Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 47: Tốt nghiệp – Anh luôn có nỗi khó khăn của riêng anh

142@-

 
Sau khi từ bệnh viện về nhà, Trình Diên gọi một phần bún gạo. Hành lá và rau mùi nổi trên lớp dầu ớt đỏ, thêm hai viên cá viên nóng hổi, cô tìm máy tính bảng đặt lên bàn, vừa xem phim vừa ăn.


Bún gạo được nấu từ một quán ăn nhỏ gần trường Đại học. Hồi Đại học cô thường đến ăn chung với bạn cùng phòng, vừa cay vừa thơm, ăn tới mức chóp mũi đổ mồ hôi.


Cô rút vài tờ giấy ăn cẩn thận lót dưới hộp bún, sợ dầu ớt b*n r* ngoài.


Nhưng một phần bún mười tệ và mặt bàn đá cẩm thạch trắng Fendi năm vạn vẫn không hợp nhau.


Giống như dù cô có cố gắng đến đâu cũng không hợp làm quản lý dự án.


Ăn bún còn có thể lót giấy ăn, lỡ có bắn dầu ra cũng có thể lau đi, nhưng ở công ty lại không có ai có thể che chắn cho cô.


Nửa tiếng sau, đã chín giờ tối, cô cất máy tính bảng, tẩy trang, tắm rửa và về phòng ngủ theo trình tự. Bình yên giống như một cái vỏ rỗng.


Trì Nghiễn Hành về sớm, nhưng lại phát hiện trong nhà tối đen.


Bình thường cô luôn bật bóng đèn nhỏ ở lối vào, để lại một ngọn đèn cho anh.


Anh rón rén bước vào phòng ngủ, quả nhiên Trình Diên đã chui vào chăn.


Trì Nghiễn Hành cúi người kéo chăn đang trượt khỏi vai cô lên, sau đó sờ trán cô.


Nhiệt độ bình thường, không sốt.


Đầu tiên là ngửi thấy một mùi cồn, sau đó chăn bị vén lên, luồng gió lạnh tràn vào, có người nằm cạnh.


Trình Diên không ngủ nhưng cũng không mở mắt, cô quay lưng lại với anh, để mặc cho anh ôm eo ngủ cả đêm.


Sáng hôm sau, Trình Diên bước xuống cầu thang, thấy Trì Nghiễn Hành đang ngồi trước bàn ăn.


Trước mặt anh là một tách cà phê, anh đang cúi đầu đọc văn kiện trên máy tính.


Cô vào bếp rót một ly nước ấm trước.


Nghe thấy tiếng bước chân, chàng trai quay đầu lại nhìn.


“Tối qua ngủ sớm vậy, trong người không khỏe sao?”


Trình Diên ngồi đối diện anh, trên bàn ăn có đặt bánh mì sữa đã nướng sẵn, viền bánh hơi ngả vàng tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của sữa.


Cô nhận lấy mứt việt quất mà Trì Nghiễn Hành đưa, “Không có, ban ngày mệt quá nên đi ngủ sớm thôi.”


Trì Nghiễn Hành ăn qua loa vài miếng đã xong bữa sáng, “Sáng nay anh có một cuộc họp, phải đi sớm. Em muốn đi cùng anh bây giờ hay chờ lát nữa?”


“Chờ lát nữa em tự đi.”


Chàng trai gật đầu, uống cạn ngụm cà phê cuối cùng, “Được, vậy em gọi xe đi.”


Trình Diên nói: “Em tự lái xe đi.”


“Chiều nay có thể sẽ mưa, chú ý an toàn.” Anh đứng dậy khoác áo vest lên, “Đã nghĩ xong sẽ đi du lịch ở đâu chưa?”


Cô không nói gì.



“Thụy Sĩ mà lúc trước Kha Húc Dương nói thế nào? Hay là Rome, Hy Lạp? Châu Phi mùa này cũng không tệ.”


Trình Diên cúi đầu, tập trung phết mứt, “Đâu cũng được, anh quyết định là được.”


“Được, vậy anh đi đây.”


Cửa mở ra rồi đóng lại, trong biệt thự lại chỉ còn một mình cô.


