Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 38: Công khai – Giới thiệu với mọi người vợ hợp pháp của tôi, Trình Diên
139@-
Trong văn phòng tổng giám đốc, quản lý Lâm và nhóm trưởng Lily – những người vốn đang chơi team building dở dang, đã bị gọi đến.
“Xin lỗi sếp Trì, chuyện này cho thấy bộ phận của chúng tôi xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, là do tôi lãnh đạo không tốt mới để xảy ra sự cố lớn như vậy. Sếp yên tâm, chuyện này nhất định tôi sẽ có phương án giải quyết khiến ngài hài lòng……”
Trì Nghiễn Hành không thèm ngước mắt lên, nghe quản lý Lâm dưới trướng thành khẩn nhận lỗi, anh giơ tay lên ngắt lời.
“Cô định giải quyết thế nào?”
Áp suất không khí trong văn phòng giảm xuống đến mức đóng băng, cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng điều hòa chạy vù vù.
Quản lý Lâm cẩn thận ngẩng đầu nhìn trợ lý đang đứng bên cạnh, hy vọng có thể nhận được một chút gợi ý từ ánh mắt của anh ấy.
Kết quả trợ lý chỉ lắc đầu, bất lực nhìn cô ấy rồi nhắm mắt lại.
Lòng quản lý Lâm ngập tràn sự tuyệt vọng, “Sếp Trì, bộ phận kỹ thuật đã tìm ra người đăng bài ẩn danh kia, sáng sớm ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp……”
Trì Nghiễn Hành không chút nể tình: “Chuyện xảy ra hôm nay, cô định để đến ngày mai mới xử lý?”
Quản lý Lâm cứng họng tại chỗ, cô ấy lập tức sửa lời nói.
“Hôm nay, ngay chiều nay tôi sẽ mở cuộc họp.”
Trì Nghiễn Hành đang đùa nghịch một chiếc bật lửa màu xanh đen trong tay, tiếng xoẹt vang lên, một ngọn lửa bật sáng phản chiếu thần sắc lạnh lùng hờ hững của chàng trai.
“Kiểm tra xem có đồng phạm không, điều tra chuyện này từ đầu đến cuối.”
Quản lý Lâm vội gật đầu, “Vâng vâng, sếp Trì, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm rõ ngọn ngành, tuyệt đối sẽ không để cô Trình phải chịu ấm ức.”
Chuyện của Trình Diên, quản lý Lâm biết nội tình, nhưng Lily thì không.
Theo lời Dương Hạo thì sếp Trì đã nổi trận lôi đình trước khi họ đến. Lily thầm nghi hoặc, theo lý thì chuyện này không đến mức phải tức giận như vậy chỉ vì một cô thực tập sinh.
Nhưng thân phận của cô ấy còn chưa đủ tư cách để nói chen vào trong trường hợp này và cô ấy cũng không dám nói nhiều.
Khó khăn lắm mới được ra ngoài, quản lý Lâm cũng sầm mặt.
Vốn đang chơi team-building vui vẻ, đột nhiên bị gọi đến chịu phê bình, ai có thể thấy dễ chịu cho được.
Quản lý Lâm trở về văn phòng của mình, ném tất cả tài liệu trên bàn xuống đất một cái rầm.
“Đã thông báo cho mọi người chưa?”
Lily nói: “Đã gửi tin nhắn cách đây 10 phút.”
“Trong vòng 20 phút tất cả mọi người phải quay lại công ty đến phòng họp, ai đến muộn một phút thì nội trong hôm nay cút ngay cho tôi!”
Cô ấy rất tức giận, Lily thấy tình hình không ổn nên an ủi vài câu.
Lúc này quản lý Lâm mới phản ứng lại, ngẩng mặt hỏi: “Chuyện của cô Trình, cô không biết đúng không?”
—
Vài phút sau, những người đi team-building đều đã quay về công ty, Mạnh Mạn vội chạy đến kéo Lily vào phòng pha trà.
“Chị Lily, tình hình thế nào vậy, sao tự nhiên lại phải họp khẩn cấp?”
Lily khóa trái cửa lại, vừa mở miệng đã mắng xối xả, “Tôi thật sự không ngờ cô lại to gan đến vậy, loại ảnh đó mà cũng dám đăng lên diễn đàn?”
Mạnh Mạn ngạc nhiên, “Em đăng ẩn danh mà, sao lại tra ra được?”
Nhưng sau đó cô ta lại lộ vẻ khinh thường, “Chị Lily đừng lo, cô ta chỉ là một thực tập sinh nhỏ, không thể gây ra sóng gió gì đâu. Tìm một cái cớ nói là đánh giá không đạt và đuổi cô ta đi trong vòng một nốt nhạc là xong.”
