Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 46: Thật giả – Sóng gió sắp nổi lên
151@-
Đèn trong phòng khách vẫn bật, hắt xuống những bóng xám nhạt lờ mờ, Trình Diên cứ ngồi trong bóng tối như thế, đầu óc cô trống rỗng, giống hệt hòn vọng phu đứng trên bờ biển chờ chồng trở về.
Đáng tiếc thứ đắp nặn lên cô không phải xi măng hay cát sỏi, mà là tràn ngập cơn giận.
Trì Nghiễn Hành thông minh biết bao, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay chuyện gì đang xảy ra.
Anh đi tắm rửa thay quần áo như thường ngày, hơi lạnh điều hòa trong phòng khách không đủ mát, ngồi sofa lâu sẽ bị đau lưng, anh cúi xuống dỗ dành.
“Vào phòng ngủ rồi nói.”
Trình Diên không đồng ý, “Nói tại đây.”
Một khi đã vào phòng ngủ thì sẽ không có cách nào nói chuyện một cách nghiêm túc. Luôn luôn là bắt đầu bằng cách ngồi nghiêm chỉnh, kết thúc trong khi nằm mơ màng.
Anh và cô ngồi đối mặt, giống như hai bên đang đàm phán đầy gay gắt.
“Trước đây em đã nói với anh, em có một người bạn muốn làm quản lý dự án, anh cũng đã đồng ý và gửi WeChat của quản lý Tống cho em, nhưng……”
Trì Nghiễn Hành bổ sung hoàn chỉnh thay cô, “Nhưng cuối cùng cô ấy không được tuyển dụng.”
Mấy ngày trước trong phòng pha trà, cô đã hào hứng nói với Emma rằng việc phỏng vấn không thành vấn đề, Trì Nghiễn Hành đã nói sẽ giúp đỡ.
Hai người trong phòng pha trà, người này còn vui vẻ hơn người kia, lúc đó cô kiêu hãnh biết bao.
Chỉ vài ba câu đã giải quyết được vấn đề cấp bách của bạn, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng cũng chỉ vài ba câu, mọi nỗ lực của cô đều tan thành bọt biển.
Lần đầu tiên Trì Nghiễn Hành thấy cô lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cô siết chặt cơ hàm, môi mím lại, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói tối nay không giải thích rõ ràng cho em thì anh đừng hòng ngủ.
Cô vẫn mặc chiếc váy ngủ rộng rãi bằng vải mềm, tóc buông lơi dịu dàng trên vai, nhưng lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhất.
Chàng trai nhìn cô mấy giây, sau đó giãn mày mỉm cười, như thể nhận thua.
“Anh đã nói tại sao bầu không khí tối nay lại bất ổn, hóa ra là đến tìm anh để đòi một lời giải thích?”
Trình Diên đang lạnh lùng, nhưng thấy anh cười một cách khó hiểu thì nhíu đôi mày tinh xảo, cất giọng bất mãn: “Anh cười cái gì?”
“Anh giải thích cho em nghe,” Anh chen vào sofa ngồi xuống cạnh cô, phủ lòng bàn tay rộng lớn lên mu bàn tay cô, “Chuyện này có thể giải thích.”
Trình Diên nói: “Anh không biết công việc này quan trọng với chị ấy đến mức nào đâu.”
Trì Nghiễn Hành nói lý với cô: “Nhưng công ty cũng rất quan trọng, vị trí quản lý dự án không phải để ngồi không, cường độ công việc lớn không phù hợp với cô ấy.”
“Vậy tại sao em có thể đậu phỏng vấn, còn chị ấy lại không?”
Trì Nghiễn Hành nhướng mày, nói: “Cô Trình là dựa vào năng lực của bản thân để phỏng vấn thành công.”
Trình Diên quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Anh không cần cố ý nói vậy, em đâu có ngốc.”
Ai mà chẳng biết quản lý của bộ phận Dự án cho cô vào là vì nể mặt anh.
Trình Diên có tốt tính hay hiểu chuyện đến đâu thì cũng bị những chuyện phiền phức của mấy ngày nay làm cho bực bội.
Trì Nghiễn Hành nhận thấy sự khó chịu của cô, anh kiên nhẫn rót cho cô một ly nước, “Anh đã sắp xếp cho giám đốc bộ phận Nhân sự, sẽ bố trí cho bạn của em một công việc khác, một công việc phù hợp với cô ấy hơn.”
Cô còn chưa nói gì, chàng trai đã chủ động xin lỗi.
“Gần đây đúng là anh đã bỏ bê em, anh xin lỗi em, đợi xong những chuyện trước mắt chúng ta đi nghỉ dưỡng nhé?”
Trình Diên vẫn còn giận, “Nhưng trước khi phỏng vấn em đã nói với anh rồi, chúng ta đã nói sẽ giúp cô ấy, đột nhiên thay đổi khiến em rất khó xử.”
Trì Nghiễn Hành im lặng hồi lâu rồi nói: “Anh cũng đã bảo em đừng làm quản lý dự án, mà em vẫn đi.”
Cô há hốc miệng, không ngờ anh lại lấy chuyện này ra để phản bác cô.
Đi làm quản lý dự án là kết quả của việc cô đã cân nhắc kỹ lưỡng, cô sẽ không dễ dàng lùi bước chỉ vì một câu nói của anh.
Trình Diên thấy ấm ức, rõ ràng cô có suy nghĩ riêng của mình, nhưng anh lại sắp xếp đâu vào đó khiến cô trông như một con chim hoàng yến trong lồng.
Cô muốn hỏi, khi anh đưa ra những quyết định này anh có từng nghĩ đến cảm nhận của cô chưa?
Nhưng Trì Nghiễn Hành đã dịu giọng xin lỗi cô, khiến cô không thể nổi giận.
