Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 45: Tuyển dụng – “Giữa hai người…… xảy ra chuyện gì sao?”

141@-

 
Những ngày tiếp theo, mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh, không khí sau cơn mưa trong lành và vạn vật tươi sáng, đó là cảnh tượng đẹp đẽ mà chỉ mùa Hè mới có.


Cũng là những ngày tháng mông lung khi Trình Diên không có công việc, không thấy tương lai.


Từ sau khi xác định mục tiêu sẽ làm quản lý dự án cùng với Emma, cô đã ở lì trong phòng làm việc trong nhà để chuẩn bị phỏng vấn.


Thường xuyên thức đến rạng sáng, cô còn ôm máy tính bảng để xem các bài giảng.


Nhưng dù cô thức đến rạng sáng thì Trì Nghiễn Hành cũng vẫn chưa về nhà.


Chỉ có những nếp nhăn trên ga trải giường khi cô thức dậy vào sáng hôm sau nói cho cô biết, tối qua anh đã về nhà.


Thỉnh thoảng khi gọi điện thoại về, Trì Nghiễn Hành sẽ hỏi cô có ăn uống tử tế không? Có muốn ra ngoài dạo phố không? Có thiếu tiền không?


Cô cũng trả lời từng câu một, có ăn uống tử tế, không muốn ra ngoài, cũng không thiếu tiền.


Cô hỏi công việc thế nào? Khi nào thì xong việc?


Trì Nghiễn Hành vẫn chỉ nói câu nói đó, “Em không cần lo lắng, để anh giải quyết là được.”


Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mà Trình Diên cảm thấy như đã sống một ngày dài hơn một năm.


Cuộc sống của cô trở nên trống trải và nhàm chán, ngày nào cũng ăn cơm một mình, học bài, đi ngủ.


Trong lòng trống rỗng, cô lại càng cố gắng dùng việc học để lấp đầy.


Cô đã giúp Emma liên hệ với quản lý Tống của bộ phận, nhưng khi đến lượt mình phỏng vấn, cô lại không tìm người nói giúp.


Nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng đến kết quả phỏng vấn cuối cùng.


Cô vừa cẩn thận chuẩn bị tài liệu, không dám lơ là chút nào, lại vừa thầm tự giễu. Cô là người đã được Trì Nghiễn Hành dặn dò, dù cô không nói một lời nào trong lúc phỏng vấn thì người phỏng vấn cũng phải khen tính cách cô trầm ổn, nhẫn nại.


Đúng vậy, ai dám từ chối cô?


Không ra ngoài xã giao dễ khiến con người trở nên trì trệ, mấy ngày nay Trình Diên đã cảm nhận được sâu sắc điều này.


Cũng may, sau khi chuyển vị trí mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.


Cô tự nhủ, chuyển sang bộ phận khác, thay đổi một môi trường mới sẽ lại có động lực sống.


Đợi qua giai đoạn này, Trì Nghiễn Hành hết bận rồi thì hai người sẽ cùng ra ngoài du lịch, tìm một nơi nào đó để giải khuây.


Người mặc áo cộc tay trên đường ngày càng nhiều, mùa Hè mang theo gió nóng ùa đến, địa điểm tụ tập của Trình Diên và Mạnh Miểu Miểu đổi từ quán lẩu sang nhà hàng cơm Tây.


Nhân viên phục vụ cắt bít tết thành những miếng nhỏ gọn gàng, bên ngoài cháy sém bên trong mềm mọng, trong nhà hàng vang lên tiếng đàn cello du dương.


“Quản lý dự án?” Mạnh Miểu Miểu hỏi với vẻ nghi hoặc, “Cậu là sinh viên đại học mà làm được việc này sao?”


Trình Diên giải thích với cô ấy, “Quản lý dự án chỉ là một vị trí bình thường, không phải kiểu quản lý hô mưa gọi gió mà cậu hiểu đâu.”