Lily lên cơn kích động, “Tôi không nhiều lời với cô, cô mau xóa bức ảnh đó đi, bây giờ, ngay lập tức!”
“Em đã xóa bức ảnh cách đây nửa tiếng rồi, yên tâm, chắc chắn sẽ không tra đến trên đầu chị.”
“Cô có biết chỉ vì bức ảnh đó mà sếp Trì đã gọi tôi và quản lý Lâm vào mắng nửa tiếng không, quản lý Lâm sắp tức điên rồi!”
Mạnh Mạn cười khẩy, “Không đến mức đó chứ, lẽ nào tổng giám đốc còn dám công khai ra mặt bảo vệ cô ta? Truyền ra ngoài thì nực cười lắm nhỉ?”
Lily sắp bị cái đồ ngu dốt kinh thiên động địa này làm cho hết nói nổi.
“Cô cho rằng cô ấy là ai? Người ta không tranh không giành, cô tưởng người ta là miếng đậu phụ mềm mặc người nhào nặn thật sao?”
Thấy vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, trên mặt Mạnh Mạn thoáng vẻ nghi ngờ, cô ta cố giữ bình tĩnh, “Cô ta, không phải cô ta là người tình nhỏ của tổng giám đốc sao?”
Câu tiếp theo của Lily đã đưa cô ta rơi xuống địa ngục.
Mặt mày cô ấy xanh mét, “Người tình cái khỉ mốc! Cô ấy là vợ của tổng giám đốc, cô không biết hả?”
Mạnh Mạn đứng sững tại chỗ, trên mặt cô ta màu sắc lẫn lộn, mấy giây sau cũng không nói được lời nào.
“Cô ta……” Cô ta vội vàng giải thích, “Không phải, quản lý Phương nói với em cô ta là người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác!”
Lily đã không muốn nhiều lời thêm với cô ta nữa, trong mắt cô ấy viết bốn chữ to lớn rõ ràng.
Cô tiêu đời rồi.
Cuối cùng cô ta cũng thoáng hoảng loạn, “Chị Lily đừng lừa em, một cô thực tập sinh nhỏ bé có thể có gia thế lớn đến vậy sao?”
“Hôm nay chính quản lý Lâm đã nói với tôi, bằng không cô nghĩ tại sao quản lý Phương lại dễ dàng bị sa thải?”
Mạnh Mạn hoảng hốt không còn đường lui, cô ta mở điện thoại ra định gọi cho quản lý Phương, miệng không ngừng chửi rủa vào điện thoại.
“Đồ thần kinh! Không điều tra rõ ràng sớm hơn mà để tôi tự đưa đầu vào nòng súng sao?”
Đáng tiếc là đầu dây bên kia hoàn toàn không bắt máy.
Lily vén tóc, “Nóng nảy cũng vô ích, đi họp trước đi, xem quản lý Lâm nói gì.”
Mạnh Mạn nhíu mày, “Chuyện này cũng không thể trách em được, tất cả đều do quản lý Phương bảo em đăng. Chị ta nói có mối quan hệ có thể giúp em nhảy việc, có thể tăng lương thêm 2000!”
Thấy vẻ mặt Lily bình thản, cô ta thẹn quá hóa giận, bắt đầu nói năng không kiêng nể, “Quyền hạn là chị cấp cho em, nếu không thì em cũng không có cách nào đăng bài lên diễn đàn được.”
“Nhưng em với quản lý Lâm chỉ có quan hệ công việc bình thường! Chị ấy có giúp em không?”
“Chuyện này tôi không có quyền quản, cô cầu xin tôi cũng vô ích.”
Lily sải bước đi vào phòng họp, bỏ lại Mạnh Mạn một mình trong phòng pha trà. Đến lúc này cô ta mới thật sự bắt đầu hoảng sợ, bàn tay đang cầm điện thoại cũng không vững.
Cặp lông mày tinh tế của cô ta nhíu chặt vì hoảng loạn, mãi không gọi được cho Phương Vân càng khiến cô ta sắp tức đến rơi nước mắt.
Cô ta đi vào phòng họp, chỉ vài bước ngắn ngủi mà như cái xác không hồn, thậm chí không nhớ rõ mình đã vào phòng họp bằng cách nào.
Hai phút sau, quản lý Lâm nện giày cao gót rảo bước đi vào.
Hiếm khi cô ấy có vẻ mặt nghiêm túc đến vậy, đứng ở phía trước, đi thẳng vào vấn đề.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây là để xử lý một số dư luận trong bộ phận của chúng ta.”
Cô ấy nói ở trên, mấy cấp dưới thì thảo luận trong nhóm chat trên điện thoại.
