Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 48: Về nhà – “Không có chuyện gì thì không thể về nhà với anh sao?”
192@-
“Cậu nghỉ việc thật sao?” Mạnh Miểu Miểu cầm thuốc quay lại, mặt đầy ngạc nhiên.
“Ừh, dù sao tớ cũng không thích công việc đó.” Trình Diên rũ mắt: “Định nghỉ ngơi một thời gian, dạo này mệt quá.”
“Nhưng cậu đột ngột nghỉ việc, chắc chắn cấp trên sẽ nói vài câu khó nghe với cậu.”
Trình Diên chớp mắt, cười nói: “Không sao, dù sao tớ cũng là người có quan hệ, mọi người đều biết chuyện này mà.”
Nhìn vẻ mặt gắng gượng cười của cô trong lòng Mạnh Miểu Miểu khá khó chịu, cô ấy nhận ra tâm trạng Trình Diên bây giờ đang sa sút nên cũng không nói thêm gì. Dù sao cô ấy cũng sẽ ủng hộ bất cứ quyết định nào của cô vô điều kiện, cùng lắm thì bán tranh nuôi cô thôi.
Trời đã không còn sớm nữa, sau khi đi ra khỏi bệnh viện, bóng đêm nhanh chóng bao trùm, Mạnh Miểu Miểu lùi xe ra: “Tớ đưa cậu về nhé?”
Trình Diên ngồi ghế phụ, tay cô cầm túi nhỏ, bên trong là thuốc chống viêm, hoạt huyết, hóa ứ, nghĩ đến việc phải về căn nhà lớn đen trắng lạnh như băng cô lại thấy khó chịu: “Đến nhà cậu trước đi.”
Mạnh Miểu Miểu gật đầu, quay đầu xe chạy về phía căn hộ của cô ấy.
Trên đường cô ấy không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào, không định nói rõ với anh ấy về chuyện này sao?”
Trình Diên cúi đầu, mặt đầy mệt mỏi: “Định rồi, nhưng không phải bây giờ.”
“Dù thế nào thì có hiểu lầm cũng phải nói rõ, không thì sau này còn sống nổi không?”
Trình Diên mỉm cười: “Nói như thể cậu hiểu lắm ấy.”
Mạnh Miểu Miểu thành thạo đánh tay lái, tranh luận với cô: “Ít nhất tớ còn từng trải qua vài mối tình, ai giống cậu chứ, mù mờ mà đã đi đăng ký kết hôn với người ta, muốn chạy cũng chạy không được.”
Thấy cô cúi đầu không nói gì, Mạnh Miểu Miểu cũng đổi đề tài.
“Vừa hay cũng lâu rồi cậu không tới nhà tớ, tối nay đừng nghĩ gì hết, chúng ta chuẩn bị ít đồ ăn vặt, xem phim, ngủ ngon một giấc, có chuyện gì thì ngày mai tính tiếp.”
“Được, tớ sẽ đi tắm trước, hôm nay mệt quá.”
“Ừh, cậu có nói với anh ta một tiếng không?”
Từ khi biết bạn thân bị uất ức, xưng hô mà Mạnh Miểu Miểu dành cho Trì Nghiễn Hành đã từ “Sếp Trì” thành “Anh ta”, nếu tình hình tiếp tục tệ đi, sớm muộn cũng sẽ trở thành “Người đàn ông đó.”
Trình Diên tắt màn hình điện thoại: “Không cần, gần đây anh ấy cũng không về nhà.”
Xe nhanh chóng tới khu nội thành cũ, nơi này xa trung tâm sầm uất, đèn đường thưa dần, ánh sáng mờ dần, xe cộ cũng ít đi, tiếng ồn giảm xuống.
Đất rẻ, nên căn hộ Mạnh Miểu Miểu thuê có diện tích rất lớn, khuyết điểm là ở tận tầng sáu trên cùng, mùa Đông lạnh còn mùa Hè nóng, lại không có thang máy.
Nhưng vẫn hơn về biệt thự đợi một mình.
“Trong tủ lạnh có coca, cậu tự lấy đi! Tớ đi dọn phòng ngủ một chút, tối nay chúng ta ngủ cùng một phòng.”
“Được, tớ ngủ đâu cũng được.” Trình Diên lại nói: “Cậu có dây sạc không? Điện thoại tớ hết pin rồi.”
Cô ấy lấy dây sạc ra, chỉ ra ngoài: “Có ổ cắm ở chỗ sofa.”
Nhà Mạnh Miểu Miểu chất đầy các loại thạch cao trắng, lộn xộn trên sàn, còn có nhiều bảng vẽ khổng lồ, không gian hoạt động rất hạn chế.
Ngoài ra, còn có vài bức tường để cô ấy thoải mái vẽ vời.
Hồi đại học Trình Diên thường đến đây, cô rất thích căn phòng đầy màu sắc, đỏ xanh lộn xộn, nhưng sống động hơn màu đen trắng đơn điệu này.
Mạnh Miểu Miểu lấy từ tủ ra một chiếc chăn mỏng, điều hòa mát lạnh, hai người cuộn trong một cái chăn, đặt gà rán và xiên nướng rồi bật máy tính bảng lên xem phim.
“Cậu muốn xem gì? Hài hay kinh dị?”
Trình Diên nói: “Vậy xem hài đi, kiểu có thể bật cười ấy.”
“Được, mấy hôm trước tớ còn thấy một blogger giới thiệu, để tìm thử xem.”
Bộ phim Mạnh Miểu Miểu tìm không làm người ta thất vọng, tình tiết thăng trầm kịch tính, các tình huống hài bất ngờ rất dày đặc. Hai người cuộn trong chăn vừa xem vừa cười thoải mái, thỉnh thoảng ôm nhau, Trình Diên tập trung xem phim, thật sự tạm quên chuyện phiền não buổi chiều.
Trì Nghiễn Hành họp xong thì trời đã tối, anh vừa ra khỏi phòng họp Dương Hạo lập tức đưa điện thoại cho anh. Anh vừa đi vừa lướt điện thoại, hỏi: “Tiếp theo còn sắp xếp gì không?”
Dương Hạo bước nhanh theo sau, nói: “Cô Lâm Nghiên có gọi một lần, hẹn sếp tối nay cùng ăn cơm.”
Trì Nghiễn Hành dừng bước, quay đầu nhìn anh ấy: “Lần trước không phải đã bảo cậu từ chối rồi sao?”
Người làm công như Dương Hạo hơi khó xử: “Thực sự tôi đã từ chối giúp sếp, nhưng…”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Dương Hạo dò hỏi: “Vậy tối nay chúng ta đi ăn cơm với cô Lâm hay sao?”
Trì Nghiễn Hành không thèm suy nghĩ: “Không đi, về nhà.”
“Vâng.”
Hội nghị kéo dài mấy tiếng, điện thoại của anh đầy tin nhắn chưa đọc, tin gần đây nhất là từ quản lý Tống của dự án gửi tới.
