Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 49: Bất đồng – Bọn họ tâm đầu ý hợp, vô cùng ân ái, sẽ không chia tay
110@-
Có lẽ là do hôm trước dính mưa, sáng hôm sau tỉnh dậy Trình Diên đã bị sốt.
Trước khi Mạnh Miểu Miểu đi làm ở phòng vẽ đã đưa cô về biệt thự.
Sau khi khóc một trận lớn đêm qua, cổ họng cô khô khốc như một cái giếng cạn, mắt vừa xót vừa đau, hôm sau quả nhiên xung huyết, sưng lên như hai gò núi cao.
Liên tiếp mấy ngày tinh thần Trình Diên đều uể oải.
Sốt đi sốt lại, ban ngày vẫn là nhiệt độ bình thường, nhưng đến tối lại chạm gần 39 độ, sắc mặt trắng bệch, cả người toàn hơi thở bệnh tật.
Cô không ra ngoài nữa mà ở trong nhà dưỡng bệnh.
Ban ngày không sốt nhưng cũng không có chút sức lực nào, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh dậy uống thuốc xong lại ngủ thiếp đi.
Dì giúp việc nấu canh gà dừa bắp, canh bạch quả tuyết nhĩ thanh nhiệt hạ hỏa, phối hợp với nước đậu xanh giải nhiệt, thay đổi đủ kiểu cho cô uống.
Cô nằm trên giường, bật điều hòa nhưng vẫn đắp chăn bông tơ tằm dày, cả người thường xuyên đổ mồ hôi, mê man mơ hồ không biết là ngày tháng nào.
Thỉnh thoảng ban ngày tình trạng tốt hơn, cô cuộn trong chăn xem vài trang sách, ở đầu giường đặt cuốn tiểu thuyết tiếng Anh dày cộp, nhưng đọc cũng không được bao lâu lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Càng không xem điện thoại
Điện thoại của cô đã rất lâu rồi không xuất hiện chấm đỏ thông báo tin nhắn.
Không cần đi làm, không có đồng nghiệp khó ưa, cũng đã sớm cắt đứt liên hệ với người nhà, ngoài Mạnh Miểu Miểu thỉnh thoảng có việc sẽ trực tiếp gọi điện cho cô thì cô không cần bất cứ giao tiếp xã hội nào.
Mượn cớ lây bệnh, Trình Diên không nói một lời mà dọn sang phòng khách. Một mình ngủ trên chiếc giường nhỏ, rèm che sáng hai lớp màu đen kéo xuống, cô đắm chìm trong thế giới của chính mình, giống như chú ếch nhỏ sống trong đáy giếng, không hỏi chuyện thế gian.
Mỗi tối Trì Nghiễn Hành đều về nhà, trở lại phòng ngủ lại phát hiện cô đã sớm ngủ say.
Một người đi sớm về muộn, một người cả ngày không dậy, từ sau đêm đó cô và Trì Nghiễn Hành gần như không nói chuyện với nhau.
Nửa đêm mơ tỉnh, cô cảm nhận trên trán được đắp khăn ướt, mát lạnh sảng khoái, cơn nóng rát vì sốt được đè xuống, thoải mái hơn nhiều.
Cô vô thức muốn đạp chăn ra, muốn rút cánh tay ra nhưng lại bị người ta ấn xuống.
Trong đêm tối, Trình Diên mơ màng mở mắt, thấy bóng dáng cao lớn gầy gò của chàng trai.
Anh cúi người xuống, họ vì thế mà gần nhau hơn, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, Trì Nghiễn Hành giúp cô đắp chăn, nói:
“Vừa mới hạ sốt, không được đạp chăn.”
Cô không phản kháng, mặc cho chàng trai ôm mình, quấn chặt trong chăn, hai người cùng trải qua một đêm yên bình trên chiếc giường nhỏ ở phòng khách.
Có lẽ anh không chỉ mới tới vào tối nay, có lẽ mỗi ngày về đều qua xem cô, nhưng cô hoàn toàn không hay biết.
Những ngày đầu, cô và Trì Nghiễn Hành từng có vài lần trò chuyện thẳng thắn tâm sự, lần nào cũng kết thúc trong không vui.
Đối diện với sự bất mãn của Trình Diên, Trì Nghiễn Hành vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
“Giấu em là vì không muốn kéo em vào tranh chấp, em chỉ cần chờ anh sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện——”
Trình Diên ngắt lời anh: “Nhưng ngay cả quyền cơ bản nhất là được biết em cũng không có.”
