Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 44: Lựa chọn – “Tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy”
161@-
Nắng mỗi ngày một gay gắt hơn.
Trì Nghiễn Hành đột nhiên trở nên bận rộn không ngơi tay.
Vòng tròn xã hội của anh tràn ngập văn hóa của bầy sói, cá lớn nuốt cá bé là quy tắc tối cao. Là Tổng giám đốc trẻ tuổi nhất, anh tiếp quản công ty chưa được vài năm, địa vị vẫn chưa ổn định.
Hai người chú của Trì Nghiễn Hành gần đây đã có động thái, trong cuộc đấu giá trước, vài khu đất mà anh tưởng chừng đã nắm chắc trong tay lại bị chú ruột cướp mất.
Vì chuyện này mà Trì Nghiễn Hành bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối.
Thế nhưng ngoài mặt vẫn phải cho qua.
“Đều là người một nhà, cho ai cũng thế thôi, chuyện nhỏ nhặt này đừng so đo.”
Trình Diên nghe được những chuyện này từ thư ký và Trì Dật Nhiên.
Bố mẹ Trì đã qua đời nhiều năm, nhưng chuyện thừa kế vẫn chưa chấm dứt.
Trình Diên cảm thấy đây đại khái là phiền muộn duy nhất của những gia đình giàu có.
Hồi nhỏ điều kiện gia đình cô không tốt, cô chỉ thấy chuyện tranh giành gia sản trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc đầy rẫy những tình tiết cẩu huyết.
Bây giờ trong nhà đã mở xưởng, kinh tế khá khẩm hơn, nhưng chắc chắn bố mẹ cô sẽ chỉ để lại mọi thứ cho em trai, chuyện này không cần nghi ngờ gì nữa.
Lý trí mách bảo cô rằng cô không thể vừa muốn cái này lại muốn cái kia.
Trì Nghiễn Hành bận rộn vì công việc là chuyện bình thường. Cô đã ở vị trí này, nếu đã lựa chọn anh, chọn thân phận Tổng giám đốc của anh thì nên giác ngộ được rằng anh sẽ bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm đến gia đình.
Nhưng lý trí là lý trí, tâm trạng cô không tránh khỏi cảm giác mất mát.
Gần đây cô đều phải nghe những tin tức về anh từ miệng người khác.
Làn gió nóng thổi qua bóng đêm, máy điều hòa chạy ầm ầm hoạt động hết công suất, một mình Trình Diên về nhà ăn cơm, cô nghịch điện thoại theo thói quen, đọc sách rồi đi ngủ.
Đến rạng sáng, nghe thấy tiếng động sột soạt trong phòng ngủ.
Cô trở mình, mơ màng mở mắt ra, thấy một bóng dáng cao lớn màu đen đang dần bước đến.
Trình Diên tỉnh táo ngay lập tức.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chàng trai dừng bước và khẽ hỏi: “Làm ồn đến em sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô từ từ mở mắt, cựa quậy trong chăn, tóc tai còn rối bời.
“Anh…… vừa về à?”
Chiếc giường khẽ lún xuống, Trì Nghiễn Hành ngồi ở mép giường, vén những sợi tóc đang che trên mặt cô ra sau tai.
“Ừhm, mau ngủ đi, muộn rồi.”
Cô không sờ thấy điện thoại nên nhắm mắt lại, giọng ngái ngủ: “Mấy giờ rồi?”
Trì Nghiễn Hành nói: “Ba giờ mười lăm.”
Trình Diên kéo vạt áo anh, chầm chậm ngồi dậy, gắng gượng giữ tỉnh táo.
Bây giờ chưa thể ngủ, một khi đã ngủ thì không biết lần sau gặp lại anh là vào lúc nào.
“Chuyện là, em có chuyện muốn nói với anh.”
Trì Nghiễn Hành hửm một tiếng tỏ vẻ nghi vấn.
“Nằm xuống đi, ngồi không lạnh sao?” Anh khẽ vén chăn lên và ôm cô vào lòng, “Nói đi.”
Lâu lắm rồi Trình Diên mới được rúc vào lòng anh, cô tựa đầu vào cằm anh, ngoan ngoãn như chuột túi mẹ và đứa con của nó.
“Chuyện là, anh có biết chuyện bộ phận của chúng em sắp giải tán không?”
Trên đầu cô truyền đến giọng trầm thấp đáp lại, “Ừhm.”
Giọng điệu của Trình Diên thoáng khựng lại, thấy chưa, hóa ra anh đã sớm biết.
Anh chủ động hỏi: “Có muốn đến bộ phận nào không?”
“Tạm thời em chưa có.”
Giữ chuyện của Emma trong lòng, không giải quyết cho người ta xong cứ thấy lòng không yên, Trình Diên nghĩ ra một cách đề cập tương đối khéo léo.
“Trước đây em nghe nói hình như bên quản lý dự án đang thiếu người, người ở bộ phận dịch thuật qua phỏng vấn chắc không thành vấn đề nhỉ.”
“Có hứng thú với bên này?”
“Không phải em, là một người bạn của em muốn đến……”
Trong bóng tối, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh áp sát vào da thịt cô, có lẽ anh vừa tắm xong, mùi sữa tắm tỏa ra.
Cô tự cho rằng hai người vẫn chưa thân thiết đến mức có thể thẳng thắn nói ra những lời yêu cầu như “Em có một người bạn muốn làm quản lý dự án, chồng, anh sắp xếp đi.”