Sếp Trì, hôm nay cô Trình nộp đơn xin nghỉ việc.
Trì Nghiễn Hành nhíu mày.
Đang yên lành sao đột nhiên lại nghỉ việc?
Chẳng lẽ công việc không thuận lợi sao? Nhưng bình thường cũng không nghe cô nói gì.
Trong lòng anh không yên, dự cảm xấu nổi lên, anh lập tức ném chìa khoá xe cho Dương Hạo: “Cậu lái xe, quay về biệt thự.”
Nhìn ra được sếp đang sốt ruột, Dương Hạo vừa nhận chìa khoá xe là đi ngay, nào ngờ vừa quay đầu đã va vào một người.
Dương Hạo giật mình: “Cô Lâm.”
Lâm Nghiên khẽ gật đầu, cô ấy mặc bộ vest xanh nhạt, có vẻ cũng vừa kết thúc cuộc họp. Vừa thấy Trì Nghiễn Hành thì tầm mắt cô ấy đã dán chặt vào anh.
“Sếp Trì, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Trì Nghiễn Hành vốn đang vội về nhà, nhưng đành phải dừng lại: “Giám đốc Lâm, thật trùng hợp.”
Giọng điệu Lâm Nghiên bình tĩnh, nhưng tim đập rất nhanh: “Tôi đã đặt phòng riêng ở Bovlan, tối nay sếp Trì có rảnh đi ăn cùng tôi không?”
Dương Hạo đứng bên cạnh lo lắng thay sếp mình, rõ ràng cô Lâm này vừa nhìn là biết đã có chuẩn bị mới đến. Trong tay cô ấy cầm hồ sơ bác sĩ mà Trì Nghiễn Hành cần, chính vì vậy mới dám mạnh dạn mời cơm, nếu bị từ chối lần nữa, liệu người ta có còn vui lòng giúp liên hệ bác sĩ không?
Nhưng… Dương Hạo liếc nhìn Trì Nghiễn Hành, làm trợ lý nhiều năm, anh ấy rất hiểu sếp, ví dụ như anh ghét bị người khác nắm thóp, dù chỉ là một bữa cơm.
Quả nhiên, Trì Nghiễn Hành nhíu mày.
Chuông cửa đinh đong vang lên, Mạnh Miểu Miểu ngước mắt nhìn. Cô ấy đặt cốc xuống, bước về phía cửa: “Có thể là gà rán được giao tới, tớ đi mở cửa.”
Trình Diên nhấp một ngụm coca: “Được.”
Cánh cửa sắt nặng được kéo mở, thân hình cao lớn hiện ra trước mắt, Mạnh Miểu Miểu sững người.
Trì Nghiễn Hành vẫn mặc bộ vest lúc họp, nhưng vì dính mưa nhẹ nên vải cao cấp bị thấm ướt, áo sơ mi trắng bên trong trở nên trong suốt.
Anh đứng ở cửa, khi không cười vẻ mặt anh nghiêm nghị, dễ khiến người ta sợ hãi.
“Tôi đến đón cô ấy về.”
Bên ngoài yên lặng trong chốc lát, không rõ chó của nhà nào sủa hai tiếng, vọng lại hai tiếng trong không gian rộng.
Tay Mạnh Miểu Miểu chống cửa, cơ thể cô ấy chắn ở giữa khe cửa, anh không nhìn thấy bên trong.
Gương mặt vốn vui mừng lập tức lạnh lùng, cô ấy nói một cách mỉa mai: “Cô ấy đồng ý về với anh rồi sao? Sếp Trì, xâm nhập nhà người khác thì tôi sẽ gọi cảnh sát đó.”
Bị chặn trước mặt, Trì Nghiễn Hành nghẹn họng, mở miệng muốn nói lại thôi: “Xin lỗi.”
Mạnh Miểu Miểu hoàn toàn không thèm để ý tới cái trò này của anh, dứt khoát từ chối: “Cô ấy không muốn gặp anh, anh về đi, tối nay cô ấy ngủ ở đây với tôi.”
Nói xong cô ấy bèn chuẩn bị đóng cửa, nhưng lại bị một lực cản lại.
Trì Nghiễn Hành phản ứng nhanh, anh đặt tay lên khung cửa: “Đợi đã!”
Mạnh Miểu Miểu lại sợ kẹp tay anh nên không dám dùng lực, vì do dự một chút mà ngược lại khiến anh nắm cơ hội mở cửa ra.
“Này—— Anh làm gì vậy hả!”
Anh dùng sức níu chặt cửa không buông, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, giọng điệu lại ôn hòa: “Tôi nói với cô ấy một câu rồi đi, có được không?”
Mạnh Miểu Miểu cố gắng chặn cửa, tức giận nói: “Đứa trẻ c.h.ết rồi sữa mới tới, xe đâm vào cây rồi mới biết rẽ, vậy trước đó anh đã làm gì?”
Lề mề nửa ngày, cuối cùng Trình Diên cũng phát hiện có điều không đúng, cô đặt cốc xuống định đi về phía cửa.
“Miểu Miểu? Còn chưa xong à?”
Mạnh Miểu Miểu quay đầu nói lớn: “Không sao! Tớ có thể làm được!”
Có lẽ là do nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trì Nghiễn Hành đột nhiên dùng sức, trực tiếp đẩy cửa ra.
Một luồng sức mạnh ập đến, Mạnh Miểu Miểu không khống chế được bị kéo một cái, lùi về sau hai bước.
Cô ấy định nổi giận, vừa quay đầu lại thì phát hiện không biết Trình Diên đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào, mặt đối mặt với Trì Nghiễn Hành.
Giọng nói của cô vẫn coi như bình tĩnh, giống như đã sớm có dự cảm: “Sao anh lại đến đây?”
Thấy trận thế này, Mạnh Miểu Miểu cũng không chặn cửa nữa, nói: “Hai người nói chuyện đi, tớ vào phòng ngủ đợi.”
Vừa mới xoay người đã bị Trình Diên ấn vai lại.
“Không cần, anh ấy sẽ đi ngay.”
Trì Nghiễn Hành đứng ở cửa không dám tùy tiện bước vào, anh nghe ra rồi, rõ ràng là cô không muốn để anh ở lại thêm.
Nhưng Mạnh Miểu Miểu vẫn để lại không gian riêng cho hai người và trở về phòng ngủ.
Tay Trì Nghiễn Hành vẫn chống tay trên khung cửa, sợ cô bất ngờ đóng cửa.
“Sao anh gọi điện thoại mà em không nghe?”
Trình Diên nói: “Điện thoại hết pin, tắt máy rồi.”
Trong hành lang ánh sáng mờ tối, không có đèn chiếu sáng, anh dần phát hiện trên trán cô xuất hiện một mảng bầm tím.
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Trán sao vậy?”
