Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa
Chương 91: Ngoại Truyện 3
Ngoài cửa sổ là biển xanh vô tận, bầu trời xa xa gần như trong veo, ánh nắng rực rỡ, cảnh sắc đẹp mê hồn. Ừ, ngoại trừ Giang Du lúc này, mọi thứ đều hoàn hảo.
Yến Trầm cứ thế nhìn Giang Du chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, sau đó giơ tay che mặt, rồi lại rất từ từ ngả người ra sau, không nói một lời nào.
#Hoàn toàn không muốn đối mặt#
Dáng vẻ này xuất hiện trên người Giang Du đúng là hiếm có khó tìm, phải không?! Cảnh tượng quý hiếm, có thể xếp vào top ba khoảnh khắc đáng nhớ nhất.
Yến Trầm bật cười, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Cậu hào hứng ngồi sát lại bên cạnh Giang Du, đầu gối chạm đầu gối, đùi kề đùi, cánh tay vòng qua eo đối phương: "Bảo bối, sáng nay anh đúng là chơi lớn."
Giang Du thấy lòng đầy khó xử.
Bao nhiêu năm qua, chỉ chơi lớn đúng một lần, kết quả lại gặp ngay lúc đang trong cuộc gọi, giờ nghĩ lại, quả thật là dở khóc dở cười.
Anh đưa tay xoa thái dương, thầm nghĩ không biết trong lòng Yến Thanh Sơn đánh giá mình như thế nào. Nhưng có một điều chắc chắn, dù sao cũng sẽ không thích mình.
Mặc dù, nếu ông ấy thích thì lại càng kỳ quái hơn...
Yến Trầm nhìn thấy Giang Du từ từ bỏ tay khỏi mặt, rồi chậm rãi thu lại biểu cảm, chưa đầy một phút đã khôi phục lại vẻ điềm đạm như mọi khi. Trong lòng cậu có chút tiếc nuối vì không quay lại được để lưu giữ khoảnh khắc này.
Yến Trầm vỗ nhẹ lên mặt đối phương, giọng điệu thân thiết: "Bảo bối, muốn ăn gì cho bữa sáng nào?"
Bữa sáng ở đây rất đa dạng, có rất nhiều du khách là người Trung Quốc, món Trung cũng được làm khá chuẩn vị, cái gì cần có đều có.
Giang Du không kén chọn, món nào cũng được: "Ra xem thử."
Hai người rời khỏi phòng, đi đến nhà ăn, chọn chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Trong lúc Giang Du đang ăn, bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt khựng lại, đôi mày khẽ nhướng lên.
Yến Trầm ngồi đối diện nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện ở bàn cách đó vài chỗ, có một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau.
Ánh mắt Yến Trầm dừng lại trên bàn đó vài giây, người phụ nữ trông vẫn còn khá trẻ, những nếp nhăn nơi khóe mắt hé lộ chút tuổi tác. Khuôn mặt không hẳn là rất xinh đẹp, nhưng giữa đôi lông mày toát lên vẻ tự tin và mạnh mẽ, là một người phụ nữ rất kiêu ngạo.
Ngồi đối diện cô ta là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh. Dù có thể gọi là một anh chàng đẹp trai, nhưng ánh mắt thường vô tình cụp xuống khi nói chuyện, thỉnh thoảng liếc nhìn người đối diện sau khi nói vài câu, có vẻ như đang lấy lòng.
Trong lòng Yến Trầm đưa ra kết luận. Cậu quay đầu nhìn Giang Du, nhàn nhạt nói: "Nữ vương nào đây với tình nhân của cô ấy thế? Anh quen người phụ nữ đó à?"
Cậu khẳng định luôn: "Là người nhà nào?"
Cậu nghĩ thầm chắc là người đời trước, nhưng đến tuổi này mà vẫn còn phong lưu như vậy cũng không nhiều. Trong đầu cậu lướt qua vài cái tên, múc một thìa súp đưa vào miệng.
Giang Du nói: "Lê Hoa, mẹ anh."
"Khụ——"
Yến Trầm bị sặc súp, vội quay đi ho khan. Giang Du rút một tờ giấy đưa qua, vừa vỗ lưng cho cậu vừa nói: "Anh không ngờ lại gặp bà ấy ở đây."
Từ sau khi Lê Hoa ly hôn với Giang Huệ Dân hơn mười năm trước, hàng năm vào các dịp lễ tết sẽ gặp nhau một lần, thời gian còn lại thì liên lạc qua điện thoại nếu có việc. Giang Du phải nhìn mấy lần mới chắc chắn đó là Lê nữ sĩ.