Nhưng cô cũng không quen dùng chiêu làm nũng lấy lòng, điều đó khiến cô trông quá toan tính. Huống hồ chút tâm tư nhỏ nhoi của cô chẳng thể che giấu trước mặt Trì Nghiễn Hành dù chỉ một giây.
Trong khoảng thời gian anh không đáp lại, Trình Diên chỉ có thể bất lực chờ đợi, chờ anh trả lời một câu “Vẫn nên làm theo quy định” hoặc là——
Chàng trai thản nhiên như gió thoảng: “Ngày mai anh sẽ gửi cho em một WeChat, là quản lý bên bộ phận dự án, em liên hệ trực tiếp với anh ta, báo tên bạn em ra.”
“Thật sao?”
Trình Diên lập tức vui mừng, vốn còn cảm thấy ngại vì làm phiền anh, không ngờ anh lại đồng ý thoải mái như vậy.
“Em thay mặt bạn em cảm ơn anh, lần này xem như anh đã giúp chị ấy một việc lớn!”
Khác tâm trạng vui mừng hân hoan của cô, phản ứng của Trì Nghiễn Hành lại nhàn nhạt, có lẽ do thật sự rất mệt, anh siết cánh tay ôm cô chặt hơn.
Hôm sau, quả nhiên Trì Nghiễn Hành đã gửi cho cô một danh thiếp.
Trình Diên vui vẻ đến văn phòng, nhướng mắt nhìn Emma, người kia hiểu ý, đi theo cô đến phòng pha trà.
“Thật sao? Sếp Trì đồng ý rồi?”
Trình Diên cười nói: “Đúng vậy, em đã nói tên chị với quản lý Tống kia rồi, lát nữa chị gửi cho em một bản sơ yếu lý lịch, em gửi qua cho anh ấy.”
Emma dùng hai tay che miệng không dám tin: “Yara, thật sự rất cảm ơn em! Không ngờ nhanh như vậy đã giải quyết xong, nhờ em, nhất định phải cảm ơn sếp Trì thật tốt!”
Trình Diên còn có chút tự hào, “Không có gì không có gì! Có thể giúp được chị em cũng rất vui.”
Hai người đắm chìm trong niềm vui sướng, nhân tiện nói thêm vài câu. Emma thấy cô cũng đang băn khoăn chuyện luân chuyển còn tiện thể chu đáo giải thích.
“Tại sao em không chuyển sang làm PM đi? Bên đó cũng đòi hỏi một lượng lớn công việc dịch thuật, chị thấy em khá thích dịch thuật, không chừng sẽ hợp.”
PM mà Emma nói chính là quản lý dự án, nhưng Trình Diên còn có chút băn khoăn, “Em không có kinh nghiệm liên quan, không biết bắt đầu có khó khăn không……”
“Dù làm ở vị trí nào cũng vậy thôi, làm PM có thể học được rất nhiều thứ. Em còn trẻ như vậy, con đường phát triển về sau còn dài, tất nhiên cũng xem sở thích của chính em nữa.”
Cô nói: “Em về tìm hiểu thêm một chút, phải nhanh chóng quyết định trong thời gian sớm nhất.”
Emma đồng tình: “Đúng vậy, phải nhanh chóng quyết định thôi.”
—
Bên trong quán bar Lạc Lối.
Ánh đèn xanh đỏ đan xen chiếu lên mặt chàng trai, mấy cô gái có thân hình gợi cảm xung quanh đã đến gần mấy lượt nhưng anh vẫn không hề lay động, nâng ly rượu lên ngửa đầu hớp một ngụm.
Phía sau, Kha Húc Dương khoác một chiếc áo khoác trên vai, lười biếng bước tới.
“Người bận rộn, hôm nay sao lại có thời gian đến đây?”
Trì Nghiễn Hành đang uống rượu, liếc anh ấy một cái, “Không phải cậu gọi liên tục tám cuộc gọi, một hai bắt tôi phải ra ngoài à?”
Kha Húc Dương bỏ áo khoác ra, ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, tiện tay cầm cái ly, “Không phải vì tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu sao?”
“Ai lại nói chuyện nghiêm túc trong quán bar?”
“……Quán bar của nhà vừa khai trương, mời sếp Trì đến ủng hộ được chưa!”
“Liên lạc với bác sĩ thế nào rồi?” Trì Nghiễn Hành hỏi.
Kha Húc Dương nghiêm mặt, “À đúng rồi, sau tháng Tám vị bác sĩ đó sẽ bay sang Đức nghỉ phép, tất cả các ca phẫu thuật đều phải sắp xếp trước tháng Tám, nếu không thì phải đợi đến tháng Tư năm sau. Xem cậu quyết định thế nào, phẫu thuật trước tháng Tám hay là?”
Trì Nghiễn Hành nghe vậy thì ngẫm nghĩ, anh cầm ly rượu mà không nói gì.
Kha Húc Dương biết anh khó xử, lúc đầu nhờ anh ấy tìm một bác sĩ phẫu thuật tim đáng tin cậy, kế hoạch của Trì Nghiễn Hành là đợi đến cuối năm, đợi tình trạng của Tiểu Đường ổn định rồi mới phẫu thuật, anh cũng có thời gian xử lý xong chuyện công ty trong nước.
Tháng Tám quả thật quá sớm, nhưng với tình hình bây giờ sự lựa chọn của họ rất hạn chế.
Trì Nghiễn Hành không dây dưa nữa, “Vậy thì trước tháng Tám.”
Kha Húc Dương nhíu mày, “Cậu có xong việc trước tháng Tám không?”
