Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 42: Bận rộn – Tâm sự nặng trĩu
114@-
Trong phòng ngủ thắp nến thơm có hương hoa nhài và đương quy trên và hương tuyết tùng thanh mát phía dưới, đây là thói quen nhỏ của Trình Diên, hương nhài thoang thoảng hòa quyện với mùi bùn đất, xen lẫn chút vị đắng nhẹ của thuốc Đông y có tác dụng an thần và tĩnh tâm.
Nhưng giờ phút này, cô lại không cảm nhận được sự tĩnh tâm mà nến thơm mang lại.
Có vẻ Trì Nghiễn Hành vừa hút thuốc xong, mùi thuốc lá trên người anh đã lấn át hương hoa nhài khiến cô có chút khó thở.
Trình Diên vẫn nhíu chặt chân mày không hề giãn ra, trên mặt cô lúc đầu là sự ngượng nghịu, sau đó lại là sự ngỡ ngàng, muốn nói lại thôi.
“……Em còn tưởng đó là tin đồn thất thiệt.”
Mới ban ngày cô còn đùa với đồng nghiệp rằng một bộ phận lớn như vậy sao có thể nói giải tán là giải tán, những người loan tin đồn thật là không thực tế.
Không ngờ người không thực tế lại chính là cô.
Trì Nghiễn Hành nói: “Quả thật có người đã đề xuất, nhưng các quản lý cấp cao của công ty không có ý định cân nhắc.”
Không có ý định cân nhắc.
Trình Diên thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này tính tiếp, tạm thời không cần lo lắng về vấn đề này.”
Anh chỉ nói ngắn gọn hai câu, không có ý định nói thêm.
Nhìn bóng lưng lặng lẽ của anh, Trình Diên lại nhớ đến chuyện bữa tiệc tối nay, trong lòng cô như có một tảng đá lớn đè nặng, khó chịu vô cùng.
“Thật ra anh có thể nói cho em biết.” Cô nói với bóng lưng anh.
Trì Nghiễn Hành quay đầu lại, nghi vấn: “Chuyện gì?”
Cô nói: “Chuyện Tiểu Đường bị bệnh tim, hôm qua em mới biết.”
Trì Nghiễn Hành không hề ngạc nhiên, cũng không hỏi cô nghe được từ ai.
Anh đóng rèm cửa và đi vào phòng ngủ, Trình Diên ngồi trên giường, hai người đối diện nhau mấy giây giữa khoảng không hư vô.
Cô kéo chăn trùm qua đầu, quấn kín cả người chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt long lanh.
Trì Nghiễn Hành bị cô nhìn đến mềm lòng, sự mệt mỏi vì tăng ca và xã giao lập tức tan biến.
“Anh không nói cho em biết là vì không muốn em phải lo lắng,” anh vô cùng chân thành nắm lấy tay cô, giọng điệu anh thành khẩn, “Để anh giải quyết là được, đây không phải chuyện lớn.”
Trì Nghiễn Hành quả thật có đủ tự tin để giải quyết hết mọi chuyện.
Tuổi còn trẻ nhưng anh đã dựa vào sức lực của bản thân để đoạt lại quyền lực từ tay vài kẻ cáo già, bao năm nay quản lý cơ nghiệp của nhà họ Trì anh chưa từng để lộ ra tin tức tiêu cực nào, sự nghiệp công ty không ngừng phát triển, thủ đoạn và năng lực của anh đều là thật.
Nhưng Trình Diên nói: “Tất nhiên là em tin anh, nhưng bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần là chuyện của anh, em đều muốn lắng nghe.”
Cô đặt tay lên bàn tay thô ráp của chàng trai, “Chúng ta không phải vợ chồng sao?”
Trì Nghiễn Hành cúi đầu, v**t v* chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, “Anh hiểu, anh chỉ muốn em tránh xa những muộn phiền, sống cuộc sống đơn giản nhẹ nhàng hơn.”
“Nhưng chuyện của anh không thể tính là phiền muộn.”
Cô sốt ruột giải thích, rất muốn nói cho anh biết.
Cô không thấy phiền, những chuyện này cô sẵn lòng tham gia, nếu có thể giúp được cô cũng sẽ dốc hết sức, chứ không phải cứ mãi đứng ngoài cuộc không hay biết gì, điều này chỉ khiến họ ngày càng xa cách.
Nhưng trước khi Trình Diên kịp bắt đầu thao thao bất tuyệt thì anh đã hôn lên trán cô, “Ừhm, sau này anh sẽ chú ý.”
