Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 39: Chiếc nhẫn – “Vợ tôi tặng đấy”
141@-
“Sao lại là Mạnh Mạn, bình thường em cũng đâu có đắc tội với cô ta.”
Trình Diên nhấp một ngụm cháo bí đỏ, hơi nghi hoặc.
Trì Nghiễn Hành nói: “Chính vì bình thường em không giao thiệp nhiều với cô ta, nên sẽ không có ai nghi ngờ cô ta cả.”
Cô lắc đầu, “Em chỉ không ngờ, quản lý Phương đã nghỉ việc lâu vậy rồi mà vẫn còn oán hận đến thế.”
“Những điều này đều là lời nói một phía của Mạnh Mạn, cụ thể là nguyên nhân gì thì cứ để các bộ phận liên quan xử lý, em không cần lo lắng.”
Trình Diên hỏi dò: “Vậy rốt cuộc Mạnh Mạn sẽ thế nào, sẽ bị đuổi việc sao?”
Đuổi việc?
Chàng trai nhìn cô, đây có lẽ là hình phạt nghiêm khắc nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Trì Nghiễn Hành giải thích cho cô, “Chuyện này đã thu hút sự chú ý của vài kênh truyền thông lớn và gây tổn hại đến danh tiếng công ty. Anh đã bảo người bên dưới liên hệ luật sư, chuyện này hoàn toàn không đơn giản chỉ dừng lại ở việc đuổi việc cô ta.”
Trình Diên hiểu được ngụ ý của anh, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, dường như hoàn toàn không bị những lời đồn đại làm tổn thương. Cô vẫn có thể từ tốn nhấm nháp từng ngụm cháo bí đỏ và uống cốc trà sữa lớn, tâm trạng cũng khá tốt.
Nhưng Trì Nghiễn Hành không thể quên dáng vẻ của cô khi anh gặp cô chiều nay.
Sau khi điều tra rõ ràng, anh đã vội vã rời công ty đến địa điểm team building, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.
Trên đường đi anh nghĩ, lần này có thế nào anh cũng phải nói cô mấy câu. Trước đây cô bướng bỉnh luôn không chịu công khai, cứ khăng khăng mang cái danh thực tập sinh vớ vẩn kia, không có gì ngạc nhiên khi có những kẻ không có mắt đến bắt nạt cô.
Nhưng khi đến nơi, từ xa anh đã thấy cô và một đồng nghiệp đang ngồi trên bậc thang trước cửa.
Mặt đất lạnh lẽo, cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, dáng người nhỏ nhắn, co ro như một quả bóng nhỏ ở đó.
Cơn giận của anh ngay lập tức bị dập tắt.
Thấy anh đến nhanh như vậy, Trình Diên ngẩng đầu lên, trong mắt cô còn lấp lánh ánh sáng, “Sao anh đến nhanh vậy?”
Trì Nghiễn Hành không vui, nói: “Ai bảo em cứ giấu giếm mãi đi, anh sắp thành con rể của thiên kim ngành bất động sản nào đó rồi.”
Gần đây anh rất bận, Trình Diên không muốn anh lo lắng, cô cúi đầu, biết mình đuối lý nên dịu giọng xin lỗi anh.
“Xin lỗi anh, lần này là em sai.”
Vốn còn muốn nói cô mấy câu nhưng tầm mắt anh dừng lại trên tay cô, Trì Nghiễn Hành nhíu mày, “Em bị sao vậy?”
Vết trầy xước trên mu bàn tay cô đã đóng vảy, cô không dán băng cá nhân, nhưng vẫn có thể thấy được trước đó đã thâm tím ứa máu.
“À, không sao, cái này là do em không cẩn thận bị ngã trầy thôi.”
Cô phủi mông đứng dậy, chủ động đưa tay ra trước mặt anh, “Bây giờ lành rồi, không đau chút nào.”
Mặc kệ việc bên cạnh còn có người ngoài, anh nắm lấy tay cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Cảm nhận được trái tim cô đang đập mạnh, ngửi mùi nước hoa dễ chịu trên người cô, lúc này chàng trai mới bình tĩnh lại.
“Xin lỗi, mấy ngày nay anh bận đến nỗi đầu óc quay cuồng, đến cả việc em bị thương cũng không phát hiện ra.”
Giọng anh khàn khàn và có chút buồn bã, Trình Diên nghe ra sự tự trách trong đó, cô rộng lượng tha thứ cho anh, “Không sao, không phải em vẫn khỏe đấy ư.”
Tại bàn ăn, Trì Nghiễn Hành lại nhớ ra điều gì đó, “Còn về chuyện Phương Vân mà em nói, Dương Hạo đang thu thập bằng chứng, một khi phát hiện cô ta có liên quan thì chắc chắn không thoát được.”
Trình Diên hiểu ra, gật đầu, chuyện này anh không để cô nhúng tay vào mà tự mình lo liệu toàn bộ, cô cũng không có gì phải bận tâm.
Sau đó lại nghe Trì Nghiễn Hành hỏi: “Ngày mai có muốn xin nghỉ một ngày không?”
Trình Diên lắc đầu từ chối, “Dự án trong tay em chỉ còn một chút nữa là làm làm xong, em muốn ngày mai đến hoàn thành nốt.”