“Sẽ xong, bên bác sĩ có thể sắp xếp được không?”
Anh ấy vỗ vai Trì Nghiễn Hành, “Chuyện này cậu yên tâm, người bạn kia của Lương Tư Văn rất đáng tin cậy, hơn nữa thể trạng của Tiểu Đường tốt hơn những bệnh nhân khác rất nhiều, rủi ro phẫu thuật rất nhỏ.”
Anh ấy lại nhớ ra gì đó, “À đúng rồi, cậu gặp Lâm Nghiên đó chưa? Người làm về thiết bị y tế đó.”
Mấy ngày nay giờ giấc sinh hoạt của Trì Nghiễn Hành rối loạn nghiêm trọng, anh phải hồi tưởng lại, “Đã gặp vào tuần trước.”
“Chuyện này coi như nợ người ta một ân tình, về sau phải đền đáp tử tế.”
“Tôi biết, đã nhớ.” Trì Nghiễn Hành lại uống một ngụm rượu.
Kha Húc Dương cụng ly với anh một tiếng giòn tan, “Được, vậy đến lúc đó hai vợ chồng cậu cùng đi Mỹ sao?”
Trì Nghiễn Hành nói, “Một mình tôi đi là được.”
“Chuyện lớn như vậy mà cậu để cô ấy ở lại trong nước một mình? Hôm đó tôi nghe Tiểu Đường nói, sau khi phẫu thuật xong em ấy còn muốn cùng Trình Diên đi chơi Disneyland ở California.”
Trì Nghiễn Hành từ chối dứt khoát, “Đừng có nghĩ tới, không thể nào.”
Kha Húc Dương nghe vậy thì vỗ vai anh giảng đạo.
“Cậu thế này là không được! Hai người phải thương lượng với nhau, chuyện gì cậu cũng gánh vác một mình, cô ấy thì hay rồi, từ đầu đến cuối chẳng biết gì, cậu làm vậy chắc chắn sẽ làm người ta tổn thương.”
Dường như Trì Nghiễn Hành không đồng ý, “Tôi xong việc rồi sẽ nói với cô ấy, đừng kéo cô ấy vào, để cô ấy khỏi lo lắng.”
“Không được, vậy cậu cũng không thể gánh vác mọi chuyện một mình,” anh ấy chợt đổi giọng, vỗ đùi dường như nghĩ tới gì đó, “Cậu thật sự loại bỏ hết cả bộ phận Dịch thuật của công ty sao?”
“Bộ phận không có lợi nhuận thì giữ lại làm gì, tưởng tôi mở công ty để làm từ thiện chắc?”
“Nhưng vợ cậu ở trong đó mà, cậu tùy tiện đình chỉ dự án, cô ấy không giận cậu sao?”
Trì Nghiễn Hành nói: “Tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy.”
Kha Húc Dương đau đầu, “Cái cậu này——”
Anh đặt ly rỗng xuống, đứng dậy, “Đi đây.”
“Đi ngay sao?”
Người phía sau vẫn mời mọc không ngừng, Trì Nghiễn Hành không quay đầu lại, khóe môi anh cong lên.
“Về nhà với vợ.”
—
Buổi chiều, mấy cô gái có mối quan hệ khá tốt trong bộ phận Dịch thuật tổ chức party, đi ăn uống ca hát coi như lần liên hoan cuối cùng.
Trình Diên rảnh rỗi nên cô đi chơi họ cùng cả buổi chiều.
Hát mệt rồi bắt đầu tám chuyện, đây là quy trình quen thuộc của họ.
Thế là Trình Diên trơ mắt nhìn Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra, mở danh sách liên lạc những người trong công ty, rồi bắt đầu tám chuyện của từng người một từ trên xuống dưới.
“Cuối cùng Mạnh Mạn xử lý thế nào rồi ấy nhỉ?”
Lúc hỏi câu này, cô ấy nhìn người trong cuộc là Trình Diên, nhưng Trình Diên lại lắc đầu với vẻ mờ mịt.
Mấy người đều nhìn sang với vẻ không thể tin được.
Nora tiếp lời: “Bị sa thải, bị phong sát toàn ngành, xem trên vòng bạn bè thì hình như đã nghỉ việc về quê rồi.”
Hiểu Hiểu cảm thán: “Chậc chậc, không hổ là sếp Trì, chẳng chừa bất kỳ đường sống nào.”
“Cô ta không tìm em để xin lỗi sao?”
Trình Diên: “Không có, sau đó em không gặp cô ta nữa.”
Công bằng mà nói, cô cũng cảm thấy cần một lời xin lỗi, nếu chuyện này để cô tự xử lý thì có lẽ chỉ cần một lời xin lỗi là cô sẽ mềm lòng bỏ qua.
Có lẽ Trì Nghiễn Hành đã nắm được điểm yếu của cô là quá nhân từ, nên mới không cho cô nhúng tay vào.
“Vậy còn Phương Vân thì sao?”
Trình Diên thật thà lắc đầu, “Không rõ.”
Mấy người lại nhìn sang với vẻ không thể tin được.
Lúc này cô đã hơi xấu hổ, thân là người trong cuộc nhưng cô lại không biết gì, thậm chí còn không biết nhiều bằng hai người hóng chuyện.
Nói không thất vọng là giả, hồi sáng đã nghe có đồng nghiệp tụ tập với nhau thì thầm bàn tán, Trình Diên quay lưng lại với họ, nhưng lại nghe hết tất cả những lời đó.
“……Không biết lãnh đạo công ty nghĩ gì.”
