Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 40: Bình yên – live one day at a time

105@-

 
Chiếc nhẫn đính kim cương vụn đơn giản đã tiêu tốn gần nửa năm tiền lương của Trình Diên, nhưng cô không hề do dự và đã chọn mang món đồ nhỏ nhắn tinh xảo và đáng yêu đó về nhà.


Trong quan niệm đơn giản và thẳng thắn của cô, nhẫn là biểu tượng của tình yêu, cũng là lời chúc phúc tốt đẹp cho một mối quan hệ dài lâu.


Lúc ra ngoài không thể nào treo tấm biển ghi “Chúng tôi là vợ chồng” lên cổ được đúng không?


Vậy nên cặp nhẫn đôi chính là ám chỉ phù hợp nhất.


Trì Nghiễn Hành nắm tay cô và nhìn cô, còn cô lại nghiêng đầu nhìn vào ngón tay của hai người.


Anh hỏi: “Thích đến vậy sao?”


Cuối cùng cô cũng rời mắt khỏi hai chiếc nhẫn đang chạm vào nhau, nói: “Vâng, em chọn thì đương nhiên em thích rồi.”


Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, sau chuyện bịa đặt trên diễn đàn, thân phận vợ tổng giám đốc của Trình Diên đã không giấu được nữa. Thỉnh thoảng lại có nhân viên tò mò lén chạy đến trước cửa phòng dịch thuật, hai ba người túm tụm lại nhìn lén cô.


Cô chuyên tâm vào công việc của mình, trong mắt cô chỉ có màn hình máy tính vuông vắn, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.


Cũng có nhiều quản lý cấp trung a dua nịnh bợ, có lẽ thấy cô còn trẻ tuổi tính tình lại hiền lành dễ nói chuyện, nên những người không tiếp cận được Trì Nghiễn Hành lại đến trước mặt cô để vòng vo.


Biết đâu lại thành công?


Đám đàn ông trung niên bụng phệ đó rất tự nhiên, chỉ cần không ngăn cản là họ có thể thao thao bất tuyệt hai ba tiếng đồng hồ. Cô im lặng lắng nghe, ban đầu còn lịch sự từ chối, về sau khi Trì Nghiễn Hành biết chuyện, anh đã gọi vài cuộc điện thoại nên chắc đã dọa cho họ sợ.


Không phải cô tố cáo để làm khó dễ người ta, chỉ là ánh mắt của đám đàn ông trung niên đó nhìn cô khiến cô không thoải mái.


“Tuần sau dự án này có thể có phác thảo sơ bộ rồi,” Trình Diên múc một thìa canh, giọng điệu vui vẻ, “Không ngờ lại nhanh đến vậy, sớm hơn dự kiến tận một tháng!”


“Ăn từ từ thôi, bà nội sai người làm rất nhiều, anh đâu có giành với em.” Trì Nghiễn Hành nhìn cô vui mừng thì nhướng mày, “Vậy đây chính là thủ phạm đã khiến em phải làm thêm giờ mấy ngày nay à?”


Trình Diên không bận tâm, nói đùa với anh, “Cũng không chỉ có mình em làm thêm giờ, hơn nữa em làm vậy cũng để app sớm ra mắt, kiếm tiền cho ông chủ.”


Khi đã bận rộn, cô tăng ca đến rạng sáng là chuyện bình thường, Trì Nghiễn Hành đã phản đối chuyện này mấy lần. Anh nói rằng đến cả một tổng giám đốc như anh cũng không bận rộn bằng cô.


Nhưng Trình Diên cố chấp nói rằng bây giờ dự án này chính là cục cưng của cô, bất cứ chuyện vặt vãnh không đáng kể nào cũng phải nhường bước.


Anh nhíu mày phản bác: “Nhưng chuyện sinh hoạt vợ chồng không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa em đã có một cục cưng rồi, tại sao còn gọi một sản phẩm ảo còn chưa ra đời và không thể đánh giá được bất kỳ giá trị nào là cục cưng?”


Trình Diên lớn giọng: “Sao nó lại không có giá trị?!”



“Được thôi, quả thật nó có tiềm năng, nhưng có lẽ giá trị của nó bị chôn vùi quá sâu nên anh chưa phát hiện ra.”


Cô không thích quan điểm chuyện gì cũng phải đánh giá về giá trị của anh, cảm thấy quá vô tình.