Cô luôn nỗ lực cầu tiến, chưa bao giờ dám lơ là trong công việc, dù có dựa vào tổng giám đốc thì mỗi bước đi đều do cô tự mình vững bước. Trì Nghiễn Hành an ủi cô, “Vậy đợi khi nào hết bận anh sẽ đưa em đi du lịch.”
“Được ạ.”
Cô hiểu được ý của Trì Nghiễn Hành, sau ngày hôm nay chắc hẳn tin tức về cô đã lan truyền khắp công ty, ngày mai đi làm nhất định cô sẽ trở thành tâm điểm của đám đông.
Nhưng dù không đi cũng vậy thôi.
Người khác nói gì sau lưng, cô cũng không có cách nào ngăn cản.
Hơn nữa, Trình Diên sờ mũi và khinh thường nghĩ, có gì mà phải bận tâm? Còn không khó nghe bằng một nửa những lời mẹ cô mắng cô.
Tạm gác lại những lời đồn đại không hay, bây giờ cô chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của một thực tập sinh, nghiêm túc hoàn thành công việc đang dang dở, sau đó chờ đến tháng Sáu thuận lợi tốt nghiệp.
Sau khi hai người ăn xong, Trì Nghiễn Hành vào phòng làm việc, tối nay Trình Diên tự thưởng cho mình được phép nghỉ ngơi, cô lên lầu chơi điện thoại.
Mở điện thoại ra, đập vào mắt cô là 99+ tin nhắn, chưa kể những tin trong nhóm chat đã trôi đi không thấy đoạn đầu.
Trong nhóm chat nhỏ có vài người, Hiểu Hiểu và Nora đã tự động đổi tên nhóm thành: Có mắt không thấy núi Thái Sơn
Tự bổ não ra vẻ mặt vừa kích động vừa kinh ngạc của họ, Trình Diên vô thức cong môi mỉm cười. Cô lướt xem nhóm chat của công ty, bên trong rõ ràng đã bị spam, một chuỗi tin nhắn dài vật vã nối tiếp nhau hiện ra.
Đồng nghiệp 1:Có người phải mời khách rồi!
Đồng nghiệp 2:Có người phải mời khách rồi!
Đồng nghiệp 3:Có người phải mời khách rồi!
……
Tiếp đó không biết là ai mở đầu.
Là ai vậy ta?
Là ai vậy ta?
Là ai vậy ta?
Trình Diên trở mình, mỉm cười nằm trên giường, từ bao giờ bộ phận dịch thuật lại xuất hiện nhiều máy lặp lại thế này.
Cô sắp xếp lại câu từ, gửi một tin nhắn vào nhóm.
Rất xin lỗi mọi người, chuyện hôm nay tôi thật sự không có ý giấu diếm mọi người, cuối tuần này xin các vị nể mặt, để tôi mời mọi người ăn một bữa được không?
Nói xong còn thêm một biểu tượngCúi người khúm núm.
Những người bên dưới lại biến thành máy lặp lại.
Yeah, bà chủ muốn mời khách rồi!
Yeah, bà chủ muốn mời khách rồi!
……
Sau khi công khai thì không còn dè dặt như trước, Trì Nghiễn Hành lái xe và hai người đường hoàng cùng nhau đi ra từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Trước khi chia tay, Trì Nghiễn Hành đưa cà phê đã mua sẵn cho cô.
“Cà phê cho em, còn mấy phần bánh ngọt này thì mang đi chia cho các đồng nghiệp.”
Cô mở túi ra, nhìn vào trong, “Nhiều thế ạ.”
“Khi nào đói em cứ ăn một ít trước, giữ mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp, đợi anh tan làm đến đón em.”
“Em biết rồi, anh mau đi làm việc đi.”
Trì Nghiễn Hành nhìn trái ngó phải, không có ai, anh cong môi, “Rồi sao nữa?”
Trình Diên cười ngầm hiểu, cô nhanh chóng hôn một cái lên má anh.
“Còn ở công ty mà, anh đi mau đi.”
“Thế này là đuổi anh à? Vừa dùng xong là vứt bỏ đúng không.”
Không đợi anh nói thêm, Trình Diên vội vàng cầm túi bỏ chạy.
Cô vừa bước vào cửa văn phòng thì đã bị Hiểu Hiểu và Nora đang ngồi canh chừng sau cửa tóm gọn.
Hai phút sau, ba người tụ tập lại với nhau, trên bàn trước mặt bày nào là bánh macaron, bánh tart trứng, bánh su kem, tiramisu…… bày một hàng, thế trận vô cùng hoành tráng.
Hiểu Hiểu dùng dáng vẻ của một bà thím cắn hạt dưa ngồi hóng chuyện, “Nói đi, quen nhau thế nào?”
Trình Diên thành thật trả lời: “Thì do gia đình giới thiệu, sau đó xem mắt rồi quen nhau.”
Nora: “Xem mắt? Tổng giám đốc mà phải lưu lạc đến bước đường đi xem mắt?”
Trình Diên: “Aiya, cũng gần như vậy! Cũng có thể hiểu là…… hôn ước từ nhỏ?”
Hiểu Hiểu: “Má ơi! Duyên phận của hai người bắt đầu từ nhiều năm trước rồi sao? Đến bao giờ chị mới có được một người chồng đẹp trai giàu có đính hôn từ nhỏ với mình đây!”