“Nếu giải quyết mọi chuyện thuận lợi, còn cần phải quay lại thảo luận làm gì? Vì như vậy khác gì chưa từng xảy ra, vậy tại sao em cứ phải cố chấp muốn biết chứ?”
Trình Diên nhíu mày: “Anh càng giấu em nhiều, khoảng cách giữa chúng ta chỉ càng sâu thêm.”
Trì Nghiễn Hành không đồng ý: “Anh không phải mù quáng giấu em, rất nhiều chuyện đều đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng.”
Quả thật Trình Diên đã bị anh chọc tức đến mức bật cười, nói: “Đúng, kết quả anh cân nhắc chính là Tiểu Đường vào ICU cũng không cho em biết, app dịch thuật AI là cái vỏ rỗng anh cũng không cho em biết, anh dựa vào cái gì để cân nhắc? Lợi ích kinh tế? Quan hệ thân sơ?”
Tranh cãi tuyệt đối sẽ không có bên thắng, vừa nói ra mấy chữ dịch thuật AI, sắc mặt Trì Nghiễn Hành rõ ràng thay đổi, không cần nói cũng hiểu, anh lập tức rơi vào thế yếu.
Trì Nghiễn Hành mím môi, nửa ngày không nói ra được một câu.
Dù sao anh luôn có thói quen gạt bỏ tất cả mọi người ra ngoài, một mình gánh vác tất cả.
Mà đây chính là cảnh tượng Trình Diên không muốn thấy nhất, cô đâu phải nàng công chúa Hạt Đậu chỉ biết nằm trên giường ấm áp để được cưng chiều.
Cô tốt nghiệp ở trường đại học tốt nhất, sinh ra trong một xã hội tư tưởng cởi mở, cô đọc Charlotte Brontë, đọc những người phụ nữ dưới ngòi bút của bà ấy, thân ở địa ngục nhưng vẫn theo đuổi tự do, theo đuổi tình yêu. Cô tự cho rằng bản thân có đủ năng lực cùng anh đối diện với cuồng phong bão tố.
Thế nhưng mỗi lần người bị bỏ lại đều là cô.
Bọn họ đã từng tranh cãi vài lần, phát hiện bất kể thế nào cũng không thể thuyết phục được đối phương, ngược lại chỉ khiến mâu thuẫn thêm sâu và mối quan hệ trở nên nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.
Dứt khoát không còn bàn luận những đề tài tương tự nữa.
Mơ hồ trôi qua một tuần, Trình Diên mới cảm thấy tinh thần khá hơn, thời gian tỉnh táo cũng ngày càng nhiều, cô thường xuyên ngồi đọc sách trong phòng làm việc, ngồi cả một buổi chiều.
Sau khi nấu cơm xong thì dì giúp việc sẽ tự giác rời đi, phần lớn thời gian cô một mình ở trong biệt thự rộng lớn, hết lên lầu lại xuống lầu.
Cho đến một hôm khi ăn cơm, Trì Nghiễn Hành đưa tay đẩy ly sữa đến trước mặt cô, mu bàn tay anh hướng lên trên, trên tay anh lại xuất hiện chiếc nhẫn kia.
Trình Diên cúi đầu, yên lặng uống xong sữa, nhưng cũng không nói gì với anh.
Thật ra mấy hôm trước Trì Nghiễn Hành đã từng đến tìm cô xin lỗi, ban đầu chẳng qua chỉ là hai câu “Xin lỗi”: “Lần sau anh sẽ chú ý”, khô khốc nhạt nhẽo muốn c.h.ết.
Lúc đầu Trình Diên còn nể mặt anh, cô lắc đầu nói không sao, về sau thật sự nhìn không nổi nữa, cũng chẳng muốn để ý đến tình nghĩa vợ chồng.
Về sau không biết anh đi học thêm lớp huấn luyện tổng giám đốc bá đạo ở đâu, gượng ép nói ra một chuỗi danh ngôn sét đánh.
Ngày xưa có một quả dứa đi cắt tóc, nó ngồi trên ghế rất lâu mà không có thợ cắt tóc nào tới, vậy quả dứa sẽ nói gì?
Trình Diên trả lời: Em dị ứng với dứa, thấy hai chữ này là đau đầu.
Đối diện quả nhiên im lặng.
Vài phút sau, lại gửi tới một câu.
Xin lỗi, anh quên mất em bị dị ứng, lần sau nhất định sẽ chú ý.
Bọn họ trở thành vợ chồng xa cách khách sáo, mỗi ngày đúng giờ cùng ngồi vào bàn ăn, mỗi người cúi đầu ăn phần của mình. Trì Nghiễn Hành vẫn gắp thức ăn cho cô, cô cũng vẫn vui vẻ nhận lấy, sau đó ăn xong thì trở về phòng riêng của mỗi người.
