Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa

Chương 90: Ngoại Truyện 2


Khoảng lặng bất chợt xuất hiện.


Giang Du khựng lại, biểu cảm này trên mặt anh chính là sự sững sờ nhẹ, hiếm khi thấy, khiến Yến Trầm càng thêm hài lòng.


Cậu dùng một tay kẹp lấy cằm đối phương, tay kia v**t v* khuôn mặt anh, đầu ngón tay qua lại m*n tr*n như một tên lưu manh: "Ngoan, gọi một tiếng 'Ông xã' cho em nghe nào."


Giang Du liếc nhìn cậu, môi mỏng khẽ mở, giọng điệu nhàn nhạt: "Ông xã."


Yến Trầm: ...


Gọi dễ dàng như vậy, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào thì phải làm sao đây?!


Cậu lật người đè lên đối phương, cúi đầu đối mặt với Giang Du, một tay dần trượt xuống: "Em đối xử với anh thật tốt."


Giang Du hiểu ý cậu.


Chẳng qua chỉ là ám chỉ thời gian qua không nghĩ đến chuyện ở trên, cũng không dùng thuốc hay bất kỳ thủ đoạn nào khác.


Anh bật cười khẽ, siết lấy gáy cậu, kéo đầu cậu xuống rồi hôn lên khóe môi: "Ừ, Yến thiếu lúc nào cũng đối xử rất tốt với anh."


Yến Trầm bật cười trầm thấp.


Cậu cúi xuống hôn lên gương mặt gần trong gang tấc, đôi môi lành lạnh lướt qua chân mày đối phương, men theo sống mũi đến khóe môi, cắn nhẹ một cái rồi lên tiếng: "Anh cũng đừng đội mũ cho em."


Ánh mắt Yến Trầm dừng lại trên vết cắn hằn rõ ở môi Giang Du, nụ cười trên mặt cậu càng rạng rỡ: "Nói thật, đôi khi em nảy sinh ý nghĩ bạo lực, em không kìm được muốn nhìn anh chảy máu, muốn cơ thể anh đầy dấu vết..."


Ngón tay cậu chậm rãi di chuyển, từ đôi môi bị cắn đến rướm máu của Giang Du, lần xuống bờ vai anh — nơi cũng hằn sâu dấu răng. Những dấu vết do răng cắn in trên người đối phương, mỗi một vết đều là do cậu để lại.


Yến Trầm nhìn Giang Du, bàn tay lại nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, giọng nói chậm rãi: "Nếu em ở trên anh, em sẽ không kiềm chế được mà khiến anh đau đớn, có khi anh sẽ bị em làm đến ngất đi, giống như đang chịu cực hình vậy."


Nhưng giữa hai người không nên là như vậy.


Chuyện giường chiếu lẽ ra phải đẹp đẽ, là niềm hoan lạc cho những người yêu nhau, chứ không phải gắn liền với đau đớn hay bạo lực, để đối phương chìm trong thống khổ.


Giang Du không nói gì, chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, dịu dàng tựa như cánh hoa rơi trên mặt nước.


Yến Trầm bật cười khẽ, vẫn ngồi trên người đối phương, đưa tay ra véo má anh, giọng nói thoải mái: "Vậy nên em mới thương anh, nằm xuống ngoan ngoãn cho anh ở trên. Mau nói cảm ơn chồng vì đã thương anh đi."


Giang Du tiếp lời: "Cảm ơn chồng vì đã thương anh."



Yến Trầm: ...


Vẫn không có chút cảm giác thành tựu nào thì phải làm sao đây?


Cậu trượt khỏi eo Giang Du, có phần hụt hẫng cúi đầu, lăn một vòng trên giường rồi bắt đầu ngó nghiêng khắp phòng ngủ một cách vô định.


Giang Du lần này khẽ bật cười.


Anh nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng v**t v* từng chút một: "Bác Yến còn mấy ngày nữa mới về?"


Yến Trầm tính nhẩm: "Chắc khoảng ba, bốn ngày nữa." Cậu cười, ngước mắt nhìn Giang Du: "Sao thế, anh nóng lòng muốn gặp ông ấy à?"


Giang Du nói: "Cũng không hẳn là nóng lòng, nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp."


Gặp phụ huynh vốn chỉ là vấn đề thời gian, Giang Du luôn giữ suy nghĩ "thà sớm còn hơn muộn" đối với những chuyện đã được định sẵn như thế này.


Anh hơi ngẫm nghĩ: "Hay là mình tìm chỗ nào chơi vài ngày trước đã? Coi như đi tuần trăng mật."


Yến Trầm: "Anh muốn đi đâu? Lên núi hay ra biển?"


Nhắc đến chuyện này, Giang Du liền day day thái dương: "Bé yêu, anh nghĩ hai chúng ta không hợp lên núi đâu."


