Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 59: Du thuyền – “Không cần cảm ơn anh, anh có lòng riêng.”

121@-

 
Trì Nghiễn Hành vẫn phải ở lại Anh thêm mấy ngày, dù sao cũng là việc làm ăn giá 8000 vạn. Sau khi kế hoạch về dự án của Pierre được đưa ra, hai người còn phải bàn bạc nhiều chi tiết tiếp theo.


Vì vậy Trình Diên xem như gặp xui xẻo, bao nhiêu phiên dịch không dùng, cứ nhất định phải gọi cô đến.


Pierre mượn chiếc du thuyền xa hoa của bố mình, nhân cơ hội tổ chức một buổi tiệc, mời những người bạn thân là công tử quý tộc ở địa phương đến chơi, cũng đưa cả Trình Diên theo.


Kết quả mọi người đã có mặt, bên phía Trì Nghiễn Hành lại đột nhiên có việc không thể tới, anh ở Anh còn có chuyện làm ăn khác cần phải bàn, nghe nói là đi tham quan nhà máy cùng một ông chủ nào đó.


Nhưng party chắc chắn không thể dừng.


Mùa Đông đến, gió lạnh ngoài khơi gào thét, bầy chim bồ câu trắng bay qua cùng với mặt biển đen kịt phía dưới hình thành sự đối lập rõ ràng.


Trên boong lạnh cóng, vậy mà những chiếc ghế dài ngắm cảnh vẫn kín người nằm.


Cô không thích vị mặn của biển cả, nhất là vào mùa Đông, thời tiết âm u khiến mặt biển biến thành một màu đen tối, chẳng hề có cảm giác lay động nào.


Nhưng đến buổi tối, chiếc du thuyền xa hoa này hoàn toàn phô bày ra vẻ đẹp mà đồng tiền mang lại.


Cô đứng trên boong tàu ngẩng đầu nhìn, tổng cộng có 16 tầng, trang trí bên trong du thuyền càng xa hoa hơn, không gì sánh được. Chỉ riêng phòng suite theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao đã có 2050 phòng, còn có quầy bar, sòng bạc các loại, chuyên cung cấp cho các cậu ấm giàu có vui chơi.


Khi bầu trời tối dần, bóng đêm cũng dần phủ kín, ánh đèn trên thuyền lần lượt sáng lên, đèn neon lấp lánh, tựa như một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy đang chầm chậm trôi trên mặt biển.


Nếu Trì Nghiễn Hành đã không có mặt, vậy thì phiên dịch viên như cô cũng hoàn toàn chẳng có đất dụng võ.


Pierre bận rộn chơi trong sòng bạc cả đêm, không rảnh để ý tới cô, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng anh ấy cũng chẳng nhớ rõ mình có dẫn theo một phiên dịch viên nhỏ.


Trên boong tàu, những người phụ nữ mặc lễ phục tụ tập giơ điện thoại chụp ảnh, cô liếc mắt nhìn lướt qua, toàn là mấy hot girl có chút tiếng tăm, dĩ nhiên cũng có vài minh tinh nhỏ hạng ba. Ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, giữa ngày mùa Đông như này vẫn mặc lễ phục hở ngực, vóc dáng yêu kiều.


Còn cô thì mặc áo bông trắng đi đến, cồng kềnh như một quả bí đao lớn.


Trình Diên ở trên boong tàu một lúc, cảm thấy thật sự quá lạnh mới quấn chặt áo quay lại sảnh lớn.


Bên trong sảnh lớn cũng ca múa rộn ràng, mấy cái loa lập thể vang vọng đang gào thét dòng nhạc sôi động. Cô đi xuyên qua từng cặp nam nữ đang nhảy múa cuồng nhiệt, hỏi nhân viên phục vụ, cuối cùng cũng tìm được một phòng nhỏ bên cạnh nhà hàng.


Cô cởi áo bông dày nặng ra, bên trong cô mặc một chiếc áo len màu be có độ rũ tôn dáng, mái tóc xõa ra, hơi xoăn nhẹ rủ trên vai, cả người gọn gàng tao nhã.


Không bao lâu sau lại có nhân viên phục vụ chủ động bưng khay rượu đến.


“Xin lỗi vì đã làm phiền, đây là quý ông bên kia mời cô ạ.”


Trình Diên hơi ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng nhân viên phục vụ chỉ, quả nhiên có một người đàn ông nhuộm tóc đỏ nhìn cô nhướng mày, giơ cao ly rượu trong tay.


Ánh mắt không hề kiêng dè mà quét tới quét lui trên người cô, từ trên xuống dưới.


Hành động ấy khiến cô thấy khó chịu về mặt sinh lý.



Trình Diên cứng mặt giả vờ cười, gật đầu xem như đáp lại, rồi đẩy ly rượu kia ra thật xa.


