Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 62: Thẳng thắn – Mình thật sự dám đối mặt sao?

127@-

 
Về nước chắc sẽ không ở lâu nên cô chỉ mang theo một cái vali nhỏ, khoảng hai mươi inch, một tay cũng có thể xách được.


Xuống máy bay cô gọi một chiếc taxi: “Chào anh, đến tứ hợp viện ở phía Đông thành phố.”


Cô tự mình để hành lý vào cốp sau, quấn áo bông chen vào ghế sau.


Mất khoảng nửa tiếng đi xe, rời khỏi luồng gió mát, sự ngột ngạt khiến Trình Diên thở không nổi. Nhưng cô rất yên tĩnh, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể muốn ghi nhớ kỹ cảnh đường phố thành thị vào trong đầu.


Không ít cao ốc mọc lên, trung tâm thành phố đã thay đổi hoàn toàn.


Về nhà đều là như vậy, rõ ràng là cảnh đường phố xa lạ, nhưng cô lại thấy an tâm và vững lòng.


Đã từng có lúc, cô rời khỏi nơi này mang theo sự căm phẫn, chạy ra nước ngoài tìm kiếm chính mình và giá trị hư vô.


Trình Diên tự hỏi mình vô số lần: Rốt cuộc mình muốn cái gì? Mình thật sự dám đối mặt sao?


Hai năm trôi qua, cô đã nhìn qua vô số phong cảnh rồi hai tay trống không mà quay về, kéo theo thân thể mệt mỏi, cô càng thấy mờ mịt hơn lúc rời đi.


Thấy cô nhìn chăm chú, bác tài đánh tay lái bắt chuyện: “Cô bé đi du lịch à?”


“Không phải ạ.” Cô quay đầu lại.


Đâu có ai đi du lịch mà lại xem tứ hợp viện, chỉ là cô đã rất lâu chưa quay về, muốn cố gắng ghi nhớ thêm một chút.


Thuận tiện, cũng có lẽ là để ly hôn rồi lặng lẽ dứt khoát rời đi.


Mùa Đông, nhà cũ trang nghiêm tĩnh mịch, mái hiên phủ một lớp tuyết trắng, lần này cô tới một mình.


Dì giúp việc mở cửa cho cô, thấy cô, lần đầu tiên còn ngẩn ra vài giây, sau đó mừng rỡ gọi: “Cô Trình.”


Trình Diên đứng ở cửa nói mấy câu với bà ấy, hôm nay tới không đúng lúc, ông nội đã ra ngoài, tới nhà bạn cũ ăn cơm, Trì Dật Nhiên đi bệnh viện tái khám, chỉ còn bà nội ở nhà.


Cô gật đầu, nói không sao.


Dì giúp việc dẫn cô tới phòng khách, bà nội đang uống trà.


Trình Diên gọi: “Bà nội.”


Nghe thấy tiếng gọi, quả nhiên bà ấy ngẩn ra một chút, sau khi phản ứng lại thì vội vàng đặt chén trà xuống, đứng dậy đi tới đón cô.


Bà nội vừa thấy cô đã lập tức nắm tay cô, ánh mắt hiền từ dịu dàng.


“Đột ngột về nước, sao không gọi điện cho bà?”


Trình Diên được bà ấy dắt vào phòng, nhắc tới chuyện này cô cũng thấy rất ngại, chỉ có thể giải thích: “Cháu cũng là nhất thời đưa ra quyết định, chưa kịp nói với mọi người.”


Bà nội vẫn luôn nắm tay cô, cái nắm tay ấm áp tràn đầy sức lực.



Trông tinh thần của bà cụ không tệ, mắt vẫn sáng, chỉ là tóc bạc thêm không ít, lúc gọi video nhìn không rõ, hiện tại gặp trực tiếp thì có thể thấy rõ sự thay đổi.


Trong lòng cô rất khó chịu.


Vừa vào phòng bà nội đã kéo cô ngồi xuống ghế sofa: “Nhìn cháu gầy đi rồi, ở nước ngoài ăn không được sao?”


Trình Diên chớp mắt: “Không phải đâu bà nội, trước đó cháu còn béo lên ấy, dạo này cháu đang giảm cân.”


Bà nội nói: “Thế thì không được, nhà mình không mê tín mấy cái giảm cân đó đâu, béo hay gầy cũng không quan trọng, khoẻ mạnh là tốt rồi.”


Cô cười đáp lại rồi mở hành lý, lấy ra một chiếc khăn choàng thêu, đeo lên cho bà cụ.


