Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 57: Phiên dịch – “Không trùng hợp, anh cố ý đợi em ở đây.”

132@-

 
Ngày hôm sau, Trình Diên vừa ngồi vào chỗ làm đã bắt đầu lật xem tài liệu, đồng nghiệp đi ngang cũng nhìn thoáng qua, nghi ngờ hỏi: “Không phải hôm nay cô xin làm việc tại nhà rồi sao, sao lại đến nữa?”


Trình Diên ngẩng đầu: “Có mấy quyển sách không mang về, nên tôi trực tiếp đến công ty xem.”


“Sao đột nhiên lại bắt đầu xem sách tài chính vậy?”


Trình Diên thở dài: “Chính là hội nghị trước Giáng Sinh mà tôi đã nói lần trước đó, Caroline vẫn sắp xếp cho tôi đi.”


Đồng nghiệp nghe vậy tỏ vẻ xót xa, cô ấy an ủi: “Đã cử cô đi thì chứng minh cô chắc chắn đủ năng lực, nhìn mấy người bọn tôi nè, muốn đi cũng không được.”


“Nhưng vốn dĩ tôi phải nghỉ phép.”


Vừa mới nói được hai câu quản lý đã đi tới, hai người ăn ý ngậm miệng.


Quản lý Caroline mang tài liệu của hội nghị đặt xuống bàn cô: “Yara, cô xem cái này trước đi.”


“Được.” Cô nhận lấy tài liệu rồi nhìn lướt qua, quả nhiên đều là mấy lời sáo rỗng vô thưởng vô phạt, thông tin then chốt toàn bộ giữ bí mật, thậm chí ngay cả chủ đề hội nghị là gì cũng không biết.


Hội nghị cấp bậc cao đều là như vậy, viết ra cũng không hoàn toàn là sự thật, cô đặt tài liệu sang một bên, tập trung xem từ vựng thuật ngữ chuyên ngành.


Điện thoại rung hai cái, màn hình sáng lên, là Trì Dật Nhiên gửi tin nhắn tới phàn nàn rằng bây giờ tiếng Anh của cô ấy chẳng có chút tiến bộ nào. Mọi người đều có thể giao tiếp trôi chảy rồi mà cô ấy vẫn không được.


Một năm trước, sau khi Trì Dật Nhiên điều trị bệnh xong thì đã thi vào đại học, Trình Diên không biết cô ấy đã dùng cách nào để thuyết phục Trì Nghiễn Hành mà anh lại thật sự đồng ý cho cô ấy đi du học.


Chớp mắt một cái đã là năm đầu tiên cô ấy du học ở New York, cô ấy thường xuyên gửi tin than thở cho Trình Diên, nói rằng cơm ở nước ngoài khó ăn, tiếng Anh nghe không hiểu, giáo sư lại là người Ấn Độ, cứ nói luyên thuyên một tràng nhưng cô ấy chẳng nghe rõ câu nào, thậm chí còn không ăn được gà rán và lẩu cay.


Quan hệ giữa hai người không hề vì Trì Nghiễn Hành mà trở nên gượng gạo, Trình Diên thật lòng coi cô ấy như em gái, cũng thường nói với cô ấy một vài đạo lý, chia sẻ cho cô ấy mấy mẹo nhỏ học tiếng Anh.


Thỉnh thoảng không tăng ca, cô còn gọi video cho cô ấy. Ban đầu Trì Dật Nhiên sẽ thuận tiện nhắc đôi câu về anh trai của cô ấy. Mỗi khi nhắc tới tên anh, Trình Diên lại vô thức thất thần, sau đó im lặng mấy giây.


Dáng vẻ ấy khiến trong lòng Trì Dật Nhiên chua xót, sau này cô ấy cũng không nhắc nữa.


Trình Diên trả lời cô ấy:Em chỉ cần làm tốt hơn trước đây là đủ rồi, phải khen ngợi bản thân nhiều hơn.