Hai vách ngăn ở trước và sau chia tách không gian, trở thành một căn phòng nhỏ hẹp, đây là nơi yên tĩnh ít ỏi mà cô có thể tìm được.


Trình Diên ngồi ở một bên ghế sofa đọc sách, mang theo sách nhỏ bỏ túi bên người là thói quen của cô, có lúc là một tác phẩm văn học, có khi là một quyển sổ mỏng, dùng để ghi chép những gì thấy, nghe được hoặc nhân lúc rảnh rỗi thì viết nhật ký.


Ở Anh, cô không có nhiều bạn bè, giao lưu nhiều nhất cũng là đồng nghiệp, vì vậy tất cả tâm sự đều viết vào trong quyển nhật ký. Trong thời đại thiết bị điện tử phát triển nhanh chóng này, cô vẫn lựa chọn cách ghi chép thủ công mộc mạc đơn giản, hệt như có thể để phiền não lại trên trang giấy.


Ngày 22 tháng 12, âm lịch.


Còn ba ngày nữa là đến Giáng Sinh, du thuyền xa hoa nhưng ồn ào, tôi ngồi cạnh cửa sổ trong trong khoảng ngăn cách nhỏ lãng phí thời gian.


……


Cô viết rất chăm chú, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh có người đến.


Ánh đèn trên đầu bị che khuất, khi bóng tối quét qua, cô vô thức ngẩng đầu lên.


Chàng trai tóc đỏ kia cuối cùng cũng nhịn không được, anh ta huênh hoang đi tới, ngồi phịch xuống sofa đối diện cô, còn búng tay một cái, bàn tay cực kỳ không an phận mà đè quyển sổ của cô lại.


“Quý cô, không biết cô có phiền nếu cùng tôi ra sảnh lớn nhảy một điệu không?”


“Xin lỗi, không tiện.”


Trình Diên sững sờ, khi phản ứng lại thì cô lập tức rút sổ lại, gấp lại, cũng không cẫn giữ lễ phép, đứng dậy định rời đi.


Giây tiếp theo, cô bị người ta túm lấy cánh tay.


“Đừng làm mất hứng vậy chứ, quý cô à, chỉ là một điệu nhảy thôi mà.”


Ánh mắt tên đàn ông càng thêm nóng bỏng, sự tiếp xúc cơ thể đột ngột của anh ta khiến Trình Diên giật mình.


Cô căng cứng cằm, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Hãy buông tay anh ra.”


Tên đàn ông nhìn cô với vẻ trêu chọc, chút uy h**p bằng lời này hoàn toàn không có tác dụng với anh ta, ngược lại anh ta còn ghê tởm đến mức bóp nhẹ cánh tay cô.


Cô đang định dùng sức hất ra thì bỗng một bóng dáng cao lớn hơn xông tới, đánh bật bàn tay của tên tóc đỏ không chút lưu tình.


Cô liếc mắt nhìn sang, thấy Trì Nghiễn Hành mặc vest.


Anh nghiêng đầu hỏi: “Quen biết?”


Trình Diên vẫn còn đang sợ hãi, sau khi hoàn hồn lại thì trả lời: “Không quen.”


Trì Nghiễn Hành gật đầu, sau đó khẽ xoay cổ tay.


Bộp——



Một tiếng động nặng nề vang lên, một cú đấm thẳng vào gò má tên tóc đỏ, đánh anh ta ngã lăn ra đất, đập vào tấm vách gỗ ngăn cách.


Sau đó là một tiếng rầm, bình hoa thủy tinh và đồ trang trí trên bàn đều rơi xuống.


“Ui da!”


Anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, ngã trên đất k** r*n mấy tiếng.


Ngay sau đó, có mấy vệ sĩ mặc vest đen chạy tới.


Lối đi hẹp lập tức chật ních người.


Khi tên tóc đỏ đứng dậy vẫn che miệng, máu từ kẽ ngón tay rỉ ra, dường như bị đánh rớt mất một chiếc răng, anh ta trốn sau mấy tên vệ sĩ, chỉ vào Trì Nghiễn Hành mà chửi ầm: “Anh là ai hả? Dám ra tay với tôi sao? Chán sống rồi phải không!”


Thậm chí Trì Nghiễn Hành còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh lấy áo bông trên sofa khoác lên người Trình Diên, sắc mặt anh bình thản, không nhìn ra cảm xúc.


Không hiểu sao Trình Diên lại cảm thấy có lẽ anh tức giận không ít.


“Không sao chứ?”


Cô lắc đầu, “Không sao, không bị thương.”


Khi người quản lý hoảng hốt chạy tới, tên tóc đỏ vẫn đang giãy giụa, “Kêu luật sư của tôi đến! Nhanh tìm luật sư cho tôi!”