Tôi đoán ra rồi, chắc chắn là vì chuyện của Trình Diên.
Sao cô ta không đến? Người trong cuộc không có mặt, chúng ta xem trò vui gì đây?
Sao còn mặt mũi ra đây nữa? Nếu là tôi thì tôi đã viết đơn xin nghỉ việc chạy về quê rồi.
Ánh mắt quản lý Lâm sắc bén, lướt qua một lượt những người ở hàng ghế đầu.
Mạnh Mạn lướt xem tin nhắn trong nhóm chat mà chột dạ vô cùng, cô ta như ngồi trên đống lửa, lo lắng rằng quản lý Lâm sẽ lôi mình ra bất cứ lúc nào.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh còn dám đánh bạo nhỏ giọng.
“Ai bảo trước đó cô ta đẩy quản lý Phương đi, gió đổi chiều rồi, đáng đời!”
“Tôi ghét nhất là loại người này, ỷ có người chống lưng thì ghê gớm lắm chắc?”
“Dám làm thì phải dám chịu, cô ta sống không biết liêm sỉ thì đừng sợ người khác có ý kiến về mình.”
Nhớ lại những bàn luận nghênh ngang kiêu ngạo trước đây, Mạnh Mạn càng cảm thấy nực cười.
Có rất nhiều người nói bậy, nhưng người thật sự ra tay hãm hại Trình Diên lại chỉ có mình cô ta.
Huống hồ bây giờ cô ta thật sự đã không còn đường lui.
Cô ta căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, tiếng nói chuyện ồn ào nhặng xị bên cạnh càng khiến cô ta bực bội, cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa, quay sang mấy đồng nghiệp nói: “Câm miệng được chưa!”
Mấy người đó thấy sắc mặt cô ta không tốt, quả nhiên không ai lên tiếng nữa.
Mạnh Mạn vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt phán xét của quản lý Lâm, cô ta lập tức cúi đầu, không dám ngông cuồng nữa.
Nhưng vào lúc này, trong phòng họp vang lên những tiếng kêu nhỏ đầy kinh ngạc thảng thốt, Mạnh Mạn vô thức nhìn sang.
Trì Nghiễn Hành đường hoàng và dứt khoát dắt tay Trình Diên bước vào.
Hai người tay trong tay, mười ngón đan chặt giống như trong bức ảnh.
“Em cứ ngồi đó đợi anh.”
Trình Diên gật đầu, ngồi xuống cạnh Hiểu Hiểu.
Trì Nghiễn Hành mặc một bộ vest thẳng thớm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất của công tử nhà giàu, phòng họp im phăng phắc, anh chậm rãi mở lời.
“Thật đáng tiếc khi phải gặp mặt các tinh anh của bộ phận dịch thuật theo cách này.”
Vẻ mặt anh rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng lời anh nói ra lại khiến người ta sởn gai ốc, “Nghe nói có không ít người vô cùng có hứng thú với đời sống tình cảm của tôi và vợ tôi, điều này có thể hiểu được.”
“Nhưng trong chuyện này đã phát sinh một vài hiểu lầm không thể tha thứ.”
Khi nói ra từ “Vợ”, anh đã ngước mắt lên nhìn.
Lúc họ bước vào, vài người thông minh đã nhận ra có gì không ổn, nhưng họ vẫn ôm chút ít ảo tưởng——
Thế là mọi người nhìn theo tầm mắt của anh.
Rồi bi thảm nhận ra, tầm mắt của anh hướng về phía cô thực tập sinh Trình Diên đang ngoan ngoãn ngồi đó.
“Chết tiệt, không phải chứ……”
Cả đám người không dám nói lớn, mắt chữ a mồm chữ o nhìn nhau.
Câu tiếp theo lại phá vỡ hoàn toàn chút ảo tưởng mong manh còn sót lại của bọn họ.
“Cảm ơn sự sáng suốt của các vị, từ đầu các vị đã chọn Lam Dịch, cũng nên lựa chọn tin tưởng ông chủ như tôi.”
“Nhưng…… vì một vài đồng nghiệp cá biệt không chịu thừa nhận thất bại, tôi vẫn phải nói một lần, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi muốn giới thiệu với mọi người vợ hợp pháp của tôi, Trình Diên.”
Thế giới im lặng trong vài phút.
Trong phòng họp rộng lớn có bốn năm mươi người, thế mà chẳng có nổi một tiếng xì xào. Chỉ có những lời mới vừa rồi của Trì Nghiễn Hành là văng vẳng bên tai.
Đinh tai nhức óc.
Bề ngoài của mọi người vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong nội tâm đã trời đất sụp đổ.
Nói cách khác, cô thực tập sinh nhỏ kia thật sự là vợ của tổng giám đốc, là bà chủ của Lam Dịch?
