Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 58: Khăn quàng cổ – Thôi vậy, cô vốn cũng chẳng có cuộc sống
114@-
Anh bày tỏ thẳng thắn quá mức khiến Trình Diên trở tay không kịp.
Cô hơi hé miệng nhưng không biết nên nói gì, vì thế cô cố hết sức né tránh ánh mắt của Trì Nghiễn Hành, không nhìn thẳng vào anh. Cho đến khi anh chỉ vào chiếc xe phía sau, “Anh đưa em về nhé.”
Cô lắc đầu, nhấc chân định rời đi, “Không cần, em đi đến đằng trước bắt xe bus về.”
Nhìn những bông tuyết rơi lả tả, Trì Nghiễn Hành ngẩng đầu, “Nửa tiếng trước anh nghe người ta nói, hôm nay xe bus ngừng chạy rồi.”
Bước chân của Trình Diên khựng lại, dường như đang nghi ngờ lời anh nói là thật hay giả.
Trì Nghiễn Hành mỉm cười, lông mày giãn ra, “Thật đấy, anh không gạt em, chẳng phải mấy hôm trước cũng từng ngừng chạy đó sao?”
Quả thật do mấy ngày trước tuyết tích dày dẫn đến giao thông công cộng tạm thời tê liệt.
Anh khuyên, “Đừng do dự nữa, anh đưa em về nhé, vừa khéo tiện đường.”
Trình Diên buột miệng, “Nhưng em còn chưa nói địa điểm mà.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã lập tức hối hận.
Trì Nghiễn Hành gật đầu, kéo cửa ghế lái phụ ra, “Không sao, đi đâu cũng tiện đường cả.”
Bên ngoài trời băng đất tuyết, họ đã xa cách hơn hai năm, bên trong Trình Diên lại ngồi vào ghế lái phụ của anh một lần nữa.
Hệ thống sưởi trong xe vẫn luôn bật, khoảnh khắc kéo cửa xe ra còn có luồng khí ấm áp phả tới, cơ thể đông cứng của cô nhờ vậy mà dần ấm lại.
Trình Diên báo một địa danh, anh lập tức xoay vô lăng, khởi động xe.
Thấy anh thậm chí còn không cài đặt định vị, cô không khỏi có phần ngạc nhiên.
Trì Nghiễn Hành nhìn ra được sự nghi ngờ trong mắt cô, chủ động lên tiếng giải thích, “Hồi đại học anh thường đến khu này chụp ảnh, thay đổi không nhiều nên vẫn còn nhớ rõ một vài con đường.”
Lúc này cô mới nhớ ra, anh từng học bốn năm đại học ở Anh.
Chiếc xe chạy trên đường một cách chậm rãi.
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Năm nay không định về nước một chuyến sao?”
“Còn chưa nghĩ xong,” Cô cúi đầu lướt điện thoại, thành thật nói, “Nếu có ngày nghỉ thì sẽ cân nhắc về để du lịch.”
“Chẳng phải Pierre đã nói cho em nghỉ gấp đôi rồi sao?”
Trình Diên không ngờ ngay cả câu đó mà anh cũng nghe thấy, cô không trả lời thẳng, chợt nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Anh thật sự muốn đầu tư dự án đó sao?”
Trì Nghiễn Hành nhìn về phía cô, “Tại sao lại không được?”
“Đó là 8000 vạn đấy.”
“Em không muốn thăng chức à? “Trì Nghiễn Hành nói, “Không phải ông chủ của em đã nói sao, chỉ cần lấy được vốn đầu tư thì sẽ cho em thăng chức tăng lương, ngày nghỉ gấp đôi.”
Nhưng cũng không thể dùng 8000 vạn để đổi được.
Trình Diên mím môi, “Kỳ nghỉ của em không quý giá đến thế.”
Bầu trời không trăng, bông tuyết rơi thành một mảng lớn trên kính chắn gió phía trước, lại tan thành nước trong vòng hai giây. Trên đường có người qua lại vội vã, bước chân không ngừng, nhưng mỗi bước đều đi rất vững vàng.
Xe của Trì Nghiễn Hành cũng chạy rất ổn định, trước giờ anh làm việc đều không nhanh không chậm, thoạt nhìn như quyết định bốc đồng không có logic, nhưng thật ra đều là trải qua nhiều lần cân nhắc mới đưa ra kết luận.