Lần đầu tiên cả hai đi cắm trại trên núi, lúc về gặp ngay tai nạn xe nhỏ; lần thứ hai l*n đ*nh Thanh Lê thì lại gặp sạt lở đất. Cứ hễ chạm vào thiên nhiên là lại xảy ra chuyện.


Yến Trầm: "Vậy thì ra biển phơi nắng đi."


Cậu cầm điện thoại tìm kiếm, chọn một địa điểm rồi đưa cho Giang Du xem: "Đảo Vans thế nào? Không xa lắm, bay tầm bốn tiếng là tới."


Đảo Vans là một hòn đảo ở nước ngoài, không quá nổi tiếng về du lịch nhưng phong cảnh rất đẹp.


Giang Du: "Được, em đặt vé máy bay đi, anh đi thu dọn hành lý."


Nói rồi, anh bước xuống giường.


Yến Trầm vốn đang đặt tay lên bụng đối phương, giờ Giang Du rời đi, cảm giác mềm mại dưới tay bỗng biến mất, cậu không vui liếc một cái: "Thu dọn gì chứ, hai chúng ta đi mà chẳng phải mang gì cả."


Giang Du quay đầu lại, nói: "Ít nhất cũng phải mang theo mấy chiếc q**n l*t."


Sắc mặt Yến Trầm lập tức trở nên vi diệu.


Ánh mắt cậu lướt qua phần th*n d*** của đối phương, rồi đứng dậy từ trên giường, đi đến phía sau Giang Du, luồn tay vào trong vạt áo choàng tắm của anh, dùng đầu ngón tay móc mép lớp vải mỏng ấy búng nhẹ một cái, vang lên một tiếng "bộp".



Yến Trầm tặc lưỡi hai tiếng, nghĩ bụng: Bị cảnh cáo rồi.


Nhưng nếu chỉ cần một ánh mắt mà có thể khiến cậu dừng lại, thì cậu đã chẳng phải là Yến Trầm nữa. Trên mặt cậu xuất hiện một nụ cười tươi roi rói, lại móc ngón tay búng thêm một cái vào mép áo: "Ôi chao, vải này sờ thích thật đấy."


Giang Du bật cười khẽ, đưa tay sờ vào đúng vị trí tương tự trên người đối phương, còn tiện thể x** n*n cơ bắp một chút: "Cảm giác rất tốt, rất cong."


Yến Trầm cũng di chuyển móng vuốt, bóp một cái theo cách tương tự: "Kẻ tám lạng, người nửa cân, Giang tổng cũng rất cong."


Giang Du: "Cảm ơn."


Yến Trầm rộng lượng phẩy tay: "Không cần cảm ơn, em còn có thể khen tiếp."


Hai người mặt mày rạng rỡ, ngọt ngào mật ý khen nhau có vòng ba đẹp, thế là hành lý cứ thế được thu dọn xong trong bầu không khí vừa vàng vừa ngọt này.


Sáng hôm sau, họ đặt chân đến đảo Vans.


Khách sạn rất gần biển, ngoài cửa sổ toàn cảnh chính là đại dương xanh thẳm.


Bữa trưa là suất ăn của khách sạn, mang đậm hương vị vùng nhiệt đới. Yến Trầm dùng nĩa chọc chọc miếng cá, lại gắp một lát chanh bỏ sang bên, trông có vẻ chẳng có chút hứng thú nào.


Giang Du hỏi: "Anh bảo người ta mang đồ ăn Trung qua nhé?"


Yến Trầm lắc đầu, chẳng buồn quan tâm, cậu bực bội l**m môi, ngón tay xoa xoa vào nhau.


Giang Du nói: "Thuốc lá ở trong túi, bật lửa trên bàn có."


Yến Trầm liếc nhìn chiếc túi, rồi lại nhìn người đang ngồi đối diện mình: "Thôi, em nhịn thêm chút nữa."


Từ sau đêm ở Thừa Nguyệt Sơn Trang, Yến Trầm đã bắt đầu công cuộc cai thuốc của mình. Dĩ nhiên, không phải là đột ngột cắt đứt hoàn toàn, mà là từ từ giảm tần suất. Trước đây hút hai bao một ngày, giờ thì hai ba ngày mới hết một bao. Ngoài việc mỗi lần lên cơn thèm thuốc thì sẽ bực bội khó chịu ra, thì mọi thứ vẫn ổn cả.


Giang Du thực ra không muốn nhìn thấy dáng vẻ uể oải này của cậu.


Anh đứng dậy lấy túi xách tới, mở hộp thuốc lấy một điếu đưa cho cậu: "Từ từ thôi, không cần vội."


Hút bao nhiêu năm như vậy, đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được. Giang Du cũng chưa từng có suy nghĩ đó, chỉ cần từ từ để đối phương kiểm soát được là được rồi.


Yến Trầm bĩu môi một tiếng, nheo mắt cười nói: "Ai mà ngờ có một ngày em hút thuốc cũng phải báo cáo với người khác chứ."


