nghiễn Hành đã đứng dậy, chủ động ngồi sang bên này.
Anh ngồi đó không nói một lời, nhưng lại mang theo một loại uy nghiêm không cho phép từ chối, liếc mắt nhìn tên tóc đỏ, “Người mà cậu nên xin lỗi không phải là tôi.”
Bị người trước mặt phán xét, sắc mặt tên tóc đỏ cực kỳ khó coi, nhưng nhớ đến lời dặn của Pierre vừa rồi, ngàn vạn lần không thể đắc tội người sếp này, anh ta vẫn phải nhịn xuống, hướng về phía Trình Diên nói một câu sorry.
Nhẹ hẫng, chẳng có chút thành ý nào.
Trì Nghiễn Hành hỏi Trình Diên, “Em cảm thấy nên thế nào?”
Lúc này Trình Diên mới hiểu ra, chuyện bị quấy rối buổi chiều vẫn chưa xong, hẳn là anh cố ý đến để xả giận thay cô.
Nhưng vốn dĩ cô cũng không mong người ta xin lỗi, đắc tội cậu ấm nhà giàu, nói không chừng về sau còn bị gây khó dễ, cô nào dám mong chờ gì.
Hơn nữa, xin lỗi cũng không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, lần này người bị thiệt là cô, lần sau sẽ còn có người khác. Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của tên tóc đỏ này, tính tình chắc chắn không đổi, cho dù có đánh gãy chân thì ngày mai anh ta cũng có thể chống nạng đi ra ngoài gây chuyện.
Vì thế cô lắc đầu, “Thế nào cũng được, anh xem mà làm đi.”
“Em quyết định đi.”
“Đều nghe theo anh.”
……
Những lời nói thoái thác này luôn giống như một bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và Trì Nghiễn Hành này, lâu dần đã thành một loại ăn ý ngầm, anh không thích hỏi ý kiến cô, về sau dần dần cô cũng không thích nói nữa.
Qua hai năm, cô vẫn chưa bỏ được thói quen này.
Nhưng Trì Nghiễn Hành không thay cô quyết định, anh nói: “Em tự mình quyết định, muốn thế nào cứ nói ra là được.”
Trong mắt Trình Diên lộ ra một chút ngạc nhiên, anh lại không làm trước rồi mới báo cho cô, mà hỏi ý kiến của cô.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, kiên định nói: “Đừng lo, em muốn thế nào cũng được.”
Cô do dự một chút.
“Sau này không muốn gặp lại anh ta ở Luân Đôn nữa, có thể không?”
Trì Nghiễn Hành gật đầu, gọi một người quản lý ở bên cạnh đến, nói với anh ấy vài câu.
Người quản lý truyền đạt lại lời của anh cho tên tóc đỏ và Pierre, quả nhiên Pierre lại hận rèn sắt không thành thép mà đá anh ta một cái.
Sau đó Pierre túm lấy tai lôi người đến trước mặt Trình Diên, anh ta cúi đầu khom lưng với Trình Diên, nói lắp ba lắp bắp: “Xin lỗi cô Trình, là tôi không giữ nổi bàn tay của mình, đã gây phiền phức cho cô, tôi chân thành xin lỗi cô.”
Đây cũng là lần đầu Trình Diên gặp phải tình huống như vậy, cô ngồi đó ngượng ngùng, đang do dự có nên nói một câu không sao hay không.
Nhưng cô vừa thấy gương mặt của tên tóc đỏ là cảm thấy ghê tởm, câu tha thứ dễ dàng đó cũng không muốn nói ra.
Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một câu, “Không muốn nói thì đừng nói.”
Cô quay đầu liếc nhìn Trì Nghiễn Hành, anh vẫn ung dung thong thả, dường như chỉ cần ngồi ở đó đã có thể trấn áp cả phòng.
Tựa như chỉ cần có anh ở đó, cô vĩnh viễn an toàn.
Anh cúi đầu, khẽ hỏi: “Có phải mệt rồi không?”
“Có một chút.”
“Vậy em về nghỉ trước đi, ở đây anh còn chút việc chưa xử lý xong.” Trì Nghiễn Hành vừa nói vừa bảo với Pierre: “Đưa quý cô này về nhà an toàn.”
“Được được được, bảo đảm đưa về đến nơi an toàn, ngài yên tâm.”