Họ trò chuyện như những người bạn bình thường, từng câu từng lời, có hỏi có đáp.
Nhưng Trình Diên biết, sớm đã không thể quay về quá khứ nữa rồi.
Cách biệt mấy năm, chút tình cảm vốn chẳng nhiều nhặn gì giữa hai người đã sớm bị thời gian mài mòn, lại trải qua sóng gió vùi dập, giờ chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Cô không nhìn anh mà nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe, trên mái nhà đã là một mảnh trắng xóa, có thể nhìn thấy bông tuyết rơi ào ào về phía cửa kính xe một cách rõ ràng. Thấy cô xem tập trung như vậy, Trì Nghiễn Hành cũng nghiêng đầu sang nhìn về phía cô.
Mái tóc mềm mượt của cô rủ xuống thành xe, một phần xõa ra trên áo khoác trắng kem.
Quãng đường còn lại hai người không nói thêm gì, Trình Diên vẫn dán sát vào cửa sổ xe ngắm tuyết.
Cho đến khi sắp đến nơi, Trì Nghiễn Hành dừng xe bên đường, con đường nhỏ dẫn tới căn hộ của cô quá hẹp, xe không chạy vào được, còn phải xuống xe đi thêm một đoạn.
Trình Diên nói cảm ơn rồi tháo dây an toàn, tay đã chạm vào cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
Nhưng cô lại thấy Trì Nghiễn Hành cũng tháo dây an toàn, “Ở đây không có đèn đường, để anh tiễn em.”
Cô từ chối nói, “Không cần đâu, chưa đến hai trăm mét, em tự đi được.”
Anh không ép nữa mà đưa tay ra ghế sau, lấy ra một chiếc khăn quàng.
“Vậy thì em quàng cái này đi.”
Trình Diên vừa định xua tay thì anh nhìn vào mắt cô, nói: “Vốn dĩ cái này là của em.”
Cô nhìn chiếc khăn quàng, lụa màu cam phối với hoa văn caro chim công, màu sắc rất tươi sáng, cũng rất dễ khiến cô nhớ lại ký ức hai năm trước.
Thế nhưng Trì Nghiễn Hành chưa từng đeo dù chỉ một lần.
Vì lý do công việc anh phải mặc vest quanh năm, nếu phối thêm một chiếc khăn quàng cổ màu vàng cam sáng e rằng hình ảnh đó ngày hôm sau có thể bị antifan mua hotsearch ngay.
Trước khi mua Trình Diên đã chuẩn bị tâm lý như thế, nhưng chỉ cần nhìn thấy hai chiếc khăn quàng cùng treo ở đó là cô đã thấy vui.
Trì Nghiễn Hành nói: “Dọc đường cẩn thận, vừa mới có tuyết, hơi trơn.”
“Được, anh cũng về đi.”
Cô rất ít khi ra ngoài vào buổi tối, đèn đường gần căn hộ đã hỏng, mỗi lần về nhà đều phải bật đèn pin điện thoại. Sau đó cô dứt khoát mua một chiếc đèn pin nhỏ ánh sáng mạnh, để trong túi, có thể dùng bất cứ lúc nào.
Về đến nhà, cô tiện tay ném túi xuống, ngồi phịch trên sofa mệt đến mức không đứng dậy nổi.
Thần kinh căng thẳng từ sáng đến tối, lúc này buồn ngủ muốn chết.
Nhưng vẫn chưa thể ngủ, Trình Diên gắng gượng bò dậy, tháo khăn quàng xuống rồi mở ra, như thể muốn xác nhận điều gì đó.
Hai chiếc khăn quàng nhìn bề ngoài dường như giống hệt nhau, nhưng Trình Diên biết thực ra không phải vậy, chiếc của cô ở phần cuối thêu hoạ tiết con cá nhỏ, còn chiếc tặng cho anh thì là hoạ tiết chim bay.
Khi đó cô nhân viên bán hàng còn khen mắt nhìn của cô tốt, nói đây gọi là “tình cảm sâu đậm như chim liền cánh, cá liền vây.”