Trình Diên không cần ra ngoài làm việc, nhưng mỗi ngày vẫn trôi qua rất phong phú, cô thường ngồi trước máy tính suốt cả ngày.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy cô dùng tiếng Anh tham gia hội nghị hoặc gọi điện thoại, nhưng cụ thể đang làm gì thì Trì Nghiễn Hành không biết.
Mặc dù chuyện lần trước không giúp được Emma, nhưng lại có một thu hoạch bất ngờ —— Khiến hai người họ trở thành bạn tốt.
Emma thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn hỏi tình hình gần đây của cô, kể cho cô nghe chuyện mới xảy ra trong công ty.
Đa số thời gian, Trình Diên lơ đãng nghe một chút, thoáng cái đã quên.
Nghe nói, dự án app dịch thuật AI vừa kết thúc vào tuần trước, hoàn thành một cách hoàn hảo, giống như dự đoán ban đầu, tất cả thành viên trong nhóm đều nhận được không ít tiền thưởng, trong văn phòng ai nấy đều khen ngợi sếp hào phóng.
Emma nói, đáng tiếc là không biết khi nào mới có thể đưa lên kệ, thật sự muốn xem nó được đưa vào sử dụng.
Có thể nhìn thấy ứng dụng do chính mình tham gia chế tạo xuất hiện trên thị trường, chắc chắn cảm giác thành tựu sẽ bùng nổ.
Giống như bố mẹ vất vả nuôi nấng con cái mười mấy năm, đương nhiên cũng muốn nhìn thấy con cái trong tương lai thành rồng thành phượng, tung hoành bốn phương.
Trình Diên không nói nhiều, cô không thể nói cho Emma biết app được đưa ra thị trường quả thực chính là mơ giữa ban ngày, sếp đã bán tất cả mọi người rồi mà mọi người còn ân cần đếm tiền cho anh!
Cô khuyên Emma, nhận được tiền thưởng là tốt rồi, sau này có thế nào cũng không phải phạm vi chúng ta có thể chen vào, con cái cũng sẽ có một ngày lớn lên rời khỏi vòng tay bố mẹ, hãy để nó tự bay.
Cuối cùng, Emma nói cho cô biết một cách thần bí, hình như mấy hôm trước Ian bị người trong công ty đưa đi điều tra.
Chuyện này ở bộ phận Dự án đã sớm không phải bí mật nữa, bên dưới đồn ầm lên, nói cậu ta có thể phạm phải chuyện gì đó, gây ra rắc rối rất lớn, mấy ngày rồi không đến công ty.
Nhưng tình huống cụ thể thì không rõ, cô ấy cũng chỉ nghe bạn trong bộ phận Dự án nói vài câu.
Trình Diên uống cà phê, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu để tỏ vẻ mình đang nghe, nhưng giọng điệu thản nhiên, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào.
Emma cho rằng cô đã sớm biết nội tình, hạ giọng hỏi cô: “Chẳng lẽ sếp Trì không tiết lộ gì với em sao?”
Trình Diên nghe xong mỉm cười: “Đây đều là bí mật công ty, không thể tiết lộ cho người ngoài.”
Hình như Emma còn nói một câu: “Nhưng em cũng đâu phải người ngoài đâu…”
—
Bên phía bệnh viện.
Những vật tư y tế đắt đỏ cuối cùng cũng phát huy tác dụng, tình trạng của Trì Dật Nhiên rốt cuộc đã ổn định.
Thuốc nhập khẩu được đưa vào như không mất tiền, thiết bị y tế tiên tiến nhất đều được điều động tới, ở trong ICU chẳng khác nào đốt tiền, nhưng với tài lực của nhà họ Trì thì những thứ này chỉ là chuyện nhỏ. Cô ấy thuận lợi được chuyển ra khỏi ICU, bắt đầu điều trị thông thường, chờ ca cấy ghép cuối cùng.
Số lần Trì Nghiễn Hành đến bệnh viện rõ ràng nhiều hơn, nhưng mỗi lần cũng không ở lâu, hiếm hoi mới có thể tranh thủ lúc em gái tỉnh táo để nói được vài câu.
Anh ngồi trên sofa, bắt chước dáng vẻ trước kia Trình Diên chăm sóc anh, cầm con dao gọt vỏ táo thành hình hoa.
“Muốn xem tivi không?”
Trì Dật Nhiên lắc đầu, giọng nhỏ xíu: “Không xem, em muốn nói chuyện với chị dâu, chị ấy bảo sẽ kể cho em nghe chuyện chọn chuyên ngành đại học thế nào.”