Mạnh Miểu Miểu ồ lên, “Vậy cậu chủ yếu làm gì?”


“Nghe nói chủ yếu là làm một số công việc giao tiếp.”



“Nhưng không phải cậu vẫn luôn muốn làm dịch thuật sao?”


Trình Diên cúi đầu, rũ mi mắt xuống, “Bộ phận đâu còn nữa.”


Mạnh Miểu Miểu dùng nĩa xiên một miếng thịt bò, giọng điệu cô ấy hơi bất mãn, “Theo tớ thì trong chuyện này chồng cậu thật sự rất quá đáng, giải tán bộ phận cũng không nói cho cậu biết, giờ thì hay rồi, thành nhân viên thất nghiệp!”


Trình Diên thở dài, “Hết cách rồi, anh ấy là ông chủ, nhất định phải cân nhắc vì lợi ích của công ty.”


“Thế thì dù kết quả không thể thay đổi, ít nhất cũng phải nói với cậu trước một tiếng chứ? Không thể thương lượng một chút sao?”


Lời của Mạnh Miểu Miểu khiến cô nhất thời không thể phản bác, thậm chí cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phê phán của cô ấy, chỉ có thể cúi đầu uống một ngụm nước ép.


Trì Nghiễn Hành chưa bao giờ là một người thích thương lượng, tính cách anh ôn hòa, là quân tử độ lượng, nhưng trong cốt cách lại mạnh mẽ không cho phép từ chối.


Có lẽ do ở vị trí cao đã lâu, anh luôn có thói quen sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi mới thông báo cho cô.


Chỉ là gần đây anh quá bận, ngay cả bước thông báo cuối cùng cũng đã giản lược.


Nhưng lúc này trong lòng Trình Diên vẫn thiên vị anh, cô thương người lại hiểu chuyện, hơn nữa——


Sự mạnh mẽ và tình yêu không hề mâu thuẫn.


Tiếng leng keng giòn tan vang lên, Mạnh Miểu Miểu dùng nĩa gõ hai cái vào thành ly, Trình Diên chợt hoàn hồn.


“Hả?”


Mạnh Miểu Miểu bất lực: “Hai tụi mình ăn bữa cơm chưa đến nửa tiếng mà cậu đã thất thần ba lần rồi.”


Trình Diên rũ vai, cười gượng, “Xin lỗi mà.”


“Hay là thế này, cậu cũng làm freelancer giống tớ đi, mỗi ngày nhận một ít đơn dịch thuật, thời gian và địa điểm làm việc đều linh hoạt, tự do biết bao.”


“Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.” Trình Diên lắc đầu, nói, “Tớ còn chưa tốt nghiệp đại học, không có mối quan hệ thì tìm đâu ra nguồn khách hàng? Một tháng cũng khó mà nhận được một đơn.”


“Vậy cậu làm quản lý dự án, chồng cậu có biết không?”


“Biết chứ.” Trình Diên trộn salad vào nhau, bình tĩnh nói: “Nhưng anh ấy không đồng ý.”


Buổi sáng cô đã gửi tin nhắn cho Trì Nghiễn Hành để hỏi ý kiến anh.


Anh thấy em làm quản lý dự án có được không?


Vài phút sau nhận được tin nhắn hồi âm.


Trì Nghiễn Hành: Quản lý dự án quá bận rộn, không thích hợp với em.


Nhưng Trình Diên không để lời anh nói trong lòng, cô không muốn dựa vào quyền lực của anh để đi lại trong công ty nữa, những lời đàm tiếu của đồng nghiệp có thể đè chết cô. Sau khi chuẩn bị mấy ngày, cô vẫn nộp đơn xin chuyển sang vị trí đó.


Nói cho cùng cũng là bạn thân hơn 10 năm, Mạnh Miểu Miểu vừa liếc mắt đã nhận ra cô không ổn.