Bà nội vừa trách yêu vừa vui mừng, miệng nói không cần nhưng lại ngoan ngoãn đeo vào, còn bị Trình Diên kéo tới soi gương: “Cháu về là được rồi, mua quà làm gì, phí tiền quá!”


Đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy hài lòng.


Dì giúp việc đúng lúc bước tới rót thêm nước, vừa cười vừa khen: “Đúng là nhìn trẻ hơn nhiều!”


Bà nội nắm tay Trình Diên, tự hào nói: “Cũng nhờ mắt nhìn của con bé tốt.”


Hai bà cháu lại trò chuyện thêm một lúc, bà nội hỏi cô công việc thế nào, ở nước ngoài có mất ngủ không, nhà có rộng không? …… Dặn dò không hết lời: “Ôi cái trí nhớ của bà, chỉ lo nói chuyện, cháu ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, chắc mệt rồi nhỉ? Cháu lên lầu nghỉ một lát đi.”


Dì giúp việc trong nhà đã sớm dọn giường xong, thấy sắc mặt cô mệt mỏi, lập tức bảo cô mau chóng lên lầu nghỉ.


Trên tầng hai có nhiều phòng ngủ, bà nội chỉ cho cô từng phòng: “Cháu ngủ ở đây, căn phòng này vẫn luôn để dành cho cháu và Nghiễn Hành, khi nào hai đứa về thì ở đây.”


Đối diện còn một phòng nhỏ hơn, trên cửa treo một con thú bông màu xanh, nhưng cô nhớ phòng Trì Dật Nhiên hình như ở tầng ba.


Trình Diên tiện miệng hỏi: “Thế căn phòng này là của Tiểu Đường ạ?”


“Không phải, đây là phòng của Nghiễn Hành hồi nhỏ, trước kia thằng bé hay tới ở nên đặc biệt làm riêng cho thằng bé một phòng.”


Trình Diên hiểu ra.


Bà nội đang nói cũng nổi hứng, đẩy cửa ra: “Khá lâu rồi không có ai ở, cháu vào xem thử đi.”


Phòng hồi nhỏ của Trì Nghiễn Hành.


Phản ứng đầu tiên của Trình Diên là nhớ tới cây hòe xanh rậm rạp, cùng cậu bé ngồi trong xe dưới gốc cây.


Anh lúc nào cũng lạnh lùng, không biểu cảm, khoé miệng luôn trễ xuống, nhìn ai cũng chẳng vừa mắt.


Thật khó mà tưởng tượng ra tuổi thơ phong phú nhiều màu sắc của anh.


Sẽ không phải cũng là một căn phòng kiểu mẫu trắng đen chứ.


Hôm nay trời nắng đẹp, căn phòng lại hướng mặt trời, rèm cửa mở, đẩy cửa ra là ánh nắng tràn ngập ùa vào.


Hình như vẫn luôn có người dọn dẹp phòng, không hề bụi bặm bừa bộn mà sạch sẽ gọn gàng.



Ánh sáng rải đầy trên sàn gỗ, làm nổi bật thêm sự ấm áp, cô không nhịn được mà wow khẽ trong lòng.


Trên tường cạnh giường dán mấy tấm poster xe đua và bóng rổ, đầu giường dựng một giá sách nhỏ, bên trên lộn xộn, bày đủ loại sách. Tiếp nữa phía bên trái, trên kệ gỗ để đồ là những mô hình ghép màu sắc sặc sỡ và các món đồ chơi figure, tràn ngập hơi thở cuộc sống.


Hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.


Chỗ lộn xộn duy nhất trong phòng chính là góc tường, máy tính màn hình lớn và máy chơi game chất đống trên bàn, dây sạc quấn vào nhau.


Bà nội đi vào cùng cô, bà ấy ngồi xuống mép giường, vốn chẳng chịu ngồi yên, lại đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên ga giường.


Trình Diên đứng trước giá sách, ngắm nghía sách hồi nhỏ của anh, truyện tranh, sách khoa học phổ thông, xen lẫn cả vài quyển sách giáo khoa. Cô khom lưng, cúi xuống đọc từng tựa sách.


“Những cuốn sách đó cũng đều bám bụi rồi, đã mấy năm không ai đọc, cháu muốn đọc thì mang về đi.” Lời bà nội vang lên sau lưng cô.