Cô ấy chỉ ló ra cái đầu nhỏ, còn toàn thân vùi trong chăn trắng tinh: “Sao anh lại không cho chị ấy tới thăm em?”
“Dạo này cô ấy không khỏe.”
Trì Dật Nhiên mở to mắt: “Chị ấy có thai rồi sao?”
Vỏ táo khó khăn lắm mới gọt liền nhau lập tức đứt đoạn, Trì Nghiễn Hành tức giận, nói: “Em đừng nói nữa, cứ nằm nghỉ đi.”
—
Bộ phim Pháp lần trước, họ mới chỉ xem được một nửa.
Trình Diên nổi hứng đi vào phòng chiếu phim, cô lại tìm bộ phim đó, tắt đèn chờ phần mở đầu.
Cô bưng một đĩa nho đặt lên bàn, mặc chiếc váy ngủ rộng rãi, giống hệt hai lần trước.
Phim vừa chiếu được mấy phút, cửa mở ra, Trì Nghiễn Hành bước vào.
Anh không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cùng ngồi trên một chiếc sofa.
Cô đã xem qua đoạn đầu, tâm trí cũng không đặt ở màn hình, cô bỏ hết quả nho này đến quả nho khác vào miệng một cách máy móc, dường như dùng cách đó để che giấu sự gượng gạo khi hai người ở riêng.
Anh đã tắm xong, trên người quẩn quanh mùi hương sảng khoái của sữa tắm, ngồi trên sofa chăm chú xem phim.
Nhưng chưa được bao lâu, anh đã không chịu nổi.
Trì Nghiễn Hành nói: “Hay là, em giúp anh dịch một chút nhé?”
Anh nhìn vài phút mới phát hiện không đúng, đây là một bộ phim hoàn toàn là tiếng Pháp, không có phụ đề tiếng Trung.
Phim điện ảnh tình yêu nghệ thuật không có tình tiết thăng trầm, phần lớn đều là nam nữ chính trò chuyện, không có phụ đề dịch thì rất khó đoán được nội dung.
Anh biết, Trình Diên học chuyên ngành tiếng Anh ở đại học, tiếng Pháp cũng là môn bắt buộc.
Cô không từ chối, giống như một cỗ máy tận tụy làm tròn trách nhiệm, nhìn chằm chằm vào màn hình rồi từ từ mở miệng.
“Em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, tích góp đủ tiền để rời khỏi Béziers, chúng ta có lẽ sẽ chuyển đến Mèze, nơi đó cách Ý rất gần với những hòn đảo xinh đẹp và biển xanh trời biếc.”
Mở đầu chính là nam nữ trẻ tuổi ôm nhau khóc ở ga tàu cũ kỹ, chàng trai ăn mặc hoa lệ, sắp ra biển làm việc, cô gái mặc áo bông cũ nát thủng lỗ, nước mắt làm nhòe khuôn mặt.
“Alicia, anh không cần em hy sinh vì anh, nghe anh nói, anh sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả, em cũng không cần đi làm thuê ở tiệm bánh. Nếu có thể thuận lợi trở về, anh nhất định sẽ mang theo hoa hồng và nhẫn, cho em một lễ cầu hôn long trọng, anh hứa với em.”
“Có thể viết thư cho anh không? Em sẽ gửi mỗi tháng, không, mỗi tuần gửi cho anh một lá thư.”
“Đương nhiên, anh sẽ rất vui khi nhận được thư của em, sau đó anh sẽ đặt chúng vào chiếc hộp nhỏ em tặng cho anh, giữ gìn nguyên vẹn.”
Phối hợp với nhạc nền buồn bã, lúc nam nữ trẻ tuổi chia tay khiến người ta rơi lệ, nhưng sắc mặt Trình Diên lại bình thản, không có chút gợn sóng nào.
“Chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
Trì Nghiễn Hành nói: “Câu này dịch không đúng.”
Xe lửa chạy về phương xa, chàng trai kéo cửa sổ, thò đầu ra nhìn cô gái ở phía xa tiễn mình, dốc sức vẫy tay tạm biệt cô ấy.
Gió thổi rối tung khăn quàng của cô gái, trong đôi mắt xanh xinh đẹp long lanh của cô ấy nước mắt rơi xuống.
Trì Nghiễn Hành nói: “Bọn họ tâm đầu ý hợp, vô cùng ân ái, sẽ không chia tay.”