“Gần đây tâm trạng của cậu không tốt à, có cảm giác cậu rất ủ rũ.”


Trình Diên chậm rãi ăn khoai tây chiên, cô nhìn chằm chằm vào vết sốt cà chua đỏ tươi, nói: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy rất tương lai mịt mù.”


“Có gì mà mịt mù? Cậu muốn đến bộ phận nào, muốn làm công việc gì, cứ hỏi thẳng với chồng cậu là được, không phải sao?”



Trình Diên tỏ vẻ đau đầu, “Chỉ là tớ ngại giao thiệp với anh ấy.”


Mạnh Miểu Miểu ngồi thẳng dậy, cũng không nhai cơm nữa, “Giữa hai người…… xảy ra chuyện gì sao?”


Trình Diên không ngẩng đầu lên, cô tập trung dùng dao cắt thịt bò thành miếng nhỏ, nói rất khẽ, “Không biết nói thế nào, có lẽ do tớ không có việc gì làm nên rảnh rỗi suy nghĩ lung tung thôi.”


Mạnh Miểu Miểu nhíu mày, cô ấy đang định nói gì đó thì chuông điện thoại đột ngột reo lên làm cả hai giật mình.


Cuộc gọi đến là một số lạ, cô nhấn nút nghe.


“Alo, xin chào?”


Mạnh Miểu Miểu thấy cô đang nghe điện thoại thì tự giác im lặng.


Tổng cộng Trình Diên chẳng nói được mấy câu.


“Được, cảm ơn anh, ừhm, tạm biệt.”


Sau đó cúp điện thoại.


Mạnh Miểu Miểu dùng ánh mắt hỏi cô, có chuyện gì vậy ?


Giọng điệu của cô vẫn bình thản, nâng ly nước ép lên uống cạn ngụm cuối cùng, “Không có gì, quản lý bảo tớ thứ Hai đi làm.”


“Được nhận rồi à? Đây là chuyện tốt, vui lên đi, có phiền muộn gì thì nói ra, cứ giữ mãi trong lòng ai mà đoán được?”


Trình Diên gật đầu, “Tớ biết rồi.”


Cô lướt điện thoại trong vô vị, lại nhớ đến chuyện của Emma, tiện tay gửi cho cô ấy một tin nhắn.


Chị Emma, chị nhận được thông báo nhận việc chưa?


Gửi tin nhắn xong cô đặt điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm, cô dự định sẽ dùng một tâm thế hoàn toàn mới để chào đón sự nghiệp mới.


Thứ Hai thời tiết tốt, trời không u ám và không mưa, cô sẽ cùng Emma đi báo danh.


Vì vẫn chưa tốt nghiệp, vừa rồi trong điện thoại HR có nhắc đến việc cô vẫn là thực tập sinh, tháng sau nhận bằng tốt nghiệp xong là có thể chuyển chính thức.


Tiền lương và phúc lợi cao hơn bộ phận trước đây rất nhiều, còn có chuyên viên hướng dẫn cô, không cần lo sẽ không theo kịp tiến độ.


Trình Diên đều trả lời tốt.


Thế nhưng còn kế hoạch của cô còn chưa thành hình thì tin nhắn của Emma đã đến.


Điện thoại đặt trên bàn, màn hình sáng lên, thậm chí cô còn chưa mở khóa thì đã nhìn thấy tin nhắn đó hiện lên.


Xin lỗi Yara, chị không đậu phỏng vấn.



Trời bắt đầu lờ mờ tối, trên đường đầy ô tô đồng loạt bật đèn đỏ. Trình Diên đứng trong gió, bấm gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác bằng vẻ mặt vô cảm.


Trong điện thoại, Emma cố nén sự thất vọng, ngược lại còn dịu dàng an ủi cô.


“Hôm đó đi phỏng vấn chị không thấy quản lý Tống kia, mà là một nữ quản lý khác đến.”