Nếu trước đây có người bảo cậu rằng, sau này cậu sẽ gặp một người, đến hút thuốc cũng phải xin phép, cậu nhất định sẽ nghĩ người đó đang nằm mơ.


Giang Du mỉm cười.



Yến Trầm lại ghé sát qua, đưa tay véo mặt anh: "Có phải anh thấy đắc ý lắm không?"


Giang Du đáp: "Không hẳn, chỉ là đôi khi lo rằng chính mình cũng không kiên trì được."


Anh nắm lấy bàn tay đang bóp mặt mình, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhìn thấy em khó chịu, anh cũng rất không thoải mái."


Nhìn thấy em khó chịu, anh cũng rất không thoải mái.


Yến Trầm lập tức trở nên đắc ý, nụ cười trên mặt chói lọi đến mức nếu có đuôi thì chắc chắn đã vểnh cao lên trời rồi, cả người đều như sắp bay lên sóng nước tung hoành một trận.


Cậu đưa tay vỗ nhẹ mặt Giang Du, nheo mắt lại: "Chậc chậc, anh yêu em như thế, ai mà ngờ Giang Du lẫy lừng lại ngã vào tay em cơ chứ."


Cậu cong môi, đầy vẻ kiêu ngạo: "Không hổ là em mà."


Giang Du phì cười, vừa cười vừa nói: "Phải, đúng là Yến thiếu, mị lực vô biên, thủ đoạn phi phàm."


Yến Trầm hừ khẽ, cậu cúi xuống hôn lên môi Giang Du: "Thực ra lúc cai thuốc, miệng không được rảnh rỗi, nếu không sẽ rất muốn hút một điếu."


Giang Du nói: "Vậy nên anh chỉ có thể hôn em thôi."


Hai người dính lấy nhau, hôn hít một lúc lại biến chất, vốn dĩ chỉ là một nụ hôn ngọt ngào, cuối cùng lại trở thành một loại vận động nào đó.


Và điếu thuốc kia, cuối cùng cũng chẳng được châm lên.


Đáng chúc mừng, đáng chúc mừng.


Phong cảnh trên đảo Vans rất đẹp.


Hai người cứ thế mà tận hưởng những ngày tháng nhàn nhã — ban ngày ngắm biển, phơi nắng, buổi tối lắng nghe tiếng sóng vỗ, đếm sao trời.


Hai ngày sau, một buổi sáng, Giang Du tỉnh dậy thì bất ngờ phát hiện Yến Trầm đang ngồi trên ghế sô-pha, tay cầm điện thoại.


Anh vô tình liếc qua, thấy trên màn hình là giao diện trò chơi.


Giang Du bật cười, đưa tay xoa mặt cậu: "Hôm nay sao dậy sớm vậy?"


Yến Trầm ngước mắt nhìn anh: "Không muốn ngủ."


Giang Du hỏi: "Sao thế?"


Yến Trầm liếc nhìn Giang Du một cái: "Có chút chuyện."



Giang Du thoáng suy nghĩ, ghé sát lại, khẽ cười nói: "Chồng ơi, nói cho anh nghe đi."


#ph*ng đ*ng một vố#


Yến Trầm nuốt khan, yết hầu trượt lên trượt xuống, cậu đứng dậy khỏi sô-pha, cầm điện thoại nói: "Không nói nữa, em cúp máy của ba đã."


Giang Du trơ mắt nhìn cậu mở một giao diện nào đó, rồi trượt tay một cái, tắt cuộc gọi đang diễn ra.


Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.


Nhưng anh vẫn mang theo chút hy vọng, mở miệng hỏi: "...Vừa rồi em... đang gọi điện thoại sao?"


Yến Trầm: "Ừ, nói chuyện với ba em."


Giang Du khựng lại.


Anh tiếp tục lên tiếng, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng: "...Là loa ngoài sao?"


Yến Trầm đáp: "Đúng vậy."


Loa ngoài... loa ngoài... loa ngoài...


Điều đó có nghĩa là, toàn bộ âm thanh phía bên này đều đã lọt vào tai đối phương.


Loa ngoài, loa ngoài, loa ngoài...


Chồng ơi, nói cho anh nghe đi.


Chồng ơi.


Chồng ơi, chồng ơi...


Hai từ ấy sáng lóa, biến thành những viên gạch rực rỡ đập thẳng vào đầu anh.


Giang Du hít vào một hơi thật sâu.


Yến Trầm nhìn sắc mặt anh thay đổi: "Bé cưng, anh sao thế?"


Giang Du chậm rãi, chậm rãi mở miệng: "Anh cảm thấy... chuyện gặp phụ huynh này... áp lực lại càng lớn hơn rồi."


Tác giả có lời muốn nói:


Giang Du: Sự thật chứng minh, con người không thể quá ph*ng đ*ng.


Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa Truyện Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa Story Chương 90: Ngoại Truyện 2
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...