Yến Trầm lau miệng, vứt tờ giấy qua một bên: "Anh có muốn qua chào hỏi không?"
Giang Du lấy điện thoại ra gửi cho đối phương một tin nhắn. Sau đó anh đặt úp điện thoại xuống bàn: "Anh vừa nhắn báo một tiếng rồi."
Anh đổi chén súp trước mặt Yến Trầm, múc một chén khác nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cậu: "Trước đó anh thấy bà ấy đăng trên vòng bạn bè rằng sẽ nghỉ dài hạn hai tháng."
Yến Trầm hỏi: "Mẹ anh hình như không ở trong nước, bà ấy ở đâu?"
Giang Du đáp: "Ba mươi tuổi làm trong doanh nghiệp ở trong nước, sau đó ra nước ngoài làm phóng viên chiến trường vài năm, đến năm bốn mươi thì vào làm ở Goss. Hai năm nay được điều sang Bắc Âu, chắc cũng sắp về hưu rồi."
Yến Trầm nói: "Chả trách ly hôn với ba anh."
Chuyện bình thường.
Ba mươi năm trước ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp, tự mình tạo dựng thành công, làm sao chấp nhận được một kẻ công tử ăn chơi.
Cậu luôn nói chuyện như thế, vừa sắc bén vừa thẳng thắn.
Giang Du bật cười: "Thực ra, ba anh khá khâm phục bà ấy."
Trong lúc nói chuyện, Giang Du thấy Lê Hoa nhìn về phía này. Anh mỉm cười gật đầu với bà, Lê Hoa đáp lại bằng một cái vẫy tay.
Trên điện thoại, Lê Hoa gửi tin nhắn tới, Giang Du nói với Yến Trầm: "Lê nữ sĩ hỏi em có muốn lát nữa sang chỗ bà ấy ngồi chơi không."
Trên mặt Yến Trầm lộ ra biểu cảm kỳ lạ: "Bà ấy muốn gặp em à?"
Giang Du nhẹ nhàng trả lời: "Có lẽ là nghe ông ngoại tôi nhắc đến em rồi."
Hai người kết hôn vốn không phải chuyện bí mật. Mấy ngày nay đã trôi qua, chắc hẳn cả thủ đô đều biết.
Giang Du nói: "Bà ấy chỉ hỏi thôi. Nếu em muốn, anh sẽ đi cùng em qua ngồi một chút. Còn nếu không muốn gặp thì cũng chẳng sao cả."
Yến Trầm lười biếng lên tiếng: "Vậy thì qua ngồi một lát, dù sao cũng là mẹ anh mà."
Giang Du nhắn tin trả lời Lê nữ sĩ, Lê Hoa nhìn điện thoại, nói gì đó với người đàn ông đối diện, sau đó cả hai rời đi.
Hai người họ ngồi lại nhà hàng thêm khoảng nửa tiếng rồi mới đứng dậy. Lê Hoa và Giang Du ở cùng một hòn đảo. Trên đảo có xe điện, chạy khoảng mười mấy phút là đến nơi.
Khi hai người tới khách sạn nơi bà ở, Lê Hoa đã đứng chờ ngoài cửa.
Bà nhìn thấy hai người liền mỉm cười, lên tiếng: "Thật không ngờ lại gặp được các con ở đây."
Giang Du cười cười, gọi một tiếng "mẹ," Yến Trầm cũng theo đó gọi:
"Chào cô ạ."
Ánh mắt Lê Hoa dừng lại trên người Yến Trầm. Bị vẻ ngoài tuấn mỹ của cậu làm lóa mắt một chút, bà lên tiếng: "Yến Trầm đúng không? Cô là mẹ của Giang Du. Nào, vào trong đi."
So với những người thân khác, cách xưng hô của Lê Hoa với con trai mình có vẻ trang trọng hơn nhiều, bà luôn gọi đủ cả họ tên.
Bên trong phòng bày biện khá giống nhau, trên bàn đặt một ít trái cây nhiệt đới và đồ uống địa phương. Người đàn ông vừa thấy ở nhà hàng không có mặt.
Lê Hoa nhìn Giang Du mỉm cười: "Mẹ nghe ông ngoại con nói hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi. Ông nội con biết chuyện này không?"
Giang Du đáp: "Ông biết rồi ạ."
Lê Hoa gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Yến Trầm, gương mặt tinh xảo, sống mũi cao, đuôi mắt hơi nhếch, một dáng vẻ sắc bén. Nhưng khi cậu ngồi ngoan ngoãn thế này, lại có vẻ rất yên tĩnh.