Nhưng Trì Nghiễn Hành không so đo với cô, chỉ cần cô thích làm, dù là dự án không có bất kỳ tỷ suất lợi nhuận nào anh cũng có thể lấy ra để cô luyện tập.


Hiện tại giai đoạn đầu của dự án sắp hoàn thành, Trình Diên cũng cảm thấy nhẹ nhõm, “Cuối cùng em cũng sắp vượt qua rồi.”


Trì Nghiễn Hành cũng thở phào, học theo cô ngả lưng ra ghế, “Cuối cùng anh cũng sắp vượt qua rồi.”


Hôm sau cô hẹn Mạnh Miểu Miểu ra ngoài ăn lẩu, hai người chơi cho thỏa thích rồi lại đi hát, đến tận lúc chán chê mới về nhà.


Khoảng thời gian trước Mạnh Miểu Miểu có hẹn cô vài lần, nhưng đều bị Trình Diên lấy cớ bận rộn từ chối.


Mười mấy năm tình bạn của hai người sẽ không vì chuyện nhỏ này mà có hiềm khích, nhưng Trình Diên vẫn mời cô ấy ăn một bữa thịnh soạn rồi tặng chiếc túi xách mà cô ấy đã mong muốn từ lâu để xin lỗi.


Khoảnh khắc Mạnh Miểu Miểu nhìn thấy chiếc túi, mắt cô ấy sáng rực.


“Nuôi quân nghìn ngày dùng một lúc, phải nói rằng lời người xưa để lại cấm có sai, rốt cuộc cũng không phí công thương cậu!”


Trình Diên hút một viên trân châu: “Sao tớ có thể quên cô nàng Miểu Miểu bên hồ Đại Minh được chứ?”


Hai người gọi đầy một bàn thức ăn trong quán lẩu, họ đeo tạp dề, buộc tóc và xắn tay áo lên. Người phục vụ dọn đĩa bên cạnh còn tưởng hai cô gái này chuẩn bị cởi giày xuống nồi vớt đồ ăn.


“À tớ có biết chuyện này, cũng ầm ĩ đấy.”


Mạnh Miểu Miểu có một người chị họ rất thân làm việc ở công ty cố vấn tin tức lớn nhất Kinh Thị. Khoảng thời gian trước vì chuyện của tổng giám đốc công ty Lam Dịch mà phải bận rộn thức mấy đêm để viết bài. Người chị đó vừa thuận miệng than thở với cô ấy vài câu, Mạnh Miểu Miểu đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.


Nồi lẩu sôi sùng sục, hương vị cay nồng của hoa tiêu và ớt xộc vào mũi, dầu ớt đỏ cuồn cuộn.


Trình Diên nói: “Tớ cũng không ngờ lại ầm ĩ đến thế, trong bộ phận mất đi một nhân viên, công việc của chúng tớ càng nhiều hơn, nên gần đây mới không có thời gian đi ăn với cậu.”


Mạnh Miểu Miểu thở hắt ra, “Thế có là gì? Này, chỉ đuổi việc một đồng nghiệp thôi sao? Còn chàng trai thực tập cùng với cậu thì sao?”


Đương nhiên Ian vẫn yên ấm ở lại công ty, kết quả điều tra cuối cùng cho thấy ngoài đời cậu ta kiêu ngạo muốn chết, nhưng lại chưa bao giờ lấy tên thật để đăng bất kỳ lời lẽ kích động nào trên mạng. Hoàn toàn trái ngược với những anh hùng bàn phím ngoài đời thì khúm núm, trên mạng thì mạnh miệng.


Mỗi ngày cậu ta đi làm chấm công đúng giờ, hoàn thành công việc được giao, là một thực tập sinh đoàn kết thân ái, an phận thủ thường và vô hình.


Thậm chí nhờ vào việc nhiều tiền, ít nói cộng thêm ngoại hình nổi bật mà cậu ta nhận được sự ưu ái của một vài nữ đồng nghiệp.


Trình Diên gắp một cuộn thịt bò, nhúng ngập nước lẩu rồi cho vào miệng, nói: “Thì vẫn vậy thôi, nước sông không phạm nước giếng với tớ.”



Nếu nói Ian không bị bất kỳ hình phạt nào cũng không đúng, thật ra cậu ta đã nhận được một bài học.