“Đừng buồn nữa, anh thừa nhận anh đã sai khi không bàn bạc trước với em, lần sau nhất định anh sẽ không vậy nữa, được không?”
Sự bất mãn và tức giận của cô lại bị dập tắt.
Anh đã nhận sai và xin lỗi, nếu cô vẫn so đo tính toán thì có vẻ quá nhỏ nhen.
Cuối cùng Trì Nghiễn Hành vẫn bế cô vào phòng ngủ.
“Được rồi, ngủ đi.”
Sau khi tắt đèn, anh nhanh chóng ngủ say.
Trình Diên mở to mắt trong bóng tối, những suy nghĩ trong đầu cô bắt đầu cuồn cuộn như sóng thần.
Chỉ vậy đã giải quyết xong?
Vài câu nhẹ nhàng là cho qua rồi sao?
Hoàn toàn không giống những gì cô nghĩ.
Dù có cãi nhau một trận thật to cũng được, ít nhất cũng phải giải quyết hết những mâu thuẫn tích tụ gần đây, nói rõ từng chuyện một mới có thể ngủ được chứ?
Những ấm ức mà cô đã tích tụ kia thì sao?
Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay anh đang gác lên người mình ra, nằm xa anh hơn một chút.
Cô còn rất nhiều điều muốn nói.
Ví dụ như chuyện này không chỉ vì vị trí bị cướp mất, mà điều khiến cô buồn là anh không hề bàn bạc với cô, dù có khó khăn gì thì cũng nên nói trước cho cô biết.
Ví dụ như người được tuyển lại là đồng nghiệp mà cô ghét nhất, sau này bảo cô phải làm chung thế nào?
Nếu đã để tâm đến chuyện của cô, ít nhất cũng phải nhắn một tin để nhắc nhở.
Gần đây anh đi sớm về muộn, thời gian hai người ở riêng rất ít, đã rất lâu rồi anh không hỏi han chuyện của cô và ngược lại, cô hoàn toàn không biết anh đang làm gì, tiếp xúc với ai.
Lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng giữa hai người có một lớp màn trong suốt ngăn cách.
Trì Nghiễn Hành không đơn giản là người bạn tâm giao, chỉ vào chiếc lá xanh và thảo luận với cô về việc ‘live one day at a time’. Anh còn là tổng giám đốc điều hành cả một công ty, là người ở vị trí cao có thể quyết định số phận của một người chỉ bằng một câu nói.
Bình thường cô có làm nũng hay giận dỗi thế nào cũng được, nhưng khi liên quan đến công việc kinh doanh của công ty, những việc anh đã quyết định thì không thể thương lượng.
—
Hôm sau, Trình Diên vừa ngủ dậy đã gửi tin nhắn cho Emma, giải thích với cô ấy một cách thành khẩn.
Chuyện đã chắc như đinh đóng cột cuối cùng lại hóa công dã tràng, cô không dám nghĩ Emma sẽ thất vọng đến mức nào.
Trình Diên chỉ thấy áy náy, áy náy khôn nguôi. Tối qua Trì Nghiễn Hành đã nói sẽ sắp xếp cho Emma một công việc mới, nhưng cô không còn tự tin để nhúng tay vào chuyện của Emma nữa.
Sau khi cô thu dọn đồ đạc xong thì phát hiện Trì Nghiễn Hành vẫn đang đứng trong phòng khách, còn chưa đi.
Anh quay đầu nhìn cô, “Hôm nay ngồi xe của anh đi nhé.”
Trình Diên đi đến bên cạnh anh, lách qua người anh để lấy chìa khóa xe, “Không cần, chiều em về sớm, không đi cùng anh đâu.”
Trì Nghiễn Hành kéo tay cô lại, “Đến chiều anh cố gắng tan làm sớm, hoặc để Dương Hạo đưa em về.”
Biết cô đang không vui, chàng trai đã cố tình dành thời gian để đợi cô cùng đến công ty.
Cô kéo túi xách lên, cuối cùng vẫn mềm lòng, khẽ gật đầu.
Lúc xuống xe, Trình Diên cởi dây an toàn, nghe thấy người ở ghế lái nói như mọi ngày: “Có việc thì gọi cho anh.”
Vẫn là câu nói đó, Trình Diên phản ứng bình thường, đáp lại một tiếng được rồi xuống xe.
Bộ phận mới ở tầng cao nhất của tòa cao ốc, cô đi theo HR đến trình diện, đến cả cơ hội đi ngang qua bộ phận Dịch thuật cũng không có.
Nghe người ta nói tấm bảng đã được gỡ xuống từ lâu, các đồng nghiệp cũng đều có nơi có chốn riêng.
Sau khi nghỉ việc, Hiểu Hiểu đã thật sự trở thành dịch giả tự do. Nhìn trên vòng bạn bè, cô ấy đeo kính râm mặc áo khoác gió, cộng thêm bình dưỡng khí, đã bay đến Tây Tạng để ngắm núi tuyết, ngắm cung điện Potala.
Tổng cộng chỉ có hai người có mối quan hệ tốt với cô. Nora cũng chọn nghỉ việc, chuyển sang một công ty dịch thuật nhỏ mà đẹp khác tại Kinh Thị, vẫn tập trung vào lĩnh vực phiên dịch.
Cô quá quen thuộc với quy trình hướng dẫn nhận việc.
HR đưa cô đến văn phòng của bộ phận rồi rời đi. Trình Diện đứng một mình trước cửa, bên trong có khoảng bốn năm mươi người, không ai chú ý đến cô đang đứng ở cửa.
Cô như một con thỏ lạc vào địa hạt xa lạ, đứng ở cửa bồn chồn lo lắng nhìn xung quanh, ôm túi đựng máy tính mãi không dám bước vào.
“Làm ơn tránh ra một chút được không?”