Nhưng Trì Nghiễn Hành không nhớ, hôm nay cô lái xe không phải để đến công ty, mà là đi dự lễ tốt nghiệp.


Dự báo thời tiết nói chiều có mưa, nhưng buổi sáng trời quang mây tạnh, không có cái nắng chói chang như mọi khi của tháng Sáu, trời xanh không có mây.


Trước cổng trường xe cộ đông đúc không thể chen vào, cô lái xe vòng quanh để tìm chỗ đậu xe ở một trung tâm thương mại gần đó rồi đi bộ đến cổng chính.


Đã có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân đang chụp ảnh, phụ huynh hoặc bạn bè cầm hoa, chụp ảnh kỷ niệm trước bảng tên trường. Sau đó họ tụm năm tụm ba tạo dáng khôi hài thú vị, cười đùa vui vẻ.


Trình Diên đến một mình.


Cô trang điểm tự nhiên, mua một bó hoa hướng dương tươi ở một quầy hàng nhỏ bên ngoài, quét thẻ sinh viên vào trường.


Phần đông mọi người dừng lại bên ngoài để chụp ảnh đăng lên mạng, cách một cánh cổng, bên trong mới là một thiên đường học thuật thực thụ.


Sinh viên đại học hay khách du lịch, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra.


Trong sân trường có rất nhiều người chạy nhảy, áo cử nhân màu đen tím tung bay. Trong mắt Trình Diên đầy vẻ ngưỡng một, hơi thở thanh xuân trên người họ lan tỏa tạo thành một vòng tròn loại trừ cô ra ngoài.


Trình Diên đứng tại chỗ ngẩn người một lúc lâu, như thể đột nhiên nhận ra, cô vẫn là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.


Ít nhất là hôm nay.


“Diên Diên! Mau đến chụp ảnh!”


Vừa bước vào đại lộ rợp bóng cây nơi vườn trường, bạn cùng phòng đã nhìn thấy cô từ xa, nhiệt tình chào hỏi.


“Mau đến bãi cỏ đi, bên này ánh sáng tốt, chúng ta chụp thêm mấy tấm!”


Những suy nghĩ buồn bã ngay lập tức bị kéo về, cô vô thức đáp lại: “Đến ngay.”


Ba người bạn cùng phòng đều uốn tóc và trang điểm kỹ càng, còn đeo cả dây chuyền và khuyên tai lấp lánh, trêu đùa Trình Diên.


“Mặt c** nh*, cầm điện thoại đứng đằng trước, bọn tớ ra sau đứng, tớ sẽ đặt chế độ chụp hẹn giờ!”


Trình Diên chạy đến gia nhập đội hình của họ.


Bốn người đứng chụp, ngồi chụp, lát sau lại nghiêng đầu chụp, giơ hoa chụp, sau khi nhận áo cử nhân lại đội mũ và mặc áo cử nhân chụp.


Cuối cùng mệt mỏi nằm dài trên bãi cỏ, hệt như bốn con cá muối được bày ngay ngắn trên thớt, ngửa mặt lên trời.


Một người bạn cùng phòng ngồi bật dậy, “Các cậu còn nhớ Trương Lị không?”


“Hả—— Trương Lị? Có phải cô bạn buộc tóc đuôi ngựa đó không? Phòng đối diện bên kia hành lang, cách phòng ký túc của chúng ta hai phòng ấy hả?”


“Tớ nhớ cậu ấy, trước đây tớ và cậu ấy cùng nhóm làm bài tập, nhưng sau khi kết thúc học kỳ thì cậu ấy không còn ở trường nữa đúng không?”


“Đúng vậy, lâu rồi không gặp cậu ấy.”



Trình Diên không có ấn tượng sâu sắc với người bạn học tên Trương Lị này. Cô quen mấy người tên Trương Lị và cả Vương Lị, chỉ nhớ cô bạn đó thấp bé, thích đi một mình. Hồi khai giảng năm nhất có tiết học luyện phát âm, giọng của cô ấy luôn nhỏ nhất.