Từ đó về sau, tất cả những chuyện liên quan đến Trình Diên cậu ta đều không chủ động tham gia nữa, ngay cả câu “Good morning” vào buổi sáng kia cũng đã lâu rồi không nghe thấy. Hiểu Hiểu nói giỡn với các cô sau lưng cậu ta—— “Cậu ấm sợ tới mức không dám nói tiếng Anh nữa rồi.”


Mạnh Miểu Miểu nghe xong thì bất bình thay cô, cô ấy dùng đũa gắp một nắm rau cải lớn, “Chậc, đợi đấy, sớm muộn gì cũng có ngày túm gọn cậu ta!”


Tính cách cô ấy thẳng thắn, chủ trương có thù tất báo, khác với Trình Diên – người luôn nghĩ rằng người không phạm ta thì ta không phạm người, cô cho rằng cuộc sống bình yên hiện tại cũng rất tốt.


Mãi đến nửa đêm, hai người chơi mệt rồi mới chuẩn bị về nhà, bọn họ tay trong tay bước ra từ KTV, vừa đúng lúc một chiếc Mercedes Maybach màu đen đỗ bên đường, còn bật đèn khẩn cấp.


Bước chân của hai cô gái khựng lại, nhìn nhau.


Trình Diên thoáng ngạc nhiên, sau khi thấy rõ người ngồi ở ghế lái là thư ký Dương thì lại hơi áy náy.


Anh không tự lái xe đến, lại lôi kéo thư ký Dương khuya như vậy còn không được tan làm.


Mạnh Miểu Miểu hiểu ra, đảo mắt tuyên bố: “Được rồi, con gái lớn không giữ được, chồng đã đến chắn tận cửa sao cậu còn chưa đi?”


Trình Diên cười hì hì ôm chầm lấy cô ấy.


Đúng lúc này cửa xe phía sau mở ra, Trì Nghiễn Hành sải bước đi đến bên cạnh cô, nghiêm túc nói: “Đã muộn thế này rồi còn chưa về nhà?”


Anh không mặc bộ vest cứng nhắc mà thay bằng một chiếc áo khoác màu đen giản dị, không kéo khóa, để lộ chiếc áo phông màu lam bên trong.


Dáng người anh vốn cao ráo, vóc dáng thẳng tắp, đứng ở đó với khí chất hơn người.


Đúng lúc taxi của Mạnh Miểu Miểu cũng đến, cô ấy vừa định lên xe thì Trì Nghiễn Hành đã nói gì đó với Trình Diên.


Trình Diên đi đến khoác tay cô ấy, “Ngồi xe của anh ấy về đi, đưa cậu về nhà.”


Mạnh Miểu Miểu bối rối, “Xe tớ gọi cũng đến rồi, lẽ nào lại bảo tài xế quay về?”


“Không sao, trả tiền cho chú ấy rồi, đêm muộn thế này cậu về một mình thì tớ cũng không yên tâm.”


Cuối cùng họ đưa Mạnh Miểu Miểu về nhà trước, Dương Hạo lái xe, gần đến cổng biệt thự thì Trình Diên đã sắp ngủ thiếp đi.


Cửa kính xe đóng chặt, không khí không lưu thông, rất ngột ngạt.


Tối nay cô đã uống mấy ly rượu và bắt đầu cảm thấy choáng váng, sau khi chợp mắt một lúc cô mới vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trì Nghiễn Hành.


Chàng trai quay đầu lại, “Sao vậy?”



Mùa này buổi tối đã không còn lạnh nữa, cây cối ven đường mọc ra lá xanh non, thỉnh thoảng lại có những cơn gió mát mẻ thổi đến, thoải mái hơn việc ngồi trong xe ngột ngạt rất nhiều. Tiếng lá cây xào xạc là dấu hiệu mùa Hè sắp đến.


Thế là Trình Diên hỏi với đôi mắt long lanh, “Em muốn đi dạo, anh có muốn không?”


Hai giờ sáng, hai người tay trong tay, vẫn là tư thế mười ngón đan chặt, sóng vai dạo bộ dưới ánh đèn đường.


Cô bước đi trên cái bóng của mình, không vội vàng cũng không lo lắng, lắng nghe tiếng gió xào xạc, trên đường còn có tiếng ô tô rít lên và tiếng còi xe bất chợt.


Nhưng Trình Diên nói: “Rất có thể khoảng một tuần nữa em sẽ đón nhận khoảng thời gian tươi đẹp nhất.”


Trì Nghiễn Hành bước chậm lại theo bước chân của cô, hai người sánh bước bên nhau.