Nora nâng ly cà phê lên, “Nào, cạn ly này, kiếp sau chắc chắn sẽ được.”
Hai người vặn hỏi cô cho ra lẽ, chỉ thiếu điều chưa lắp camera ở nhà để livestream thôi.
Cuối cùng Trình Diên cũng được nghỉ ngơi một chút, hỏi: “Mạnh Mạn thế nào rồi ạ?”
Hiểu Hiểu: “Chị đã không vừa mắt cô ta từ lâu, từ sau khi Phương Vân đi cũng không thấy cô ta hòa nhã với ai. Hôm qua sau khi hai người đi, cô ta đã bị quản lý Lâm đưa ra ngoài, sau đó thế nào thì không rõ, hôm nay chắc chắn là không thể đi làm rồi.”
Cô ấy vỗ bàn, “Nhưng điều khiến chị tức giận nhất là không tóm được cái tên trà xanh kia!”
Ba người đều ngầm hiểu là ai.
Nora liếc nhìn về phía bàn làm việc của cậu ta ở đằng sau, “Hình như hôm nay cậu ta xin nghỉ, nhưng chị nghe nói cậu ta không nhúng tay vào chuyện này, có vẻ cũng không dễ dàng kết tội được.”
Mặt Hiểu Hiểu hiện lên vẻ tiếc nuối, “Tớ còn đang đợi xem cậu ta bị tóm thế nào đây.”
Cô ấy chọc vào Trình Diên, “Nhưng cậu không thấy được cảnh sau đó sếp Trì bảo vệ vợ đầy khí phách đâu. Ian tái mặt luôn, mặt cậu ta dài thườn thượt cứ như có ai thiếu nợ cậu ta vậy.”
Họ đang cười vui vẻ thì trước mặt xuất hiện một đôi giày cao gót.
Trình Diên ngẩng đầu lên, nhóm trưởng Lily đang đeo túi xách, vừa đến văn phòng.
Cô ấy vừa đến, ba người bèn im lặng, không khí có chút gượng gạo, cô ấy bất chấp mà lịch sự nở nụ cười, “Yara, bây giờ em có rảnh không?”
Trình Diên liếc mắt ra hiệu cho Hiểu Hiểu và Nora, ý bảo phải ra ngoài một lát.
Hai người không đi xa, Lily bước đến phòng pha trà thì dừng lại. Cảnh tượng ngày hôm qua cô ấy tranh cãi với Mạnh Mạn đang lòng như lửa đốt còn rõ ràng ngay trước mắt.
Dù thế nào cô ấy cũng là tiền bối, không câu nệ khách sáo mở miệng xin lỗi trước.
“Làm mất vài phút của em, ừhm…… Chuyện này chị có trách nhiệm rất lớn, hôm qua quản lý Lâm cũng đã liên lạc với chị, chị sẽ gánh chịu hình phạt đáng có.”
“Hôm nay nói chuyện riêng với em là vì chị muốn chân thành xin lỗi, bất kể có xuất phát từ ý định ban đầu của chị hay không thì chuyện ngày hôm qua quả thật đã gây tổn thương cho em. Việc cấp quyền hạn cho Mạnh Mạn là do chị không biết nhìn người, thật sự xin lỗi.”
Thái độ của cô ấy rất thành khẩn, hơi cúi người, không còn vẻ cao ngạo như trước.
Trình Diên im lặng hồi lâu rồi mở lời: “Em chấp nhận lời xin lỗi của chị, nhưng chuyện nên xử lý thế nào cũng không phải do em nói là được. Công ty đã và đang điều tra, bất kể kết quả xử lý ra sao em cũng sẽ không can thiệp, những quy trình cần có sẽ không thiếu một bước nào, điều này chắc chị cũng hiểu.”
Lily gật đầu, “Đương nhiên, quy tắc là quy tắc.”
Trình Diên nói tiếp: “Trong công việc, chị vào công ty sớm hơn em vài năm và em luôn xem chị làm mục tiêu để nỗ lực, nên em vẫn là cô thực tập sinh đó, chị không cần săn sóc em nhiều hơn.”
Khi biết người cấp quyền cho Mạnh Mạn là tổ trưởng, quả thật có một khoảnh khắc cô bất bình. Nhưng nghĩ lại, năng lực của Mạnh Mạn cao hơn cô nhiều, cô ta lại là nhân viên lâu năm ở công ty, chắc hẳn Lily đã phán đoán rằng cô ta sẽ không vượt quá giới hạn nên mới đồng ý giúp đỡ cô ta.
Vì vậy Trình Diên không xen lẫn quá nhiều tình cảm cá nhân, cô thử bỏ đi tật xấu mềm lòng của mình, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe lời xin lỗi của Lily.
Lỗi lầm này chưa đến mức phải đuổi việc cô ấy, sau này hai người vẫn phải ở chung hòa thuận, cô không muốn làm mối quan hệ trở nên quá căng thẳng.
Sau đó các đồng nghiệp lần lượt đến, mọi người cũng bận rộn với công việc của riêng mình, dường như không ai quá để tâm đến chuyện ngày hôm qua, điều này khiến Trình Diên yên tâm hơn nhiều.
Chỉ là, thỉnh thoảng có người đi ngang qua bàn làm việc của cô vẫn sẽ liếc mắt và mỉm cười, ném qua một ánh mắt kiểu “Cô hiểu mà”, hoặc vỗ vai cô và dặn: “Mời khách nhé!”