Cô vẫn nhíu mày, dáng vẻ do dự.
Anh có hiểu thật không?
Chúng ta là người nhà nhưng em lại không thể can thiệp vào chuyện riêng của anh, không biết phải mở lời thế nào, không biết tìm hiểu từ đâu. Những bất lực và ngượng ngùng này anh có hiểu không?
Rõ ràng đã có nhiều lần thân mật, nhưng khi ánh mặt trời ló dạng Trình Diên vẫn có cảm giác tự ti như bị đánh trở lại nguyên hình.
Xung quanh không có ai có thể cho cô lời khuyên, cũng không có trường hợp nào để tham khảo. Cuộc sống không giống làm bài tập, cũng không giống dịch thuật, nó không có đáp án tiêu chuẩn, hơn nữa lại nắng mưa thất thường.
Trình Diên không nói gì nữa, gật đầu, “Vậy ngủ sớm đi.”
Cô vùi đầu vào chăn, trong đầu lại nghĩ đến chuyện công việc sau này.
Đã công khai thân phận, bề ngoài đồng nghiệp không nói gì là vì cô chưa bao giờ chủ động dùng đến đặc quyền của vợ tổng giám đốc.
Nhưng sau này liệu sẽ có tình huống tiến thoái lưỡng nan hay không.
Bình thường họ là vợ chồng ân ái hòa thuận, nhưng trong công việc Trình Diên lại không nắm chắc.
Cô không biết Trì Nghiễn Hành có để bụng chuyện cô can thiệp vào sự nghiệp của anh hay không, hai người cùng chung công ty, quan điểm khác nhau, xung đột lợi ích cũng là chuyện thường tình.
Trì Nghiễn Hành sẽ chủ động đưa tay ra kéo cô, hay là muốn tránh hiềm nghi đây?
Trình Diên vẫn dậy sớm đi làm như thường lệ, nhưng gần đây cô đã không còn đi nhờ xe của Trì Nghiễn Hành. Một là vì anh quá bận, thời gian hai người ở nhà với nhau rất ít. Hai là cô cũng đã quyết tâm phải tập lái xe cho tốt, không thể cứ trông cậy Trì Nghiễn Hành đưa đón cô cả đời được.
Những người đã sớm lên kế hoạch tìm đường lui như Hiểu Hiểu thì còn đỡ, nhưng cũng có vài đồng nghiệp thật sự bất an.
Sau đó Hiểu Hiểu hỏi cô đã thăm dò tin tức thế nào rồi.
Nhưng Trình Diên chỉ có thể xin lỗi, nói mình không hỏi được gì.
Hôm đó Trì Nghiễn Hành cũng chỉ nói lấp lửng nước đôi, cô có cơ sở để nghĩ rằng trong lời anh nói có nhiều yếu tố an ủi.
Còn về việc các quản lý cấp cao của công ty có thật sự không tán thành, đề xuất có bị phủ quyết hay không thì anh không đề cập, đương nhiên Trình Diên cũng không tiện hỏi.
Chuyện chưa đâu vào đâu thế này cô không dám mạo hiểm nói với người khác, lỡ đâu chỉ là chuyện không đâu, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của các đồng nghiệp sao?
Sau khi giai đoạn đầu của dự án kết thúc, cô có chút cơ hội để nghỉ ngơi và tranh thủ thời gian rảnh để ôn lại những công cụ chưa học được trước đó.
Sau này đối mặt với việc chuyển chính thức, khối lượng công việc có thể gấp đôi bây giờ, nếu lại không theo kịp tiến độ thì rất dễ bị người ta nói ra nói vào.
Đúng lúc này điện thoại rung lên, cô mở ra xem, là bà nội gửi tin nhắn hỏi cô gần đây có bận không, cuối tuần có về nhà cũ ăn cơm không.
Hồi còn trẻ bà nội đã đọc không ít sách, cũng là một tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình gia giáo nên gõ chữ nhắn tin rất nhanh.
Tiểu Diên, gần đây Nghiễn Hành có bận lắm không? Gửi tin nhắn thằng bé cũng không thấy hồi âm, xem ra là quên mất ông bà nội rồi.
Trình Diên nhìn tin nhắn, tưởng tượng ra cảnh bà nội đang trách móc mà khẽ mỉm cười, vội nhắn tin lại cho bà ấy.
Bà nội đừng lo lắng, dạo này anh ấy họp nhiều lắm, cháu sẽ bảo anh ấy gọi lại cho bà ngay.
