Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa

Chương 89: Ngoại Truyện 1


Xa cách đã lâu, Giang Du lại một lần nữa bước vào phòng của Yến Trầm.


Vẫn là căn hộ tầng cao cấp với nội thất xa hoa như trước, trên bàn trà bằng đá cẩm thạch màu xám có đặt một chiếc bình men màu xanh, bên trong cắm nghiêng một nhánh liễu xanh biếc. Trên sàn trải một tấm thảm, trên ghế sofa màu xám giờ có thêm hai chiếc gối ôm, một hộp khăn ướt sát trùng được đặt tùy ý trên bàn.


So với lần đầu tiên Giang Du đến, căn phòng đã có thêm nhiều món đồ lặt vặt, những thứ nhỏ nhặt này khiến không gian tăng thêm phần sinh khí.


Yến Trầm đứng ở khu vực tiền sảnh cởi giày, cách cậu cởi luôn là dùng chân trái dẫm lên gót chân phải, chân phải rút ra khỏi giày rồi lại đổi sang dẫm lên gót chân trái. Hai chân được tự do, cậu đá nhẹ một cái, việc hai chiếc giày có được xếp ngay ngắn hay không hoàn toàn dựa vào may mắn.


Nhưng lần này rõ ràng may mắn đã mỉm cười, hai chiếc giày da trái phải rơi xuống gọn gàng, ngay ngắn như cách đồ đạc được sắp xếp trong phòng ký túc xá khi huấn luyện quân sự. Yến Trầm lập tức có chút đắc ý, quay đầu muốn khoe với Giang Du, lại thấy anh sau khi thay giày xong còn đặt gọn gàng lên kệ, thế là khẽ chậc lưỡi một tiếng.


Con cá này thật là nhiều chuyện.


Còn cố tình đặt lên kệ cơ đấy.


Nhìn kìa, anh còn ngồi xổm xuống chỉnh lại đôi giày vốn chưa thẳng hàng.


Chắc chắn là cố ý ngồi xổm xuống rồi.


Chậc chậc chậc, lại đang dụ dỗ người khác đấy à...


Giang Du đặt giày ngay ngắn xong đứng lên, phát hiện Yến Trầm đang nhìn mình với ánh mắt đầy ý tứ khó tả. Anh bật cười hỏi: "Nhìn gì thế?"


Yến Trầm đáp: "Không có gì."


Giang Du cũng không truy cứu, vừa bước vào trong, hai người liền thấy hai cái bóng đen lao nhanh tới, đuôi vẫy như cánh quạt, miệng phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.


Đó là Jack và Rose.


Hai chú chó sói dùng móng vuốt cào cào quần áo Yến Trầm, vừa nôn nóng vừa nhiệt tình chạy vòng quanh. Yến Trầm xoa đầu hai con chó, lập tức nhận được vài tiếng r*n r* làm nũng.


Giang Du nhìn, cũng đưa tay xoa đầu Jack. Bộ lông vẫn mềm mượt bóng bẩy như thường, tứ chi khỏe khoắn cường tráng, dáng vẻ sạch sẽ oai phong: "Nuôi tốt thật."


Không gầy đi chút nào, mà ngược lại, càng khỏe khoắn, oai vệ.


Yến Trầm vừa đẩy đầu hai con chó đang cố dựa vào mình ra vừa nói: "Đương nhiên rồi, ba em nuôi chó giờ giấc còn chuẩn hơn em cho ăn."


Yến Thanh Sơn sống rất có quy luật, giờ nào vận động, ăn uống, ngủ nghỉ đều theo thời gian cố định. Còn Yến Trầm... tự mình không để bụng đói đã coi như tốt lắm rồi.



Giang Du bật cười: "Em cũng nuôi rất tốt."


Yến Trầm tặng Giang Du một ánh mắt hài lòng, dáng vẻ như muốn nói: Có mắt nhìn đấy, em thích.