Trình Diên ngại ngùng gật đầu, “Mời, mời, mời.”
Buổi tối ăn cơm xong, Trì Nghiễn Hành ngồi trên sofa xem máy tính bảng, còn Trình Diên thì lên lầu lấy đồ.
Cô lại chạy cộp cộp xuống lầu, đến gần sofa với vẻ thần bí, còn giấu hai tay ra sau lưng.
Trì Nghiễn Hành ngẩng đầu nhìn cô.
“Lại đây.” Anh đặt máy tính bảng xuống và vẫy tay, “Giấu cái gì thế?”
Trình Diên mím môi, không biết phải mở lời thế nào để không đường đột, “Anh đã giúp em một việc lớn, nên em phải cảm ơn anh thật tốt.”
Trì Nghiễn Hành bật cười rồi ngồi thẳng lại, “Vậy anh sẽ nghe thử xem em định cảm ơn anh như thế nào?”
“Vậy anh có muốn nhắm mắt lại không?”
Trì Nghiễn Hành rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đột nhiên trong đầu anh nhớ lại, hai ngày trước khi ăn cơm cô có lẩm bẩm, nói chiếc bật lửa của anh cũ quá rồi, sắp bong hết sơn.
Trì Nghiễn Hành lập tức hiểu ra, hóa ra là muốn tặng bật lửa.
Anh giơ tay phải ra, ngửa lòng bàn tay về phía trước và xòe tay ra.
Thế nhưng giây tiếp theo, cảm giác trơn nhẵn và nặng trĩu của chiếc bật lửa trong tưởng tượng không hề đến, động tác của Trình Diên rất nhẹ nhàng, lật tay anh lại và úp lòng bàn tay của anh xuống.
Rồi cẩn thận mở hộp ra, cùng lúc Trì Nghiễn Hành mở mắt, ngón áp út của anh có cảm giác lành lạnh, một chiếc nhẫn bạc tinh xảo được đeo vào đầu ngón áp út của anh.
Kích cỡ vừa vặn, sau đó được nhẹ nhàng đẩy xuống đến tận gốc ngón tay.
Trì Nghiễn Hành hơi sững lại, anh cúi đầu nhìn xuống ngón áp út, xung quanh chiếc nhẫn bạc được đính một vòng kim cương vụn nhỏ, kiểu dáng độc đáo nhưng đơn giản và tinh tế, ánh đèn vừa đủ chiếu vào bề mặt những viên kim cương, lấp lánh như sao trời.
Anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của cô, nhìn đôi mắt trong veo của cô.
Sau đó, Trình Diên nhẹ nhàng hôn lên môi anh, như chú bướm nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.
Ánh mắt cô lấp lánh, nói: “Cách này được không?”
Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng anh, Trì Nghiễn Hành vô thức v**t v* chiếc nhẫn, khóe miệng anh nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Mua một chiếc nhẫn đẹp như vậy, đợi đến khi anh cầu hôn thì mua cái gì đây?”
Cô thoáng ngạc nhiên, “Cầu hôn, không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?”
“Thế thì đã sao?” Anh vuốt những lọn tóc lòa xòa ra sau tai cô, “Những gì người khác có, em cũng không thể thiếu.”
Trình Diên có chút kiêu ngạo, chỉ vào chiếc nhẫn và nói: “Đây là thứ em dành dụm tiền rất lâu mới mua được, chỉ tiếc là không có nhiều kim cương……”
Trong biệt thự yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng cô nói luyên thuyên, cuối cùng chàng trai không thể nghĩ nhiều hơn, trong mắt anh chỉ có đôi môi cô đang hé mở, trái tim anh tan chảy thành một dòng nước Xuân.
Anh dịu dàng nâng khuôn mặt cô lên, không để cô nói thêm nữa, xem như báu vật mà hôn lên môi cô.
—
Trợ lý Dương đi theo Trì Nghiễn Hành nhiều năm, đối với vui buồn hờn giận của anh đều biết rõ ràng, vì thế anh ấy đã tinh ý nhận ra gần đây tâm trạng của tổng giám đốc rất tốt.
Ngay cả lúc có mấy dự án rác rưởi được nộp lên, anh cũng có thể kiên nhẫn lắng nghe trong 5 phút.
Hoặc ví dụ như bây giờ, tổng giám đốc ngồi trong văn phòng, sau khi ký xong vài văn kiện lại bắt đầu dán mắt vào tay mình, thỉnh thoảng còn để lộ nụ cười khó mà nhận thấy.
Trong lòng trợ lý Dương cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Không ngờ ánh mắt hoảng hốt của anh ấy đã để lộ sự nghi ngờ trong lòng.
Trì Nghiễn Hành: “Có chuyện cứ nói.”
Anh dùng tay phải lật giở một tài liệu khác, khẽ nhấc mí mắt lên nhìn anh ấy.
Tâm tư bị vạch trần, trợ lý Dương lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, vô thức ho lên một tiếng, chuẩn bị mở lời.
Chỉ thấy anh lơ đãng giơ tay phải lên, ra vẻ ung dung mở miệng.
Trì Nghiễn Hành: “Đúng vậy, là vợ của tôi tặng đấy.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
“Sao lại là Mạnh Mạn, bình thường em cũng đâu có đắc tội với cô ta.”