“Cô ấy nhìn vào bụng chị khá lâu, chắc cũng đoán ra rồi.”


“Chuyện này vốn không có cách nào cả, Yara, em đừng đặt nặng trong lòng. Chị rất hiểu quyết định của lãnh đạo bộ phận.”


Trình Diên đã không còn nghe lọt tai bất cứ điều gì, bây giờ cô hoàn toàn không còn sự mịt mù và bình tĩnh như lúc nãy nữa mà chỉ đầy căm phẫn.


Cũng may người hẹn cô đi ăn là Mạnh Miểu Miểu, nếu đổi lại là người khác, cô còn phải cố gượng cười, giả lả chuyện trò với người ta một hồi mới tạm biệt.


Chỉ vừa liếc nhìn điện thoại vài giây, Mạnh Miểu Miểu trơ mắt nhìn mặt cô biến sắc, cô ấy hiểu ý vội vàng nói có việc rồi cầm túi xách và điện thoại bước nhanh ra ngoài.


Trong đầu Trình Diên chỉ còn lại một ý nghĩ.


Rõ ràng đã đồng ý rồi, tại sao lại thất hứa?


Cô không nghĩ ngợi gì mà gọi lại cho người HR kia ngay.


Đã gần đến giờ tan tầm, có lẽ HR không biết nội tình nên giọng điệu rất bực bội, sắp tan làm rồi còn phải đối phó với cô.


“Cô Trình đúng không? Cô có thắc mắc gì sao?”


“Mấy hôm trước quản lý Tống nói có hai chỉ tiêu cho quản lý dự án đúng không?”


Hr nói: “Đúng vậy, có hai chỉ tiêu.”


Thế thì đúng rồi, bộ phận Dịch thuật chỉ có cô và Emma xin luân chuyển, lại còn là người đã được gửi gắm trước, được tuyển dụng là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền!


Trình Diên hỏi thẳng: “Vậy xin hỏi ngoài tôi ra, nhân viên được nhận còn lại là ai?”


HR không biết thân phận của cô, chỉ coi cô là một nhân viên bình thường, nghe được những lời thiếu hiểu biết như thế thì cảm thấy buồn cười.


Thái độ kiêu ngạo, “Xin lỗi cô, cô không có quyền biết danh sách, thứ Hai đến báo danh cô sẽ gặp được đồng nghiệp mới.”


Không có quyền.


Vài tiếng trước, cô còn cảm thấy xấu hổ vì dựa vào quyền lực của Trì Nghiễn Hành để đi cửa sau, vài tiếng sau, cô lại bị chính quyền lực mà mình khinh bỉ từ chối ngoài cửa.


Cô tự nhủ với bản thân, cô thật thảm hại.


Lần đầu tiên Trình Diên cảm nhận được, hóa ra có đặc quyền thật sự có thể thuận buồm xuôi gió.


“Phiền anh đưa điện thoại cho quản lý Tống của các anh.” Cô cất giọng lạnh như băng, “Cứ nói tôi là Trình Diên, có việc tìm anh ấy.”


Không biết là đang chế giễu hay sững sờ, vị HR ở đầu dây bên kia bị giọng điệu nghiêm túc của cô dọa sợ, im lặng khá lâu rồi nói: “Cô chờ một chút.”


Quản lý nhanh chóng nghe điện thoại, giọng điệu cung kính, không hề có chút bực bội nào vì bị làm phiền lúc tan làm.


“Cô Trình, cô cứ nói.”


Trình Diên đi thẳng vào vấn đề: “Ngoài tôi ra, chỉ tiêu quản lý dự án còn lại đã giao cho ai?”


Quản lý vừa nghe là đã biết cô gọi vì chuyện này, nghe ra được sự khó xử khôn nguôi, “Cô Trình, thật sự rất xin lỗi vì chuyện cô nhờ tôi trước đây, nhưng tôi cũng hết cách……”


“Tôi hỏi anh người đó là ai?”


