Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 69

Chương 69. Tổng tài Alaska bá đạo


Tết Trung Thu và Quốc Khánh năm nay rơi vào cùng một ngày, tổng cộng có tất cả 8 ngày nghỉ lễ.


Ngày mai chính là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Lý Trạch Khâm đạp chân, chiếc ghế lướt một cái đã trượt đến bên cạnh Tạ Diễm, vừa vặn nhìn thấy bức tranh Tạ Diễm mới vẽ hôm nay.


“Cũng không tệ.” Lý Trạch Khâm thật lòng khích lệ: “Vương Hỏa Hỏa của chúng ta tiến bộ nhanh thật.”


Không nhìn ra một điểm nào là người mới học vẽ được hơn một tháng.


“Tao mà.” Tạ Diễm đáp lại như là chuyện hiển nhiên, rồi lại cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.


Lý Trạch Khâm ở bên cạnh chỉ ra một vài vấn đề cho cậu, lại hỏi: “Ngày mai là kỳ nghỉ rồi, mày có dự định gì chưa? Vẫn định cùng anh nhà mày đi hưởng tuần trăng mật à?”


Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm cũng đã sắp xếp xong kế hoạch cho kỳ nghỉ dài hạn.


Theo lịch trình những năm vừa rồi của Cố Ngộ Sâm, dù bận rộn đến đâu, anh cũng đều về quê cùng đón trung thu với ông bà nội, mà không chỉ trung thu, hầu hết các ngày lễ truyền thống quan trọng đều sẽ về đoàn tụ.


Dù sao ông bà nội cũng đã lớn tuổi, có thể tụ họp lần nào thì tranh thủ lần đó.


Đúng lúc Tạ Diễm cũng không quá muốn đi du lịch, sau khi bàn bạc qua với Cố Ngộ Sâm, hai người chốt hạ về quê trải qua kỳ nghỉ dài hạn cùng ông bà nội.


Lần trước Tạ Diễm chơi ở trong thôn rất vui vẻ, lúc rời đi vẫn còn thấy luyến tiếc.


Tạ Diễm nói kế hoạch của mình cho Lý Trạch Khâm: “Tao với Cố Ngộ Sâm không định đi du lịch, chuẩn bị về quê đón tết cùng ông bà nội.”


Lý Trạch Khâm lập tức hào hứng: “Ông bà nội của Cố Ngộ Sâm sao?”


Lúc hỏi câu này, cả người cậu ta như thẳng dậy, từ ngữ điệu đến ánh mắt đều toát lên vẻ cung kính và sùng bái.


Từ sau khi mọi người trong văn phòng biết ông nội của Cố Ngộ Sâm là Cố Thái Dân, mỗi lần nhắc tới ông nội đều thể hiện thái độ này, lại càng có cảm giác tự hào không nói nên lời với dải lụa đỏ rực rỡ viết “Cố Thái Dân chúc mừng” treo ở giữa văn phòng.


Thái độ của các đồng nghiệp khiến Tạ Diễm cảm thấy vinh dự lây.


Tạ Diễm gật gật đầu: “Là ông bà nội của Cố Ngộ Sâm.”


“Thôn mà ông bà nội Cố về hưu dưỡng lão có khu du lịch hay gì đó không? Chờ hết trung thu tao muốn đến chơi.” Lý Trạch Khâm chớp chớp mắt nói với Tạ Diễm.


Tạ Diễm nói thẳng: “Mày đến lúc nào thì cứ bảo với tao một tiếng, tao sẽ ra tận cổng thôn đón mày.”


An Viễn Hề đi ngang qua cũng nghe được đại khái, tưởng rằng Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm định nhân kỳ nghỉ dài hạn này đi du lịch, lập tức nhảy chân sáo qua, gia nhập vào âm mưu bí mật của Tạ Diễm với Lý Trạch Khâm: “Đi đâu? Đi đâu? Kỳ nghỉ Quốc Khánh này các anh định đi đâu chơi hả?”


Kể từ sau sinh nhật, An Viễn Hề khôi phục lại trạng thái vô lo vô nghĩ, nhưng lại ít khi nghỉ làm, chăm chỉ hơn nhiều so với trước sinh nhật.


Mọi người có thể lờ mờ đoán được nguyên nhân y thay đổi, nhưng hầu như không đề cập đến trước mặt y.