Giọng nói đột nhiên vang lên, Trình Diên vô thức nghiêng người tránh đi. Sau khi đứng vững, cô đột ngột ngẩng đầu.
Ian đang đứng đối diện cô, không nói một lời.
Cậu ta có một đôi mắt cún con vô tội rất dễ lừa người, khi cười lên ánh mắt long lanh, ai thấy cũng muốn khen một câu dễ thương.
Nhưng lúc này cậu ta nhìn Trình Diên chằm chằm, ngoài cười nhưng trong không cười làm cô run sợ.
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, cậu ta lại khôi phục cái biểu cảm “Tôi có tội gì đâu”, mở miệng với vẻ lễ phép nhưng không kém phần phong độ:
“Chào buổi sáng, chị Yara, chúng ta lại được tiếp tục làm đồng nghiệp rồi.”
Thay đổi quá nhanh, khiến Trình Diên cảm thấy vẻ châm biếm vừa rồi trên mặt cậu ta chỉ là ảo giác của cô.
Cô không đáp lại, quay đầu bước nhanh vào văn phòng xa lạ.
—
Môi trường mới không mang lại quá nhiều thay đổi về tâm lý cho cô. Trình Diên quyết định dồn hết tâm trí vào công việc để tránh suy nghĩ lung tung.
Bộ phận Dự án bận rộn hơn trước đây rất nhiều. Cô mới đến, lại không có kinh nghiệm, có rất nhiều công việc bắt đầu triển khai rất khó khăn.
May mắn thay, hiện tại cô không thiếu thời gian và cũng sẵn lòng cầu tiến.
Đã đổi bộ phận, nhưng cô vẫn tiếp tục tham gia dự án app dịch thuật AI trước đây.
Ngày nào cũng dậy sớm bắt đầu xem số liệu, xem bản dịch, buổi chiều về rất sớm, nhưng về đến nhà vẫn phải tăng ca.
Để theo kịp tiến độ, Trình Diên còn chủ động đăng ký một lớp học online, mỗi ngày cứ đến giờ là đi nghe giảng, sắp xếp lịch trình dày đặc.
Các đồng nghiệp đều bận tối mắt tối mũi, không có thời gian quan tâm cô là vợ của ai, con gái của ai, đến đây làm việc là được.
Điều này khiến Trình Diên rất bất ngờ, hiện tại cô sợ nhất là “sự quan tâm đặc biệt”, dù chỉ là một hai câu hỏi thăm của lãnh đạo, ngầm khuyên hoặc khuyên nhủ cô ra mặt: Hay đổi sang một vị trí nhẹ nhàng hơn đi?
Cô biết đây là ý của ai, lần nào cũng cười xòa cho qua rồi lại vùi đầu làm việc chăm chỉ hơn.
Mỗi khi rảnh rỗi, cô cũng sẽ nghi ngờ có phải lúc đầu đã chọn sai rồi không?
Vô tình trở thành quản lý dự án, nhưng vẫn chưa trưởng thành đến độ có thể xử lý mọi việc một cách thành thạo.
Trì Nghiễn Hành nói không sai, quản lý dự án có nhiều việc, lại lộn xộn, một cuộc họp thường kéo dài đến trưa, buổi chiều phải ra báo cáo. Mấy dự án được thúc đẩy cùng một lúc làm Trình Diên bận đến choáng váng mặt mày.
Chỉ khi tham gia vào dự án app, được tiếp xúc với phiên dịch sau một thời gian dài mới có thể giúp cô tìm lại một chút niềm vui.
Việc nghiên cứu và phát triển app cần nhân tài am hiểu ngoại ngữ, Trình Diên đã trở thành thành viên cốt lõi của nhóm nhỏ.
Cô nén chặt thời gian ban ngày lại, giống như vắt kiệt giọt nước cuối cùng trong miếng bọt biển, cống hiến tất cả cho dự án app.
Trình Diên nghĩ thầm, quả nhiên dịch thuật phù hợp với cô hơn.
Trong lòng cô đang nén chặt một sự quyết tâm.
Nguyên nhân là lúc mới đến đã nghe được mấy lời bàn tán xì xào.
Mấy đồng nghiệp quen thuộc ở bộ phận Dịch thuật đều đã đi hết, ở phòng ban mới cô tạm thời chưa kết bạn được với ai nên luôn ăn cơm và uống cà phê một mình.
Lâu dần cô không muốn chen chúc ở căng tin công ty nữa, cô gọi một phần đồ ăn ở ngoài đến bàn làm việc cho xong, cũng đỡ phải ngại ngùng khi một mình đối mặt với cả cái bàn ăn.
Màn hình máy tính cao, mấy đồng nghiệp mới vào không chú ý đến Trình Diên đang gục đầu nghỉ trưa trước máy tính.
“……Đâu phải chỉ có mình tôi phàn nàn, cô ta không đủ năng lực, làm chậm tiến độ của chúng ta, còn không cho người ta nói sao?”
“Cô nói nhỏ thôi, ở đây có camera, người ta có ô dù, cô làm gì được nào?”
Đồng nghiệp bất mãn, “Ai mà biết cô ta đi cửa sau với ai? Làm được thì làm, không làm được thì thu dọn đồ đạc cút sớm đi. Chiếm chỗ lại không làm ra thành quả, cuối cùng để chúng ta gánh trách nhiệm thay cô ta à?”
Mấy người đó quay lại lấy đồ rồi ra ngoài ngay, không biết rằng Trình Diên đang cúi đầu đã nghe hết tất cả những lời đó.
Cô không muốn quản lý cho cô bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào, chỉ muốn làm một nhân viên trung thực và an phận.
Mọi người mặc định rằng cô là một bình hoa rỗng chỉ ngồi máy tính trốn việc, mặc định rằng các công việc cốt lõi đều không cần đến cô.
