Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 41: Tin đồn – “Đừng chạm vào đây.”

114@-

 
Vào tuần cuối cùng của tháng Năm, Trình Diên trở lại khuôn viên trường Đại học Kinh Thị, cô đóng bản thảo cuối cùng của luận văn tốt nghiệp rồi nộp cho cô Hình.


“Kế tiếp em có dự định gì?” Cô Hình thuận miệng hỏi, “Lần trước em nói đang thực tập ở công ty dịch thuật, dạo này tôi bận quá chưa kịp hỏi, chắc là thu hoạch không ít nhỉ?”


Giọng điệu của của cô Hình dịu dàng, rất săn sóc cô học trò cưng của mình, không chỉ ở phương diện học tập mà cô ấy còn định hướng con đường tương lai nên đi thế nào, gần như muốn trải sẵn đường cho cô.


Trong lòng Trình Diên dâng tràn sự ấm áp, “Dạ, sau khi tốt nghiệp em có thể chuyển chính thức, mọi mặt của công ty đều rất tốt ạ.”


Nghe cô nói vậy, cô giáo gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Chủ yếu do em có năng lực, dù ở đâu các công ty cũng tranh giành để có được em.”


Cô ấy nhấp một ngụm cà phê, “Nhưng nói thật với tư cách là giáo viên, tôi vẫn cho rằng em không theo con đường học thuật thì quá đáng tiếc.”


Cô ấy thở dài, “Nhưng mỗi người đều có lựa chọn riêng, tôi cũng tôn trọng quyết định của em.”


“Sau này nếu có ý định học lên em vẫn có thể liên lạc với tôi, dù trong nước hay nước ngoài, tôi đều có người có thể giúp được.”


Những lời của cô Hình khiến cô vô cùng biết ơn, Trình Diên vòng hai tay lại, giọng điệu khiêm tốn, “Cảm ơn cô rất nhiều, em nhất định sẽ thường xuyên về trường thăm cô.”


“Mấy đứa học trò tụi em trước khi tốt nghiệp đứa nào cũng nói vậy. Tôi đã dạy học nửa đời người, số học trò thật sự có thể quay lại rất ít.”


“Nhưng quả thật đi làm rồi rất áp lực và ít thời gian. Có đứa học trò tốt nghiệp xong là biến mất luôn, tôi hỏi ra mới biết sau khi tốt nghiệp xong thì kết hôn sinh con rồi.”


Trình Diên giấu giếm việc đã kết hôn với giáo viên nên thấy hồi hộp trong lòng, cô chột dạ cúi đầu.


Giọng điệu cô Hình nghiêm túc hơn vài phần, “Em là sinh viên do chính tay tôi dẫn dắt, không được vừa tốt nghiệp đã về nhà sinh con đâu đấy!”


Cô vội gật đầu, nói năng chính trực, “Cô giáo yên tâm, mấy năm tới em chưa có ý định đó đâu ạ.”


Có lẽ vì sợ cô để bụng, khó chịu khi người khác can thiệp vào chuyện cả đời của mình.


Cô Hình giải thích: “Tôi không nói kết hôn sinh con là không tốt, nhưng em còn trẻ như vậy, tôi hy vọng em dành thời gian và tâm sức để bồi dưỡng bản thân. Đi du lịch nhiều cũng được, làm việc hết mình cũng được, nhân lúc còn trẻ mà rèn luyện nhiều, tạo ra một vài thành tựu.”


Cây xanh trong văn phòng tươi tốt, cô giáo nhẹ nhàng chuyện trò, gần đến ngày tốt nghiệp nên cô ấy cũng không còn vẻ nghiêm túc như trước, mà là một người lớn dịu dàng cố gắng truyền đạt tư tưởng cho cô.


Trình Diên vừa nghe vừa gật đầu, cô đã sớm nghe nói cô Hình dạy học nhiều năm, có vô số học trò, nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn. Cô ấy cống hiến cả đời cho học thuật, là một nữ chuyên gia có tiếng trong ngành. Lúc này Trình Diên càng thêm thầm kính phục tư tưởng độc lập của cô giáo.


Cô giáo đổi chủ đề, hỏi một cách thoải mái: “Thôi được, tôi thấy em có cả quầng thâm mắt rồi, gần đây vất vả lắm đúng không?”


“Cũng ổn ạ, trong công ty đang bận rộn với một dự án dịch thuật AI, làm thêm giờ hơi nhiều nên em không nghỉ ngơi tốt thôi ạ.”