Trình Diên nhấp một ngụm cháo bí đỏ, hơi nghi hoặc.
Trì Nghiễn Hành nói: “Chính vì bình thường em không giao thiệp nhiều với cô ta, nên sẽ không có ai nghi ngờ cô ta cả.”
Cô lắc đầu, “Em chỉ không ngờ, quản lý Phương đã nghỉ việc lâu vậy rồi mà vẫn còn oán hận đến thế.”
“Những điều này đều là lời nói một phía của Mạnh Mạn, cụ thể là nguyên nhân gì thì cứ để các bộ phận liên quan xử lý, em không cần lo lắng.”
Trình Diên hỏi dò: “Vậy rốt cuộc Mạnh Mạn sẽ thế nào, sẽ bị đuổi việc sao?”
Đuổi việc?
Chàng trai nhìn cô, đây có lẽ là hình phạt nghiêm khắc nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Trì Nghiễn Hành giải thích cho cô, “Chuyện này đã thu hút sự chú ý của vài kênh truyền thông lớn và gây tổn hại đến danh tiếng công ty. Anh đã bảo người bên dưới liên hệ luật sư, chuyện này hoàn toàn không đơn giản chỉ dừng lại ở việc đuổi việc cô ta.”
Trình Diên hiểu được ngụ ý của anh, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, dường như hoàn toàn không bị những lời đồn đại làm tổn thương. Cô vẫn có thể từ tốn nhấm nháp từng ngụm cháo bí đỏ và uống cốc trà sữa lớn, tâm trạng cũng khá tốt.
Nhưng Trì Nghiễn Hành không thể quên dáng vẻ của cô khi anh gặp cô chiều nay.
Sau khi điều tra rõ ràng, anh đã vội vã rời công ty đến địa điểm team building, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.
Trên đường đi anh nghĩ, lần này có thế nào anh cũng phải nói cô mấy câu. Trước đây cô bướng bỉnh luôn không chịu công khai, cứ khăng khăng mang cái danh thực tập sinh vớ vẩn kia, không có gì ngạc nhiên khi có những kẻ không có mắt đến bắt nạt cô.
Nhưng khi đến nơi, từ xa anh đã thấy cô và một đồng nghiệp đang ngồi trên bậc thang trước cửa.
Mặt đất lạnh lẽo, cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, dáng người nhỏ nhắn, co ro như một quả bóng nhỏ ở đó.
Cơn giận của anh ngay lập tức bị dập tắt.
Thấy anh đến nhanh như vậy, Trình Diên ngẩng đầu lên, trong mắt cô còn lấp lánh ánh sáng, “Sao anh đến nhanh vậy?”
Trì Nghiễn Hành không vui, nói: “Ai bảo em cứ giấu giếm mãi đi, anh sắp thành con rể của thiên kim ngành bất động sản nào đó rồi.”
Gần đây anh rất bận, Trình Diên không muốn anh lo lắng, cô cúi đầu, biết mình đuối lý nên dịu giọng xin lỗi anh.
“Xin lỗi anh, lần này là em sai.”
Vốn còn muốn nói cô mấy câu nhưng tầm mắt anh dừng lại trên tay cô, Trì Nghiễn Hành nhíu mày, “Em bị sao vậy?”
Vết trầy xước trên mu bàn tay cô đã đóng vảy, cô không dán băng cá nhân, nhưng vẫn có thể thấy được trước đó đã thâm tím ứa máu.
“À, không sao, cái này là do em không cẩn thận bị ngã trầy thôi.”
Cô phủi mông đứng dậy, chủ động đưa tay ra trước mặt anh, “Bây giờ lành rồi, không đau chút nào.”
Mặc kệ việc bên cạnh còn có người ngoài, anh nắm lấy tay cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Cảm nhận được trái tim cô đang đập mạnh, ngửi mùi nước hoa dễ chịu trên người cô, lúc này chàng trai mới bình tĩnh lại.
“Xin lỗi, mấy ngày nay anh bận đến nỗi đầu óc quay cuồng, đến cả việc em bị thương cũng không phát hiện ra.”
Giọng anh khàn khàn và có chút buồn bã, Trình Diên nghe ra sự tự trách trong đó, cô rộng lượng tha thứ cho anh, “Không sao, không phải em vẫn khỏe đấy ư.”
Tại bàn ăn, Trì Nghiễn Hành lại nhớ ra điều gì đó, “Còn về chuyện Phương Vân mà em nói, Dương Hạo đang thu thập bằng chứng, một khi phát hiện cô ta có liên quan thì chắc chắn không thoát được.”
Trình Diên hiểu ra, gật đầu, chuyện này anh không để cô nhúng tay vào mà tự mình lo liệu toàn bộ, cô cũng không có gì phải bận tâm.
Sau đó lại nghe Trì Nghiễn Hành hỏi: “Ngày mai có muốn xin nghỉ một ngày không?”
Trình Diên lắc đầu từ chối, “Dự án trong tay em chỉ còn một chút nữa là làm làm xong, em muốn ngày mai đến hoàn thành nốt.”