Cuối cùng cũng an ủi được hai chú chó hưng phấn quá mức, Yến Trầm rửa tay xong liền tựa nửa người lên ghế sofa. Cậu lấy giấy đăng ký kết hôn ra xem, trên đó dán ảnh chụp chung của hai người. Nền đỏ rực, cả hai đều mang theo nụ cười trên gương mặt. Khoé môi Giang Du hơi cong, đôi mắt đào hoa gần như híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt như có những vì sao. Nụ cười tươi rói khiến gương mặt anh rạng rỡ.


Yến Trầm đưa tay chạm lên gương mặt mình, vẫn thấy lạ lẫm vì không ngờ bản thân lại có thể cười ngốc nghếch như vậy. Đầu lưỡi khẽ chống lên má trong, cậu lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, rồi đăng thẳng lên trang cá nhân, viết kèm dòng trạng thái: Tôi kết hôn rồi.


Cậu cũng không quan tâm chuyện này sẽ gây ra hiệu ứng gì, tiện tay vứt điện thoại lên bàn trà, lười biếng nhìn về phía Giang Du.


Đối phương vừa rửa tay xong, đang thay quần áo.


Bộ đồ vest chỉnh tề trên người được cởi ra, lưng anh hiện rõ những cơ bắp săn chắc. Cơ thể anh với vai rộng eo thon, từ góc nhìn của Yến Trầm có thể thấy lộ ra một đoạn đường cong phần eo ẩn dưới lớp quần, không cần nghĩ cũng biết đường nét này chắc chắn rất đẹp.


Yến Trầm huýt sáo một tiếng, còn đang định tiếp tục ngắm thì phát hiện Giang Du đã bước vào phòng, chẳng còn thấy gì nữa.


Yến Trầm nhướn mày, cố tình nói lớn: "Chuyện gì đây, thay quần áo mà còn phải tránh em? Trước đây trong phòng thay đồ ở trường đua anh đâu có chút biểu cảm nào, giờ lại trốn tránh?"


Thật là càng ngày càng quá đáng.


Giang Du khoảng hai phút sau liền bước ra, trên tay còn cầm theo bộ đồ mặc nhà của Yến Trầm. Anh tiện tay ném qua: "Thay đồ đi, đừng để quần áo mặc ngoài dính lung tung trong nhà."


Yến Trầm giơ tay chụp lấy, giữ được cả áo lẫn quần rồi bắt đầu cởi áo khoác ngoài trên người, vừa cởi vừa nói: "Anh đúng là phiền phức thật."


Giang Du nhướn mày, rõ ràng không định đáp lại câu này. Nhưng Yến Trầm lại giơ tay bẻ ngón từng ngón, bắt đầu liệt kê: "Sáng dậy sớm, không uống rượu, không hút thuốc, về nhà còn phải để giày lên kệ. Vừa bước vào cửa đã bắt em thay quần áo."


Cậu khép năm ngón tay trái thành vòng, như đóng dấu kết luận: "Đúng là kiểu người cầu kỳ."


Giang Du: "..."


Anh nói: "Đúng vậy, anh cầu kỳ."


Yến Trầm bị nghẹn họng, cậu đứng lên, tiện tay ném bộ đồ vào máy giặt rồi quay lại, trên tay trái cầm một chiếc hộp, tay phải cầm chai rượu vừa chọn từ tủ rượu ra.


Giang Du nhìn, đứng dậy nhận lấy chiếc hộp trong tay cậu, đặt lên bàn trà. Chiếc hộp hình chữ nhật màu đen, bên ngoài còn buộc một chiếc nơ bướm bằng lụa đỏ, trông rất tinh tế: "Trong này là gì thế?"


Yến Trầm tìm hai chiếc ly, rót rượu vào. Chất lỏng màu đỏ sẫm lan tỏa trong ly thủy tinh trong suốt. Cậu giơ tay chạm nhẹ hai chiếc ly vào nhau, sau đó đưa một ly cho Giang Du: "Quà bất ngờ em chuẩn bị cho anh."


Cậu nhấp một ngụm rượu, ra hiệu cho Giang Du mở ra.



