Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 68
Chương 68. Điều bất ngờ cuối cùng
Tạ Diễm sao có thể không thích?
Trong quá trình ăn tối dưới ánh nến cùng Cố Ngộ Sâm, tay Tạ Diễm liên tục sờ tai, nếu không phải tai cậu đã khỏi hoàn toàn thì có khi bị sờ đến nhiễm trùng cũng nên.
Cũng may cậu không quên mất cái bánh kem tự tay làm, kịp thời nhớ tới để đem ra.
Bánh kem chỉ đơn giản là bánh kem vị bơ bình thường, trên mặt bánh vẽ hình vỏ ốc biển và ốc mượn hồn, là Tạ Diễm đã tỉ mỉ dùng kem tươi vẽ lên.
Khó hơn vẽ trên máy tính bảng nhiều.
Đường nét trên bánh kem nhìn qua có hơi cong vẹo, tỷ lệ hình vẽ cũng không cân đối, nhìn vào có cảm giác ngây ngô buồn cười.
Tạ Diễm lại rất háo hức, tự hào giới thiệu bánh kem này cho Cố Ngộ Sâm: “Từ cốt bánh đến kem bơ đều là em tự tay làm đấy, hoàn toàn không nhờ người khác giúp, anh nhìn xem, hình vẽ trên bánh thật là đáng yêu.”
Lúc cậu nói những lời này, ánh mắt vẫn luôn say đắm nhìn Cố Ngộ Sâm, trong ánh mắt như chứa cả dải ngân hà, tỏa sáng lấp lánh.
Cố Ngộ Sâm rũ mắt nhìn bánh kem bơ trước mặt mình, liền hiểu ra điều gì đó.
Bảo sao mấy đêm gần đây cứ ngửi thấy mùi sữa trên người Tạ Diễm, hoá ra là cậu đi học làm bánh kem.
Ánh mắt Cố Ngộ Sâm chuyển từ trên bánh kem sang Tạ Diễm, ánh mắt sâu thẳm, tưởng chừng cất giấu cả một cơn lốc xoáy, muốn hút Tạ Diễm vào trong.
Một lát sau, Tạ Diễm cắm một ngọn nến lên trên bánh kem rồi châm lửa.
“Anh, cầu nguyện đi.”
Cố Ngộ Sâm gật đầu: “Ừm.”
Tạ Diễm cố ý dặn dò anh: “Nhắm mắt lại, không được nói ra thành lời đâu nha.”
Cố Ngộ Sâm làm theo.
… Hy vọng mặt trời nhỏ của con có thể vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.
Cầu nguyện xong, hai người chia phần bánh kem, chỉ là cuối cùng không biết phần kem của ai vào miệng ai.
Bọn họ như có lực hấp dẫn trí mạng lẫn nhau, chỉ cần ánh mắt chạm nhau, là sẽ không tự chủ được mà tới gần, rồi hôn môi.
***
Tạ Diễm tổ chức xong sinh nhật ngoài trời cho Cố Ngộ Sâm, về đến nhà đã gần 10 giờ tối.
Vừa về đến nhà, Cố Ngộ Sâm lập tức ấn Tạ Diễm lên trên cánh cửa: “Hôm nay anh rất vui, cảm ơn em.”
Nói xong lại cúi xuống hôn Tạ Diễm.
Không biết đây là nụ hôn thứ bao nhiêu bọn họ trong tối nay, nhưng chỉ cần tầm mắt hai người va phải nhau, giống như lập tức có thể b*n r* pháo hoa, làm bùng lên mọi mặt cảm xúc không thể khống chế.
Vừa rồi ở bên ngoài nên hai người còn kiềm chế một chút, bây giờ về tới nhà, không còn gì cần phải kiềm chế nữa.
Nhưng tới thời điểm mấu chốt, Cố Ngộ Sâm lại bị Tạ Diễm đẩy ra.
Tạ Diễm nhón mũi chân nói bên tai Cố Ngộ Sâm: “Hay anh đi tắm trước đi?”
Cố Ngộ Sâm đưa mắt nhìn chăm chú Tạ Diễm.
Tạ Diễm cười vô tội với anh, sau đó đẩy mạnh anh vào trong phòng tắm.
Vừa thấy liền biết còn có niềm vui bất ngờ dành cho Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm chỉ có thể tạm thời kìm hãm thứ đang rục rịch trên cơ thể, lấy ra một cái hộp từ trong túi áo giao cho Tạ Diễm rồi mới ngoan ngoãn đóng cửa phòng tắm lại.