“Chắc là hết tiền rồi,” Đồng nghiệp che miệng nói nhỏ, “Mấy người không biết hả? Trước khi sếp Trì đến, Lam Dịch vẫn luôn thua lỗ, sau khi anh ấy tiếp quản mới bắt đầu có lợi nhuận, cứ tiếp tục như vậy thì chưa chắc công ty này còn hoạt động được!”
Nhưng tâm trạng tiêu cực của cô nhanh chóng bị tiếng nhạc chói tai át đi, Hiểu Hiểu thấy cô ngồi trong góc thì chủ động kéo cô vào trung tâm.
“Nào nào nào! Lần cuối rồi mọi người hát lên đi!”
Tiếng nhạc sôi động như muốn xuyên thủng trần nhà, Trình Diên nhanh chóng bị cuốn vào không khí nóng bỏng, tạm thời quên đi những tâm sự vụn vặt.
Chuyện của Emma đã giải quyết thuận lợi, về cơ bản cô cũng đã xác định được hướng chuyển vị trí, cô chơi với đồng nghiệp thêm một lúc mới về nhà.
Về đến nhà, phát hiện đèn trong phòng làm việc đang sáng.
Trình Diên đẩy cửa vào, hơi ngạc nhiên.
“Hôm nay anh về sớm vậy?”
Trì Nghiễn Hành tựa lưng vào ghế, “Buổi chiều xử lý xong công việc, muốn về nhà sớm ăn cơm với em.”
Anh hỏi: “Sao anh gọi cho em mà em không bắt máy?”
Trên đường về nhà Trình Diên mới phát hiện ra anh đã gọi cho cô mấy cuộc lúc ở KTV, tiếc là khi đó bên trong quá ồn ào, cô vứt điện thoại sang một bên nên không nghe thấy.
Trì Nghiễn Hành gọi hai cuộc không ai nghe máy thì có hơi lo lắng, anh gọi thẳng cho lễ tân, xem camera mới phát hiện mấy người này đi KTV để liên hoan.
Cô giải thích: “Bộ phận sắp giải tán, mọi người tụ tập lại ăn bữa cơm, em cứ tưởng đến tối anh mới về, xin lỗi anh ……”
Nhưng thật ra Trì Nghiễn Hành không để tâm, “Không sao, mau đi tắm đi.”
“Được, em đi ngay đây.”
Tắm xong, Trình Diên lại có hứng thú.
“Anh còn nhớ bộ phim Pháp lần trước chúng ta xem không?”
Trì Nghiễn Hành nghiêm túc ngẫm nghĩ hồi lâu, “Bộ phim có khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ đó sao?”
“……Sao anh chỉ nhớ rõ cái chuyện phẫu thuật thẩm mỹ vậy.”
Cô nói: “Một thời gian trước đã ra phần hai rồi, có muốn xem cùng em không?”
Đã rất lâu rồi họ không quấn quýt bên nhau xem phim và nói chuyện, trong lòng Trình Diễn vẫn nhớ rõ chuyện này, vừa thấy anh có thời gian cô bèn nhanh chóng đề xuất.
Trì Nghiễn Hành vui vẻ đồng ý, “Được, anh đi khui một chai rượu, em xuống phòng chiếu phim đợi anh.”
Trình Diên vội đứng dậy dọn dẹp, ân cần rửa sạch nho và xoài bày vào đĩa sứ trắng rồi lấy hai chai coca và vài gói khoai tây chiên, vui vẻ ôm xuống lầu.
Cô điều chỉnh thiết bị xong thì tắt đèn, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối, không khí xem phim ập đến.
Tầm mắt cô nhìn trên chiếc sofa màu vàng mềm mại, Trình Diên vô thức sững lại.
Đã từng có lúc cũng trên chiếc sofa màu vàng này, những trái nho được rửa sạch và bưng đến, trên nền nhạc lãng mạn bằng tiếng Pháp, phòng chiếu phim mờ ảo, họ đã hôn nhau ở đây.
Giống hệt đêm đó.
Một tiếng động khẽ vang lên, cửa mở ra, ánh sáng theo đó tràn vào, chiếu sáng một góc hình tam giác trên sàn phòng chiếu phim.
Trì Nghiễn Hành bước vào.
Cô ngồi trên sofa, ngước mắt nhìn lê đôi chân dài đang rảo bước vào của anh.
“Bắt đầu đi.” Trì Nghiễn Hành nói.
Nhạc đầu phim bằng tiếng Pháp dịu dàng và chậm rãi vang lên, Trình Diên chăm chú nhìn vào màn hình, nhưng tâm trí cô lại phân tán trên người chàng trai bên cạnh.
Anh đã thay bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái, vừa sảng khoái vừa thơm tho.
Trong phần phim đầu tiên, nam nữ chính tình cờ gặp nhau trên đường đến Venice, đồng hành cùng nhau rồi từng bước rơi vào lưới tình.
Đáng tiếc khi kết phim đạo diễn đã cố tình bỏ ngỏ, sau khi đến Venice người thứ ba chen chân vào, họ bị buộc phải chia tay.
Trình Diên nói: “Chắc nội dung của phần hai sẽ là họ quay về với nhau.”
Cô xem với vẻ thích thú, còn vươn tay lấy vài quả nho đưa đến miệng anh.
Cô quay đầu nhìn Trì Nghiễn Hành, đầu anh hơi ngửa ra trên ghế sofa, cần cổ anh cong lại thành một tư thế không thoải mái.