Thế nên chẳng phải là người tình gì cả, người ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận?
Nói xong câu cuối cùng, anh dắt tay Trình Diên rời khỏi phòng họp.
Đương nhiên cũng không biết sau đó trong phòng họp đã bùng nổ đủ loại âm thanh.
Ngô Miệng Rộng đang ở tuyến đầu của khối hóng chuyện cũng trợn tròn mắt, bày tỏ rằng chưa từng nghe tin tức nào giật gân đến thế.
“Đừng có ngất!”
Tiếp đó Ngô Miệng Rộng lập tức ngả về phía người bên cạnh, miệng anh ta còn lẩm bẩm không ngừng.
“Ôi mẹ ơi, cú quay xe này cũng đỉnh quá chứ!”
“Thực tập sinh một bước hóa thành bà chủ? Không được, để tôi bình tĩnh đã……”
Mấy đồng nghiệp trước đó nói xấu Trình Diên vây quanh Mạnh Mạn, sắc mặt họ vô cùng khó coi. Họ không hùa theo những lời bàn tán kêu gào của người khác mà mỗi người một ý nghĩ riêng.
Sợ cô quay lại trả thù.
Mong muốn lôi kéo cho sau này.
Mưu toan dùng quà cáp để lấy lòng.
Không ngoại lệ, vẻ mặt họ từ đắc ý chuyển thành sợ hãi.
Bao gồm cả Ian – người đã đẩy dư luận lên đến đỉnh điểm, đang ngồi trên ghế và câm như hến.
Không ai nói chuyện với cậu ta, không ai thèm để ý đến cậu ta, bóng lưng cậu ta cũng trở nên cô đơn.
Thật ra cậu ta sớm đã nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, ngay giây phút quản lý Lâm nói phải họp, cậu ta đã cảm thấy sẽ có chuyện bất ngờ.
Nhưng cậu ta quá tự tin vào bản thân và cũng quá muốn hạ bệ Trình Diên.
Bức ảnh không phải do cậu ta đăng, nhưng việc cậu ta đưa bức ảnh ra trước mặt mọi người chính là đánh cược rằng với tính cách yếu đuối của Trình Diên, cô tuyệt đối không dám phản bác thẳng mặt.
Chỉ cần dẫn dắt thêm chút nữa, dư luận chắc chắn sẽ nghiêng về một phía, đến lúc đó cô sẽ phải chịu đựng sự chửi rủa của vô số đồng nghiệp, từ nay về sau không còn chỗ đứng trong bộ phận dịch thuật.
Nhưng sự kiêu ngạo và tự mãn đã khiến cậu ta không lường trước được tình huống xấu nhất.
Nói đúng hơn, không một ai ngờ rằng Trình Diên lại là vợ chính thức của tổng giám đốc.
Ian cau mày, cậu ta đã không còn nghe rõ những gì quản lý Lâm nói tiếp theo, chỉ biết trung tâm dư luận đã dần chuyển từ Trình Diên sang cậu ta.
Chuyện cố ý làm khó Trình Diên trong phòng bao đã bị nhắc lại, qua khóe mắt, cậu ta thấy các đồng nghiệp đã bắt đầu chỉ trỏ mình.
Ian nhíu mày, bước ra khỏi phòng họp mà không dám quay đầu lại giữa những ánh mắt đầy ác ý.
Thấy cậu ta ra ngoài, Mạnh Mạn cũng muốn rời đi, nhưng trước khi cô ta đứng dậy thì quản lý Lâm đã chắn trước mặt cô ta.
Cô ấy nhìn xuống từ trên cao, đặt điện thoại lên bàn.
“Người của bộ phận kỹ thuật đã tra ra địa chỉ IP của kẻ nặc danh đăng bức ảnh này, vừa hay khớp với địa chỉ cô đã đăng ký với công ty, cô còn gì để giải thích?”
“Quản lý Lâm, tôi……”
Lâm Hồng nhìn khuôn mặt đang hoảng loạn trước mặt, nhờ phúc của cô ta mà cô ấy đã bị mắng một trận.
“Tôi cho cô cơ hội, không thể giải thích rõ ràng thì tôi khuyên cô nên tranh thủ tìm luật sư đi.”
“Quản lý Lâm!”
Mạnh Mạn gọi với theo sau, giọng cô ta run rẩy vì sợ hãi.
“Luật sư? Chị, chị định xử lý tôi thế nào?”
Lâm Hồng lạnh lùng quay đầu, cất giọng lạnh lùng: “Chuyện này không phải do tôi quyết định, sếp Trì sẽ đích thân tiếp nhận, tôi không có quyền can thiệp, xin lỗi.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Trong văn phòng tổng giám đốc, quản lý Lâm và nhóm trưởng Lily – những người vốn đang chơi team building dở dang, đã bị gọi đến.