Tạ Diễm đơn giản thuật lại nội dung câu chuyện phiếm của mình với Lý Trạch Khâm cho An Viễn Hề.



Đôi mắt to của An Viễn Hề lập tức sáng lên: “Em cũng đi được không?”


Tạ Diễm biết bạn bè của mình đều có chừng mực, nói là đi gặp ông nội Cố nhưng thật ra là muốn tới nông thôn vui chơi một chút, tiện giải sầu, nên không có gì là không được.


Hơn nữa, trong thôn đúng thật là có khu du lịch, cậu cũng xem như giúp dẫn khách.


Tuy nhiên, Tạ Diễm vẫn thêm một điều kiện: “Nhưng chắc chắn không thể ngủ lại nhà ông nội được, trong thôn có nhà trọ, khi đó tao sẽ sắp xếp cho tụi mày ở nhà trọ được không?”


Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề đồng thanh đồng ý.


Cho dù có thể ngủ lại nhà ông bà nội Cố, bọn họ cũng không chọn ở lại làm phiền mọi người trong nhà, Tạ Diễm không nói, tự bọn họ cũng sẽ tìm nhà trọ để ở.


Ba người đồng ý đến lúc đó sẽ gặp mặt ở trong thôn, Tạ Diễm vung tay hào hứng bảo hứa hẹn lần này cậu làm chủ nhà, nhất định sẽ chiêu đãi An Viễn Hề và Lý Trạch Khâm thật tốt, cho họ thử bằng hết mọi trải nghiệm mà cậu từng chơi ở trong thôn.


Nghĩ đến con heo đốm lớn tên là A Hoa ở trại nuôi heo kia, Tạ Diễm lập tức nở nụ cười tinh quái.


Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Tạ Diễm.


Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề: “Anh/mày sẽ không giở trò gì với bọn em/tao đấy chứ?”


Tạ Diễm giơ tay tỏ vẻ vô tội: “Không có, tuyệt đối không có!”


Chỉ là đến lúc đó cho chúng mày nếm thử một lần thế nào gọi là “quá nhanh, quá nguy hiểm” mà thôi.


An Viễn Hề ngây thơ tin ngay.


Lý Trạch Khâm vẫn giữ thái độ hoài nghi, nhìn chằm chằm Tạ Diễm rồi đánh giá một lúc, không nhìn thấy điểm khả nghi nào khác từ trên người Tạ Diễm, mới tạm thời buông xuống hoài nghi.


“Đúng rồi,” Lý Trạch Khâm lấy di động ra gửi một gói biểu tượng cảm xúc cho Tạ Diễm: “Lần trước mày nhờ tao vẽ tổng tài Alaska bá đạo, vẽ xong rồi đấy, gửi cho mày xem có muốn sửa gì nữa không thì nói luôn, nhân lúc chưa nghỉ tranh thủ sửa một thể.”


Lý Trạch Khâm vừa dứt lời, điện thoại của Tạ Diễm đã vang lên, là gói biểu tượng cảm xúc Lý Trạch Khâm gửi qua.


“Cảm ơn Khâm Khâm.” Cậu vừa cảm ơn vừa dùng Wechat chuyển tiền cho Lý Trạch Khâm, cho dù bọn họ là bạn bè thân thiết cũng không thể để Lý Trạch Khâm làm không công được, tiền nhiều hay ít không quan trọng, chủ yếu là muốn bày tỏ lòng thành một chút.


Lý Trạch Khâm cũng không từ chối mà nhận chuyển khoản của Tạ Diễm.


Còn phản hồi lại bằng một biểu tượng cảm xúc.


0=1: Cảm ơn ông chủ.jpg


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc sờ sờ.JPG


Chờ Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề trở lại vị trí, Tạ Diễm mới mở gói biểu tượng ra.


Không cần phải nói, Lý Trạch Khâm thật sự bắt được cái hồn của Tạ Tấn, vẽ ra được tổng tài Alaska bá đạo rất có phong thái của Tạ Tấn, thoạt nhìn vừa thấy quý phái lại trang nhã, rất có khí chất của tổng tài bá đạo, lại vừa mang nét trẻ con, thậm chí có chút kiêu ngạo.


Tạ Diễm vô cùng hài lòng.