Vừa hay năm phút trước quản lý Lâm đến đưa tài liệu cho cô, bảo sau khi chỉnh lý xong thì mang đến văn phòng Tổng giám đốc. Trình Diên nắm lấy cơ hội, thành thạo đi vào thang máy, định tìm anh để nói về việc cuối tuần về nhà cũ.
Nữ thư ký nhận ra cô, Trình Diên vừa ra khỏi thang máy thì nữ thư ký đã mỉm cười chào hỏi cô.
“Cô Trình, mười phút trước tổng giám đốc có hẹn người đến bàn công việc, có cần tôi thúc giục giúp cô không?”
Vốn dĩ Trình Diên cũng không bận, nghĩ hay là đợi một lát, cô nói: “Không cần, tôi sẽ ngồi đây đợi một chút.”
Nữ thư ký gật đầu rồi đi giải quyết công việc của mình, cô ngồi trên sofa bên ngoài vừa đợi vừa xem một số tài liệu, đều là những văn kiện sẽ dùng trong công việc dịch thuật sắp tới.
Sở dĩ Trình Diên ngồi đây chờ cũng vì trong lòng ôm chút tâm tư riêng.
Gần đây công ty không ổn định, ngày nào anh cũng đi sớm về khuya, thường là lúc cô ngủ say rồi anh mới về. Khi cô thức dậy thì người bên cạnh đã đi rồi.
Đến cả thời gian ngồi xuống ăn bữa cơm đàng hoàng cũng không có.
Mấy ngày không gặp mặt, trong lòng cô vô cùng nhung nhớ nên không nghĩ ngợi gì đã đến tìm anh.
Đang giờ làm việc mà cô cứ ngồi mãi ở đây cũng lãng phí thời gian, nhưng tài liệu trong tay còn chưa giao nên Trình Diên lại đi đến bàn thư ký.
“Có thể làm phiền cô giúp tôi đưa tài liệu này cho sếp Trì không?”
Nữ thư ký nhận lấy bằng hai tay, chu đáo hỏi: “Cô không đợi thêm sao? Tổng giám đốc hẹn gặp trong thời gian nửa tiếng, có thể sẽ xong sớm thôi.”
Nghe vậy Trình Diên lại có chút do dự, cô hỏi: “Bên trong là khách hàng bàn chuyện hợp tác sao?”
Nếu là chuyện làm ăn thì nửa tiếng chắc chắn là không đủ.
Vẻ mặt nữ thư ký áy náy, “Xin lỗi cô Trình, tôi không rõ.”
Cô không nói gì, nhìn điện thoại và quyết định đợi thêm năm phút, nếu năm phút nữa vẫn không thấy người thì về nhà nói sau.
Nhưng Trì Nghiễn Hành không để cô phải đợi tới năm phút, hai phút sau cửa văn phòng đã mở ra.
Nghe thấy tiếng động, Trình Diên vội đứng dậy khỏi sofa và nhìn vào trong, cửa mở, một người phụ nữ trang điểm đẹp đẽ bước ra.
Sau đó Trì Nghiễn Hành cũng đi đến cửa tiễn cô ấy, cuối cùng lúc chia tay, người phụ nữ chủ động đưa tay ra, hai người bắt tay một cách lịch sự.
Trình Diên chưa từng gặp vị nữ quản lý cấp cao này trong công ty.
Thực ra nghĩ kỹ lại, trên người cô ấy cũng không có khí chất uy nghiêm của một người lãnh đạo.
Trình Diên im lặng nhìn một lúc lâu, cảm thấy giữa họ giống như bạn bè tán gẫu hơn là đối tác bàn chuyện làm ăn.
Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám dài màu xanh đen, họa tiết tre màu bạc được thếp vàng, trước ngực đeo một chuỗi vòng ngọc trai đơn giản, dáng người cô ấy thướt tha, trông vừa quý phái vừa thanh lịch.
Cô ấy vừa ra khỏi cửa đã thoáng thấy Trình Diên đang đứng đợi, nhưng chỉ lo nói chuyện với Trì Nghiễn Hành. Có lẽ cô ấy cũng chỉ xem cô là một nhân viên bình thường, sau đó nhanh chóng cất bước trên đôi giày cao gót rời đi.
Ngược lại, Trì Nghiễn Hành thấy cô đến thì thoáng ngạc nhiên, anh kéo cô vào văn phòng và hỏi: “Em đợi có lâu không?”