Người có ô dù đến để dưỡng lão hưởng phúc thôi, đến chào hỏi làm gì, nhỡ đâu quay lưng lại cô mách lẻo thì sao?
Ở bộ phận Dịch thuật đâu phải chưa từng trải qua, cô đã sớm thờ ơ trước việc này, chỉ chờ đến ngày app ra mắt, khi dự án kết thúc có thể làm ra một chút thành quả để người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Thỉnh thoảng Trì Nghiễn Hành tan làm sớm, anh sẽ đích thân lái xe đưa cô đi ăn món Tây yêu thích.
Nhưng phần lớn thời gian hai người đều bận việc của mình, vẫn tương kính như tân như trước đây rồi chỉ dừng lại ở kính nhau như khách.
Khi nhận được điện thoại của Trì Dật Nhiên, cô đang ăn cơm ở bàn làm việc. Cô gọi đại một phần mì lạnh trộn bên ngoài, ăn qua loa mấy miếng rồi lau miệng tiếp tục làm việc, mấy ngày nay đều trải qua như thế.
“Alo? Tiểu Đường, có chuyện gì vậy?”
“Chị dâu, gần đây em đang nằm viện, chị có rảnh đến thăm em không?”
……
Trình Diên đã nộp đơn xin nghỉ phép ngay trong ngày.
Tổ trưởng liếc cô với vẻ mặt khinh thường, nói giọng mỉa mai không chịu nhượng bộ, “Thời gian này bận như vậy, cô lại chọn đúng lúc này xin nghỉ phép? Nghĩ gì vậy, có chút tinh thần trách nhiệm tập thể nào không?”
Cô cúi đầu không biện minh, “Xin lỗi tổ trưởng, em gái tôi bị bệnh nằm viện, tôi chỉ xin nghỉ một buổi chiều, sáng mai sẽ đến công ty làm như bình thường.”
Cuối cùng Trình Diên lấy điều kiện tăng ca vào cuối tuần để đổi lấy nửa ngày nghỉ.
Cô mua một ít đồ tẩm bổ và đồ ăn vặt đến thẳng bệnh viện, thấy Trì Dật Nhiên vẫn đang mạnh khỏe vui vẻ ở phòng bệnh trên tầng cao nhất.
Cô ấy thấy cô sốt ruột thì vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi chị dâu, em đã không nói rõ.”
Ca phẫu thuật sắp đến, Trì Dật Nhiên đã bắt đầu nhập viện từ tuần trước để điều dưỡng, phải điều chỉnh các chỉ số cơ thể cho tốt mới có thể phẫu thuật.
Trình Diên thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cô ổn định trở lại, “Làm chị giật mình, cứ tưởng em có chuyện gì gấp.”
Giữ vững nguyên tắc đã đến là đến, Trình Diên vẫn ở lại với cô ấy một buổi chiều.
Trì Dật Nhiên ngồi trên giường bệnh, trước mặt là một màn hình chiếu thật to đang chiếu một bộ phim hoạt hình nổi tiếng.
“Chị dâu, chị có biết dạo này anh trai em bận gì không? Cả ngày không thấy bóng dáng, bỏ em ở đây rồi đi luôn.”
Trình Diên lắc đầu, “Cũng mấy ngày rồi chị không gặp anh ấy.”
“Haizz!” Cô ấy chống cằm thở dài, “Hy vọng anh trai em có thể sớm thâu tóm toàn bộ công ty, nếu thật sự để mấy chú thắng kiện chắc em phải cuốn gói ra đi mất.”
Trình Diên lấy từng món ăn đã mua ra bày lên bàn trà, an ủi cô ấy, “Yên tâm đi, tình hình hoạt động của công ty gần đây rất tốt, em cứ dưỡng bệnh cho khỏe, đợi phẫu thuật xong có lẽ sẽ nghe được tin vui.”
Trì Dật Nhiên xuống giường giúp cô, cô ấy thở dài sâu sắc trong gương mặt non nớt của trẻ vị thành niên, “Chị dâu, chị không biết nước trong thương trường sâu đến mức nào đâu, mỗi dự án của công ty đều phải hết sức thận trọng.”
Trình Diên cười, “Tiểu Đường cũng có hứng thú với việc quản lý công ty sao? Đã nghĩ xem sẽ học chuyên ngành Đại học gì chưa?”
“Vẫn chưa, em không định học quản lý công ty gì đâu, mệt lắm luôn, chẳng làm được gì cả.”
Trì Dật Nhiên nói, “Trước đây anh trai em vì chê lợi nhuận quá thấp đã thẳng tay loại bỏ cả một bộ phận, em nghe mà thấy sợ.”
Bàn tay đang ăn cháo của Trình Diên thoáng khựng lại, cô cúi đầu thổi cháo trắng nóng hổi, bề ngoài không tỏ ra gợn sóng.
“Anh trai em thật sự rất hiểu thương trường, quản lý công ty đâu ra đấy.”
Trì Dật Nhiên phấn khích nói, “Đúng vậy! Anh ấy giỏi lắm, trước đây còn dùng dự án giả để đánh lừa dư luận, dắt mũi người khác xoay mòng mòng.”
Trình Diên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng giả vờ nghi ngờ, “Dự án giả?”
Em gái tuổi còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, cảm thấy rất đắc ý khi có thể cung cấp thông tin hữu ích cho người chị dâu mà mình yêu quý.
Cô ấy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tự hào, cười toe toét kể cho Trình Diên nghe.
“Đúng vậy! Nhưng đều do em nghe trộm đấy.”
Sau đó Trì Dật Nhiên lại nói câu thứ hai.