“Xin lỗi sếp Trì, chuyện này cho thấy bộ phận của chúng tôi xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, là do tôi lãnh đạo không tốt mới để xảy ra sự cố lớn như vậy. Sếp yên tâm, chuyện này nhất định tôi sẽ có phương án giải quyết khiến ngài hài lòng……”
Trì Nghiễn Hành không thèm ngước mắt lên, nghe quản lý Lâm dưới trướng thành khẩn nhận lỗi, anh giơ tay lên ngắt lời.
“Cô định giải quyết thế nào?”
Áp suất không khí trong văn phòng giảm xuống đến mức đóng băng, cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng điều hòa chạy vù vù.
Quản lý Lâm cẩn thận ngẩng đầu nhìn trợ lý đang đứng bên cạnh, hy vọng có thể nhận được một chút gợi ý từ ánh mắt của anh ấy.
Kết quả trợ lý chỉ lắc đầu, bất lực nhìn cô ấy rồi nhắm mắt lại.
Lòng quản lý Lâm ngập tràn sự tuyệt vọng, “Sếp Trì, bộ phận kỹ thuật đã tìm ra người đăng bài ẩn danh kia, sáng sớm ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp……”
Trì Nghiễn Hành không chút nể tình: “Chuyện xảy ra hôm nay, cô định để đến ngày mai mới xử lý?”
Quản lý Lâm cứng họng tại chỗ, cô ấy lập tức sửa lời nói.
“Hôm nay, ngay chiều nay tôi sẽ mở cuộc họp.”
Trì Nghiễn Hành đang đùa nghịch một chiếc bật lửa màu xanh đen trong tay, tiếng xoẹt vang lên, một ngọn lửa bật sáng phản chiếu thần sắc lạnh lùng hờ hững của chàng trai.
“Kiểm tra xem có đồng phạm không, điều tra chuyện này từ đầu đến cuối.”
Quản lý Lâm vội gật đầu, “Vâng vâng, sếp Trì, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm rõ ngọn ngành, tuyệt đối sẽ không để cô Trình phải chịu ấm ức.”
Chuyện của Trình Diên, quản lý Lâm biết nội tình, nhưng Lily thì không.
Theo lời Dương Hạo thì sếp Trì đã nổi trận lôi đình trước khi họ đến. Lily thầm nghi hoặc, theo lý thì chuyện này không đến mức phải tức giận như vậy chỉ vì một cô thực tập sinh.
Nhưng thân phận của cô ấy còn chưa đủ tư cách để nói chen vào trong trường hợp này và cô ấy cũng không dám nói nhiều.
Khó khăn lắm mới được ra ngoài, quản lý Lâm cũng sầm mặt.
Vốn đang chơi team-building vui vẻ, đột nhiên bị gọi đến chịu phê bình, ai có thể thấy dễ chịu cho được.
Quản lý Lâm trở về văn phòng của mình, ném tất cả tài liệu trên bàn xuống đất một cái rầm.
“Đã thông báo cho mọi người chưa?”
Lily nói: “Đã gửi tin nhắn cách đây 10 phút.”
“Trong vòng 20 phút tất cả mọi người phải quay lại công ty đến phòng họp, ai đến muộn một phút thì nội trong hôm nay cút ngay cho tôi!”
Cô ấy rất tức giận, Lily thấy tình hình không ổn nên an ủi vài câu.
Lúc này quản lý Lâm mới phản ứng lại, ngẩng mặt hỏi: “Chuyện của cô Trình, cô không biết đúng không?”
—
Vài phút sau, những người đi team-building đều đã quay về công ty, Mạnh Mạn vội chạy đến kéo Lily vào phòng pha trà.
“Chị Lily, tình hình thế nào vậy, sao tự nhiên lại phải họp khẩn cấp?”
Lily khóa trái cửa lại, vừa mở miệng đã mắng xối xả, “Tôi thật sự không ngờ cô lại to gan đến vậy, loại ảnh đó mà cũng dám đăng lên diễn đàn?”
Mạnh Mạn ngạc nhiên, “Em đăng ẩn danh mà, sao lại tra ra được?”
Nhưng sau đó cô ta lại lộ vẻ khinh thường, “Chị Lily đừng lo, cô ta chỉ là một thực tập sinh nhỏ, không thể gây ra sóng gió gì đâu. Tìm một cái cớ nói là đánh giá không đạt và đuổi cô ta đi trong vòng một nốt nhạc là xong.”
Lily lên cơn kích động, “Tôi không nhiều lời với cô, cô mau xóa bức ảnh đó đi, bây giờ, ngay lập tức!”