Cô không tiện động lung tung sách của Trì Nghiễn Hành, chỉ khẽ lật một quyển đặt lộn xộn trên giá sách, quay đầu nói: “Đừng chỉ ngồi với cháu, để cháu đỡ bà đi nghỉ một lát nhé.”


Bà nội xua tay từ chối, cười nói: “Không cần đâu, khó khăn lắm cháu mới về một chuyến, bà muốn ngồi thêm với cháu một lúc, bà không mệt.”


Trình Diên cúi đầu, gần như không dám nhìn vào mắt bà cụ.


Cả một buổi chiều cô nặng trĩu tâm tư, trước khi về đã chuẩn bị mấy phiên bản lời nói, nghĩ xem làm sao có thể mở miệng một cách uyển chuyển.


Nói rằng sau này có lẽ cô sẽ không quay về nữa.


Nói rằng họ đã chuẩn bị ly hôn từ lâu.


Nhưng mỗi lần chạm vào ánh mắt hiền từ của bà cụ, cô lại chột dạ, nửa ngày trôi qua cũng không nói được gì. Cô luôn cảm thấy một khi mở miệng, người bật khóc trước tiên chắc chắn sẽ là cô.


Loại tình yêu độc nhất vô nhị này cô chỉ từng trải qua khi còn nhỏ, người thiếu thốn tình cảm lúc nào cũng tham lam muốn có nhiều hơn, nhưng cô lại chẳng thể nắm giữ được gì.


Trình Diên thử tìm đề tài, chỉ vào bức ảnh Trì Nghiễn Hành hồi nhỏ đang chăm chú đọc sách: “Chắc hồi nhỏ anh ấy cũng không thích nói chuyện bà nhỉ.”


Bà nội cười, “Đúng thế. Thằng bé quen nói ít làm nhiều, điểm này thì Tiểu Đường lại khác hẳn, tính cách hai đứa nó trái ngược nhau lắm.”


Trì Nghiễn Hành quả thật không thích nói, anh vĩnh viễn dùng hành động để biểu đạt, trực tiếp, dứt khoát, không hề nể nang.


Trình Diên gật đầu: “Đúng ạ, nhưng anh ấy vẫn luôn làm rất tốt, trời sinh đã rất xuất sắc.”


“Cháu lại đánh giá cao thằng bé rồi.” Bà nội trêu chọc không chút lưu tình, “Nhìn cả căn phòng này đi, cũng chẳng khác gì mấy đứa trẻ bình thường, từ nhỏ tới lớn chưa từng ngoan ngoãn, bị ăn đòn đâu ít. Chỉ là bây giờ bị công việc đè nặng, gánh áp lực lớn như vậy mới buộc phải che giấu bản tính lại một chút thôi.”


Trình Diên hơi ngạc nhiên, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi một Trì Nghiễn Hành phiên bản mini hiếu động: “Cháu còn tưởng anh ấy trời sinh đã hiểu chuyện và biết nghe lời.”


“Làm gì có người như thế chứ?” Bà nội nói, “Vị trí bây giờ của thằng bé, định sẵn đã có không ít quy tắc ràng buộc bản thân, nói nhiều một chút là dễ phạm sai lầm. Người khác phạm sai lầm thì cùng lắm chỉ cần xin lỗi, nhiều nhất cũng chỉ là chuyện bồi thường, nhưng thằng bé thì không giống, cả công ty đều trông vào thằng bé quản lý, đừng nói là phạm sai lầm, chỉ cần hơi lơ là cũng có thể xảy ra chuyện lớn. Ai mà gánh nổi hậu quả đó?”


Bà nội hồi trẻ cũng cùng ông nội gây dựng sự nghiệp, từng trải qua sóng gió, những năm nay bà ấy đã nhìn thấy sự trưởng thành của lớp con cháu, đối với đứa cháu ngoan như Trì Nghiễn Hành, bà ấy lại chỉ thấy xót xa.


“Suy nghĩ của người lớn tuổi như chúng ta đều ích kỉ, bà vẫn muốn thằng bé nói nhiều hơn, đừng chuyện gì cũng giấu trong lòng, lúc nào cũng muốn tự mình giải quyết.”


Trình Diên nghe những lời này, trong lòng dâng lên vị đắng, như thể đã hiểu anh thêm đôi chút.



Anh chỉ là không có quyền lựa chọn.


Trong căn phòng chưa đến 40 mét vuông, chất đầy ký ức tuổi thơ của anh, cùng với đó còn chôn vùi một Trì Nghiễn Hành phóng khoáng, ngang tàng trong quá khứ.