“Nghiên cứu và phát triển app dịch thuật AI gì đó đều chỉ là chiêu trò mà anh trai em dùng để lừa mấy chú thôi, trên thực tế app sẽ không bao giờ được ra mắt.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đèn trong phòng khách vẫn bật, hắt xuống những bóng xám nhạt lờ mờ, Trình Diên cứ ngồi trong bóng tối như thế, đầu óc cô trống rỗng, giống hệt hòn vọng phu đứng trên bờ biển chờ chồng trở về.
Đáng tiếc thứ đắp nặn lên cô không phải xi măng hay cát sỏi, mà là tràn ngập cơn giận.
Trì Nghiễn Hành thông minh biết bao, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay chuyện gì đang xảy ra.
Anh đi tắm rửa thay quần áo như thường ngày, hơi lạnh điều hòa trong phòng khách không đủ mát, ngồi sofa lâu sẽ bị đau lưng, anh cúi xuống dỗ dành.
“Vào phòng ngủ rồi nói.”
Trình Diên không đồng ý, “Nói tại đây.”
Một khi đã vào phòng ngủ thì sẽ không có cách nào nói chuyện một cách nghiêm túc. Luôn luôn là bắt đầu bằng cách ngồi nghiêm chỉnh, kết thúc trong khi nằm mơ màng.
Anh và cô ngồi đối mặt, giống như hai bên đang đàm phán đầy gay gắt.
“Trước đây em đã nói với anh, em có một người bạn muốn làm quản lý dự án, anh cũng đã đồng ý và gửi WeChat của quản lý Tống cho em, nhưng……”
Trì Nghiễn Hành bổ sung hoàn chỉnh thay cô, “Nhưng cuối cùng cô ấy không được tuyển dụng.”
Mấy ngày trước trong phòng pha trà, cô đã hào hứng nói với Emma rằng việc phỏng vấn không thành vấn đề, Trì Nghiễn Hành đã nói sẽ giúp đỡ.
Hai người trong phòng pha trà, người này còn vui vẻ hơn người kia, lúc đó cô kiêu hãnh biết bao.
Chỉ vài ba câu đã giải quyết được vấn đề cấp bách của bạn, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng cũng chỉ vài ba câu, mọi nỗ lực của cô đều tan thành bọt biển.
Lần đầu tiên Trì Nghiễn Hành thấy cô lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cô siết chặt cơ hàm, môi mím lại, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói tối nay không giải thích rõ ràng cho em thì anh đừng hòng ngủ.
Cô vẫn mặc chiếc váy ngủ rộng rãi bằng vải mềm, tóc buông lơi dịu dàng trên vai, nhưng lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhất.
Chàng trai nhìn cô mấy giây, sau đó giãn mày mỉm cười, như thể nhận thua.
“Anh đã nói tại sao bầu không khí tối nay lại bất ổn, hóa ra là đến tìm anh để đòi một lời giải thích?”
Trình Diên đang lạnh lùng, nhưng thấy anh cười một cách khó hiểu thì nhíu đôi mày tinh xảo, cất giọng bất mãn: “Anh cười cái gì?”
“Anh giải thích cho em nghe,” Anh chen vào sofa ngồi xuống cạnh cô, phủ lòng bàn tay rộng lớn lên mu bàn tay cô, “Chuyện này có thể giải thích.”
Trình Diên nói: “Anh không biết công việc này quan trọng với chị ấy đến mức nào đâu.”
Trì Nghiễn Hành nói lý với cô: “Nhưng công ty cũng rất quan trọng, vị trí quản lý dự án không phải để ngồi không, cường độ công việc lớn không phù hợp với cô ấy.”
“Vậy tại sao em có thể đậu phỏng vấn, còn chị ấy lại không?”
Trì Nghiễn Hành nhướng mày, nói: “Cô Trình là dựa vào năng lực của bản thân để phỏng vấn thành công.”
Trình Diên quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Anh không cần cố ý nói vậy, em đâu có ngốc.”
Ai mà chẳng biết quản lý của bộ phận Dự án cho cô vào là vì nể mặt anh.
Trình Diên có tốt tính hay hiểu chuyện đến đâu thì cũng bị những chuyện phiền phức của mấy ngày nay làm cho bực bội.
Trì Nghiễn Hành nhận thấy sự khó chịu của cô, anh kiên nhẫn rót cho cô một ly nước, “Anh đã sắp xếp cho giám đốc bộ phận Nhân sự, sẽ bố trí cho bạn của em một công việc khác, một công việc phù hợp với cô ấy hơn.”
Cô còn chưa nói gì, chàng trai đã chủ động xin lỗi.
“Gần đây đúng là anh đã bỏ bê em, anh xin lỗi em, đợi xong những chuyện trước mắt chúng ta đi nghỉ dưỡng nhé?”
Trình Diên vẫn còn giận, “Nhưng trước khi phỏng vấn em đã nói với anh rồi, chúng ta đã nói sẽ giúp cô ấy, đột nhiên thay đổi khiến em rất khó xử.”
Trì Nghiễn Hành im lặng hồi lâu rồi nói: “Anh cũng đã bảo em đừng làm quản lý dự án, mà em vẫn đi.”
Cô há hốc miệng, không ngờ anh lại lấy chuyện này ra để phản bác cô.
Đi làm quản lý dự án là kết quả của việc cô đã cân nhắc kỹ lưỡng, cô sẽ không dễ dàng lùi bước chỉ vì một câu nói của anh.
Trình Diên thấy ấm ức, rõ ràng cô có suy nghĩ riêng của mình, nhưng anh lại sắp xếp đâu vào đó khiến cô trông như một con chim hoàng yến trong lồng.
Cô muốn hỏi, khi anh đưa ra những quyết định này anh có từng nghĩ đến cảm nhận của cô chưa?
Nhưng Trì Nghiễn Hành đã dịu giọng xin lỗi cô, khiến cô không thể nổi giận.
“Đừng buồn nữa, anh thừa nhận anh đã sai khi không bàn bạc trước với em, lần sau nhất định anh sẽ không vậy nữa, được không?”