Trình Diên nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nói: “Ừh, nhưng câu này không phải dịch.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Có lẽ là do hôm trước dính mưa, sáng hôm sau tỉnh dậy Trình Diên đã bị sốt.
Trước khi Mạnh Miểu Miểu đi làm ở phòng vẽ đã đưa cô về biệt thự.
Sau khi khóc một trận lớn đêm qua, cổ họng cô khô khốc như một cái giếng cạn, mắt vừa xót vừa đau, hôm sau quả nhiên xung huyết, sưng lên như hai gò núi cao.
Liên tiếp mấy ngày tinh thần Trình Diên đều uể oải.
Sốt đi sốt lại, ban ngày vẫn là nhiệt độ bình thường, nhưng đến tối lại chạm gần 39 độ, sắc mặt trắng bệch, cả người toàn hơi thở bệnh tật.
Cô không ra ngoài nữa mà ở trong nhà dưỡng bệnh.
Ban ngày không sốt nhưng cũng không có chút sức lực nào, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh dậy uống thuốc xong lại ngủ thiếp đi.
Dì giúp việc nấu canh gà dừa bắp, canh bạch quả tuyết nhĩ thanh nhiệt hạ hỏa, phối hợp với nước đậu xanh giải nhiệt, thay đổi đủ kiểu cho cô uống.
Cô nằm trên giường, bật điều hòa nhưng vẫn đắp chăn bông tơ tằm dày, cả người thường xuyên đổ mồ hôi, mê man mơ hồ không biết là ngày tháng nào.
Thỉnh thoảng ban ngày tình trạng tốt hơn, cô cuộn trong chăn xem vài trang sách, ở đầu giường đặt cuốn tiểu thuyết tiếng Anh dày cộp, nhưng đọc cũng không được bao lâu lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Càng không xem điện thoại
Điện thoại của cô đã rất lâu rồi không xuất hiện chấm đỏ thông báo tin nhắn.
Không cần đi làm, không có đồng nghiệp khó ưa, cũng đã sớm cắt đứt liên hệ với người nhà, ngoài Mạnh Miểu Miểu thỉnh thoảng có việc sẽ trực tiếp gọi điện cho cô thì cô không cần bất cứ giao tiếp xã hội nào.
Mượn cớ lây bệnh, Trình Diên không nói một lời mà dọn sang phòng khách. Một mình ngủ trên chiếc giường nhỏ, rèm che sáng hai lớp màu đen kéo xuống, cô đắm chìm trong thế giới của chính mình, giống như chú ếch nhỏ sống trong đáy giếng, không hỏi chuyện thế gian.
Mỗi tối Trì Nghiễn Hành đều về nhà, trở lại phòng ngủ lại phát hiện cô đã sớm ngủ say.
Một người đi sớm về muộn, một người cả ngày không dậy, từ sau đêm đó cô và Trì Nghiễn Hành gần như không nói chuyện với nhau.
Nửa đêm mơ tỉnh, cô cảm nhận trên trán được đắp khăn ướt, mát lạnh sảng khoái, cơn nóng rát vì sốt được đè xuống, thoải mái hơn nhiều.
Cô vô thức muốn đạp chăn ra, muốn rút cánh tay ra nhưng lại bị người ta ấn xuống.
Trong đêm tối, Trình Diên mơ màng mở mắt, thấy bóng dáng cao lớn gầy gò của chàng trai.
Anh cúi người xuống, họ vì thế mà gần nhau hơn, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, Trì Nghiễn Hành giúp cô đắp chăn, nói:
“Vừa mới hạ sốt, không được đạp chăn.”
Cô không phản kháng, mặc cho chàng trai ôm mình, quấn chặt trong chăn, hai người cùng trải qua một đêm yên bình trên chiếc giường nhỏ ở phòng khách.
Có lẽ anh không chỉ mới tới vào tối nay, có lẽ mỗi ngày về đều qua xem cô, nhưng cô hoàn toàn không hay biết.
Những ngày đầu, cô và Trì Nghiễn Hành từng có vài lần trò chuyện thẳng thắn tâm sự, lần nào cũng kết thúc trong không vui.
Đối diện với sự bất mãn của Trình Diên, Trì Nghiễn Hành vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
“Giấu em là vì không muốn kéo em vào tranh chấp, em chỉ cần chờ anh sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện——”
Trình Diên ngắt lời anh: “Nhưng ngay cả quyền cơ bản nhất là được biết em cũng không có.”
“Nếu giải quyết mọi chuyện thuận lợi, còn cần phải quay lại thảo luận làm gì? Vì như vậy khác gì chưa từng xảy ra, vậy tại sao em cứ phải cố chấp muốn biết chứ?”