Rốt cuộc Trì Nghiễn Hành cũng quay đầu nhìn bảng tên trước ngực của người quản lý, dường như đang xác định xem anh ta có đủ tư cách để nói chuyện hay không.


Người quản lý nào dám đắc tội, anh ta thấy Trì Nghiễn Hành thì cũng không dám nói lớn tiếng, vội vàng bấm điện thoại gọi, liên tục nở nụ cười xin lỗi anh.


“Xin lỗi sếp Trì, chuyện này là do nhân viên an ninh của chúng tôi không làm tròn trách nhiệm, xin ngài nhất định đừng trách tội.”


“Tôi lập tức nâng hạng phòng cho quý cô này.”


Trì Nghiễn Hành cũng không nói lời vô nghĩa, sắc mặt lạnh lùng đứng đó đã đủ khiến người ta sợ, “Gọi Pierre đến xử lý một chút.”


Người quản lý vội vàng gật đầu: “Được được, tôi lập tức sắp xếp, ngài theo tôi sang bên này chờ một lát.”


Trình Diên vẫn còn đang hoang mang.


Đợi đến khi người quản lý khom lưng mời bọn họ vào phòng khách quý, lại đưa lên hai ly rượu vang và một đĩa hoa quả tinh xảo, lúc này Trình Diên mới hoàn hồn.


Trước đó Pierre đã nói, hôm nay anh có việc không đến du thuyền được, vậy mà lại đột ngột xuất hiện ở đây.


Cô mặc áo bông ngay ngắn lại, quấn kín mít từ đầu đến chân, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”


Trì Nghiễn Hành nói: “Tối nay không có sắp xếp gì nên tới xem một chút.”


Trong phòng riêng chỉ có hai người, Trình Diên cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, “Vừa rồi cảm ơn anh.”



“Cảm ơn anh cái gì?”


“Cảm ơn anh tốt bụng giúp đỡ.”


Trì Nghiễn Hành nói: “Không cần cảm ơn anh, anh có lòng riêng.”


Trình Diên ngẩng đầu, không hiểu gì, “Hả?”


Do dùng sức quá độ nên mu bàn tay anh bầm tím, nhưng anh hoàn toàn không để ý, nói: “Một là không muốn để anh ta chạm vào em, hai là muốn thể hiện tốt một chút rồi tranh thủ một cơ hội nói chuyện riêng với em.”



Nửa tiếng sau, trong quán cà phê trên tầng thượng.


“Anh gọi một ly cacao nóng cho em rồi.” Trì Nghiễn Hành ngồi xuống đối diện cô.


“Ồ, được.” Cô hỏi thẳng: “Anh muốn nói gì?”


Đi thẳng vào vấn đề, ngược lại khiến Trì Nghiễn Hành nghẹn lại.


Cô yên lặng uống cacao nóng, cô mất đi sự ngây ngô khi vừa tốt nghiệp, cả người giờ đã trở nên chín chắn hơn nhiều.


Thấy anh không nói gì, Trình Diên chủ động mở lời: “Khăn quàng, khi nào em có thể trả lại cho anh?”


“Không vội, em cứ đeo trước đi,” Anh nói, “Em đeo màu cam nhìn đẹp hơn màu xanh nhiều.”


Trình Diên ngơ ngác ngẩng đầu: “Màu xanh?”


“Cái đó——” Trì Nghiễn Hành lại nghĩ một chút, “Cái cậu tóc vàng xoăn ấy, cậu ta tặng em chiếc khăn màu xanh còn gì.”


“Anh nói Landen?” Cô hơi ngạc nhiên, “Sao anh lại quen cậu ấy?”


Trì Nghiễn Hành thong thả uống một ngụm cà phê: “Ừhm, thỉnh thoảng có gặp, người cũng không tệ, nhưng không hợp với em.”


Làm gì có cái gọi là hợp hay không hợp, Trình Diên nói: “Cậu ấy là bạn bè quen biết ở trường, nhưng sau đó cũng không liên lạc nhiều nữa.”


Sau khi chàng trai tinh anh kiên cường kia bị cô từ chối nhiều lần, cuối cùng cũng nhận ra không thể vượt qua khoảng cách giữa hai người họ, từ đó về sau cũng không còn đến lớp kịch văn học để đan khăn quàng nữa.


Nghe nói vậy, cơ mặt Trì Nghiễn Hành thả lỏng.


Họ đều đã là người trưởng thành, lại từng trải qua chia ly rồi hợp lại, hiện nay đã có thể bình tĩnh ngồi xuống, cùng nhau chia sẻ một bàn ăn.


Anh hỏi: “Sau này có tính toán gì không?”


Cô nói thật: “Trước tiên vẫn tiếp tục làm ở công ty, sau đó xem xét xem có thể học lên tiến sĩ, ở lại trường hay không.”