Bà cười, đưa một thứ đã chuẩn bị từ trước qua: "Cô thật không ngờ sẽ gặp hai đứa ở đây, cũng không chuẩn bị gì nhiều. Cái này cháu cầm lấy đi."
Bà nói: "Không nhiều tiền lắm đâu, cô không mang theo nhiều Nhân dân tệ, coi như chút lòng thành."
Yến Trầm thoáng dừng lại. Lê Hoa đưa qua một thứ được gói trong giấy đỏ. Ở đảo Vans này không dễ tìm được phong bì đỏ, bà nhờ người dân địa phương tìm giúp giấy đỏ, gấp thành phong bì để bỏ tiền vào.
Cậu hơi động ngón tay, nhận lấy, lễ phép nói: "Cháu ơn cô."
Lê Hoa mỉm cười.
Hai người ngồi đó một lát rồi rời đi. Trên đường trở về, Yến Trầm mở gói giấy đỏ ra, đếm qua rồi nói với Giang Du: "Hôm nay em nhận được một ngàn tệ."
Một ngàn tệ không phải nhiều, nhưng nơi này dùng tiền địa phương. Trước khi lên đảo, họ đã đổi tiền để tiêu và để lại tiền tip. Số tiền Nhân dân tệ này có lẽ là tất cả những gì Lê Hoa mang theo.
Giang Du đáp: "Ở nhà, gặp mặt đều phải lì xì."
Yến Trầm "chậc" một tiếng, về đến khách sạn, cậu cởi áo khoác, đứng cạnh bể bơi. Cậu nhìn sang Giang Du đang đứng bên cạnh, đột nhiên nhảy lên, lao mình xuống nước như một quả bom, tạo ra vô số bọt nước.
Những hạt nước nhỏ li ti rơi xuống tựa như cơn mưa. Giang Du không hề phòng bị, bị tạt ướt từ đầu tới người. Từ phần ngực đến mái tóc đều ướt sũng. Một giọt nước chảy dọc theo yết hầu của anh, chậm rãi lướt xuống cổ áo, làm ướt một mảng nhỏ.
Yến Trầm ngâm mình trong nước, hai tay vịn thành bể, từ dưới nhìn lên Giang Du.
Giang Du nhìn cậu, đột nhiên khẽ cười: "Bảo bối, bây giờ em ướt hết rồi."
Câu này chính là lời Yến Trầm từng nói vào lần đầu tiên cậu hạ thuốc đối phương. Khi đó, cậu đứng trên bờ, cúi nhìn xuống Giang Du trong bể bơi, trên mặt hiện rõ sự hứng thú lẫn ác ý.
Vẻ mặt Yến Trầm trở nên vi diệu: "Hóa ra anh còn nhớ chuyện này."
Dù đúng là hôm đó cậu đã tính cưỡng ép đối phương... Ừm, không chỉ một lần nghĩ đến điều đó.
Giang Du ngồi xổm xuống, tư thế này khiến đối phương không cần ngẩng đầu nhìn anh mà chỉ cần hơi ngước cằm lên. Anh giơ tay chạm vào mặt cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua, giọng trầm thấp bật cười: "Tất nhiên là nhớ rất rõ."
Yến Trầm cân nhắc câu nói đó, vẫn không đoán ra tâm tư của anh lúc này, dứt khoát hỏi thẳng: "Vậy bây giờ anh định tính sổ với em à?"
Cậu lười biếng nổi trên mặt nước, từng giọt nước chảy dọc theo gương mặt góc cạnh của cậu, mái tóc đen nhánh đã ngấm nước hoàn toàn. Phần trên cơ thể để trần, cơ bắp rắn chắc, eo nhỏ thon gọn, phối hợp với gương mặt đẹp như tạc tượng, trông chẳng khác nào một mỹ nhân ngư.
Giang Du không đáp.
Anh chỉ từ từ đưa tay xuống nước, nhẹ nhàng chạm lên cơ thể cậu, bàn tay lướt qua từng tấc da thịt.
Yến Trầm ngửa đầu, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt cười: "Thật ra ngày trước anh chịu đựng em một phần là vì khuôn mặt này, đúng không?"
Nước trong bể duy trì ở nhiệt độ ổn định. Bàn tay Giang Du đã ngâm trong nước nên trở nên ấm nóng. Anh tiếp tục dùng lòng bàn tay v**t v*, đầu ngón tay khẽ ma sát, như thể đang chạm vào một món đồ hoàn toàn thuộc về mình: "Cũng có lý do đó."