Giọng cô thản nhiên: “Chiều nay bị tai nạn xe, bị thương do va đập.”
Trì Nghiễn Hành nhíu mày: “Tai nạn xe, chuyện lớn như vậy sao em——”
Trình Diên ngắt lời anh: “Gọi điện cho anh rồi, thư ký nghe, nói anh đang họp.”
Sắc mặt anh không được tốt lắm, giọng điệu lúc nãy vẫn đang là chất vấn, nhưng giờ lại lập tức trở nên dịu dàng.
“Bây giờ không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
Anh giơ tay muốn vén mái tóc lòa xòa trước trán cô để nhìn kỹ vết thương, nhưng Trình Diên lại vô thức nghiêng đầu, lùi về sau một bước.
Cánh tay treo lơ lửng giữa không trung, anh bắt được một khoảng không.
Trì Nghiễn Hành lúng túng thu tay lại: “Xin lỗi, hôm nay anh có cuộc họp khẩn cấp, điện thoại luôn ở chỗ thư ký.”
Trình Diên nói: “Không sao, em đâu có nói mình trách anh.”
Giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng của cô khiến Trì Nghiễn Hành càng thêm thấp thỏm không yên.
Tai nạn xe, bị thương do va đập.
Trước đó anh đi công tác nước ngoài, một mình cô ở lại công ty tăng ca, thấy anh về đều muốn rơi nước mắt.
Thế nhưng khi cô xảy ra tai nạn xe anh lại không thể là người đầu tiên ở bên cạnh cô.
Cô nói: “Còn chuyện gì nữa không?”
Anh vốn không giỏi biểu đạt, trên thương trường hùng hồn tự tin, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm thì bắt đầu lúng túng.
Trì Nghiễn Hành nín nhịn nửa ngày cuối cùng mới gượng ra một câu: “Không có chuyện gì thì không thể về nhà với anh sao?”
“Hôm nay tâm trạng em không tốt, không muốn về, có được không?”
Trì Nghiễn Hành nói: “Tâm trạng không tốt cho nên mới phải về nhà.”
Trình Diên cảm thấy không thể nói lý với anh được.
“Chỉ là gần đây em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Trì Nghiễn Hành nói được.
“Đúng rồi, em đã từ chức, sau này sẽ không đi làm ở Lam Dịch nữa.”
Trì Nghiễn Hành nói: “Không thành vấn đề, em không muốn đi làm thì đừng đi, một mình anh kiếm tiền là đủ rồi.”
Nhưng cho dù anh có hỏi, Trình Diên cũng không muốn trả lời.
Nói gì đây?
Nói rằng em đã biết chuyện dự án dịch thuật AI, anh bận tranh quyền đoạt lợi lấy tất cả mọi người làm công cụ, cố gắng nửa năm tạo ra một dự án giả chỉ để che mắt gián điệp.
Mà em, với tư cách là người thân cận nhất bên anh, ngay cả chút quyền được biết này cũng không có sao?
Trình Diên rất muốn hỏi anh, mỗi lần cô hớn hở nhắc tới dự án đó trước mặt anh, nhắc tới bản thân đã nỗ lực như thế nào, trong khoảnh khắc nào đó anh có từng muốn thẳng thắn không?
Hay chỉ muốn thờ ơ đứng nhìn, đợi đến khi mọi chuyện phơi bày, xem dáng vẻ cô thất vọng, bối rối có phải rất đặc sắc không?
Thế nhưng đợi đến nửa đêm, khi anh thật sự đứng trước mặt, Trình Diên lại không muốn nói một câu nào.
“Anh luôn làm rất tốt, bất luận là với tư cách tổng giám đốc hay là với tư cách anh trai.”
Thành tích công ty thuận lợi tăng trưởng, nhiều lần lên trang đầu ở Kinh thị, ai cũng biết nhà họ Trì có vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia. Năm xưa bố mẹ anh qua đời, trong giới không ít người chờ xem trò cười, đợi nhà họ Trì sụp đổ, nhưng anh lại buông bỏ việc học, quả quyết về nước, cắn răng chống đỡ công ty.
Những năm này ai nghe xong cũng khen anh thông minh giỏi giang, có dũng có mưu.
Cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nói: “Em có thể hiểu anh, thật đó.”
Chỉ là khi anh đưa ra quyết định lại không quen cân nhắc đến cảm nhận của em.
Thấu tình đạt lý là phẩm chất bẩm sinh của cô. Cho dù năng lực của Trì Nghiễn Hành mạnh đến đâu thì anh cũng chỉ là người có hai tay hai chân, không thể phân thân để ở bên cạnh cô.
Trình Diên hiểu được điều này, cũng thông cảm.
Nhưng sự hiểu chuyện của cô lại quyết định rằng cô vĩnh viễn là người bị hy sinh.
Trì Nghiễn Hành nói: “Anh cũng là vì gia đình của chúng ta.”
“Gia đình của chúng ta?” Trình Diên vốn đã xoay người rời đi, cô quay đầu, tầm mắt rũ xuống, cúi đầu nhìn tay anh, hỏi: “Nhẫn, sao anh không đeo nữa?”
Trì Nghiễn Hành cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô, ngón áp út trống không.
Không chỉ là bây giờ, hôm qua, hôm kia, anh đều không đeo.
Trình Diên đã nhìn thấy, chỉ là cô không nói.
Trái ngược với ngón áp út của cô, vẫn còn đeo chiếc nhẫn bạc trơn kia, là món quà cô bỏ ra hơn nửa tiền tích góp để mua, cũng là chính tay cô đeo cho anh.
Lần này Trì Nghiễn Hành không nói gì.
Nếu như nói trước đó là sự từ chối dịu dàng thì sự im lặng của Trì Nghiễn Hành lại khiến sắc mặt Trình Diên cũng thay đổi.
Đôi mắt nhanh chóng phủ một tầng sương mờ.
Trì Nghiễn Hành sững người hai giây: “Không phải vậy…”
Anh há miệng muốn giải thích, nhưng lại bị những giọt nước mắt rơi xuống của Trình Diên đập thẳng vào tim.
“Anh vẫn luôn đeo.”
Cô nén giọng nghẹn ngào: “Anh làm mất rồi?”
Anh càng giải thích càng loạn: “Em đừng khóc, không làm mất, vẫn còn ở đó.”
Trình Diên lắc đầu, nói: “Không sao, không muốn đeo thì thôi, vốn dĩ là em cứ bắt anh phải đeo.”
Anh dùng tay níu lấy cửa: “Không phải, cái gì mà cứ bắt anh đeo, em nghe anh giải thích, nhẫn vẫn đặt y nguyên ở nhà, không làm mất, anh vẫn luôn đeo.”
Anh lấy ra một gói khăn giấy, vội vàng đưa tới.
“Đừng khóc nữa, anh đều có thể giải thích.”