Trước khi đi, Trình Diên lại nói một câu cảm ơn với Trì Nghiễn Hành.
Anh bâng quơ, “Vốn dĩ là việc anh nên làm, em còn muốn khách sáo với anh bao nhiêu lần nữa?”
Hôm nay Trình Diên thật sự rất mệt, ở trên boong hứng gió thổi rất lâu nên có chút đau đầu. Cô vừa ngồi vào xe là bắt đầu mơ màng, trong xe không biết là hương liệu hay là nước hoa, tỏa ra mùi hương thanh mát dễ chịu, trùng hợp lại giống hệt loại hương liệu cô thích nhất.
Đầu óc vốn choáng váng nặng nề, sau khi ngồi một lát thì triệu chứng lại giảm đi không ít.
Cô tùy tiện tựa vào ghế sau, hỏi tài xế phía trước: “Anh dùng loại hương liệu gì vậy, cũng khá thơm đó.”
Tài xế mờ mịt quay đầu lại: “Xin lỗi cô, cái này tôi không biết, xe là của sếp Trì, tôi chỉ phụ trách đưa cô về nhà.”
Trước đây anh vốn không thích những thứ như nước hoa này.
Trình Diên “Ừhm” khẽ, không nói nữa.
Trên du thuyền, trong sảnh lớn người xem náo nhiệt dần dần tản đi. Trong phòng bao xa hoa trên tầng thượng, Trì Nghiễn Hành ngồi trên sofa, một tay đặt trên thành ghế, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, khói lượn lờ.
Trong phòng có một cảm giác áp lực mơ hồ.
“Vào đi.”
Nhân viên phục vụ mở cửa ra, tên tóc đỏ cúi đầu đứng ở cửa: “Sếp Trì…… Ngài tìm tôi.”
Cho dù Trì Nghiễn Hành đang ngồi yên nhưng anh ta lại vô cớ cảm thấy sợ hãi.
“Chuyện tối nay, bên phía cô Trình coi như đã xong.”
Tên tóc đỏ như trút được gánh nặng, xem ra là gọi anh ta tới dạy dỗ một trận, anh ta vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn sếp Trì.”
Trì Nghiễn Hành giơ tay chặn lại, anh nhìn chằm chằm anh ta, nói từng chữ: “Tôi nói là bên phía cô Trình coi như đã xong, cô ấy không so đo với cậu, là bởi vì cô ấy rộng lòng lương thiện. Nhưng tôi với tư cách là chồng của cô ấy, thay cô ấy ra mặt cũng là việc nên làm, đúng không?”
Trong đầu tên tóc đỏ ong lên một tiếng, trời long đất lở.
Ai?!
Anh ta động vào vợ của ai?!
Trì Nghiễn Hành cười như không cười, liếc anh ta, “Cho nên tối nay rảnh rỗi không có việc gì, đến tìm cậu trao đổi một chút.”
……
Mấy ngày tiếp theo của Trình Diên trôi qua vô cùng yên bình, cô không cần đi làm, chỉ nằm ở nhà xem sách giải trí. Giáng sinh ngày một gần, không khí lễ hội trên đường phố Luân Đôn ngày càng trở nên rõ nét hơn, trong tủ kính bày đầy các loại mũ Giáng sinh và đồ trang trí kẹo ngọt.
Cô đặc biệt dành ra một ngày đến khách sạn nơi Trì Nghiễn Hành ở, mang khăn quàng trả lại cho anh.
Chỗ ở là hỏi từ Pierre, dạo này thái độ của ông chủ gần đáp ứng mọi nhu cầu của cô.
Khi mở cửa và Trình Diên cầm khăn quàng đứng ngoài cửa, Trì Nghiễn Hành còn sững lại một chút.
“Vào trước đi.”
Cô không lập tức tìm sofa ngồi xuống mà đứng ở huyền quan.
Trì Nghiễn Hành quay lưng về phía cô, “Muốn uống chút gì không, sữa hay nước cam?”
Trình Diên nói: “Không cần, trả khăn quàng cho anh xong là em đi.”
Động tác rót cà phê của Trì Nghiễn Hành dừng lại, ngừng giữa không trung, khóe miệng anh nhếch lên, giống như cười khổ.