Khăn quàng còn vương hơi ấm cơ thể cô, nóng hổi, vừa lật sang mặt kia, hình thêu dưới đáy đập vào mắt cô.
Là một con chim bay.
Trình Diên hối hận không thôi, lúc đó cô chỉ lo mau chóng về nhà, nhanh chóng rời khỏi anh, lại quên mất phải kiểm tra kỹ.
Cô mở danh bạ điện thoại, lướt mấy cái rồi chợt nhớ ra, cô đã chặn số liên lạc của anh từ lâu.
Chỉ là một chiếc khăn quàng thôi, chắc anh sẽ không phát hiện đâu nhỉ?
Dù có phát hiện thì sao chứ? Anh vốn chưa từng đeo, có vứt đi cũng chẳng xót.
Hôm nay trải qua nhiều chuyện trắc trở, gặp bao nhiêu tình huống máu chó, đầu óc cô đã không còn hoạt động nổi nữa rồi, mà kinh nghiệm nhiều năm dạy cho cô một đạo lý thấm thía rằng: Tuyệt đối đừng bao giờ đưa ra bất kỳ quyết định gì vào buổi tối.
Vì vậy, Trình Diên dứt khoát đặt điện thoại xuống, đi tắm nước nóng sạch sẽ mát mẻ rồi chui vào chăn.
Trì Nghiễn Hành không lập tức lên xe mà nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cho đến khi chắc chắn rằng cô đã vào căn hộ và ánh đèn vàng ấm áp ở ô cửa sổ nhỏ kia sáng lên, lúc ấy anh mới phủi lớp tuyết bám trên người, quay về xe.
Trên ghế sau, chiếc khăn quàng có hình cá nhỏ vẫn lặng lẽ nằm đó.
Lần này Trì Nghiễn Hành tới đây cũng không dẫn theo trợ lý. Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy trên chiếc giường lớn xa hoa trong phòng tổng thống, sau đó theo thói quen mở điện thoại, chờ tin nhắn gửi đến như ôm cây đợi thỏ.
Bên trên là một dãy dấu chấm than đỏ chói, dòng tin nhắn mới nhất phía dưới trông cực kì đột ngột.
Xin lỗi, tối qua lấy nhầm khăn quàng của anh, anh còn cần không?
Khóe môi chàng trai từ từ nhếch lên, anh ngồi dậy, trả lời vỏn vẹn một chữ.
Cần.
Sau khi Trình Diên nhận được tin nhắn thì trợn mắt, anh thân là một Tổng giám đốc, muốn mua khăn quàng bao nhiêu tiền mà chẳng được? Sao cứ khăng khăng với chiếc khăn này?
Nhưng hôm nay cô thật sự không muốn ra ngoài.
Trình Diên:Vậy em phải trả lại cho anh thế nào?
Trì Nghiễn Hành gần như trả lời trong một giây.
Để ở chỗ em trước đi, mấy hôm nữa anh sẽ qua lấy.
Thật phiền phức.
Bộp, điện thoại bị vứt sang một bên.
Trong tuần tiếp theo, ông chủ đã thực hiện lời hứa của anh ấy, cho Trình Diên nghỉ một tuần. Không biết là do hội nghị mấy hôm trước quá mệt hay do sự xuất hiện bất ngờ của Trì Nghiễn Hành khiến cô hơi hoang mang, cô không chọn đi du lịch mà ở nhà cuộn mình, đọc sách suốt một tuần.
Một tuần sau, Trình Diên bất ngờ nhận được điện thoại của ông chủ Pierre, nói cần cô cùng tham gia một buổi phiên dịch, bảo cô qua một chuyến.
Bây giờ, lập tức, ngay tức khắc.
Trình Diên giật mình tỉnh dậy rồi bật dậy khỏi giường, vội vàng thu dọn đồ đạc. Khi đến tới nơi hẹn thì đập vào mắt cô là hình ảnh Trì Nghiễn Hành và ông chủ đứng cùng nhau, chờ cô.
Không cần nghĩ cũng biết là ai sai khiến Pierre.
Cô tới quá gấp, tóc cũng bị gió thổi rối tung nào còn hình tượng gì.
Trì Nghiễn Hành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cong lên đầy ý cười, hoàn toàn không có chút áy náy của kẻ chủ mưu.