Trình Diên nhìn chằm chằm anh, thế nhưng anh lại không thể nào nói ra được lý do vì sao không đeo.
Như thể bị người ta bóp chặt trái tim, cảm giác nghẹt thở ập tới, trong lòng cô càng khó chịu hơn.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi nói: “Tổng giám đốc hẳn là không cần dựng xây dựng hình tượng độc thân chứ?”
Nghe đồn, xã hội thượng lưu tinh anh kết hôn cũng dựa vào môn đăng hộ đối, xây dựng hình tượng độc thân càng dễ đi lại.
Trì Nghiễn Hành vội vàng nói: “Em đừng nghĩ linh tinh, anh không có ý đó.”
Cô cúi đầu lau nước mắt, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: “Anh về đi, đã rất khuya rồi, mai còn phải đi làm.”
Cánh cửa lớn đóng sập trước mặt Trì Nghiễn Hành không chút lưu tình, trước mắt anh chỉ còn lại cánh cửa tối om.
—
Mạnh Miểu Miểu đang loay hoay với thạch cao trên bàn làm việc cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa sổ.
“Hơn nửa tiếng rồi, chiếc Maybach vẫn còn đậu ở dưới lầu.”
Ngồi trên giường là Trình Diên đang khóc đến đỏ hoe cả mắt, cô rút chiếc điện thoại đã sạc đầy ra, nhắm mắt lại.
“Không cần để ý đến anh ấy, chắc chắn lát nữa sẽ đi.”
Hai người trên giường lại trò chuyện thêm một lúc, đến khi mí mắt díp lại vì buồn ngủ mới cùng nhau thiếp đi.
Trì Nghiễn Hành ngồi một mình trong xe, một tay đặt trên vô lăng, một tay lướt điện thoại, bấm gọi một dãy số.
“Alo, sếp Trì?” Trợ lý Dương nửa đêm nhận được điện thoại có chút chột dạ, anh ấy đã về nhà từ lâu, sợ nhất là một cú điện thoại bị gọi quay lại tăng ca.
“Chiều nay điện thoại của tôi vẫn luôn ở chỗ cậu chứ?”
Thư ký Dương thành thật nói chi tiết: “Đúng, là tôi cầm, có điều giữa chừng tôi có đi vệ sinh mấy phút, trợ lý Tiểu Trần chủ động nói cầm giúp tôi, nên tôi đưa cho cô ta.”
“Tiểu Trần nào?”
“Chính là cô Trần Tình mới tới làm lễ tân văn phòng tổng giám đốc, cô gái có mái tóc dài, mắt khá to.”
Thư ký Dương thầm nghĩ, người ta đã lượn lờ ngay trước mắt sếp một tháng rồi, vậy mà đến một cái nhìn cũng không nhận được.
Trì Nghiễn Hành lạnh lùng nói: “Bảo cô ta ngày mai khỏi cần đi làm nữa.”
Sau đó lập tức cúp máy.
Gương mặt của thư ký Dương vẫn ngơ ngác, lại sao thế này?
Nhưng anh ấy nghĩ, vừa rồi giọng nói trong điện thoại của sếp Trì lạnh muốn chết, lúc này đừng tự đưa đầu vào họng súng thì vẫn hơn.
Quả nhiên sáng hôm sau đi làm, vị Tiểu Trần kia bị HR dẫn đi nói chuyện, chưa đầy mấy phút đã khóc lóc chạy ra.
Nước mắt cô ta rơi không ngừng: “Anh Dương, tôi thật sự không cố ý về cú điện thoại đó, tôi bận quá nên quên nói với anh.”
Dương Hạo còn đang bận nộp tài liệu, chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái: “Điện thoại của vợ tổng giám đốc mà cô cũng dám không truyền đạt, thế thì tôi giúp cô kiểu gì?”
Vẻ mặt Tiểu Trần ấm ức: “Thì tôi đâu có biết cô ấy là ai, vừa bốc máy đã khóc, trong điện thoại cũng không ghi chú là vợ mà?”
Dương Hạo khoát tay: “Này, cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Sáng sớm Trì Nghiễn Hành lái xe chạy tới, phong trần mệt mỏi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến lạ, Trì Dật Nhiên không xem tivi mà nằm trong chăn trắng tinh ngủ say sưa.
Vài ngày trước, buổi tối Trình Diên đến bệnh viện thăm Trì Dật Nhiên, cô ấy đang xem anime thì đột nhiên bắt đầu ho khan, chưa đầy nửa tiếng đã phát bệnh suy tim.
Đợi đến khi Trì Nghiễn Hành vội vàng chạy tới, thứ chờ anh là một xấp giấy thông báo bệnh nguy kịch và cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lẽo đóng chặt.
Anh mím môi, trong mắt phủ một tầng sương, tay anh không ngừng lại, ký xong toàn bộ giấy tờ rồi ngồi trên sofa ngoài cửa chờ đợi.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, mấy bác sĩ chủ nhiệm hội chẩn ngắn rồi đi ra thông báo với Trì Nghiễn Hành.
“Tình trạng của bệnh nhân có chuyển biến xấu, kiến nghị vẫn nên tiến hành cấy ghép sớm.” Bác sĩ đeo khẩu trang, dùng cách nói đơn giản nhất giải thích với anh.
“Phân suất tống máu (EF)* của tâm thất trái ở người bình thường thường dao động trong khoảng từ 55% đến 65%, nhưng cô ấy chỉ có 29%, điều này cho thấy chức năng tim đã suy giảm nghiêm trọng và có nguy cơ suy tim bất cứ lúc nào.”
(*Phân suất tống máu (EF): là một chỉ số quan trọng thể hiện khả năng bơm máu của tim, đặc biệt là từ thất trái vào động mạch chủ. Chỉ số này cho biết lượng máu được bơm ra khỏi thất trái so với tổng lượng máu chứa trong thất trước mỗi lần bơm. Thông thường, phân suất tống máu được coi là bình thường nếu nằm trong khoảng 50-55%. Phân suất tống máu thấp có thể chỉ ra các vấn đề về chức năng tim, như suy tim.)
Trì Nghiễn Hành nhíu chặt mày từ đầu đến cuối.
Trong lúc chờ cấp cứu, một nhóm y tá đẩy giường bệnh cấp cứu chạy nhanh qua, anh giúp đẩy qua khúc cua, mu bàn tay đập vào trụ cứu hỏa nhọn, từ mu bàn tay đến ngón tay rạch một vết rất dài.
Trì Nghiễn Hành lau vết máu trên mu bàn tay, lúc này mới phát hiện chiếc nhẫn va vào trụ cứu hỏa, chất liệu bạc quá mềm nên đã biến dạng.
Ngay lúc đó anh đã lập tức tìm người, yêu cầu khôi phục lại y như ban đầu.