Hàng mi cô cụp xuống, sau khi thấy đau lòng, lại bắt đầu lo lắng cho chính mình.


Cô mới trở về nên lúc này bà nội đang rất vui, mà cô vốn không muốn làm mất hứng của bà cụ, lại trúng dịp sắp Tết. Cô thở dài trong lòng, hay là thôi để sau Tết rồi hẵng nói.


Bà nội ngồi trong nắng, không để cô do dự, không để cô khó xử, nhìn thấu sự bối rối của cô nên chủ động mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, vẫn luôn ấm áp như bao năm qua.


“Lần này đi rồi, có phải sẽ không quay về nữa không?”


Bàn tay đang lật sách của Trình Diên khựng lại, cổ họng nghẹn lại, cô gần như không dám quay đầu đối mặt.


Bà nội vừa nói vừa thở dài: “Mấy hôm trước, bà mơ thấy cháu mấy lần, mơ thấy cháu ở nước ngoài khóc một mình, bên cạnh cũng chẳng có ai. Bà muốn gọi điện cho cháu, nhưng lại sợ lỡ mình làm phiền cháu làm việc thì sao. Khó khăn lắm mới thoát ra được khỏi ngôi nhà trước kia, kết quả ở đây cũng chẳng làm cháu vui lên được, bà làm người lớn đúng là thất trách.”


Trình Diên quay lưng về phía bà cụ, nước mắt lập tức rơi như mưa.


Thực ra cái gì bà nội cũng biết.


Ngoài kia nắng Xuân ấm áp, gió nhẹ hiền hòa, nhưng ánh nắng ấy lại chẳng thể soi rọi đến tâm trạng của Trình Diên.


Giọng của bà cụ nghẹn ngào: “Bây giờ đâu còn thịnh hành chuyện bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa, bà với ông cháu cũng không phải mấy kẻ cố chấp. Ngày tháng là do hai đứa sống cùng nhau, nếu cảm thấy không vui thì hãy đổi cách sống khác, không kết hôn cũng được, kết hôn rồi thấy không tốt thì ly hôn cũng chẳng sao, mỗi người đều có cách sống riêng của mình.”


Cô quay người lại, ngồi thụp xuống bên cạnh bà nội, cảm xúc dồn nén dâng trào, nước mắt nối tiếp nhau rơi từng giọt: “Xin lỗi bà nội, thật sự xin lỗi bà……”


Bà cụ xoa đầu cô, “Không có gì phải xin lỗi, chỉ cần cháu vui vẻ, bà sẽ tôn trọng tất cả quyết định của cháu.”


“Bà nhìn Nghiễn Hành lớn lên, bà nhìn thằng bé từ một đứa trẻ nghịch ngợm biến thành ông chủ ít nói trầm lặng như bây giờ. Người khác đều ngưỡng mộ, ngưỡng mộ thằng bé quản lý cả một công ty, ngưỡng mộ thằng bé trẻ tuổi lại có tiền, nhưng là người lớn trong nhà như ông bà thì chỉ hy vọng hai đứa có sức khỏe tốt, đừng có áp lực quá lớn.”


Giọng bà nội vẫn có ý cười, nhưng hốc mắt đã đỏ lên: “Quả thật thằng bé không biết chăm sóc người khác, khiến cháu chịu tủi thân rồi.”


Trình Diên lắc đầu, “Không có, anh ấy rất tốt… Là tính cách cháu không tốt, quá gượng gạo thôi.”


Bà nội không đồng ý, “Ai nói tính cách gượng gạo là xấu chứ? Cháu dịu dàng lại ngoan ngoãn, trong mắt bà chỗ nào cũng tốt hết!”


Áy náy, xót xa, hối hận như cơn sóng thần nhấn chìm cô, như thể bị bóp nghẹt cổ họng, cô chẳng thể biện giải cho mình nửa câu.


“Cũng không phải là hai đứa không hợp nhau, bà cảm thấy là thằng bé không xứng với cháu.” Bà nội vẫn cười mà nói với cô, “Nếu sau này cháu tìm được người mình thích thì đưa ảnh cho bà xem nhé.”


Trình Diên bị bà nội chọc cho khóe miệng cong lên, vừa khóc vừa cười, nước mắt chảy không ngừng.


Bà nội không muốn để cô khóc tiếp nữa bèn đổi chủ đề, như thể chuyện ly hôn to tát đến đâu cũng chỉ nhẹ nhàng lật qua một trang: “Vậy tiếp theo cháu có dự định gì không?”