Ông chủ bước lại giải thích với cô, “Kế hoạch của sếp Trì có thay đổi, sẽ ở Luân Đôn thêm mấy ngày, khó khăn lắm tôi mới kéo được anh ấy đến xem triển lãm mỹ thuật, cô nắm lấy cơ hội, thể hiện nhiều vào!”
Trình Diên liếc anh ấy một cái, trong lòng nghĩ: Sao anh không thể hiện nhiều vào?
Hôm nay triển lãm không mở cửa cho công chúng, chỉ phục vụ một mình Trì Nghiễn Hành.
Anh không thích chỗ đông người vì vậy không sắp xếp người hướng dẫn, cả quá trình chỉ có ba người họ.
Nghe họ thao thao bất tuyệt.
Hai người ai nói chuyện người nấy, cuối cùng toàn bộ đều do Trình Diên truyền đạt lại.
Giờ thì cô hơi hối hận rồi, tại sao khi xưa cứ phải học phiên dịch?
Thời đại học, có một ông viện trưởng đức cao vọng trọng đến mở diễn thuyết, bản thân viện trưởng cũng xuất thân là phiên dịch viên, đối mặt với đám sinh viên ngây ngô, ánh mắt lấp lánh ngồi dưới, câu đầu tiên khi lên bục suýt chút nữa bộc lộ ra suy nghĩ thật.
Ông ấy than một tiếng: “Còn trẻ thế này, sao lại dính vào thứ này rồi……”
Khi đó cô chỉ thấy viện trưởng hài hước thú vị, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là ‘nghé con mới sinh không sợ hổ’, còn chưa chạm tới cái khổ của phiên dịch viên đã vội đắc ý.
Nói cho cùng phiên dịch đúng là một công việc đặc biệt, giờ cô giống như một cái loa truyền đạt.
Trình Diên không hiểu tại sao xem triển lãm mỹ thuật thôi mà lại cần nói nhiều như vậy.
Quá trình thưởng thức nghệ thuật vốn dĩ nên yên tĩnh không lời, bây giờ cô chỉ muốn làm cho ông chủ ngậm miệng lại, bởi vì mỗi một câu anh ấy nói là một lần vỗ mông ngựa, Trình Diên lại phải quay đầu phiên dịch cho Trì Nghiễn Hành.
Mà hết lần này đến lần khác, mỗi khi cô mở miệng, Trì Nghiễn Hành luôn cúi đầu, cực kì chăm chú mà nhìn thẳng vào mắt cô.
Nếu anh lại trả lời thêm hai câu, Trình Diên lại phải nhìn về phía anh, đối mặt với anh.
Ánh mắt giao nhau như có dòng điện chạy khắp người, cực kì mập mờ.
Mấy năm nay, cho dù cô không cố ý tìm kiếm thì tin tức tràn lan trên mạng cũng khiến cô không thoát được tin tức về Trì Nghiễn Hành.
Ngay trước khi bước vào khu triển lãm mỹ thuật, Pierre còn kéo cô lại, thì thầm nói nhỏ: “Vị sếp Trì này khó lường lắm, quý vừa rồi đã thâu tóm hàng loạt nhà máy chế tạo ở Pháp, bố tôi nói rồi, ước chừng giá trị tài sản của anh ấy là con số này.”
Pierre giơ mấy ngón tay, hạ thấp giọng, nói một cách thần bí: “195 tỷ đô.”
Anh ấy kích động hỏi: “Ngầu không?”
Mặt Trình Diên vô cảm đáp, “Ngầu.”
Thấy phản ứng thản nhiên của cô, Pierre mất hứng, lại chạy lên phía trước nói chuyện với Trì Nghiễn Hành.
Cô đi thong thả ở phía sau, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt anh.
Hôm nay không biết đã chạm mắt nhau bao nhiêu lần.
Trình Diên hơi bực bội, mấy năm gần đây cô bận rộn với công việc, dùng sự nghiệp để lấp đầy bản thân, làm liên tục cả ngày không nghỉ, còn về cuộc sống thì——
Thôi vậy, cô vốn cũng chẳng có cuộc sống.
Nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc mà không nhìn ra ý định muốn tái hợp của Trì Nghiễn Hành, nó rõ ràng đến mức không thể che giấu.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Anh bày tỏ thẳng thắn quá mức khiến Trình Diên trở tay không kịp.