Tin nhắn của Trì Dật Nhiên lập tức hiện ra.


Em cảm thấy bây giờ chị càng ngày càng giống anh trai em, em cũng đã nói chuyện này với anh ấy rồi, hai người trả lời y hệt nhau.


Trình Diên ngẩn người nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên màn hình.


Trì Dật Nhiên:Thu hồi một tin nhắn.


Trì Dật Nhiên:Em nhanh miệng quá, xin lỗi chị Diên Diên.


Sau khi ra nước ngoài, Trình Diên đã nghiêm túc nói với cô ấy rằng sau này không cần gọi cô là chị dâu nữa. Mặc dù Trì Dật Nhiên không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy tuyệt đối đứng về phía Trình Diên, nếu thật sự phải phân rõ đúng sai thì chắc chắn là do anh trai cô ấy quá vô tình, ngay cả vợ mình cũng không dỗ được.


Trình Diên trả lời:Không sao, em mau đi học đi, có gì không hiểu cứ hỏi chị.




Ngày diễn ra hội nghị vừa khéo có một trận tuyết lớn, bầu trời âm u, không khí vừa ẩm vừa lạnh, Trình Diên cầm theo một chiếc ô trong suốt rồi quấn khăn quàng cổ, đội gió tuyết bước ra ngoài.


Vài ngày trước quản lý Caroline đặc biệt dặn dò cô, mấy ông chủ tham dự không giàu cũng sang, bảo cô nhất định phải chú ý trang phục, còn phải trang điểm nữa.


Trình Diên mặc một chiếc áo khoác màu trắng ngà dài đến đầu gối, lại đeo một sợi dây chuyền giọt nước màu bạc, phối cùng với kiểu trang điểm gam màu nhạt, tự nhiên mà tùy ý.


Mới vừa đi được hai bước đã nhận được điện thoại của quản lý, hỏi cô khi nào xuất phát.


Trình Diên nói: “Tôi đang trên đường rồi.”


“Được, sếp bảo tôi giục cô một chút, nhất định không được đến muộn.”


Cách thời gian bắt đầu hội nghị còn hai tiếng, không thể nào muộn được, nhưng cuộc điện thoại này lại khiến cô hơi căng thẳng. Vì thời gian gấp gáp, Trình Diên trực tiếp gọi taxi đến khách sạn tổ chức hội nghị.


Khách sạn tổ chức hội nghị ở ngay trước mắt, cô lấy tiền mặt trong ví ra, còn cho tài xế thêm tiền tip.


Trên đường đi làm, Trình Diên từng đi ngang qua khách sạn này vô số lần, nó giữ được phong cách kiến trúc Gothic đặc trưng thời Trung cổ, hùng vĩ tráng lệ, tháp nhọn cao chọc trời, trong khung vuông ở phía trên cổng vòm khảm kính màu.


Tuyết rơi hôm qua vẫn chưa tan hết, bậc thềm khách sạn có người chuyên phụ trách quét dọn, đã hoàn toàn không còn bóng dáng của tuyết.


Cô đứng ở cửa, thoáng thấy một góc bên trong khách sạn trang H**ng X* hoa lộng lẫy, thảm màu vàng nhạt trải từ cửa vào, hai bên là những vật trang trí dát vàng rực rỡ.


Nghe nói từ khi khai trương đến nay, khách sạn này chưa từng mở cho dân thường, chỉ dùng để tiếp đón nguyên thủ quốc gia và khách quý đặc biệt.


Nhân viên phục vụ mặc đồng phục vest chỉnh tề đứng thành hàng ở cửa, rõ ràng được đào tạo nghiêm chỉnh, giống như một hàng người máy.


Trình Diên vừa bước vào cửa đã có phục vụ nhận lấy áo khoác trên người cô, lễ phép đưa tay: “Chào buổi tối, thưa quý cô, tôi sẽ dẫn đường cho cô.”