Trình Diên lắc đầu, “Em chỉ đến đưa tài liệu, tiện thể muốn hỏi anh cuối tuần……”
Anh chủ động giải thích: “Người vừa rồi là một người bạn đến giúp đỡ, nhà cô ấy chủ yếu làm về thiết bị y tế, quen một bác sĩ người Mỹ rất giỏi. Cô ấy là bạn học chung Đại học với bạn gái của Kha Húc Dương, anh định nhờ cô ấy móc nối xem có thể hẹn bác sĩ phẫu thuật cho Tiểu Đường không.”
Thấy anh tích cực phủi sạch quan hệ như vậy, Trình Diên cũng không nghĩ nhiều, nói: “Anh định khi nào thì đưa em ấy đi phẫu thuật?”
“Xem bác sĩ sắp xếp lịch thế nào đã, tốt nhất là trong vòng nửa năm.” Anh xoa giữa hai đầu lông mày, “Sao vậy, sao cứ nhìn chằm chằm vào anh thế.”
Trình Diên cúi đầu, rũ mi buồn bã, “Có cảm giác như đã lâu rồi không gặp anh.”
Lần đầu nhìn thấy Trì Nghiễn Hành, cô lập tức cảm thấy hình như anh gầy đi, rõ ràng ngày nào cũng về nhà nhưng họ lại không gặp được nhau.
“Xin lỗi, gần đây anh bận quá, đã bỏ quên em.”
Cô lắc đầu, tựa vào người anh thêm một lúc, vừa tựa vào thì cô phát hiện ra điều không ổn, trên người anh có mùi thuốc lá hơi nặng.
Trình Diên nhíu mày, bình thường anh không nghiện thuốc, thỉnh thoảng đi chơi với bạn bè mới hút, nhưng mấy ngày nay tần suất hút thuốc tăng lên không ít.
Cô hỏi với vẻ thăm dò: “Áp lực lớn lắm à?”
Trì Nghiễn Hành cười khẽ cho qua, “Không sao, thức khuya nhiều thôi.”
Anh không nói gì thêm mà ngay lập tức hôn cô, nụ hôn vừa vội vàng vừa mạnh mẽ, không biết từ lúc nào đã dồn cô vào góc tường. Đến văn phòng Tổng giám đốc chưa nói chuyện được mấy câu đã chỉ lo thân mật.
Vừa định mở lời hỏi anh cuối tuần có rảnh đi ăn cơm với ông bà nội không thì điện thoại của anh lại reo.
“Được, tôi biết rồi.”
“Vậy sáng thứ Bảy.”
“Cuối tuần không được, cuối tuần có sắp xếp khác.”
Trình Diên ở bên cạnh im lặng lắng nghe lịch trình của anh, không lên tiếng.
Lịch kín mít cả cuối tuần.
Đợi cuộc điện thoại kết thúc, Trì Nghiễn Hành chợt nhớ tới lời cô nói còn dở dang, “Vừa nãy em định nói gì?”
Trình Diên hoàn hồn, “Hả? Không có gì, em phải về ngay thôi, đã ra ngoài nửa tiếng rồi.”
Công việc trong tay cô vẫn chưa hoàn thành.
“Được, vậy tối về nhà gặp.”
“Vâng.”
Tuy nói vậy nhưng đến tối anh vẫn không về nhà mà gửi tin nhắn cho Trình Diên nói rằng có một bữa tiệc, bảo cô ngủ trước.
Trình Diên tắm xong đi ra mở điện thoại, thấy tin nhắn của anh thì bình tĩnh trả lời Được, anh chú ý nghỉ ngơi.
Sau đó cô lại gửi tin nhắn cho bà nội, nói với bà ấy tuần này không về được.
Trình Diên nghĩ đã lâu rồi không gọi điện cho bà cụ, lúc ông nội cô còn sống thì rất thích nói chuyện qua tin nhắn thoại, chỉ cần nghe được giọng là cảm thấy yên tâm.
Cô xóa tin nhắn đã soạn rồi gửi cho bà nội một tin nhắn thoại, nói cuối tuần phải làm thêm giờ, thật sự không thể sắp xếp thời gian về được. Gần đây Trì Nghiễn Hành bận đi công tác chứ không phải cố ý không nghe điện thoại, bảo bà cụ yên tâm.