Vừa thốt ra câu này thì Trình Diên khựng lại, cô đột nhiên nhận ra cô Hình là một người kiên quyết phản đối dịch thuật AI. Cô vừa định giải thích thì không ngờ cô giáo lại gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.



“Đúng, đây là xu hướng chung trong ngành dịch thuật của chúng ta, hãy học tập cho tốt, sau này chắc chắn sẽ dùng đến.”


Khi còn đi học, cô giáo đã từng nói một cách nghiêm túc rằng tất cả bài tập và luận văn tuyệt đối không cho phép sử dụng AI.


Trước kia lớp trưởng lười biếng, tham khảo câu dịch của AI và bị cô Hình phát hiện ngay tại chỗ. Bài tập lần đó bị chấm điểm 0 thẳng tay, vì chuyện này mà lớp trưởng đã buồn bã rất lâu.


Ngạc nhiên trước sự thay đổi trong tư tưởng của cô giáo, trên mặt cô rõ ràng lộ vẻ kinh ngạc.


Cô giáo thấy cô không giấu được cảm xúc gì thì mỉm cười: “Không cần căng thẳng, cô giáo em vẫn chưa đến mức là người bảo thủ đâu.”


Trình Diên ngại ngùng sờ mũi, cũng cười theo.


“AI cũng chỉ có thể là công cụ, sử dụng hợp lý chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp đôi. Trước đây tôi không cho các em dùng cũng vì sợ tập thành tính ỷ lại, nền tảng còn chưa vững đã dám tham lợi nhỏ mà lười biếng, vậy sau này chuyên ngành của chúng ta còn mở thế nào? Cứ giao hết cho AI là được rồi.”


Trình Diên tiếp lời, “Nhưng bây giờ AI vẫn chưa quá thành thục.”


Cô giáo đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mới cần thế hệ trẻ như các em thúc đẩy.”


……


Sau khi nói chuyện với cô Hình xong thì trời đã chạng vạng. Hôm nay cô tự lái xe đi, như đã hẹn với Trì Nghiễn Hành, cô lái xe đến một nhà kiểu HongKong để ăn cơm.


Hôm nay anh có một cuộc họp, sau khi xong việc hai người sẽ gặp nhau ở nhà hàng.


Khi Trình Diên đến, anh vẫn chưa xong việc, gửi tin nhắn cho anh cũng chưa thấy hồi âm, có lẽ vẫn đang họp nên không tiện xem điện thoại.


Cô đến phòng bao đã hẹn trong nhà hàng, bên trong đã có vài người.


“Chị dâu mau đến ngồi cạnh em!”


Trì Dật Nhiên kích động vẫy tay với cô, còn cố ý kéo chiếc ghế bên cạnh ra để chừa chỗ cho cô.


Ngoài hai người em là Trì Dật Nhiên và Kha Viễn Gia thì Kha Húc Dương cũng đến, anh ấy đang quay lưng về phía họ, gọi điện thoại ở ban công.


Trình Diên ngồi xuống, “Lâu rồi không gặp em, gần đây không đi chơi à?”


“Đừng nhắc nữa, gần đây em bận chuẩn bị cho kỳ thi.”


“Chị nhớ lần trước em nói không cần thi đại học trong nước, là định đi du học sao?”


Trì Dật Nhiên thở dài, đôi mắt bé nhỏ của cô ấy đầy ai oán, “Nếu có thể ra nước ngoài thì tốt rồi, anh trai em không cho em đi.”


Kha Viễn Gia chen lời, “Anh Nghiễn Hành làm vậy là vì muốn tốt cho cậu, chạy xa như thế thì ai chăm sóc cậu?”



Trì Dật Nhiên lắc đầu như trống bỏi, chống cằm bất lực nói: “Anh trai em chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng không sao cả, ở đâu cũng thế thôi!”


Cô ấy buồn nhanh cũng nguôi nhanh, thoáng chốc đã vui vẻ cùng Kha Viễn Gia ra đại sảnh chọn món tráng miệng.


Kha Húc Dương gọi điện thoại xong, nghe được một phần cuộc trò chuyện của họ nên đi đến giải thích với Trình Diên.


“Tim của Tiểu Đường không được khỏe, cậu ấy không yên tâm để em ấy ra nước ngoài.”


Trình Diên sững sờ, “Tim?”


Lần này đến lượt Kha Húc Dương kinh ngạc, “Cậu ấy không nói với em sao?”