Anh nghi hoặc hỏi: “Trước kia và bây giờ vẫn chưa đủ để xứng với hai chữ ‘tươi đẹp’ sao?”


Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng không hẳn, nhưng bây giờ em vẫn chưa thể thả lỏng, còn về trước đây, có lẽ không bằng việc tương lai vẫn còn có điều để hy vọng.”


Cô nói: “Giảng viên hướng dẫn của em là một cô giáo rất nghiêm khắc, yêu cầu rất cao với sinh viên. Nhưng mỗi lần nói chuyện với em, cô ấy đều khuyên em đừng cố quá sức, hãy sống thả lỏng hơn, câu cửa miệng của cô ấy thường là ‘live one day at a time’.”


“Thật ra lần nào em cũng nửa hiểu nửa không, cứ gật gù rồi chạy vội ra khỏi văn phòng vì sợ cô ấy nhận ra em không hiểu, nhưng hình như em đã hơi hiểu được ý của cô ấy rồi.”


“Trước kia em cực kỳ không biết tận hưởng cuộc sống, hễ có nhiệm vụ hoặc một chuyện quan trọng đè nặng thì khoảng thời gian đó đừng hòng được bình yên. Em ăn uống qua loa cho xong, không đi dạo phố, càng rảnh rỗi thì càng lo âu. Có thế nào cũng phải giải quyết xong mọi chuyện rồi em mới dám chơi đùa thoải mái, nhưng sau đó rất nhanh thôi sẽ có nhiệm vụ tiếp theo chờ em nên cuộc sống của em cứ rối tinh rối mù lên.”


Cô đã uống chút rượu nên cũng nói nhiều hơn, đung đưa cánh tay và không ngừng luyên thuyên.


“Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện nào cũng đủ để khiến em lo lắng, nhưng em đã thử sống, thử tận hưởng và chợt cảm thấy hình như cũng không tệ đến thế.”


Trì Nghiễn Hành tiếp lời, “Cũng vì em đủ xuất sắc, em hoàn toàn có khả năng cân bằng tốt tâm lý, thế nên lo lắng và tận hưởng có thể cùng tồn tại.”


Anh dừng lại, quay người nghiêm túc nhìn vào mắt cô, gõ nhẹ vào mũi cô và nói: “Đừng xem thường bản thân.”


Trình Diên nói: “Nhưng có lẽ em vẫn chưa tốt đến thế, bây giờ em vẫn có đủ loại lo lắng, ví dụ như lo lắng kết quả dự án không đạt yêu cầu, hoặc nhiệm vụ giai đoạn sau nặng nề, em sẽ gặp chút khó khăn……”


Trì Nghiễn Hành ngắt lời cô, “Chuyện chưa xảy ra thì không cần phải lo lắng.”


Trình Diên phản bác: “Nhưng chính vì chưa xảy ra mới cần phải lo lắng, nhỡ đâu xuất hiện tình huống xấu nhất thì sao, nếu xảy ra thì phải làm sao?”


“Nếu xảy ra thì cũng không cần lo lắng, em nên giải quyết vấn đề.”


Trình Diên suy tư rồi lại thở dài, “Có lẽ thứ em thiếu chính là tâm thái quyết đoán như của anh.”


Anh buồn cười nhìn người đang sầu muộn trước mặt, “Lại quên lời giảng viên nói rồi sao?” Anh nói, “Ngay lúc này em nên dành thời gian để tận hưởng, chứ không phải lo lắng về việc có thể rèn luyện một trái tim mạnh mẽ hay không.”



Hình như Trình Diên đã hiểu ra, “Được rồi, nhưng ngay lúc này có gì để tận hưởng chứ?”


Hiếm khi anh có thời gian ra ngoài thư giãn với cô, nơi này không phải công ty, cũng không có văn phòng, không còn khí chất tổng giám đốc lạnh lùng sát phạt quyết đoán. Cởi bộ vest ra anh lại giống một chàng trai bình thường đang đi dạo phố với cô bạn gái nhỏ ngọt ngào.


Một chàng trai đẹp trai bình thường.


Anh kiên nhẫn nói với cô: “Ví dụ như bây giờ là ba giờ sáng, mà tám giờ sáng mai em phải thức dậy đi làm, vậy nên hãy tận hưởng từng phút từng giây chúng ta nắm tay đi dạo. Hoặc mau chóng về nhà nằm trên giường, từ bỏ việc thức khuya và quay đầu là bờ, tận hưởng giấc ngủ chưa đầy năm tiếng đồng hồ.”