Yến Trầm bật cười, mở mắt ra, giơ tay kéo anh xuống nước.
Giang Du nhảy xuống bể, dòng nước ấm áp xung quanh hai người nhẹ nhàng dao động.
Yến Trầm l**m môi, cậu được v**t v* rất thoải mái, tựa vào người anh hưởng thụ. Đồng thời, cậu thỉnh thoảng chạm vào anh như để đáp lại: "Vậy ra ban đầu anh mê mặt em trước à?"
Giang Du hỏi lại: "Chứ không phải sao? Lẽ nào anh mê nhân cách hay phẩm chất của em trước?"
Thật sự là chẳng thể nào.
Yến Trầm hiếm khi khựng lại, cậu nhìn Giang Du một cái: "Anh cũng không cần thành thật đến mức này đâu."
Giang Du bật cười.
Yến Trầm đưa đầu lưỡi khẽ đẩy phần thịt mềm trên má: "Sao tự dưng lại nói mấy lời tình cảm thế?"
Giang Du cười cười, anh cúi đầu hôn lên mí mắt đối phương, chậm rãi nói: "Anh chỉ đang nói lời thật lòng."
Yến Trầm kéo dài giọng, mỉm cười: "Anh yêu, so với mấy lời này, chúng ta nên làm chuyện thực tế hơn thì hơn."
Bàn tay cậu đã đặt đúng nơi cần đặt, ánh mắt đầy ý tứ nhìn anh, một ngọn lửa âm u không biết từ khi nào đã cháy bùng lên.
Giang Du giữ nét mặt nghiêm túc, mở miệng đầy phong thái nhã nhặn: "Ví dụ?"
Yến Trầm đưa tay xé toạc lớp vải trên người mình, cậu ngẩng cằm, ánh mắt rực lửa: "Ví dụ như nhanh lên mà làm em đi."
Thần sắc cậu mang theo ý tứ muốn xé nát người trước mặt mà nuốt vào bụng, như thể ngay giây tiếp theo sẽ chẳng chút do dự mà xông lên.
Cảm giác xâm lược mãnh liệt này khiến Giang Du nóng máu, như có một luồng nhiệt xộc vào cơ thể anh. Cơn thèm khát chinh phục trong dòng máu bắt đầu trỗi dậy, dopamine trong não tiết ra điên cuồng, anh đưa tay ghì lấy sau gáy đối phương, ép sát cậu vào mình: "Em nói đúng."
Anh thật sự thích dáng vẻ này của cậu.
Thích đến điên cuồng.
Bức tường lạnh lẽo bị áp lưng vào đến mức nóng lên, tiếng th* d*c nặng nề không ngừng vang lên. Yến Trầm vòng tay siết chặt lấy vai đối phương, rủa: "Mẹ nó, em đứng không vững nữa rồi."
Một chân trụ trên sàn, lâu như vậy rất khó giữ thăng bằng, cậu cảm thấy phần da thịt bên trong đùi mình hơi run rẩy.
Giang Du khẽ nắn cổ chân cậu: "Có lẽ em nên vòng chân qua eo anh."
Yến Trầm hít một hơi, bất ngờ bật cười: "Có lẽ em nên cưỡi trên người anh."
Cậu chống cả hai chân xuống sàn, bất chấp mọi thứ mà đẩy ngã đối phương xuống đất.
Giang Du nằm trên sàn cười: "Bảo bối, giờ mặt em viết đầy mấy chữ 'Em sắp chơi chết anh' đấy."
Yến Trầm cong môi, tặng anh một nụ hôn đầy tán thưởng: "Đoán không sai, đúng là định rút cạn anh đấy."
"Thật sao?" Giang Du nhướng mày: "Anh sợ em không làm được."
Yến Trầm cười khẩy, đầy ẩn ý: "Anh nên sợ cho chính mình thì hơn."
Trận chiến này bùng nổ ngay tức khắc. Còn về kết quả cuối cùng... ừm, nói chung là sau ba mươi sáu giờ tiếp theo, cả hai mới có thể ngồi xuống trò chuyện yên ổn.
Đôi bên đều thiệt hại nặng nề, đạn dược cạn kiệt, cuối cùng chỉ có thể bắt tay giảng hòa.
Chậc, chậc chậc.
Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa
Đánh giá:
Truyện Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa
Story
Chương 91: Ngoại Truyện 3
10.0/10 từ 47 lượt.