“Hơn hai năm không gặp, em lại vô tình như vậy? Ít nhất cũng ngồi xuống nói với anh mấy câu chứ.”
Trình Diên không nói gì, chỉ chậm rãi đặt khăn quàng lên sofa.
Lúc đầu Trì Nghiễn Hành nhất quyết không nhận, “Em cứ đeo là được, không cần đặc biệt mang đến trả cho anh.”
Trình Diên kiên trì, “Không cần, em không muốn nợ anh bất cứ thứ gì.”
“Chỉ là một chiếc khăn quàng thôi, ai đeo cũng giống nhau.”
Lời vừa ra khỏi miệng anh lại hối hận, chiếc khăn quàng khi đó Trình Diên đặc biệt mua cho anh, sao có thể là ai đeo cũng giống nhau được chứ?
Trì Nghiễn Hành suýt chút nữa tự tát mình một cái.
Nhưng Trình Diên không để tâm, cô hỏi: “Khi nào anh về nước?”
“Còn chưa xác định, chắc mấy ngày Giáng sinh.”
Vốn dĩ, Trì Nghiễn Hành cho rằng cô có thể sẽ nói kiểu như “Em đi tiễn anh”, nhưng không ngờ cô chỉ gật đầu.
“Dạo gần đây em đang nghỉ phép, nếu không có chuyện gì thì đừng tới tìm em nữa.”
Chiếc khăn quàng cũng bị trả lại, trong lòng anh trống rỗng như bị người ta moi đi phần bên trong, chỉ còn lại một cái vỏ.
Trì Nghiễn Hành cúi đầu, kìm nén hết tất cả cảm xúc vào trong, rót cho cô một ly nước cam, “Mùa Đông ở nước Anh quá dài, bổ sung nhiều trái cây có thể làm tâm trạng tốt hơn một chút.”
“Cảm ơn,” Cô nói, “Anh vẫn chưa nói thật với ông bà nội sao?”
Cô không rõ Trì Nghiễn Hành đã nói với người nhà thế nào, ông và bà nội thỉnh thoảng vẫn sẽ liên lạc với cô, gọi điện video cho cô, giọng điệu quan tâm của họ vẫn giống hệt như trước kia.
Hỏi cô ở nước ngoài ăn uống có tốt không, có mặc ấm không? Gần đây thời tiết thay đổi, có mua áo dày cho mình chưa?
Những chuyện khác thì tuyệt nhiên không nhắc.
Trình Diên mơ hồ cảm thấy hẳn là họ biết, chỉ là không ai muốn vạch trần mà thôi.
Trì Nghiễn Hành ngồi xuống đối diện cô, không trả lời trực tiếp mà nói: “Họ đều chờ em về, mỗi năm Tết đến đều để dành cho em một đôi đũa.”
“Nhưng sớm muộn gì anh cũng phải nói, nếu anh thấy không tiện thì em có thể giải thích.”
“Không cần, cho anh thêm chút thời gian.”
Trình Diên nói: “Nhưng em cảm thấy anh cứ kéo dài như vậy chẳng có ý nghĩa gì, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết sự thật, cũng giống như sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ly hôn.”
Trì Nghiễn Hành không uống nổi cafe nữa.
“Tại sao lại gấp như vậy?” Anh khẽ hỏi, “Em có người mình thích rồi sao?”
Trình Diên lắc đầu, “Không có, em chỉ cảm thấy kết thúc sớm thì tốt hơn.”
Trái tim treo lơ lửng của Trì Nghiễn Hành cuối cùng cũng buông xuống.
Anh im lặng nhìn chằm chằm ly nước cam trước mặt, nhìn vòng sáng phản chiếu trên mặt nước.
“Em phải đi rồi.”
Trình Diên nói xong, đứng dậy khỏi sofa.
Ngay giây tiếp theo, ống tay áo của cô bị người ta kéo một cái.
“Nếu đã không có kế hoạch kết hôn nữa, vậy tại sao em không thể cân nhắc đến anh?”
Luồng khí trong phòng riêng chuyển động, không khí lặng đi trong chốc lát.
Trình Diên mờ mịt nghiêng đầu sang.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như đang gắng sức tìm kiếm một đáp án.
Cô mím môi, muốn nói lại thôi.