“Hay em nhìn những chiếc lá cây dưới ánh đèn đường, chỉ khi giao mùa Xuân Hè mới có màu xanh non thế này, lại thêm ánh đèn đường vàng ấm áp, rất trong trẻo phải không? Nhưng nhiều nhất là ba ngày nữa sẽ chuyển hoàn toàn sang xanh đậm, mà trong ba ngày đó chưa chắc chúng ta đã lại đi dưới ánh đèn đường vào lúc ba giờ sáng. Cho nên đây là lần cuối cùng  trong năm nay chúng ta gặp những chiếc lá xanh non, có phải nên gác lại những suy nghĩ vẩn vơ để chuyên tâm ngắm nhìn chúng không?”


Trình Diên thực sự đi đến dưới gốc cây, cô ngước đầu lên nhìn vài chiếc lá non mới nhú, vừa đâm chồi nảy lộc, non mềm như có thể vắt ra nước.


Tất nhiên cô không dùng tay chạm vào mà ngắm nhìn cẩn thận, dùng mắt ghi nhớ những đường vân chằng chịt trên lá, những đường răng cưa ở mép lá, và tư thế khi nó đung đưa theo gió.


Trì Nghiễn Hành im lặng nhìn cô, cô quay đầu lại, trong mắt cô ánh lên một nụ cười.


“Giảng viên nói ‘live one day at a time’, sống trong hiện tại, nhưng lại không nói cho em biết hiện tại có gì. Em đã suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như lễ tốt nghiệp, nghi thức chuyển chính thức của năm nay, hoặc quà sinh nhật, nhưng có lẽ còn không bằng việc đứng ở đây cùng anh ngắm lá cây.”


Trì Nghiễn Hành đi đến, vòng tay ôm eo cô từ đằng sau, “Đương nhiên rồi, bởi vì em ở bên anh.”



Thời gian thoáng chốc sắp bước sang tháng Sáu, Trình Diên đã trải qua một khoảng thời gian bình yên nhưng bận rộn.


Tháng Năm, dự án dịch thuật AI đã kết thúc một cách thuận lợi, kết quả thử nghiệm đạt được thành tích đáng hài lòng. Buổi chiều hôm đó khi dữ liệu chạy ra, mọi người đều dán mắt vào màn hình máy tính, vừa căng thẳng vừa mong chờ, chỉ hận không thể chui vào bên trong để mày mò ngay.


Khi đèn báo màu đỏ đạt chuẩn sáng lên, mọi người đều reo hò, gõ bàn, dậm chân, suýt nữa lật tung cả mái nhà. Nỗ lực của cả nhóm dự án đã không uổng phí, lãnh đạo phá lệ cho họ nghỉ nửa ngày.


Trình Diên thở phào nhẹ nhõm, tối đó về nhà cô ăn liền một lúc hai bát cơm.


Tháng Sáu không phải đầu năm cũng chẳng phải cuối năm, nó lặng lẽ nằm giữa, đến cả thời tiết cũng không lạnh không nóng, rất giống một người không có tính khí.


Nhưng với Trình Diên, trong tháng Sáu này cô phải hoàn thành nhiều chuyện lớn của cuộc đời.


Cô sắp tốt nghiệp đại học, tháng Sáu cô sẽ trở về trường tham gia lễ tốt nghiệp. Mười mấy năm đèn sách cần cù gieo hạt, cô sẽ nhận lễ trao bằng trong tháng Sáu này, đón nhận thành quả.


Sau khi tốt nghiệp sẽ đánh dấu việc cô được chuyển chính thức ở công ty, trở thành một phiên dịch viên chính thức.


Nhưng tháng Sáu nắng mưa thất thường, gió mây khó lường chắc chắn sẽ không chấm dứt vội vàng, cô sống dưới sự bảo bọc của Trì Nghiễn Hành, cẩn thận dè dặt cũng chỉ dựa vào việc có chỗ dựa vững chắc.


Cô trẻ tuổi, lại được Trì Nghiễn Hành bao bọc cẩn thận, giống như chiếc lá non vừa mọc, mềm mại xinh đẹp nhưng cũng yếu ớt không chịu được gió mưa.
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 40: Bình yên – live one day at a time
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...