“Em đã xóa bức ảnh cách đây nửa tiếng rồi, yên tâm, chắc chắn sẽ không tra đến trên đầu chị.”
“Cô có biết chỉ vì bức ảnh đó mà sếp Trì đã gọi tôi và quản lý Lâm vào mắng nửa tiếng không, quản lý Lâm sắp tức điên rồi!”
Mạnh Mạn cười khẩy, “Không đến mức đó chứ, lẽ nào tổng giám đốc còn dám công khai ra mặt bảo vệ cô ta? Truyền ra ngoài thì nực cười lắm nhỉ?”
Lily sắp bị cái đồ ngu dốt kinh thiên động địa này làm cho hết nói nổi.
“Cô cho rằng cô ấy là ai? Người ta không tranh không giành, cô tưởng người ta là miếng đậu phụ mềm mặc người nhào nặn thật sao?”
Thấy vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, trên mặt Mạnh Mạn thoáng vẻ nghi ngờ, cô ta cố giữ bình tĩnh, “Cô ta, không phải cô ta là người tình nhỏ của tổng giám đốc sao?”
Câu tiếp theo của Lily đã đưa cô ta rơi xuống địa ngục.
Mặt mày cô ấy xanh mét, “Người tình cái khỉ mốc! Cô ấy là vợ của tổng giám đốc, cô không biết hả?”
Mạnh Mạn đứng sững tại chỗ, trên mặt cô ta màu sắc lẫn lộn, mấy giây sau cũng không nói được lời nào.
“Cô ta……” Cô ta vội vàng giải thích, “Không phải, quản lý Phương nói với em cô ta là người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác!”
Lily đã không muốn nhiều lời thêm với cô ta nữa, trong mắt cô ấy viết bốn chữ to lớn rõ ràng.
Cô tiêu đời rồi.
Cuối cùng cô ta cũng thoáng hoảng loạn, “Chị Lily đừng lừa em, một cô thực tập sinh nhỏ bé có thể có gia thế lớn đến vậy sao?”
“Hôm nay chính quản lý Lâm đã nói với tôi, bằng không cô nghĩ tại sao quản lý Phương lại dễ dàng bị sa thải?”
Mạnh Mạn hoảng hốt không còn đường lui, cô ta mở điện thoại ra định gọi cho quản lý Phương, miệng không ngừng chửi rủa vào điện thoại.
“Đồ thần kinh! Không điều tra rõ ràng sớm hơn mà để tôi tự đưa đầu vào nòng súng sao?”
Đáng tiếc là đầu dây bên kia hoàn toàn không bắt máy.
Lily vén tóc, “Nóng nảy cũng vô ích, đi họp trước đi, xem quản lý Lâm nói gì.”
Mạnh Mạn nhíu mày, “Chuyện này cũng không thể trách em được, tất cả đều do quản lý Phương bảo em đăng. Chị ta nói có mối quan hệ có thể giúp em nhảy việc, có thể tăng lương thêm 2000!”
Thấy vẻ mặt Lily bình thản, cô ta thẹn quá hóa giận, bắt đầu nói năng không kiêng nể, “Quyền hạn là chị cấp cho em, nếu không thì em cũng không có cách nào đăng bài lên diễn đàn được.”
“Nhưng em với quản lý Lâm chỉ có quan hệ công việc bình thường! Chị ấy có giúp em không?”
“Chuyện này tôi không có quyền quản, cô cầu xin tôi cũng vô ích.”
Lily sải bước đi vào phòng họp, bỏ lại Mạnh Mạn một mình trong phòng pha trà. Đến lúc này cô ta mới thật sự bắt đầu hoảng sợ, bàn tay đang cầm điện thoại cũng không vững.
Cặp lông mày tinh tế của cô ta nhíu chặt vì hoảng loạn, mãi không gọi được cho Phương Vân càng khiến cô ta sắp tức đến rơi nước mắt.
Cô ta đi vào phòng họp, chỉ vài bước ngắn ngủi mà như cái xác không hồn, thậm chí không nhớ rõ mình đã vào phòng họp bằng cách nào.
Hai phút sau, quản lý Lâm nện giày cao gót rảo bước đi vào.
Hiếm khi cô ấy có vẻ mặt nghiêm túc đến vậy, đứng ở phía trước, đi thẳng vào vấn đề.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây là để xử lý một số dư luận trong bộ phận của chúng ta.”
Cô ấy nói ở trên, mấy cấp dưới thì thảo luận trong nhóm chat trên điện thoại.
Tôi đoán ra rồi, chắc chắn là vì chuyện của Trình Diên.
Sao cô ta không đến? Người trong cuộc không có mặt, chúng ta xem trò vui gì đây?