Trình Diên nhíu mày: “Anh càng giấu em nhiều, khoảng cách giữa chúng ta chỉ càng sâu thêm.”
Trì Nghiễn Hành không đồng ý: “Anh không phải mù quáng giấu em, rất nhiều chuyện đều đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng.”
Quả thật Trình Diên đã bị anh chọc tức đến mức bật cười, nói: “Đúng, kết quả anh cân nhắc chính là Tiểu Đường vào ICU cũng không cho em biết, app dịch thuật AI là cái vỏ rỗng anh cũng không cho em biết, anh dựa vào cái gì để cân nhắc? Lợi ích kinh tế? Quan hệ thân sơ?”
Tranh cãi tuyệt đối sẽ không có bên thắng, vừa nói ra mấy chữ dịch thuật AI, sắc mặt Trì Nghiễn Hành rõ ràng thay đổi, không cần nói cũng hiểu, anh lập tức rơi vào thế yếu.
Trì Nghiễn Hành mím môi, nửa ngày không nói ra được một câu.
Dù sao anh luôn có thói quen gạt bỏ tất cả mọi người ra ngoài, một mình gánh vác tất cả.
Mà đây chính là cảnh tượng Trình Diên không muốn thấy nhất, cô đâu phải nàng công chúa Hạt Đậu chỉ biết nằm trên giường ấm áp để được cưng chiều.
Cô tốt nghiệp ở trường đại học tốt nhất, sinh ra trong một xã hội tư tưởng cởi mở, cô đọc Charlotte Brontë, đọc những người phụ nữ dưới ngòi bút của bà ấy, thân ở địa ngục nhưng vẫn theo đuổi tự do, theo đuổi tình yêu. Cô tự cho rằng bản thân có đủ năng lực cùng anh đối diện với cuồng phong bão tố.
Thế nhưng mỗi lần người bị bỏ lại đều là cô.
Bọn họ đã từng tranh cãi vài lần, phát hiện bất kể thế nào cũng không thể thuyết phục được đối phương, ngược lại chỉ khiến mâu thuẫn thêm sâu và mối quan hệ trở nên nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.
Dứt khoát không còn bàn luận những đề tài tương tự nữa.
Mơ hồ trôi qua một tuần, Trình Diên mới cảm thấy tinh thần khá hơn, thời gian tỉnh táo cũng ngày càng nhiều, cô thường xuyên ngồi đọc sách trong phòng làm việc, ngồi cả một buổi chiều.
Sau khi nấu cơm xong thì dì giúp việc sẽ tự giác rời đi, phần lớn thời gian cô một mình ở trong biệt thự rộng lớn, hết lên lầu lại xuống lầu.
Cho đến một hôm khi ăn cơm, Trì Nghiễn Hành đưa tay đẩy ly sữa đến trước mặt cô, mu bàn tay anh hướng lên trên, trên tay anh lại xuất hiện chiếc nhẫn kia.
Trình Diên cúi đầu, yên lặng uống xong sữa, nhưng cũng không nói gì với anh.
Thật ra mấy hôm trước Trì Nghiễn Hành đã từng đến tìm cô xin lỗi, ban đầu chẳng qua chỉ là hai câu “Xin lỗi”: “Lần sau anh sẽ chú ý”, khô khốc nhạt nhẽo muốn c.h.ết.
Lúc đầu Trình Diên còn nể mặt anh, cô lắc đầu nói không sao, về sau thật sự nhìn không nổi nữa, cũng chẳng muốn để ý đến tình nghĩa vợ chồng.
Về sau không biết anh đi học thêm lớp huấn luyện tổng giám đốc bá đạo ở đâu, gượng ép nói ra một chuỗi danh ngôn sét đánh.
Ngày xưa có một quả dứa đi cắt tóc, nó ngồi trên ghế rất lâu mà không có thợ cắt tóc nào tới, vậy quả dứa sẽ nói gì?
Trình Diên trả lời: Em dị ứng với dứa, thấy hai chữ này là đau đầu.
Đối diện quả nhiên im lặng.
Vài phút sau, lại gửi tới một câu.
Xin lỗi, anh quên mất em bị dị ứng, lần sau nhất định sẽ chú ý.
Bọn họ trở thành vợ chồng xa cách khách sáo, mỗi ngày đúng giờ cùng ngồi vào bàn ăn, mỗi người cúi đầu ăn phần của mình. Trì Nghiễn Hành vẫn gắp thức ăn cho cô, cô cũng vẫn vui vẻ nhận lấy, sau đó ăn xong thì trở về phòng riêng của mỗi người.