Lông mày Trì Nghiễn Hành khẽ nhúc nhích, thử hỏi một câu: “Không từng nghĩ tới chuyện về nước sao?”



Trình Diên lắc đầu, cười khổ, hỏi: “Về làm gì? Ly hôn sao?”


Hai chữ “ly hôn” vừa xuất hiện, quả nhiên Trì Nghiễn Hành im lặng.


Nhưng đó thật sự là suy nghĩ thật của cô.


Cô không còn chấp nhất với những vấn đề nhàm chán kiểu yêu hay không yêu nữa, hiện giờ, chăm chỉ học thêm kiến thức, tích lũy kinh nghiệm trong công việc, hoặc đi du lịch nhiều nơi trên thế giới, mỗi việc đều có thể khiến cô cảm động hơn cuộc sống thực tế. Giống như cô Hình ở đại học, cống hiến nửa đời người cho học thuật, không bị hôn nhân và con cái ràng buộc, chẳng phải cũng rất tốt sao?


Ở trên người Du Nguyệt Bình, cô chỉ nhìn thấy sự thất bại của hôn nhân, không ai hiểu rõ cảm giác một cuộc sống rối tung rối mù hơn cô, đương nhiên cô cũng sẽ không mơ tưởng cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân.


Trì Nghiễn Hành nói: “Nhưng bây giờ rất nhiều chuyện đều đã trở nên khác đi rồi, mấy năm trôi qua, không phải chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều sao?”


Anh muốn giải thích, trước kia hiểu lầm đủ thứ, cũng có mâu thuẫn do chưa trưởng thành mà nảy sinh, những cái này đều có thể giải quyết.


“Nhưng chúng ta đều đã thử hết rồi.” Cô nói: “Cho dù là một bên thỏa hiệp hay gượng ép sống chung, chúng ta đều thử qua, nhưng sự thật chứng minh vẫn vô dụng.”


“Em không cảm thấy đây là vấn đề ai đúng ai sai, anh vẫn luôn làm rất tốt, em cũng muốn kiên trì với quan điểm của em, chỉ đơn giản là chúng ta không phù hợp.”


Trình Diên nhìn thấu sự sốt ruột trong đáy mắt anh, nhưng cô không muốn tranh cãi thêm nữa, mỗi một câu nói đều như dao nhọn đâm vào tim anh, theo mạch máu đập dồn, từng dòng máu tươi liên tục trào ra.


Mỗi lần họ nhắc đến công việc đều sẽ phát sinh bất đồng rồi cãi nhau từ phòng khách đến trên giường, sau đó tất cả mâu thuẫn đều dùng tình d,ụ,c để giải quyết, cuối cùng muốn làm rõ cũng không biết nên bắt đầu cãi từ đâu.


Trình Diên nhấp một ngụm cacao nóng, vị ngọt của socola tan chảy nơi đầu lưỡi, cô đổi chủ đề, hỏi: “Anh không vội vàng tìm một ai đó sao?”


Anh vẫn chưa đến ba mươi, sự nghiệp thành công, hơn nữa dáng dấp cao lớn tuấn tú, đi đến đâu cũng không thiếu hoa đào.


Trì Nghiễn Hành ngạc nhiên, “Anh?”


Nhắc tới chuyện này, giọng anh còn cao hơn một chút, “Sao anh có thể tìm thêm nữa?”


Trình Diên khẽ “Ừhm”, cúi đầu nhẹ nhàng khuấy cacao nóng.


Trì Nghiễn Hành đặt ly xuống, giọng điệu chân thành: “Xin lỗi, trước kia anh đã làm rất nhiều chuyện không đúng khiến em đau lòng.”


Trình Diên lắc đầu, “Không sao, dù sao cũng đều qua rồi, em đã sớm không để ý nữa.”


Trì Nghiễn Hành muốn nói lại thôi.


Anh từng nghĩ, cho dù cô oán trách anh cũng được, ghi hận cũng được, vậy thì đều có thể dần dần gỡ bỏ khúc mắc.


Nhưng chỉ là cô không để ý.


Tựa như quá khứ giữa họ đã chẳng đáng nhắc lại.


Anh chỉ cảm thấy đau lòng.


Vốn cho rằng là cô đang giận dỗi, chờ khi nào anh chịu cúi đầu nhận sai thì cũng sẽ bỏ qua. Nhưng hiện tại, cô đã có kế hoạch sống rõ ràng, mỗi ngày đều bận rộn, đều phong phú, năng lực công việc xuất sắc, cũng ngày càng ưu tú, ngày càng tỏa sáng.


Dường như cô đã không còn cần anh nữa.
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 59: Du thuyền – “Không cần cảm ơn anh, anh có lòng riêng.”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...