Sao còn mặt mũi ra đây nữa? Nếu là tôi thì tôi đã viết đơn xin nghỉ việc chạy về quê rồi.
Ánh mắt quản lý Lâm sắc bén, lướt qua một lượt những người ở hàng ghế đầu.
Mạnh Mạn lướt xem tin nhắn trong nhóm chat mà chột dạ vô cùng, cô ta như ngồi trên đống lửa, lo lắng rằng quản lý Lâm sẽ lôi mình ra bất cứ lúc nào.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh còn dám đánh bạo nhỏ giọng.
“Ai bảo trước đó cô ta đẩy quản lý Phương đi, gió đổi chiều rồi, đáng đời!”
“Tôi ghét nhất là loại người này, ỷ có người chống lưng thì ghê gớm lắm chắc?”
“Dám làm thì phải dám chịu, cô ta sống không biết liêm sỉ thì đừng sợ người khác có ý kiến về mình.”
Nhớ lại những bàn luận nghênh ngang kiêu ngạo trước đây, Mạnh Mạn càng cảm thấy nực cười.
Có rất nhiều người nói bậy, nhưng người thật sự ra tay hãm hại Trình Diên lại chỉ có mình cô ta.
Huống hồ bây giờ cô ta thật sự đã không còn đường lui.
Cô ta căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, tiếng nói chuyện ồn ào nhặng xị bên cạnh càng khiến cô ta bực bội, cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa, quay sang mấy đồng nghiệp nói: “Câm miệng được chưa!”
Mấy người đó thấy sắc mặt cô ta không tốt, quả nhiên không ai lên tiếng nữa.
Mạnh Mạn vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt phán xét của quản lý Lâm, cô ta lập tức cúi đầu, không dám ngông cuồng nữa.
Nhưng vào lúc này, trong phòng họp vang lên những tiếng kêu nhỏ đầy kinh ngạc thảng thốt, Mạnh Mạn vô thức nhìn sang.
Trì Nghiễn Hành đường hoàng và dứt khoát dắt tay Trình Diên bước vào.
Hai người tay trong tay, mười ngón đan chặt giống như trong bức ảnh.
“Em cứ ngồi đó đợi anh.”
Trình Diên gật đầu, ngồi xuống cạnh Hiểu Hiểu.
Trì Nghiễn Hành mặc một bộ vest thẳng thớm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất của công tử nhà giàu, phòng họp im phăng phắc, anh chậm rãi mở lời.
“Thật đáng tiếc khi phải gặp mặt các tinh anh của bộ phận dịch thuật theo cách này.”
Vẻ mặt anh rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng lời anh nói ra lại khiến người ta sởn gai ốc, “Nghe nói có không ít người vô cùng có hứng thú với đời sống tình cảm của tôi và vợ tôi, điều này có thể hiểu được.”
“Nhưng trong chuyện này đã phát sinh một vài hiểu lầm không thể tha thứ.”
Khi nói ra từ “Vợ”, anh đã ngước mắt lên nhìn.
Lúc họ bước vào, vài người thông minh đã nhận ra có gì không ổn, nhưng họ vẫn ôm chút ít ảo tưởng——
Thế là mọi người nhìn theo tầm mắt của anh.
Rồi bi thảm nhận ra, tầm mắt của anh hướng về phía cô thực tập sinh Trình Diên đang ngoan ngoãn ngồi đó.
“Chết tiệt, không phải chứ……”
Cả đám người không dám nói lớn, mắt chữ a mồm chữ o nhìn nhau.
Câu tiếp theo lại phá vỡ hoàn toàn chút ảo tưởng mong manh còn sót lại của bọn họ.
“Cảm ơn sự sáng suốt của các vị, từ đầu các vị đã chọn Lam Dịch, cũng nên lựa chọn tin tưởng ông chủ như tôi.”
“Nhưng…… vì một vài đồng nghiệp cá biệt không chịu thừa nhận thất bại, tôi vẫn phải nói một lần, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi muốn giới thiệu với mọi người vợ hợp pháp của tôi, Trình Diên.”
Thế giới im lặng trong vài phút.
Trong phòng họp rộng lớn có bốn năm mươi người, thế mà chẳng có nổi một tiếng xì xào. Chỉ có những lời mới vừa rồi của Trì Nghiễn Hành là văng vẳng bên tai.
Đinh tai nhức óc.
Bề ngoài của mọi người vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong nội tâm đã trời đất sụp đổ.
Nói cách khác, cô thực tập sinh nhỏ kia thật sự là vợ của tổng giám đốc, là bà chủ của Lam Dịch?
Thế nên chẳng phải là người tình gì cả, người ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận?