Cô hơi hé miệng nhưng không biết nên nói gì, vì thế cô cố hết sức né tránh ánh mắt của Trì Nghiễn Hành, không nhìn thẳng vào anh. Cho đến khi anh chỉ vào chiếc xe phía sau, “Anh đưa em về nhé.”
Cô lắc đầu, nhấc chân định rời đi, “Không cần, em đi đến đằng trước bắt xe bus về.”
Nhìn những bông tuyết rơi lả tả, Trì Nghiễn Hành ngẩng đầu, “Nửa tiếng trước anh nghe người ta nói, hôm nay xe bus ngừng chạy rồi.”
Bước chân của Trình Diên khựng lại, dường như đang nghi ngờ lời anh nói là thật hay giả.
Trì Nghiễn Hành mỉm cười, lông mày giãn ra, “Thật đấy, anh không gạt em, chẳng phải mấy hôm trước cũng từng ngừng chạy đó sao?”
Quả thật do mấy ngày trước tuyết tích dày dẫn đến giao thông công cộng tạm thời tê liệt.
Anh khuyên, “Đừng do dự nữa, anh đưa em về nhé, vừa khéo tiện đường.”
Trình Diên buột miệng, “Nhưng em còn chưa nói địa điểm mà.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã lập tức hối hận.
Trì Nghiễn Hành gật đầu, kéo cửa ghế lái phụ ra, “Không sao, đi đâu cũng tiện đường cả.”
Bên ngoài trời băng đất tuyết, họ đã xa cách hơn hai năm, bên trong Trình Diên lại ngồi vào ghế lái phụ của anh một lần nữa.
Hệ thống sưởi trong xe vẫn luôn bật, khoảnh khắc kéo cửa xe ra còn có luồng khí ấm áp phả tới, cơ thể đông cứng của cô nhờ vậy mà dần ấm lại.
Trình Diên báo một địa danh, anh lập tức xoay vô lăng, khởi động xe.
Thấy anh thậm chí còn không cài đặt định vị, cô không khỏi có phần ngạc nhiên.
Trì Nghiễn Hành nhìn ra được sự nghi ngờ trong mắt cô, chủ động lên tiếng giải thích, “Hồi đại học anh thường đến khu này chụp ảnh, thay đổi không nhiều nên vẫn còn nhớ rõ một vài con đường.”
Lúc này cô mới nhớ ra, anh từng học bốn năm đại học ở Anh.
Chiếc xe chạy trên đường một cách chậm rãi.
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Năm nay không định về nước một chuyến sao?”
“Còn chưa nghĩ xong,” Cô cúi đầu lướt điện thoại, thành thật nói, “Nếu có ngày nghỉ thì sẽ cân nhắc về để du lịch.”
“Chẳng phải Pierre đã nói cho em nghỉ gấp đôi rồi sao?”
Trình Diên không ngờ ngay cả câu đó mà anh cũng nghe thấy, cô không trả lời thẳng, chợt nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Anh thật sự muốn đầu tư dự án đó sao?”
Trì Nghiễn Hành nhìn về phía cô, “Tại sao lại không được?”
“Đó là 8000 vạn đấy.”
“Em không muốn thăng chức à? “Trì Nghiễn Hành nói, “Không phải ông chủ của em đã nói sao, chỉ cần lấy được vốn đầu tư thì sẽ cho em thăng chức tăng lương, ngày nghỉ gấp đôi.”
Nhưng cũng không thể dùng 8000 vạn để đổi được.
Trình Diên mím môi, “Kỳ nghỉ của em không quý giá đến thế.”
Bầu trời không trăng, bông tuyết rơi thành một mảng lớn trên kính chắn gió phía trước, lại tan thành nước trong vòng hai giây. Trên đường có người qua lại vội vã, bước chân không ngừng, nhưng mỗi bước đều đi rất vững vàng.
Xe của Trì Nghiễn Hành cũng chạy rất ổn định, trước giờ anh làm việc đều không nhanh không chậm, thoạt nhìn như quyết định bốc đồng không có logic, nhưng thật ra đều là trải qua nhiều lần cân nhắc mới đưa ra kết luận.