Tạ Diễm nhìn về phía phòng tắm nói to: “Anh, anh tắm lâu một chút nhé!”
Ý tứ rõ ràng là anh cho em chút thời gian để chuẩn bị nhé.
Cố Ngộ Sâm xuôi theo ý cậu: “Được.”
Sau khi nhận được câu trả lời vừa ý, Tạ Diễm lập tức đi chuẩn bị.
Tuy nhiên trước khi chuẩn bị, Tạ Diễm mở hộp Cố Ngộ Sâm đưa cho cậu trước.
Vừa mở ra, đập vào mắt cậu chính là năm cái khuyên tai lấp lánh tỏa sáng, khuyên tai đều là vỏ ốc biển và ốc mượn hồn, nhìn qua là biết cùng một bộ với chiếc cậu đang đeo trên tai.
Tạ Diễm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ.
Hận không thể đeo cả bộ khuyên lên trên tai.
Nhưng tưởng tượng hình ảnh trên tai mình ghim sáu cái lỗ, Tạ Diễm cảm thấy vẫn là thôi.
Cậu thích bộ khuyên tai vỏ ốc biển và ốc mượn hồn đến mức mân mê không rời tay, cuối cùng không nhịn được mà chụp vài bức ảnh lại rồi đăng lên vòng bạn bè.
Vương Hỏa Hỏa: Ngày xưa có một con ốc mượn hồn lưu lạc ở trên bờ cát, nó cứ mãi như thế cho tới khi tìm được một vỏ ốc biển chỉ thuộc về mình [hình ảnh]×6
Sáu cái khuyên tai được xếp gọn gàng ngay ngắn.
Sau màn thể hiện tình cảm bí mật, Tạ Diễm mới cất bộ khuyên tai mà mình coi như báu vật đi, bắt đầu chuẩn bị món quà bất ngờ cuối cùng cho sinh nhật Cố Ngộ Sâm.
Hơn mười phút sau.
Tạ Diễm thật sự không còn cách nào khác, nhìn về phía phòng tắm gọi lớn: “Anh, anh còn chưa xong sao?”
Cố Ngộ Sâm nghe được tiếng gọi của Tạ Diễm, lập tức bước khỏi phòng tắm +.
Sau khi nhìn thấy Tạ Diễm trên giường, lý trí của anh suýt nữa thì tan biến.
Ga trải giường màu đen khiến làn da trắng nõn của Tạ Diễm lại càng trắng hơn, gần như trở thành trong suốt.
Giờ phút này Tạ Diễm đang quỳ ở trên giường, dải lụa màu đỏ rực rỡ quấn loạn xạ quanh người cậu, đôi tay bị trói ở phía sau, miệng cũng ngậm một dải lụa đỏ, đôi mắt bị che bởi bịt mắt dùng lúc ngồi vòng đu quay.
Ba màu đỏ trắng đen va vào nhau, bùng lên một ngọn lửa hừng hực, lập tức đốt cháy Cố Ngộ Sâm.
Nhưng lúc này Tạ Diễm lại không quan tâm được vấn đề này, dựa theo kế hoạch ban đầu của cậu là thắt một chiếc nơ hình con bướm thật xinh đẹp, sau đó chờ Cố Ngộ Sâm ra, để cho Cố Ngộ Sâm bóc “quà tặng”.
Cái ý tưởng tự trói chính mình thực sự không khả thi, cậu cứ thắt mãi, cuối cùng nơ con bướm biến thành nút thắt chết.
Cảm giác thẩm mỹ từ dải lụa đỏ lúc đầu đã không còn, giờ chắc đang rối như tơ vò trên người cậu.
Chắc chắn niềm vui và bất ngờ đã bị giảm đi nhiều.
Giọng nói Tạ Diễm tràn ngập cảm giác thất vọng: “Anh, anh vẫn chưa ra ạ?”
Bởi vì trong miệng ngậm dải lụa rực rỡ, khiến cho giọng nói của cậu trở nên mơ hồ.
Đôi mắt cậu đã bị che kín, không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dùng miệng gọi.
Cố Ngộ Sâm khàn giọng trả lời: “Ra rồi.”
Anh đã đi tới bên cạnh Tạ Diễm.
Tạ Diễm cảm nhận được sự kích động từ giọng nói của Cố Ngộ Sâm, hiểu được niềm vui bất ngờ mình chuẩn bị cũng không hẳn là thất bại.
Vì thế cậu ngẩng đầu về phía âm thanh phát ra, để lộ cần cổ trắng như thiên nga.