Cô không lên tiếng, ngẩn ngơ nhìn Kha Húc Dương.


Anh ấy nói: “Dù sao thì đây cũng không phải chuyện gì to tát, Tiểu Đường bị bệnh tim, hồi nhỏ sức khỏe em ấy không tốt lắm, bây giờ thì không sao rồi.”


Lúc họ đang nói chuyện, Trì Dật Nhiên ôm một đĩa bánh ngọt lớn từ bên ngoài trở về, trong miệng cô ấy còn nhét mấy quả cherry, trông rạng rỡ tươi tắn hệt như một mặt trời nhỏ lạc quan.


Nhưng Trình Diên nhìn mà lòng không thoải mái.


Bệnh tim đâu phải chuyện nhỏ, uống thuốc và nhập viện là chuyện thường tình, hơn nữa, bị bệnh sao có thể không đau?


Nhưng Trì Dật Nhiên vẫn lạc quan vui vẻ, cô ấy rất hiểu chuyện và có giáo dục, là một cô bé khiến người ta yêu mến.


Nghĩ lại vừa rồi mình còn nghiêm túc khuyến khích cô ấy đi du học, Trình Diên chợt thấy xấu hổ và thẹn thùng, hận không thể độn thổ để về nhà ngủ.


Vài phút sau đó, ánh mắt cô nhìn Trì Dật Nhiên đều mang theo vài phần xót xa, bình thường chỉ biết tính tình cô ấy vô tư, không ngờ lại còn có quá khứ như vậy.


Bấy giờ Trì Dật Nhiên mới biết cô lo lắng cho mình, trái lại còn đến an ủi Trình Diên.


“Chị dâu đừng lo, bệnh tim của em không phải do di truyền, sức khỏe của anh trai em không có vấn đề gì, mai sau con các của hai người nhất định sẽ khỏe mạnh.”


Sao lại có một đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn đến thế.


Trình Diên mềm lòng đến mức không chịu nổi.


Thậm chí cô còn quên phản bác lại rằng thời gian này bọn họ chưa có ý định có con. Đang nghĩ ngợi xuất thần thì đột nhiên sau lưng cô vang lên một giọng đàn ông quen thuộc.


“Hai người đang thì thầm gì thế?”


Trình Diên quay đầu lại, đúng lúc Trì Nghiễn Hành bước vào phòng bao, anh cong môi nhìn hai người các cô.


Cô không nói gì, đứng dậy trao cho anh một cái ôm trước.



Cô vùi đầu vào ngực anh, anh vừa từ ngoài bước vào, trên quần áo còn vương hơi lạnh, hương tùng bách trong trẻo lạnh lùng hòa quyện, Trình Diên rất thích mùi hương lành lạnh này.


Anh xoa đầu cô, “Sao vậy?”


Trình Diên lắc đầu, “Chỉ là đột nhiên nhớ anh thôi.”


Không biết có phải vì lo lắng hay không mà anh luôn giấu chuyện Trì Dật Nhiên bị bệnh. Nghĩ tới việc mấy năm trước anh liên tiếp mất đi cha mẹ, vừa lo công ty vừa phải nuôi em gái khôn lớn, những gian khổ đó quả thật cô không dám nghĩ đến.


Anh ôm eo cô bằng một tay, đưa cô đến trước bàn, cầm thực đơn đặt trước mặt cô và nói với vẻ cưng chiều: “Là lỗi của anh, hôm nay về muộn rồi, muốn ăn gì cứ gọi.”


Sau khi mọi người ăn uống vui vẻ, Trì Nghiễn Hành thấy cô có vẻ uể oải thì lập tức lái xe về nhà sớm.


Anh hỏi, “Trong người không khỏe sao?”


Quả thật Trình Diên có chút đau đầu, “Không sao, có thể do gần đây hơi mệt.”


Về nhà cô tắm qua loa, mở sách trên đầu giường ra, mới đọc được hai trang thì cơn buồn ngủ ập đến, cô ôm sách ngủ thiếp đi lúc nào không hay.


Trì Nghiễn Hành tắm xong đi ra thì thấy quyển sách đã che trên mặt cô, kính mắt bị vứt sang bên, cô hơi ngửa đầu ngủ thiếp đi.


Anh cất sách thật khẽ rồi ôm cô vào lòng, áp ngực vào lưng cô, bình yên chìm vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau đi làm, trạng thái của Trình Diên tốt hơn nhiều, đêm qua ngủ rất sâu nên cơn đau đầu của cô cũng thuyên giảm đáng kể.