Họ trò chuyện như những người bạn bình thường, từng câu từng lời, có hỏi có đáp.
Nhưng Trình Diên biết, sớm đã không thể quay về quá khứ nữa rồi.
Cách biệt mấy năm, chút tình cảm vốn chẳng nhiều nhặn gì giữa hai người đã sớm bị thời gian mài mòn, lại trải qua sóng gió vùi dập, giờ chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Cô không nhìn anh mà nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe, trên mái nhà đã là một mảnh trắng xóa, có thể nhìn thấy bông tuyết rơi ào ào về phía cửa kính xe một cách rõ ràng. Thấy cô xem tập trung như vậy, Trì Nghiễn Hành cũng nghiêng đầu sang nhìn về phía cô.
Mái tóc mềm mượt của cô rủ xuống thành xe, một phần xõa ra trên áo khoác trắng kem.
Quãng đường còn lại hai người không nói thêm gì, Trình Diên vẫn dán sát vào cửa sổ xe ngắm tuyết.
Cho đến khi sắp đến nơi, Trì Nghiễn Hành dừng xe bên đường, con đường nhỏ dẫn tới căn hộ của cô quá hẹp, xe không chạy vào được, còn phải xuống xe đi thêm một đoạn.
Trình Diên nói cảm ơn rồi tháo dây an toàn, tay đã chạm vào cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
Nhưng cô lại thấy Trì Nghiễn Hành cũng tháo dây an toàn, “Ở đây không có đèn đường, để anh tiễn em.”
Cô từ chối nói, “Không cần đâu, chưa đến hai trăm mét, em tự đi được.”
Anh không ép nữa mà đưa tay ra ghế sau, lấy ra một chiếc khăn quàng.
“Vậy thì em quàng cái này đi.”
Trình Diên vừa định xua tay thì anh nhìn vào mắt cô, nói: “Vốn dĩ cái này là của em.”
Cô nhìn chiếc khăn quàng, lụa màu cam phối với hoa văn caro chim công, màu sắc rất tươi sáng, cũng rất dễ khiến cô nhớ lại ký ức hai năm trước.
Thế nhưng Trì Nghiễn Hành chưa từng đeo dù chỉ một lần.
Vì lý do công việc anh phải mặc vest quanh năm, nếu phối thêm một chiếc khăn quàng cổ màu vàng cam sáng e rằng hình ảnh đó ngày hôm sau có thể bị antifan mua hotsearch ngay.
Trước khi mua Trình Diên đã chuẩn bị tâm lý như thế, nhưng chỉ cần nhìn thấy hai chiếc khăn quàng cùng treo ở đó là cô đã thấy vui.
Trì Nghiễn Hành nói: “Dọc đường cẩn thận, vừa mới có tuyết, hơi trơn.”
“Được, anh cũng về đi.”
Cô rất ít khi ra ngoài vào buổi tối, đèn đường gần căn hộ đã hỏng, mỗi lần về nhà đều phải bật đèn pin điện thoại. Sau đó cô dứt khoát mua một chiếc đèn pin nhỏ ánh sáng mạnh, để trong túi, có thể dùng bất cứ lúc nào.
Về đến nhà, cô tiện tay ném túi xuống, ngồi phịch trên sofa mệt đến mức không đứng dậy nổi.
Thần kinh căng thẳng từ sáng đến tối, lúc này buồn ngủ muốn chết.
Nhưng vẫn chưa thể ngủ, Trình Diên gắng gượng bò dậy, tháo khăn quàng xuống rồi mở ra, như thể muốn xác nhận điều gì đó.
Hai chiếc khăn quàng nhìn bề ngoài dường như giống hệt nhau, nhưng Trình Diên biết thực ra không phải vậy, chiếc của cô ở phần cuối thêu hoạ tiết con cá nhỏ, còn chiếc tặng cho anh thì là hoạ tiết chim bay.
Khi đó cô nhân viên bán hàng còn khen mắt nhìn của cô tốt, nói đây gọi là “tình cảm sâu đậm như chim liền cánh, cá liền vây.”
Khăn quàng còn vương hơi ấm cơ thể cô, nóng hổi, vừa lật sang mặt kia, hình thêu dưới đáy đập vào mắt cô.
Là một con chim bay.