Đúng như anh nói, mùa Đông ở Anh quá lạnh, cũng quá dài, khi màn đêm buông xuống, tất cả cảm xúc của cô, tích cực, vui vẻ, sức sống và ánh mặt trời đều bị đè nén xuống, mãi cho đến mùa Xuân năm sau, khi băng tuyết trên đầu tan chảy, cô mới có thể ngoi lên trong chốc lát, ra ngoài hít thở một hơi.
Trong lòng cô chất chứa quá nhiều bất an và không chắc chắn, sau khi từng vấp ngã một lần với anh, cô không dám dễ dàng thử lần thứ hai nữa.
Cuối cùng, Trình Diên không trả lời một chữ nào.
Trước khi đi, Trì Nghiễn Hành nói: “Chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá mệt.”
Trình Diên mỉm cười: “Một kẻ cuồng công việc như anh, còn có ngày khuyên người khác nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cho nên anh đang thay đổi.” Giọng anh chân thành: “Nếu em ở bên cạnh anh sẽ phát hiện, con người cũng không phải bất biến.”
Anh không để bầu không khí trở nên ngại ngùng hơn, tự nhiên đổi đề tài: “Nếu năm nay em muốn về nước thì nói với anh một tiếng.”
Trình Diên nghi ngờ: “Em đâu có nói muốn về Kinh Thị.”
“Anh biết,” Anh ngừng lại một chút: “Nhưng mọi người đều rất nhớ em.”
Trình Diên vịn vào cửa, “Mọi người?”
Trì Nghiễn Hành không nhìn thẳng cô nữa, dưới cổ áo sơ mi, da ở cổ hơi ửng đỏ: “Tiểu Mãn rất nhớ em, con bé rất muốn em quay về.”
Giống như anh nói, con người chắc chắn sẽ thay đổi, nhưng xa cách hai năm, có nhiều cái cũng không đổi. Ví dụ như vị Tổng giám đốc trong công ty thì uy phong bốn phía, nhưng mỗi khi đối mặt với cô vẫn cứ lắp bắp, nói chẳng nên lời.
Trình Diên trầm ngâm một lúc, nói: “Em sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
“Được.” Trì Nghiễn Hành nói, “Anh chờ em.”
Một ngày trước Giáng sinh, Luân Đôn hiếm hoi có nắng.
Trì Nghiễn Hành đã xem dự báo thời tiết trước vài ngày, anh mời cô ra ngoài đi dạo, coi như là buổi tiễn biệt trước khi anh rời khỏi Luân Đôn.
Trình Diên đồng ý rất nhanh.
Sáng hôm đó Trì Nghiễn Hành đặc biệt ăn mặc chỉnh tề, để giữ dáng anh chỉ mặc một chiếc áo phao đen mỏng. Anh ngồi trên sofa chờ tin, mỗi sợi tóc đều trong trạng thái hoàn hảo, một khi Trình Diên hồi âm, anh lập tức có thể phóng ra ngoài như tên lửa.
Ong ong hai tiếng, Trì Nghiễn Hành cầm áo khoác lên rồi chạy đi.
Một giây sau, anh lại không chạy nữa, đứng khựng lại ở cửa.
Trình Diên:Xin lỗi, trong công ty có một cuộc họp khẩn cấp, hôm nay không thể đi cùng anh được.
…… Trong lòng chàng trai âm thầm chửi thề, sớm biết thế này thì đã mua luôn cái công ty chết tiệt kia.
Trì Nghiễn Hành thất thần ngồi trở lại, trong đầu không tự chủ nhớ lại những chuyện trước kia.
Lúc đó anh cũng bận rộn, hội nghị đều phải tự mình giám sát, công ty vừa có chút biến động là phải chạy đến họp.
Cho nên lúc đó, người hy sinh luôn là cô.
Đã hẹn là cùng nhau ăn cơm nhưng anh phải đi họp.
Rồi hẹn cùng đi xem phim mới, anh lại bận xem bản kế hoạch.
Lại hẹn cùng đi công viên chơi tàu lượn siêu tốc, mà anh đột ngột phải đi công tác, không đi được.
Trì Nghiễn Hành nghĩ, lúc đó, có phải cô cũng từng thất vọng như thế này không?
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 60: Thất hứa – “Tiểu Mãn rất nhớ em, con bé rất muốn em quay về.”
10.0/10 từ 46 lượt.