Sự bất mãn và tức giận của cô lại bị dập tắt.
Anh đã nhận sai và xin lỗi, nếu cô vẫn so đo tính toán thì có vẻ quá nhỏ nhen.
Cuối cùng Trì Nghiễn Hành vẫn bế cô vào phòng ngủ.
“Được rồi, ngủ đi.”
Sau khi tắt đèn, anh nhanh chóng ngủ say.
Trình Diên mở to mắt trong bóng tối, những suy nghĩ trong đầu cô bắt đầu cuồn cuộn như sóng thần.
Chỉ vậy đã giải quyết xong?
Vài câu nhẹ nhàng là cho qua rồi sao?
Hoàn toàn không giống những gì cô nghĩ.
Dù có cãi nhau một trận thật to cũng được, ít nhất cũng phải giải quyết hết những mâu thuẫn tích tụ gần đây, nói rõ từng chuyện một mới có thể ngủ được chứ?
Những ấm ức mà cô đã tích tụ kia thì sao?
Cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay anh đang gác lên người mình ra, nằm xa anh hơn một chút.
Cô còn rất nhiều điều muốn nói.
Ví dụ như chuyện này không chỉ vì vị trí bị cướp mất, mà điều khiến cô buồn là anh không hề bàn bạc với cô, dù có khó khăn gì thì cũng nên nói trước cho cô biết.
Ví dụ như người được tuyển lại là đồng nghiệp mà cô ghét nhất, sau này bảo cô phải làm chung thế nào?
Nếu đã để tâm đến chuyện của cô, ít nhất cũng phải nhắn một tin để nhắc nhở.
Gần đây anh đi sớm về muộn, thời gian hai người ở riêng rất ít, đã rất lâu rồi anh không hỏi han chuyện của cô và ngược lại, cô hoàn toàn không biết anh đang làm gì, tiếp xúc với ai.
Lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng giữa hai người có một lớp màn trong suốt ngăn cách.
Trì Nghiễn Hành không đơn giản là người bạn tâm giao, chỉ vào chiếc lá xanh và thảo luận với cô về việc ‘live one day at a time’. Anh còn là tổng giám đốc điều hành cả một công ty, là người ở vị trí cao có thể quyết định số phận của một người chỉ bằng một câu nói.
Bình thường cô có làm nũng hay giận dỗi thế nào cũng được, nhưng khi liên quan đến công việc kinh doanh của công ty, những việc anh đã quyết định thì không thể thương lượng.
—
Hôm sau, Trình Diên vừa ngủ dậy đã gửi tin nhắn cho Emma, giải thích với cô ấy một cách thành khẩn.
Chuyện đã chắc như đinh đóng cột cuối cùng lại hóa công dã tràng, cô không dám nghĩ Emma sẽ thất vọng đến mức nào.
Trình Diên chỉ thấy áy náy, áy náy khôn nguôi. Tối qua Trì Nghiễn Hành đã nói sẽ sắp xếp cho Emma một công việc mới, nhưng cô không còn tự tin để nhúng tay vào chuyện của Emma nữa.
Sau khi cô thu dọn đồ đạc xong thì phát hiện Trì Nghiễn Hành vẫn đang đứng trong phòng khách, còn chưa đi.
Anh quay đầu nhìn cô, “Hôm nay ngồi xe của anh đi nhé.”
Trình Diên đi đến bên cạnh anh, lách qua người anh để lấy chìa khóa xe, “Không cần, chiều em về sớm, không đi cùng anh đâu.”
Trì Nghiễn Hành kéo tay cô lại, “Đến chiều anh cố gắng tan làm sớm, hoặc để Dương Hạo đưa em về.”
Biết cô đang không vui, chàng trai đã cố tình dành thời gian để đợi cô cùng đến công ty.
Cô kéo túi xách lên, cuối cùng vẫn mềm lòng, khẽ gật đầu.
Lúc xuống xe, Trình Diên cởi dây an toàn, nghe thấy người ở ghế lái nói như mọi ngày: “Có việc thì gọi cho anh.”
Vẫn là câu nói đó, Trình Diên phản ứng bình thường, đáp lại một tiếng được rồi xuống xe.
Bộ phận mới ở tầng cao nhất của tòa cao ốc, cô đi theo HR đến trình diện, đến cả cơ hội đi ngang qua bộ phận Dịch thuật cũng không có.
Nghe người ta nói tấm bảng đã được gỡ xuống từ lâu, các đồng nghiệp cũng đều có nơi có chốn riêng.
Sau khi nghỉ việc, Hiểu Hiểu đã thật sự trở thành dịch giả tự do. Nhìn trên vòng bạn bè, cô ấy đeo kính râm mặc áo khoác gió, cộng thêm bình dưỡng khí, đã bay đến Tây Tạng để ngắm núi tuyết, ngắm cung điện Potala.
Tổng cộng chỉ có hai người có mối quan hệ tốt với cô. Nora cũng chọn nghỉ việc, chuyển sang một công ty dịch thuật nhỏ mà đẹp khác tại Kinh Thị, vẫn tập trung vào lĩnh vực phiên dịch.
Cô quá quen thuộc với quy trình hướng dẫn nhận việc.
HR đưa cô đến văn phòng của bộ phận rồi rời đi. Trình Diện đứng một mình trước cửa, bên trong có khoảng bốn năm mươi người, không ai chú ý đến cô đang đứng ở cửa.
Cô như một con thỏ lạc vào địa hạt xa lạ, đứng ở cửa bồn chồn lo lắng nhìn xung quanh, ôm túi đựng máy tính mãi không dám bước vào.
“Làm ơn tránh ra một chút được không?”
Giọng nói đột nhiên vang lên, Trình Diên vô thức nghiêng người tránh đi. Sau khi đứng vững, cô đột ngột ngẩng đầu.