Nói xong câu cuối cùng, anh dắt tay Trình Diên rời khỏi phòng họp.
Đương nhiên cũng không biết sau đó trong phòng họp đã bùng nổ đủ loại âm thanh.
Ngô Miệng Rộng đang ở tuyến đầu của khối hóng chuyện cũng trợn tròn mắt, bày tỏ rằng chưa từng nghe tin tức nào giật gân đến thế.
“Đừng có ngất!”
Tiếp đó Ngô Miệng Rộng lập tức ngả về phía người bên cạnh, miệng anh ta còn lẩm bẩm không ngừng.
“Ôi mẹ ơi, cú quay xe này cũng đỉnh quá chứ!”
“Thực tập sinh một bước hóa thành bà chủ? Không được, để tôi bình tĩnh đã……”
Mấy đồng nghiệp trước đó nói xấu Trình Diên vây quanh Mạnh Mạn, sắc mặt họ vô cùng khó coi. Họ không hùa theo những lời bàn tán kêu gào của người khác mà mỗi người một ý nghĩ riêng.
Sợ cô quay lại trả thù.
Mong muốn lôi kéo cho sau này.
Mưu toan dùng quà cáp để lấy lòng.
Không ngoại lệ, vẻ mặt họ từ đắc ý chuyển thành sợ hãi.
Bao gồm cả Ian – người đã đẩy dư luận lên đến đỉnh điểm, đang ngồi trên ghế và câm như hến.
Không ai nói chuyện với cậu ta, không ai thèm để ý đến cậu ta, bóng lưng cậu ta cũng trở nên cô đơn.
Thật ra cậu ta sớm đã nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, ngay giây phút quản lý Lâm nói phải họp, cậu ta đã cảm thấy sẽ có chuyện bất ngờ.
Nhưng cậu ta quá tự tin vào bản thân và cũng quá muốn hạ bệ Trình Diên.
Bức ảnh không phải do cậu ta đăng, nhưng việc cậu ta đưa bức ảnh ra trước mặt mọi người chính là đánh cược rằng với tính cách yếu đuối của Trình Diên, cô tuyệt đối không dám phản bác thẳng mặt.
Chỉ cần dẫn dắt thêm chút nữa, dư luận chắc chắn sẽ nghiêng về một phía, đến lúc đó cô sẽ phải chịu đựng sự chửi rủa của vô số đồng nghiệp, từ nay về sau không còn chỗ đứng trong bộ phận dịch thuật.
Nhưng sự kiêu ngạo và tự mãn đã khiến cậu ta không lường trước được tình huống xấu nhất.
Nói đúng hơn, không một ai ngờ rằng Trình Diên lại là vợ chính thức của tổng giám đốc.
Ian cau mày, cậu ta đã không còn nghe rõ những gì quản lý Lâm nói tiếp theo, chỉ biết trung tâm dư luận đã dần chuyển từ Trình Diên sang cậu ta.
Chuyện cố ý làm khó Trình Diên trong phòng bao đã bị nhắc lại, qua khóe mắt, cậu ta thấy các đồng nghiệp đã bắt đầu chỉ trỏ mình.
Ian nhíu mày, bước ra khỏi phòng họp mà không dám quay đầu lại giữa những ánh mắt đầy ác ý.
Thấy cậu ta ra ngoài, Mạnh Mạn cũng muốn rời đi, nhưng trước khi cô ta đứng dậy thì quản lý Lâm đã chắn trước mặt cô ta.
Cô ấy nhìn xuống từ trên cao, đặt điện thoại lên bàn.
“Người của bộ phận kỹ thuật đã tra ra địa chỉ IP của kẻ nặc danh đăng bức ảnh này, vừa hay khớp với địa chỉ cô đã đăng ký với công ty, cô còn gì để giải thích?”
“Quản lý Lâm, tôi……”
Lâm Hồng nhìn khuôn mặt đang hoảng loạn trước mặt, nhờ phúc của cô ta mà cô ấy đã bị mắng một trận.
“Tôi cho cô cơ hội, không thể giải thích rõ ràng thì tôi khuyên cô nên tranh thủ tìm luật sư đi.”
“Quản lý Lâm!”
Mạnh Mạn gọi với theo sau, giọng cô ta run rẩy vì sợ hãi.
“Luật sư? Chị, chị định xử lý tôi thế nào?”
Lâm Hồng lạnh lùng quay đầu, cất giọng lạnh lùng: “Chuyện này không phải do tôi quyết định, sếp Trì sẽ đích thân tiếp nhận, tôi không có quyền can thiệp, xin lỗi.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 38: Công khai – Giới thiệu với mọi người vợ hợp pháp của tôi, Trình Diên
10.0/10 từ 46 lượt.