Sau khi cô báo tên phòng riêng, phục vụ mỉm cười dẫn cô đi vào bên trong khách sạn.


Mặc dù đã từng tham gia phiên dịch rất nhiều hội nghị cao cấp, nhưng đối diện với trận thế như này vẫn khiến cô thấy hơi căng thẳng bất an.


Đi qua hành lang dài, sau đó rẽ vào, phục vụ dừng lại trước căn phòng cuối cùng ở cuối hành lang, hướng về phía cô và ra hiệu: “Mời quý cô tự nhiên.”


Trình Diên nói cảm ơn, người phục vụ lại khom lưng, lễ phép rời đi.


Đứng ở cửa, cô lập tức hối hận, nếu như có thể lựa chọn, cô tuyệt đối sẽ không nhận hội nghị này.


Cô đến rất sớm, bình thường phiên dịch viên đều sẽ tới trước để chuẩn bị, nhưng không biết vì sao cánh cửa này vẫn đóng chặt.


Chẳng lẽ bên trong đã có người rồi?


Trình Diên lập tức hơi căng thẳng, khách hàng đến trước phiên dịch viên, việc này đã coi như phiên dịch viên không làm tròn bổn phận.


Cô đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau khi chắc chắn rằng đã điều chỉnh xong tâm trạng, để phòng bất trắc cô vẫn giơ tay gõ cửa.


Cửa mở ra từ bên trong, người mở cửa cho cô là ông chủ Pierre.


Trình Diên nhìn anh ấy một cách ngạc nhiên, hoàn toàn không dám tin, sao ông chủ lại ở đây.


Nhưng mặt Pierre vẫn tươi cười, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Nhanh lên đi, đã có một vị khách quý đến rồi.”



Nhưng khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, ông chủ nhân cơ hội trừng mắt nhìn cô, giống như đang biểu đạt sự bất mãn với việc cô đến muộn.


Trình Diên lặng lẽ chịu đựng sự bất mãn của anh ấy, cô chủ động đóng cửa lại, bước vào phòng riêng.


Một mùi thông dễ chịu ập tới, mang theo sự thanh mát đặc trưng của mùa Đông, cô lập tức tỉnh táo hơn nhiều, mùi hương này giống hệt loại hương nến thơm mà cô dùng quanh năm.


Trình Diên vô thức ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt quen thuộc.


Trong khoảnh khắc thấy rõ anh, tim cô bất giác hẫng mất một nhịp.


Khoảnh khắc ấy như bị kéo dài vô tận.


Tiếng kêu trong trẻo của chim cổ đỏ vang lên ngoài cửa sổ, ông chủ từ phía sau đi tới, vang lên tiếng bước chân cồm cộp, khoảnh khắc đóng mở cửa, ngoài hành lang thoáng vang lên tiếng nhạc cello êm dịu, tất cả âm thanh và mùi hương hòa thành một mớ hỗn loạn trong đầu cô.


Qua nhiều năm, nhịp tim kích động thần kinh, như có dòng điện chạy qua từng mạch máu khắp người, cuối cùng bùng nổ thành một trận sóng thần trong lòng.


Cho đến khi ông chủ mỉm cười đi tới, khẽ chạm vào cánh tay cô: “Sao còn có thì giờ thất thần thế, mau chào hỏi sếp Trì đi.”


Trình Diên chưa từng nghĩ sẽ gặp Trì Nghiễn Hành trong tình huống này.


Anh ngồi ở vị trí chủ tọa, bộ vest đen sang trọng cắt may vừa vặn, Trình Diên chỉ liếc mắt một cái, dường như anh không gầy đi mà càng thêm thành thục, đường nét xương hàm vốn sắc bén cũng trở nên ôn hòa hơn, khiến cho người ta có ảo giác dễ dàng tiếp cận.