Cô luôn nỗ lực cầu tiến, chưa bao giờ dám lơ là trong công việc, dù có dựa vào tổng giám đốc thì mỗi bước đi đều do cô tự mình vững bước. Trì Nghiễn Hành an ủi cô, “Vậy đợi khi nào hết bận anh sẽ đưa em đi du lịch.”
“Được ạ.”
Cô hiểu được ý của Trì Nghiễn Hành, sau ngày hôm nay chắc hẳn tin tức về cô đã lan truyền khắp công ty, ngày mai đi làm nhất định cô sẽ trở thành tâm điểm của đám đông.
Nhưng dù không đi cũng vậy thôi.
Người khác nói gì sau lưng, cô cũng không có cách nào ngăn cản.
Hơn nữa, Trình Diên sờ mũi và khinh thường nghĩ, có gì mà phải bận tâm? Còn không khó nghe bằng một nửa những lời mẹ cô mắng cô.
Tạm gác lại những lời đồn đại không hay, bây giờ cô chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của một thực tập sinh, nghiêm túc hoàn thành công việc đang dang dở, sau đó chờ đến tháng Sáu thuận lợi tốt nghiệp.
Sau khi hai người ăn xong, Trì Nghiễn Hành vào phòng làm việc, tối nay Trình Diên tự thưởng cho mình được phép nghỉ ngơi, cô lên lầu chơi điện thoại.
Mở điện thoại ra, đập vào mắt cô là 99+ tin nhắn, chưa kể những tin trong nhóm chat đã trôi đi không thấy đoạn đầu.
Trong nhóm chat nhỏ có vài người, Hiểu Hiểu và Nora đã tự động đổi tên nhóm thành: Có mắt không thấy núi Thái Sơn
Tự bổ não ra vẻ mặt vừa kích động vừa kinh ngạc của họ, Trình Diên vô thức cong môi mỉm cười. Cô lướt xem nhóm chat của công ty, bên trong rõ ràng đã bị spam, một chuỗi tin nhắn dài vật vã nối tiếp nhau hiện ra.
Đồng nghiệp 1:Có người phải mời khách rồi!
Đồng nghiệp 2:Có người phải mời khách rồi!
Đồng nghiệp 3:Có người phải mời khách rồi!
……
Tiếp đó không biết là ai mở đầu.
Là ai vậy ta?
Là ai vậy ta?
Là ai vậy ta?
Trình Diên trở mình, mỉm cười nằm trên giường, từ bao giờ bộ phận dịch thuật lại xuất hiện nhiều máy lặp lại thế này.
Cô sắp xếp lại câu từ, gửi một tin nhắn vào nhóm.
Rất xin lỗi mọi người, chuyện hôm nay tôi thật sự không có ý giấu diếm mọi người, cuối tuần này xin các vị nể mặt, để tôi mời mọi người ăn một bữa được không?
Nói xong còn thêm một biểu tượngCúi người khúm núm.
Những người bên dưới lại biến thành máy lặp lại.
Yeah, bà chủ muốn mời khách rồi!
Yeah, bà chủ muốn mời khách rồi!
……
Sau khi công khai thì không còn dè dặt như trước, Trì Nghiễn Hành lái xe và hai người đường hoàng cùng nhau đi ra từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Trước khi chia tay, Trì Nghiễn Hành đưa cà phê đã mua sẵn cho cô.
“Cà phê cho em, còn mấy phần bánh ngọt này thì mang đi chia cho các đồng nghiệp.”
Cô mở túi ra, nhìn vào trong, “Nhiều thế ạ.”
“Khi nào đói em cứ ăn một ít trước, giữ mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp, đợi anh tan làm đến đón em.”
“Em biết rồi, anh mau đi làm việc đi.”
Trì Nghiễn Hành nhìn trái ngó phải, không có ai, anh cong môi, “Rồi sao nữa?”
Trình Diên cười ngầm hiểu, cô nhanh chóng hôn một cái lên má anh.
“Còn ở công ty mà, anh đi mau đi.”
“Thế này là đuổi anh à? Vừa dùng xong là vứt bỏ đúng không.”
Không đợi anh nói thêm, Trình Diên vội vàng cầm túi bỏ chạy.
Cô vừa bước vào cửa văn phòng thì đã bị Hiểu Hiểu và Nora đang ngồi canh chừng sau cửa tóm gọn.
Hai phút sau, ba người tụ tập lại với nhau, trên bàn trước mặt bày nào là bánh macaron, bánh tart trứng, bánh su kem, tiramisu…… bày một hàng, thế trận vô cùng hoành tráng.
Hiểu Hiểu dùng dáng vẻ của một bà thím cắn hạt dưa ngồi hóng chuyện, “Nói đi, quen nhau thế nào?”
Trình Diên thành thật trả lời: “Thì do gia đình giới thiệu, sau đó xem mắt rồi quen nhau.”
Nora: “Xem mắt? Tổng giám đốc mà phải lưu lạc đến bước đường đi xem mắt?”
Trình Diên: “Aiya, cũng gần như vậy! Cũng có thể hiểu là…… hôn ước từ nhỏ?”
Hiểu Hiểu: “Má ơi! Duyên phận của hai người bắt đầu từ nhiều năm trước rồi sao? Đến bao giờ chị mới có được một người chồng đẹp trai giàu có đính hôn từ nhỏ với mình đây!”
Nora nâng ly cà phê lên, “Nào, cạn ly này, kiếp sau chắc chắn sẽ được.”