Làm xong những việc này, Trình Diên cũng không nghịch điện thoại thêm nữa mà tắt đèn ngay, nhắm mắt đi ngủ trong bóng tối.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Trong phòng ngủ thắp nến thơm có hương hoa nhài và đương quy trên và hương tuyết tùng thanh mát phía dưới, đây là thói quen nhỏ của Trình Diên, hương nhài thoang thoảng hòa quyện với mùi bùn đất, xen lẫn chút vị đắng nhẹ của thuốc Đông y có tác dụng an thần và tĩnh tâm.
Nhưng giờ phút này, cô lại không cảm nhận được sự tĩnh tâm mà nến thơm mang lại.
Có vẻ Trì Nghiễn Hành vừa hút thuốc xong, mùi thuốc lá trên người anh đã lấn át hương hoa nhài khiến cô có chút khó thở.
Trình Diên vẫn nhíu chặt chân mày không hề giãn ra, trên mặt cô lúc đầu là sự ngượng nghịu, sau đó lại là sự ngỡ ngàng, muốn nói lại thôi.
“……Em còn tưởng đó là tin đồn thất thiệt.”
Mới ban ngày cô còn đùa với đồng nghiệp rằng một bộ phận lớn như vậy sao có thể nói giải tán là giải tán, những người loan tin đồn thật là không thực tế.
Không ngờ người không thực tế lại chính là cô.
Trì Nghiễn Hành nói: “Quả thật có người đã đề xuất, nhưng các quản lý cấp cao của công ty không có ý định cân nhắc.”
Không có ý định cân nhắc.
Trình Diên thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này tính tiếp, tạm thời không cần lo lắng về vấn đề này.”
Anh chỉ nói ngắn gọn hai câu, không có ý định nói thêm.
Nhìn bóng lưng lặng lẽ của anh, Trình Diên lại nhớ đến chuyện bữa tiệc tối nay, trong lòng cô như có một tảng đá lớn đè nặng, khó chịu vô cùng.
“Thật ra anh có thể nói cho em biết.” Cô nói với bóng lưng anh.
Trì Nghiễn Hành quay đầu lại, nghi vấn: “Chuyện gì?”
Cô nói: “Chuyện Tiểu Đường bị bệnh tim, hôm qua em mới biết.”
Trì Nghiễn Hành không hề ngạc nhiên, cũng không hỏi cô nghe được từ ai.
Anh đóng rèm cửa và đi vào phòng ngủ, Trình Diên ngồi trên giường, hai người đối diện nhau mấy giây giữa khoảng không hư vô.
Cô kéo chăn trùm qua đầu, quấn kín cả người chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt long lanh.
Trì Nghiễn Hành bị cô nhìn đến mềm lòng, sự mệt mỏi vì tăng ca và xã giao lập tức tan biến.
“Anh không nói cho em biết là vì không muốn em phải lo lắng,” anh vô cùng chân thành nắm lấy tay cô, giọng điệu anh thành khẩn, “Để anh giải quyết là được, đây không phải chuyện lớn.”
Trì Nghiễn Hành quả thật có đủ tự tin để giải quyết hết mọi chuyện.
Tuổi còn trẻ nhưng anh đã dựa vào sức lực của bản thân để đoạt lại quyền lực từ tay vài kẻ cáo già, bao năm nay quản lý cơ nghiệp của nhà họ Trì anh chưa từng để lộ ra tin tức tiêu cực nào, sự nghiệp công ty không ngừng phát triển, thủ đoạn và năng lực của anh đều là thật.
Nhưng Trình Diên nói: “Tất nhiên là em tin anh, nhưng bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần là chuyện của anh, em đều muốn lắng nghe.”
Cô đặt tay lên bàn tay thô ráp của chàng trai, “Chúng ta không phải vợ chồng sao?”
Trì Nghiễn Hành cúi đầu, v**t v* chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, “Anh hiểu, anh chỉ muốn em tránh xa những muộn phiền, sống cuộc sống đơn giản nhẹ nhàng hơn.”
“Nhưng chuyện của anh không thể tính là phiền muộn.”
Cô sốt ruột giải thích, rất muốn nói cho anh biết.
Cô không thấy phiền, những chuyện này cô sẵn lòng tham gia, nếu có thể giúp được cô cũng sẽ dốc hết sức, chứ không phải cứ mãi đứng ngoài cuộc không hay biết gì, điều này chỉ khiến họ ngày càng xa cách.
Nhưng trước khi Trình Diên kịp bắt đầu thao thao bất tuyệt thì anh đã hôn lên trán cô, “Ừhm, sau này anh sẽ chú ý.”