Trình Diên chợt hoàn hồn, hơi cúi đầu: “Chào buổi tối, sếp Trì.”


Đèn chùm pha lê hoa lệ trên đỉnh đầu tỏa xuống ánh sáng dịu dàng, vừa vặn chiếu trên mặt anh, tầm mắt anh lướt qua người cô không nhanh không chậm, dịu dàng nhưng không mất phong độ.


Sau khi ông chủ ngồi xuống thì nghiêng người về phía trước, dùng tiếng Anh vụng về giải thích với anh: “Vốn định 30 phút nữa mới bắt đầu hội nghị, cho nên cô phiên dịch của chúng tôi tới hơi muộn, hy vọng ngài đừng để ý.”


Ông chủ Pierre là người Pháp, thường ngày ẩn mình phía sau, nói tiếng Anh cực kỳ khó khăn, là kiểu cậu ấm nhà giàu chỉ biết cầm tiền mở công ty nhưng không biết quản lý.


Trì Nghiễn Hành dùng tiếng Anh trả lời một cách thản nhiên: “Không sao, tôi không để ý.”


Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu, ngồi bên cạnh ông chủ, bề ngoài bình tĩnh như thường nhưng trong lòng thì trời long đất lở.


Nói là hội nghị thương mại đâu?


Tại sao anh lại ở đây?


Nếu đã biết nói tiếng Anh, vậy thì gọi cô tới làm gì?


Nhân lúc nhân viên phục vụ bưng món lên, ông chủ cúi đầu nhỏ giọng nói với cô: “Tối nay sếp Trì chính là khách quý của chúng ta, có lấy được vốn đầu tư hay không còn phải dựa vào anh ấy, cô nhất định phải thể hiện cho tốt.”


Trình Diên hỏi: “Anh có thể dùng tiếng Anh để trao đổi với anh ấy, vì sao phải gọi tôi đến?”


“Nhưng chỉ có mình cô nghe hiểu tiếng Anh của tôi.” Trông ông chủ cực kì đau đầu: “Tôi chỉ có thể nói tiếng Pháp, người ta là khách quý, đương nhiên phải lựa chọn tiếng Trung mà anh ấy am hiểu. Chỉ cần cô phiên dịch tốt, lấy được vốn đầu tư tối nay, tôi sẽ về nói với Caroline thăng chức cho cô.”


Trình Diên lập tức phản bác: “Nhưng trước đó anh không hề nói cho tôi biết là phiên dịch tiếng Pháp, tôi làm phiên dịch tiếng Anh, tiếng Pháp không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”


“Vậy thì sao? Caroline đã nói với tôi là cô cũng có thể làm tiếng Pháp, hơn nữa ông chủ này nói tiếng Trung, đây chẳng phải vừa đúng sở trường của cô sao?” Ông chủ bắt đầu vẽ cho cô cái bánh lớn*: “Hơn nữa, không phải cô muốn nghỉ phép trước Giáng Sinh sao? Nếu tối nay thuận lợi, đừng nói là nghỉ phép hai tuần, có tăng gấp đôi cũng được!”


(*vẽ cái bánh lớn: (huà dà bǐng): Thành ngữ tiếng Trung, nghĩa bóng: Hứa hẹn viển vông, nói cho hay để mê hoặc người khác mà không thực sự có kế hoạch hay khả năng thực hiện.)



Trình Diên bất giác hơi chột dạ.


Trì Nghiễn Hành gật đầu đồng ý, nhìn cô, nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.”


Cô thì cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh.


Ông chủ cuối cùng cũng kết thúc phần tiếng Anh, chuyển sang tiếng Pháp sở trường của mình: “Nếu sếp Trì đã đến rồi, vậy chúng ta nói sơ qua trước một chút……”


Không đợi anh ấy nói hết câu, Trì Nghiễn Hành đã hỏi.


“Sao lại gầy vậy? Gần đây không nghỉ ngơi tốt sao?”