“Trong vòng 3 ngày, phải nhanh một chút, tôi rất sốt ruột.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
“Cậu nghỉ việc thật sao?” Mạnh Miểu Miểu cầm thuốc quay lại, mặt đầy ngạc nhiên.
“Ừh, dù sao tớ cũng không thích công việc đó.” Trình Diên rũ mắt: “Định nghỉ ngơi một thời gian, dạo này mệt quá.”
“Nhưng cậu đột ngột nghỉ việc, chắc chắn cấp trên sẽ nói vài câu khó nghe với cậu.”
Trình Diên chớp mắt, cười nói: “Không sao, dù sao tớ cũng là người có quan hệ, mọi người đều biết chuyện này mà.”
Nhìn vẻ mặt gắng gượng cười của cô trong lòng Mạnh Miểu Miểu khá khó chịu, cô ấy nhận ra tâm trạng Trình Diên bây giờ đang sa sút nên cũng không nói thêm gì. Dù sao cô ấy cũng sẽ ủng hộ bất cứ quyết định nào của cô vô điều kiện, cùng lắm thì bán tranh nuôi cô thôi.
Trời đã không còn sớm nữa, sau khi đi ra khỏi bệnh viện, bóng đêm nhanh chóng bao trùm, Mạnh Miểu Miểu lùi xe ra: “Tớ đưa cậu về nhé?”
Trình Diên ngồi ghế phụ, tay cô cầm túi nhỏ, bên trong là thuốc chống viêm, hoạt huyết, hóa ứ, nghĩ đến việc phải về căn nhà lớn đen trắng lạnh như băng cô lại thấy khó chịu: “Đến nhà cậu trước đi.”
Mạnh Miểu Miểu gật đầu, quay đầu xe chạy về phía căn hộ của cô ấy.
Trên đường cô ấy không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào, không định nói rõ với anh ấy về chuyện này sao?”
Trình Diên cúi đầu, mặt đầy mệt mỏi: “Định rồi, nhưng không phải bây giờ.”
“Dù thế nào thì có hiểu lầm cũng phải nói rõ, không thì sau này còn sống nổi không?”
Trình Diên mỉm cười: “Nói như thể cậu hiểu lắm ấy.”
Mạnh Miểu Miểu thành thạo đánh tay lái, tranh luận với cô: “Ít nhất tớ còn từng trải qua vài mối tình, ai giống cậu chứ, mù mờ mà đã đi đăng ký kết hôn với người ta, muốn chạy cũng chạy không được.”
Thấy cô cúi đầu không nói gì, Mạnh Miểu Miểu cũng đổi đề tài.
“Vừa hay cũng lâu rồi cậu không tới nhà tớ, tối nay đừng nghĩ gì hết, chúng ta chuẩn bị ít đồ ăn vặt, xem phim, ngủ ngon một giấc, có chuyện gì thì ngày mai tính tiếp.”
“Được, tớ sẽ đi tắm trước, hôm nay mệt quá.”
“Ừh, cậu có nói với anh ta một tiếng không?”
Từ khi biết bạn thân bị uất ức, xưng hô mà Mạnh Miểu Miểu dành cho Trì Nghiễn Hành đã từ “Sếp Trì” thành “Anh ta”, nếu tình hình tiếp tục tệ đi, sớm muộn cũng sẽ trở thành “Người đàn ông đó.”
Trình Diên tắt màn hình điện thoại: “Không cần, gần đây anh ấy cũng không về nhà.”
Xe nhanh chóng tới khu nội thành cũ, nơi này xa trung tâm sầm uất, đèn đường thưa dần, ánh sáng mờ dần, xe cộ cũng ít đi, tiếng ồn giảm xuống.
Đất rẻ, nên căn hộ Mạnh Miểu Miểu thuê có diện tích rất lớn, khuyết điểm là ở tận tầng sáu trên cùng, mùa Đông lạnh còn mùa Hè nóng, lại không có thang máy.
Nhưng vẫn hơn về biệt thự đợi một mình.
“Trong tủ lạnh có coca, cậu tự lấy đi! Tớ đi dọn phòng ngủ một chút, tối nay chúng ta ngủ cùng một phòng.”
“Được, tớ ngủ đâu cũng được.” Trình Diên lại nói: “Cậu có dây sạc không? Điện thoại tớ hết pin rồi.”
Cô ấy lấy dây sạc ra, chỉ ra ngoài: “Có ổ cắm ở chỗ sofa.”
Nhà Mạnh Miểu Miểu chất đầy các loại thạch cao trắng, lộn xộn trên sàn, còn có nhiều bảng vẽ khổng lồ, không gian hoạt động rất hạn chế.
Ngoài ra, còn có vài bức tường để cô ấy thoải mái vẽ vời.
Hồi đại học Trình Diên thường đến đây, cô rất thích căn phòng đầy màu sắc, đỏ xanh lộn xộn, nhưng sống động hơn màu đen trắng đơn điệu này.
Mạnh Miểu Miểu lấy từ tủ ra một chiếc chăn mỏng, điều hòa mát lạnh, hai người cuộn trong một cái chăn, đặt gà rán và xiên nướng rồi bật máy tính bảng lên xem phim.
“Cậu muốn xem gì? Hài hay kinh dị?”
Trình Diên nói: “Vậy xem hài đi, kiểu có thể bật cười ấy.”
“Được, mấy hôm trước tớ còn thấy một blogger giới thiệu, để tìm thử xem.”
Bộ phim Mạnh Miểu Miểu tìm không làm người ta thất vọng, tình tiết thăng trầm kịch tính, các tình huống hài bất ngờ rất dày đặc. Hai người cuộn trong chăn vừa xem vừa cười thoải mái, thỉnh thoảng ôm nhau, Trình Diên tập trung xem phim, thật sự tạm quên chuyện phiền não buổi chiều.
Trì Nghiễn Hành họp xong thì trời đã tối, anh vừa ra khỏi phòng họp Dương Hạo lập tức đưa điện thoại cho anh. Anh vừa đi vừa lướt điện thoại, hỏi: “Tiếp theo còn sắp xếp gì không?”
Dương Hạo bước nhanh theo sau, nói: “Cô Lâm Nghiên có gọi một lần, hẹn sếp tối nay cùng ăn cơm.”
Trì Nghiễn Hành dừng bước, quay đầu nhìn anh ấy: “Lần trước không phải đã bảo cậu từ chối rồi sao?”
Người làm công như Dương Hạo hơi khó xử: “Thực sự tôi đã từ chối giúp sếp, nhưng…”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Dương Hạo dò hỏi: “Vậy tối nay chúng ta đi ăn cơm với cô Lâm hay sao?”
Trì Nghiễn Hành không thèm suy nghĩ: “Không đi, về nhà.”
“Vâng.”
Hội nghị kéo dài mấy tiếng, điện thoại của anh đầy tin nhắn chưa đọc, tin gần đây nhất là từ quản lý Tống của dự án gửi tới.