Đã ngủ rồi.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Nắng mỗi ngày một gay gắt hơn.
Trì Nghiễn Hành đột nhiên trở nên bận rộn không ngơi tay.
Vòng tròn xã hội của anh tràn ngập văn hóa của bầy sói, cá lớn nuốt cá bé là quy tắc tối cao. Là Tổng giám đốc trẻ tuổi nhất, anh tiếp quản công ty chưa được vài năm, địa vị vẫn chưa ổn định.
Hai người chú của Trì Nghiễn Hành gần đây đã có động thái, trong cuộc đấu giá trước, vài khu đất mà anh tưởng chừng đã nắm chắc trong tay lại bị chú ruột cướp mất.
Vì chuyện này mà Trì Nghiễn Hành bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối.
Thế nhưng ngoài mặt vẫn phải cho qua.
“Đều là người một nhà, cho ai cũng thế thôi, chuyện nhỏ nhặt này đừng so đo.”
Trình Diên nghe được những chuyện này từ thư ký và Trì Dật Nhiên.
Bố mẹ Trì đã qua đời nhiều năm, nhưng chuyện thừa kế vẫn chưa chấm dứt.
Trình Diên cảm thấy đây đại khái là phiền muộn duy nhất của những gia đình giàu có.
Hồi nhỏ điều kiện gia đình cô không tốt, cô chỉ thấy chuyện tranh giành gia sản trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc đầy rẫy những tình tiết cẩu huyết.
Bây giờ trong nhà đã mở xưởng, kinh tế khá khẩm hơn, nhưng chắc chắn bố mẹ cô sẽ chỉ để lại mọi thứ cho em trai, chuyện này không cần nghi ngờ gì nữa.
Lý trí mách bảo cô rằng cô không thể vừa muốn cái này lại muốn cái kia.
Trì Nghiễn Hành bận rộn vì công việc là chuyện bình thường. Cô đã ở vị trí này, nếu đã lựa chọn anh, chọn thân phận Tổng giám đốc của anh thì nên giác ngộ được rằng anh sẽ bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm đến gia đình.
Nhưng lý trí là lý trí, tâm trạng cô không tránh khỏi cảm giác mất mát.
Gần đây cô đều phải nghe những tin tức về anh từ miệng người khác.
Làn gió nóng thổi qua bóng đêm, máy điều hòa chạy ầm ầm hoạt động hết công suất, một mình Trình Diên về nhà ăn cơm, cô nghịch điện thoại theo thói quen, đọc sách rồi đi ngủ.
Đến rạng sáng, nghe thấy tiếng động sột soạt trong phòng ngủ.
Cô trở mình, mơ màng mở mắt ra, thấy một bóng dáng cao lớn màu đen đang dần bước đến.
Trình Diên tỉnh táo ngay lập tức.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chàng trai dừng bước và khẽ hỏi: “Làm ồn đến em sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô từ từ mở mắt, cựa quậy trong chăn, tóc tai còn rối bời.
“Anh…… vừa về à?”
Chiếc giường khẽ lún xuống, Trì Nghiễn Hành ngồi ở mép giường, vén những sợi tóc đang che trên mặt cô ra sau tai.
“Ừhm, mau ngủ đi, muộn rồi.”
Cô không sờ thấy điện thoại nên nhắm mắt lại, giọng ngái ngủ: “Mấy giờ rồi?”
Trì Nghiễn Hành nói: “Ba giờ mười lăm.”
Trình Diên kéo vạt áo anh, chầm chậm ngồi dậy, gắng gượng giữ tỉnh táo.
Bây giờ chưa thể ngủ, một khi đã ngủ thì không biết lần sau gặp lại anh là vào lúc nào.
“Chuyện là, em có chuyện muốn nói với anh.”
Trì Nghiễn Hành hửm một tiếng tỏ vẻ nghi vấn.
“Nằm xuống đi, ngồi không lạnh sao?” Anh khẽ vén chăn lên và ôm cô vào lòng, “Nói đi.”
Lâu lắm rồi Trình Diên mới được rúc vào lòng anh, cô tựa đầu vào cằm anh, ngoan ngoãn như chuột túi mẹ và đứa con của nó.
“Chuyện là, anh có biết chuyện bộ phận của chúng em sắp giải tán không?”
Trên đầu cô truyền đến giọng trầm thấp đáp lại, “Ừhm.”
Giọng điệu của Trình Diên thoáng khựng lại, thấy chưa, hóa ra anh đã sớm biết.
Anh chủ động hỏi: “Có muốn đến bộ phận nào không?”
“Tạm thời em chưa có.”
Giữ chuyện của Emma trong lòng, không giải quyết cho người ta xong cứ thấy lòng không yên, Trình Diên nghĩ ra một cách đề cập tương đối khéo léo.
“Trước đây em nghe nói hình như bên quản lý dự án đang thiếu người, người ở bộ phận dịch thuật qua phỏng vấn chắc không thành vấn đề nhỉ.”
“Có hứng thú với bên này?”
“Không phải em, là một người bạn của em muốn đến……”
Trong bóng tối, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh áp sát vào da thịt cô, có lẽ anh vừa tắm xong, mùi sữa tắm tỏa ra.
Cô tự cho rằng hai người vẫn chưa thân thiết đến mức có thể thẳng thắn nói ra những lời yêu cầu như “Em có một người bạn muốn làm quản lý dự án, chồng, anh sắp xếp đi.”