Gần như không cần sửa gì cả.


Cậu xoay người nói với Lý Trạch Khâm: “Khâm Khâm thật lợi hại, nắm đúng cái hồn tao muốn vẽ, không cần sửa đâu.”


Lý Trạch Khâm vẫy đuôi khoe khoang: “Bố mày chính là KOL có 5 triệu fan theo dõi đấy!”


Tạ Diễm tiếp lời tâng bốc cậu ta thêm một lúc, sau đó chia sẻ bộ biểu tượng mới sang cho Tạ Tấn.


Vương Hỏa Hỏa: Vương Hỏa Hỏa đã chia sẻ gói biểu tượng cảm xúc cho bạn [tổng tài Alaska bá đạo].


Vương Hỏa Hỏa: Anh, đây là gói biểu tượng dành riêng cho anh đó, mời anh kiểm tra rồi nhận ạ.


Tạ Tấn rất nhanh đã trả lời lại.


Anh cả: Alaska nghiêng đầu.JPG


Anh cả: Anh rất thích.


Anh cả: Alaska nhảy vòng tròn.JPG


Tạ Diễm nhìn Alaska mặc vest làm đủ trò buồn cười trên màn hình, lại liên tưởng Alaska tới Tạ Tấn, cậu không nhịn được cười ra tiếng.


Đáng yêu quá.


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc sờ sờ.JPG


Vương Hỏa Hỏa: Chờ em học hành giỏi giang, em sẽ tự tay vẽ cho anh một bộ biểu tượng độc quyền!


Nhắn xong tin nhắn này, Tạ Diễm lại gõ thêm vào khung chat: Anh, kỳ nghỉ Trung Thu và Quốc Khánh có gì…


Chưa gõ xong, Tạ Diễm đã ấn xóa bỏ toàn bộ, cậu không biết nên hỏi vấn đề này như thế nào. Hỏi xong thì sao? Có đáp án rồi thì sẽ như nào? Cậu cũng không thể trở về thành phố Kinh đón Trung Thu cùng Tạ Tấn.


Tạ Diễm suy nghĩ, sau cùng vẫn không hỏi vấn đề này.


Mà ở thành phố Kinh xa xôi, Tạ Tấn nhìn đến bốn chữ học hành giỏi giang, ngón tay đang ấn trên màn hình di động dừng một chút, hơi run rẩy.


Đôi mắt anh ấy tự nhiên lại nóng lên.


Xie: Gần đây em lại học vẽ à?


Cua Bá Vương: Đúng vậy, mới học được một tháng, thấy rất thú vị ạ.


Cua Bá Vương: Nhưng em rất giỏi đó, giáo viên đều khen rất nhiều.


Cua Bá Vương: Gấu trúc xoay quanh.JPG


Cua Bá Vương: Gấu trúc lăn lộn.JPG



Tạ Tấn nhìn chằm chằm màn hình di động hồi lâu, trong thoáng chốc không biết trả lời gì.


Nhưng anh ấy vẫn nhịn không được mỉm cười.


Tạ Diễm có thể tìm được niềm yêu thích lại còn muốn đi làm, thật tốt.


Lúc Tạ Tấn nghĩ ra nên trả lời Tạ Diễm như thế nào, Tạ Diễm lại nhận được một cuộc điện thoại.


Điện thoại của mẹ Cố gọi tới.


Tạ Diễm nhìn thấy tên người gọi hiển thị, vội vàng đi vào phòng trà nghe điện thoại.


“Mẹ ạ.” Tạ Diễm áp điện thoại lên tai.


Giọng điệu nhẹ nhàng của mẹ Cố truyền ra từ trong điện thoại: “Bé Diễm à, hiện tại con đang bận sao?”


Tạ Diễm: “Không ạ.”


“Mẹ định hỏi con, anh trai con có kế hoạch gì cho Tết Trung Thu chưa?” Mẹ Cố nói: “Nếu như không có, bảo anh con tới thành phố K, một nhà chúng ta cùng nhau đón Trung Thu.”


Không chờ Tạ Diễm trả lời, mẹ Cố còn nói thêm: “Con bảo anh con đừng có ngại, nếu con đã kết hôn với Sâm, chúng ta chính là người một nhà, tụ tập bên nhau ăn tết là chuyện hết sức bình thường.”