Ian đang đứng đối diện cô, không nói một lời.
Cậu ta có một đôi mắt cún con vô tội rất dễ lừa người, khi cười lên ánh mắt long lanh, ai thấy cũng muốn khen một câu dễ thương.
Nhưng lúc này cậu ta nhìn Trình Diên chằm chằm, ngoài cười nhưng trong không cười làm cô run sợ.
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, cậu ta lại khôi phục cái biểu cảm “Tôi có tội gì đâu”, mở miệng với vẻ lễ phép nhưng không kém phần phong độ:
“Chào buổi sáng, chị Yara, chúng ta lại được tiếp tục làm đồng nghiệp rồi.”
Thay đổi quá nhanh, khiến Trình Diên cảm thấy vẻ châm biếm vừa rồi trên mặt cậu ta chỉ là ảo giác của cô.
Cô không đáp lại, quay đầu bước nhanh vào văn phòng xa lạ.
—
Môi trường mới không mang lại quá nhiều thay đổi về tâm lý cho cô. Trình Diên quyết định dồn hết tâm trí vào công việc để tránh suy nghĩ lung tung.
Bộ phận Dự án bận rộn hơn trước đây rất nhiều. Cô mới đến, lại không có kinh nghiệm, có rất nhiều công việc bắt đầu triển khai rất khó khăn.
May mắn thay, hiện tại cô không thiếu thời gian và cũng sẵn lòng cầu tiến.
Đã đổi bộ phận, nhưng cô vẫn tiếp tục tham gia dự án app dịch thuật AI trước đây.
Ngày nào cũng dậy sớm bắt đầu xem số liệu, xem bản dịch, buổi chiều về rất sớm, nhưng về đến nhà vẫn phải tăng ca.
Để theo kịp tiến độ, Trình Diên còn chủ động đăng ký một lớp học online, mỗi ngày cứ đến giờ là đi nghe giảng, sắp xếp lịch trình dày đặc.
Các đồng nghiệp đều bận tối mắt tối mũi, không có thời gian quan tâm cô là vợ của ai, con gái của ai, đến đây làm việc là được.
Điều này khiến Trình Diên rất bất ngờ, hiện tại cô sợ nhất là “sự quan tâm đặc biệt”, dù chỉ là một hai câu hỏi thăm của lãnh đạo, ngầm khuyên hoặc khuyên nhủ cô ra mặt: Hay đổi sang một vị trí nhẹ nhàng hơn đi?
Cô biết đây là ý của ai, lần nào cũng cười xòa cho qua rồi lại vùi đầu làm việc chăm chỉ hơn.
Mỗi khi rảnh rỗi, cô cũng sẽ nghi ngờ có phải lúc đầu đã chọn sai rồi không?
Vô tình trở thành quản lý dự án, nhưng vẫn chưa trưởng thành đến độ có thể xử lý mọi việc một cách thành thạo.
Trì Nghiễn Hành nói không sai, quản lý dự án có nhiều việc, lại lộn xộn, một cuộc họp thường kéo dài đến trưa, buổi chiều phải ra báo cáo. Mấy dự án được thúc đẩy cùng một lúc làm Trình Diên bận đến choáng váng mặt mày.
Chỉ khi tham gia vào dự án app, được tiếp xúc với phiên dịch sau một thời gian dài mới có thể giúp cô tìm lại một chút niềm vui.
Việc nghiên cứu và phát triển app cần nhân tài am hiểu ngoại ngữ, Trình Diên đã trở thành thành viên cốt lõi của nhóm nhỏ.
Cô nén chặt thời gian ban ngày lại, giống như vắt kiệt giọt nước cuối cùng trong miếng bọt biển, cống hiến tất cả cho dự án app.
Trình Diên nghĩ thầm, quả nhiên dịch thuật phù hợp với cô hơn.
Trong lòng cô đang nén chặt một sự quyết tâm.
Nguyên nhân là lúc mới đến đã nghe được mấy lời bàn tán xì xào.
Mấy đồng nghiệp quen thuộc ở bộ phận Dịch thuật đều đã đi hết, ở phòng ban mới cô tạm thời chưa kết bạn được với ai nên luôn ăn cơm và uống cà phê một mình.
Lâu dần cô không muốn chen chúc ở căng tin công ty nữa, cô gọi một phần đồ ăn ở ngoài đến bàn làm việc cho xong, cũng đỡ phải ngại ngùng khi một mình đối mặt với cả cái bàn ăn.
Màn hình máy tính cao, mấy đồng nghiệp mới vào không chú ý đến Trình Diên đang gục đầu nghỉ trưa trước máy tính.
“……Đâu phải chỉ có mình tôi phàn nàn, cô ta không đủ năng lực, làm chậm tiến độ của chúng ta, còn không cho người ta nói sao?”
“Cô nói nhỏ thôi, ở đây có camera, người ta có ô dù, cô làm gì được nào?”
Đồng nghiệp bất mãn, “Ai mà biết cô ta đi cửa sau với ai? Làm được thì làm, không làm được thì thu dọn đồ đạc cút sớm đi. Chiếm chỗ lại không làm ra thành quả, cuối cùng để chúng ta gánh trách nhiệm thay cô ta à?”
Mấy người đó quay lại lấy đồ rồi ra ngoài ngay, không biết rằng Trình Diên đang cúi đầu đã nghe hết tất cả những lời đó.
Cô không muốn quản lý cho cô bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào, chỉ muốn làm một nhân viên trung thực và an phận.
Mọi người mặc định rằng cô là một bình hoa rỗng chỉ ngồi máy tính trốn việc, mặc định rằng các công việc cốt lõi đều không cần đến cô.
Người có ô dù đến để dưỡng lão hưởng phúc thôi, đến chào hỏi làm gì, nhỡ đâu quay lưng lại cô mách lẻo thì sao?