Nhưng cô cũng không quen dùng chiêu làm nũng lấy lòng, điều đó khiến cô trông quá toan tính. Huống hồ chút tâm tư nhỏ nhoi của cô chẳng thể che giấu trước mặt Trì Nghiễn Hành dù chỉ một giây.
Trong khoảng thời gian anh không đáp lại, Trình Diên chỉ có thể bất lực chờ đợi, chờ anh trả lời một câu “Vẫn nên làm theo quy định” hoặc là——
Chàng trai thản nhiên như gió thoảng: “Ngày mai anh sẽ gửi cho em một WeChat, là quản lý bên bộ phận dự án, em liên hệ trực tiếp với anh ta, báo tên bạn em ra.”
“Thật sao?”
Trình Diên lập tức vui mừng, vốn còn cảm thấy ngại vì làm phiền anh, không ngờ anh lại đồng ý thoải mái như vậy.
“Em thay mặt bạn em cảm ơn anh, lần này xem như anh đã giúp chị ấy một việc lớn!”
Khác tâm trạng vui mừng hân hoan của cô, phản ứng của Trì Nghiễn Hành lại nhàn nhạt, có lẽ do thật sự rất mệt, anh siết cánh tay ôm cô chặt hơn.
Hôm sau, quả nhiên Trì Nghiễn Hành đã gửi cho cô một danh thiếp.
Trình Diên vui vẻ đến văn phòng, nhướng mắt nhìn Emma, người kia hiểu ý, đi theo cô đến phòng pha trà.
“Thật sao? Sếp Trì đồng ý rồi?”
Trình Diên cười nói: “Đúng vậy, em đã nói tên chị với quản lý Tống kia rồi, lát nữa chị gửi cho em một bản sơ yếu lý lịch, em gửi qua cho anh ấy.”
Emma dùng hai tay che miệng không dám tin: “Yara, thật sự rất cảm ơn em! Không ngờ nhanh như vậy đã giải quyết xong, nhờ em, nhất định phải cảm ơn sếp Trì thật tốt!”
Trình Diên còn có chút tự hào, “Không có gì không có gì! Có thể giúp được chị em cũng rất vui.”
Hai người đắm chìm trong niềm vui sướng, nhân tiện nói thêm vài câu. Emma thấy cô cũng đang băn khoăn chuyện luân chuyển còn tiện thể chu đáo giải thích.
“Tại sao em không chuyển sang làm PM đi? Bên đó cũng đòi hỏi một lượng lớn công việc dịch thuật, chị thấy em khá thích dịch thuật, không chừng sẽ hợp.”
PM mà Emma nói chính là quản lý dự án, nhưng Trình Diên còn có chút băn khoăn, “Em không có kinh nghiệm liên quan, không biết bắt đầu có khó khăn không……”
“Dù làm ở vị trí nào cũng vậy thôi, làm PM có thể học được rất nhiều thứ. Em còn trẻ như vậy, con đường phát triển về sau còn dài, tất nhiên cũng xem sở thích của chính em nữa.”
Cô nói: “Em về tìm hiểu thêm một chút, phải nhanh chóng quyết định trong thời gian sớm nhất.”
Emma đồng tình: “Đúng vậy, phải nhanh chóng quyết định thôi.”
—
Bên trong quán bar Lạc Lối.
Ánh đèn xanh đỏ đan xen chiếu lên mặt chàng trai, mấy cô gái có thân hình gợi cảm xung quanh đã đến gần mấy lượt nhưng anh vẫn không hề lay động, nâng ly rượu lên ngửa đầu hớp một ngụm.
Phía sau, Kha Húc Dương khoác một chiếc áo khoác trên vai, lười biếng bước tới.
“Người bận rộn, hôm nay sao lại có thời gian đến đây?”
Trì Nghiễn Hành đang uống rượu, liếc anh ấy một cái, “Không phải cậu gọi liên tục tám cuộc gọi, một hai bắt tôi phải ra ngoài à?”
Kha Húc Dương bỏ áo khoác ra, ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, tiện tay cầm cái ly, “Không phải vì tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu sao?”
“Ai lại nói chuyện nghiêm túc trong quán bar?”
“……Quán bar của nhà vừa khai trương, mời sếp Trì đến ủng hộ được chưa!”
“Liên lạc với bác sĩ thế nào rồi?” Trì Nghiễn Hành hỏi.
Kha Húc Dương nghiêm mặt, “À đúng rồi, sau tháng Tám vị bác sĩ đó sẽ bay sang Đức nghỉ phép, tất cả các ca phẫu thuật đều phải sắp xếp trước tháng Tám, nếu không thì phải đợi đến tháng Tư năm sau. Xem cậu quyết định thế nào, phẫu thuật trước tháng Tám hay là?”
Trì Nghiễn Hành nghe vậy thì ngẫm nghĩ, anh cầm ly rượu mà không nói gì.
Kha Húc Dương biết anh khó xử, lúc đầu nhờ anh ấy tìm một bác sĩ phẫu thuật tim đáng tin cậy, kế hoạch của Trì Nghiễn Hành là đợi đến cuối năm, đợi tình trạng của Tiểu Đường ổn định rồi mới phẫu thuật, anh cũng có thời gian xử lý xong chuyện công ty trong nước.
Tháng Tám quả thật quá sớm, nhưng với tình hình bây giờ sự lựa chọn của họ rất hạn chế.
Trì Nghiễn Hành không dây dưa nữa, “Vậy thì trước tháng Tám.”
Kha Húc Dương nhíu mày, “Cậu có xong việc trước tháng Tám không?”
“Sẽ xong, bên bác sĩ có thể sắp xếp được không?”