Cô vẫn nhíu mày, dáng vẻ do dự.
Anh có hiểu thật không?
Chúng ta là người nhà nhưng em lại không thể can thiệp vào chuyện riêng của anh, không biết phải mở lời thế nào, không biết tìm hiểu từ đâu. Những bất lực và ngượng ngùng này anh có hiểu không?
Rõ ràng đã có nhiều lần thân mật, nhưng khi ánh mặt trời ló dạng Trình Diên vẫn có cảm giác tự ti như bị đánh trở lại nguyên hình.
Xung quanh không có ai có thể cho cô lời khuyên, cũng không có trường hợp nào để tham khảo. Cuộc sống không giống làm bài tập, cũng không giống dịch thuật, nó không có đáp án tiêu chuẩn, hơn nữa lại nắng mưa thất thường.
Trình Diên không nói gì nữa, gật đầu, “Vậy ngủ sớm đi.”
Cô vùi đầu vào chăn, trong đầu lại nghĩ đến chuyện công việc sau này.
Đã công khai thân phận, bề ngoài đồng nghiệp không nói gì là vì cô chưa bao giờ chủ động dùng đến đặc quyền của vợ tổng giám đốc.
Nhưng sau này liệu sẽ có tình huống tiến thoái lưỡng nan hay không.
Bình thường họ là vợ chồng ân ái hòa thuận, nhưng trong công việc Trình Diên lại không nắm chắc.
Cô không biết Trì Nghiễn Hành có để bụng chuyện cô can thiệp vào sự nghiệp của anh hay không, hai người cùng chung công ty, quan điểm khác nhau, xung đột lợi ích cũng là chuyện thường tình.
Trì Nghiễn Hành sẽ chủ động đưa tay ra kéo cô, hay là muốn tránh hiềm nghi đây?
Trình Diên vẫn dậy sớm đi làm như thường lệ, nhưng gần đây cô đã không còn đi nhờ xe của Trì Nghiễn Hành. Một là vì anh quá bận, thời gian hai người ở nhà với nhau rất ít. Hai là cô cũng đã quyết tâm phải tập lái xe cho tốt, không thể cứ trông cậy Trì Nghiễn Hành đưa đón cô cả đời được.
Những người đã sớm lên kế hoạch tìm đường lui như Hiểu Hiểu thì còn đỡ, nhưng cũng có vài đồng nghiệp thật sự bất an.
Sau đó Hiểu Hiểu hỏi cô đã thăm dò tin tức thế nào rồi.
Nhưng Trình Diên chỉ có thể xin lỗi, nói mình không hỏi được gì.
Hôm đó Trì Nghiễn Hành cũng chỉ nói lấp lửng nước đôi, cô có cơ sở để nghĩ rằng trong lời anh nói có nhiều yếu tố an ủi.
Còn về việc các quản lý cấp cao của công ty có thật sự không tán thành, đề xuất có bị phủ quyết hay không thì anh không đề cập, đương nhiên Trình Diên cũng không tiện hỏi.
Chuyện chưa đâu vào đâu thế này cô không dám mạo hiểm nói với người khác, lỡ đâu chỉ là chuyện không đâu, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của các đồng nghiệp sao?
Sau khi giai đoạn đầu của dự án kết thúc, cô có chút cơ hội để nghỉ ngơi và tranh thủ thời gian rảnh để ôn lại những công cụ chưa học được trước đó.
Sau này đối mặt với việc chuyển chính thức, khối lượng công việc có thể gấp đôi bây giờ, nếu lại không theo kịp tiến độ thì rất dễ bị người ta nói ra nói vào.
Đúng lúc này điện thoại rung lên, cô mở ra xem, là bà nội gửi tin nhắn hỏi cô gần đây có bận không, cuối tuần có về nhà cũ ăn cơm không.
Hồi còn trẻ bà nội đã đọc không ít sách, cũng là một tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình gia giáo nên gõ chữ nhắn tin rất nhanh.
Tiểu Diên, gần đây Nghiễn Hành có bận lắm không? Gửi tin nhắn thằng bé cũng không thấy hồi âm, xem ra là quên mất ông bà nội rồi.
Trình Diên nhìn tin nhắn, tưởng tượng ra cảnh bà nội đang trách móc mà khẽ mỉm cười, vội nhắn tin lại cho bà ấy.
Bà nội đừng lo lắng, dạo này anh ấy họp nhiều lắm, cháu sẽ bảo anh ấy gọi lại cho bà ngay.