Trình Diên hối hận không thôi, lúc đó cô chỉ lo mau chóng về nhà, nhanh chóng rời khỏi anh, lại quên mất phải kiểm tra kỹ.
Cô mở danh bạ điện thoại, lướt mấy cái rồi chợt nhớ ra, cô đã chặn số liên lạc của anh từ lâu.
Chỉ là một chiếc khăn quàng thôi, chắc anh sẽ không phát hiện đâu nhỉ?
Dù có phát hiện thì sao chứ? Anh vốn chưa từng đeo, có vứt đi cũng chẳng xót.
Hôm nay trải qua nhiều chuyện trắc trở, gặp bao nhiêu tình huống máu chó, đầu óc cô đã không còn hoạt động nổi nữa rồi, mà kinh nghiệm nhiều năm dạy cho cô một đạo lý thấm thía rằng: Tuyệt đối đừng bao giờ đưa ra bất kỳ quyết định gì vào buổi tối.
Vì vậy, Trình Diên dứt khoát đặt điện thoại xuống, đi tắm nước nóng sạch sẽ mát mẻ rồi chui vào chăn.
Trì Nghiễn Hành không lập tức lên xe mà nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cho đến khi chắc chắn rằng cô đã vào căn hộ và ánh đèn vàng ấm áp ở ô cửa sổ nhỏ kia sáng lên, lúc ấy anh mới phủi lớp tuyết bám trên người, quay về xe.
Trên ghế sau, chiếc khăn quàng có hình cá nhỏ vẫn lặng lẽ nằm đó.
Lần này Trì Nghiễn Hành tới đây cũng không dẫn theo trợ lý. Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy trên chiếc giường lớn xa hoa trong phòng tổng thống, sau đó theo thói quen mở điện thoại, chờ tin nhắn gửi đến như ôm cây đợi thỏ.
Bên trên là một dãy dấu chấm than đỏ chói, dòng tin nhắn mới nhất phía dưới trông cực kì đột ngột.
Xin lỗi, tối qua lấy nhầm khăn quàng của anh, anh còn cần không?
Khóe môi chàng trai từ từ nhếch lên, anh ngồi dậy, trả lời vỏn vẹn một chữ.
Cần.
Sau khi Trình Diên nhận được tin nhắn thì trợn mắt, anh thân là một Tổng giám đốc, muốn mua khăn quàng bao nhiêu tiền mà chẳng được? Sao cứ khăng khăng với chiếc khăn này?
Nhưng hôm nay cô thật sự không muốn ra ngoài.
Trình Diên:Vậy em phải trả lại cho anh thế nào?
Trì Nghiễn Hành gần như trả lời trong một giây.
Để ở chỗ em trước đi, mấy hôm nữa anh sẽ qua lấy.
Thật phiền phức.
Bộp, điện thoại bị vứt sang một bên.
Trong tuần tiếp theo, ông chủ đã thực hiện lời hứa của anh ấy, cho Trình Diên nghỉ một tuần. Không biết là do hội nghị mấy hôm trước quá mệt hay do sự xuất hiện bất ngờ của Trì Nghiễn Hành khiến cô hơi hoang mang, cô không chọn đi du lịch mà ở nhà cuộn mình, đọc sách suốt một tuần.
Một tuần sau, Trình Diên bất ngờ nhận được điện thoại của ông chủ Pierre, nói cần cô cùng tham gia một buổi phiên dịch, bảo cô qua một chuyến.
Bây giờ, lập tức, ngay tức khắc.
Trình Diên giật mình tỉnh dậy rồi bật dậy khỏi giường, vội vàng thu dọn đồ đạc. Khi đến tới nơi hẹn thì đập vào mắt cô là hình ảnh Trì Nghiễn Hành và ông chủ đứng cùng nhau, chờ cô.
Không cần nghĩ cũng biết là ai sai khiến Pierre.
Cô tới quá gấp, tóc cũng bị gió thổi rối tung nào còn hình tượng gì.
Trì Nghiễn Hành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cong lên đầy ý cười, hoàn toàn không có chút áy náy của kẻ chủ mưu.