“Cháu còn chưa nghĩ xong, chắc quay lại Anh tiếp tục học thôi ạ.” Cô cúi đầu, giọng mũi nặng nề.


Bà nội gật đầu đồng ý, an ủi cô, “Học hành là chuyện tốt, con gái nên học nhiều. Hồi trẻ bà không có điều kiện, nhưng lúc còn đi học thì lần nào cũng đứng đầu, mấy đứa bạn học nhà khá giả cũng chẳng thi qua bà.”


Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Vậy cháu phải học theo bà rồi.”



“Đương nhiên! Khi nào nhớ bà thì cứ gọi điện, giữa chúng ta không cần phải ngại.”


Bà nội rút một tờ khăn giấy trên bàn, giúp cô lau nước mắt: “Thôi đừng khóc nữa, khóc thêm là sưng mí mắt đấy.”


Cuối cùng cô vẫn chẳng nghỉ ngơi được, mang theo đôi mí mắt nặng trĩu lại buồn thêm một buổi chiều.


Thật kỳ lạ.


Trình Diên nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng đã thẳng thắn hết rồi, tảng đá trong lòng lẽ ra cũng nên rơi xuống, vậy mà cô vẫn thấy nghẹn ngào khó chịu.



Chiều muộn, cô lật xem album ảnh, giới thiệu phong cảnh nước ngoài cho bà nội. Ngoài cửa, một bóng người hối hả xông vào.


Trì Nghiễn Hành đẩy cửa bước vào, Trình Diên ngẩng đầu, vừa hay chạm phải đôi mắt của anh.


Cho dù vài hôm trước vừa mới gặp lại nhau ở nước ngoài, cô vẫn có chút ngẩn ngơ. Rõ ràng là đã quyết định sẽ dứt khoát sạch sẽ, vậy mà đột nhiên ở thành phố quen thuộc, nhìn thấy người quen thuộc ấy, lại có một cảm giác ấm áp an lòng.


Bà nội chê anh: “Vồ vập hấp tấp, cháu đang làm cái gì vậy?”


Thấy cô vẫn còn ở đây, chàng trai như được tiêm một liều thuốc an thần, từ từ đóng cửa lại, hỏi: “Em về khi nào thế?”


Mí mắt Trình Diên vẫn còn sưng, chột dạ không dám nhìn anh, cúi đầu nói: “Sáng nay mới đến.”


Anh gật đầu rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện: “Anh đặt cơm rồi, buổi chiều cùng ăn chút nhé.”


Trình Diên vừa định mở miệng, bà nội đã đặt tay lên tay cô: “Ăn với bà một chút đi, đúng lúc bà đói rồi.”


Cô nuốt lời từ chối vào trong: “Dạ, được ạ”


Buổi tối ông nội cũng về, cả nhà quây quần vui vẻ bên nhau, Trì Nghiễn Hành  uống thêm vài ly cùng ông nội, không nói đến công việc cũng không nói đến ly hôn, nhìn ra được ai cũng rất vui.


Ăn xong, Trì Nghiễn Hành và Trình Diên ở cửa tạm biệt ông bà, anh gọi tài xế lái xe hộ rồi quay sang hỏi Trình Diên: “Em muốn ở đâu? Về nhà hay là……”


Cô nói thật: “Em đặt khách sạn rồi.”


Trì Nghiễn Hành gật đầu, thuận theo lời cô: “Được, vậy đưa em đến đó trước.”


Đợi đưa cô đến dưới khách sạn, Trì Nghiễn Hành không để tài xế quay đầu về biệt thự mà ở lại xe ngồi chờ vài phút, sau đó trực tiếp lái xe vào bãi đỗ ngầm của khách sạn rồi tự mình đi vào sảnh lớn.


Lúc này, mấy chữ nhà lớn sự nghiệp lớn đã có sự cụ thể hoá.


Trì Nghiễn Hành vừa đẩy cửa xoay của khách sạn, quản lý trong sảnh đã tinh mắt bước lên đón: “Sếp Trì, buổi tối tốt lành, ngài đến để ở lại hay là……”


Anh khẽ “Ừhm”, ngạo nghễ ung dung, bắt đầu ra lệnh——


“Nâng hạng phòng cho cô gái lúc nãy.”


“Xử lý để không có khách ở cùng tầng với cô ấy.”


“Mở thêm một phòng ở sát vách cho tôi.”
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 62: Thẳng thắn – Mình thật sự dám đối mặt sao?
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...