Vừa hay năm phút trước quản lý Lâm đến đưa tài liệu cho cô, bảo sau khi chỉnh lý xong thì mang đến văn phòng Tổng giám đốc. Trình Diên nắm lấy cơ hội, thành thạo đi vào thang máy, định tìm anh để nói về việc cuối tuần về nhà cũ.
Nữ thư ký nhận ra cô, Trình Diên vừa ra khỏi thang máy thì nữ thư ký đã mỉm cười chào hỏi cô.
“Cô Trình, mười phút trước tổng giám đốc có hẹn người đến bàn công việc, có cần tôi thúc giục giúp cô không?”
Vốn dĩ Trình Diên cũng không bận, nghĩ hay là đợi một lát, cô nói: “Không cần, tôi sẽ ngồi đây đợi một chút.”
Nữ thư ký gật đầu rồi đi giải quyết công việc của mình, cô ngồi trên sofa bên ngoài vừa đợi vừa xem một số tài liệu, đều là những văn kiện sẽ dùng trong công việc dịch thuật sắp tới.
Sở dĩ Trình Diên ngồi đây chờ cũng vì trong lòng ôm chút tâm tư riêng.
Gần đây công ty không ổn định, ngày nào anh cũng đi sớm về khuya, thường là lúc cô ngủ say rồi anh mới về. Khi cô thức dậy thì người bên cạnh đã đi rồi.
Đến cả thời gian ngồi xuống ăn bữa cơm đàng hoàng cũng không có.
Mấy ngày không gặp mặt, trong lòng cô vô cùng nhung nhớ nên không nghĩ ngợi gì đã đến tìm anh.
Đang giờ làm việc mà cô cứ ngồi mãi ở đây cũng lãng phí thời gian, nhưng tài liệu trong tay còn chưa giao nên Trình Diên lại đi đến bàn thư ký.
“Có thể làm phiền cô giúp tôi đưa tài liệu này cho sếp Trì không?”
Nữ thư ký nhận lấy bằng hai tay, chu đáo hỏi: “Cô không đợi thêm sao? Tổng giám đốc hẹn gặp trong thời gian nửa tiếng, có thể sẽ xong sớm thôi.”
Nghe vậy Trình Diên lại có chút do dự, cô hỏi: “Bên trong là khách hàng bàn chuyện hợp tác sao?”
Nếu là chuyện làm ăn thì nửa tiếng chắc chắn là không đủ.
Vẻ mặt nữ thư ký áy náy, “Xin lỗi cô Trình, tôi không rõ.”
Cô không nói gì, nhìn điện thoại và quyết định đợi thêm năm phút, nếu năm phút nữa vẫn không thấy người thì về nhà nói sau.
Nhưng Trì Nghiễn Hành không để cô phải đợi tới năm phút, hai phút sau cửa văn phòng đã mở ra.
Nghe thấy tiếng động, Trình Diên vội đứng dậy khỏi sofa và nhìn vào trong, cửa mở, một người phụ nữ trang điểm đẹp đẽ bước ra.
Sau đó Trì Nghiễn Hành cũng đi đến cửa tiễn cô ấy, cuối cùng lúc chia tay, người phụ nữ chủ động đưa tay ra, hai người bắt tay một cách lịch sự.
Trình Diên chưa từng gặp vị nữ quản lý cấp cao này trong công ty.
Thực ra nghĩ kỹ lại, trên người cô ấy cũng không có khí chất uy nghiêm của một người lãnh đạo.
Trình Diên im lặng nhìn một lúc lâu, cảm thấy giữa họ giống như bạn bè tán gẫu hơn là đối tác bàn chuyện làm ăn.
Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám dài màu xanh đen, họa tiết tre màu bạc được thếp vàng, trước ngực đeo một chuỗi vòng ngọc trai đơn giản, dáng người cô ấy thướt tha, trông vừa quý phái vừa thanh lịch.
Cô ấy vừa ra khỏi cửa đã thoáng thấy Trình Diên đang đứng đợi, nhưng chỉ lo nói chuyện với Trì Nghiễn Hành. Có lẽ cô ấy cũng chỉ xem cô là một nhân viên bình thường, sau đó nhanh chóng cất bước trên đôi giày cao gót rời đi.
Ngược lại, Trì Nghiễn Hành thấy cô đến thì thoáng ngạc nhiên, anh kéo cô vào văn phòng và hỏi: “Em đợi có lâu không?”