Tạ Hành Đông và bà Hách đã xuất ngoại, hiện tại trong nhà ở thành phố Kinh chỉ còn lại một mình Tạ Tấn.


Tết Trung Thu vốn là tết đoàn viên, một mình Tạ Tấn ở nhà chắc chắn không vui vẻ.


Lúc nãy Tạ Diễm cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng không biết mở miệng hỏi Tạ Tấn thế nào, hiện tại mẹ Cố đã cho cậu một cái thang, nói Tạ Diễm không cảm động chính là giả.


Cậu hít sâu một hơi, cân bằng lại cảm xúc, cũng không khách sáo mà trả lời: “Để lát con hỏi anh trai con.”


Mẹ Cố: “Ừm.”


Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ Cố xong, Tạ Diễm lại gửi tin nhắn cho Tạ Tấn, lần này cậu nhắc tới chuyện này rất tự nhiên.


Vương Hỏa Hỏa: Anh, anh đã lên kế hoạch gì cho kỳ nghỉ chưa?


Vương Hỏa Hỏa: Mẹ của Cố Ngộ Sâm bảo em hỏi anh, có muốn tới thành phố K đón Trung Thu cùng nhà em không?


Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc chờ mong.JPG


Tuy cậu nói là lời mời của mẹ Cố, nhưng chính cậu lại là người mong chờ nhất.


Vì từng trải qua cảm giác một mình đón Tết, nên cậu không muốn Tạ Tấn cũng cô đơn như thế.


Tạ Tấn vốn định từ chối, dù sao cũng là người nhà họ Cố đoàn tụ, không liên quan đến anh ấy, nhưng nhìn thấy biểu tượng gấu trúc chờ mong kia, Tạ Tấn phảng phất như thấy Tạ Diễm đang nhìn mình đầy mong đợi, không gõ ra nổi lời từ chối.


Xie: Được, lát nữa anh sẽ mua vé máy bay.



Anh ấy vừa gửi tin đi, Tạ Diễm đã lập tức trả lời.


Cua Bá Vương: Em sẽ bảo lại với mẹ ngay!


Cua Bá Vương: Gấu trúc khiêu vũ.JPG


Có thể thấy tâm trạng vui vẻ như đang tràn qua cả màn hình di động.


Tạ Tấn lập tức bảo thư ký mua vé máy bay đi thành phố K trong đêm nay.


***


Sau khi Tạ Diễm biết được Tạ Tấn đồng ý qua đây đón Trung Thu, cậu cười không ngớt miệng.


Cậu trả lời mẹ Cố.


Nghĩ một chút, lại gửi tin nhắn cho Cố Ngộ Sâm.


Vương Hỏa Hỏa: Nhào lên.JPG


Vương Hỏa Hỏa: Hôn hôn.JPG


Vương Hỏa Hỏa: Chụt chụt.JPG



Cậu gửi cho Cố Ngộ Sâm cả gói biểu tượng vỏ ốc biển và ốc mượn hồn.


Tạ Diễm không ngốc, mẹ Cố nói với cậu chuyện Tạ Tấn tới đón Tết Trung Thu, nhất định là ý của Cố Ngộ Sâm, dù sao mẹ Cố cũng không biết được tình trạng hiện tại của Tạ Tấn.


Với mối quan hệ giữa Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn, anh sẽ không nghĩ đến việc mời anh ấy đến thành phố K ăn Tết. Nhưng anh hiểu tâm tư của Tạ Diễm, nên mới nhờ mẹ mình mở lời, như vậy sẽ không ai thấy khó xử


Cố Ngộ Sâm săn sóc quan tâm cậu, phần lớn đều không thể hiện ở lời nói.


Lần nào cũng chạm tới điểm mềm mại nhất trong lòng Tạ Diễm, làm Tạ Diễm càng ngày càng yêu anh.


_____


Tác giả có lời muốn nói:


[Kịch nhỏ]


[Cố Ngộ Sâm mời ngài gia nhập người một nhà tương thân tương ái]


Tạ Tấn sửng sốt một chút, đã thấy tin nhắn Cố Ngộ Sâm gửi tới.


Cố Ngộ Sâm: Anh là anh trai Tạ Diễm, không có thêm ý gì khác.


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 69
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...