Ở bộ phận Dịch thuật đâu phải chưa từng trải qua, cô đã sớm thờ ơ trước việc này, chỉ chờ đến ngày app ra mắt, khi dự án kết thúc có thể làm ra một chút thành quả để người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Thỉnh thoảng Trì Nghiễn Hành tan làm sớm, anh sẽ đích thân lái xe đưa cô đi ăn món Tây yêu thích.
Nhưng phần lớn thời gian hai người đều bận việc của mình, vẫn tương kính như tân như trước đây rồi chỉ dừng lại ở kính nhau như khách.
Khi nhận được điện thoại của Trì Dật Nhiên, cô đang ăn cơm ở bàn làm việc. Cô gọi đại một phần mì lạnh trộn bên ngoài, ăn qua loa mấy miếng rồi lau miệng tiếp tục làm việc, mấy ngày nay đều trải qua như thế.
“Alo? Tiểu Đường, có chuyện gì vậy?”
“Chị dâu, gần đây em đang nằm viện, chị có rảnh đến thăm em không?”
……
Trình Diên đã nộp đơn xin nghỉ phép ngay trong ngày.
Tổ trưởng liếc cô với vẻ mặt khinh thường, nói giọng mỉa mai không chịu nhượng bộ, “Thời gian này bận như vậy, cô lại chọn đúng lúc này xin nghỉ phép? Nghĩ gì vậy, có chút tinh thần trách nhiệm tập thể nào không?”
Cô cúi đầu không biện minh, “Xin lỗi tổ trưởng, em gái tôi bị bệnh nằm viện, tôi chỉ xin nghỉ một buổi chiều, sáng mai sẽ đến công ty làm như bình thường.”
Cuối cùng Trình Diên lấy điều kiện tăng ca vào cuối tuần để đổi lấy nửa ngày nghỉ.
Cô mua một ít đồ tẩm bổ và đồ ăn vặt đến thẳng bệnh viện, thấy Trì Dật Nhiên vẫn đang mạnh khỏe vui vẻ ở phòng bệnh trên tầng cao nhất.
Cô ấy thấy cô sốt ruột thì vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi chị dâu, em đã không nói rõ.”
Ca phẫu thuật sắp đến, Trì Dật Nhiên đã bắt đầu nhập viện từ tuần trước để điều dưỡng, phải điều chỉnh các chỉ số cơ thể cho tốt mới có thể phẫu thuật.
Trình Diên thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cô ổn định trở lại, “Làm chị giật mình, cứ tưởng em có chuyện gì gấp.”
Giữ vững nguyên tắc đã đến là đến, Trình Diên vẫn ở lại với cô ấy một buổi chiều.
Trì Dật Nhiên ngồi trên giường bệnh, trước mặt là một màn hình chiếu thật to đang chiếu một bộ phim hoạt hình nổi tiếng.
“Chị dâu, chị có biết dạo này anh trai em bận gì không? Cả ngày không thấy bóng dáng, bỏ em ở đây rồi đi luôn.”
Trình Diên lắc đầu, “Cũng mấy ngày rồi chị không gặp anh ấy.”
“Haizz!” Cô ấy chống cằm thở dài, “Hy vọng anh trai em có thể sớm thâu tóm toàn bộ công ty, nếu thật sự để mấy chú thắng kiện chắc em phải cuốn gói ra đi mất.”
Trình Diên lấy từng món ăn đã mua ra bày lên bàn trà, an ủi cô ấy, “Yên tâm đi, tình hình hoạt động của công ty gần đây rất tốt, em cứ dưỡng bệnh cho khỏe, đợi phẫu thuật xong có lẽ sẽ nghe được tin vui.”
Trì Dật Nhiên xuống giường giúp cô, cô ấy thở dài sâu sắc trong gương mặt non nớt của trẻ vị thành niên, “Chị dâu, chị không biết nước trong thương trường sâu đến mức nào đâu, mỗi dự án của công ty đều phải hết sức thận trọng.”
Trình Diên cười, “Tiểu Đường cũng có hứng thú với việc quản lý công ty sao? Đã nghĩ xem sẽ học chuyên ngành Đại học gì chưa?”
“Vẫn chưa, em không định học quản lý công ty gì đâu, mệt lắm luôn, chẳng làm được gì cả.”
Trì Dật Nhiên nói, “Trước đây anh trai em vì chê lợi nhuận quá thấp đã thẳng tay loại bỏ cả một bộ phận, em nghe mà thấy sợ.”
Bàn tay đang ăn cháo của Trình Diên thoáng khựng lại, cô cúi đầu thổi cháo trắng nóng hổi, bề ngoài không tỏ ra gợn sóng.
“Anh trai em thật sự rất hiểu thương trường, quản lý công ty đâu ra đấy.”
Trì Dật Nhiên phấn khích nói, “Đúng vậy! Anh ấy giỏi lắm, trước đây còn dùng dự án giả để đánh lừa dư luận, dắt mũi người khác xoay mòng mòng.”
Trình Diên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng giả vờ nghi ngờ, “Dự án giả?”
Em gái tuổi còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, cảm thấy rất đắc ý khi có thể cung cấp thông tin hữu ích cho người chị dâu mà mình yêu quý.
Cô ấy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tự hào, cười toe toét kể cho Trình Diên nghe.
“Đúng vậy! Nhưng đều do em nghe trộm đấy.”
Sau đó Trì Dật Nhiên lại nói câu thứ hai.
“Nghiên cứu và phát triển app dịch thuật AI gì đó đều chỉ là chiêu trò mà anh trai em dùng để lừa mấy chú thôi, trên thực tế app sẽ không bao giờ được ra mắt.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 46: Thật giả – Sóng gió sắp nổi lên
10.0/10 từ 46 lượt.