Ông chủ bước lại giải thích với cô, “Kế hoạch của sếp Trì có thay đổi, sẽ ở Luân Đôn thêm mấy ngày, khó khăn lắm tôi mới kéo được anh ấy đến xem triển lãm mỹ thuật, cô nắm lấy cơ hội, thể hiện nhiều vào!”
Trình Diên liếc anh ấy một cái, trong lòng nghĩ: Sao anh không thể hiện nhiều vào?
Hôm nay triển lãm không mở cửa cho công chúng, chỉ phục vụ một mình Trì Nghiễn Hành.
Anh không thích chỗ đông người vì vậy không sắp xếp người hướng dẫn, cả quá trình chỉ có ba người họ.
Nghe họ thao thao bất tuyệt.
Hai người ai nói chuyện người nấy, cuối cùng toàn bộ đều do Trình Diên truyền đạt lại.
Giờ thì cô hơi hối hận rồi, tại sao khi xưa cứ phải học phiên dịch?
Thời đại học, có một ông viện trưởng đức cao vọng trọng đến mở diễn thuyết, bản thân viện trưởng cũng xuất thân là phiên dịch viên, đối mặt với đám sinh viên ngây ngô, ánh mắt lấp lánh ngồi dưới, câu đầu tiên khi lên bục suýt chút nữa bộc lộ ra suy nghĩ thật.
Ông ấy than một tiếng: “Còn trẻ thế này, sao lại dính vào thứ này rồi……”
Khi đó cô chỉ thấy viện trưởng hài hước thú vị, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là ‘nghé con mới sinh không sợ hổ’, còn chưa chạm tới cái khổ của phiên dịch viên đã vội đắc ý.
Nói cho cùng phiên dịch đúng là một công việc đặc biệt, giờ cô giống như một cái loa truyền đạt.
Trình Diên không hiểu tại sao xem triển lãm mỹ thuật thôi mà lại cần nói nhiều như vậy.
Quá trình thưởng thức nghệ thuật vốn dĩ nên yên tĩnh không lời, bây giờ cô chỉ muốn làm cho ông chủ ngậm miệng lại, bởi vì mỗi một câu anh ấy nói là một lần vỗ mông ngựa, Trình Diên lại phải quay đầu phiên dịch cho Trì Nghiễn Hành.
Mà hết lần này đến lần khác, mỗi khi cô mở miệng, Trì Nghiễn Hành luôn cúi đầu, cực kì chăm chú mà nhìn thẳng vào mắt cô.
Nếu anh lại trả lời thêm hai câu, Trình Diên lại phải nhìn về phía anh, đối mặt với anh.
Ánh mắt giao nhau như có dòng điện chạy khắp người, cực kì mập mờ.
Mấy năm nay, cho dù cô không cố ý tìm kiếm thì tin tức tràn lan trên mạng cũng khiến cô không thoát được tin tức về Trì Nghiễn Hành.
Ngay trước khi bước vào khu triển lãm mỹ thuật, Pierre còn kéo cô lại, thì thầm nói nhỏ: “Vị sếp Trì này khó lường lắm, quý vừa rồi đã thâu tóm hàng loạt nhà máy chế tạo ở Pháp, bố tôi nói rồi, ước chừng giá trị tài sản của anh ấy là con số này.”
Pierre giơ mấy ngón tay, hạ thấp giọng, nói một cách thần bí: “195 tỷ đô.”
Anh ấy kích động hỏi: “Ngầu không?”
Mặt Trình Diên vô cảm đáp, “Ngầu.”
Thấy phản ứng thản nhiên của cô, Pierre mất hứng, lại chạy lên phía trước nói chuyện với Trì Nghiễn Hành.
Cô đi thong thả ở phía sau, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt anh.
Hôm nay không biết đã chạm mắt nhau bao nhiêu lần.
Trình Diên hơi bực bội, mấy năm gần đây cô bận rộn với công việc, dùng sự nghiệp để lấp đầy bản thân, làm liên tục cả ngày không nghỉ, còn về cuộc sống thì——
Thôi vậy, cô vốn cũng chẳng có cuộc sống.
Nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc mà không nhìn ra ý định muốn tái hợp của Trì Nghiễn Hành, nó rõ ràng đến mức không thể che giấu.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 58: Khăn quàng cổ – Thôi vậy, cô vốn cũng chẳng có cuộc sống
10.0/10 từ 46 lượt.