Mấy bạn học còn nói sau lưng rằng cô ấy phát âm rất lạ, mang theo một chút giọng địa phương.


Bạn cùng phòng tiếp lời, “Hôm đó tớ nghe người ta nói, hình như bây giờ cậu ấy đang làm việc tại một công ty dịch thuật ở New York, các cậu đoán xem cô ấy làm gì?”


Cả đám đều háo hức nhìn cô ấy.


Bạn cùng phòng ra vẻ bí ẩn: “Phiên dịch viên tòa án!”


Ai nấy đều đồng thanh: “Wow!”


“Một sinh viên bình thường mà làm được phiên dịch viên đã giỏi lắm rồi, cậu ấy còn chuyển sang một chuyên ngành khác nữa chứ!”


Bạn cùng phòng mở điện thoại ra lướt tìm ảnh, “Tớ nhớ trước đây có lướt thấy Weibo của cô ấy, để tìm cho các cậu xem……”


Vào năm cuối Trình Diên rất ít ở trường, có rất nhiều tin tức cô là người biết sau nên cô cũng rướn người qua xem.


Bờ Tây nước Mỹ nắng chan hòa, cây gỗ đỏ cao vút, cô gái mặc áo hai dây và quần jean đơn giản, đeo kính râm cười tươi tắn trước ống kính.


Nhóm bạn cùng phòng đều ngưỡng mộ.


“Thật sự nhìn không ra đấy.”


“Âm thầm mà làm nên đại sự, giỏi quá đi.”


Trình Diên thôi không nhìn nữa, cô ngưỡng mộ người bạn học Trương Lị này từ tận đáy lòng.


Có một thời, cảnh tượng trong ảnh chính là mục tiêu mà cô theo đuổi.


Vì vậy cô đã từ bỏ cuộc sống học đường trong sáng và tươi đẹp, chủ động dấn thân vào môi trường công sở, kết quả là từ sự thỏa thuê mãn nguyện lúc ban đầu, đến bây giờ tâm đã hóa tro tàn.


Vất vả lắm cô mới suy nghĩ thông suốt thì đã đến ngày lễ tốt nghiệp này.


“Còn cậu thì sao, Diên Diên?” Bạn cùng phòng quay đầu lại, “Sau này sẽ ở lại công ty lớn làm phiên dịch viên sao?”


Trình Diên suy nghĩ: “Có khả năng tớ sẽ không làm phiên dịch viên nữa.”


Bạn học nghi ngờ, “Tại sao? Năng lực của cậu mạnh như vậy, không làm phiên dịch viên thì tiếc lắm đấy.”


Cô không biết giải thích thế nào, hiện tại cô phải đối mặt với những bảng báo cáo và số liệu vô vị, cùng mối quan hệ giữa người với người tồi tệ. So với tòa tháp ngà của trường đại học thì cô đang ở trong địa ngục, lúc nào cũng nước sôi lửa bỏng.


Bạn cùng phòng vẫn khuyên cô, “Đúng vậy, hơn nữa không phải cậu sắp được chuyển chính thức sao, tuyệt đối đừng bỏ lỡ cơ hội tốt!”


Trình Diên liếc nhìn họ, cười nói thản nhiên như gió thoảng mây trôi: “Không chuyển chính thức, tớ định nghỉ việc.”



Cô đi dọc theo đại lộ trong khuôn viên trường, nhìn những chiếc lá xanh đung đưa hai bên, nhìn đình nhỏ trong rừng, nhìn hồ Vị Danh.


Từ Nam ra Bắc, lại nhìn một lần nữa.


Đợi đến khi vào trong lễ đường đông đúc, hiệu trưởng gạt tua mũ, cô cúi người cảm ơn, trở về chỗ ngồi, đột nhiên nhận ra đời sinh viên đã kết thúc như thế.


Mà dường như cô chỉ nghiêm túc được đúng một ngày.



Cơn mưa ở miền Bắc cũng giống tính tình của người phương Bắc, hào sảng, trực tiếp, không phải mưa bụi xiên ngang, cũng không phải mưa phùn dịu dàng, mà là những hạt mưa rơi lộp bộp, rơi xuống kính xe để lại những dấu nhỏ tròn tròn.