“Tiên sinh Cố, đây là quà sinh nhật của anh, bây giờ anh có thể mở cậu ấy ra rồi.”
***
Thành phố Kinh.
Tạ Tấn nhấn mở vòng bạn bè, nhìn thấy bài đăng vừa nãy của Tạ Diễm.
Lúc mới nhìn thấy bài đăng anh ấy còn hơi sửng sốt, sau đó lại click vào hình ảnh, cẩn thận quan sát hình dáng những chiếc khuyên tai.
Vỏ ốc biển và ốc mượn hồn.
Ngay lập tức anh ấy đã đoán được bộ khuyên tai này được làm dựa trên biểu tượng cảm xúc Tạ Diễm vẽ cho Cố Ngộ Sâm, nhưng lúc này trong lòng anh ấy không hề thấy buồn.
Tạ Tấn hiểu ý nghĩa của hai biểu tượng này, cũng giống như bài đăng Tạ Diễm viết… Một con ốc mượn hồn trôi dạt khắp nơi, gặp được vỏ ốc biển của riêng nó.
Tạ Tấn biết bản thân không có cách nào có thể cho Tạ Diễm điều này được, dù anh ấy là anh trai Tạ Diễm.
Anh ấy không chỉ không buồn, ngược lại còn cảm thấy may mắn.
May mắn vì Tạ Diễm gặp được Cố Ngộ Sâm, cuối cùng cũng có một người có thể khiến cậu mở lòng.
Ngẫm nghĩ một chút, Tạ Tấn vẫn quyết định nhắn tin cho Cố Ngộ Sâm.
Xie: Cảm ơn.
Cố Ngộ Sâm đang “bận”, nên cũng không nhìn thấy tin nhắn này.
Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, Cố Ngộ Sâm mở điện thoại ra mới nhìn thấy tin nhắn cực kỳ không hợp với hình tượng của Tạ Tấn.
Phản ứng đầu tiên của Cố Ngộ Sâm là nghi hoặc, anh lập tức nhắn ba dấu hỏi chấm qua.
Cố Ngộ Sâm: ???
Sau một buổi tối, xúc động trong lòng Tạ Tấn về chuyện này đã sớm tan biến gần hết, nghĩ đến bản thân thế mà lại đi cảm ơn Cố Ngộ Sâm, cảm thấy lúc đó mình thật ngu ngốc, nhưng tin nhắn đã gửi đi lâu như vậy, giờ muốn thu hồi cũng không được, anh ấy chỉ có thể căng da đầu mà nhắn trả lời.
Xie: Nhắn nhầm thôi.
Vài giây sau, nhắn thêm một câu giấu đầu lòi đuôi.
Cố Ngộ Sâm sẽ tin sao?
Tuy nhiên anh cũng không vạch trần Tạ Tấn, chỉ nhắn lại “Hờ hờ” cho qua.
Nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng thấy nhiều, cuộc nói chuyện của hai người như vậy là kết thúc.
***
Đương nhiên Cố Ngộ Sâm biết tối hôm qua Tạ Tấn nhắn cảm ơn anh vì điều gì.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Tạ Diễm đang ngủ say, khóe miệng hơi cong lên.
Anh đưa tay vén lọn tóc rũ ở thái dương sang bên cho Tạ Diễm xong, rồi hôn lên mặt cậu một cái.
Tạ Tấn căn bản không cần cảm ơn anh.
Ngược lại là anh muốn nói một tiếng cảm ơn với Tạ Tấn, bởi vì Tạ Tấn đã cho Tạ Diễm một tia sáng, giúp cậu có thể tiếp tục kiên trì sống trong bóng tối nặng nề.
Cho nên anh mới có cơ hội gặp được Tạ Diễm.
Trong lúc ngủ mơ Tạ Diễm cảm thấy mặt có hơi ngưa ngứa, mơ màng mở mắt ra, lập tức đối diện với với ánh mắt của Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm nhìn cậu đầy chăm chú và thâm tình, chỉ một ánh mắt, tựa như muốn hút Tạ Diễm vào trong.
Vừa sáng ra đã k*ch th*ch như vậy rồi à.
Tạ Diễm chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt vẫn còn đang lèm nhèm chưa tỉnh.
“Nhìn em như vậy làm gì?” Tạ Diễm hỏi Cố Ngộ Sâm, nhưng có thể nghe rõ tâm trạng vui sướng trong giọng nói của cậu.
Cố Ngộ Sâm nằm xuống theo, dù biết rõ vẫn cố hỏi: “Em không thích anh nhìn em như vậy sao?”