Giang Du đã đoán được bên trong là gì, không khỏi mỉm cười, trong mắt tràn đầy ý cười: "Chocolate em làm à?"


Yến Trầm lắc nhẹ ly rượu: "Đương nhiên. Em làm tan chảy chocolate mua sẵn thành dạng lỏng, sau đó đổ vào khuôn trái tim. Nhìn xem, đẹp không?"


Giang Du cúi đầu nhìn kỹ vài lần, sau đó gật đầu: "Đẹp lắm." Ít nhất thì cả mười viên chocolate đều rất mịn màng.


Yến Trầm bật cười khẽ từ trong cổ họng, ánh mắt đầy hài lòng khi nhìn Giang Du: "Anh yêu à, bên trong có quà đó, xem anh may mắn đến đâu nhé."


Chắc là nhẫn.


Giang Du không để lộ vẻ gì, đưa tay chạm vào túi áo, trong lòng nghĩ hai người đúng là luôn nghĩ giống nhau. Nhưng tất nhiên, điều quan trọng lúc này là phối hợp với đối phương.


Giang Du chắp tay làm động tác cầu nguyện, nhắm mắt vài giây rồi mở ra, nói: "Anh chọn đây."


Yến Trầm: "Chọn đi!"


Ngón tay Giang Du lơ lửng trên mấy viên chocolate, qua lại vài lần, như thể đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới chọn lấy một viên. Anh cầm lên, ngắm vài giây, sau đó cắn một miếng nhỏ. Một góc trái tim bị cắn mất, để lại vết răng rõ ràng.


Vẫn chưa thấy nhẫn. Giang Du nghĩ vậy, liền cắn thêm một miếng.


Lần này, rõ ràng cảm nhận được răng chạm vào vật gì đó. Anh nhìn lại, ở phần trung tâm viên chocolate, một chiếc nhẫn đã lộ ra một phần cạnh.


Giang Du dùng tay bẻ chocolate ra, lấy nhẫn ra rồi lau sạch, nhìn Yến Trầm với vẻ mặt ngạc nhiên: "Hóa ra là nhẫn à."


Yến Trầm cũng "Oa" một tiếng, giọng đầy khoa trương: "Anh yêu, anh đúng là may mắn ghê, vừa thử đã trúng!"


Giang Du gật đầu đầy nghiêm túc: "Đúng, anh cũng không ngờ mình có thể trúng ngay lần đầu."


Ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều thấy biểu cảm trên mặt đối phương. Một người cố tỏ ra nghiêm túc và ngạc nhiên, một người cố tạo vẻ vui mừng và kinh ngạc. Cả hai lặng lẽ nhìn nhau vài giây.


Cuối cùng, Yến Trầm phá lên cười trước: "Hahaha, anh diễn không giống chút nào."


Giang Du đưa tay che trán, cũng bật cười: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ luyện tập thêm."


Anh lau sạch chiếc nhẫn, đeo vào tay mình, rồi nhìn hộp chocolate còn lại: "Những cái này thì sao?"


Yến Trầm nói: "Đều lấy ra, thay phiên mà đeo."


Hai người mỗi người cầm vài viên chocolate, dùng đầu ngón tay ấn mạnh, "cạch" một tiếng, một chiếc nhẫn bạch kim rơi ra. Lần kế là nhẫn kim cương, nhẫn vàng, nhẫn đính đá quý... Tóm lại, mỗi viên chocolate đều bị nhét một chiếc nhẫn bên trong.



Làm gì có chuyện chọn phát trúng ngay, chẳng qua là mỗi viên đều được giấu nhẫn, bẻ viên nào cũng sẽ thấy.


Yến Trầm cười khẽ, hỏi: "Thích cái nào?"


Giang Du chỉ vào chiếc nhẫn bạch kim, Yến Trầm lau sạch, sau đó nắm lấy tay Giang Du. Anh khẽ xòe tay ra, để Yến Trầm dễ dàng đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của bàn tay trái. Trên ngón tay thon dài lập tức có thêm một vật trang sức, Yến Trầm nhìn mà hài lòng: "Đeo rồi nhé."