Hai người vặn hỏi cô cho ra lẽ, chỉ thiếu điều chưa lắp camera ở nhà để livestream thôi.
Cuối cùng Trình Diên cũng được nghỉ ngơi một chút, hỏi: “Mạnh Mạn thế nào rồi ạ?”
Hiểu Hiểu: “Chị đã không vừa mắt cô ta từ lâu, từ sau khi Phương Vân đi cũng không thấy cô ta hòa nhã với ai. Hôm qua sau khi hai người đi, cô ta đã bị quản lý Lâm đưa ra ngoài, sau đó thế nào thì không rõ, hôm nay chắc chắn là không thể đi làm rồi.”
Cô ấy vỗ bàn, “Nhưng điều khiến chị tức giận nhất là không tóm được cái tên trà xanh kia!”
Ba người đều ngầm hiểu là ai.
Nora liếc nhìn về phía bàn làm việc của cậu ta ở đằng sau, “Hình như hôm nay cậu ta xin nghỉ, nhưng chị nghe nói cậu ta không nhúng tay vào chuyện này, có vẻ cũng không dễ dàng kết tội được.”
Mặt Hiểu Hiểu hiện lên vẻ tiếc nuối, “Tớ còn đang đợi xem cậu ta bị tóm thế nào đây.”
Cô ấy chọc vào Trình Diên, “Nhưng cậu không thấy được cảnh sau đó sếp Trì bảo vệ vợ đầy khí phách đâu. Ian tái mặt luôn, mặt cậu ta dài thườn thượt cứ như có ai thiếu nợ cậu ta vậy.”
Họ đang cười vui vẻ thì trước mặt xuất hiện một đôi giày cao gót.
Trình Diên ngẩng đầu lên, nhóm trưởng Lily đang đeo túi xách, vừa đến văn phòng.
Cô ấy vừa đến, ba người bèn im lặng, không khí có chút gượng gạo, cô ấy bất chấp mà lịch sự nở nụ cười, “Yara, bây giờ em có rảnh không?”
Trình Diên liếc mắt ra hiệu cho Hiểu Hiểu và Nora, ý bảo phải ra ngoài một lát.
Hai người không đi xa, Lily bước đến phòng pha trà thì dừng lại. Cảnh tượng ngày hôm qua cô ấy tranh cãi với Mạnh Mạn đang lòng như lửa đốt còn rõ ràng ngay trước mắt.
Dù thế nào cô ấy cũng là tiền bối, không câu nệ khách sáo mở miệng xin lỗi trước.
“Làm mất vài phút của em, ừhm…… Chuyện này chị có trách nhiệm rất lớn, hôm qua quản lý Lâm cũng đã liên lạc với chị, chị sẽ gánh chịu hình phạt đáng có.”
“Hôm nay nói chuyện riêng với em là vì chị muốn chân thành xin lỗi, bất kể có xuất phát từ ý định ban đầu của chị hay không thì chuyện ngày hôm qua quả thật đã gây tổn thương cho em. Việc cấp quyền hạn cho Mạnh Mạn là do chị không biết nhìn người, thật sự xin lỗi.”
Thái độ của cô ấy rất thành khẩn, hơi cúi người, không còn vẻ cao ngạo như trước.
Trình Diên im lặng hồi lâu rồi mở lời: “Em chấp nhận lời xin lỗi của chị, nhưng chuyện nên xử lý thế nào cũng không phải do em nói là được. Công ty đã và đang điều tra, bất kể kết quả xử lý ra sao em cũng sẽ không can thiệp, những quy trình cần có sẽ không thiếu một bước nào, điều này chắc chị cũng hiểu.”
Lily gật đầu, “Đương nhiên, quy tắc là quy tắc.”
Trình Diên nói tiếp: “Trong công việc, chị vào công ty sớm hơn em vài năm và em luôn xem chị làm mục tiêu để nỗ lực, nên em vẫn là cô thực tập sinh đó, chị không cần săn sóc em nhiều hơn.”
Khi biết người cấp quyền cho Mạnh Mạn là tổ trưởng, quả thật có một khoảnh khắc cô bất bình. Nhưng nghĩ lại, năng lực của Mạnh Mạn cao hơn cô nhiều, cô ta lại là nhân viên lâu năm ở công ty, chắc hẳn Lily đã phán đoán rằng cô ta sẽ không vượt quá giới hạn nên mới đồng ý giúp đỡ cô ta.
Vì vậy Trình Diên không xen lẫn quá nhiều tình cảm cá nhân, cô thử bỏ đi tật xấu mềm lòng của mình, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe lời xin lỗi của Lily.
Lỗi lầm này chưa đến mức phải đuổi việc cô ấy, sau này hai người vẫn phải ở chung hòa thuận, cô không muốn làm mối quan hệ trở nên quá căng thẳng.
Sau đó các đồng nghiệp lần lượt đến, mọi người cũng bận rộn với công việc của riêng mình, dường như không ai quá để tâm đến chuyện ngày hôm qua, điều này khiến Trình Diên yên tâm hơn nhiều.
Chỉ là, thỉnh thoảng có người đi ngang qua bàn làm việc của cô vẫn sẽ liếc mắt và mỉm cười, ném qua một ánh mắt kiểu “Cô hiểu mà”, hoặc vỗ vai cô và dặn: “Mời khách nhé!”