Câu này là nói bằng tiếng Trung, ở đây chỉ có hai người bọn họ nghe hiểu.


Trình Diên sửng sốt mất một giây.


Ông chủ ở bên cạnh dùng ánh mắt thúc giục cô, như đang nói: Cô mau phiên dịch đi!


Trình Diên: ……


Cô bình tĩnh, mỉm cười mở miệng: “Sếp Trì gửi lời chào anh, chúc anh Giáng Sinh vui vẻ trước.”


Tiếng Pháp tiêu chuẩn, lưu loát.


Mặt ông chủ lập tức hơn hở: “Cô nói với anh ấy giúp tôi rằng tôi cũng rất vui khi anh ấy có thể đến Anh, xin nhất định ở lại đây nhiều ngày, để tôi có thể chiêu đãi thật tốt.”


Trình Diên dịch nguyên văn lại cho anh.


Tầm mắt Trì Nghiễn Hành nhìn sang cần cổ trắng ngần thon dài của cô: “Dây chuyền rất đẹp.”


Trình Diên vô thức che chỗ xương quai xanh, không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh rồi phiên dịch: “Sếp Trì nói, công việc của anh ấy bận rộn, ngày mai sẽ rời đi, phải phụ lòng tốt của anh rồi.”


Cô nghiêm túc phiên dịch, chàng trai ngồi ở vị trí chủ tọa cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một cách ung dung.


Vẻ mặt Pierre tiếc nuối, “Vậy thì tối nay nhất định phải mong sếp Trì nể mặt, đến nhà hát tư nhân của tôi thưởng thức một buổi diễn……”


Không để ý đến lời độc thoại của Pierre, anh dứt khoát: “Ông chủ Pierre cần bao nhiêu tiền?”


Cuối cùng cũng bàn đến chuyện chính.


Trình Diên nói: “Sếp Trì hỏi anh cần bao nhiêu vốn?”


Pierre mỉm cười: “Thật ra cũng không có bao nhiêu.” Anh ấy đưa tay ra hiệu một con số, “8000 vạn.”


Tối nay vốn hẹn bốn vị khách, kế hoạch ban đầu chỉ cần thuyết phục mỗi người đầu tư hai ngàn vạn là đủ. Nào ngờ Trì Nghiễn Hành không theo lẽ thường, đến sớm một tiếng, mấy vị khách khác vẫn chưa đến, nhưng khách quý thì không thể sơ suất, Pierre cũng vội vàng chạy tới.


Trì Nghiễn Hành gật đầu, thản nhiên: “Tôi đầu tư hết.”


Câu này anh nói bằng tiếng Pháp, Pierre nghe xong lập tức ngây ra, sau khi phản ứng lại thì vui mừng đến mức đứng bật dậy khỏi ghế.


“Thật sao? Thật sao? Cảm ơn ngài, thật sự vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của ngài!”



“Ngài yên tâm, tôi đã nghiên cứu dự án này rất nhiều năm, mấy ông chủ liên hệ đều cực kì hứng thú, chắc chắn sẽ không khiến ngài thua lỗ!”


Trình Diên không thể tin nổi mà quay đầu lại, cô cảm thấy anh điên rồi, 8000 vạn đâu phải con số nhỏ, lỡ như không lấy lại được vốn thì làm sao đây.


Trì Nghiễn Hành dựa người ra sau, nhìn về phía Pierre, “Đã có vốn rồi thì đừng để mấy ông chủ khác phải đi thêm một chuyến nữa.”


Kim chủ ở trước mặt, bây giờ Pierre hận không thể coi lời của anh như kinh thánh mà thờ phụng, liên tục nói, “Đúng đúng, ngài nói đúng, tôi sẽ đi làm ngay.”