Sếp Trì, hôm nay cô Trình nộp đơn xin nghỉ việc.
Trì Nghiễn Hành nhíu mày.
Đang yên lành sao đột nhiên lại nghỉ việc?
Chẳng lẽ công việc không thuận lợi sao? Nhưng bình thường cũng không nghe cô nói gì.
Trong lòng anh không yên, dự cảm xấu nổi lên, anh lập tức ném chìa khoá xe cho Dương Hạo: “Cậu lái xe, quay về biệt thự.”
Nhìn ra được sếp đang sốt ruột, Dương Hạo vừa nhận chìa khoá xe là đi ngay, nào ngờ vừa quay đầu đã va vào một người.
Dương Hạo giật mình: “Cô Lâm.”
Lâm Nghiên khẽ gật đầu, cô ấy mặc bộ vest xanh nhạt, có vẻ cũng vừa kết thúc cuộc họp. Vừa thấy Trì Nghiễn Hành thì tầm mắt cô ấy đã dán chặt vào anh.
“Sếp Trì, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Trì Nghiễn Hành vốn đang vội về nhà, nhưng đành phải dừng lại: “Giám đốc Lâm, thật trùng hợp.”
Giọng điệu Lâm Nghiên bình tĩnh, nhưng tim đập rất nhanh: “Tôi đã đặt phòng riêng ở Bovlan, tối nay sếp Trì có rảnh đi ăn cùng tôi không?”
Dương Hạo đứng bên cạnh lo lắng thay sếp mình, rõ ràng cô Lâm này vừa nhìn là biết đã có chuẩn bị mới đến. Trong tay cô ấy cầm hồ sơ bác sĩ mà Trì Nghiễn Hành cần, chính vì vậy mới dám mạnh dạn mời cơm, nếu bị từ chối lần nữa, liệu người ta có còn vui lòng giúp liên hệ bác sĩ không?
Nhưng… Dương Hạo liếc nhìn Trì Nghiễn Hành, làm trợ lý nhiều năm, anh ấy rất hiểu sếp, ví dụ như anh ghét bị người khác nắm thóp, dù chỉ là một bữa cơm.
Quả nhiên, Trì Nghiễn Hành nhíu mày.
Chuông cửa đinh đong vang lên, Mạnh Miểu Miểu ngước mắt nhìn. Cô ấy đặt cốc xuống, bước về phía cửa: “Có thể là gà rán được giao tới, tớ đi mở cửa.”
Trình Diên nhấp một ngụm coca: “Được.”
Cánh cửa sắt nặng được kéo mở, thân hình cao lớn hiện ra trước mắt, Mạnh Miểu Miểu sững người.
Trì Nghiễn Hành vẫn mặc bộ vest lúc họp, nhưng vì dính mưa nhẹ nên vải cao cấp bị thấm ướt, áo sơ mi trắng bên trong trở nên trong suốt.
Anh đứng ở cửa, khi không cười vẻ mặt anh nghiêm nghị, dễ khiến người ta sợ hãi.
“Tôi đến đón cô ấy về.”
Bên ngoài yên lặng trong chốc lát, không rõ chó của nhà nào sủa hai tiếng, vọng lại hai tiếng trong không gian rộng.
Tay Mạnh Miểu Miểu chống cửa, cơ thể cô ấy chắn ở giữa khe cửa, anh không nhìn thấy bên trong.
Gương mặt vốn vui mừng lập tức lạnh lùng, cô ấy nói một cách mỉa mai: “Cô ấy đồng ý về với anh rồi sao? Sếp Trì, xâm nhập nhà người khác thì tôi sẽ gọi cảnh sát đó.”
Bị chặn trước mặt, Trì Nghiễn Hành nghẹn họng, mở miệng muốn nói lại thôi: “Xin lỗi.”
Mạnh Miểu Miểu hoàn toàn không thèm để ý tới cái trò này của anh, dứt khoát từ chối: “Cô ấy không muốn gặp anh, anh về đi, tối nay cô ấy ngủ ở đây với tôi.”
Nói xong cô ấy bèn chuẩn bị đóng cửa, nhưng lại bị một lực cản lại.
Trì Nghiễn Hành phản ứng nhanh, anh đặt tay lên khung cửa: “Đợi đã!”
Mạnh Miểu Miểu lại sợ kẹp tay anh nên không dám dùng lực, vì do dự một chút mà ngược lại khiến anh nắm cơ hội mở cửa ra.
“Này—— Anh làm gì vậy hả!”
Anh dùng sức níu chặt cửa không buông, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, giọng điệu lại ôn hòa: “Tôi nói với cô ấy một câu rồi đi, có được không?”
Mạnh Miểu Miểu cố gắng chặn cửa, tức giận nói: “Đứa trẻ c.h.ết rồi sữa mới tới, xe đâm vào cây rồi mới biết rẽ, vậy trước đó anh đã làm gì?”
Lề mề nửa ngày, cuối cùng Trình Diên cũng phát hiện có điều không đúng, cô đặt cốc xuống định đi về phía cửa.
“Miểu Miểu? Còn chưa xong à?”
Mạnh Miểu Miểu quay đầu nói lớn: “Không sao! Tớ có thể làm được!”
Có lẽ là do nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trì Nghiễn Hành đột nhiên dùng sức, trực tiếp đẩy cửa ra.
Một luồng sức mạnh ập đến, Mạnh Miểu Miểu không khống chế được bị kéo một cái, lùi về sau hai bước.
Cô ấy định nổi giận, vừa quay đầu lại thì phát hiện không biết Trình Diên đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào, mặt đối mặt với Trì Nghiễn Hành.
Giọng nói của cô vẫn coi như bình tĩnh, giống như đã sớm có dự cảm: “Sao anh lại đến đây?”
Thấy trận thế này, Mạnh Miểu Miểu cũng không chặn cửa nữa, nói: “Hai người nói chuyện đi, tớ vào phòng ngủ đợi.”
Vừa mới xoay người đã bị Trình Diên ấn vai lại.
“Không cần, anh ấy sẽ đi ngay.”
Trì Nghiễn Hành đứng ở cửa không dám tùy tiện bước vào, anh nghe ra rồi, rõ ràng là cô không muốn để anh ở lại thêm.
Nhưng Mạnh Miểu Miểu vẫn để lại không gian riêng cho hai người và trở về phòng ngủ.
Tay Trì Nghiễn Hành vẫn chống tay trên khung cửa, sợ cô bất ngờ đóng cửa.
“Sao anh gọi điện thoại mà em không nghe?”
Trình Diên nói: “Điện thoại hết pin, tắt máy rồi.”
Trong hành lang ánh sáng mờ tối, không có đèn chiếu sáng, anh dần phát hiện trên trán cô xuất hiện một mảng bầm tím.
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Trán sao vậy?”
Giọng cô thản nhiên: “Chiều nay bị tai nạn xe, bị thương do va đập.”