Còn chưa vào văn phòng cô đã thấy mấy đồng nghiệp tụ tập lại với nhau, đang thấp giọng thảo luận gì đó.


Trình Diên bước đến hỏi Nora bên cạnh, “Sao thế?”


Nora xòe tay, tỏ ý rằng mình cũng vừa mới đến.


Đúng lúc này Hiểu Hiểu bê cà phê đến, “Bọn chị đang nói về một tin tức động trời, em mau đến đính chính cho họ!”


Cô hoang mang, “Đính chính chuyện gì?”


Một đồng nghiệp nói: “Nhìn cô như vậy thì hơn nửa là giả rồi, hôm nay có mấy người nói Bộ phận Dịch thuật của chúng ta sắp giải tán!”


Trình Diên kinh ngạc: “Sao có thể? Tôi chưa từng nghe nói bao giờ.”


Đồng nghiệp: “Tôi đã nói mà, đến cả Yara còn không biết, tin đồn này cô nghe ở đâu thế, đừng có hại người khác!”


Đồng nghiệp: “Nhưng có đến mấy người thấy quản lý Lâm và sếp Trì họp với nhau mà, đâu chỉ có mình tôi, chắc chắn là có tin đồn từ cấp trên thì mới đến lượt chúng ta hóng chuyện.”


“Cũng đâu nhất thiết là họp vì chuyện này, một bộ phận lớn thế này nói giải tán là giải tán luôn sao?”



Trình Diên nghe các đồng nghiệp liên tục nói “giải tán” rồi “nghỉ việc” thì không khỏi lo lắng, nhưng chuyện này quá phi lý nên cô cũng không để tâm.


Sau khi đặt túi xách xuống, cô mở máy tính, Hiểu Hiểu trượt sang nói chuyện với cô, “Thật ra chị đã muốn nghỉ việc từ lâu?”


Trình Diên kinh ngạc quay đầu lại, “Hả?”


“Từ lúc học đại học chị đã bắt đầu nhận làm thêm cho vài công ty dịch thuật, tích lũy được không ít khách hàng cũ. Bây giờ thu nhập từ việc làm thêm cũng khá ổn định, chị cảm thấy nghỉ việc rồi làm dịch giả tự do cũng không tệ.”


Trình Diên mỉm cười, “Có một công việc ổn định cộng thêm việc làm thêm rất tốt mà, sao lại phải nghỉ việc? Hơn nữa những tin đồn này đều là vô căn cứ, độ tin cậy không cao.”


“Quả đúng là vậy, nhưng chị cũng rất muốn tùy hứng nghỉ việc rồi đi chơi một thời gian. Từ khi đi làm, đã lâu rồi chưa được đi du lịch.”


Từ sáng đến tối cứ dán mắt vào máy tính, tinh thần đều bị hút cạn, ai mà không muốn nghỉ việc?


Trình Diên ghé sát lại thì thầm với cô ấy: “Hay cứ quan sát thêm đã? Nếu em nghe được tin tức gì thì sẽ báo cho chị đầu tiên.”


Hiểu Hiểu nhướng mày, “Chỉ đợi câu này của em! Sau này em chính là người cung cấp tin tức độc quyền của chị, tuyệt đối đừng quên!”


“Yên tâm, đảm bảo khiến chị hài lòng!”


Ngay khi tan làm về đến nhà, Trình Diên lập tức đến gõ cửa phòng làm việc.


Trì Nghiễn Hành quay đầu, “Vào đi, anh không bận.”


Cô mặc một chiếc váy dài bó sát màu trắng, dựa vào khung cửa làm nổi bật vòng eo thon gọn, trong mắt cô long lanh ánh nước, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.


“Em muốn lén lút hỏi anh một chuyện.”


Chàng trai bước đến, cố ý bóp vào eo cô, cong môi hỏi: “Lén lút?”


Trình Diên bật cười né tránh, dùng tay chặn anh lại, “Đừng chạm vào đây.”


Cô lập tức chạy ra xa, trong giọng nói còn mang theo tiếng cười.


“Hôm nay em nghe được không ít tin đồn, nói bộ phận Dịch thuật của bọn em sắp phải giải tán.”


Nhưng Trì Nghiễn Hành không cười, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô.


“Quả thật có ý định này.”


Trình Diên lập tức thôi không cười nữa, cô sững sờ tại chỗ, không dám tin:


“Cái gì?”


 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 41: Tin đồn – “Đừng chạm vào đây.”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...