Trình Diên không cần ra ngoài làm việc, nhưng mỗi ngày vẫn trôi qua rất phong phú, cô thường ngồi trước máy tính suốt cả ngày.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy cô dùng tiếng Anh tham gia hội nghị hoặc gọi điện thoại, nhưng cụ thể đang làm gì thì Trì Nghiễn Hành không biết.
Mặc dù chuyện lần trước không giúp được Emma, nhưng lại có một thu hoạch bất ngờ —— Khiến hai người họ trở thành bạn tốt.
Emma thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn hỏi tình hình gần đây của cô, kể cho cô nghe chuyện mới xảy ra trong công ty.
Đa số thời gian, Trình Diên lơ đãng nghe một chút, thoáng cái đã quên.
Nghe nói, dự án app dịch thuật AI vừa kết thúc vào tuần trước, hoàn thành một cách hoàn hảo, giống như dự đoán ban đầu, tất cả thành viên trong nhóm đều nhận được không ít tiền thưởng, trong văn phòng ai nấy đều khen ngợi sếp hào phóng.
Emma nói, đáng tiếc là không biết khi nào mới có thể đưa lên kệ, thật sự muốn xem nó được đưa vào sử dụng.
Có thể nhìn thấy ứng dụng do chính mình tham gia chế tạo xuất hiện trên thị trường, chắc chắn cảm giác thành tựu sẽ bùng nổ.
Giống như bố mẹ vất vả nuôi nấng con cái mười mấy năm, đương nhiên cũng muốn nhìn thấy con cái trong tương lai thành rồng thành phượng, tung hoành bốn phương.
Trình Diên không nói nhiều, cô không thể nói cho Emma biết app được đưa ra thị trường quả thực chính là mơ giữa ban ngày, sếp đã bán tất cả mọi người rồi mà mọi người còn ân cần đếm tiền cho anh!
Cô khuyên Emma, nhận được tiền thưởng là tốt rồi, sau này có thế nào cũng không phải phạm vi chúng ta có thể chen vào, con cái cũng sẽ có một ngày lớn lên rời khỏi vòng tay bố mẹ, hãy để nó tự bay.
Cuối cùng, Emma nói cho cô biết một cách thần bí, hình như mấy hôm trước Ian bị người trong công ty đưa đi điều tra.
Chuyện này ở bộ phận Dự án đã sớm không phải bí mật nữa, bên dưới đồn ầm lên, nói cậu ta có thể phạm phải chuyện gì đó, gây ra rắc rối rất lớn, mấy ngày rồi không đến công ty.
Nhưng tình huống cụ thể thì không rõ, cô ấy cũng chỉ nghe bạn trong bộ phận Dự án nói vài câu.
Trình Diên uống cà phê, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu để tỏ vẻ mình đang nghe, nhưng giọng điệu thản nhiên, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào.
Emma cho rằng cô đã sớm biết nội tình, hạ giọng hỏi cô: “Chẳng lẽ sếp Trì không tiết lộ gì với em sao?”
Trình Diên nghe xong mỉm cười: “Đây đều là bí mật công ty, không thể tiết lộ cho người ngoài.”
Hình như Emma còn nói một câu: “Nhưng em cũng đâu phải người ngoài đâu…”
—
Bên phía bệnh viện.
Những vật tư y tế đắt đỏ cuối cùng cũng phát huy tác dụng, tình trạng của Trì Dật Nhiên rốt cuộc đã ổn định.
Thuốc nhập khẩu được đưa vào như không mất tiền, thiết bị y tế tiên tiến nhất đều được điều động tới, ở trong ICU chẳng khác nào đốt tiền, nhưng với tài lực của nhà họ Trì thì những thứ này chỉ là chuyện nhỏ. Cô ấy thuận lợi được chuyển ra khỏi ICU, bắt đầu điều trị thông thường, chờ ca cấy ghép cuối cùng.
Số lần Trì Nghiễn Hành đến bệnh viện rõ ràng nhiều hơn, nhưng mỗi lần cũng không ở lâu, hiếm hoi mới có thể tranh thủ lúc em gái tỉnh táo để nói được vài câu.
Anh ngồi trên sofa, bắt chước dáng vẻ trước kia Trình Diên chăm sóc anh, cầm con dao gọt vỏ táo thành hình hoa.
“Muốn xem tivi không?”
Trì Dật Nhiên lắc đầu, giọng nhỏ xíu: “Không xem, em muốn nói chuyện với chị dâu, chị ấy bảo sẽ kể cho em nghe chuyện chọn chuyên ngành đại học thế nào.”