“Đương nhiên là thích!” Tạ Diễm gật đầu thật mạnh: “Nhưng cũng không cần lúc nào cũng nhìn em như vậy, nếu không tim em sẽ không chịu nổi mất.”
Tim đập quá nhanh.
Người đàn ông Cố Ngộ Sâm này mê người muốn chết.
Hai người lại ôm ấp trên giường thêm một chút rồi mới thức dậy.
Lúc đưa Cố Ngộ Sâm đi làm, Tạ Diễm còn cố tình trêu chọc anh: “Sếp Cố, hôm nay anh lại muộn làm rồi đó.”
Cố Ngộ Sâm vươn tay xoa nhẹ mái tóc Tạ Diễm, tiếp chiêu: “Đêm xuân ngắn ngủi, bậc quân vương cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ, huống chi là anh?”
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,
Tòng thử quân vương bất tảo triều.
(Trích Thơ Bạch Cư Dị)
(Dịch nghĩa:
Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy
Người xưa thật không lừa dối anh.
Tạ Diễm bĩu môi nhìn anh, làm mặt quỷ rồi mới khởi động xe đưa Cố Ngộ Sâm đi làm.
***
Sinh nhật Cố Ngộ Sâm trôi qua, Tạ Diễm lại khôi phục cuộc sống cá mặn.
Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là cậu hoàn toàn rảnh rỗi, cậu vẫn nhờ Lý Trạch Khâm giới thiệu cho mình một lớp học, rồi bắt đầu học vẽ.
Cậu muốn nắm giữ càng nhiều kiến thức và kĩ năng chuyên nghiệp, từ từ hoàn thiện bộ biểu tượng vỏ ốc biển và ốc mượn hồn này, rồi vẽ thêm nhiều biểu tượng khác nữa.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một lý do, còn có một nguyên nhân khác Tạ Diễm không nói với Lý Trạch Khâm.
Lần trước vì sinh nhật của Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm thường xuyên ra vào phòng làm việc của Cố Ngộ Giác, cũng tận mắt nhìn thấy quá trình làm bánh kem của Cố Ngộ Giác.
Cố Ngộ Giác làm bánh kem fondant*, Tạ Diễm tận mắt nhìn thấy Cố Ngộ Giác dùng kẹo đường làm ra một cái bánh kem với nhân vật sinh động như thật.
(*Fondant: nguyên liệu quan trọng trong nghề làm bánh, được làm từ bột đường trắng mịn nấu chảy, gọi đơn giản là “kẹo đường”.)
Đấy là lần đầu tiên Tạ Diễm nhận thức được chính xác ý nghĩa của bánh kem fondant, thì ra một món ngọt tráng miệng cũng có thể tạo ra hình dáng đa dạng như vậy.
Ngay tại giây phút đó, cậu vô cùng muốn thử.
Đến lúc thử rồi mới biết được bản thân yếu kém bao nhiêu, kết quả chẳng ra đâu vào đâu.
Dù vậy, Tạ Diễm cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại còn khơi dậy hứng thú của Tạ Diễm, một ngày nào đó cậu sẽ có thể làm được một cái bánh kem fondant thật đẹp.
Cậu ở lâu trong phòng làm việc của Cố Ngộ Giác, cũng xem qua quá trình chế biến các loại đồ ngọt tráng miệng khác, loại nào cũng khiến Tạ Diễm vô cùng hứng thú.
Nếu đã thấy thích, thì cứ làm thôi.
Dù sao thứ cậu không thiếu nhất chính là thời gian, từ cơ bản đầu tiên, học từ từ lên, cậu cũng không cần có thành tựu lớn gì cả.
Lúc này Tạ Diễm còn không biết rằng một hạt giống đã lặng yên không động tĩnh gieo vào trong lòng cậu. Sau đó nhờ cậu cẩn thận tưới nước, hạt giống đó đã nảy mầm chui ra từ dưới đất, cuối cùng trở thành cây đại thụ rợp trời.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng Diễm Diễm cũng tìm được đam mê của mình, tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn!
[Kịch nhỏ]
Sau khi Tạ Tấn nhắn tin cho Cố Ngộ Sâm, lại liên tục nhìn đi nhìn lại tin nhắn.
Anh ấy do dự mãi.
Đến lúc quyết tâm muốn thu hồi tin nhắn về.
Hệ thống: Xin lỗi, quý khách đã vượt quá thời hạn thu hồi tin nhắn.
Tạ Tấn: …
Xúc động.
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