Giang Du cười khẽ, ngón tay khẽ động: "Giờ đến lượt anh."


Yến Trầm ngẩng đầu nhìn, không biết từ lúc nào trong tay Giang Du đã xuất hiện một chiếc hộp nhỏ mở ra, bên trong có hai chiếc nhẫn lồng vào nhau, lặng lẽ phát sáng.


Giang Du giọng trầm ấm: "Hôm nay, cả hai chúng ta đều chuẩn bị nhẫn."


Yến Trầm nhếch môi cười: "Em nhanh tay hơn anh chút."


Giang Du mỉm cười: "Đúng vậy, hành động của Yến thiếu luôn rất nhanh nhẹn."


Anh lấy ra một chiếc nhẫn, cầm tay đối phương đeo vào. Khi chiếc nhẫn đã nằm trọn ở gốc ngón tay, anh cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên đó.


Yến Trầm bật cười, cậu uống nốt rượu còn lại trong ly rồi nghiêng người hôn lên môi Giang Du. Rượu từ môi răng chảy vào, mang theo mùi vị đậm đà len lỏi, đầu lưỡi cùng hương rượu chen vào khoang miệng đối phương, điên cuồng khuấy đảo. Những giọt rượu chưa kịp nuốt theo khóe môi chảy xuống cằm, lại bị hôn đến sạch sẽ.


Nụ hôn rất quấn quýt, tựa như hai con cá đang giành nhau từng chút nước, vừa mãnh liệt lại vừa ngang ngược mà cướp đoạt lẫn nhau. Một ngụm rượu bị chia đều, trong khoang miệng cả hai chỉ còn lại hương vị nồng nàn của men rượu. Như thể vô số bong bóng li ti vỡ tan trên đầu lưỡi, từ vòm miệng lan khắp mọi ngóc ngách của thần kinh, k*ch th*ch từng sợi, mang đến cảm giác rùng mình.


Rượu chia xong, cả hai đều thở không ổn định.


Giang Du ngẩng đầu nhìn cậu, đôi môi Yến Trầm ướt đẫm bởi rượu, ánh lên sắc đỏ như những trái nho bị nghiền nát, quyến rũ đến mê hoặc.


Một khuôn mặt đẹp đẽ nhưng đầy vẻ tà mị, dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần vẫn khiến người ta si mê.


Anh bật cười, cúi đầu l**m đi vệt rượu còn đọng trên môi cậu, tay kia nhấc ly rượu trên bàn, nghiêng ly để dòng chất lỏng màu đỏ sẫm chảy xuống xương quai xanh của Yến Trầm, ngay lập tức đọng lại thành một vũng nhỏ.


Từng dòng rượu chảy dọc theo bờ vai, mang theo cảm giác mát lạnh, để lại những dấu vết ướt át. Yến Trầm cất giọng mang theo ý cười nồng đậm: "Anh định dùng em làm ly rượu à?"


Hương rượu nồng đượm bao trùm lấy hai người, như lan tỏa khắp không gian, hòa cùng nhịp thở ấm nóng đầy ám muội. Giang Du khẽ cười: "Tất nhiên rồi."


Anh cúi đầu, chậm rãi nhấm nháp từng chút rượu đọng nơi hõm vai, đôi môi lướt qua làn da trắng lạnh. Sau đó anh ngẩng đầu, đút phần rượu còn lại vào miệng Yến Trầm: "Thấy vị thế nào?"


Yến Trầm nuốt xuống, yết hầu chuyển động dữ dội, giọng nói khàn khàn bởi rượu: "Không tệ."


Cậu đột nhiên đề nghị với vẻ phấn khích: "Anh không phải có hõm lưng sao? Đổ vào hõm lưng của anh thử xem, em nghĩ sẽ ngon hơn nhiều."



Giang Du bật cười nhẹ: "Nghe cũng không tệ, nhưng—"


Anh thong thả đáp: "Hiện giờ đến lượt anh thưởng thức rượu rồi."