Bó hoa hướng dương nằm trên ghế phụ, bên ngoài được bọc bằng giấy kraft, Trình Diên cẩn thận đánh tay lái, từ từ di chuyển theo xe phía trước.


Đúng lúc dừng lại trước đèn đỏ, cô đạp phanh, nghiêng đầu nhìn bó hoa hướng dương ở ghế phụ.


Chỉ vài giờ đồng hồ mà viền cánh hoa màu vàng đã hơi thâm đen, có dấu hiệu héo tàn.


Cô nhíu mày, đèn đỏ đếm ngược, chuẩn bị khởi hành.


Một tiếng “Bùm”—— đột ngột vang lên, Trình Diên giật mình.


Lực va chạm cực lớn lập tức đánh úp, cơ thể cô mất kiểm soát mà lao về phía trước, đập vào vô lăng.


Trán cô đập vào vô lăng cứng rắn, Trình Diên vô thức nhắm mắt lại, đau đớn đến nỗi hít một hơi lạnh.


Cô hoảng loạn cởi dây an toàn xuống xe.


“Không sao chứ, cô bé?”


Chiếc xe phía sau đã đâm vào đuôi xe cô.


May mắn thay, chủ xe phía sau là một ông bác hiền lành, không chửi bới, vội vàng xuống xe hỏi thăm cô có sao không.


Lần đầu Trình Diên gặp chuyện thế này, cô sợ tới mức tim đập thình thịch. Ông bác hỏi mấy câu cô mới có phản ứng lại, như nghe hiểu, nói: ‘Không sao, đầu bị va đập.”


“Ôi thật ngại quá, tôi đạp nhầm chân ga thành chân phanh.”


Nhìn đằng sau, quả nhiên phần đuôi xe bị lõm một mảng lớn.


Chủ xe phía sau nhìn thấy chiếc SUV bình thường của cô, cũng không phải xe đắt tiền, gọi vài cuộc điện thoại để nhờ người.


Trời mưa vốn đã dễ tắc đường, xe dừng giữa đường, đã có xe bị kẹt phía sau điên cuồng bấm còi. Chủ của chiếc xe phía sau gào lên tìm xe kéo.


“……Đúng, chỉ là một chiếc SUV, được được, có bảo hiểm!”


Bên ngoài ồn ào, cô sờ lên trán, quả nhiên nổi lên một cục u lớn, chạm vào là thấy đau.


Cảnh sát giao thông chạy xe máy đến, cao giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


Trình Diên thất thần, thấy ông bác gọi điện thoại mới chậm chạp có phản ứng, cô lấy điện thoại ra, gạt những hạt mưa trên màn hình, run rẩy gọi cho Trì Nghiễn Hành.


Mưa to hơn lúc nãy, trên xe không có ô, cô đứng dưới mưa, giơ tay che những hạt mưa.


Nhưng vẫn bị ướt hết mặt.


Năm giây sau, điện thoại nhanh chóng được kết nối.


Trình Diên vừa mở miệng đã bật khóc, “Em bị đụng xe rồi……”


Đầu dây bên kia nhanh chóng ngắt lời cô, “Xin lỗi cô Trình, sếp Trì đang họp, đợi cuộc họp kết thúc tôi giúp cô chuyển lời được không?”


Cô há hốc miệng, những lời phía sau còn chưa nói hết, cô cầm điện thoại đứng sững tại chỗ.


Những hạt mưa rơi xuống mặt rất nặng, trán cô đau rát, lòng cô lạnh đi, nước mắt vừa nãy còn kìm nén được đã chợt tuôn trào.




Sau khi bình tĩnh lại, Mạnh Miểu Miểu đã đưa cô đến bệnh viện.


Vết thương trầy xước ở trán không có vấn đề gì lớn, camera trên đường đã quay lại rất rõ ràng, không có tranh cãi, xử lý xong một cách gọn gàng rồi gọi xe kéo đến.


Họ cách bệnh viện 500 mét, Mạnh Miểu Miểu kéo cô, cô ấy thấy vết bầm ở trán cô, vết đỏ hằn lại đã biến thành vết bầm, nói thế nào cũng phải đưa cô đến bệnh viện khám.