Trì Nghiễn Hành nhíu mày: “Tai nạn xe, chuyện lớn như vậy sao em——”
Trình Diên ngắt lời anh: “Gọi điện cho anh rồi, thư ký nghe, nói anh đang họp.”
Sắc mặt anh không được tốt lắm, giọng điệu lúc nãy vẫn đang là chất vấn, nhưng giờ lại lập tức trở nên dịu dàng.
“Bây giờ không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
Anh giơ tay muốn vén mái tóc lòa xòa trước trán cô để nhìn kỹ vết thương, nhưng Trình Diên lại vô thức nghiêng đầu, lùi về sau một bước.
Cánh tay treo lơ lửng giữa không trung, anh bắt được một khoảng không.
Trì Nghiễn Hành lúng túng thu tay lại: “Xin lỗi, hôm nay anh có cuộc họp khẩn cấp, điện thoại luôn ở chỗ thư ký.”
Trình Diên nói: “Không sao, em đâu có nói mình trách anh.”
Giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng của cô khiến Trì Nghiễn Hành càng thêm thấp thỏm không yên.
Tai nạn xe, bị thương do va đập.
Trước đó anh đi công tác nước ngoài, một mình cô ở lại công ty tăng ca, thấy anh về đều muốn rơi nước mắt.
Thế nhưng khi cô xảy ra tai nạn xe anh lại không thể là người đầu tiên ở bên cạnh cô.
Cô nói: “Còn chuyện gì nữa không?”
Anh vốn không giỏi biểu đạt, trên thương trường hùng hồn tự tin, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm thì bắt đầu lúng túng.
Trì Nghiễn Hành nín nhịn nửa ngày cuối cùng mới gượng ra một câu: “Không có chuyện gì thì không thể về nhà với anh sao?”
“Hôm nay tâm trạng em không tốt, không muốn về, có được không?”
Trì Nghiễn Hành nói: “Tâm trạng không tốt cho nên mới phải về nhà.”
Trình Diên cảm thấy không thể nói lý với anh được.
“Chỉ là gần đây em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Trì Nghiễn Hành nói được.
“Đúng rồi, em đã từ chức, sau này sẽ không đi làm ở Lam Dịch nữa.”
Trì Nghiễn Hành nói: “Không thành vấn đề, em không muốn đi làm thì đừng đi, một mình anh kiếm tiền là đủ rồi.”
Nhưng cho dù anh có hỏi, Trình Diên cũng không muốn trả lời.
Nói gì đây?
Nói rằng em đã biết chuyện dự án dịch thuật AI, anh bận tranh quyền đoạt lợi lấy tất cả mọi người làm công cụ, cố gắng nửa năm tạo ra một dự án giả chỉ để che mắt gián điệp.
Mà em, với tư cách là người thân cận nhất bên anh, ngay cả chút quyền được biết này cũng không có sao?
Trình Diên rất muốn hỏi anh, mỗi lần cô hớn hở nhắc tới dự án đó trước mặt anh, nhắc tới bản thân đã nỗ lực như thế nào, trong khoảnh khắc nào đó anh có từng muốn thẳng thắn không?
Hay chỉ muốn thờ ơ đứng nhìn, đợi đến khi mọi chuyện phơi bày, xem dáng vẻ cô thất vọng, bối rối có phải rất đặc sắc không?
Thế nhưng đợi đến nửa đêm, khi anh thật sự đứng trước mặt, Trình Diên lại không muốn nói một câu nào.
“Anh luôn làm rất tốt, bất luận là với tư cách tổng giám đốc hay là với tư cách anh trai.”
Thành tích công ty thuận lợi tăng trưởng, nhiều lần lên trang đầu ở Kinh thị, ai cũng biết nhà họ Trì có vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia. Năm xưa bố mẹ anh qua đời, trong giới không ít người chờ xem trò cười, đợi nhà họ Trì sụp đổ, nhưng anh lại buông bỏ việc học, quả quyết về nước, cắn răng chống đỡ công ty.
Những năm này ai nghe xong cũng khen anh thông minh giỏi giang, có dũng có mưu.
Cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nói: “Em có thể hiểu anh, thật đó.”
Chỉ là khi anh đưa ra quyết định lại không quen cân nhắc đến cảm nhận của em.
Thấu tình đạt lý là phẩm chất bẩm sinh của cô. Cho dù năng lực của Trì Nghiễn Hành mạnh đến đâu thì anh cũng chỉ là người có hai tay hai chân, không thể phân thân để ở bên cạnh cô.
Trình Diên hiểu được điều này, cũng thông cảm.
Nhưng sự hiểu chuyện của cô lại quyết định rằng cô vĩnh viễn là người bị hy sinh.
Trì Nghiễn Hành nói: “Anh cũng là vì gia đình của chúng ta.”
“Gia đình của chúng ta?” Trình Diên vốn đã xoay người rời đi, cô quay đầu, tầm mắt rũ xuống, cúi đầu nhìn tay anh, hỏi: “Nhẫn, sao anh không đeo nữa?”
Trì Nghiễn Hành cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô, ngón áp út trống không.
Không chỉ là bây giờ, hôm qua, hôm kia, anh đều không đeo.
Trình Diên đã nhìn thấy, chỉ là cô không nói.
Trái ngược với ngón áp út của cô, vẫn còn đeo chiếc nhẫn bạc trơn kia, là món quà cô bỏ ra hơn nửa tiền tích góp để mua, cũng là chính tay cô đeo cho anh.
Lần này Trì Nghiễn Hành không nói gì.
Nếu như nói trước đó là sự từ chối dịu dàng thì sự im lặng của Trì Nghiễn Hành lại khiến sắc mặt Trình Diên cũng thay đổi.
Đôi mắt nhanh chóng phủ một tầng sương mờ.
Trì Nghiễn Hành sững người hai giây: “Không phải vậy…”
Anh há miệng muốn giải thích, nhưng lại bị những giọt nước mắt rơi xuống của Trình Diên đập thẳng vào tim.
“Anh vẫn luôn đeo.”
Cô nén giọng nghẹn ngào: “Anh làm mất rồi?”
Anh càng giải thích càng loạn: “Em đừng khóc, không làm mất, vẫn còn ở đó.”
Trình Diên lắc đầu, nói: “Không sao, không muốn đeo thì thôi, vốn dĩ là em cứ bắt anh phải đeo.”
Anh dùng tay níu lấy cửa: “Không phải, cái gì mà cứ bắt anh đeo, em nghe anh giải thích, nhẫn vẫn đặt y nguyên ở nhà, không làm mất, anh vẫn luôn đeo.”
Anh lấy ra một gói khăn giấy, vội vàng đưa tới.
“Đừng khóc nữa, anh đều có thể giải thích.”
Trình Diên nhìn chằm chằm anh, thế nhưng anh lại không thể nào nói ra được lý do vì sao không đeo.