Cô ấy chỉ ló ra cái đầu nhỏ, còn toàn thân vùi trong chăn trắng tinh: “Sao anh lại không cho chị ấy tới thăm em?”
“Dạo này cô ấy không khỏe.”
Trì Dật Nhiên mở to mắt: “Chị ấy có thai rồi sao?”
Vỏ táo khó khăn lắm mới gọt liền nhau lập tức đứt đoạn, Trì Nghiễn Hành tức giận, nói: “Em đừng nói nữa, cứ nằm nghỉ đi.”
—
Bộ phim Pháp lần trước, họ mới chỉ xem được một nửa.
Trình Diên nổi hứng đi vào phòng chiếu phim, cô lại tìm bộ phim đó, tắt đèn chờ phần mở đầu.
Cô bưng một đĩa nho đặt lên bàn, mặc chiếc váy ngủ rộng rãi, giống hệt hai lần trước.
Phim vừa chiếu được mấy phút, cửa mở ra, Trì Nghiễn Hành bước vào.
Anh không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cùng ngồi trên một chiếc sofa.
Cô đã xem qua đoạn đầu, tâm trí cũng không đặt ở màn hình, cô bỏ hết quả nho này đến quả nho khác vào miệng một cách máy móc, dường như dùng cách đó để che giấu sự gượng gạo khi hai người ở riêng.
Anh đã tắm xong, trên người quẩn quanh mùi hương sảng khoái của sữa tắm, ngồi trên sofa chăm chú xem phim.
Nhưng chưa được bao lâu, anh đã không chịu nổi.
Trì Nghiễn Hành nói: “Hay là, em giúp anh dịch một chút nhé?”
Anh nhìn vài phút mới phát hiện không đúng, đây là một bộ phim hoàn toàn là tiếng Pháp, không có phụ đề tiếng Trung.
Phim điện ảnh tình yêu nghệ thuật không có tình tiết thăng trầm, phần lớn đều là nam nữ chính trò chuyện, không có phụ đề dịch thì rất khó đoán được nội dung.
Anh biết, Trình Diên học chuyên ngành tiếng Anh ở đại học, tiếng Pháp cũng là môn bắt buộc.
Cô không từ chối, giống như một cỗ máy tận tụy làm tròn trách nhiệm, nhìn chằm chằm vào màn hình rồi từ từ mở miệng.
“Em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, tích góp đủ tiền để rời khỏi Béziers, chúng ta có lẽ sẽ chuyển đến Mèze, nơi đó cách Ý rất gần với những hòn đảo xinh đẹp và biển xanh trời biếc.”
Mở đầu chính là nam nữ trẻ tuổi ôm nhau khóc ở ga tàu cũ kỹ, chàng trai ăn mặc hoa lệ, sắp ra biển làm việc, cô gái mặc áo bông cũ nát thủng lỗ, nước mắt làm nhòe khuôn mặt.
“Alicia, anh không cần em hy sinh vì anh, nghe anh nói, anh sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả, em cũng không cần đi làm thuê ở tiệm bánh. Nếu có thể thuận lợi trở về, anh nhất định sẽ mang theo hoa hồng và nhẫn, cho em một lễ cầu hôn long trọng, anh hứa với em.”
“Có thể viết thư cho anh không? Em sẽ gửi mỗi tháng, không, mỗi tuần gửi cho anh một lá thư.”
“Đương nhiên, anh sẽ rất vui khi nhận được thư của em, sau đó anh sẽ đặt chúng vào chiếc hộp nhỏ em tặng cho anh, giữ gìn nguyên vẹn.”
Phối hợp với nhạc nền buồn bã, lúc nam nữ trẻ tuổi chia tay khiến người ta rơi lệ, nhưng sắc mặt Trình Diên lại bình thản, không có chút gợn sóng nào.
“Chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
Trì Nghiễn Hành nói: “Câu này dịch không đúng.”
Xe lửa chạy về phương xa, chàng trai kéo cửa sổ, thò đầu ra nhìn cô gái ở phía xa tiễn mình, dốc sức vẫy tay tạm biệt cô ấy.
Gió thổi rối tung khăn quàng của cô gái, trong đôi mắt xanh xinh đẹp long lanh của cô ấy nước mắt rơi xuống.
Trì Nghiễn Hành nói: “Bọn họ tâm đầu ý hợp, vô cùng ân ái, sẽ không chia tay.”
Trình Diên nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nói: “Ừh, nhưng câu này không phải dịch.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 49: Bất đồng – Bọn họ tâm đầu ý hợp, vô cùng ân ái, sẽ không chia tay
10.0/10 từ 46 lượt.