Anh ấy vỗ vai Trì Nghiễn Hành, “Chuyện này cậu yên tâm, người bạn kia của Lương Tư Văn rất đáng tin cậy, hơn nữa thể trạng của Tiểu Đường tốt hơn những bệnh nhân khác rất nhiều, rủi ro phẫu thuật rất nhỏ.”
Anh ấy lại nhớ ra gì đó, “À đúng rồi, cậu gặp Lâm Nghiên đó chưa? Người làm về thiết bị y tế đó.”
Mấy ngày nay giờ giấc sinh hoạt của Trì Nghiễn Hành rối loạn nghiêm trọng, anh phải hồi tưởng lại, “Đã gặp vào tuần trước.”
“Chuyện này coi như nợ người ta một ân tình, về sau phải đền đáp tử tế.”
“Tôi biết, đã nhớ.” Trì Nghiễn Hành lại uống một ngụm rượu.
Kha Húc Dương cụng ly với anh một tiếng giòn tan, “Được, vậy đến lúc đó hai vợ chồng cậu cùng đi Mỹ sao?”
Trì Nghiễn Hành nói, “Một mình tôi đi là được.”
“Chuyện lớn như vậy mà cậu để cô ấy ở lại trong nước một mình? Hôm đó tôi nghe Tiểu Đường nói, sau khi phẫu thuật xong em ấy còn muốn cùng Trình Diên đi chơi Disneyland ở California.”
Trì Nghiễn Hành từ chối dứt khoát, “Đừng có nghĩ tới, không thể nào.”
Kha Húc Dương nghe vậy thì vỗ vai anh giảng đạo.
“Cậu thế này là không được! Hai người phải thương lượng với nhau, chuyện gì cậu cũng gánh vác một mình, cô ấy thì hay rồi, từ đầu đến cuối chẳng biết gì, cậu làm vậy chắc chắn sẽ làm người ta tổn thương.”
Dường như Trì Nghiễn Hành không đồng ý, “Tôi xong việc rồi sẽ nói với cô ấy, đừng kéo cô ấy vào, để cô ấy khỏi lo lắng.”
“Không được, vậy cậu cũng không thể gánh vác mọi chuyện một mình,” anh ấy chợt đổi giọng, vỗ đùi dường như nghĩ tới gì đó, “Cậu thật sự loại bỏ hết cả bộ phận Dịch thuật của công ty sao?”
“Bộ phận không có lợi nhuận thì giữ lại làm gì, tưởng tôi mở công ty để làm từ thiện chắc?”
“Nhưng vợ cậu ở trong đó mà, cậu tùy tiện đình chỉ dự án, cô ấy không giận cậu sao?”
Trì Nghiễn Hành nói: “Tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy.”
Kha Húc Dương đau đầu, “Cái cậu này——”
Anh đặt ly rỗng xuống, đứng dậy, “Đi đây.”
“Đi ngay sao?”
Người phía sau vẫn mời mọc không ngừng, Trì Nghiễn Hành không quay đầu lại, khóe môi anh cong lên.
“Về nhà với vợ.”
—
Buổi chiều, mấy cô gái có mối quan hệ khá tốt trong bộ phận Dịch thuật tổ chức party, đi ăn uống ca hát coi như lần liên hoan cuối cùng.
Trình Diên rảnh rỗi nên cô đi chơi họ cùng cả buổi chiều.
Hát mệt rồi bắt đầu tám chuyện, đây là quy trình quen thuộc của họ.
Thế là Trình Diên trơ mắt nhìn Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra, mở danh sách liên lạc những người trong công ty, rồi bắt đầu tám chuyện của từng người một từ trên xuống dưới.
“Cuối cùng Mạnh Mạn xử lý thế nào rồi ấy nhỉ?”
Lúc hỏi câu này, cô ấy nhìn người trong cuộc là Trình Diên, nhưng Trình Diên lại lắc đầu với vẻ mờ mịt.
Mấy người đều nhìn sang với vẻ không thể tin được.
Nora tiếp lời: “Bị sa thải, bị phong sát toàn ngành, xem trên vòng bạn bè thì hình như đã nghỉ việc về quê rồi.”
Hiểu Hiểu cảm thán: “Chậc chậc, không hổ là sếp Trì, chẳng chừa bất kỳ đường sống nào.”
“Cô ta không tìm em để xin lỗi sao?”
Trình Diên: “Không có, sau đó em không gặp cô ta nữa.”
Công bằng mà nói, cô cũng cảm thấy cần một lời xin lỗi, nếu chuyện này để cô tự xử lý thì có lẽ chỉ cần một lời xin lỗi là cô sẽ mềm lòng bỏ qua.
Có lẽ Trì Nghiễn Hành đã nắm được điểm yếu của cô là quá nhân từ, nên mới không cho cô nhúng tay vào.
“Vậy còn Phương Vân thì sao?”
Trình Diên thật thà lắc đầu, “Không rõ.”
Mấy người lại nhìn sang với vẻ không thể tin được.
Lúc này cô đã hơi xấu hổ, thân là người trong cuộc nhưng cô lại không biết gì, thậm chí còn không biết nhiều bằng hai người hóng chuyện.
Nói không thất vọng là giả, hồi sáng đã nghe có đồng nghiệp tụ tập với nhau thì thầm bàn tán, Trình Diên quay lưng lại với họ, nhưng lại nghe hết tất cả những lời đó.
“……Không biết lãnh đạo công ty nghĩ gì.”