“Cảm ơn ngài tối nay đã dành ra thời gian quý báu, rất vinh hạnh khi được ăn tối cùng ngài.” Ông chủ ra hiệu với Trình Diên, “Cô về trước đi, tôi sẽ ăn riêng một bữa với sếp Trì.”


Trình Diên như được đại xá, cô đang định đứng dậy rời đi, chợt nghe thấy Trì Nghiễn Hành ở phía đối diện nói: “Chẳng lẽ cô này không muốn ở lại dùng bữa cùng chúng ta sao?”


Ông chủ cũng là người tinh ý, tầm mắt đảo qua lại giữa Trì Nghiễn Hành và Trình Diên, bóng đèn trên đầu lóe sáng, bỗng nhiên chợt hiểu ra.


“Đương nhiên không phải, Yara chỉ đi lấy một chai rượu giúp chúng ta thôi, cô ấy cũng rất vui lòng ăn mừng cùng chúng ta, đúng không?”


Trình Diên cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt nhìn Trì Nghiễn Hành, khóe môi anh từ từ nhếch lên, nụ cười lễ độ đúng mực, nói:


“Vất vả cho cô Yara rồi.”


Cô nhỏ giọng giải thích với ông chủ: “Tôi thật sự không tiện……”


Ông chủ cắt ngang lời cô: “Có gì mà không tiện chứ? Cô đừng có lấy cái bộ mánh khóe lừa nhóm Caroline ra để lừa tôi, ai biết cái người chồng đã kết hôn mà cô bịa ra là người hay là ma?”


Đúng lúc này, Trì Nghiễn Hành liếc nhìn một cách sâu xa.


Trình Diên: “Tôi……”


“Được rồi, đừng nói nữa, phục vụ vị sếp này vui vẻ thì chúng ta đều có thể phát tài.” Ông chủ thúc giục, nói, “Cô mau đi lấy rượu đi.”


May mắn là cuối cùng Trì Nghiễn Hành cũng không làm khó cô ở khâu ăn uống, Pierre vẫn luôn rót rượu cho anh, hai người uống thêm mấy ly ở trong phòng riêng.


Trước lúc rời đi, lời nói của Pierre không còn rõ ràng lắm, mặt đỏ bừng, khăng khăng muốn mời Trì Nghiễn Hành đi thuyền tư nhân của anh ấy để ngắm cảnh.


Trì Nghiễn Hành vẫn khách sáo, xa cách, chỉ nói anh ấy gửi bản kế hoạch dự án cho trợ lý.


Anh đi rồi, Trình Diên cũng coi như hoàn thành xong công việc của mình, sau khi bàn xong chuyện tăng lương với ông chủ thì cũng rời khỏi phòng riêng.


Bầu trời buổi sáng vẫn đầy mây, từ khách sạn đi ra, tuyết lại bắt đầu rơi lất phất.


Cô che ô bước được vài bước, định bắt xe bus về nhà.


Cô chăm chú nhìn phía trước, bỗng thấy một đôi chân dài, mặt ô rộng che khuất tầm nhìn, chỉ thấy lộ ra một đoạn quần tây.


Trình Diên dừng bước, chiếc ô trên vai hơi ngả về sau, vì thế cô nhìn thấy trong khung cảnh đầy tuyết bay, Trì Nghiễn Hành mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đứng trước một chiếc xe đen nhìn về phía cô.


Không đợi cô phản ứng, Trì Nghiễn Hành đã sải bước đi tới.


Anh không che ô, bông tuyết rơi thẳng xuống đầu anh, không ai nói gì, giữa hai người chỉ còn lại sự ngượng ngùng.


Trình Diên nhìn chằm chằm mũi chân mấy giây, vẫn mở miệng: “Thật trùng hợp, anh cũng ở đây.”


Trì Nghiễn Hành lắc đầu, nói: “Không trùng hợp, anh cố ý đợi em ở đây.”
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 57: Phiên dịch – “Không trùng hợp, anh cố ý đợi em ở đây.”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...