Như thể bị người ta bóp chặt trái tim, cảm giác nghẹt thở ập tới, trong lòng cô càng khó chịu hơn.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi nói: “Tổng giám đốc hẳn là không cần dựng xây dựng hình tượng độc thân chứ?”
Nghe đồn, xã hội thượng lưu tinh anh kết hôn cũng dựa vào môn đăng hộ đối, xây dựng hình tượng độc thân càng dễ đi lại.
Trì Nghiễn Hành vội vàng nói: “Em đừng nghĩ linh tinh, anh không có ý đó.”
Cô cúi đầu lau nước mắt, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: “Anh về đi, đã rất khuya rồi, mai còn phải đi làm.”
Cánh cửa lớn đóng sập trước mặt Trì Nghiễn Hành không chút lưu tình, trước mắt anh chỉ còn lại cánh cửa tối om.
—
Mạnh Miểu Miểu đang loay hoay với thạch cao trên bàn làm việc cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa sổ.
“Hơn nửa tiếng rồi, chiếc Maybach vẫn còn đậu ở dưới lầu.”
Ngồi trên giường là Trình Diên đang khóc đến đỏ hoe cả mắt, cô rút chiếc điện thoại đã sạc đầy ra, nhắm mắt lại.
“Không cần để ý đến anh ấy, chắc chắn lát nữa sẽ đi.”
Hai người trên giường lại trò chuyện thêm một lúc, đến khi mí mắt díp lại vì buồn ngủ mới cùng nhau thiếp đi.
Trì Nghiễn Hành ngồi một mình trong xe, một tay đặt trên vô lăng, một tay lướt điện thoại, bấm gọi một dãy số.
“Alo, sếp Trì?” Trợ lý Dương nửa đêm nhận được điện thoại có chút chột dạ, anh ấy đã về nhà từ lâu, sợ nhất là một cú điện thoại bị gọi quay lại tăng ca.
“Chiều nay điện thoại của tôi vẫn luôn ở chỗ cậu chứ?”
Thư ký Dương thành thật nói chi tiết: “Đúng, là tôi cầm, có điều giữa chừng tôi có đi vệ sinh mấy phút, trợ lý Tiểu Trần chủ động nói cầm giúp tôi, nên tôi đưa cho cô ta.”
“Tiểu Trần nào?”
“Chính là cô Trần Tình mới tới làm lễ tân văn phòng tổng giám đốc, cô gái có mái tóc dài, mắt khá to.”
Thư ký Dương thầm nghĩ, người ta đã lượn lờ ngay trước mắt sếp một tháng rồi, vậy mà đến một cái nhìn cũng không nhận được.
Trì Nghiễn Hành lạnh lùng nói: “Bảo cô ta ngày mai khỏi cần đi làm nữa.”
Sau đó lập tức cúp máy.
Gương mặt của thư ký Dương vẫn ngơ ngác, lại sao thế này?
Nhưng anh ấy nghĩ, vừa rồi giọng nói trong điện thoại của sếp Trì lạnh muốn chết, lúc này đừng tự đưa đầu vào họng súng thì vẫn hơn.
Quả nhiên sáng hôm sau đi làm, vị Tiểu Trần kia bị HR dẫn đi nói chuyện, chưa đầy mấy phút đã khóc lóc chạy ra.
Nước mắt cô ta rơi không ngừng: “Anh Dương, tôi thật sự không cố ý về cú điện thoại đó, tôi bận quá nên quên nói với anh.”
Dương Hạo còn đang bận nộp tài liệu, chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái: “Điện thoại của vợ tổng giám đốc mà cô cũng dám không truyền đạt, thế thì tôi giúp cô kiểu gì?”
Vẻ mặt Tiểu Trần ấm ức: “Thì tôi đâu có biết cô ấy là ai, vừa bốc máy đã khóc, trong điện thoại cũng không ghi chú là vợ mà?”
Dương Hạo khoát tay: “Này, cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Sáng sớm Trì Nghiễn Hành lái xe chạy tới, phong trần mệt mỏi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến lạ, Trì Dật Nhiên không xem tivi mà nằm trong chăn trắng tinh ngủ say sưa.
Vài ngày trước, buổi tối Trình Diên đến bệnh viện thăm Trì Dật Nhiên, cô ấy đang xem anime thì đột nhiên bắt đầu ho khan, chưa đầy nửa tiếng đã phát bệnh suy tim.
Đợi đến khi Trì Nghiễn Hành vội vàng chạy tới, thứ chờ anh là một xấp giấy thông báo bệnh nguy kịch và cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lẽo đóng chặt.
Anh mím môi, trong mắt phủ một tầng sương, tay anh không ngừng lại, ký xong toàn bộ giấy tờ rồi ngồi trên sofa ngoài cửa chờ đợi.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, mấy bác sĩ chủ nhiệm hội chẩn ngắn rồi đi ra thông báo với Trì Nghiễn Hành.
“Tình trạng của bệnh nhân có chuyển biến xấu, kiến nghị vẫn nên tiến hành cấy ghép sớm.” Bác sĩ đeo khẩu trang, dùng cách nói đơn giản nhất giải thích với anh.
“Phân suất tống máu (EF)* của tâm thất trái ở người bình thường thường dao động trong khoảng từ 55% đến 65%, nhưng cô ấy chỉ có 29%, điều này cho thấy chức năng tim đã suy giảm nghiêm trọng và có nguy cơ suy tim bất cứ lúc nào.”
(*Phân suất tống máu (EF): là một chỉ số quan trọng thể hiện khả năng bơm máu của tim, đặc biệt là từ thất trái vào động mạch chủ. Chỉ số này cho biết lượng máu được bơm ra khỏi thất trái so với tổng lượng máu chứa trong thất trước mỗi lần bơm. Thông thường, phân suất tống máu được coi là bình thường nếu nằm trong khoảng 50-55%. Phân suất tống máu thấp có thể chỉ ra các vấn đề về chức năng tim, như suy tim.)
Trì Nghiễn Hành nhíu chặt mày từ đầu đến cuối.
Trong lúc chờ cấp cứu, một nhóm y tá đẩy giường bệnh cấp cứu chạy nhanh qua, anh giúp đẩy qua khúc cua, mu bàn tay đập vào trụ cứu hỏa nhọn, từ mu bàn tay đến ngón tay rạch một vết rất dài.
Trì Nghiễn Hành lau vết máu trên mu bàn tay, lúc này mới phát hiện chiếc nhẫn va vào trụ cứu hỏa, chất liệu bạc quá mềm nên đã biến dạng.
Ngay lúc đó anh đã lập tức tìm người, yêu cầu khôi phục lại y như ban đầu.
“Trong vòng 3 ngày, phải nhanh một chút, tôi rất sốt ruột.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 48: Về nhà – “Không có chuyện gì thì không thể về nhà với anh sao?”
10.0/10 từ 46 lượt.