Mạnh Miểu Miểu lái xe, nhét cô vào ghế phụ, suốt quãng đường Trình Diên không nói gì, cô nắm chặt giấy ăn lau sạch vết nước trên mặt từng chút một.


Chỉ 500 mét mà cứ đi được một đoạn lại dừng, Mạnh Miểu Miểu tức giận mắng chửi.


“Nhìn người đàn ông cậu tìm kìa, bị tai nạn xe mà đến cả điện thoại cũng không nghe được! Có tiền thì có tác dụng quái gì chứ?”


Trình Diên dựa vào lưng ghế, thái dương cô đau nhói, nghe cô ấy mắng mỏ mà không nói một lời.


“Cậu chỉ lái một chiếc SUV thế này? Có mỗi mấy vạn tệ, thảo nào người ta dám tông vào! Lần sau lái xe của anh ta ra ngoài, xem thử ai không có mắt!”


Đến bệnh viện, giày của cô đã dính đầy bùn đất.


“Cậu ngồi đây đợi, tớ đi đăng ký khám cho cậu.” Mạnh Miểu Miểu đi được mấy bước thì quay đầu lại, “Điện thoại còn pin không?”


Trình Diên nói: “Vẫn còn.”


“Được, vậy cậu cứ chơi điện thoại đi, tớ thấy hàng dài lắm, đừng để hết pin nhé, đến lượt tớ sẽ nhắn tin cho cậu.”


Mạnh Miểu Miểu chạy nhanh đến xếp hàng.


Trình Diên ngồi trên chiếc ghế sắt trong sảnh, mây đen giăng kín bầu trời đè nặng đầu cô, cả người cô vô cùng mỏi mệt, không muốn nói thêm câu nào.


Công ty post một tin tức mới.


Tin nhanh hôm nay: Tổng giám đốc đã ký kết thành công thỏa thuận hợp tác vào chiều nay, chung tay cùng Tập đoàn Lâm thị mở ra một chương mới cho mối quan hệ hợp tác hữu nghị lâu dài.


Cô tiện tay lướt qua nội dung, bên trong có đính kèm một bức ảnh độ nét cao, trong phòng họp trang trọng nghiêm túc, Trì Nghiễn Hành mặc một bộ vest đen đắt tiền đứng giữa đám đông, các lãnh đạo cấp cao của công ty vây quanh, trên mặt ai nấy đều tràn đầy niềm vui chiến thắng.


Trình Diên nhìn người trong bức ảnh thêm vài lần.


Rõ ràng ngày nào cũng gặp nhau, nhưng lại giống như cách nhau vạn dặm.


Anh luôn có nỗi khó khăn của riêng anh, vì vậy cô vĩnh viễn bị xếp cuối cùng, thuộc về sự kiện không khẩn cấp cũng không quan trọng ở góc thứ tư.


Sau khi hoàn hồn, lại cảm thấy quá ủy mị.


Nào có quan hệ thân mật đến mức anh phải làm lớn chuyện, phải gạt cả một phòng đầy quản lý sang bên để chạy đến dán băng cá nhân cho cô chứ?


Thôi vậy, Mạnh Miểu Miểu nói cũng không sai, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.


Sáu giờ chiều, tổ trưởng gửi tin nhắn trong nhóm, @tất cả thành viên.


“Tối nay bộ phận cần làm thêm giờ, dự án AI đã đến giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, tất cả mọi người phải có mặt, mọi người vất vả rồi.”


Trình Diên nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó rất lâu, nảy ra một sự kích động rất thiếu trách nhiệm.


Cô dời tầm mắt đến cửa sổ bệnh viện, Mạnh Miểu Miểu đang nhón chân, cố gắng chen lấn giữa một đống người đang xếp hàng thanh toán.


Cô mở email ra, tìm thấy đơn từ chức đã viết sẵn trong hộp thư nháp, dứt khoát gửi đi.
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 47: Tốt nghiệp – Anh luôn có nỗi khó khăn của riêng anh
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...