“Chắc là hết tiền rồi,” Đồng nghiệp che miệng nói nhỏ, “Mấy người không biết hả? Trước khi sếp Trì đến, Lam Dịch vẫn luôn thua lỗ, sau khi anh ấy tiếp quản mới bắt đầu có lợi nhuận, cứ tiếp tục như vậy thì chưa chắc công ty này còn hoạt động được!”
Nhưng tâm trạng tiêu cực của cô nhanh chóng bị tiếng nhạc chói tai át đi, Hiểu Hiểu thấy cô ngồi trong góc thì chủ động kéo cô vào trung tâm.
“Nào nào nào! Lần cuối rồi mọi người hát lên đi!”
Tiếng nhạc sôi động như muốn xuyên thủng trần nhà, Trình Diên nhanh chóng bị cuốn vào không khí nóng bỏng, tạm thời quên đi những tâm sự vụn vặt.
Chuyện của Emma đã giải quyết thuận lợi, về cơ bản cô cũng đã xác định được hướng chuyển vị trí, cô chơi với đồng nghiệp thêm một lúc mới về nhà.
Về đến nhà, phát hiện đèn trong phòng làm việc đang sáng.
Trình Diên đẩy cửa vào, hơi ngạc nhiên.
“Hôm nay anh về sớm vậy?”
Trì Nghiễn Hành tựa lưng vào ghế, “Buổi chiều xử lý xong công việc, muốn về nhà sớm ăn cơm với em.”
Anh hỏi: “Sao anh gọi cho em mà em không bắt máy?”
Trên đường về nhà Trình Diên mới phát hiện ra anh đã gọi cho cô mấy cuộc lúc ở KTV, tiếc là khi đó bên trong quá ồn ào, cô vứt điện thoại sang một bên nên không nghe thấy.
Trì Nghiễn Hành gọi hai cuộc không ai nghe máy thì có hơi lo lắng, anh gọi thẳng cho lễ tân, xem camera mới phát hiện mấy người này đi KTV để liên hoan.
Cô giải thích: “Bộ phận sắp giải tán, mọi người tụ tập lại ăn bữa cơm, em cứ tưởng đến tối anh mới về, xin lỗi anh ……”
Nhưng thật ra Trì Nghiễn Hành không để tâm, “Không sao, mau đi tắm đi.”
“Được, em đi ngay đây.”
Tắm xong, Trình Diên lại có hứng thú.
“Anh còn nhớ bộ phim Pháp lần trước chúng ta xem không?”
Trì Nghiễn Hành nghiêm túc ngẫm nghĩ hồi lâu, “Bộ phim có khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ đó sao?”
“……Sao anh chỉ nhớ rõ cái chuyện phẫu thuật thẩm mỹ vậy.”
Cô nói: “Một thời gian trước đã ra phần hai rồi, có muốn xem cùng em không?”
Đã rất lâu rồi họ không quấn quýt bên nhau xem phim và nói chuyện, trong lòng Trình Diễn vẫn nhớ rõ chuyện này, vừa thấy anh có thời gian cô bèn nhanh chóng đề xuất.
Trì Nghiễn Hành vui vẻ đồng ý, “Được, anh đi khui một chai rượu, em xuống phòng chiếu phim đợi anh.”
Trình Diên vội đứng dậy dọn dẹp, ân cần rửa sạch nho và xoài bày vào đĩa sứ trắng rồi lấy hai chai coca và vài gói khoai tây chiên, vui vẻ ôm xuống lầu.
Cô điều chỉnh thiết bị xong thì tắt đèn, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối, không khí xem phim ập đến.
Tầm mắt cô nhìn trên chiếc sofa màu vàng mềm mại, Trình Diên vô thức sững lại.
Đã từng có lúc cũng trên chiếc sofa màu vàng này, những trái nho được rửa sạch và bưng đến, trên nền nhạc lãng mạn bằng tiếng Pháp, phòng chiếu phim mờ ảo, họ đã hôn nhau ở đây.
Giống hệt đêm đó.
Một tiếng động khẽ vang lên, cửa mở ra, ánh sáng theo đó tràn vào, chiếu sáng một góc hình tam giác trên sàn phòng chiếu phim.
Trì Nghiễn Hành bước vào.
Cô ngồi trên sofa, ngước mắt nhìn lê đôi chân dài đang rảo bước vào của anh.
“Bắt đầu đi.” Trì Nghiễn Hành nói.
Nhạc đầu phim bằng tiếng Pháp dịu dàng và chậm rãi vang lên, Trình Diên chăm chú nhìn vào màn hình, nhưng tâm trí cô lại phân tán trên người chàng trai bên cạnh.
Anh đã thay bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái, vừa sảng khoái vừa thơm tho.
Trong phần phim đầu tiên, nam nữ chính tình cờ gặp nhau trên đường đến Venice, đồng hành cùng nhau rồi từng bước rơi vào lưới tình.
Đáng tiếc khi kết phim đạo diễn đã cố tình bỏ ngỏ, sau khi đến Venice người thứ ba chen chân vào, họ bị buộc phải chia tay.
Trình Diên nói: “Chắc nội dung của phần hai sẽ là họ quay về với nhau.”
Cô xem với vẻ thích thú, còn vươn tay lấy vài quả nho đưa đến miệng anh.
Cô quay đầu nhìn Trì Nghiễn Hành, đầu anh hơi ngửa ra trên ghế sofa, cần cổ anh cong lại thành một tư thế không thoải mái.
Đã ngủ rồi.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 44: Lựa chọn – “Tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy”
10.0/10 từ 46 lượt.