Trình Diên ngại ngùng gật đầu, “Mời, mời, mời.”
Buổi tối ăn cơm xong, Trì Nghiễn Hành ngồi trên sofa xem máy tính bảng, còn Trình Diên thì lên lầu lấy đồ.
Cô lại chạy cộp cộp xuống lầu, đến gần sofa với vẻ thần bí, còn giấu hai tay ra sau lưng.
Trì Nghiễn Hành ngẩng đầu nhìn cô.
“Lại đây.” Anh đặt máy tính bảng xuống và vẫy tay, “Giấu cái gì thế?”
Trình Diên mím môi, không biết phải mở lời thế nào để không đường đột, “Anh đã giúp em một việc lớn, nên em phải cảm ơn anh thật tốt.”
Trì Nghiễn Hành bật cười rồi ngồi thẳng lại, “Vậy anh sẽ nghe thử xem em định cảm ơn anh như thế nào?”
“Vậy anh có muốn nhắm mắt lại không?”
Trì Nghiễn Hành rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đột nhiên trong đầu anh nhớ lại, hai ngày trước khi ăn cơm cô có lẩm bẩm, nói chiếc bật lửa của anh cũ quá rồi, sắp bong hết sơn.
Trì Nghiễn Hành lập tức hiểu ra, hóa ra là muốn tặng bật lửa.
Anh giơ tay phải ra, ngửa lòng bàn tay về phía trước và xòe tay ra.
Thế nhưng giây tiếp theo, cảm giác trơn nhẵn và nặng trĩu của chiếc bật lửa trong tưởng tượng không hề đến, động tác của Trình Diên rất nhẹ nhàng, lật tay anh lại và úp lòng bàn tay của anh xuống.
Rồi cẩn thận mở hộp ra, cùng lúc Trì Nghiễn Hành mở mắt, ngón áp út của anh có cảm giác lành lạnh, một chiếc nhẫn bạc tinh xảo được đeo vào đầu ngón áp út của anh.
Kích cỡ vừa vặn, sau đó được nhẹ nhàng đẩy xuống đến tận gốc ngón tay.
Trì Nghiễn Hành hơi sững lại, anh cúi đầu nhìn xuống ngón áp út, xung quanh chiếc nhẫn bạc được đính một vòng kim cương vụn nhỏ, kiểu dáng độc đáo nhưng đơn giản và tinh tế, ánh đèn vừa đủ chiếu vào bề mặt những viên kim cương, lấp lánh như sao trời.
Anh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của cô, nhìn đôi mắt trong veo của cô.
Sau đó, Trình Diên nhẹ nhàng hôn lên môi anh, như chú bướm nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.
Ánh mắt cô lấp lánh, nói: “Cách này được không?”
Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng anh, Trì Nghiễn Hành vô thức v**t v* chiếc nhẫn, khóe miệng anh nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Mua một chiếc nhẫn đẹp như vậy, đợi đến khi anh cầu hôn thì mua cái gì đây?”
Cô thoáng ngạc nhiên, “Cầu hôn, không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?”
“Thế thì đã sao?” Anh vuốt những lọn tóc lòa xòa ra sau tai cô, “Những gì người khác có, em cũng không thể thiếu.”
Trình Diên có chút kiêu ngạo, chỉ vào chiếc nhẫn và nói: “Đây là thứ em dành dụm tiền rất lâu mới mua được, chỉ tiếc là không có nhiều kim cương……”
Trong biệt thự yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng cô nói luyên thuyên, cuối cùng chàng trai không thể nghĩ nhiều hơn, trong mắt anh chỉ có đôi môi cô đang hé mở, trái tim anh tan chảy thành một dòng nước Xuân.
Anh dịu dàng nâng khuôn mặt cô lên, không để cô nói thêm nữa, xem như báu vật mà hôn lên môi cô.
—
Trợ lý Dương đi theo Trì Nghiễn Hành nhiều năm, đối với vui buồn hờn giận của anh đều biết rõ ràng, vì thế anh ấy đã tinh ý nhận ra gần đây tâm trạng của tổng giám đốc rất tốt.
Ngay cả lúc có mấy dự án rác rưởi được nộp lên, anh cũng có thể kiên nhẫn lắng nghe trong 5 phút.
Hoặc ví dụ như bây giờ, tổng giám đốc ngồi trong văn phòng, sau khi ký xong vài văn kiện lại bắt đầu dán mắt vào tay mình, thỉnh thoảng còn để lộ nụ cười khó mà nhận thấy.
Trong lòng trợ lý Dương cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Không ngờ ánh mắt hoảng hốt của anh ấy đã để lộ sự nghi ngờ trong lòng.
Trì Nghiễn Hành: “Có chuyện cứ nói.”
Anh dùng tay phải lật giở một tài liệu khác, khẽ nhấc mí mắt lên nhìn anh ấy.
Tâm tư bị vạch trần, trợ lý Dương lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, vô thức ho lên một tiếng, chuẩn bị mở lời.
Chỉ thấy anh lơ đãng giơ tay phải lên, ra vẻ ung dung mở miệng.
Trì Nghiễn Hành: “Đúng vậy, là vợ của tôi tặng đấy.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 39: Chiếc nhẫn – “Vợ tôi tặng đấy”
10.0/10 từ 46 lượt.