Trình Diên lắc đầu, “Em chỉ đến đưa tài liệu, tiện thể muốn hỏi anh cuối tuần……”
Anh chủ động giải thích: “Người vừa rồi là một người bạn đến giúp đỡ, nhà cô ấy chủ yếu làm về thiết bị y tế, quen một bác sĩ người Mỹ rất giỏi. Cô ấy là bạn học chung Đại học với bạn gái của Kha Húc Dương, anh định nhờ cô ấy móc nối xem có thể hẹn bác sĩ phẫu thuật cho Tiểu Đường không.”
Thấy anh tích cực phủi sạch quan hệ như vậy, Trình Diên cũng không nghĩ nhiều, nói: “Anh định khi nào thì đưa em ấy đi phẫu thuật?”
“Xem bác sĩ sắp xếp lịch thế nào đã, tốt nhất là trong vòng nửa năm.” Anh xoa giữa hai đầu lông mày, “Sao vậy, sao cứ nhìn chằm chằm vào anh thế.”
Trình Diên cúi đầu, rũ mi buồn bã, “Có cảm giác như đã lâu rồi không gặp anh.”
Lần đầu nhìn thấy Trì Nghiễn Hành, cô lập tức cảm thấy hình như anh gầy đi, rõ ràng ngày nào cũng về nhà nhưng họ lại không gặp được nhau.
“Xin lỗi, gần đây anh bận quá, đã bỏ quên em.”
Cô lắc đầu, tựa vào người anh thêm một lúc, vừa tựa vào thì cô phát hiện ra điều không ổn, trên người anh có mùi thuốc lá hơi nặng.
Trình Diên nhíu mày, bình thường anh không nghiện thuốc, thỉnh thoảng đi chơi với bạn bè mới hút, nhưng mấy ngày nay tần suất hút thuốc tăng lên không ít.
Cô hỏi với vẻ thăm dò: “Áp lực lớn lắm à?”
Trì Nghiễn Hành cười khẽ cho qua, “Không sao, thức khuya nhiều thôi.”
Anh không nói gì thêm mà ngay lập tức hôn cô, nụ hôn vừa vội vàng vừa mạnh mẽ, không biết từ lúc nào đã dồn cô vào góc tường. Đến văn phòng Tổng giám đốc chưa nói chuyện được mấy câu đã chỉ lo thân mật.
Vừa định mở lời hỏi anh cuối tuần có rảnh đi ăn cơm với ông bà nội không thì điện thoại của anh lại reo.
“Được, tôi biết rồi.”
“Vậy sáng thứ Bảy.”
“Cuối tuần không được, cuối tuần có sắp xếp khác.”
Trình Diên ở bên cạnh im lặng lắng nghe lịch trình của anh, không lên tiếng.
Lịch kín mít cả cuối tuần.
Đợi cuộc điện thoại kết thúc, Trì Nghiễn Hành chợt nhớ tới lời cô nói còn dở dang, “Vừa nãy em định nói gì?”
Trình Diên hoàn hồn, “Hả? Không có gì, em phải về ngay thôi, đã ra ngoài nửa tiếng rồi.”
Công việc trong tay cô vẫn chưa hoàn thành.
“Được, vậy tối về nhà gặp.”
“Vâng.”
Tuy nói vậy nhưng đến tối anh vẫn không về nhà mà gửi tin nhắn cho Trình Diên nói rằng có một bữa tiệc, bảo cô ngủ trước.
Trình Diên tắm xong đi ra mở điện thoại, thấy tin nhắn của anh thì bình tĩnh trả lời Được, anh chú ý nghỉ ngơi.
Sau đó cô lại gửi tin nhắn cho bà nội, nói với bà ấy tuần này không về được.
Trình Diên nghĩ đã lâu rồi không gọi điện cho bà cụ, lúc ông nội cô còn sống thì rất thích nói chuyện qua tin nhắn thoại, chỉ cần nghe được giọng là cảm thấy yên tâm.
Cô xóa tin nhắn đã soạn rồi gửi cho bà nội một tin nhắn thoại, nói cuối tuần phải làm thêm giờ, thật sự không thể sắp xếp thời gian về được. Gần đây Trì Nghiễn Hành bận đi công tác chứ không phải cố ý không nghe điện thoại, bảo bà cụ yên tâm.
Làm xong những việc này, Trình Diên cũng không nghịch điện thoại thêm nữa mà tắt đèn ngay, nhắm mắt đi ngủ trong bóng tối.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 42: Bận rộn – Tâm sự nặng trĩu
10.0/10 từ 46 lượt.