Rượu lại chảy xuống, như một dòng nước mời gọi từ trời cao, lướt qua sắc đỏ của trái lựu, chảy trên lồng ngực của Yến Trầm. Cả bức tranh như được nhuộm một tầng sắc thái mê hoặc, tựa như bức tượng cẩm thạch trắng lạnh được tô thêm màu sắc, đẹp đến kinh ngạc.


Chất lỏng mát lạnh làm Yến Trầm run lên, cơ bụng co lại theo phản xạ, nhưng ngay sau đó là những nụ hôn ấm áp bù đắp.


Bờ môi nóng bỏng chạm vào, từng chút một dừng lại trên đôi môi của cậu, rồi chuyển dần xuống khóe môi, cằm, cổ, yết hầu. Khi dừng lại trên ngực, có thể cảm nhận rõ làn da ấm nóng bị khẽ cắn lấy, đầu lưỡi cuốn đi phần rượu còn lại, để lại những dấu hôn.


Đó thật sự là những nụ hôn dịu dàng.


Cũng là một hình phạt kéo dài mãi không kết thúc.


Yến Trầm phân tâm, suy nghĩ xem có nên lật người lại để kết thúc màn dạo đầu bất tận này không. Tay cậu bắt đầu không yên, chạm vào vai đối phương vài lần nhưng lại bị một bàn tay nắm lấy, mười ngón đan vào nhau, động tác như muốn trấn an. Cậu kiên nhẫn chờ đợi, để đối phương chậm rãi thưởng thức rượu.


Tất nhiên, sự chờ đợi này đối với cậu không hề nhàm chán. Ngược lại, cảm giác còn rất mãnh liệt.


Khi ngụm rượu cuối cùng được uống hết, Giang Du hôn nhẹ lên môi Yến Trầm một lần nữa: "Quả nhiên rất ngon, đậm đà mà ấm áp."


Yến Trầm nhích người, cảm giác ngực mình giờ đây đã ướt sũng, cậu ngẩng đầu lên, hôn trả đối phương, vừa hôn vừa mơ hồ nói: "Ăn thêm một viên chocolate đi."


Vừa dứt lời, một viên chocolate được nhét vào miệng Giang Du, hương vị ngọt ngào, mềm mịn tràn khắp khoang miệng. Mùi vị ngọt ngào ấy tràn đầy trong từng nụ hôn của cả hai.


Từ phòng khách đến phòng ngủ, cả hai loạng choạng bước vào phòng, cánh cửa bị đóng sầm lại. Không biết là ai bị vấp vào mép giường mà trọng tâm không vững, cả hai cùng ngã xuống giường.


Sau đó, mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.


Mặt đối mặt, mười ngón tay đan chặt vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được chiếc nhẫn trên tay đối phương, như một sợi dây kết nối, khiến cả hai chẳng bao giờ xa cách.


Khi mọi thứ tạm dừng, Yến Trầm nằm th* d*c, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà để bình ổn nhịp tim đang đập quá nhanh. Cậu lơ đãng nhìn ngọn đèn trên đầu, rồi từ từ chuyển ánh mắt sang người bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: "Hình như dạo này em không nghĩ đến việc làm anh nữa."


Mặc dù trong lòng luôn có một khao khát chiếm hữu mãnh liệt, nhưng tất cả đều hóa thành sự nuông chiều, đến nỗi đã nhiều lần cậu có thể mạnh tay hơn, nhưng lại không làm.


Tất nhiên, cam rất ngon cũng là một lý do. Cảm giác được điều khiển nhịp điệu, nhìn thấy đối phương vì kìm nén mà hiện lên vẻ mặt gợi cảm thật sự khiến cậu thỏa mãn.


Yến Trầm hồi tưởng, cảm thấy đó quả thật là khung cảnh hiếm có khó tìm.


Giang Du nghe vậy nhướn mày, quay đầu nhìn cậu.


Yến Trầm đột nhiên cười, đưa tay nắm lấy cằm Giang Du, ép anh phải nhìn mình: "Nào, gọi ông xã đi."


Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa Truyện Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa Story Chương 89: Ngoại Truyện 1
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...