Trong điện thoại truyền đến tiếng lật giấy sột soạt, HR bên cạnh nhỏ giọng đọc tên, quản lý vội vàng trả lời.



“Cũng là người trước đây của bộ phận dịch thuật, tên là…… Từ Diệu Ngôn.”


Trước khi gọi cuộc điện thoại này, cô đã tưởng tượng ra vô số khả năng.


Có phải vì cô cũng xin luân chuyển vị trí quản lý dự án nên đã đẩy Emma ra không?


Hay là quản lý bận quá quên mất, không nộp đơn của người ta lên.


Nếu người còn lại là chuyên gia do công ty tốn nhiều tiền mời về thì cô cũng chấp nhận, cùng lắm thì nghỉ việc, để trống vị trí của mình cho Emma là được.


Emma cần công việc này hơn cô.


Nhưng khi thật sự nghe quản lý nói ra ba chữ “Từ Diệu Ngôn”, tất cả những suy đoán đều bị đánh tan, câu trả lời ập đến trong trạng thái không hề phòng bị, Trình Diên sững sờ mấy giây rồi bật cười.


Cô sững sờ là vì đã lâu rồi không nghe thấy cái tên này, đến nỗi phải mất vài giây để suy nghĩ.


Nghe quen, nhưng người này là ai nhỉ?


Khoảnh khắc tìm ra đáp án, Trình Diên khẽ bật cười, vì tức giận mà bàn tay cầm điện thoại của cô vô thức run rẩy.


Biết ngay là cậu ta không đơn giản như vậy mà.


Nín nhịn lâu như thế, nhẫn nhục chịu đựng là đợi ở đây đúng không?


Quay ngược thời gian mấy tháng trước, trong phòng họp.


Quản lý Lâm hào phóng đưa tay giới thiệu: “Đây là thực tập sinh xinh đẹp của chúng ta, Yara, cũng là tiền bối của cậu.”


Khi đó Trình Diên còn cho rằng người này ăn nói ngọt ngào, cậu ta bước tới và mỉm cười thân thiện.


“Chào chị Yara, tôi là Từ Diệu Ngôn, tên tiếng Anh là Ian, sau này mong được giúp đỡ.”



Cô bắt taxi xe về biệt thự, điều hòa thông minh trong phòng khách đã được bật từ sớm, nhiệt độ trong phòng là 26℃, vừa từ ngoài trời nóng bức bước vào cửa, Trình Diên rùng mình.


Ánh đèn trắng sáng chói mắt, cô như bước vào một ngôi nhà băng.


Công việc đã được quyết định, tối nay cô không cần phải thức khuya học bài nữa.


Nhưng Trình Diên ngồi một mình trên sofa một lúc lâu, đầu óc cô trống rỗng, mãi đến khi chuông cửa reo.


Rạng sáng, Trì Nghiễn Hành phong trần mệt mỏi về đến nhà, vừa nhìn đã thấy một bóng người cô đơn đang lạc lõng trên sofa, giọng anh ôn hòa như thường ngày.


“Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?”


Trình Diên nhìn anh, không trả lời.


Anh cởi áo khoác treo lên giá, đặt chìa khóa xe lên tủ, thay giày rồi đi đến, cử chỉ điềm tĩnh thong dong, trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá không khác gì trước kia.


Trong đầu cô lại nhớ đến cuộc điện thoại  với quản lý Tống.


“Thật sự rất xin lỗi cô Trình, danh sách chúng tôi lập ra chỉ là vòng sơ tuyển, kết quả tuyển dụng cuối cùng là do sếp Trì quyết định……”


Vẻ mặt cô nhàn nhạt, giọng điệu bình tĩnh.


“Có chuyện muốn nói với anh.”
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 45: Tuyển dụng – “Giữa hai người…… xảy ra chuyện gì sao?”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...